Lừa Gạt
Chương 9
"Một tệ." – Bác Vương cười giơ một ngón tay với Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất quay đầu tóm lấy cánh tay Kỳ Hàn, nhìn cậu kích động thế này, Kỳ Hàn nuốt lời từ chối vào bụng.
Một tệ, còn không đủ để gửi lì xì trên Wechat, mà Lý Nhạc Nhất lại vui vẻ không thôi vì sắp kiếm được một tệ, cánh tay bị hai bàn tay ấm áp vững vàng ôm lấy như truyền cả cảm xúc của chủ nhân nó. Kỳ Hàn cong môi cười, nói với bác Vương: "Cháu xếp giúp bác."
Lý Nhạc Nhất cũng nóng lòng muốn làm, bị Kỳ Hàn liếc mắt đẩy ra: "Em đi lấy cân với túi nilon."
Xếp nốt chỗ dưa còn lại lên xe xong, bác Vương lái xe ba bánh ra ngoài đường rồi mới để Kỳ Hàn và Lý Nhạc Nhất ngồi lên.
"Hai đứa nhớ chú ý an toàn, đường này vừa hẹp vừa xóc, lái chậm thôi."
Kỳ Hàn nghe bác Vươn dặn dò, hắn hỏi: "Bác có mũ bảo hiểm không?"
"Có, nhưng chỉ có một cái thôi."
"Vậy là đủ rồi, phiền bác lấy cho Lý Nhạc Nhất."
Bác Vương vào nhà lấy mũ, Lý Nhạc Nhất ngồi ghế trước nhìn Kỳ Hàn nghiên cứu chiếc xe ba bánh này, hỏi: "Anh không cần đội mũ à?"
"Không cần." – Kỳ Hàn đã nắm được cấu tạo của xe ba bánh, hắn nhìn thẳng vào mắt Lý Nhạc Nhất, khóe miệng cong lên: "Cho em che nắng, anh không sợ phơi nắng."
"Em cũng không sợ!"
"Đội vào, phơi đen sẽ xấu."
Lý Nhạc Nhất không có khái niệm về việc mình có đẹp hay không, cậu chỉ cảm thấy bây giờ Kỳ Hàn có vẻ không vui lắm. Ghế ngồi của xe ba bánh chỉ rộng chưa đến một mét, lúc này cánh tay cậu và cánh tay Kỳ Hàn dựa rất gần nhau, Lý Nhạc Nhất lại nhích thêm một chút gần với Kỳ Hàn hơn. Kỳ Hàn đang định quay lại xem bác Vương đã ra chưa, tai hắn cọ lên chóp mũi Lý Nhạc Nhất, trong một giây đối mặt nhau Kỳ Hàn như ngừng thở.
Lý Nhạc Nhất chớp chớp mắt, Kỳ Hàn lại có cảm giác hàng mi kia như quét trên mặt mình khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, trái tim dần đập loạn nhịp.
Một lúc sau Lý Nhạc Nhất mới hơi lui ra, cười tươi, nói câu đầu tiên cậu nói với Kỳ Hàn: "Anh cười, đẹp."
Kỳ Hàn thở ra một hơi, cúi đầu cười tự giễu, dù có bị ngốc hắn cũng ý thức được cảm tình hắn dành cho Lý Nhạc Nhất không bình thường. Cùng là một câu nói, có lẽ Lý Nhạc Nhất nói ra bằng một tâm trạng khác, còn Kỳ Hàn lại nghe bằng một tâm trạng khác. Bác Vương mang mũ ra đưa cho Kỳ Hàn, Kỳ Hàn đội lên cho Lý Nhạc Nhất, còn vỗ vỗ đầu cậu. Lý Nhạc Nhất a nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Cái mũ này nặng quá."
"Quan trọng là chống nắng." – Kỳ Hàn khởi động xe, nói: "Ngồi xuống, có thể nắm tay anh."
Lý Nhạc Nhất nghe lời ôm lấy cánh tay Kỳ Hàn, cậu ôm hơi chặt, hơi ảnh hưởng đến việc lái xe của Kỳ Hàn, nhưng hắn không nói gì, cứ thế lái về phía trước.
Quãng đường 6km mà Kỳ Hàn đi mất nửa giờ, lên huyện, Kỳ Hàn tìm một chỗ râm mát dừng xe.
"Xuống đi." – Kỳ Hàn dừng xe nói.
Lý Nhạc Nhất đứng lên định nhảy xuống, Kỳ Hàn ở phía sau trầm giọng nói: "Không được nhảy, đỡ xuống."
Lý Nhạc Nhất bám vào xe tụt xuống, Kỳ Hàn cầm ghế đặt xuống đất, nói: "Ngồi đây, khát thì uống nước, đói thì ăn kẹo trong túi của em."
"Dưa..." – Lý Nhạc Nhất chỉ tay vào xe dưa, chưa kịp nói đã bị Kỳ Hàn ngắt lời: "Để anh làm, em cứ ngồi đây."
Kỳ Hàn tìm hai cục đá chặn sau bánh xe, rồi kéo tấm bạt xếp dưa xuống đất, lấy cân điện tử và túi nilon đặt sang một bên, xong xuôi hắn mới ngồi xuống bên cạnh Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất vừa thấy hắn ngồi xuống, lập tức cầm chiếc quạt hương bồ mà cậu vừa tìm thấy bên góc đường quạt liên hồi, vừa quạt vừa hỏi: "Có to không?"
Kỳ Hàn đang uống nước, bất thình lình nghe được câu này, hắn bị sặc, ho sặc sụa.
"Cái gì to?"
"Gió em quạt nè." – Lý Nhạc Nhất lại phẩy phẩy hai cái, tóc mái Kỳ Hàn bị thổi bay lên hạ xuống: "Không to à?"
"Rất to, cho nên em tự quạt cho em đi. Anh không cần."
Lý Nhạc Nhất không chịu, cố chấp duỗi tay quạt cho cả mình lẫn Kỳ Hàn, không được bao lâu sau đã mỏi tay, đành bỏ quạt xuống bóp bóp tay cho đỡ mỏi.
Kỳ Hàn bất đắc dĩ cầm lấy quạt, quạt cho cả mình lẫn Lý Nhạc Nhất. Trên đỉnh đầu Lý Nhạc Nhất có một nhúm tóc, Kỳ Hàn quạt một lần là nó bay lên một lần, Lý Nhạc Nhất cũng cảm nhận được, cậu ngước mắt lên cố gắng nhìn nó, tròng mắt sắp rớt ra ngoài cũng không thể nhìn được, cuối cùng đành tử bỏ. Lý Nhạc Nhất cười nhe hàm răng lọt gió, nhắm mắt hưởng thụ Kỳ Hàn quạt cho mình. Kỳ Hàn nhìn vậy bỗng thấy chua xót trong lòng, giọng hắn khàn khàn, hắn gọi tên Lý Nhạc Nhất.
"Hả?" – Lý Nhạc Nhất mở bừng mắt nhìn Kỳ Hàn.
"Em biết thích là gì không?"
"Biết chứ." – Lý Nhạc Nhất ngồi thẳng người như học sinh ngoan thì thầy giáo gọi lên trả bài: "Thích tức là nhìn thấy nó sẽ vui, muốn mang nó về nhà giấu đi."
"Anh không nói thích đồ vật, là thích một người." – Động tác quạt gió của Kỳ Hàn chậm lại, hắn muốn nghe Lý Nhạc Nhất trả lời.
"Cái này em cũng biết, thích một người tức là muốn đưa hết những gì mình thích cho người đó."
"Đây là chị em dạy em à?"
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, kiêu ngạo ưỡn ngực trả lời: "Cái này em tự biết đấy."
Có gì đó lướt nhanh qua đầu Kỳ Hàn, hắn tóm lấy tay Lý Nhạc Nhất giống như muốn bắt lấy thứ kia, hỏi: "Cho nên, em cũng thích anh?"
"Ừ." – Lý Nhạc Nhất cười gật đầu, khẳng định: "Em thích anh, cũng thích chị của em."
Sức lực của cánh tay hắn biến mất khiến Lý Nhạc Nhất bỗng thấy luống xuống, cậu không biết mình có nói sai không. Trước khi Kỳ Hàn xuất hiện, Lý Nhạc Nhất thích cái gì cũng chỉ muốn để dành cho chị, sau khi Kỳ Hàn xuất hiện, Lý Nhạc Nhất lại muốn dành những thứ mình thích cho Kỳ Hàn một phần. Cho nên cậu biết cậu thích Kỳ Hàn.
"Vậy kiểu em thích anh, với kiểu em thích chị gái em, giống nhau sao?" – Kỳ Hàn hỏi xong lại hi vọng Lý Nhạc Nhất đừng trả lời, hắn muốn biết đáp án, lại không dám biết đáp án.
Lý Nhạc Nhất mê mang, cậu không biết trả lời thế nào, cậu cảm thấy ngay từ câu trả lời đầu tiên của cậu đã sai rồi. Lý Nhạc Nhất rũ mắt, nhỏ giọng hỏi "Thích, cũng có rất nhiều loại à?"
"Có, em thích chị em bởi vì đó là chị gái của em, là người chăm sóc em từ bé đến lớn, còn em thích anh thì sao?"
Lý Nhạc Nhất không biết, cậu không phải học sinh giỏi, cậu không trả lời được câu hỏi này.
"Cũng giống như em thích chị em hay sao?"
Nghe xong những lời này, Lý Nhạc Nhất lập tức ngẩng đầu, nói: "Không giống nhau." Kỳ Hàn không phải người thân của cậu, không lớn lên cùng cậu, nhưng cậu vẫn rất thích hắn, cho nên hắn và chị cậu không giống nhau.
Lý Nhạc Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn như cảm thấy cậu học sinh này không quá ngốc, vẫn còn dạy được, đáy mắt hắn hiện lên ý cười, hỏi: "Vậy em có biết khác nhau chỗ nào không?"
Lý Nhạc Nhất thành thật lắc đầu, cậu hi vọng Kỳ Hàn cho cậu một chút gợi ý, nhưng Kỳ Hàn không chịu dạy cậu, chỉ nói: "Lý Nhạc Nhất, chúng ta không nói chuyện chúng ta kiếm tiền cho chị của em biết, được không?"
"Vì sao?" – Lý Nhạc Nhất muốn nói cho chị biết, để chị biết cậu có năng lực kiếm tiền.
"Đây là bí mật của chúng ta, cũng là điểm khác nhau giữa việc em thích anh và em thích chị em. Nếu như em nói cho chị em biết, vậy thì đều giống nhau mất rồi."
Lý Nhạc Nhất vừa hiểu vừa không hiểu, gật gật đầu, lại nghe thấy Kỳ Hàn chậm rãi nói: "Khi nào bán được hết dưa, chúng ra sẽ đưa hết tiền cho chị em, vậy sẽ khiến chị em bất ngờ, em có biết bất ngờ là gì không?"
"Biết." – Năm nào chị cậu cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu từ trước, nhưng đến ngày sinh nhật cậu mới được nhìn, cậu biết đây là bất ngờ.
"Ừ, vậy nhé, không nói cho chị biết."
"Được."
Kỳ Hàn lại cầm quạt quạt gió, hắn muốn dành chút thời gian tìm Lý Diễm Thanh nói chuyện, có thể sẽ được đưa Lý Nhạc Nhất đến bệnh viện Nam Thành một chuyến.
Di động trong túi quần chơi chấn động, bạn cùng phòng hắn gửi tin nhắn.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:【 Trắc nghiệm tính hướng: Mau đến xem bạn là ai?】
Kỳ:?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Thử đi, tao sợ lắm.
Kỳ: Không cần thử.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Thôi được rồi, dù sao rao cũng tin mày thẳng.
Kỳ: Xin lỗi, cô phụ niềm tin của mày.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:??
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Mày nói rõ đi mày có ý gì hả??
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Đại ca??
Kỳ Hàn không để ý đến cậu ta liên tục oanh tạc tin nhắn, nhưng điện thoại vẫn cứ rung khiến Lý Nhạc Nhất tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Cái này à." – Kỳ Hàn nhìn màn hình điện thoại, hơi nghĩ ngợi, hắn mở Wechat tìm trò rắn săn mồi, đưa cho Lý Nhạc Nhất: "Máy chơi game, muốn chơi trò chơi không?"
Lý Nhạc gật đầu.
"Lại đây." - Kỳ Hàn giang hai tay cánh tay, để Lý Nhạc ngồi xuống giữa hai chân mình. Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, tay đặt lên đầu gối dạy Lý Nhạc Nhất chơi.
Lý Nhạc Nhất học rất nhanh, không cần dạy nhiều cậu đã có thể chơi một mình. Kỳ Hàn thấy vậy không làm phiền cậu, để cậu tự chơi, còn hắn vẫn giữ nguyên tư thế này nhìn cậu. Hơi thở của hai người dây dưa đan xen trong không gian chưa đầy một gang tay.
Hết cả buổi chiều, Kỳ Hàn bán được được 25 quả dưa hấu, còn Lý Nhạc Nhất chơi được hẳn 35 ván, cậu sắp phá được kỷ lục của chính mình, máy chơi game bỗng đen thui. Lý Nhạc Nhất sửng sốt một giây, ngón tay bấm bấm trên màn hình, nó không có phản ứng. Kỳ Hàn dọn đồ xong đi đến bên này, Lý Nhạc Nhất vừa thấy hắn lập tức giấu máy chơi game ra phía sau.
Kỳ Hàn thấy động tác của cậu mà bật cười, hỏi: "Đây là đồ của anh, còn muốn chiếm làm của riêng à?"
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất lắc đầu: "Anh có thích cái này không?"
"Cũng bình thường." – Kỳ Hàn tùy ý nói.
Cũng bình thường tức là không thích lắm, Lý Nhạc Nhất sợ hắn biết thứ này hỏng sẽ buồn lòng, cũng biết không thể lừa gạt hắn, cậu chỉ đành đưa máy chơi game đen màn hình đến trước mặt Kỳ Hàn, áy náy nói: "Em xin lỗi, em làm hỏng rồi. Nhưng mà anh đừng buồn." – Lý Nhạc Nhất lập tức bảo đảm: "Em có thể đền anh cái khác."
"Em đền thế nào?" – Kỳ Hàn đoán điện thoại hết pin, nhưng hắn cố ý trêu Lý Nhạc Nhất, còn giả bộ buồn rầu.
"Em có thể mua trả anh cái khác, thứ này đắt không?"
"Không đắt, nhưng ở đây không bán."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" – Lý Nhạc Nhất cũng rất khó xử.
"Em lấy cái khác đền cho anh cũng được."
"Cái gì?"
Lý Nhạc Nhất nhìn Kỳ Hàn không chút phòng vệ. Kỳ Hàn nhìn ra được cậu thực sự rất muốn bồi thường cho mình, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, chuyển dần xuống mũi cậu, cuối cùng dừng trên môi cậu.
Môi Lý Nhạc Nhất đầy đặn, nó hẳn là nơi nhiều thịt nhất trên khuôn mặt cậu, không biết có phải vì thiếu mất một răng nên Lý Nhạc Nhất thấy không quen, thường xuyên mở hé miệng, cho nên Kỳ Hàn nhìn vào khe hở từ môi cậu như nhìn một thứ bí ẩn dụ dỗ người khác đến khám phá đến cùng.
Kỳ Hàn khắc chế thu hồi tầm mắt, hắn nhìn Lý Nhạc Nhất, tay nắm chặt ống quần, trên mặt lại bình tĩnh như không có chuyện gì, còn có vẻ hơi vui đùa: "Hay là, em hôn anh một cái."
Lý Nhạc Nhất quay đầu tóm lấy cánh tay Kỳ Hàn, nhìn cậu kích động thế này, Kỳ Hàn nuốt lời từ chối vào bụng.
Một tệ, còn không đủ để gửi lì xì trên Wechat, mà Lý Nhạc Nhất lại vui vẻ không thôi vì sắp kiếm được một tệ, cánh tay bị hai bàn tay ấm áp vững vàng ôm lấy như truyền cả cảm xúc của chủ nhân nó. Kỳ Hàn cong môi cười, nói với bác Vương: "Cháu xếp giúp bác."
Lý Nhạc Nhất cũng nóng lòng muốn làm, bị Kỳ Hàn liếc mắt đẩy ra: "Em đi lấy cân với túi nilon."
Xếp nốt chỗ dưa còn lại lên xe xong, bác Vương lái xe ba bánh ra ngoài đường rồi mới để Kỳ Hàn và Lý Nhạc Nhất ngồi lên.
"Hai đứa nhớ chú ý an toàn, đường này vừa hẹp vừa xóc, lái chậm thôi."
Kỳ Hàn nghe bác Vươn dặn dò, hắn hỏi: "Bác có mũ bảo hiểm không?"
"Có, nhưng chỉ có một cái thôi."
"Vậy là đủ rồi, phiền bác lấy cho Lý Nhạc Nhất."
Bác Vương vào nhà lấy mũ, Lý Nhạc Nhất ngồi ghế trước nhìn Kỳ Hàn nghiên cứu chiếc xe ba bánh này, hỏi: "Anh không cần đội mũ à?"
"Không cần." – Kỳ Hàn đã nắm được cấu tạo của xe ba bánh, hắn nhìn thẳng vào mắt Lý Nhạc Nhất, khóe miệng cong lên: "Cho em che nắng, anh không sợ phơi nắng."
"Em cũng không sợ!"
"Đội vào, phơi đen sẽ xấu."
Lý Nhạc Nhất không có khái niệm về việc mình có đẹp hay không, cậu chỉ cảm thấy bây giờ Kỳ Hàn có vẻ không vui lắm. Ghế ngồi của xe ba bánh chỉ rộng chưa đến một mét, lúc này cánh tay cậu và cánh tay Kỳ Hàn dựa rất gần nhau, Lý Nhạc Nhất lại nhích thêm một chút gần với Kỳ Hàn hơn. Kỳ Hàn đang định quay lại xem bác Vương đã ra chưa, tai hắn cọ lên chóp mũi Lý Nhạc Nhất, trong một giây đối mặt nhau Kỳ Hàn như ngừng thở.
Lý Nhạc Nhất chớp chớp mắt, Kỳ Hàn lại có cảm giác hàng mi kia như quét trên mặt mình khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, trái tim dần đập loạn nhịp.
Một lúc sau Lý Nhạc Nhất mới hơi lui ra, cười tươi, nói câu đầu tiên cậu nói với Kỳ Hàn: "Anh cười, đẹp."
Kỳ Hàn thở ra một hơi, cúi đầu cười tự giễu, dù có bị ngốc hắn cũng ý thức được cảm tình hắn dành cho Lý Nhạc Nhất không bình thường. Cùng là một câu nói, có lẽ Lý Nhạc Nhất nói ra bằng một tâm trạng khác, còn Kỳ Hàn lại nghe bằng một tâm trạng khác. Bác Vương mang mũ ra đưa cho Kỳ Hàn, Kỳ Hàn đội lên cho Lý Nhạc Nhất, còn vỗ vỗ đầu cậu. Lý Nhạc Nhất a nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Cái mũ này nặng quá."
"Quan trọng là chống nắng." – Kỳ Hàn khởi động xe, nói: "Ngồi xuống, có thể nắm tay anh."
Lý Nhạc Nhất nghe lời ôm lấy cánh tay Kỳ Hàn, cậu ôm hơi chặt, hơi ảnh hưởng đến việc lái xe của Kỳ Hàn, nhưng hắn không nói gì, cứ thế lái về phía trước.
Quãng đường 6km mà Kỳ Hàn đi mất nửa giờ, lên huyện, Kỳ Hàn tìm một chỗ râm mát dừng xe.
"Xuống đi." – Kỳ Hàn dừng xe nói.
Lý Nhạc Nhất đứng lên định nhảy xuống, Kỳ Hàn ở phía sau trầm giọng nói: "Không được nhảy, đỡ xuống."
Lý Nhạc Nhất bám vào xe tụt xuống, Kỳ Hàn cầm ghế đặt xuống đất, nói: "Ngồi đây, khát thì uống nước, đói thì ăn kẹo trong túi của em."
"Dưa..." – Lý Nhạc Nhất chỉ tay vào xe dưa, chưa kịp nói đã bị Kỳ Hàn ngắt lời: "Để anh làm, em cứ ngồi đây."
Kỳ Hàn tìm hai cục đá chặn sau bánh xe, rồi kéo tấm bạt xếp dưa xuống đất, lấy cân điện tử và túi nilon đặt sang một bên, xong xuôi hắn mới ngồi xuống bên cạnh Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất vừa thấy hắn ngồi xuống, lập tức cầm chiếc quạt hương bồ mà cậu vừa tìm thấy bên góc đường quạt liên hồi, vừa quạt vừa hỏi: "Có to không?"
Kỳ Hàn đang uống nước, bất thình lình nghe được câu này, hắn bị sặc, ho sặc sụa.
"Cái gì to?"
"Gió em quạt nè." – Lý Nhạc Nhất lại phẩy phẩy hai cái, tóc mái Kỳ Hàn bị thổi bay lên hạ xuống: "Không to à?"
"Rất to, cho nên em tự quạt cho em đi. Anh không cần."
Lý Nhạc Nhất không chịu, cố chấp duỗi tay quạt cho cả mình lẫn Kỳ Hàn, không được bao lâu sau đã mỏi tay, đành bỏ quạt xuống bóp bóp tay cho đỡ mỏi.
Kỳ Hàn bất đắc dĩ cầm lấy quạt, quạt cho cả mình lẫn Lý Nhạc Nhất. Trên đỉnh đầu Lý Nhạc Nhất có một nhúm tóc, Kỳ Hàn quạt một lần là nó bay lên một lần, Lý Nhạc Nhất cũng cảm nhận được, cậu ngước mắt lên cố gắng nhìn nó, tròng mắt sắp rớt ra ngoài cũng không thể nhìn được, cuối cùng đành tử bỏ. Lý Nhạc Nhất cười nhe hàm răng lọt gió, nhắm mắt hưởng thụ Kỳ Hàn quạt cho mình. Kỳ Hàn nhìn vậy bỗng thấy chua xót trong lòng, giọng hắn khàn khàn, hắn gọi tên Lý Nhạc Nhất.
"Hả?" – Lý Nhạc Nhất mở bừng mắt nhìn Kỳ Hàn.
"Em biết thích là gì không?"
"Biết chứ." – Lý Nhạc Nhất ngồi thẳng người như học sinh ngoan thì thầy giáo gọi lên trả bài: "Thích tức là nhìn thấy nó sẽ vui, muốn mang nó về nhà giấu đi."
"Anh không nói thích đồ vật, là thích một người." – Động tác quạt gió của Kỳ Hàn chậm lại, hắn muốn nghe Lý Nhạc Nhất trả lời.
"Cái này em cũng biết, thích một người tức là muốn đưa hết những gì mình thích cho người đó."
"Đây là chị em dạy em à?"
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, kiêu ngạo ưỡn ngực trả lời: "Cái này em tự biết đấy."
Có gì đó lướt nhanh qua đầu Kỳ Hàn, hắn tóm lấy tay Lý Nhạc Nhất giống như muốn bắt lấy thứ kia, hỏi: "Cho nên, em cũng thích anh?"
"Ừ." – Lý Nhạc Nhất cười gật đầu, khẳng định: "Em thích anh, cũng thích chị của em."
Sức lực của cánh tay hắn biến mất khiến Lý Nhạc Nhất bỗng thấy luống xuống, cậu không biết mình có nói sai không. Trước khi Kỳ Hàn xuất hiện, Lý Nhạc Nhất thích cái gì cũng chỉ muốn để dành cho chị, sau khi Kỳ Hàn xuất hiện, Lý Nhạc Nhất lại muốn dành những thứ mình thích cho Kỳ Hàn một phần. Cho nên cậu biết cậu thích Kỳ Hàn.
"Vậy kiểu em thích anh, với kiểu em thích chị gái em, giống nhau sao?" – Kỳ Hàn hỏi xong lại hi vọng Lý Nhạc Nhất đừng trả lời, hắn muốn biết đáp án, lại không dám biết đáp án.
Lý Nhạc Nhất mê mang, cậu không biết trả lời thế nào, cậu cảm thấy ngay từ câu trả lời đầu tiên của cậu đã sai rồi. Lý Nhạc Nhất rũ mắt, nhỏ giọng hỏi "Thích, cũng có rất nhiều loại à?"
"Có, em thích chị em bởi vì đó là chị gái của em, là người chăm sóc em từ bé đến lớn, còn em thích anh thì sao?"
Lý Nhạc Nhất không biết, cậu không phải học sinh giỏi, cậu không trả lời được câu hỏi này.
"Cũng giống như em thích chị em hay sao?"
Nghe xong những lời này, Lý Nhạc Nhất lập tức ngẩng đầu, nói: "Không giống nhau." Kỳ Hàn không phải người thân của cậu, không lớn lên cùng cậu, nhưng cậu vẫn rất thích hắn, cho nên hắn và chị cậu không giống nhau.
Lý Nhạc Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn như cảm thấy cậu học sinh này không quá ngốc, vẫn còn dạy được, đáy mắt hắn hiện lên ý cười, hỏi: "Vậy em có biết khác nhau chỗ nào không?"
Lý Nhạc Nhất thành thật lắc đầu, cậu hi vọng Kỳ Hàn cho cậu một chút gợi ý, nhưng Kỳ Hàn không chịu dạy cậu, chỉ nói: "Lý Nhạc Nhất, chúng ta không nói chuyện chúng ta kiếm tiền cho chị của em biết, được không?"
"Vì sao?" – Lý Nhạc Nhất muốn nói cho chị biết, để chị biết cậu có năng lực kiếm tiền.
"Đây là bí mật của chúng ta, cũng là điểm khác nhau giữa việc em thích anh và em thích chị em. Nếu như em nói cho chị em biết, vậy thì đều giống nhau mất rồi."
Lý Nhạc Nhất vừa hiểu vừa không hiểu, gật gật đầu, lại nghe thấy Kỳ Hàn chậm rãi nói: "Khi nào bán được hết dưa, chúng ra sẽ đưa hết tiền cho chị em, vậy sẽ khiến chị em bất ngờ, em có biết bất ngờ là gì không?"
"Biết." – Năm nào chị cậu cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu từ trước, nhưng đến ngày sinh nhật cậu mới được nhìn, cậu biết đây là bất ngờ.
"Ừ, vậy nhé, không nói cho chị biết."
"Được."
Kỳ Hàn lại cầm quạt quạt gió, hắn muốn dành chút thời gian tìm Lý Diễm Thanh nói chuyện, có thể sẽ được đưa Lý Nhạc Nhất đến bệnh viện Nam Thành một chuyến.
Di động trong túi quần chơi chấn động, bạn cùng phòng hắn gửi tin nhắn.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:【 Trắc nghiệm tính hướng: Mau đến xem bạn là ai?】
Kỳ:?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Thử đi, tao sợ lắm.
Kỳ: Không cần thử.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Thôi được rồi, dù sao rao cũng tin mày thẳng.
Kỳ: Xin lỗi, cô phụ niềm tin của mày.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:??
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Mày nói rõ đi mày có ý gì hả??
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Đại ca??
Kỳ Hàn không để ý đến cậu ta liên tục oanh tạc tin nhắn, nhưng điện thoại vẫn cứ rung khiến Lý Nhạc Nhất tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Cái này à." – Kỳ Hàn nhìn màn hình điện thoại, hơi nghĩ ngợi, hắn mở Wechat tìm trò rắn săn mồi, đưa cho Lý Nhạc Nhất: "Máy chơi game, muốn chơi trò chơi không?"
Lý Nhạc gật đầu.
"Lại đây." - Kỳ Hàn giang hai tay cánh tay, để Lý Nhạc ngồi xuống giữa hai chân mình. Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, tay đặt lên đầu gối dạy Lý Nhạc Nhất chơi.
Lý Nhạc Nhất học rất nhanh, không cần dạy nhiều cậu đã có thể chơi một mình. Kỳ Hàn thấy vậy không làm phiền cậu, để cậu tự chơi, còn hắn vẫn giữ nguyên tư thế này nhìn cậu. Hơi thở của hai người dây dưa đan xen trong không gian chưa đầy một gang tay.
Hết cả buổi chiều, Kỳ Hàn bán được được 25 quả dưa hấu, còn Lý Nhạc Nhất chơi được hẳn 35 ván, cậu sắp phá được kỷ lục của chính mình, máy chơi game bỗng đen thui. Lý Nhạc Nhất sửng sốt một giây, ngón tay bấm bấm trên màn hình, nó không có phản ứng. Kỳ Hàn dọn đồ xong đi đến bên này, Lý Nhạc Nhất vừa thấy hắn lập tức giấu máy chơi game ra phía sau.
Kỳ Hàn thấy động tác của cậu mà bật cười, hỏi: "Đây là đồ của anh, còn muốn chiếm làm của riêng à?"
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất lắc đầu: "Anh có thích cái này không?"
"Cũng bình thường." – Kỳ Hàn tùy ý nói.
Cũng bình thường tức là không thích lắm, Lý Nhạc Nhất sợ hắn biết thứ này hỏng sẽ buồn lòng, cũng biết không thể lừa gạt hắn, cậu chỉ đành đưa máy chơi game đen màn hình đến trước mặt Kỳ Hàn, áy náy nói: "Em xin lỗi, em làm hỏng rồi. Nhưng mà anh đừng buồn." – Lý Nhạc Nhất lập tức bảo đảm: "Em có thể đền anh cái khác."
"Em đền thế nào?" – Kỳ Hàn đoán điện thoại hết pin, nhưng hắn cố ý trêu Lý Nhạc Nhất, còn giả bộ buồn rầu.
"Em có thể mua trả anh cái khác, thứ này đắt không?"
"Không đắt, nhưng ở đây không bán."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" – Lý Nhạc Nhất cũng rất khó xử.
"Em lấy cái khác đền cho anh cũng được."
"Cái gì?"
Lý Nhạc Nhất nhìn Kỳ Hàn không chút phòng vệ. Kỳ Hàn nhìn ra được cậu thực sự rất muốn bồi thường cho mình, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, chuyển dần xuống mũi cậu, cuối cùng dừng trên môi cậu.
Môi Lý Nhạc Nhất đầy đặn, nó hẳn là nơi nhiều thịt nhất trên khuôn mặt cậu, không biết có phải vì thiếu mất một răng nên Lý Nhạc Nhất thấy không quen, thường xuyên mở hé miệng, cho nên Kỳ Hàn nhìn vào khe hở từ môi cậu như nhìn một thứ bí ẩn dụ dỗ người khác đến khám phá đến cùng.
Kỳ Hàn khắc chế thu hồi tầm mắt, hắn nhìn Lý Nhạc Nhất, tay nắm chặt ống quần, trên mặt lại bình tĩnh như không có chuyện gì, còn có vẻ hơi vui đùa: "Hay là, em hôn anh một cái."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương