Lừa Gạt
Chương 6
Xuân Thành ngây người vài giây như đang tiêu hóa những lời này, cuối cùng vẫn không tiêu hóa được, bà ném que đan trong tay xuống, chỉ chỉ Kỳ Hàn.
"Cháu lại đây."
"Làm gì?"
"Lại đây đã."
Kỳ Hàn chần chờ bước qua, ngay sau đó mông hắn được ăn cán chổi của bà nội Xuân Thành thân yêu, Kỳ Hàn không tránh kịp, đầu gối còn đập vào bàn phát ra tiếng vang.
"Bà!" – Bà nội đánh không mạnh nhưng Kỳ Hàn vẫn cảm thấy nhân cách của mình bị vũ nhục nặng nề, hắn kêu lên: "Cháu hai mươi rồi đấy!"
"Hai mươi thì sao? Bà còn tám mươi đây, sống lâu hơn cháu sáu mươi năm cũng chưa nghe đến chai nước nào một trăm tệ, cháu dám nói dối bà hả."
"Không nói dối." – Kỳ Hàn chỉnh lại cái bàn bị mình đụng lệch, sau đó ngồi cạnh Xuân Thành, nói: "Cháu đùa."
"Không buồn cười, trả tiền cho bà!"
Kỳ Hàn thực sự không có tiền mà trả, hắn mở điện thoại ra thương lượng: "Cháu chuyển qua Wechat cho bà được không?"
"We cái gì?" – Bà nội muốn liên lạc gì chỉ dùng đến điện thoại bàn trong nhà, ngay cả di động cũng không có chứ đừng nói là Wechat, bà phất tay: "Bà không cần Wechat, phải trả cho bà một trăm tệ, nếu cháu không trả, một tháng sau cũng đừng hòng đi."
Dễ thôi, Kỳ Hàn hỏi: "Cho cháu nợ được không?" – Hắn định một tháng sau chú Trần đến đón hắn sẽ nhờ mang tiền đến.
Bà nội quá hiểu tâm tư của hắn, cười lạnh một tiếng, nói: "Một trăm này cháy phải tự kiếm."
"Cháu kiếm thế nào được?" – Cậu Kỳ sống 20 năm cuộc đời chưa từng nghĩ đến việc kiếm tiền.
"Bà không biết cháu kiếm kiểu gì, cháu vừa nói cháu hai mươi rồi còn gì?" – Bà nội nhìn hắn: "Ba cháu năm hai mươi tuổi đã đi theo người ta làm thuê, kiếm không ít tiền rồi đấy."
Kỳ Hàn làm bộ không nghe thấy ý mỉa mai trong giọng Xuân Thành, hắn thở dài, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Rồi, ngày mai cháu sẽ đi xem quả thận của cháu bán được bao nhiêu, bán xong trả tiền cho bà."
"Bán đi, bán hết đi, để nhà họ Kỳ đoạn tuyệt trong tay cháu luôn đi."
Thấy Kỳ Hàn dừng bước chân, dựa vào khung cửa không biết đang suy nghĩ gì, bà nội sợ đêm nay mình làm cháu mình chịu kích thích quá lớn, bà nhỏ giọng nói bù cho mình: "Lại nói quả thận của cháu chẳng biết được mấy đồng."
Những lời này làm Kỳ Hàn túc cười, hắn quay đầu lại từ tốn nói với bà nội:
"Chưa biết có đoạn tuyệt trong tay cháu không, nhưng quả thận của cháu vẫn đáng mấy đồng đấy."
Buổi tối tắm rửa xong, Kỳ Hàn phát hiện điện thoại của mình sắp hết pin, hắn cũng không vội sạc luôn. Trải qua ngày hôm nay, hắn phát hiện thôn An Dương phát triển chậm hơn thế giới ít nhất 20 năm, điện thoại ở đây chẳng khác nào đồ bỏ đi, có khi trong mắt mấy bà đồng nát, nó còn không đáng giá bằng một cuốn truyện cổ tích.
Kỳ Hàn nằm trên giường, nghe tiếng ếch kêu không ngừng và tiếng côn trùng rả rích trong đêm, suy nghĩ của hắn rối loạn theo thanh âm hỗn loạn này. Lúc thì nghĩ rốt cuộc mình có cảm tình gì với Lý Nhạc Nhất, lúc thì nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục chị cậu cho mình đưa cậu đi bệnh viện, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ trong đầu Kỳ Hàn.
Bây giờ Lý Nhạc Nhất đang làm gì?
Bây giờ Lý Nhạc Nhất đang bị phạt.
Lý Nhạc Nhất đứng bên cạnh bàn, trên bàn là hai cái túi đỏ thẫm, trong túi chứa đầy đồ ăn vặt Kỳ Hàn mua cho cậu, có rất nhiều loại khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là thích hợp cho trẻ con răng không khỏe.
Lý Diễm Thanh ngồi đối diện cậu, bên kia chiếc bàn, cô gập ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Nghĩ xong nên nói thế nào chưa? Hai túi đồ này ở đâu ra?"
Lý Nhạc Nhất còn muốn tiếp tục giả ngu, Lý Diễm Thanh đột nhiên đập bàn, một cái bánh rơi ra từ trong túi, lăn xuống bên chân Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất muốn ngồi xổm xuống nhặt nó lên, Lý Diễm Thanh quát: "Lý Nhạc Nhất! Bây giờ em càng ngày càng không biết quy củ, chị đã nói là không được nhận đồ của người khác chưa hả?"
"Cậu ấy không phải người khác." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng phản bác.
"Cậu ta là ai?" – Lý Diễm Thanh đứng dậy nhặt cái bánh ném vào túi nilon, nói to: "Lý Nhạc Nhất, em thấy em mười tám tuổi là lớn rồi đúng không? Bây giờ em có thể phân biệt đúng sai không? Biết phân biệt tốt xấu không? Chị ném em ra ngoài cho em tự sống thì em có thể sống được mấy ngày hả, em nói đi? Với đầu óc của em thì em sống được mấy ngày hả, nói đi?"
Nói xong Lý Diễm Thanh mới ý thức được mình nói sai, cô hoảng loạn chạy tới, run rẩy nâng mặt Lý Nhạc Nhất lên, đáy mắt Lý Nhạc Nhất hồng hồng, hàng mi dài hơi run rẩy như cánh bướm bị thương, cậu khàn giọng gọi một tiếng: "Chị ơi."
"Chị đây." – Lý Diễm Thanh kéo cậu ôm vào lòng, giống như mỗi lần Lý Nhạc Nhất hoảng sợ khi còn nhỏ, cô vỗ vỗ lưng cậu, luôn miệng nói: "Chị đây, chị ở đây."
Nước mắt trào ra từ mắt Lý Diễm Thanh, rơi trên mu bàn tay cô, cũng rơi lên cổ áo Lý Nhạc Nhất, cảm giác ướt nóng khiến Lý Nhạc Nhất đau khắp lưng. Cậu nắm chặt tay, ôm lấy lưng Lý Diễm Thanh như khi còn nhỏ. Cậu đã không còn ôm không nổi lưng chị như khi nhỏ nữa rồi, nhưng cậu vẫn chưa thể bảo vệ được chị, còn làm chị tức giận, làm chị buồn lòng.
Đến khi Lý Diễm Thành ngừng rơi nước mắt, cô mới buông Lý Nhạc Nhất ra, rõ ràng cái ôm này là để an ủi Lý Nhạc Nhất, kết quả lại là trấn an cảm xúc của cô.
Lý Diễm Thanh chưa từng nổi giận với Lý Nhạc Nhất như hôm nay, dù cho cậu từng phạm lỗi lớn hơn thế. Hôm nay cô trở về nhà, cất thuốc, đặt thêm cồn tế bông băng vào hòm thuốc, hòm đầy ú, đều là các loại thuốc chữa bệnh nhẹ, trong đó nhiều nhất là thuốc chữa vết thương ngoài. Lý Diễm Thanh ôm hòm thuốc ngồi bên mép giường, cô có thể nhìn thấy cái cây trong vườn do Lý Nhạc Nhất tự tay trồng trong cả tiếng đồng hồ, bây giờ ngọn cây đã cao hơn cả khung cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy thân cây.
Lý Nhạc Nhất cũng sắp mười tám, sau này thì sao? Lúc trước Lý Diễm Thanh chỉ muốn Lý Nhạc Nhất lớn lên bình an, nhưng sau khi trưởng thành thì sao, Lý Diễm Thanh cũng không biết. Năm nay cô cũng đã 30, tháng trước còn có người già trong thôn đến làm mai cho cô, nói bên kia biết tình hình nhà cô, cũng không chê em trai cô, đồng ý cùng cô nuôi em. Lý Diễm Thanh lập tức mời bà mối ra ngoài.
Em trai cô không đến lượt người khác chê bai.
Bà mối còn chưa kịp thúc đẩy mối hôn sự này, còn chưa kịp uống ngụm trà đã bị mời đi. Bà nổi giận chống nạnh kêu to trước cửa nhà: "Không biết cô còn đang ra vẻ cái gì nữa, cô tưởng người như cô dễ tìm mối lắm chắc? Cô cũng sắp 30 rồi, lại còn có thằng em 18 tuổi bị ngốc, em trai cô còn không kiếm ra tiền, có người không chê chấp nhận nuôi em cho cô, cô nên thấy sướng đi."
Lý Diễm Thanh mở cửa định mắng cho bà ta một trận, lại thấy Lý Nhạc Nhất đã đứng cách đó không xa, không biết Lý Nhạc Nhất đã nghe được bao nhiêu, cô kéo cậu vào nhà hỏi một làn, rồi tỉ mỉ quan sát cậu mấy ngày liền, thấy cậu không bị ảnh hưởng gì Lý Diễm Thanh mới yên lòng.
Lọ cồn sắp hết bị Lý Diễm Thanh cầm trong tay, lọ này dùng nhanh hết như vậy, không biết Lý Nhạc Nhất đã lén dùng bao nhiêu lần, cũng không biết sau này Lý Nhạc Nhất phải dùng bao nhiêu lần. Thực ra Lý Nhạc Nhất có thể đi tìm việc, nhưng Lý Diễm Thanh không yên tâm để cậu đi làm một mình, cô luôn lo sợ cậu sẽ bị bắt nạt, Lý Diễm Thanh luôn muốn Lý Nhạc Nhất nằm trong phạm vi bảo vệ của cô, nhưng càng ngày cô càng không khống chế được.
Cho nên mới dẫn đến tình cảnh mất kiểm soát như ngày hôm nay.
Lý Nhạc Nhất yên lặng đặt lại chiếc bánh vào trong túi, nói khẽ với Lý Diễm Thanh: "Chị ơi, em sai rồi." – Sau đó lại nói: "Ngày mai em sẽ mang trả lại cho cậu ấy, chị đừng giận."
"Cậu ta là người kia à?"
"Vâng." – Lý Nhạc Nhất sốt ruột giải thích: "Em không cố tình đi tìm cậu ấy, buổi tối bọn em gặp nhau ở ven đường, cậu ấy nói cho em biết cậu ấy tên Kỳ Hàn, em cũng biết nhà cậu ấy ở đâu, cậu ấy nói em muốn biết cái gì cũng sẽ nói cho em, cậu ấy nói bọn em là bạn."
Lý Nhạc Nhất càng nói càng nhỏ giọng, cho dù cậu không nói thẳng ý tứ của mình, Lý Diễm Thanh cũng hiểu được hàm nghĩa sau lưng nó. Lý Nhạc Nhất muốn nhận những thứ này, Lý Nhạc Nhất muốn làm bạn cùng hắn. Nhưng Lý Diễm Thanh giả bộ không hiểu, cô gật đầu, hỏi: "Ngày mai có cần chị đi cùng không?"
Sáng sớm mai Lý Diễm Thanh phải sang vườn nhà bác Trương làm việc, cô không có thời gian đi cùng Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất cũng không cần cô đi cùng, cậu lắc đầu nói: "Em tự đi được."
Lý Diễm Thanh đồng ý, nói cậu đi tắm rửa sớm. Hai túi đồ ăn bị đặt giữa bàn. Trước khi Lý Nhạc Nhất vào phòng cố nhìn chúng nó thêm vài lần, chị đã vào phòng ngủ, cho nên cậu có thể nhìn chúng chằm chằm không cần che giấu.
Ánh trăng ảm đạm chiếu vào bao nilon đỏ khiến chúng nó giống như đóa hoa hồng đỏ khô héo. Lý Nhạc Nhất đã từng thấy bông hoa hồng trên TV ở nhà người khác, đó là món quà lãng mạn nhất trên đời. Mà Lý Nhạc Nhất không nhận được hoa hồng đỏ, không có ai tin rằng kẻ ngốc cũng biết yêu, cũng không có người nào yêu một kẻ ngốc. Lần đầu tiên trong cuộc đời này Lý Nhạc Nhất nhận được món quà giống với bông hồng đỏ nhất, ngày mai sẽ phải trả nó về.
- -------------------
Kỳ Hàn: Đặt 999 đóa hồng đỏ.
Bà nội: Cháu trả bà một trăm tệ trước đã.
Tác giả: Ban đầu tui định viết hai người kiếm tiền, có thể dẫn đến kết thúc khôi hài, nhưng mà tui không viết được. Nửa đêm qua tui phát hiện có thêm hai lượt thích với hai lượt lưu, tui còn tưởng tui nằm mơ, sáng nay dậy tui f5, đúng là thật, tui có tài đức gì chứ, cảm ơn vạn phần!
"Cháu lại đây."
"Làm gì?"
"Lại đây đã."
Kỳ Hàn chần chờ bước qua, ngay sau đó mông hắn được ăn cán chổi của bà nội Xuân Thành thân yêu, Kỳ Hàn không tránh kịp, đầu gối còn đập vào bàn phát ra tiếng vang.
"Bà!" – Bà nội đánh không mạnh nhưng Kỳ Hàn vẫn cảm thấy nhân cách của mình bị vũ nhục nặng nề, hắn kêu lên: "Cháu hai mươi rồi đấy!"
"Hai mươi thì sao? Bà còn tám mươi đây, sống lâu hơn cháu sáu mươi năm cũng chưa nghe đến chai nước nào một trăm tệ, cháu dám nói dối bà hả."
"Không nói dối." – Kỳ Hàn chỉnh lại cái bàn bị mình đụng lệch, sau đó ngồi cạnh Xuân Thành, nói: "Cháu đùa."
"Không buồn cười, trả tiền cho bà!"
Kỳ Hàn thực sự không có tiền mà trả, hắn mở điện thoại ra thương lượng: "Cháu chuyển qua Wechat cho bà được không?"
"We cái gì?" – Bà nội muốn liên lạc gì chỉ dùng đến điện thoại bàn trong nhà, ngay cả di động cũng không có chứ đừng nói là Wechat, bà phất tay: "Bà không cần Wechat, phải trả cho bà một trăm tệ, nếu cháu không trả, một tháng sau cũng đừng hòng đi."
Dễ thôi, Kỳ Hàn hỏi: "Cho cháu nợ được không?" – Hắn định một tháng sau chú Trần đến đón hắn sẽ nhờ mang tiền đến.
Bà nội quá hiểu tâm tư của hắn, cười lạnh một tiếng, nói: "Một trăm này cháy phải tự kiếm."
"Cháu kiếm thế nào được?" – Cậu Kỳ sống 20 năm cuộc đời chưa từng nghĩ đến việc kiếm tiền.
"Bà không biết cháu kiếm kiểu gì, cháu vừa nói cháu hai mươi rồi còn gì?" – Bà nội nhìn hắn: "Ba cháu năm hai mươi tuổi đã đi theo người ta làm thuê, kiếm không ít tiền rồi đấy."
Kỳ Hàn làm bộ không nghe thấy ý mỉa mai trong giọng Xuân Thành, hắn thở dài, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Rồi, ngày mai cháu sẽ đi xem quả thận của cháu bán được bao nhiêu, bán xong trả tiền cho bà."
"Bán đi, bán hết đi, để nhà họ Kỳ đoạn tuyệt trong tay cháu luôn đi."
Thấy Kỳ Hàn dừng bước chân, dựa vào khung cửa không biết đang suy nghĩ gì, bà nội sợ đêm nay mình làm cháu mình chịu kích thích quá lớn, bà nhỏ giọng nói bù cho mình: "Lại nói quả thận của cháu chẳng biết được mấy đồng."
Những lời này làm Kỳ Hàn túc cười, hắn quay đầu lại từ tốn nói với bà nội:
"Chưa biết có đoạn tuyệt trong tay cháu không, nhưng quả thận của cháu vẫn đáng mấy đồng đấy."
Buổi tối tắm rửa xong, Kỳ Hàn phát hiện điện thoại của mình sắp hết pin, hắn cũng không vội sạc luôn. Trải qua ngày hôm nay, hắn phát hiện thôn An Dương phát triển chậm hơn thế giới ít nhất 20 năm, điện thoại ở đây chẳng khác nào đồ bỏ đi, có khi trong mắt mấy bà đồng nát, nó còn không đáng giá bằng một cuốn truyện cổ tích.
Kỳ Hàn nằm trên giường, nghe tiếng ếch kêu không ngừng và tiếng côn trùng rả rích trong đêm, suy nghĩ của hắn rối loạn theo thanh âm hỗn loạn này. Lúc thì nghĩ rốt cuộc mình có cảm tình gì với Lý Nhạc Nhất, lúc thì nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục chị cậu cho mình đưa cậu đi bệnh viện, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ trong đầu Kỳ Hàn.
Bây giờ Lý Nhạc Nhất đang làm gì?
Bây giờ Lý Nhạc Nhất đang bị phạt.
Lý Nhạc Nhất đứng bên cạnh bàn, trên bàn là hai cái túi đỏ thẫm, trong túi chứa đầy đồ ăn vặt Kỳ Hàn mua cho cậu, có rất nhiều loại khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là thích hợp cho trẻ con răng không khỏe.
Lý Diễm Thanh ngồi đối diện cậu, bên kia chiếc bàn, cô gập ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Nghĩ xong nên nói thế nào chưa? Hai túi đồ này ở đâu ra?"
Lý Nhạc Nhất còn muốn tiếp tục giả ngu, Lý Diễm Thanh đột nhiên đập bàn, một cái bánh rơi ra từ trong túi, lăn xuống bên chân Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất muốn ngồi xổm xuống nhặt nó lên, Lý Diễm Thanh quát: "Lý Nhạc Nhất! Bây giờ em càng ngày càng không biết quy củ, chị đã nói là không được nhận đồ của người khác chưa hả?"
"Cậu ấy không phải người khác." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng phản bác.
"Cậu ta là ai?" – Lý Diễm Thanh đứng dậy nhặt cái bánh ném vào túi nilon, nói to: "Lý Nhạc Nhất, em thấy em mười tám tuổi là lớn rồi đúng không? Bây giờ em có thể phân biệt đúng sai không? Biết phân biệt tốt xấu không? Chị ném em ra ngoài cho em tự sống thì em có thể sống được mấy ngày hả, em nói đi? Với đầu óc của em thì em sống được mấy ngày hả, nói đi?"
Nói xong Lý Diễm Thanh mới ý thức được mình nói sai, cô hoảng loạn chạy tới, run rẩy nâng mặt Lý Nhạc Nhất lên, đáy mắt Lý Nhạc Nhất hồng hồng, hàng mi dài hơi run rẩy như cánh bướm bị thương, cậu khàn giọng gọi một tiếng: "Chị ơi."
"Chị đây." – Lý Diễm Thanh kéo cậu ôm vào lòng, giống như mỗi lần Lý Nhạc Nhất hoảng sợ khi còn nhỏ, cô vỗ vỗ lưng cậu, luôn miệng nói: "Chị đây, chị ở đây."
Nước mắt trào ra từ mắt Lý Diễm Thanh, rơi trên mu bàn tay cô, cũng rơi lên cổ áo Lý Nhạc Nhất, cảm giác ướt nóng khiến Lý Nhạc Nhất đau khắp lưng. Cậu nắm chặt tay, ôm lấy lưng Lý Diễm Thanh như khi còn nhỏ. Cậu đã không còn ôm không nổi lưng chị như khi nhỏ nữa rồi, nhưng cậu vẫn chưa thể bảo vệ được chị, còn làm chị tức giận, làm chị buồn lòng.
Đến khi Lý Diễm Thành ngừng rơi nước mắt, cô mới buông Lý Nhạc Nhất ra, rõ ràng cái ôm này là để an ủi Lý Nhạc Nhất, kết quả lại là trấn an cảm xúc của cô.
Lý Diễm Thanh chưa từng nổi giận với Lý Nhạc Nhất như hôm nay, dù cho cậu từng phạm lỗi lớn hơn thế. Hôm nay cô trở về nhà, cất thuốc, đặt thêm cồn tế bông băng vào hòm thuốc, hòm đầy ú, đều là các loại thuốc chữa bệnh nhẹ, trong đó nhiều nhất là thuốc chữa vết thương ngoài. Lý Diễm Thanh ôm hòm thuốc ngồi bên mép giường, cô có thể nhìn thấy cái cây trong vườn do Lý Nhạc Nhất tự tay trồng trong cả tiếng đồng hồ, bây giờ ngọn cây đã cao hơn cả khung cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy thân cây.
Lý Nhạc Nhất cũng sắp mười tám, sau này thì sao? Lúc trước Lý Diễm Thanh chỉ muốn Lý Nhạc Nhất lớn lên bình an, nhưng sau khi trưởng thành thì sao, Lý Diễm Thanh cũng không biết. Năm nay cô cũng đã 30, tháng trước còn có người già trong thôn đến làm mai cho cô, nói bên kia biết tình hình nhà cô, cũng không chê em trai cô, đồng ý cùng cô nuôi em. Lý Diễm Thanh lập tức mời bà mối ra ngoài.
Em trai cô không đến lượt người khác chê bai.
Bà mối còn chưa kịp thúc đẩy mối hôn sự này, còn chưa kịp uống ngụm trà đã bị mời đi. Bà nổi giận chống nạnh kêu to trước cửa nhà: "Không biết cô còn đang ra vẻ cái gì nữa, cô tưởng người như cô dễ tìm mối lắm chắc? Cô cũng sắp 30 rồi, lại còn có thằng em 18 tuổi bị ngốc, em trai cô còn không kiếm ra tiền, có người không chê chấp nhận nuôi em cho cô, cô nên thấy sướng đi."
Lý Diễm Thanh mở cửa định mắng cho bà ta một trận, lại thấy Lý Nhạc Nhất đã đứng cách đó không xa, không biết Lý Nhạc Nhất đã nghe được bao nhiêu, cô kéo cậu vào nhà hỏi một làn, rồi tỉ mỉ quan sát cậu mấy ngày liền, thấy cậu không bị ảnh hưởng gì Lý Diễm Thanh mới yên lòng.
Lọ cồn sắp hết bị Lý Diễm Thanh cầm trong tay, lọ này dùng nhanh hết như vậy, không biết Lý Nhạc Nhất đã lén dùng bao nhiêu lần, cũng không biết sau này Lý Nhạc Nhất phải dùng bao nhiêu lần. Thực ra Lý Nhạc Nhất có thể đi tìm việc, nhưng Lý Diễm Thanh không yên tâm để cậu đi làm một mình, cô luôn lo sợ cậu sẽ bị bắt nạt, Lý Diễm Thanh luôn muốn Lý Nhạc Nhất nằm trong phạm vi bảo vệ của cô, nhưng càng ngày cô càng không khống chế được.
Cho nên mới dẫn đến tình cảnh mất kiểm soát như ngày hôm nay.
Lý Nhạc Nhất yên lặng đặt lại chiếc bánh vào trong túi, nói khẽ với Lý Diễm Thanh: "Chị ơi, em sai rồi." – Sau đó lại nói: "Ngày mai em sẽ mang trả lại cho cậu ấy, chị đừng giận."
"Cậu ta là người kia à?"
"Vâng." – Lý Nhạc Nhất sốt ruột giải thích: "Em không cố tình đi tìm cậu ấy, buổi tối bọn em gặp nhau ở ven đường, cậu ấy nói cho em biết cậu ấy tên Kỳ Hàn, em cũng biết nhà cậu ấy ở đâu, cậu ấy nói em muốn biết cái gì cũng sẽ nói cho em, cậu ấy nói bọn em là bạn."
Lý Nhạc Nhất càng nói càng nhỏ giọng, cho dù cậu không nói thẳng ý tứ của mình, Lý Diễm Thanh cũng hiểu được hàm nghĩa sau lưng nó. Lý Nhạc Nhất muốn nhận những thứ này, Lý Nhạc Nhất muốn làm bạn cùng hắn. Nhưng Lý Diễm Thanh giả bộ không hiểu, cô gật đầu, hỏi: "Ngày mai có cần chị đi cùng không?"
Sáng sớm mai Lý Diễm Thanh phải sang vườn nhà bác Trương làm việc, cô không có thời gian đi cùng Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất cũng không cần cô đi cùng, cậu lắc đầu nói: "Em tự đi được."
Lý Diễm Thanh đồng ý, nói cậu đi tắm rửa sớm. Hai túi đồ ăn bị đặt giữa bàn. Trước khi Lý Nhạc Nhất vào phòng cố nhìn chúng nó thêm vài lần, chị đã vào phòng ngủ, cho nên cậu có thể nhìn chúng chằm chằm không cần che giấu.
Ánh trăng ảm đạm chiếu vào bao nilon đỏ khiến chúng nó giống như đóa hoa hồng đỏ khô héo. Lý Nhạc Nhất đã từng thấy bông hoa hồng trên TV ở nhà người khác, đó là món quà lãng mạn nhất trên đời. Mà Lý Nhạc Nhất không nhận được hoa hồng đỏ, không có ai tin rằng kẻ ngốc cũng biết yêu, cũng không có người nào yêu một kẻ ngốc. Lần đầu tiên trong cuộc đời này Lý Nhạc Nhất nhận được món quà giống với bông hồng đỏ nhất, ngày mai sẽ phải trả nó về.
- -------------------
Kỳ Hàn: Đặt 999 đóa hồng đỏ.
Bà nội: Cháu trả bà một trăm tệ trước đã.
Tác giả: Ban đầu tui định viết hai người kiếm tiền, có thể dẫn đến kết thúc khôi hài, nhưng mà tui không viết được. Nửa đêm qua tui phát hiện có thêm hai lượt thích với hai lượt lưu, tui còn tưởng tui nằm mơ, sáng nay dậy tui f5, đúng là thật, tui có tài đức gì chứ, cảm ơn vạn phần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương