Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng
Chương 24: Cô Lỡ Chọc Giận Lục Đại Thiếu Gia Rồi!
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Lục Tư Thần dẩn hai người lên phòng khách, nói rằng hai người đồ đều ướt, nên để qua hai phòng thay đồ cho mau, không cần phải chờ đợi.
Tư Thần dẩn Tuệ Hoa đến một căn phòng, nói: "Cô thay đồ đi, tôi bên ngoài đợi rồi dẫn cô xuống buổi tiệc."
Tuệ Hoa: "Được thôi."
Đợi Tuệ Hoa vào phòng, Lục Tư Thần liền đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này Tư Duệ vừa thay đồ trong phòng ra.
Đồ anh đưa không phải lễ phục sặc sở, chỉ đơn giản là bộ quần áo thông thường nên thay cũng rất mau.
Thay ra bộ đồ khô thật thoải mái, Tư Duệ thông thả đi ra ngoài, nhưng nào ngờ vừa mở cửa đi ra chưa vỏn vẹn được hai bước đã thấy Tư Thần bên ngoài mở cửa vào.
Tư Duệ giựt mình, nhanh như một cơn gió xoay người ngược lại vào phòng vệ sinh, kéo cửa đóng chặt lại.
Trái tim cô chứ cái trống trường đập mà "bình bịch, bình bịch."
Cô hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra, thầm trấn an bản thân phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Lúc đầu Lục Tư Thần cho cô đi làm phải có điều kiện.
Không được làm vào ban đêm.
Không được làm vào trời tối.
Trừ những trường hợp ngoại lệ, bắc đất dĩ.
Nếu không... trước khi mặt trời xuống phải về nhà.
Mà hôm nay, cô ham công tiếc việc, cứ nghỉ anh sẽ không biết nên mới liều, ai ngờ ông trời thiệt biết trêu đùa.
Làm sao trùng hợp đến độ chỗ cô nhận việc lại là nhà của anh đâu chứ.
Phải lúc đầu biết, có lôi kéo cô đi cô cũng không dám đi.
Nhưng đến nơi mới phát hiện ra, cô tự an ủi bản thân chỉ trang trí tiệc xong sẽ mau về, nào ngờ họ lại nhờ làm thêm việc nhân viên phục vụ, mà nhóm người của cô ai cũng đồng ý.
Thật ra cũng một phần cô tò mò với tiệc nhà anh, nên bấm bụng gật đầu.
Bây giờ xảy ra chuyện như thế, đúng là sự tò mò hại chết bản thân mà.
Trong sự hồi hợp, tiếng anh bên ngoài bất ngờ cất lên: "Định trong đó luôn à?"
Tư Duệ giật mình, run rẩy nói: "Không có."
Bên ngoài im lặng, tim cô cũng muốn ngừng đập theo, qua vài giây giọng anh vẫn thấp: "Muốn đứng ở trong đó luôn đúng không?"
"Không có."
Dừng lại một lúc, không nghe anh lên tiếng nữa, cô lấy hết dũng khí, bắt đầu giải thích: "Là hôm nay việc nhiều quá, mà tôi về thì thấy họ rất tội nên mới ở lại..."
Chưa nói dứt câu, cánh cửa phòng mở toang ra, hai mắt của Tư Duệ muốn lồi hết ra ngoài, trong đầu chữ đầu tiên hiện lên là "chết".
Vừa rồi quá căng thẳng mà quên khoá luôn cửa, giờ như thế, Tư Duệ ngậm chặt miệng không còn sức nói thêm chữ nào.
Tuệ Hoa thay đồ ra, bộ váy này tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, mà cô cũng không phải người khó mặt đồ nên tóm lại rất tốt.
Nhìn quanh một lượt chẳng thấy Tư Thần đâu, cô kéo tay người hầu đang đi ngang lại hỏi: "Thiếu gia nhà các cô đâu rồi?"
"Em không biết ạ."
"Ừm, đi đi."
Nói sẽ chờ cô mà đi đâu mất tăm, Tuệ Hoa vẽ mặt khinh thường, sau đó không để ý đến anh nữa mà hí hửng đi qua phòng tìm cô gái nhỏ mình vừa cứu.
Mở phòng ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến Tuệ Hoa hoá đá vài giây.
Tay Tư Duệ nằm lấy áo của Tư Thần, mà áo của Tư Thần lại bị tụt xuống lộ ra một phần ngực săn chắc, thu vào mắt Tuệ Hoa là hình ảnh nữ anh hùng chọc tiểu mỹ nam.
Cảm xúc đầu tiên hiện lên trong đầu Tuệ Hoa là khó hiểu, vài giây sau là thích thú.
Tư Duệ bị Tuệ Hoa dùng ánh mắt đầy gian manh nhìn chằm đến, cô càng xấu hổ nhanh thu tay về.
"Chị, không phải chị nghỉ đâu, là hiểu lầm, hiểu lầm...!"
Phía sau Tuệ Hoa loáng thoáng có tiếng nói chen ngang:"Này, xong chưa lâu thế?"
Nghe có thêm người đến, Tư Duệ như muốn đăng xuất khỏi trái đất, ở đây mà có cái lổ, cô sẽ không ngần ngại chui xuống ngay.
Cũng may, Tuệ Hoa nhanh chóng đóng sầm cánh cửa, chạy đến kéo tay Đoàn Anh Quân lại: "Xong rồi, đi xuống buổi tiệc thôi."
Đoàn Anh Quân nhìn trước ngó sau, hỏi:"Tư Thần với Tư Duệ đâu?"
Nghĩ đến khung cảnh lúc nảy, Tuệ Hoa cười gian trá: "Không biết, đi xuống tiệc thôi."
"Nhưng mà..."
"Đi đi." Tuệ Hoa đẩy Đoàn Anh Quân đi.
Trong phòng không khí ngại ngùng khiến cả hai trở nên bị động.
Nhớ đến việc vừa rồi, khi Tư Thần bất ngờ mở cửa ra, Tư Duệ khẩn trương đi đến giải thích,nào ngờ đường trơn mà ngã xuống, một tay bắt được cánh cửa, tay còn lại vô thức kéo áo anh.
Tư Thần hôm nay tuy mặc áo vest, cổ áo sơ mi có hơi rộng hơn thường ngày, lại không thắt cavat, kiểu dáng buông thả khác với hình tượng kính đáo anh hay mặc.
Tư Duệ kéo một cái mạnh đã làm bung nút áo, rồi bị tay cô nắm tụt xuống.
Nhìn lại thật kinh hoàng, cô chưa kịp rụt tay về thì lúc này Tuệ Hoa bên ngoài đi vào, bao cảnh hiểu lầm từ đó mà ra.
Nghĩ đến sai càng thêm sai, tội lỗi chồng chất tội lỗi, Tư Duệ không dám mở lời, cũng không dám nhìn thẳng anh.
Lục Tư Thần sửa áo lại, lúc này giọng có chút hoà nhã hơn lúc nảy.
"Bây giờ đừng ra ngoài, cứ ở đây đi."
"..."
"Sáng mai tôi cho người đưa em về sớm."
"..."
"Được rồi, chịu khó chút, lát tôi quay lại."
Ấp úng mãi, khi anh quay đi cô mới nói: "Thiếu gia, tôi xin lỗi"
Tư Thần đứng lại, đầu nghiêng qua, nói: "Không sao."
Lục Tư Thần ra ngoài, nhưng không an tâm, sau đó liền quay lại vào trong.
Đang nghĩ xấu đến anh, bỗng thấy lại đi vào không khiến cô khỏi giật nảy mình, gượng cười: "Còn việc gì sao ạ?"
Tư Thần không nói, đi đến dứt khoát kéo tay Tư Duệ đi, cô lúc này cũng không dám hỏi mà đi theo.
Đi đến một căn phòng khác, anh mở ra rồi kéo cô vào.
Việc đầu tiên vào phòng với cô là bất ngờ, nói đến độ rộng và xa hoa thì đây là căn phòng cô được thấy đầu tiên.
Tất cả đồ vật bên trong đều được thiết kế một cách tinh tế, màu chủ đạo đen trắng, trên trần nhà lắp bóng đèn trùm phong cách kiểu Pháp.
Tâm trí vẫn còn bị độ đẹp của căn phòng quấn lấy, bên tai chỉ mơ hồ nghe được tiếng của anh.
"Ở đây đi, sẽ tốt hơn."
"Sao, sao ạ?"Tư Duệ không nghe rõ, liền hỏi lại.
"Đây là phòng của tôi, ở đây sẽ không có ai dám tự tiện vào nên sẽ không bị phát hiện."
Trước khi đi, anh quay vào nói thêm: "Khi nào về nhà, tập bơi đi, tôi sẽ kiểm tra, nếu em không biết bơi tôi sẽ nhấn nước em!"
Tư Duệ: "!!!"
Có phải hành động vừa rồi của cô làm anh ghi thù, nên giờ anh đang cố ý đúng không?
Làm sao đây, cô lỡ chọc giận đại thiếu gia rồi.
