Lừa Gạt
Chương 23
Chu Tử Duy đi học, xin nghỉ cho Kỳ Hàn, điểm danh cho mình, rồi lấy điện thoại ra, có thông báo tin nhắn của Kỳ Hàn từ hai phút trước.
【Kỳ: Còn chuyện mày giấu tao, về tao sẽ tính sổ với mày.】
Chu Tử Duy lập tức gõ phím, bộ dạng tâm huyết dốc gan dốc ruột ra gõ chữ.
【 Chu: Oan uổng quá cậu chủ ơi, mẫu thân ngài kề dao vào cổ nô, nô nào dám nói một lời.】
Kỳ Hàn cũng đoán được, bây giờ cửa hàng tiện lợi ít khách, hắn ngồi trên ghế, chậm rì rì trả lời.
【Kỳ: Ừ, bạn tao thành bạn mẹ tao rồi.】
【 Chu:??? 】
【 Chu: Đại ca em sai rồi, nếu ngài cần tiểu nhân làm gì, tiểu nhân muôn lần chết không chối từ. 】
Chỉ chờ cậu ta nhắn lại mấy lời này, Kỳ Hàn nhìn giờ, nghĩ là Lý Nhạc Nhất cũng sắp tỉnh rồi, hắn trả lời.
【Kỳ: Qua đây làm cho tao. 】
【Chu:? 】
【Kỳ:? 】
【Chu: Được. 】
Chu Tử Duy ngẩng đầu nhìn giảng viên lớn tuổi đang thao thao bất tuyệt, lại nhìn khoảng cách giữa mình và cửa, chỉ có thể thầm may mắn hôm nay mình ngồi gần cửa, cậu ta nói nhỏ với bạn cùng bàn, cúi thấp người chạy vội.
Đến cửa hàng tiện lợi Kỳ Hàn nói, cậu ta bước vào, đúng lúc một nhân viên giao hàng đến đưa cơm.
"Chào anh, anh gọi cơm hộp phải không?"
Chu Tử Duy nghi hoặc: "Tôi không gọi cơm hộp."
"Tao gọi, để bên kia đi." – Kỳ Hàn đứng lên, cởi áo đồng phục màu xanh đen đưa cho Chu Tử Duy.
Chu Tử Duy mặc nó một cách rất không tình nguyện, âm dương quái khí mở miệng: "Làm sao thế? Cả cái cửa hàng to thế này không có gì để mày ăn à?"
Kỳ Hàn liếc một cái, Chu Tử Duy lập tức ngậm miệng, ra hiệu kéo khóa miệng. Cậu ta mặc áo xong đi đến trước quầy thu tiền, hỏi: "Thế bây giờ là như nào?"
"Không như nào cả, tao và Lý Nhạc Nhất đang yêu." – Kỳ Hàn cầm một hộp son dưỡng môi, nhìn nhìn cẩn thận, đưa cho Chu Tử Duy ý bảo cậu ta tính tiền.
Chu Tử Duy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hô lên: "Mẹ nhà mày ngồi đây cả sáng không biết tự làm à?"
"Cho mày làm quen máy móc."
"Mày sợ tao không biết dùng rồi làm bạn trai mày bị trừ lương chứ gì."
Kỳ Hàn không nói, cầm son dưỡng và cơm hộp, nói với Chu Tử Duy một câu: "Đi đây, trông cửa hàng cho cẩn thận, nếu bạn trai tao bị trừ một đồng tiền lương, vậy thì mời cậu Chu đây đền gấp mười"
-
Lý Nhạc Nhất tỉnh vì nóng, cậu mơ thấy mình bị nướng trên bếp lò, khi tỉnh lại mới phát hiện mình bị bọc kín mít, trán đổ đầy mồ hôi, điều hòa vẫn đang thổi phà phà.
Lý Nhạc Nhất lập tức đứng dậy, đầu tiên là tắt điều hòa đi, sau đó mới kéo chăn lên nhớ lại chuyện đêm qua.
"Tỉnh rồi?" – Kỳ Hàn mở cửa tiến vào, phát hiện Lý Nhạc Nhất đang ngẩn ngơ ngồi trên giường, hắn đặt cơm trên bàn, liếc qua điều hòa, không nói gì. Kỳ Hàn cúi người nhặt một chiếc dép lê rơi rụng của Lý Nhạc Nhất đặt gần giường, sau đó ngồi xuống cạnh Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, khàn giọng phun ra một chữ: "Nóng."
Kỳ Hàn cười khẽ, rút giấy lau mồ hôi cho cậu, cuối cùng xoa xoa đầu Lý Nhạc Nhất, nói: "Rõ ràng hôm qua không chịu kêu ra, sao lại khàn giọng được nhỉ?"
Hắn không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại làm Lý Nhạc Nhất nóng mặt trừng mắt như con chồn sóc trắng. Chồn sóc trắng đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại trên đầu giường, 10 giờ, hôm nay cậu phải đi làm. Lý Nhạc Nhất hoảng hốt đứng dậy, mới xuống giường đã mềm nhũn chân, Kỳ Hàn đỡ lấy cậu, tốt bụng nhắc nhở: "Chậm thôi."
Lý Nhạc Nhất không nói gì, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, Kỳ Hàn cũng đứng dậy, chậm rì rì bước đến cạnh bàn, mở bữa sáng cho Lý Nhạc Nhất. Hắn vừa dọn xong Lý Nhạc Nhất cũng bước ra, đi đến trước mặt Kỳ Hàn, nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết nên nói gì trước, chỉ có thể nói một câu: "Em đi làm trước đây."
Kỳ Hàn giữ chặt lấy cậu, rất chân thành: "Hay là ăn sáng trước đã?"
Lý Nhạc Nhất nhìn qua cháo nóng hổi và sủi cảo, tầm mắt chỉ dừng lại hai giây rồi thu hồi, cậu lắc đầu: "Nếu em đi muộn sẽ bị trừ lương."
"Không đâu."
"Có." – Lý Nhạc Nhất cuống lên sẽ đổi giọng, cậu đẩy tay Kỳ Hàn ra.
"Sao lại không tin anh." – Kỳ Hàn tóm cậu lại, nói: "Bạn cùng phòng của anh đang làm giúp em rồi."
Trên mặt Lý Nhạc Nhất còn có vẻ hoài nghi, không đi nữa, cậu còn nhớ bạn cùng phòng của Kỳ Hàn, nhờ cuộc điện thoại trời xui đất khiến ngày trước.
Thấy biểu tình của cậu, Kỳ Hàn vừa tách đũa vừa hỏi: "Em gặp bạn cùng phòng của anh rồi à?"
Lý Nhạc Nhất thấp giọng ừ một tiếng, ngồi xuống, cầm thìa múc cháo, nói: "Hồi tháng bảy anh ấy có gọi video cho anh, em vô tình nghe máy."
Kỳ Hàn nhướn mày: "Bây giờ không lừa anh nữa?"
"Anh biết hết rồi." – Gạt anh cũng không có ý nghĩa gì.
"Lý Nhạc Nhất." – Kỳ Hàn dựa vào bàn, gọi cậu một tiếng.
"Hử?" – Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu lên.
"Cậu của Chu Tử Duy, bác sĩ khoa não, có phải rất giỏi không? Chữa cho em khỏi như bây giờ?"
Lý Nhạc Nhất không hiểu ý của hắn, gật gật đầu: "Ừm, bây giờ trí lực của em giống với người bình thường."
"Trí lực thì không rõ lắm, nhưng sức tưởng tượng chắc chắn là siêu phàm, không chỉ nghĩ hết cho tương lai của mình, ngay cả chị em, anh, thậm chí ba mẹ anh em cũng nghĩ hết luôn rồi?"
"Có ý gì?"
"Tức là em có thể đừng nghĩ nhiều đến thế được không. Nếu nửa năm trước người mất trí nhớ là em, chắc chắn anh sẽ chạy đến trước mặt em ngả bài, nếu em không đồng ý, anh sẽ bắt em đi, nhốt em lại."
"Nhưng chúng ta không giống nhau..." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
Đoán được cậu đang muốn nói chênh lệch gì đó, Kỳ Hàn giận muốn gõ đầu cậu, cuối cùng hắn chỉ nhéo nhéo má cậu, ghé sát vào cậu: "Đúng, tên chúng ta không giống nhau, còn cả..." – Kỳ Hàn bóp bóp vành tai cậu: "Vị trí cũng khác nhau."
Lý Nhạc Nhất hiểu được ý hắn, sau lưng cứng còng trong nháy mắt, có lẽ Kỳ Hàn thấy thú vị, hắn lại nhéo nhéo vành tai cậu, hỏi: "Đây cũng là điểm nhạy cảm của em à? Sao dễ hồng thế nhỉ."
Lý Nhạc Nhất đẩy tay hắn ra, lắp bắp: "Em, em muốn ăn cháo."
Kỳ Hàn cười một tiếng, tha cho cậu, hắn nghiêng đầu nhìn chồng sách vở của Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Đã nghĩ sẽ học đại học nào chưa?"
"Vẫn chưa." – Lý Nhạc Nhất chậm rì rì đáp.
"Vậy em có thích đại học Nam Thành không?"
Lý Nhạc Nhất vừa múc một thìa cháo, nghe vậy đặt thìa xuống, nhìn chằm chằm nó hai giây, quẫn bách trả lời: "Em chắc là không đỗ được."
Kỳ Hàn hiểu rõ gật đầu, rát nghiêm túc hỏi lại: "Chuyện này là hiệu trưởng nói với em? Hiệu trưởng nói là em sẽ không thi đỗ?"
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất không đón được câu đùa của Kỳ Hàn, cậu rất bình tĩnh nói sự thật: "Kiến thức cơ sở của em quá yếu, rất khó."
"Chỉ là rất khó, chứ không phải không thể." – Kỳ Hàn lại dùng giọng điệu dụ dỗ Lý Nhạc Nhất, còn mang theo ý cổ vũ: "Thử đi Lý Nhạc Nhất, anh có thể giúp em."
Lý Nhạc Nhất đang do dự, Kỳ Hàn tiếp tục nói: "Không muốn học đại học cùng anh à? Anh rất muốn."
Có lẽ vì đã nói hết tâm ý và phát sinh quan hệ, bây giờ Kỳ Hàn biểu đạt tình yêu và suy nghĩ của hắn không chút bủn xỉn, hắn xoa xoa đầu Lý Nhạc Nhất, nói: "Lý Nhạc Nhất, đừng vì kẻ khác nói em không thuộc về vị trí nào đó mà em thực sự không thử đi đến vị trí đó. Có lẽ mỗi người trải qua sẽ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng em phải tin tưởng bản thân em hơn, cũng tin tưởng anh một chút, được không?"
Tầm mắt của Lý Nhạc Nhất chuyển tử bát cháo sườn yến mạch sang cằm Kỳ Hàn, lên đến mũi, cuối cùng dừng lại tại mắt hắn. Ký ức bỗng hiện lên trong đầu cậu, từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kỳ Hàn, trong mắt hắn chỉ toàn phòng bị và lạnh nhạt, rồi đến thứ cảm tình ẩn nhẫn mà khi ấy cậu còn chưa hiểu, là thích. Đến bây giờ, cậu có thể hiểu rồi, có thể vừa hiểu vừa dám nhận lấy tình yêu của hắn không chút do dự. Quá trình chuyển biến ấy tính theo thời gian có vẻ rất lâu, nhưng đối với Lý Nhạc Nhất, cậu cảm giác mỗi một lần thay đổi chỉ như một cái chớp mắt.
Mỗi lần cậu chớp mắt nhìn Kỳ Hàn, cảm xúc trong mắt Kỳ Hàn đều thay đổi một chút.
Lý Nhạc Nhất gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em sẽ thử."
Kỳ Hàn đã nói giúp cậu, quả nhiên ngày hôm sau hắn mang theo một đống sách luyện tập chất đầy bàn Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất dùng tay khảy nhẹ một cuốn sách mới tinh, bìa sách sắc bén có thể cứa đứt tay.
"Anh mua cho em à?"
"Không phải, sách cũ của anh."
"Sao chúng nó mới thế?"
Kỳ Hàn đáp không chớp mắt: "Anh không dùng, để dưới đáy hòm."
Lý Nhạc Nhất mím môi nửa tin nửa ngờ, cậu biết được một nửa chỗ sách này, của một chủ biên rất nổi tiếng, chất lượng cực kỳ cao, cậu đoán phần còn lại cũng sẽ không thua kém.
"Nhiều quá phải không?" – Kỳ Hàn nhớ lại lời hướng dẫn của thầy bán sách ngày hôm qua, lấy mấy quyển ra đặt lên trên: "Nghe nói mấy quyển này tốt nhất, em có thể xem trước."
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất gật đầu, mím môi cười: "Cảm ơn anh."
Kỳ Hàn không quá hài lòng: "Cảm giác không có thành ý."
"Vậy phải thế nào mới là có thành ý?"
Kỳ Hàn không nói lời nào, chỉ nhìn cậu trắng trợn, khóe môi hơi cong lên.
Lý Nhạc Nhất nhìn hắn vài giây, cậu đứng dậy, một tay chống góc bàn, cúi người về phía trước. một tay Kỳ Hàn chống ra sau, một tay ôm eo Lý Nhạc Nhất, né tránh cậu, hỏi: "Làm gì?"
Lý Nhạc Nhất tưởng mình hiểu sai ý hắn, cậu xấu hổ, giấu đầu lòi đuôi nói: "Không làm gì."
"À." – Kỳ Hàn thở dài: "Còn tưởng là em định hôn anh chứ."
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất liếc tán loạn bên dưới, cậu muốn lui về nhưng bàn tay trên eo không cho phép cậu làm điều đó.
"Nhưng anh muốn hôn em." – Kỳ Hàn nắm eo Lý Nhạc Nhất đẩy lên trên, để Lý Nhạc Nhất tiến gần đến mặt hắn, hơi thở đan xen, Kỳ Hàn đè thấp giọng hỏi: "Cho anh hôn không?"
Ban đầu Kỳ Hàn chỉ định trêu Lý Nhạc Nhất, không hiểu vì sao hai mắt cậu dần đỏ lên, hai mắt dâng đầy nước, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, đỡ lấy vai Lý Nhạc Nhất nhẹ giọng hỏi cậu có chuyện gì.
Lý Nhạc Nhất cố gắng chớp chớp mắt vài cái mới nén lại cảm xúc chua xót trong lòng: "Ngày trước anh cũng hỏi em như vậy."
"Lúc anh còn chưa mất trí nhớ?"
"Ừ."
Kỳ Hàn nghĩ lại, lúc hắn chưa mất trí nhớ hẳn là Lý Nhạc Nhất cũng chưa khỏi bệnh, hắn hơi hơi kinh ngạc: "Em có hiểu hôn là gì không? Anh từng hỏi em như vậy."
"Không hiểu."
"Anh cũng khốn nạn nhỉ." – Kỳ Hàn tự cho mình một câu kết luận.
"Nhưng mà anh hỏi, em phải trả lời."
"Hửm?"
"Muốn hôn." – Kỳ Hàn không hiểu những lời này là đáp án cho câu hỏi vừa nãy hay là đáp án ngày đó của Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất đã nghiêng người về phía trước, kéo vạt áo hắn, Kỳ Hàn thuận thế cúi thấp người, Lý Nhạc Nhất nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói hơi khàn nhưng rất trịnh trọng: "Muốn hôn."
Nói xong, cậu chủ động tiến lên.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau. Bên ngoài cửa sổ, Nam Thành vừa đón nhận trận tuyết thứ hai, trên cửa sổ phản chiếu bóng hai người đang hôn nhau nồng nhiệt.
Lý Nhạc Nhất sợ dùng điều hòa mùa đông sẽ tốn điện, Kỳ Hàn lại nói nếu cậu biết cách sử dụng sẽ chỉ tốn một chút tiền điện, giống như dùng quạt vào mùa hè thôi, vì thế năm nay Lý Nhạc Nhất trải qua một mùa đông vô cùng ấm áp.
【Kỳ: Còn chuyện mày giấu tao, về tao sẽ tính sổ với mày.】
Chu Tử Duy lập tức gõ phím, bộ dạng tâm huyết dốc gan dốc ruột ra gõ chữ.
【 Chu: Oan uổng quá cậu chủ ơi, mẫu thân ngài kề dao vào cổ nô, nô nào dám nói một lời.】
Kỳ Hàn cũng đoán được, bây giờ cửa hàng tiện lợi ít khách, hắn ngồi trên ghế, chậm rì rì trả lời.
【Kỳ: Ừ, bạn tao thành bạn mẹ tao rồi.】
【 Chu:??? 】
【 Chu: Đại ca em sai rồi, nếu ngài cần tiểu nhân làm gì, tiểu nhân muôn lần chết không chối từ. 】
Chỉ chờ cậu ta nhắn lại mấy lời này, Kỳ Hàn nhìn giờ, nghĩ là Lý Nhạc Nhất cũng sắp tỉnh rồi, hắn trả lời.
【Kỳ: Qua đây làm cho tao. 】
【Chu:? 】
【Kỳ:? 】
【Chu: Được. 】
Chu Tử Duy ngẩng đầu nhìn giảng viên lớn tuổi đang thao thao bất tuyệt, lại nhìn khoảng cách giữa mình và cửa, chỉ có thể thầm may mắn hôm nay mình ngồi gần cửa, cậu ta nói nhỏ với bạn cùng bàn, cúi thấp người chạy vội.
Đến cửa hàng tiện lợi Kỳ Hàn nói, cậu ta bước vào, đúng lúc một nhân viên giao hàng đến đưa cơm.
"Chào anh, anh gọi cơm hộp phải không?"
Chu Tử Duy nghi hoặc: "Tôi không gọi cơm hộp."
"Tao gọi, để bên kia đi." – Kỳ Hàn đứng lên, cởi áo đồng phục màu xanh đen đưa cho Chu Tử Duy.
Chu Tử Duy mặc nó một cách rất không tình nguyện, âm dương quái khí mở miệng: "Làm sao thế? Cả cái cửa hàng to thế này không có gì để mày ăn à?"
Kỳ Hàn liếc một cái, Chu Tử Duy lập tức ngậm miệng, ra hiệu kéo khóa miệng. Cậu ta mặc áo xong đi đến trước quầy thu tiền, hỏi: "Thế bây giờ là như nào?"
"Không như nào cả, tao và Lý Nhạc Nhất đang yêu." – Kỳ Hàn cầm một hộp son dưỡng môi, nhìn nhìn cẩn thận, đưa cho Chu Tử Duy ý bảo cậu ta tính tiền.
Chu Tử Duy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hô lên: "Mẹ nhà mày ngồi đây cả sáng không biết tự làm à?"
"Cho mày làm quen máy móc."
"Mày sợ tao không biết dùng rồi làm bạn trai mày bị trừ lương chứ gì."
Kỳ Hàn không nói, cầm son dưỡng và cơm hộp, nói với Chu Tử Duy một câu: "Đi đây, trông cửa hàng cho cẩn thận, nếu bạn trai tao bị trừ một đồng tiền lương, vậy thì mời cậu Chu đây đền gấp mười"
-
Lý Nhạc Nhất tỉnh vì nóng, cậu mơ thấy mình bị nướng trên bếp lò, khi tỉnh lại mới phát hiện mình bị bọc kín mít, trán đổ đầy mồ hôi, điều hòa vẫn đang thổi phà phà.
Lý Nhạc Nhất lập tức đứng dậy, đầu tiên là tắt điều hòa đi, sau đó mới kéo chăn lên nhớ lại chuyện đêm qua.
"Tỉnh rồi?" – Kỳ Hàn mở cửa tiến vào, phát hiện Lý Nhạc Nhất đang ngẩn ngơ ngồi trên giường, hắn đặt cơm trên bàn, liếc qua điều hòa, không nói gì. Kỳ Hàn cúi người nhặt một chiếc dép lê rơi rụng của Lý Nhạc Nhất đặt gần giường, sau đó ngồi xuống cạnh Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, khàn giọng phun ra một chữ: "Nóng."
Kỳ Hàn cười khẽ, rút giấy lau mồ hôi cho cậu, cuối cùng xoa xoa đầu Lý Nhạc Nhất, nói: "Rõ ràng hôm qua không chịu kêu ra, sao lại khàn giọng được nhỉ?"
Hắn không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại làm Lý Nhạc Nhất nóng mặt trừng mắt như con chồn sóc trắng. Chồn sóc trắng đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại trên đầu giường, 10 giờ, hôm nay cậu phải đi làm. Lý Nhạc Nhất hoảng hốt đứng dậy, mới xuống giường đã mềm nhũn chân, Kỳ Hàn đỡ lấy cậu, tốt bụng nhắc nhở: "Chậm thôi."
Lý Nhạc Nhất không nói gì, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, Kỳ Hàn cũng đứng dậy, chậm rì rì bước đến cạnh bàn, mở bữa sáng cho Lý Nhạc Nhất. Hắn vừa dọn xong Lý Nhạc Nhất cũng bước ra, đi đến trước mặt Kỳ Hàn, nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết nên nói gì trước, chỉ có thể nói một câu: "Em đi làm trước đây."
Kỳ Hàn giữ chặt lấy cậu, rất chân thành: "Hay là ăn sáng trước đã?"
Lý Nhạc Nhất nhìn qua cháo nóng hổi và sủi cảo, tầm mắt chỉ dừng lại hai giây rồi thu hồi, cậu lắc đầu: "Nếu em đi muộn sẽ bị trừ lương."
"Không đâu."
"Có." – Lý Nhạc Nhất cuống lên sẽ đổi giọng, cậu đẩy tay Kỳ Hàn ra.
"Sao lại không tin anh." – Kỳ Hàn tóm cậu lại, nói: "Bạn cùng phòng của anh đang làm giúp em rồi."
Trên mặt Lý Nhạc Nhất còn có vẻ hoài nghi, không đi nữa, cậu còn nhớ bạn cùng phòng của Kỳ Hàn, nhờ cuộc điện thoại trời xui đất khiến ngày trước.
Thấy biểu tình của cậu, Kỳ Hàn vừa tách đũa vừa hỏi: "Em gặp bạn cùng phòng của anh rồi à?"
Lý Nhạc Nhất thấp giọng ừ một tiếng, ngồi xuống, cầm thìa múc cháo, nói: "Hồi tháng bảy anh ấy có gọi video cho anh, em vô tình nghe máy."
Kỳ Hàn nhướn mày: "Bây giờ không lừa anh nữa?"
"Anh biết hết rồi." – Gạt anh cũng không có ý nghĩa gì.
"Lý Nhạc Nhất." – Kỳ Hàn dựa vào bàn, gọi cậu một tiếng.
"Hử?" – Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu lên.
"Cậu của Chu Tử Duy, bác sĩ khoa não, có phải rất giỏi không? Chữa cho em khỏi như bây giờ?"
Lý Nhạc Nhất không hiểu ý của hắn, gật gật đầu: "Ừm, bây giờ trí lực của em giống với người bình thường."
"Trí lực thì không rõ lắm, nhưng sức tưởng tượng chắc chắn là siêu phàm, không chỉ nghĩ hết cho tương lai của mình, ngay cả chị em, anh, thậm chí ba mẹ anh em cũng nghĩ hết luôn rồi?"
"Có ý gì?"
"Tức là em có thể đừng nghĩ nhiều đến thế được không. Nếu nửa năm trước người mất trí nhớ là em, chắc chắn anh sẽ chạy đến trước mặt em ngả bài, nếu em không đồng ý, anh sẽ bắt em đi, nhốt em lại."
"Nhưng chúng ta không giống nhau..." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
Đoán được cậu đang muốn nói chênh lệch gì đó, Kỳ Hàn giận muốn gõ đầu cậu, cuối cùng hắn chỉ nhéo nhéo má cậu, ghé sát vào cậu: "Đúng, tên chúng ta không giống nhau, còn cả..." – Kỳ Hàn bóp bóp vành tai cậu: "Vị trí cũng khác nhau."
Lý Nhạc Nhất hiểu được ý hắn, sau lưng cứng còng trong nháy mắt, có lẽ Kỳ Hàn thấy thú vị, hắn lại nhéo nhéo vành tai cậu, hỏi: "Đây cũng là điểm nhạy cảm của em à? Sao dễ hồng thế nhỉ."
Lý Nhạc Nhất đẩy tay hắn ra, lắp bắp: "Em, em muốn ăn cháo."
Kỳ Hàn cười một tiếng, tha cho cậu, hắn nghiêng đầu nhìn chồng sách vở của Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Đã nghĩ sẽ học đại học nào chưa?"
"Vẫn chưa." – Lý Nhạc Nhất chậm rì rì đáp.
"Vậy em có thích đại học Nam Thành không?"
Lý Nhạc Nhất vừa múc một thìa cháo, nghe vậy đặt thìa xuống, nhìn chằm chằm nó hai giây, quẫn bách trả lời: "Em chắc là không đỗ được."
Kỳ Hàn hiểu rõ gật đầu, rát nghiêm túc hỏi lại: "Chuyện này là hiệu trưởng nói với em? Hiệu trưởng nói là em sẽ không thi đỗ?"
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất không đón được câu đùa của Kỳ Hàn, cậu rất bình tĩnh nói sự thật: "Kiến thức cơ sở của em quá yếu, rất khó."
"Chỉ là rất khó, chứ không phải không thể." – Kỳ Hàn lại dùng giọng điệu dụ dỗ Lý Nhạc Nhất, còn mang theo ý cổ vũ: "Thử đi Lý Nhạc Nhất, anh có thể giúp em."
Lý Nhạc Nhất đang do dự, Kỳ Hàn tiếp tục nói: "Không muốn học đại học cùng anh à? Anh rất muốn."
Có lẽ vì đã nói hết tâm ý và phát sinh quan hệ, bây giờ Kỳ Hàn biểu đạt tình yêu và suy nghĩ của hắn không chút bủn xỉn, hắn xoa xoa đầu Lý Nhạc Nhất, nói: "Lý Nhạc Nhất, đừng vì kẻ khác nói em không thuộc về vị trí nào đó mà em thực sự không thử đi đến vị trí đó. Có lẽ mỗi người trải qua sẽ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng em phải tin tưởng bản thân em hơn, cũng tin tưởng anh một chút, được không?"
Tầm mắt của Lý Nhạc Nhất chuyển tử bát cháo sườn yến mạch sang cằm Kỳ Hàn, lên đến mũi, cuối cùng dừng lại tại mắt hắn. Ký ức bỗng hiện lên trong đầu cậu, từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kỳ Hàn, trong mắt hắn chỉ toàn phòng bị và lạnh nhạt, rồi đến thứ cảm tình ẩn nhẫn mà khi ấy cậu còn chưa hiểu, là thích. Đến bây giờ, cậu có thể hiểu rồi, có thể vừa hiểu vừa dám nhận lấy tình yêu của hắn không chút do dự. Quá trình chuyển biến ấy tính theo thời gian có vẻ rất lâu, nhưng đối với Lý Nhạc Nhất, cậu cảm giác mỗi một lần thay đổi chỉ như một cái chớp mắt.
Mỗi lần cậu chớp mắt nhìn Kỳ Hàn, cảm xúc trong mắt Kỳ Hàn đều thay đổi một chút.
Lý Nhạc Nhất gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em sẽ thử."
Kỳ Hàn đã nói giúp cậu, quả nhiên ngày hôm sau hắn mang theo một đống sách luyện tập chất đầy bàn Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất dùng tay khảy nhẹ một cuốn sách mới tinh, bìa sách sắc bén có thể cứa đứt tay.
"Anh mua cho em à?"
"Không phải, sách cũ của anh."
"Sao chúng nó mới thế?"
Kỳ Hàn đáp không chớp mắt: "Anh không dùng, để dưới đáy hòm."
Lý Nhạc Nhất mím môi nửa tin nửa ngờ, cậu biết được một nửa chỗ sách này, của một chủ biên rất nổi tiếng, chất lượng cực kỳ cao, cậu đoán phần còn lại cũng sẽ không thua kém.
"Nhiều quá phải không?" – Kỳ Hàn nhớ lại lời hướng dẫn của thầy bán sách ngày hôm qua, lấy mấy quyển ra đặt lên trên: "Nghe nói mấy quyển này tốt nhất, em có thể xem trước."
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất gật đầu, mím môi cười: "Cảm ơn anh."
Kỳ Hàn không quá hài lòng: "Cảm giác không có thành ý."
"Vậy phải thế nào mới là có thành ý?"
Kỳ Hàn không nói lời nào, chỉ nhìn cậu trắng trợn, khóe môi hơi cong lên.
Lý Nhạc Nhất nhìn hắn vài giây, cậu đứng dậy, một tay chống góc bàn, cúi người về phía trước. một tay Kỳ Hàn chống ra sau, một tay ôm eo Lý Nhạc Nhất, né tránh cậu, hỏi: "Làm gì?"
Lý Nhạc Nhất tưởng mình hiểu sai ý hắn, cậu xấu hổ, giấu đầu lòi đuôi nói: "Không làm gì."
"À." – Kỳ Hàn thở dài: "Còn tưởng là em định hôn anh chứ."
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất liếc tán loạn bên dưới, cậu muốn lui về nhưng bàn tay trên eo không cho phép cậu làm điều đó.
"Nhưng anh muốn hôn em." – Kỳ Hàn nắm eo Lý Nhạc Nhất đẩy lên trên, để Lý Nhạc Nhất tiến gần đến mặt hắn, hơi thở đan xen, Kỳ Hàn đè thấp giọng hỏi: "Cho anh hôn không?"
Ban đầu Kỳ Hàn chỉ định trêu Lý Nhạc Nhất, không hiểu vì sao hai mắt cậu dần đỏ lên, hai mắt dâng đầy nước, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, đỡ lấy vai Lý Nhạc Nhất nhẹ giọng hỏi cậu có chuyện gì.
Lý Nhạc Nhất cố gắng chớp chớp mắt vài cái mới nén lại cảm xúc chua xót trong lòng: "Ngày trước anh cũng hỏi em như vậy."
"Lúc anh còn chưa mất trí nhớ?"
"Ừ."
Kỳ Hàn nghĩ lại, lúc hắn chưa mất trí nhớ hẳn là Lý Nhạc Nhất cũng chưa khỏi bệnh, hắn hơi hơi kinh ngạc: "Em có hiểu hôn là gì không? Anh từng hỏi em như vậy."
"Không hiểu."
"Anh cũng khốn nạn nhỉ." – Kỳ Hàn tự cho mình một câu kết luận.
"Nhưng mà anh hỏi, em phải trả lời."
"Hửm?"
"Muốn hôn." – Kỳ Hàn không hiểu những lời này là đáp án cho câu hỏi vừa nãy hay là đáp án ngày đó của Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất đã nghiêng người về phía trước, kéo vạt áo hắn, Kỳ Hàn thuận thế cúi thấp người, Lý Nhạc Nhất nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói hơi khàn nhưng rất trịnh trọng: "Muốn hôn."
Nói xong, cậu chủ động tiến lên.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau. Bên ngoài cửa sổ, Nam Thành vừa đón nhận trận tuyết thứ hai, trên cửa sổ phản chiếu bóng hai người đang hôn nhau nồng nhiệt.
Lý Nhạc Nhất sợ dùng điều hòa mùa đông sẽ tốn điện, Kỳ Hàn lại nói nếu cậu biết cách sử dụng sẽ chỉ tốn một chút tiền điện, giống như dùng quạt vào mùa hè thôi, vì thế năm nay Lý Nhạc Nhất trải qua một mùa đông vô cùng ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương