Lừa Gạt
Chương 16
"Nhạc Nhất? Hôm nay đến sớm nhỉ." – Nhân viên cửa hàng nhìn đồng hồ, mới năm giờ, chưa đến giờ thay ca.
"Vâng." – Lý Nhạc Nhất cười hiền hòa: "Sáng em dậy không ngủ được, chị về ngủ bù đi, còn lại để em làm."
"Vậy chị về nhé." – Nhân viên cửa hàng ngáp một cái: "Hôm nay là thứ bảy, chắc là không nhiều khách lắm đâu, em làm xong cứ về nghỉ ngơi."
"Vâng."
Lý Nhạc Nhất xếp lại hàng, ngoài trời đã hơi sáng lên nhưng trên đường vẫn không có người, sáng thứ bảy của mùa đông đúng là lúc thích hợp để ngủ nướng.
Lý Nhạc Nhất ngồi sau quầy thu ngân, lấy điện thoại ra, lặp lại hành động cậu đã làm vô số lần vào tối qua, mở Wechat, bấm vào khung chat của Kỳ Hàn, xem avatar của hắn, xem dòng thời gian của hắn. Ảnh đại diện của Kỳ Hàn là một con mèo rất đáng yêu, nhưng Lý Nhạc Nhất không biết nó thuộc chủng loại gì, mà dòng thời gian của Kỳ Hàn trống không, Lý Nhạc Nhất không biết do mình bị hạn chế hay là Kỳ Hàn không đăng cái gì cả.
"Chào mừng quý khách." – Giọng máy ngoài cửa vang lên.
Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu lên, thấy Lý Đồng ôm mọt chồng tài liệu vào.
"Chào buổi sáng." – Lý Đồng tự nhiên chào hỏi.
"Sao cậu đến sớm thế?" – Lý Nhạc Nhất hỏi.
"Đến học chứ sao." – Lý Đồng đặt đống tài liệu lên chiếc bàn trong góc, quay lại ra quầy mua bánh bao: "Tớ định tháng mười năm sau sẽ thi, còn cậu?"
Lý Nhạc Nhất không biết, một năm có lẽ không đủ để cậu học nhiều như thế, cậu yên lặng lấy cho Lý Đồng hai chiếc bánh bao thịt bò.
"À, lấy cho tớ một cốc sữa đậu nành."
"Được, thêm hai tệ."
"Hả? Nhân viên cửa hàng các cậu không có phúc lợi à? Uống sữa đậu nành miễn phí ấy."
Không có, Lý Nhạc Nhất lắc đầu.
"Thôi, tớ không uống đâu." – Lý Đồng cầm bánh bao đi, Lý Nhạc Nhất gọi với lại.
"Tớ mời cậu một cốc nhé, cảm ơn cậu đã ghi chép bài cho tớ."
"Thôi thôi." - Lý Đồng phất phất tay: "Cậu giữ hai tệ mà mua quả trứng ăn đi, tay cậu còn gầy hơn tay tớ nữa kìa."
Đang nói chuyện, cánh cửa lại mở, hai người đồng thời nhìn ra ngoài.
Ôi trai đẹp, Lý Đồng nhướn mày, nháy nháy mắt với Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất không để ý đến cái nháy mắt của Lý Đồng, tầm mắt cậu đang dính trên người Kỳ Hàn, cậu chỉ cảm thấy mình rất may mắn, hôm nay lại gặp được Kỳ Hàn.
"Lại gặp nhau rồi." – Kỳ Hàn cười chào hỏi.
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất gật đầu, mím môi cười.
Mắt Lý Đồng đảo như điên giữa hai người, sao lại thế này? Cô dùng ánh mắt dò hỏi Lý Nhạc Nhất, không ngờ bạn cùng bàn của cô lại có người bạn đẹp trai thế kia.
"Bạn em à?" – Kỳ Hàn chủ động hỏi.
"Đúng rồi, bọn em là bạn cùng bàn." – Lý Đồng cướp câu trả lời.
Lý Nhạc Nhất đang há miệng đành ngậm miệng lại, gật đầu phụ họa.
Kỳ Hàn không nói chuyện với cô, chỉ lịch sự chào hỏi, rồi lại nghiêng đầu hỏi Lý Nhạc Nhất: "Em ăn sáng chưa?"
"A? Em chưa." – Lý Nhạc Nhất không đói lắm, cậu cảm giác chiếc bánh mì tối qua còn chưa tiêu hóa hết.
Vẻ mặt Kỳ Hàn có vẻ hơi tiếc nuối: "Anh đang định hỏi sáng nay em ăn gì, để anh tham khảo."
"Bánh bao thịt bò ở đây rất ngon." – Lý Nhạc Nhất chân thành đề nghị.
"Vậy lấy hai bánh bao thịt bò."
Lý Nhạc Nhất đưa cho Kỳ Hàn hai cái bánh bao, lúc này Lý Đồng đã về bàn ngồi học, cậu lén đưa cho Kỳ Hàn một cốc sữa đậu nành, Kỳ Hàn khó hiểu.
"Tặng anh." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói: "Hôm nay cửa hàng có khuyến mãi."
"Ai cũng được à?"
"Ừm, nhưng mà anh có thể lấy hoặc không."
"Anh lấy." – Kỳ Hàn cầm cốc sữa, hơi nâng cốc lên với cậu: "Cảm ơn."
Lý Nhạc Nhất cười vui vẻ, cậu cảm thấy hôm nay hẳn là làm gì cũng thuận lợi.
Lý Nhạc Nhất cho rằng Kỳ Hàn sẽ đi luôn, không ngờ hắn lại cầm cả bánh bao cả sữa đến chỗ Lý Đồng, sau đó ngồi bên cạnh cô. Hai người bắt đầu nói chuyện, Lý Nhạc Nhất không nghe được họ nói gì, cậu làm thu ngân, không được tự ý ra khỏi quầy.
"Chào em." – Kỳ Hàn chủ động mở lời.
"Chào anh chào anh." – Lý Đồng đột ngột ngồi thẳng dậy, cô vừa nhìn ra anh đẹp trai không có hứng thú nói chuyện với cô nên biết điều rời đi trước, không ngờ anh đẹp trai lại ngồi cạnh cô, còn bắt chuyện với cô.
"Anh có chuyện gì không?" – Lý Đồng chủ động hỏi.
Kỳ Hàn nhìn ra cô là người hoạt bát, hắn cũng không lòng vòng nữa, nói thẳng: "Anh muốn hỏi về Lý Nhạc Nhất."
"Lý Nhạc Nhất?" – Lý Đồng nhìn thoáng qua quầy thu ngân, phát hiện Lý Nhạc Nhất đang rướn cổ nhìn về bên này, cô không khỏi cười khẽ: "Cậu ấy làm sao à?"
Kỳ Hàn cũng quay đầu lại, Lý Nhạc Nhất bị hắn bắt tại trận lập tức quay đầu đi, Kỳ Hàn đợi vài giây, chờ Lý Nhạc Nhất lại nhìn sang bên này lần nữa, hắn cười với Lý Nhạc Nhất, tiếp tục nói chuyện với Lý Đồng.
"Em quen em ấy lâu chưa?"
"Mới được mấy tháng, tháng tám cậu ấy mới đến đây, bình thường cũng ít nói, ban ngày đi làm buổi tối đi học."
"Em ấy đi học tối để thi đại học?"
"Chắc vậy, lần đầu tiên em gặp cậu ấy thấy cậu ấy bị thương ở mặt, em còn tưởng là cái tên côn đồ nào nữa chứ, biết nhau rồi em mới phát hiện cậu ấy mới là kiểu người bị bắt nạt."
"Em ấy bị bắt nạt?" – Kỳ Hàn hơi lớn tiếng.
"Không phải, ý em là tính cách, chắc cậu ấy thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt. Nghe nói cậu ấy bị thương do mâu thuẫn trong nhà, em cũng không rõ lắm, dù sao em cũng chỉ biết cậu ấy sống một mình ở ngõ nhỏ cạnh đây."
Kỳ Hàn trầm mặc nghe, hai mắt nhìn chằm chằm cốc sữa đậu nành. Lý Nhạc Nhất có vẻ hơi sốt ruột nên không đóng kỹ nắp cốc, hắn thuận tay đậy lại nắp, rồi nắm lấy thành cốc.
Thấy động tác của hắn, Lý Đồng thuận miệng nói một câu: "Sữa đậu nành ở đây cũng khá ngon."
"Vậy à? Em ấy nói hôm nay có khuyến mãi, được tặng."
"Tặng?" – Lý Đồng kinh ngạc, cười hừ một tiếng: "Tặng cho một mình anh đấy, bằng số tiền lương ít ỏi của cậu ấy."
Kỳ Hàn cũng đoán được từ trước, động tác đưa sữa đậu nành của Lý Nhạc Nhất quá cẩn thận và sốt ruột, hắn nói câu ấy để xác nhận lại thôi.
"Anh biết rồi." – Kỳ Hàn đứng dậy rời đi, Lý Đồng ngồi tại chỗ chậc nhẹ một tiếng. Cô cảm giác hắn hơi lạnh lùng, nhưng lại đối xử với Lý Nhạc Nhất khá tốt.
"Anh muốn mua gì nữa à?" – Thấy Kỳ Hàn đi đến, Lý Nhạc Nhất vội đứng dậy.
"Không, nhưng anh cần trả tiền cốc sữa đậu nành này."
"Đây là quà tặng khuyến mãi."
"Thật không? Em ấy nói là em tặng anh." – Kỳ Hàn không chút do dự kéo Lý Đồng theo.
Lời nói dối bị vạch trần, Lý Nhạc Nhất hơi luống cuống, cậu dại ra vài giây mới hơi hơi khẩn cầu: "Đúng là em tặng anh, anh nhận không?"
Kỳ Hàn cảm giác không phải cậu đang nói anh nhận không, mà là xin anh hãy nhận nó. Thành cốc bị Kỳ Hàn bóp hơi mạnh, nắp cốc hơi phồng lên, Kỳ Hàn gật đầu, nói: "Đương nhiên là nhận."
Lý Nhạc Nhất thở dài một hơi như vừa thoát được gánh nặng, nơi bị thiếu năng nanh cũng lộ ra, sau đó cậu nghe thấy Kỳ Hàn hỏi: "Bao giờ em tan làm, anh có thể mời em ăn cơm không?"
"Hả?"
"Em mời anh uống sữa, anh mời em ăn cơm, không được sao?"
Hẳn là không được, điều này không bình đẳng, giống như quan hệ giữa cậu và Kỳ Hàn vậy, một cốc sữa đậu nành sao có thể đổi với một bữa cơm được.
Nhưng Lý Nhạc Nhất không có cách nào từ chối, giống như việc cậu biết thân phận hai người chênh lệch nhưng vẫn cố chấp đến Nam Thành, cậu vẫn muốn được đến gần Kỳ Hàn một chút.
"7 giờ tối." – Lý Nhạc Nhất nói.
"Em đi làm lâu thế à?" – Kỳ Hàn kinh ngạc hỏi, bây giờ mới 7 giờ sáng.
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất hơi xấu hổ mím môi: "Em đi làm thêm ca sẽ được nhiều tiền hơn."
Quan trọng nhất là Lý Nhạc Nhất có thể ăn trưa ăn tối ngay tại cửa hàng, như vậy cậu có thể bớt được một số tiền.
"Tối nay anh đến đón em."
Hắn nói là đón, không phải tìm. Từ này khiến Lý Nhạc Nhất thụ sủng nhược kinh. Cậu gật gật đầu đáp: "Vâng."
"Vâng." – Lý Nhạc Nhất cười hiền hòa: "Sáng em dậy không ngủ được, chị về ngủ bù đi, còn lại để em làm."
"Vậy chị về nhé." – Nhân viên cửa hàng ngáp một cái: "Hôm nay là thứ bảy, chắc là không nhiều khách lắm đâu, em làm xong cứ về nghỉ ngơi."
"Vâng."
Lý Nhạc Nhất xếp lại hàng, ngoài trời đã hơi sáng lên nhưng trên đường vẫn không có người, sáng thứ bảy của mùa đông đúng là lúc thích hợp để ngủ nướng.
Lý Nhạc Nhất ngồi sau quầy thu ngân, lấy điện thoại ra, lặp lại hành động cậu đã làm vô số lần vào tối qua, mở Wechat, bấm vào khung chat của Kỳ Hàn, xem avatar của hắn, xem dòng thời gian của hắn. Ảnh đại diện của Kỳ Hàn là một con mèo rất đáng yêu, nhưng Lý Nhạc Nhất không biết nó thuộc chủng loại gì, mà dòng thời gian của Kỳ Hàn trống không, Lý Nhạc Nhất không biết do mình bị hạn chế hay là Kỳ Hàn không đăng cái gì cả.
"Chào mừng quý khách." – Giọng máy ngoài cửa vang lên.
Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu lên, thấy Lý Đồng ôm mọt chồng tài liệu vào.
"Chào buổi sáng." – Lý Đồng tự nhiên chào hỏi.
"Sao cậu đến sớm thế?" – Lý Nhạc Nhất hỏi.
"Đến học chứ sao." – Lý Đồng đặt đống tài liệu lên chiếc bàn trong góc, quay lại ra quầy mua bánh bao: "Tớ định tháng mười năm sau sẽ thi, còn cậu?"
Lý Nhạc Nhất không biết, một năm có lẽ không đủ để cậu học nhiều như thế, cậu yên lặng lấy cho Lý Đồng hai chiếc bánh bao thịt bò.
"À, lấy cho tớ một cốc sữa đậu nành."
"Được, thêm hai tệ."
"Hả? Nhân viên cửa hàng các cậu không có phúc lợi à? Uống sữa đậu nành miễn phí ấy."
Không có, Lý Nhạc Nhất lắc đầu.
"Thôi, tớ không uống đâu." – Lý Đồng cầm bánh bao đi, Lý Nhạc Nhất gọi với lại.
"Tớ mời cậu một cốc nhé, cảm ơn cậu đã ghi chép bài cho tớ."
"Thôi thôi." - Lý Đồng phất phất tay: "Cậu giữ hai tệ mà mua quả trứng ăn đi, tay cậu còn gầy hơn tay tớ nữa kìa."
Đang nói chuyện, cánh cửa lại mở, hai người đồng thời nhìn ra ngoài.
Ôi trai đẹp, Lý Đồng nhướn mày, nháy nháy mắt với Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất không để ý đến cái nháy mắt của Lý Đồng, tầm mắt cậu đang dính trên người Kỳ Hàn, cậu chỉ cảm thấy mình rất may mắn, hôm nay lại gặp được Kỳ Hàn.
"Lại gặp nhau rồi." – Kỳ Hàn cười chào hỏi.
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất gật đầu, mím môi cười.
Mắt Lý Đồng đảo như điên giữa hai người, sao lại thế này? Cô dùng ánh mắt dò hỏi Lý Nhạc Nhất, không ngờ bạn cùng bàn của cô lại có người bạn đẹp trai thế kia.
"Bạn em à?" – Kỳ Hàn chủ động hỏi.
"Đúng rồi, bọn em là bạn cùng bàn." – Lý Đồng cướp câu trả lời.
Lý Nhạc Nhất đang há miệng đành ngậm miệng lại, gật đầu phụ họa.
Kỳ Hàn không nói chuyện với cô, chỉ lịch sự chào hỏi, rồi lại nghiêng đầu hỏi Lý Nhạc Nhất: "Em ăn sáng chưa?"
"A? Em chưa." – Lý Nhạc Nhất không đói lắm, cậu cảm giác chiếc bánh mì tối qua còn chưa tiêu hóa hết.
Vẻ mặt Kỳ Hàn có vẻ hơi tiếc nuối: "Anh đang định hỏi sáng nay em ăn gì, để anh tham khảo."
"Bánh bao thịt bò ở đây rất ngon." – Lý Nhạc Nhất chân thành đề nghị.
"Vậy lấy hai bánh bao thịt bò."
Lý Nhạc Nhất đưa cho Kỳ Hàn hai cái bánh bao, lúc này Lý Đồng đã về bàn ngồi học, cậu lén đưa cho Kỳ Hàn một cốc sữa đậu nành, Kỳ Hàn khó hiểu.
"Tặng anh." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói: "Hôm nay cửa hàng có khuyến mãi."
"Ai cũng được à?"
"Ừm, nhưng mà anh có thể lấy hoặc không."
"Anh lấy." – Kỳ Hàn cầm cốc sữa, hơi nâng cốc lên với cậu: "Cảm ơn."
Lý Nhạc Nhất cười vui vẻ, cậu cảm thấy hôm nay hẳn là làm gì cũng thuận lợi.
Lý Nhạc Nhất cho rằng Kỳ Hàn sẽ đi luôn, không ngờ hắn lại cầm cả bánh bao cả sữa đến chỗ Lý Đồng, sau đó ngồi bên cạnh cô. Hai người bắt đầu nói chuyện, Lý Nhạc Nhất không nghe được họ nói gì, cậu làm thu ngân, không được tự ý ra khỏi quầy.
"Chào em." – Kỳ Hàn chủ động mở lời.
"Chào anh chào anh." – Lý Đồng đột ngột ngồi thẳng dậy, cô vừa nhìn ra anh đẹp trai không có hứng thú nói chuyện với cô nên biết điều rời đi trước, không ngờ anh đẹp trai lại ngồi cạnh cô, còn bắt chuyện với cô.
"Anh có chuyện gì không?" – Lý Đồng chủ động hỏi.
Kỳ Hàn nhìn ra cô là người hoạt bát, hắn cũng không lòng vòng nữa, nói thẳng: "Anh muốn hỏi về Lý Nhạc Nhất."
"Lý Nhạc Nhất?" – Lý Đồng nhìn thoáng qua quầy thu ngân, phát hiện Lý Nhạc Nhất đang rướn cổ nhìn về bên này, cô không khỏi cười khẽ: "Cậu ấy làm sao à?"
Kỳ Hàn cũng quay đầu lại, Lý Nhạc Nhất bị hắn bắt tại trận lập tức quay đầu đi, Kỳ Hàn đợi vài giây, chờ Lý Nhạc Nhất lại nhìn sang bên này lần nữa, hắn cười với Lý Nhạc Nhất, tiếp tục nói chuyện với Lý Đồng.
"Em quen em ấy lâu chưa?"
"Mới được mấy tháng, tháng tám cậu ấy mới đến đây, bình thường cũng ít nói, ban ngày đi làm buổi tối đi học."
"Em ấy đi học tối để thi đại học?"
"Chắc vậy, lần đầu tiên em gặp cậu ấy thấy cậu ấy bị thương ở mặt, em còn tưởng là cái tên côn đồ nào nữa chứ, biết nhau rồi em mới phát hiện cậu ấy mới là kiểu người bị bắt nạt."
"Em ấy bị bắt nạt?" – Kỳ Hàn hơi lớn tiếng.
"Không phải, ý em là tính cách, chắc cậu ấy thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt. Nghe nói cậu ấy bị thương do mâu thuẫn trong nhà, em cũng không rõ lắm, dù sao em cũng chỉ biết cậu ấy sống một mình ở ngõ nhỏ cạnh đây."
Kỳ Hàn trầm mặc nghe, hai mắt nhìn chằm chằm cốc sữa đậu nành. Lý Nhạc Nhất có vẻ hơi sốt ruột nên không đóng kỹ nắp cốc, hắn thuận tay đậy lại nắp, rồi nắm lấy thành cốc.
Thấy động tác của hắn, Lý Đồng thuận miệng nói một câu: "Sữa đậu nành ở đây cũng khá ngon."
"Vậy à? Em ấy nói hôm nay có khuyến mãi, được tặng."
"Tặng?" – Lý Đồng kinh ngạc, cười hừ một tiếng: "Tặng cho một mình anh đấy, bằng số tiền lương ít ỏi của cậu ấy."
Kỳ Hàn cũng đoán được từ trước, động tác đưa sữa đậu nành của Lý Nhạc Nhất quá cẩn thận và sốt ruột, hắn nói câu ấy để xác nhận lại thôi.
"Anh biết rồi." – Kỳ Hàn đứng dậy rời đi, Lý Đồng ngồi tại chỗ chậc nhẹ một tiếng. Cô cảm giác hắn hơi lạnh lùng, nhưng lại đối xử với Lý Nhạc Nhất khá tốt.
"Anh muốn mua gì nữa à?" – Thấy Kỳ Hàn đi đến, Lý Nhạc Nhất vội đứng dậy.
"Không, nhưng anh cần trả tiền cốc sữa đậu nành này."
"Đây là quà tặng khuyến mãi."
"Thật không? Em ấy nói là em tặng anh." – Kỳ Hàn không chút do dự kéo Lý Đồng theo.
Lời nói dối bị vạch trần, Lý Nhạc Nhất hơi luống cuống, cậu dại ra vài giây mới hơi hơi khẩn cầu: "Đúng là em tặng anh, anh nhận không?"
Kỳ Hàn cảm giác không phải cậu đang nói anh nhận không, mà là xin anh hãy nhận nó. Thành cốc bị Kỳ Hàn bóp hơi mạnh, nắp cốc hơi phồng lên, Kỳ Hàn gật đầu, nói: "Đương nhiên là nhận."
Lý Nhạc Nhất thở dài một hơi như vừa thoát được gánh nặng, nơi bị thiếu năng nanh cũng lộ ra, sau đó cậu nghe thấy Kỳ Hàn hỏi: "Bao giờ em tan làm, anh có thể mời em ăn cơm không?"
"Hả?"
"Em mời anh uống sữa, anh mời em ăn cơm, không được sao?"
Hẳn là không được, điều này không bình đẳng, giống như quan hệ giữa cậu và Kỳ Hàn vậy, một cốc sữa đậu nành sao có thể đổi với một bữa cơm được.
Nhưng Lý Nhạc Nhất không có cách nào từ chối, giống như việc cậu biết thân phận hai người chênh lệch nhưng vẫn cố chấp đến Nam Thành, cậu vẫn muốn được đến gần Kỳ Hàn một chút.
"7 giờ tối." – Lý Nhạc Nhất nói.
"Em đi làm lâu thế à?" – Kỳ Hàn kinh ngạc hỏi, bây giờ mới 7 giờ sáng.
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất hơi xấu hổ mím môi: "Em đi làm thêm ca sẽ được nhiều tiền hơn."
Quan trọng nhất là Lý Nhạc Nhất có thể ăn trưa ăn tối ngay tại cửa hàng, như vậy cậu có thể bớt được một số tiền.
"Tối nay anh đến đón em."
Hắn nói là đón, không phải tìm. Từ này khiến Lý Nhạc Nhất thụ sủng nhược kinh. Cậu gật gật đầu đáp: "Vâng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương