Luân Hồi
Chương 39: Nếu Không Thì Thuê Vậy
- Bác à, chúng cháu muốn mua lại một mảnh đất.Biết bí thư chi bộ là một người thẳng tính, Trương Lam cũng không vòng vo, trực tiếp đề cập vấn đề.- Mua đất?Động tác bí thư chi bộ chậm lại, cánh tay đã dừng nhưng chiếc khăn mặt vẫn trên tay, vẻ mặt không giải thích được:- Bây giờ nhà các cháu có nhiều tiền như vậy mà vẫn còn muốn trồng trọt nữa à?Trong lúc nói chuyện đem khăn mặt vắt lên trên dây, ngữ khí đùa giỡn nói:- Nhà các cháu bỏ bao nhiêu công sức kiếm tiền trên loại đất này, chỉ sợ cũng không biết có thể tăng lên vài lần không?Cau màu suy nghĩ một, có chút ý xin lỗi với Trương Lam, nói:- Hình như bây giờ trong thôn không còn nhiều đất dư thừa để bán cho bên ngoài nữa, hai người nếu thực sự muốn mua thì có thể đi đến chỗ người dân trong thôn mà mua.- Bác à, bác nghĩ sai rồiTrương Lam giải thích với ông lão:- Chúng tôi không cần loại đất tốt để trồng trọt, chúng cháu muốn một mảnh đất hoang, muốn mua lại nó.- Loại này ư? Thế thì không có vấn đề gì.Bí thư chi bộ Vương gật đầu đáp ứng:- Cháu nói xem, mảnh đất đó ở đâu? Nói ra cho mấy ông góp ý xem nào, nếu được thì sẽ để cho nhà các cháu. Nhưng mà ta nhớ là trong thôn chúng ta làm gì có mảnh đất hoang nào đâu nhỉ.- Ông còn nhớ con suối ở phía trước ngọn núi Thiên Bảo kia không? Nếu không bán được thì để chúng cháu thuê lại? Chính là con suối dưới chân núi phía nam thôn ta đó.Trương Lam nói.- Nhớ rồi, nhớ ra rồi.Bí thư chi bộ Vương gật đầu, sao lại có thể quên được mảnh đất đó chứ. Mảnh đất đó rất có ấn tượng, mình vì cái mảnh đất đó mà đã bị đau một trận, đó là mảnh đất bỏ đi không thể trồng lúa hay cây ăn quả.- ở phía trước là con suối nên mảnh đất đó không trồng lúa được.- Ý, vì sao?Trương Lam rất tò mò, ở phía trước có một con suối thì trồng lúa hay cây ăn quả chẳng phải càng tốt sao, dù hạn hán hay lũ lụt vẫn có thể đảm bảo thu hoạch, thuận tiện cho tưới nước, từ trước tới nay chưa nghe qua con suối này bị cạn nước bao giờ.- Mảnh đất này hay ngập nước.Chầm chậm cầm một điếu thuốc lá lên, nhẹ nhàng hút một hơi- Mấy đứa trẻ các cháu không biết đạo lý trồng trọt, mảnh đất kia quá ngập úng, hễ mưa xuống là nước dồn ứ lại , hoa màu đều bị ngập nước hết, trồng cây ăn quả thì toàn bị thối gốc, vì vậy mảnh đất đó chả ai muốn cả.Gõ gõ tàn thuốc lá vào trong gạt tàn, hướng về phía Trương Lam cười:- Nếu không thì cháu cho là tại sao mảnh đất đó không ai muốn? Nếu như mảnh đất đó có thể trồng trọt được thì sớm đã bị người ta tranh giành đến toác đẩu chảy máu.Hóa ra còn có một mối quan hệ như vậy nữa, Trương Lam bừng tỉnh: bản thân mình còn cảm thấy kỳ quái là tại sao một mảnh đất tốt như vậy, hướng ánh sáng, đất đai màu mỡ, ánh sáng mạnh, tưới tiêu thuận tiện, sao lại bỏ hoang không ai trồng trọt. Hóa ra còn có một tầng quan hệ nữa, xem ra, mình còn kiếm được món hời nữa- Ân, chúng cháu muốn mua lại mảnh đất kia.Trương Lam gật đầu.- Xem ra hai người sẽ không trồng trọt ở trên mảnh đất này nhỉ.Ông bí thư nghĩ một chút, hay là khuyên hai chị em nhà này:- Ta đoán hai người đinh mở một nhà máy ở trên mảnh đất này đúng không? Thế thì không được rồi, giao thông không thuận tiện thì không nói làm gì, cái chính là đất ở đây quá mềm, không có cách nào làm móng, xây dựng nhà máy để làm gì, mùa hè mưa một trận là mất hết.- Ông à, chúng cháu không định xây dựng nhà máy ở đó.Trương Lam thật thà nói:- Chúng cháu muốn chính là con suối đó. Chúng cháu thử rồi, dùng nước ở suối này làm Nước hoa quả dầm ngon hơn nhiều so với dùng nước ở các con suối khác. Chúng cháu muốn mua lại con suối này và cả mảnh đất xung quanh, đào thành một cái hồ nước lớn, sau đó sẽ dùng nước suối để sản xuất đồ hộp.- Hóa ra là thế, dùng nước giếng và nước suối để làm Nước hoa quả dầm không giống nhau sao? Cái sự khác nhau đó có ai quan tâm đâu.Bí thư chi bộ Vương bừng tỉnh đại ngộ, nói nhỏ vài câu, khoát khoát tay:- Hóa ra có chuyện như vậy, không cần phải phí công lo lắng như vậy, nước ở con suối này cũng để không thôi, các cháu có thể dùng máy bơm bơm nước cũng được, cần gì phải phí công như vậy, còn nói là mua với chả không mua, thật rắc rối!- Ha ha.Trương Lam cười cười, nhưng mà không có trả lời, xem chừng trong mắt mọi người, chỉ cần là nước sạch thì dùng loại nước gì cũng được. so sánh hai điều kiện này thì đương nhiên tiện dùng cái nào thì dùng cái đó.- Cháu vẫn muốn mua cả mảnh đất đó.Trương Lam kiên trì quan điểm của mình, bây giờ mọi người còn chưa chú ý đến phong thủy của mảnh đất vàng này, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện gì, sau này biết rồi lại chả không đánh nhau đến toác đầu ra? Để sau này dùng cũng tiện, hơn nữa mua lại rồi sau này có lỡ có điểm gì đó xảy ra tranh cãi , có hợp đồng rồi thì cũng dễ giải quyết. vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì mọi người lại dây dưa không rõ.- Nếu như hai người muốn mua lại thì mua.Lão bí thư chi bộ thấy mọi người kiên quyết như vậy, liền bỏ đi kiên quyết của mình, trong lòng có chút vui vẻ:- Dù sao tình hình ta cũng nói rõ cho cháu rồi, điểm tốt thì chả có gì, nhưng mà điểm xấu thì có cả đống, toàn là hàng xóm thân thích nên ta chả hãm hại cháu làm gì. Nếu như cháu đã muốn mua hết lại thì mau đi, chỉ cần đến lúc kí hợp đồng thì không thể nói gì nữa rồi.Không được, ông bí thư chi bộ bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, việc này phải nhanh chóng bàn bạc, để tránh tên tiểu tử này đổi ý, vạn nhất đây chỉ là nhiệt tình nhất thời của hắn thì sao?Quẳng xuống được một mảnh đất này, bí thư chi bộ vương tâm tình tốt hẳn:- Đợi lát nữa chúng ta cùng đi đến ủy ban làm thủ tục mua lại mảnh đất.Tới ủy ban, trưởng thôn và kế toán viên đều đang ở đó, bí thư chi bộ đang nói chuyện với với mấy vị cán bộ trong thôn. Ai cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng đươc vất bỏ.Tuy không biết có phải như Trương Lam nói không nhưng ai mà quản nhiều chuyện làm gì, chỉ cần tống cổ đươc cái mảnh đất hoang đó đi là tốt rồi. Chẳng phải có câu - Tử đạo hữu bất tử bần đạo- hay sao.- Các cháu định thuê bao nhiêu?Trưởng thôn hỏi.- Mảnh đất kia rộng khoảng bao nhiêu? Chính là mảnh đất có con suối bên cạnh đó hả?Trương Lam không rõ lắm vấn đề này, mảnh đất kia không phải rất to nhưng cũng không phải là nhỏ, xem ra cũng khoảng 20 mẫu?- Có số liệu về diện tích của mảnh đất đó không?Bí thư Vương hỏi trưởng thôn.- Tất nhiên có rồi, đợi chút, để tôi tìm.Trưởng thôn vừa nói vừa mở tủ tìm tài liệu.Ngay sau đó, ông ta đọc to:- 36 mẫu.- Ba mươi sáu mẫu, nhiều vậy cơ à?Trương Lam giật mình "Mình lại đoán có một nửa thôi !Hình như khả năng suy đoán của mình có vấn đề, thật sự là đoán chênh lệch nhiều quá."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương