Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 58: Tân hôn.



Mãi đến khi bàn về bộ lễ phục cưới với Dụ Niên, Lâm Sí vẫn hơi hoảng hốt.

Sao cậu lại hồ đồ đồng ý lời cầu hôn của Lý Đình Ngôn thế chứ?

Cậu cũng dễ bị dụ quá đi.

Chỉ một viên kim cương hồng sáng chói, Lý Đình Ngôn chỉ quỳ một gối, nắm tay cậu mỉm cười, thế mà cậu đã mơ mơ màng màng gật đầu.

Phản ứng lại rồi, cậu không khỏi đấm ngực dậm chân, mỗi ngày muốn hủy hôn ít nhất ba lần.

“Xin cậu đừng vừa được lợi còn ra vẻ nữa,” Dụ Niên lật quyển mẫu vải, vừa nghiên cứu màu nào hợp với Lâm Sí vừa uể oải nói, “Rõ ràng là cậu nóng lòng muốn trói chặt Lý Đình Ngôn với mình, nhìn cậu kìa, chỉ hận không thể đóng dấu lên người Lý Đình Ngôn.”

Đồ háo sắc.

Dụ Niên khinh bỉ hành vi này.

Haizz, bị phát hiện rồi.

Lâm Sí nở nụ cười giả tạo.

Cậu cũng lật quyển mẫu vải, xem lễ phục cưới của người ta trông thế nào, thong thả nói, “Anh thì biết gì, tôi thích mỗi ngày hủy hôn mười tám lần, cái này gọi là tình thú.”

Dụ Niên lườm cậu.

Anh ta nghĩ, chắc Lý Đình Ngôn không đồng tình đâu, vì ai cũng thấy vị chú rể còn lại thực sự sợ Lâm Sí hủy hôn.

Lâm Sí chậm rãi lật thêm một trang, “Nhưng trước đây tôi thật sự chưa từng nghĩ sẽ sống cả đời với ai, một đời dài thế, chỉ đối diện một người, nghĩ thế nào cũng thấy chán.”

Mắt Dụ Niên vẫn dán vào mẫu thêu, lơ đãng hỏi, “Còn bây giờ?”

Ngón tay Lâm Sí dừng trên một bộ lễ phục đen viền vàng, môi khẽ cong lên.

“Bây giờ à…” Cậu mỉm cười, “Nghĩ đến lúc tỉnh dậy sẽ thấy mặt Lý Đình Ngôn, tôi lại thấy chui vào nấm mồ tình yêu cũng không tệ.”

.

Ngoài lễ phục, hôn lễ còn nhiều thứ phải lo.

Xét đến thân phận của Lâm Sí và Lý Đình Ngôn không tiện công khai, hai người chỉ định tổ chức một buổi lễ riêng tư kín đáo, mời bạn bè tham dự.

Người thân thì chẳng có mấy.

Khi viết thiệp mời, Lâm Sí mới nhận ra quan hệ họ hàng của mình và Lý Đình Ngôn thật sự mỏng manh đến đáng thương.

Phía cậu thì khỏi phải nói.

Người thân duy nhất của cậu là mẹ đã qua đời, nên vào một buổi chiều, cậu đưa Lý Đình Ngôn đến thăm mộ mẹ, coi như để mẹ cậu gặp con dâu.

Còn phía Lý Đình Ngôn, dù ba mẹ còn đủ cả, họ hàng đông đúc nhưng cũng chẳng có mấy người có thể tham dự.

Lý Cương thì khỏi phải nói.

Lý Tranh Thao hiện đang giận Lý Đình Ngôn, cũng chẳng ưa gì “cháu dâu” Lâm Sí không hợp ý ông, tất nhiên sẽ không đến.

Những người họ hàng khác dù quan hệ ổn nhưng cũng không thân thiết.

Lý Đình Ngôn còn chẳng nghĩ đến việc mời họ.

Chỉ còn mẹ ruột của Lý Đình Ngôn là bà Lãng Văn cùng gia đình mới của bà là khó quyết định.

Lâm Sí không kìm được cảm thán, “Gia đình gốc của hai chúng ta… đúng là mỗi người khổ một kiểu.”

Nhưng cậu đã không còn khao khát tình thân từ lâu, những tủi thân và đau đớn từng chịu cũng dần buông bỏ.

Còn Lý Đình Ngôn nghĩ gì, cậu không rõ.

Cậu hỏi Lý Đình Ngôn, “Anh có định mời mẹ anh không?”

Cậu chưa từng gặp mẹ Lý Đình Ngôn.

Cậu từng thấy ảnh của Lãng Văn, bà là một nhân vật nổi danh, là người sáng lập quỹ Lãng Văn, sở hữu thương hiệu mỹ phẩm độc lập, tái hôn với một hầu tước Anh, sinh một cô con gái lai xinh xắn, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn quyến rũ, phóng khoáng. Trên bìa tạp chí, đôi mắt bà giống hệt Lý Đình Ngôn.

Từ góc nhìn người ngoài, Lâm Sí thực sự ngưỡng mộ một người phụ nữ như vậy.

Nhưng trong cuộc sống của Lý Đình Ngôn dường như chẳng có dấu vết của mẹ anh.

Lý Đình Ngôn cúi nhìn tấm thiệp mời mạ vàng, để tỏ lòng trân trọng, mỗi tấm đều do chính anh viết.

Nhưng có nên gửi cho mẹ mình hay không, anh cũng hơi do dự.

Năm anh mười tuổi, bà Lãng Văn ly hôn với Lý Cương, mà trước đó họ đã ly thân nhiều năm, chẳng có chút tình cảm nào.

Khi ấy anh còn quá nhỏ, nắm tay áo mẹ không buông, hỏi tại sao bà lại ra đi một mình, không thể mang anh theo.

Anh vẫn nhớ đôi mắt bình thản của mẹ, đen như mực gần giống hệt anh.

“Vì mẹ có cuộc đời của mẹ, lần này mẹ muốn tự mình chu du.”

“Con yêu, mẹ không muốn lừa con, con là con mẹ, mẹ khá yêu con, nhưng không đủ, ít nhất không đủ để mẹ hy sinh vì con. Cuộc hôn nhân này không phải mẹ chọn. Ngoài con ra, mẹ còn nhiều việc quan trọng hơn, mẹ có tương lai của mẹ.”

“Nên mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không tự tay nuôi con, nhưng mẹ cũng sẽ không lấy danh nghĩa là mẹ để can thiệp vào bất cứ việc gì của con. Nếu một ngày con cần giúp đỡ, nếu con gặp trở ngại trong đời, khi tất cả đều chống lại con, con có thể tìm mẹ. Mẹ sẽ làm tròn trách nhiệm với con.”

Khi ấy anh còn quá nhỏ, không hiểu được lời của Lãng Văn.

Theo năm tháng lớn lên, anh dần hiểu mẹ, nhưng họ chẳng bao giờ thân thiết, cũng không cần nhau, quan hệ luôn nhạt nhẽo như hai người bạn xa cách.

Cho đến lần này, anh thực sự cần giúp đỡ.

Anh còn chưa lên tiếng, bà Lãng Văn đã gọi xuyên đại dương đến.

Anh nhận được sự ủng hộ hết mình từ mẹ.

Như bà từng nói, bà không ràng buộc cuộc đời anh, cũng chẳng quan tâm anh muốn sống cùng ai.

Miễn là anh không hối hận.

Lý Đình Ngôn ngẩng mắt, nhìn Lâm Sí bên cạnh.

Anh luôn cảm thấy mình không giống mẹ, dĩ nhiên cũng chẳng giống ba.

Hình ảnh bà Lãng Văn trong anh luôn độc lập, tự chủ, tự do phóng khoáng, bà có chủ nghĩa lãng mạn của riêng bà, không phải ai cũng đủ can đảm vứt bỏ mọi thứ gia tộc ban cho để tự mình gây dựng.

Còn anh luôn nghiêm khắc với bản thân, tuân thủ quy tắc, chẳng hề lãng mạn như Lãng Văn.

Nhưng đến giờ, khi đã hai mươi chín tuổi, anh nhìn Lâm Sí đang ngồi bên cạnh ngậm nắp bút, bắt chéo chân nghiên cứu vòng hoa cưới.

Anh mới nhận ra, mình và mẹ có chút giống nhau.

Sự điên cuồng trong xương tủy, dám vì tình yêu mà liều lĩnh đánh cược tất cả, có lẽ chính là món quà bà Lãng Văn tặng anh.

Chỉ là trước khi gặp Lâm Sí.

Anh chưa từng phát hiện mặt này của mình.

“Anh sẽ thử mời bà ấy.” Lý Đình Ngôn viết tên mẹ lên thiệp mời, “Có lẽ bà ấy sẽ muốn chứng kiến ngày quan trọng nhất đời anh.”

Anh viết tên của Lãng Văn.

Cho đến giờ, anh vẫn khó lòng gắn chữ “mẹ” với bà.

Nhưng điều đó không ngăn anh tôn trọng và ngưỡng mộ bà.

.

Địa điểm hôn lễ được chọn ở Helsinki.

Người ngoài không hiểu ý nghĩa của nơi này, chỉ nghĩ Lâm Sí hoặc Lý Đình Ngôn thích cảnh sắc Phần Lan.

Chỉ hai người họ hiểu rõ ý nghĩa của ngày ấy.

Trước hôn lễ, Lâm Sí gặp mặt vài người bạn thân thiết của Lý Đình Ngôn.

Cậu và Lý Đình Ngôn dây dưa lâu như vậy, ngoài lần xuất hiện ngắn ngủi ở đám cưới Hứa Mục thì nhóm bạn bè thân thiết của anh mới chỉ nghe danh mà chưa gặp mặt.

Lần này, hôn lễ đã định.

Lý Đình Ngôn chẳng còn lý do thoái thác, đành đồng ý dẫn Lâm Sí đến dự tiệc Giáng sinh do Triệu An Chân tổ chức.

Trước khi đi, hiếm khi thấy Lý Đình Ngôn lề mề, vài lần nhìn Lâm Sí muốn nói lại thôi.

Lâm Sí ôm món quà cho con gái nhà Hứa Mục, thấy vẻ mặt Lý Đình Ngôn thì lập tức đoán được anh nghĩ gì.

Cậu trêu, “Sao, sợ em đi gặp mối tình đầu của anh à?”

Lý Đình Ngôn cứng họng, người vốn bình tĩnh lúc này vẻ mặt như muốn nhảy lầu.

Lâm Sí cười khoái chí.

Thực ra cậu biết Lý Đình Ngôn đã buông Hứa Mục từ lâu.

Từ ngày cậu tỏ tình.

Hoặc thậm chí sớm hơn.

Hứa Mục đã không còn là rào cản giữa cậu và Lý Đình Ngôn nữa.

Như lời tiên đoán của cậu ở đám cưới Hứa Mục, Hứa Mục không phải định mệnh của Lý Đình Ngôn.

Mà chỉ là một đoạn tình cảm tuổi trẻ, lẫn lộn giữa ngưỡng mộ và biết ơn.

Tình cảm ấy có lẽ như thiếu nam thiếu nữ thầm thích người bạn cùng lớp ở dãy bên.

Ngây thơ, đẹp đẽ, nhưng chẳng đáng kể.

Vì thế cậu rộng lượng vỗ lên tay Lý Đình Ngôn, “Không sao, em tha thứ cho anh, ai mà chẳng có một quá khứ non nớt.”

Lý Đình Ngôn nhướn mày, dựa vào hiểu biết về Lâm Sí, anh nghi ngờ câu này chỉ là lời mở đâu.

Quả nhiên.

Lâm Sí nói tiếp, “Vậy anh cũng phải độ lượng chút, đừng thấy ai tỏ ra yêu thích em là lại ghen, chuyện này không tránh được, em đẹp thế này là trời cho, em đâu định ngoại tình, tất cả những người họ thích em, em không làm gì được…”

Cách đây không lâu, cậu bay sang Nam Phi công tác, lại vướng phải vận đào hoa, một cậu nhóc lai Trung – Nga bám riết cậu không buông.

Lý Đình Ngôn vốn phong độ lại làm một việc cực kỳ mất phong độ.

Nửa đêm lấy điện thoại của cậu nhắn tin đấu khẩu với cậu nhóc con lai kia, lời lẽ sắc bén, làm cậu ta tức đến khóc, cậu nhóc ấy không thạo tiếng Trung, tiếng Anh cũng chẳng bằng Lý Đình Ngôn, đấu mồm thua tan tác.

Sau chuyện này, trong giới đồn ầm lên rằng nửa kia của Lâm Sí là một “con hổ già” cực kỳ nhỏ nhen, quản cậu chặt chẽ.

Hại cậu bị cười ngầm lẫn công khai suốt một tháng.

Lý Đình Ngôn nhếch môi, khởi động xe.

“Vậy em không cần tha thứ cho anh đâu.” Anh lạnh lùng đáp.

Dù sao anh và Hứa Mục cũng trong sạch.

Ôi con người này.

Sao mà cứng đầu hết biết.

Lâm Sí mặt ủ mày chau, ôm hộp quà thở dài thườn thượt.

.

Đến nhà Hứa Mục, lần đầu tiên Lâm Sí chính thức gặp gỡ bạn bè của Lý Đình Ngôn.

Những người này đều rất thân thiện với cậu, Diệp Phùng Sơn làm trong ngành giải trí, còn có nhiều chủ đề để nói với Lâm Sí.

Lâm Sí cũng lần đầu gặp bé con của Hứa Mục và Triệu An Chân.

Một bé gái nhỏ xíu nằm trong chiếc nôi màu hồng phấn, tò mò cắn ngón tay mình.

Triệu An Chân hào phóng đưa đứa bé cho cậu bế, động tác như nhét một quả bóng.

Lâm Sí chưa kịp từ chối, một cục mềm mại đã nằm trong lòng cậu.

Cậu sợ tới nỗi suýt nữa hét lên.

Nhưng ngay sau đó, cô bé tên Triệu Vân Lôi này phì một cái bong bóng nhỏ, ngây ngô cười với cậu.

Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, dịu dàng.

Cậu nắm ngón tay cô bé, mềm thật, mềm mại như một đám mây.

Khiến cậu cảm thấy có cẩn thận thế nào cũng không đủ.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Đình Ngôn, hào hứng khoe khoang, “Cô bé thích em.”

Cậu ôm đứa bé, trên mặt lại lộ ra nét ngây thơ.

Cậu đã hai mươi tư tuổi.

Nhưng Lý Đình Ngôn ngồi trên sofa nhìn cậu, chỉ thấy cậu ngồi trên đệm, mặt đắc ý khoe với mình vô cùng đáng yêu.

Cho nên ánh mắt anh chẳng thể rời khỏi Lâm Sí.

“Ừ.”

Anh mỉm cười gật đầu với Lâm Sí, không kìm được bước đến bên cậu, ôm cậu vào lòng.

Cô bé vẫn ngủ trong vòng tay Lâm Sí, vui vẻ đưa tay túm tóc cậu.

Anh nói, “Mọi người đều thích em.”

Người xung quanh không nghe rõ anh nói gì, nhưng thấy dáng vẻ hai người thì đều lắc đầu, tỏ vẻ chịu không nổi mùi yêu đương nồng nặc.

“Có ai quản nổi không,” Diệp Phùng Sơn càm ràm, “Sao, tôi độc thân thì đáng phải chịu tội này à.”

.

Ngày 1 tháng 1, Nguyên Đán.

Hôn lễ diễn ra đúng như kế hoạch ở Helsinki.

Trong nhà thờ, dưới ánh nhìn của đông đảo bạn bè và gia đình, Lâm Sí và Lý Đình Ngôn trao nhẫn cưới cho nhau.

Hoắc Vũ Ngưng và Triệu An Chân ngồi cạnh nhanh chóng thân thiết, cả hai hiếm khi xúc động, mắt ngấn lệ.

Hi Tử Văn ngồi hàng đầu, bên cạnh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dịu dàng nho nhã, ngũ quan xinh đẹp nhưng khá nhút nhát.

Kế bên là Dụ Niên và Kỳ Vọng, Kỳ Vọng đã cầu hôn cả tám trăm lần mà vẫn chưa được Dụ Niên đồng ý, nhưng giờ nhìn Lâm Sí và Lý Đình Ngôn hôn nhau, anh ta nâng kính râm trên mặt, bỗng cũng có chút dao động.

Mẹ của Lý Đình Ngôn – bà Lãng Văn cũng dẫn gia đình đến dự.

Bà nhìn cặp đôi mới cưới trước mặt, nhẹ nhàng vỗ tay, người chồng mỉm cười hỏi, “Anh thấy mắt em ướt đó, em yêu.”

Bà cười nhạt, cứng miệng giống Lý Đình Ngôn, “Anh nhìn nhầm rồi.”

.

Cuối hôn lễ, Lâm Sí quay lưng về phía khách mời, ném bó hoa cưới.

Bó hoa bay thẳng vào lòng người đàn ông bên cạnh Hi Tử Văn.

Khiến anh ta ngỡ ngàng, sững sờ nhìn Hi Tử Văn.

Sau tiệc tối hậu hôn lễ, đôi uyên ương Lâm Sí và Lý Đình Ngôn không nghỉ ngơi.

Lý Đình Ngôn lái xe, chở người bạn đời mới cưới lao vút trên con đường vắng.

Lâm Sí vẫn mặc bộ lễ phục cưới trắng tinh, mái tóc mềm mại bồng bềnh, mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao ở Helsinki.

Tai cậu đeo đôi bông tai ngọc lục bảo, xanh như cô đọng cả mùa hè.

Đó là quà sinh nhật Lý Đình Ngôn tặng cậu.

Lâm Sí hơi hạ cửa sổ xuống, hơi lạnh băng tuyết ùa vào, thổi bay lọn tóc mái được chải chuốt cẩn thận của cậu.

Trên chiếc xe lao nhanh, họ nhìn tòa thị chính Helsinki lướt qua.

Lâm Sí khẽ nói, “Ở Chiang Mai, anh từng hỏi em có muốn cùng anh bỏ trốn không?”

“Ừ.”

Xe Lý Đình Ngôn dừng ở một ngã tư đèn đỏ, nắm tay Lâm Sí.

Hai chiếc nhẫn cưới trên tay họ lấp lánh chiếu vào nhau.

Lâm Sí nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười.

Cậu khẽ nói, “Giờ em có thể trả lời anh, kết hôn cũng được, bỏ trốn cũng được, chân trời góc bể, chỉ cần anh xuất hiện ngoài cửa sổ em, em sẽ đi cùng anh.”

Dù gió tuyết hay hè nóng nực.

Chỉ cần ở bên người này, cậu sẽ thấy cả thế giới trở nên dịu dàng.

Khoảnh khắc cậu nói câu đó là giây cuối cùng của đèn đỏ.

Lý Đình Ngôn nghiêng người hôn cậu.

“Anh rất vinh hạnh.”

𝓔𝓷𝓭.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...