Lục Địa Phiêu Lưu Kí
Chương 14: Thành chủ Lạc Mộng
Vikir hới hả đuổi theo một cách cực nhọc. Leki cứ như một con sóc, cậu ta bay nhảy giữa các tòa nhà vô cùng nhẹ nhàng. Vikir cảm thấy nếu không có Long khí và liên tục chuyển hóa năng lượng từ môi trường để tiếp lực thì cậu chắc chắn sẽ thua Leki. Leki vẫn bay nhảy giữa các tòa nhà và liên tục ngoái đầu nhìn lại Vikir. Dường như cậu ta vô cùng bất ngờ vì Vikir có thể trụ lâu đến vậy. Vikir ở đằng sau thì đặt niềm tin rằng đây là một trò chơi sức lực và Leki sẽ sớm chạm đến cực hạn. Cậu đã đánh giá thấp sự nhanh nhẹn và uyển chuyển của nhu thuật. Cậu ta liên tục nhào lộn và quay lại thúc giục Vikir đuổi theo mình.
Các người dân đang đi bên dưới đã chú ý đến họ, đám đông liên tục chỉ lên bầu trời nơi hai người đang bay nhảy. Vikir vẫn tiếp tục bay nhảy dựa vào các thủ thuật của cậu để tiếp sức và khi cậu nhìn thấy Leki đã biến mất trước mắt thì cậu hoàn toàn bất ngờ. Rõ ràng cậu đã nhìn chằm chằm vào Leki không rời mắt mà cậu ta đã có thể biến mất.
- Zô, cậu cũng khá quá chứ. - Bất thình lình Leki xuất hiện bên cạnh và vỗ vai Vikir.
Vikir giật mình và ngay lập tức bị vấp ngã xuống trần tòa nhà kế tiếp. Leki lại gần đưa tay giúp Vikir đứng dậy và mỉm cười với cậu:
- Ta không ngờ cậu có thể theo ta lâu đến vậy.
- Xin lỗi, tôi không thể đuổi được ngài. - Vikir xưng ngài bằng tất cả sự tôn trọng của mình.
Thiên hạ rộng lớn, núi cao còn núi cao hơn. Leki mỉm cười khi thấy khuôn mặt thất vọng của Vikir nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Ta chỉ muốn thử tính kiên trì của cậu, vì nhu quyền quan trọng sự kiên trì và biến ảo lính hoạt.
- Vậy, tôi..
- Phải, cậu đạt. - Leki vỗ mạnh vai Vikir. - Quả là thiếu niên xuất anh hùng, với tầm tuổi đó cậu đã rất giỏi rồi, giờ hãy đi về nơi ở của ta và ta sẽ dạy cậu cách tiếp cận với nhu thuật. Và tất nhiên là không phải như cách vừa rồi.
Gương mặt của Vikir rạng rỡ hẳn lên khi nghe thấy lời nói của chủ thành Leki. Leki liền nhảy xuống lòng đường từ trên mái nhà và Vikir cũng vậy. Hai người đi bên cạnh nhau vừa đi Vikir vừa hỏi về nơi mà mình sắp tới. Có vẻ như Leki khá kín tiếng với dân chúng trong thành vì hầu như chẳng có ai biết anh là chủ tọa ở đây. Mãi đến khi gần đến lâu đài của thành chủ những con người ở đó mới cúi mình chào anh.
Đó là một lâu đài nhìn khá to, được xây dựng bằng loại gạch màu trắng ngà nên nhìn dường như vô cùng thanh cao và tao nhã. Đến cửa lâu đài là hai tay lính gác, cả hai đều cúi đầu cung kính trước Leki, và họ cũng cười một cách thân thiện với Vikir. Vào đến cửa đại sảnh, nơi đó có một ông già mặc vest chỉn chu đang đứng đó, cúi gập người chào.
- Xin chào ngài, ngài Leki. - Người quản gia lập tức quay sang nhìn Vikir. - Và xin thứ lỗi, ngài là..
- Đây là Vikir, vị khách rất thú vị của ta. - Leki giới thiệu. - Làm phiền ông sắp xếp cho cậu ấy ông Gokin.
- Đã rõ thưa ngài.
Leki liền quay sang nói với Vikir:
- Giờ hãy nghỉ ngơi đi, Vikir, tối chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Vậy, hãy đi theo tôi, thưa ngài Vikir.
Quản gia Gokin dẫn cậu đi trên hành lang mà ở đó có rất nhiều các bức tranh chân dung mà theo như Gokin nói thì đó là tranh tự họa của từng thế hệ thành chủ. Ở đây lại không hề có tấm hình của Leki. Khi quản gia Gokin dẫn cậu đến trước một căn phòng, ông liền mở cửa và cúi người mời Vikir vào. Đó quả là một căn phòng của trong lâu đài thành chủ, vô cùng rộng rãi và thoáng đãng. Chiếc giường được trải đệm nước. Đó là một loại đệm được sử dụng ma thuật ngưng tụ nước, tạo thành một chiếc đệm nước, nằm lên vô cùng mát mẻ và sảng khoái. Phòng này không có cửa sổ, mà thay vào đó là một tấm gương khổng lồ thay thế cho bức tường, giúp có thể nhìn toàn cảnh thành phố từ trên cao. Trong phòng còn có một phòng tắm riêng, đó là một nơi thích hợp để ngâm mình. Sau khi tắm rửa xong xuôi, quản gia Gokin mời cậu xuống dùng bữa với thành chủ Leki.
Cậu theo quản gia Gokin đi chuyển đến phòng ăn, đây là một căn phòng rộng rãi thoáng mát và ngập tràn ánh đèn. Cậu cũng đã hiểu vì sao trong hành lang lại không có ảnh của Leki, vì ở đây chính giữa bức tường đối diện với phòng đang treo một bức ảnh của thành chủ Leki. Trên chiếc bàn tròn được đặt ở giữa phòng bày biện các món ăn hảo hạng và cực kì đảm bảo chất lượng. Leki mời cậu ngồi xuống và thật lạ kì khi Leki lại tiếp tục mời tất cả các người hầu lên ăn cùng cậu ta.
- Xin lỗi cậu, thưa cậu Vikir. - Quản gia Gokin ghé vào tai Vikir. - Thành chủ chúng tôi là người thích sự nhộn nhịp.
- Không sao. - Vikir nhìn Leki đang chan hòa nói chuyện với mọi người. - Ngài ấy là một thành chủ rất tốt đúng không?
Các người dân đang đi bên dưới đã chú ý đến họ, đám đông liên tục chỉ lên bầu trời nơi hai người đang bay nhảy. Vikir vẫn tiếp tục bay nhảy dựa vào các thủ thuật của cậu để tiếp sức và khi cậu nhìn thấy Leki đã biến mất trước mắt thì cậu hoàn toàn bất ngờ. Rõ ràng cậu đã nhìn chằm chằm vào Leki không rời mắt mà cậu ta đã có thể biến mất.
- Zô, cậu cũng khá quá chứ. - Bất thình lình Leki xuất hiện bên cạnh và vỗ vai Vikir.
Vikir giật mình và ngay lập tức bị vấp ngã xuống trần tòa nhà kế tiếp. Leki lại gần đưa tay giúp Vikir đứng dậy và mỉm cười với cậu:
- Ta không ngờ cậu có thể theo ta lâu đến vậy.
- Xin lỗi, tôi không thể đuổi được ngài. - Vikir xưng ngài bằng tất cả sự tôn trọng của mình.
Thiên hạ rộng lớn, núi cao còn núi cao hơn. Leki mỉm cười khi thấy khuôn mặt thất vọng của Vikir nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Ta chỉ muốn thử tính kiên trì của cậu, vì nhu quyền quan trọng sự kiên trì và biến ảo lính hoạt.
- Vậy, tôi..
- Phải, cậu đạt. - Leki vỗ mạnh vai Vikir. - Quả là thiếu niên xuất anh hùng, với tầm tuổi đó cậu đã rất giỏi rồi, giờ hãy đi về nơi ở của ta và ta sẽ dạy cậu cách tiếp cận với nhu thuật. Và tất nhiên là không phải như cách vừa rồi.
Gương mặt của Vikir rạng rỡ hẳn lên khi nghe thấy lời nói của chủ thành Leki. Leki liền nhảy xuống lòng đường từ trên mái nhà và Vikir cũng vậy. Hai người đi bên cạnh nhau vừa đi Vikir vừa hỏi về nơi mà mình sắp tới. Có vẻ như Leki khá kín tiếng với dân chúng trong thành vì hầu như chẳng có ai biết anh là chủ tọa ở đây. Mãi đến khi gần đến lâu đài của thành chủ những con người ở đó mới cúi mình chào anh.
Đó là một lâu đài nhìn khá to, được xây dựng bằng loại gạch màu trắng ngà nên nhìn dường như vô cùng thanh cao và tao nhã. Đến cửa lâu đài là hai tay lính gác, cả hai đều cúi đầu cung kính trước Leki, và họ cũng cười một cách thân thiện với Vikir. Vào đến cửa đại sảnh, nơi đó có một ông già mặc vest chỉn chu đang đứng đó, cúi gập người chào.
- Xin chào ngài, ngài Leki. - Người quản gia lập tức quay sang nhìn Vikir. - Và xin thứ lỗi, ngài là..
- Đây là Vikir, vị khách rất thú vị của ta. - Leki giới thiệu. - Làm phiền ông sắp xếp cho cậu ấy ông Gokin.
- Đã rõ thưa ngài.
Leki liền quay sang nói với Vikir:
- Giờ hãy nghỉ ngơi đi, Vikir, tối chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Vậy, hãy đi theo tôi, thưa ngài Vikir.
Quản gia Gokin dẫn cậu đi trên hành lang mà ở đó có rất nhiều các bức tranh chân dung mà theo như Gokin nói thì đó là tranh tự họa của từng thế hệ thành chủ. Ở đây lại không hề có tấm hình của Leki. Khi quản gia Gokin dẫn cậu đến trước một căn phòng, ông liền mở cửa và cúi người mời Vikir vào. Đó quả là một căn phòng của trong lâu đài thành chủ, vô cùng rộng rãi và thoáng đãng. Chiếc giường được trải đệm nước. Đó là một loại đệm được sử dụng ma thuật ngưng tụ nước, tạo thành một chiếc đệm nước, nằm lên vô cùng mát mẻ và sảng khoái. Phòng này không có cửa sổ, mà thay vào đó là một tấm gương khổng lồ thay thế cho bức tường, giúp có thể nhìn toàn cảnh thành phố từ trên cao. Trong phòng còn có một phòng tắm riêng, đó là một nơi thích hợp để ngâm mình. Sau khi tắm rửa xong xuôi, quản gia Gokin mời cậu xuống dùng bữa với thành chủ Leki.
Cậu theo quản gia Gokin đi chuyển đến phòng ăn, đây là một căn phòng rộng rãi thoáng mát và ngập tràn ánh đèn. Cậu cũng đã hiểu vì sao trong hành lang lại không có ảnh của Leki, vì ở đây chính giữa bức tường đối diện với phòng đang treo một bức ảnh của thành chủ Leki. Trên chiếc bàn tròn được đặt ở giữa phòng bày biện các món ăn hảo hạng và cực kì đảm bảo chất lượng. Leki mời cậu ngồi xuống và thật lạ kì khi Leki lại tiếp tục mời tất cả các người hầu lên ăn cùng cậu ta.
- Xin lỗi cậu, thưa cậu Vikir. - Quản gia Gokin ghé vào tai Vikir. - Thành chủ chúng tôi là người thích sự nhộn nhịp.
- Không sao. - Vikir nhìn Leki đang chan hòa nói chuyện với mọi người. - Ngài ấy là một thành chủ rất tốt đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương