Luật Sư Bí Ẩn Của Sở Thiếu
Chương 70: Tơ Duyên Là Ngắn Hay Dài?
Cô gấp tập tài liệu lại rồi thả người về phía sau ghế để thư giãn. Bây giờ đã là gần bảy giờ tối cũng đã đến giờ ăn nhưng cô vẫn muốn đến Sở thị thăm Kiều Lệ Yến một chút rồi đi ăn sau cũng chưa muộn. Hơn nữa bây giờ cô cũng chưa muốn ăn để lát nữa dùng bữa cùng anh rồi về nhà luôn. - Duệ Y, Duệ Y. Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, Duệ Y mỉm cười ngồi dậy, nhất định chỉ có Lệ Châu mới có phong thái như vậy mà thôi. Cô đoán chẳng bao giờ là sai khi chỉ một phút sau cánh cửa liền mở ra, bóng dáng nhỏ chạy vài bên trong với nụ cười tươi trên môi. - Duệ Y, nghe nói hôm nay cậu tan làm sớm nên mình đến rủ cậu đi dùng bữa tối luôn nè. Lệ Châu chạy từ bên ngoài vào rồi ôm lấy cô từ phía sau. Lúc nào cũng vậy cho dù có bận tới đâu thì Lệ Châu vẫn luôn là người đến Giản thị nhiều nhất. Vì là người mẫu nổi tiếng nên cũng khá bận rộn nhưng để mời được cô nàng này thì cũng rất khó khăn. - Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng phải cẩn thận chứ. Lỡ em ngã rồi thì làm sao đây? Đoàn Dương chạy theo phía sau lẩm bẩm trách móc Lệ Châu. Chuyện là hai người cũng đã quen nhau được bốn tháng nhưng dường như ngày nào cũng rất thích đến Giản thị phát cơm miễn phí. Đoàn Dương cũng đã tìm được lối đi riêng cho mình, hắn quyết định theo đuổi lại đam mê trở thành bác sĩ và hai người cũng đã công khai về mối tình ngay sau khi Đoàn Dương mở lời trước. - Hai người đây là ức hiếp phụ nữ xa chồng đúng không? Cô có vẻ hờn dỗi quay sang nhìn hai người đang ôm ấp trước mặt. Nói đúng ra thì cô cũng rất mừng cho Đoàn Dương khi tìm thấy người con gái xứng đáng cũng mừng vì đó chính là cô bạn thân biết bao nhiêu năm của mình. Không những Đoàn Dương mà còn một sợi tơ hồng nữa được cô nối cách đây không lâu, dường như cũng sắp đến thời gian có kết quả rồi. - Ai nói em là phụ nữ xa chồng chứ? Chồng em ở ngay đây rồi mà. Sở Chính Kì bước từ bên ngoài vào rồi cởi áo khoác đưa cho cô. Chẳng biết cô giống ai nhưng cái sở thích mặc áo khoác của anh mãi đến bây giờ vẫn chưa thể bỏ được. Vì vậy nên lúc nào anh cũng phải đem theo hai chiếc áo khoác nhưng hầu như đều là không mặc đến. - Anh đến đây lúc nào vậy? Cô nhận lấy chiếc áo khoác từ tay anh rồi mặc lên người. Sở Chính Kì theo đó cũng vươn tay cầm lấy túi xách của cô rồi mang theo bên mình. - Mới khi nãy thôi, lúc mà người phụ nữ đứng bên cạnh anh đây đang than rằng phải xa chồng đó. Cô bật cười rồi đánh nhẹ vào tay anh sau đó cùng Đoàn Dương và Lệ Châu đi xuống dưới. Lúc nào Lệ Châu cũng là người đi trước, cô đặt bàn, gọi món rồi còn sắp xếp chỗ ngồi rất hợp ý mọi người. Một người con gái tinh tế như vậy sánh bước bên cạnh Đoàn Dương quả thực rất xứng đôi vừa lứa. - Hai người định khi nào thì cưới đây? Cô vừa nhận lấy con tôm được anh bóc giúp vừa hỏi. Cũng đã yêu nhau lâu như vậy đáng ra nên có một cái đám cưới để cô được an hưởng cái thành quả đi se tơ nguyệt nữa chứ. Lệ Châu vừa đút miếng mực vào miệng lại nghẹn nơi cổ họng vì câu hỏi của cô. - Khụ, khụ, Duệ Y à... cậu cũng phải từ từ chứ. Khi nào mà Tư Huệ và Khải Liêm chính thức thành đôi thì tụi này sẽ nghĩ tới chuyện cưới. Nói rồi Lệ Châu quay ra huých huých tay vào người Đoàn Dương như ra ý trợ giúp. Hắn theo đó hiểu ý cũng liên tục gật đầu mà tán thành. - Đúng đó, đúng đó. Khi nào hai người kia nên duyên thì chúng tôi mới tính tới chuyện cưới xin. - Vậy hai người nên chọn ngày đi là vừa. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở phía sau tắt đi nụ cười còn nở trên môi của Lệ Châu. Bóng dáng hai người một nam một nữ bước đến bàn của họ, Tư Huệ và Khải Liêm tay trong tay đi vào, trên môi người con gái còn nở nụ cười tươi đến mức làm cho gương mặt của bốn người còn lại nhanh chóng chuyển sang vẻ bất ngờ. - Hai... hai người... chẳng lẽ hai người...? Lệ Châu lắp bắp nhìn Khải Liêm đang kéo ghế cho Tư Huệ rồi lại nhìn cô bạn thân niềm nở ngồi bên cạnh. Đúng vậy, sợi tơ hồng thứ hai mà cô se chính là cho hai người bạn chí cốt của cô đây. Cuối cùng thì thuyền cũng đã tới bến, chẳng biết là từ bao giờ nhưng chỉ cần có nhau là cô cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Sau bữa ăn cả sáu người cùng tới Sở thị để kiểm tra tình hình của Kiều Lệ Yến. Nghe nói dạo này tâm trạng của cô ta không được ổn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Bác sĩ nói rằng vì quá mệt mỏi và stress nên dẫn tới tâm thần bất ổn, lâu lâu lại thấy cô ta ngồi chửi rủa chính đứa con còn đang trong bụng mẹ của mình. - Chào phu nhân, thiếu gia. Vệ sĩ vừa nhìn thấy bóng dáng mọi người liền mở cửa cho tất cả đi vào. Một căn phòng tối với mùi thuốc sộc lên mũi đến khó chịu. Cửa sổ không được mở, đèn cũng không được bật lên chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh của Kiều Lệ Yến đang ở đâu đó. - Cô Kiều. Cô bật điện phòng lên để tìm bóng dáng người phụ nữ bị giam ở đây năm tháng trời. Cô ta ngồi thu mình lại một góc, trên tay là con dao găm gọt hoa quả. Theo tầm nhìn của Kiều Lệ Yến cô nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên bụng của cô ta, máu không ngừng chảy ra từ đó nhưng Kiều Lệ Yến vẫn tiếp tục rạch từng nhát dao lên trên đó. - Cô bị sao vậy? Cô điên rồi sao? Làm như vậy có thể sẽ làm hại đến đứa bé đó. Cô chạy đến muốn cầm con dao trên tay của ả ra nhưng lập tức bị ngăn lại. Con dao đưa về phía cô, Kiêu Lệ Yến lê từng bước chân đến cửa sổ rồi đưa ánh mắt đảo quanh sau đó mới vô định nhìn về phía trước. - Đây nhất định là ác linh của con cô trở về đây hành hạ tôi, nó không cho tôi ngủ yên lấy một ngày. Thứ nghiệt chủng này, nó không xứng đáng có trên đời này. Cô ta gào thét rồi liên tục cầm dao cứa lên bụng mình. Mỗi lúc máu chảy càng nhiều cô lại càng lo lắng hơn cho đứa bé còn đang trong bụng mẹ. - Kiều Lệ Yến, cô bình tĩnh đã. Đứa bé không có lỗi, nó là con của cô, cô không có chút tình cảm nào với nó sao? Cô nhìn về phía người phụ nữ điên đang liên tục nguyền rủa đứa con trong bụng của mình. Cô ta dạo gần đây được chẩn đoán là đã bị tâm thần mức độ nặng, bác sĩ cũng không dám dùng thuốc an thần cho cô ta vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. - Nó không phải là con tôi, nó là ác quỷ, là ác ma, nó đến đây để hành hạ dày vò tôi. Đúng rồi, nếu như không thể lôi mày ra bên ngoài chi bằng để mày chết bên trong đi, ha? Cô ta cười lớn rồi nhìn xuống dưới bụng nơi đứa bé vẫn đang cố gắng từng ngày để phát triển và đến với thế giới bên ngoài. Sợ rằng cô ta sẽ làm gì có hại cho đứa bé Duệ Y liền ra hiệu cho tất cả mọi người ra ngoài để một mình cô bên trong này chấn an cô ta. Cánh cửa đóng lại, cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Kiều Lệ Yến, cô cố gắng thu hẹp khoảng cách lại để tiếp cận cô ta rồi dần dần chấn an tinh thần đang hỗn loạn bên trong cô ta. - Cô đừng suy nghĩ tiêu cực, nó là con của cô mà. Nếu cô có thể sinh nó ra bình an thì nhất định tôi sẽ không để cô phải chịu khổ như này nữa, sẽ để cô bình yên sống cùng con cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương