Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 33: Không thể dao động.



Ăn tối xong, Lâm Sí theo Hi Tử Văn đến quán bar.

Hi Tử Văn gọi mấy cú điện thoại, chỗ bàn của bọn họ lập tức chen chúc một đám người náo nhiệt hẳn lên, có nhiều gương mặt Lâm Sí rất quen, không thể nói là thân thiết, nhưng cũng chẳng xa lạ, thường xuyên gặp nhau ở tiệc tùng hay quán bar, thậm chí cả trong môi trường công việc.

Trong những dịp như thế này, Lâm Sí lúc nào cũng là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Danh tiếng của cậu trong giới gay chẳng kém gì khi cậu xuất hiện trên sàn catwalk.

Chiều cao 1m84, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, dáng người cân đối, thân hình cao ráo, từ đầu đến chân không chỗ nào không hoàn mỹ, ngay cả phong độ trên giường cũng chẳng có gì để chê, ngoại trừ việc mắt nhìn người hơi quá kén chọn thì gần như không thể tìm ra khuyết điểm nào.

Ngay cả sự kiêu ngạo của cậu cũng từng được ca ngợi, đẹp như Lâm Sí thì khó tính một chút đã sao, sự lạnh nhạt, hờ hững của cậu chẳng khác gì những viên ngọc khảm trên vương miện, khiến người khác không thể không bị hấp dẫn mà lại gần.

Đám bot nhỏ xinh trong giới luôn ngo ngoe rục rịch, thậm chí còn cá cược với nhau, coi Lâm Sí như một chiến tích để tranh đoạt, thu phục được Lâm Sí cũng giống như đeo lên mình một chiếc huy chương lấp lánh, đủ để chứng minh sức hút của bản thân.

“Buổi tụ họp tối nay hơn nửa là vì cậu đấy, vừa nghe cậu sẽ tới, yêu ma quỷ quái khắp nơi đều xuất hiện,” Hi Tử Văn khoác vai Lâm Sí, ghé sát tai cậu cười cợt trêu chọc, “Dạo này cậu không có mặt, biết có biết bao nhiêu người sắp chết khô rồi không? Bao nhiêu người lén chửi cậu bị hồ ly tinh nào giữ lại, chỉ hận không thể xé xác người đó.”

Lâm Sí khẽ bật cười.

Hồ ly tinh?

Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, anh tuấn của Lý Đình Ngôn.

Cậu nghĩ, nếu Lý Đình Ngôn có mặt ở đây, đám người ồn ào trước mắt này đừng nói là xé, chắc đánh nhau giành giật anh còn hợp lý hơn.

Cậu chậm rãi nhấp rượu, không đáp lời Hi Tử Văn.

Lâu rồi không đến mấy chỗ như thế này nên cậu cũng thấy hứng thú, đung đưa cơ thể theo nhạc, ánh mắt lơ đãng đảo quanh những người trước mặt.

Hi Tử Văn cũng cầm ly rượu, ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong quán bar hắt lên mặt, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa của cậu ta trông có phần tà khí.

Thế nhưng cậu ta lại than thở với Lâm Sí: “Đừng nói là cậu, thật ra cũng lâu lắm rồi tôi chưa ra ngoài chơi, lần trước mãi mới tụ tập được một nhóm, đang chơi thì bị ông anh gọi đi họp, không đi thì bị cắt tiền tiêu vặt, còn định tịch thu cả du thuyền của tôi, má nó, cuộc đời tôi chưa bao giờ chịu uất ức thế này. Anh ấy còn là anh ruột tôi không vậy?”

Nghĩ đến lại thấy khó chịu, mặt tuấn tú của cậu ta đen sầm lại.

Lâm Sí chẳng hề đồng cảm, “Cậu đã đồng ý về công ty làm việc thì nên biết sẽ có ngày đó, với lại như vậy cũng tốt, anh cậu thật lòng muốn tốt cho cậu thôi.”

Hai người đang trò chuyện thì bất ngờ có người chen ngang.

“Anh Văn, đây này là ai thế?”

Hai người đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn, một chàng trai mảnh khảnh chẳng biết từ lúc nào đã chen qua đám đông, đứng sau chỗ ngồi của họ, đầy hứng thú nhìn về phía này.

Chàng trai ấy rất đẹp, dáng người không cao bằng Lâm Sí nhưng cũng không thấp, eo thon chân dài, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn bên trong áo len, mơ hồ để lộ đường cong eo thon gợi cảm, đôi mắt cậu ta hệt như mắt mèo, vừa tinh ranh vừa ngây thơ, khóe mắt còn dán vài viên pha lê lấp lánh.

Cậu ta vô cùng nổi bật giữa đám người, gương mặt mang sẵn một vẻ kiêu ngạo như quen được người ta săn đón.

Thế nhưng giờ đây lại rất có hứng thú nhìn Lâm Sí, còn chủ động sáp lại gần, tự nhiên giới thiệu bản thân: “Chào anh, em là An Phỉ, là chữ ‘Phỉ’ trong ‘văn tài phi phàm’. Em là bạn của anh Văn, từng gặp nhau trong một sự kiện.”

Hi Tử Văn nhướn mày.

Cậu ta đâu có mất trí nhớ, tất nhiên nhớ ra ngay đây là ai, là một hot boy mạng mà cậu ta từng quen trong lễ khai trương cửa hàng của bạn, tuy không phải gu của cậu ta, nhưng nhà cậu này có điều kiện, lượng fan cũng nhiều, hơn nữa công ty của cậu ta lại kinh doanh mỹ phẩm nên cũng tiện tay trao đổi liên lạc.

Nhưng mà… Hi Tử Văn khẽ nhếch môi cười, đây đúng là kiểu mà Lâm Sí thích.

Cậu ta dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lâm Sí, bật cười trêu chọc rồi thay cả hai giới thiệu với nhau.

Cậu ta nói với Lâm Sí: “An Phỉ là blogger mảng mỹ phẩm, nổi tiếng lắm, còn là học sinh giỏi đấy, bây giờ đang học ở đại học D, tính tình cũng tốt, rất hoạt bát.”

Rồi cậu ta lại quay sang An Phỉ, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Lâm Sí thì khỏi cần giới thiệu nhỉ, anh nhớ lần trước trong sự kiện, em chỉ vào poster của Lâm Sí rồi bảo cậu ta đẹp trai, còn nhờ anh dẫn Lâm Sí ra cho em gặp mà.”

Cậu ta hất cằm về phía Lâm Sí: “Đó, chẳng phải ở đây rồi sao?”

An Phỉ bị vạch trần tâm tư thì cố làm ra vẻ hung dữ, trừng mắt với Hi Tử Văn một cái.

Hi Tử Văn cười phá lên, đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây, hai người cứ trò chuyện nhé.”

Nói xong, cậu ta lập tức biến nhanh như cá trạch, không cho Lâm Sí cơ hội kéo lại.

Thằng oắt này…

Lâm Sí thầm mắng một tiếng, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của An Phỉ, cảm thấy hơi nhức đầu.

Thật ra cậu cũng biết Hi Tử Văn có ý tốt, An Phỉ đúng là kiểu người mà trước kia cậu sẽ thấy hứng thú, dáng đẹp, mặt xinh, tổng thể nhan sắc có thể chấm tám điểm, tính cách cũng cởi mở, không kiểu cách.

Thế nhưng hôm nay ngồi giữa quán bar náo nhiệt ồn ào, trong không khí hỗn tạp mùi nước hoa và cồn rượu, cậu lại thấy đau đầu, vô cớ bực bội.

An Phỉ thấy Lâm Sí không có ý định mở miệng thì tự chủ động sán lại gần.

Cậu ta tự nhiên ngồi xuống cạnh Lâm Sí, chiếm luôn chỗ vừa nãy Hi Tử Văn để lại trước khi có ai khác ngồi vào.

“Anh Sí, em nhỏ hơn anh hai tuổi, em gọi anh là anh được không?” An Phỉ cười hỏi.

Cậu ta rất hiếm khi chủ động làm thân với ai, nhưng Lâm Sí thực sự đúng gu thẩm mỹ của cậu ta, cậu ta nguyện ý chủ động.

Cậu ta nói: “Vừa rồi anh Văn nói không sai, em thực sự rất muốn được làm quen với anh. Nhưng mà hẹn anh Văn mấy lần, anh ấy đều bảo anh bận.”

Lâm Sí nhìn cậu ta một cái, gò má hơi ửng đỏ vì rượu.

“Muốn làm quen với tôi để làm gì?”

Cậu nói câu này rất khẽ, nhưng không đến nỗi không nghe được, lông mi hơi cụp xuống, hàng mi dày như chiếc chổi nhỏ, đổ bóng nhẹ lên khuôn mặt, đôi mắt ấy trời sinh đã mang nét đào hoa, đẹp không tì vết, long lanh như chứa nước, lười biếng nhìn An Phỉ, vô tình mà lại như hữu tình, trời sinh đã biết quyến rũ.

Cậu chẳng cần làm gì cả, ăn mặc cũng tuỳ ý, nhưng chỉ cần nhếch môi cười khẽ thôi, ngồi giữa nơi đông đúc huyên náo thế này vẫn giống như một vị vua cao cao tại thượng, sinh ra để được người ta cung phụng.

An Phỉ bị nhìn đến mức hơi đỏ mặt.

Cậu ta nghĩ, chẳng trách bạn cậu ta lại siết chặt cánh tay cậu ta, bảo hôm nay nhất định phải bắt được Lâm Sí, bỏ lỡ lần này thì không còn cơ hội nữa.

Trái tim cậu ta bỗng nóng lên, thái độ vốn thong dong cũng bắt đầu thay đổi.

“Vì em thích anh mà.” Cậu ta rướn người lại gần Lâm Sí hơn chút nữa, khẽ cắn môi, cậu ta mới hai mươi tuổi, giọng nói ngọt ngào như một quả anh đào ngâm trong ly cocktail, nhìn Lâm Sí không rời: “Em đã xem bộ ảnh anh chụp cho GOX rồi, tuyệt lắm đấy.”

Ngón tay cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Lâm Sí, chạm vào như có như không, tựa hồ đang nhớ lại vài giây ngắn ngủi ấy đã mang đến cho mình chấn động lớn thế nào.

Cậu ta gần như mê mẩn nói: “Anh mặc chiếc áo choàng thêu màu xanh biển, ngồi bên hồ nước đầy cỏ khô, khuôn mặt dưới ống kính vô cùng hoàn hảo, khi đó em đã nghĩ, sao lại có người đẹp đến vậy, đã đẹp rồi mà ánh mắt còn có thể cuốn hút đến thế.”

Giọng An Phỉ càng lúc càng nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Sí lại càng thêm nóng bỏng.

Cậu ta thật sự thích Lâm Sí, không phải chỉ vì muốn coi Lâm Sí là chiến lợi phẩm của riêng mình.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu ta đã biết người này không phải kiểu có thể dễ dàng lay động bằng vài ba lời ngon ngọt, trước mặt Lâm Sí, cậu ta chỉ có thể là người chờ được lựa chọn.

Hiện tại Lâm Sí đang yên lặng nhìn cậu ta, ánh mắt chẳng hề nhiệt tình, nhưng cũng chẳng mấy chán ghét, ánh nhìn ấy gần như trùng khớp với tấm ảnh bìa GOX trong trí nhớ.

Là ánh mắt mang theo sự đánh giá, không có vui giận hỉ nộ, hệt một món binh khí bị phong kín từ lâu, lạnh lùng quan sát người qua kẻ lại trước mặt.

Khiến trái tim An Phỉ đập thình thịch.

Nhưng cậu ta cũng không nản lòng.

Cậu ta nghe bạn bè nói mình là kiểu mà Lâm Sí có thể sẽ thích.

An Phỉ mỉm cười: “Anh Sí, mình chơi trò chơi nhé.”

Cậu ta tiện tay lấy một hộp Pocky trên bàn, ngón tay dài mảnh nắm lấy nhẹ nhàng, động tác càng lúc càng không khách sáo, một đầu gối đặt lên sofa, chân còn lại áp sát vào chân Lâm Sí.

Lâm Sí không khỏi nhíu mày, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của An Phỉ, cuối cùng lại chẳng nói gì.

Tiếng người trong quán bar ầm ĩ náo nhiệt.

Sàn nhảy gần như đang bùng nổ, bầu không khí nóng bỏng khiến không khí xung quanh càng lúc càng loãng, sau lưng Lâm Sí có một đôi nam nữ đang hôn nhau.

Mọi người đến đây là để phóng túng.

Ra vẻ cao quý kiêu kỳ mới không thú vị.

Cậu cũng vậy.

Trong đêm vừa rời khỏi nhà Lý Đình Ngôn, cậu đồng ý cùng Hi Tử Văn đến quán bar, khi đó trong lòng nghĩ gì, chỉ có cậu mới biết rõ.

An Phỉ ghé sát Lâm Sí: “Chắc anh cũng chơi trò này rồi nhỉ, hai người cùng cắn một thanh Pocky, ai cắn gãy hoặc buông ra trước thì thua.”

Cậu ta không chớp mắt nhìn Lâm Sí, giọng nói vô cùng mập mờ: “Nếu em thua, em sẽ theo anh về, còn nếu anh thua, anh phải mặc cho em sắp đặt, được không, anh?”

Cậu ta ngậm một đầu thanh Pocky trong miệng, từ từ nghiêng người sát lại, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn Lâm Sí.

Cậu ta quả thật còn trẻ, xinh đẹp, toàn thân đều toát lên vẻ thanh xuân tràn trề, khác hẳn với Lâm Sí đã lăn lộn trong công việc nhiều năm, cậu ta giống như một quả vải căng mọng, vừa chạm vào là có thể chảy ra thứ nước ngọt ngào, non nớt.

Mà lúc này đây, cậu ta đang dốc hết sức để lấy lòng Lâm Sí, tư thái vừa ngây thơ vừa mê người ấy đủ sức lay động bất kỳ người đàn ông sắt đá nào.

Lông mi Lâm Sí khẽ chớp, nhưng ánh mắt lại tối mờ, không thể đoán ra là vui vẻ hay có ý muốn đùa giỡn.

Tuy vậy, cậu vẫn để mặc cho An Phỉ đưa đầu còn lại của thanh Pocky đến sát môi mình.

Tất nhiên cậu đã từng chơi trò cũ nhưng vàng này, bao năm lăn lộn trong các quán bar, người muốn tiếp cận cậu bằng đủ mọi chiêu trò đã quá nhiều để đếm xuể, mà bản thân cậu cũng luôn tỏ ra hòa nhã, dễ gần, cho dù là những người không hợp gu, cậu cũng hiếm khi làm người ta bẽ mặt.

Giờ đây, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, chỉ có kẻ ngốc mới không biết quy tắc An Phỉ đặt ra là có ý gì.

Nhưng dù cậu đã cắn lấy đầu kia của thanh Pocky, cậu vẫn chỉ ngồi thẳng lưng bất động, không hề tiến lại gần.

An Phỉ từng chút một rướn người tới, cố tình cắn thật chậm để kéo dài khoảng thời gian mờ ám này, các ngón tay cũng dịu dàng vuốt ve ngón tay Lâm Sí, mập mờ m.ơn tr.ớn.

Lâm Sí có thể nhìn rõ vẻ say mê trên gương mặt chàng trai ấy, có vui sướng, có khát khao, tất cả đều hướng về phía mình.

Cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi nước hoa hương cam chanh trên người An Phỉ, xịt quá nhiều, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này lại vừa vặn thích hợp.

Nếu cậu muốn.

Nếu cậu thật sự muốn đường ai nấy đi với Lý Đình Ngôn thì tối nay, cậu hoàn toàn có thể đưa chàng trai này rời khỏi nơi đây, thỏa thích tận hưởng một đêm tuyệt vời, trở lại với cuộc sống ngông cuồng bất cần thuở trước.

Nhưng ngay khoảnh khắc cúi mắt xuống, cậu lại không kìm được mà nhớ đến gương mặt của Lý Đình Ngôn, nhớ đến nụ hôn của anh.

Nhớ đến mùi hương thanh khiết như cỏ cây trên người anh, như một khu rừng ẩm ướt sau cơn mưa xen lẫn chút trầm hương nhàn nhạt, tựa một tấm lưới phủ kín cả bầu trời, vây chặt lấy cậu.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Dù An Phỉ cố tình làm chậm lại, nhưng thêm chút nữa thôi, cậu ta sẽ thực sự chạm môi tới, cậu ta giống như một trái cấm đỏ mọng, gò má ửng hồng, trong mắt tràn ngập kỳ vọng quyết đoạt.

Nhưng giây tiếp theo.

Bàn tay Lâm Sí đã đặt lên vai cậu ta.

Khoảng cách vốn đang thu hẹp liền bị ngắt quãng.

An Phỉ sững lại, nhìn Lâm Sí, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lớp chocolate bên ngoài thanh Pocky đã hơi tan chảy, dính vào môi Lâm Sí, cậu cắn một cái, làm gãy thanh bánh quy mảnh đó.

Vì hành động của cậu, An Phỉ cũng không cắn nốt thanh bánh quy ngắn còn lại, làm nó rơi “bộp” xuống ghế sofa, lăn ra khỏi mép.

“Xin lỗi, trò chơi kết thúc rồi.” Lâm Sí đẩy An Phỉ ra khỏi người mình, lực không mạnh nhưng dứt khoát không cho phép từ chối, cậu đứng dậy, nhìn An Phỉ đang ngơ ngác với vẻ áy náy: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, xin phép đi trước, lần sau để Hi Tử Văn hẹn lại, tôi sẽ xin lỗi cậu sau.”

Cậu rất hiếm khi làm chuyện thất lễ như vậy, nhưng lúc này cũng chẳng kịp bận tâm nhiều, nhanh chóng cầm lấy áo khoác bên cạnh rồi rời khỏi chỗ ngồi.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Gửi Lâm Sí: Lý Đình Ngôn của cậu sắp đến chiến trường rồi đấy.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...