Áp lực chất thành núi rồi.
Chuyện này anh cũng không nhắc đến, như quả bom nổ chậm vậy, nổ bay nhà lúc nào không hay.
Tư Thần dẩn Tuệ Hoa đến một căn phòng, nói: "Cô thay đồ đi, tôi bên ngoài đợi rồi dẫn cô xuống buổi tiệc."
Tuệ Hoa: "Được thôi."
Đợi Tuệ Hoa vào phòng, Lục Tư Thần liền đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này Tư Duệ vừa thay đồ trong phòng ra.
Đồ anh đưa không phải lễ phục sặc sở, chỉ đơn giản là bộ quần áo thông thường nên thay cũng rất mau.
Thay ra bộ đồ khô thật thoải mái, Tư Duệ thông thả đi ra ngoài, nhưng nào ngờ vừa mở cửa đi ra chưa vỏn vẹn được hai bước đã thấy Tư Thần bên ngoài mở cửa vào.
Tư Duệ giựt mình, nhanh như một cơn gió xoay người ngược lại vào phòng vệ sinh, kéo cửa đóng chặt lại.
Trái tim cô chứ cái trống trường đập mà "bình bịch, bình bịch."
Cô hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra, thầm trấn an bản thân phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Lúc đầu Lục Tư Thần cho cô đi làm phải có điều kiện.
Không được làm vào ban đêm.
Không được làm vào trời tối.
Trừ những trường hợp ngoại lệ, bắc đất dĩ.
Nếu không... trước khi mặt trời xuống phải về nhà.
Mà hôm nay, cô ham công tiếc việc, cứ nghỉ anh sẽ không biết nên mới liều, ai ngờ ông trời thiệt biết trêu đùa.
Làm sao trùng hợp đến độ chỗ cô nhận việc lại là nhà của anh đâu chứ.
Phải lúc đầu biết, có lôi kéo cô đi cô cũng không dám đi.
Nhưng đến nơi mới phát hiện ra, cô tự an ủi bản thân chỉ trang trí tiệc xong sẽ mau về, nào ngờ họ lại nhờ làm thêm việc nhân viên phục vụ, mà nhóm người của cô ai cũng đồng ý.
Thật ra cũng một phần cô tò mò với tiệc nhà anh, nên bấm bụng gật đầu.
Bây giờ xảy ra chuyện như thế, đúng là sự tò mò hại chết bản thân mà.
Trong sự hồi hợp, tiếng anh bên ngoài bất ngờ cất lên: "Định trong đó luôn à?"
Tư Duệ giật mình, run rẩy nói: "Không có."
Bên ngoài im lặng, tim cô cũng muốn ngừng đập theo, qua vài giây giọng anh vẫn thấp: "Muốn đứng ở trong đó luôn đúng không?"
"Không có."
Dừng lại một lúc, không nghe anh lên tiếng nữa, cô lấy hết dũng khí, bắt đầu giải thích: "Là hôm nay việc nhiều quá, mà tôi về thì thấy họ rất tội nên mới ở lại..."
Chưa nói dứt câu, cánh cửa phòng mở toang ra, hai mắt của Tư Duệ muốn lồi hết ra ngoài, trong đầu chữ đầu tiên hiện lên là "chết".
Vừa rồi quá căng thẳng mà quên khoá luôn cửa, giờ như thế, Tư Duệ ngậm chặt miệng không còn sức nói thêm chữ nào.
Tuệ Hoa thay đồ ra, bộ váy này tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, mà cô cũng không phải người khó mặt đồ nên tóm lại rất tốt.
Nhìn quanh một lượt chẳng thấy Tư Thần đâu, cô kéo tay người hầu đang đi ngang lại hỏi: "Thiếu gia nhà các cô đâu rồi?"
"Em không biết ạ."
"Ừm, đi đi."
Nói sẽ chờ cô mà đi đâu mất tăm, Tuệ Hoa vẽ mặt khinh thường, sau đó không để ý đến anh nữa mà hí hửng đi qua phòng tìm cô gái nhỏ mình vừa cứu.
Mở phòng ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến Tuệ Hoa hoá đá vài giây.
Tay Tư Duệ nằm lấy áo của Tư Thần, mà áo của Tư Thần lại bị tụt xuống lộ ra một phần ngực săn chắc, thu vào mắt Tuệ Hoa là hình ảnh nữ anh hùng chọc tiểu mỹ nam.
Cảm xúc đầu tiên hiện lên trong đầu Tuệ Hoa là khó hiểu, vài giây sau là thích thú.
Tư Duệ bị Tuệ Hoa dùng ánh mắt đầy gian manh nhìn chằm đến, cô càng xấu hổ nhanh thu tay về.
"Chị, không phải chị nghỉ đâu, là hiểu lầm, hiểu lầm...!"
Phía sau Tuệ Hoa loáng thoáng có tiếng nói chen ngang:"Này, xong chưa lâu thế?"
Nghe có thêm người đến, Tư Duệ như muốn đăng xuất khỏi trái đất, ở đây mà có cái lổ, cô sẽ không ngần ngại chui xuống ngay.
Cũng may, Tuệ Hoa nhanh chóng đóng sầm cánh cửa, chạy đến kéo tay Đoàn Anh Quân lại: "Xong rồi, đi xuống buổi tiệc thôi."
Đoàn Anh Quân nhìn trước ngó sau, hỏi:"Tư Thần với Tư Duệ đâu?"
Nghĩ đến khung cảnh lúc nảy, Tuệ Hoa cười gian trá: "Không biết, đi xuống tiệc thôi."
"Nhưng mà..."
"Đi đi." Tuệ Hoa đẩy Đoàn Anh Quân đi.
Trong phòng không khí ngại ngùng khiến cả hai trở nên bị động.
Nhớ đến việc vừa rồi, khi Tư Thần bất ngờ mở cửa ra, Tư Duệ khẩn trương đi đến giải thích,nào ngờ đường trơn mà ngã xuống, một tay bắt được cánh cửa, tay còn lại vô thức kéo áo anh.
Tư Thần hôm nay tuy mặc áo vest, cổ áo sơ mi có hơi rộng hơn thường ngày, lại không thắt cavat, kiểu dáng buông thả khác với hình tượng kính đáo anh hay mặc.
Tư Duệ kéo một cái mạnh đã làm bung nút áo, rồi bị tay cô nắm tụt xuống.
Nhìn lại thật kinh hoàng, cô chưa kịp rụt tay về thì lúc này Tuệ Hoa bên ngoài đi vào, bao cảnh hiểu lầm từ đó mà ra.
Nghĩ đến sai càng thêm sai, tội lỗi chồng chất tội lỗi, Tư Duệ không dám mở lời, cũng không dám nhìn thẳng anh.
Lục Tư Thần sửa áo lại, lúc này giọng có chút hoà nhã hơn lúc nảy.
"Bây giờ đừng ra ngoài, cứ ở đây đi."
"..."
"Sáng mai tôi cho người đưa em về sớm."
"..."
"Được rồi, chịu khó chút, lát tôi quay lại."
Ấp úng mãi, khi anh quay đi cô mới nói: "Thiếu gia, tôi xin lỗi"
Tư Thần đứng lại, đầu nghiêng qua, nói: "Không sao."
Lục Tư Thần ra ngoài, nhưng không an tâm, sau đó liền quay lại vào trong.
Đang nghĩ xấu đến anh, bỗng thấy lại đi vào không khiến cô khỏi giật nảy mình, gượng cười: "Còn việc gì sao ạ?"
Tư Thần không nói, đi đến dứt khoát kéo tay Tư Duệ đi, cô lúc này cũng không dám hỏi mà đi theo.
Đi đến một căn phòng khác, anh mở ra rồi kéo cô vào.
Việc đầu tiên vào phòng với cô là bất ngờ, nói đến độ rộng và xa hoa thì đây là căn phòng cô được thấy đầu tiên.
Tất cả đồ vật bên trong đều được thiết kế một cách tinh tế, màu chủ đạo đen trắng, trên trần nhà lắp bóng đèn trùm phong cách kiểu Pháp.
Tâm trí vẫn còn bị độ đẹp của căn phòng quấn lấy, bên tai chỉ mơ hồ nghe được tiếng của anh.
"Ở đây đi, sẽ tốt hơn."
"Sao, sao ạ?"Tư Duệ không nghe rõ, liền hỏi lại.
"Đây là phòng của tôi, ở đây sẽ không có ai dám tự tiện vào nên sẽ không bị phát hiện."
Trước khi đi, anh quay vào nói thêm: "Khi nào về nhà, tập bơi đi, tôi sẽ kiểm tra, nếu em không biết bơi tôi sẽ nhấn nước em!"
Tư Duệ: "!!!"
Có phải hành động vừa rồi của cô làm anh ghi thù, nên giờ anh đang cố ý đúng không?
Làm sao đây, cô lỡ chọc giận đại thiếu gia rồi.
Áp lực chất thành núi rồi.
Chuyện này anh cũng không nhắc đến, như quả bom nổ chậm vậy, nổ bay nhà lúc nào không hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương