Luật Công Bằng
Chương 16
16.
Xem ra hôm nay định sẵn ngày xấu. Tôi nhắn wechat cho Thôi Ngộ, nói hôm nay hủy hẹn.
Tôi mới nhắn đi, đúng lúc anh nhắn lại: “Đường trên cao hình như có tai nạn, cô lái xe cẩn thận.”
Tôi xấu hổ trả lời: “Chính là tôi.”
Thôi Ngộ trả lời trong một giây. “Chờ tôi qua.”
Tuy xử lý các vụ tai nạn hơi phức tạp nhưng không phải một người không thể thực hiện. Hơn nữa tình hình giao thông tắc nghẽn, xe cộ kẹt cứng, chờ Thôi Ngộ lái xe đến có lẽ mọi việc đã kết thúc. Nhưng anh không nói dài dòng đã chạy đến giúp đỡ vẫn làm tôi rất vui.
Tôi dự đoán sai. Mười phút sau, Thôi Ngộ có mặt tại hiện trường. Có mặt sau chân cảnh sát giao thông chỉ vài bước.
Thôi Ngộ đi đến bằng xe điện, xe sơn màu vàng, hiển nhiên là xe của người giao hàng nào đó. Tôi tò mò, “Anh lấy xe ở đâu ra vậy?”
“Đúng lúc tiệm ăn có người giao hàng, tôi thuê xe của anh ấy.”
Thấy Thôi Ngộ nói chuyện với tôi, ánh mắt Trần Quân lạ lùng, “Hứa Thiến, mới có mấy tháng mà cô đã có bạn trai mới? Tốc độ thay bạn trai của cô còn nhanh hơn thay quần áo đấy.”
Chị anh ta ở bên cạnh đổ dầu vào lửa: “Đối với mẹ ruột của mình còn có thể mắng chửi, cô ta thì có thể là người tốt gì chứ? Chú em à, tôi thấy chú em tuấn tú lịch sự, khuyên chú đừng dây dưa với loại phụ nữ thế này, mất giá trị.”
Từ khi Trần Quân lên tiếng châm chọc, tôi đã nghiến răng nhưng vì có cảnh sát giao thông ở đây nên không tiện nổi cơn. Thôi Ngộ lại không bận tâm chuyện đó. Anh khoanh tay ôm ngực, cao thâm khó dò nhìn Trần Quân và chị anh ta.
“Làm phiền hai vị nhìn cho rõ tình hình, tôi không đến bảo vệ công lý. Tôi ở đây là để chống lưng cho Hứa Thiến.”
Mũi tôi cay sè, nước mắt không kiềm được tràn ra. “Chống lưng” vô điều kiện, từ khi tôi sinh ra đến giờ không hề nhận được từ cha mẹ mình. Sự tin tưởng này lại đến từ Thôi Ngộ, người chỉ mới gặp vài lần.
Đây là vì đồng cảnh ngộ mà thấu hiểu lẫn nhau, hay vì nguyên nhân khác?
Thôi Ngộ đẩy tôi vào trong xe, “Đừng nghe họ nói nhảm, cô vào trong chờ, chờ cảnh sát giao thông gọi ký tên thì ra.”
Tôi nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”
Anh nhướng mày, “Cô đừng đau lòng tôi mắng bạn trai cũ là được.”
Tôi bị trêu nín khóc mỉm cười. “Anh thay tôi mắng anh ta thêm vài câu, hôm khác tôi mời anh một bữa thịnh soạn.”
Tuy nhiên, lần thứ ba hẹn hò của tôi với Thôi Ngộ cũng không suôn sẻ.
Đang ăn nửa chừng thì tôi bị gọi đi tăng ca. Tôi nghĩ Thôi Ngộ sẽ phiền, ai ngờ anh không nói gì, đứng lên cầm chiếc túi xách trong tay tôi.
“Tôi đưa cô đi. Cơm lần sau lại tiếp tục hẹn.”
Thật ra gia đình chúng tôi bây giờ khá yên ổn, không còn rắc rối gì nữa, cũng không cần lại hẹn nhau. Nhưng không hiểu sao chúng tôi vẫn gặp nhau. Hơn nữa, chúng tôi trong lòng hiểu rõ nhưng không nói rõ ra.
Đêm khuya thành phố không tắc đường, Thôi Ngộ lái xe rất nhanh. Đến dưới lầu công ty tôi, anh ngẩng lên nhìn hỏi, “Khuya rồi, cao ốc không còn mấy cái đèn. Cô tăng ca một mình có sợ không?”
“Hơi sợ, nhưng cũng không còn cách nào khác.”
Thôi Ngộ không nói hai lời, lấy máy tính từ ghế sau xe lên, “Đúng lúc tôi có tài liệu cần đọc, có phiền nếu tôi mượn đèn công ty cô không?’
Xem ra hôm nay định sẵn ngày xấu. Tôi nhắn wechat cho Thôi Ngộ, nói hôm nay hủy hẹn.
Tôi mới nhắn đi, đúng lúc anh nhắn lại: “Đường trên cao hình như có tai nạn, cô lái xe cẩn thận.”
Tôi xấu hổ trả lời: “Chính là tôi.”
Thôi Ngộ trả lời trong một giây. “Chờ tôi qua.”
Tuy xử lý các vụ tai nạn hơi phức tạp nhưng không phải một người không thể thực hiện. Hơn nữa tình hình giao thông tắc nghẽn, xe cộ kẹt cứng, chờ Thôi Ngộ lái xe đến có lẽ mọi việc đã kết thúc. Nhưng anh không nói dài dòng đã chạy đến giúp đỡ vẫn làm tôi rất vui.
Tôi dự đoán sai. Mười phút sau, Thôi Ngộ có mặt tại hiện trường. Có mặt sau chân cảnh sát giao thông chỉ vài bước.
Thôi Ngộ đi đến bằng xe điện, xe sơn màu vàng, hiển nhiên là xe của người giao hàng nào đó. Tôi tò mò, “Anh lấy xe ở đâu ra vậy?”
“Đúng lúc tiệm ăn có người giao hàng, tôi thuê xe của anh ấy.”
Thấy Thôi Ngộ nói chuyện với tôi, ánh mắt Trần Quân lạ lùng, “Hứa Thiến, mới có mấy tháng mà cô đã có bạn trai mới? Tốc độ thay bạn trai của cô còn nhanh hơn thay quần áo đấy.”
Chị anh ta ở bên cạnh đổ dầu vào lửa: “Đối với mẹ ruột của mình còn có thể mắng chửi, cô ta thì có thể là người tốt gì chứ? Chú em à, tôi thấy chú em tuấn tú lịch sự, khuyên chú đừng dây dưa với loại phụ nữ thế này, mất giá trị.”
Từ khi Trần Quân lên tiếng châm chọc, tôi đã nghiến răng nhưng vì có cảnh sát giao thông ở đây nên không tiện nổi cơn. Thôi Ngộ lại không bận tâm chuyện đó. Anh khoanh tay ôm ngực, cao thâm khó dò nhìn Trần Quân và chị anh ta.
“Làm phiền hai vị nhìn cho rõ tình hình, tôi không đến bảo vệ công lý. Tôi ở đây là để chống lưng cho Hứa Thiến.”
Mũi tôi cay sè, nước mắt không kiềm được tràn ra. “Chống lưng” vô điều kiện, từ khi tôi sinh ra đến giờ không hề nhận được từ cha mẹ mình. Sự tin tưởng này lại đến từ Thôi Ngộ, người chỉ mới gặp vài lần.
Đây là vì đồng cảnh ngộ mà thấu hiểu lẫn nhau, hay vì nguyên nhân khác?
Thôi Ngộ đẩy tôi vào trong xe, “Đừng nghe họ nói nhảm, cô vào trong chờ, chờ cảnh sát giao thông gọi ký tên thì ra.”
Tôi nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”
Anh nhướng mày, “Cô đừng đau lòng tôi mắng bạn trai cũ là được.”
Tôi bị trêu nín khóc mỉm cười. “Anh thay tôi mắng anh ta thêm vài câu, hôm khác tôi mời anh một bữa thịnh soạn.”
Tuy nhiên, lần thứ ba hẹn hò của tôi với Thôi Ngộ cũng không suôn sẻ.
Đang ăn nửa chừng thì tôi bị gọi đi tăng ca. Tôi nghĩ Thôi Ngộ sẽ phiền, ai ngờ anh không nói gì, đứng lên cầm chiếc túi xách trong tay tôi.
“Tôi đưa cô đi. Cơm lần sau lại tiếp tục hẹn.”
Thật ra gia đình chúng tôi bây giờ khá yên ổn, không còn rắc rối gì nữa, cũng không cần lại hẹn nhau. Nhưng không hiểu sao chúng tôi vẫn gặp nhau. Hơn nữa, chúng tôi trong lòng hiểu rõ nhưng không nói rõ ra.
Đêm khuya thành phố không tắc đường, Thôi Ngộ lái xe rất nhanh. Đến dưới lầu công ty tôi, anh ngẩng lên nhìn hỏi, “Khuya rồi, cao ốc không còn mấy cái đèn. Cô tăng ca một mình có sợ không?”
“Hơi sợ, nhưng cũng không còn cách nào khác.”
Thôi Ngộ không nói hai lời, lấy máy tính từ ghế sau xe lên, “Đúng lúc tôi có tài liệu cần đọc, có phiền nếu tôi mượn đèn công ty cô không?’
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương