Lục Gặp Ký Thu
Chương 67: Không sợ chung chăn gối
Trong căn hộ 902, mọi người tiến lại gần trước màn hình giám sát, chỉ vào màn hình hiển thị hình ảnh của các camera khác nhau, “Cái này, phóng to lên!”
“Máy số 6 quay gần lại! Góc đó tốt hơn ——”
Mấy người xúm lại một chỗ, sợ bỏ lỡ cảnh hai người hôn nhau.
Lưu Đồng khoát tay để mấy người kia muốn làm cái gì thì làm cái đó, sau đó ngồi trên ghế, duỗi chân uống trà, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và hài lòng.
Tốt lắm, rốt cuộc cũng quang minh chính đại rải thức ăn cho chó!
Ngay lúc Lưu Đồng còn đang vì tốc độ tiến triển nhanh chóng của hai người mà yên lặng vỗ tay, thì A Hồng ở bên cạnh đột nhiên chỉ vào góc trên bên phải của màn hình, nói: “Chị, chị Đồng! Chị Hạ San, bọn họ đang đi xuống ——”
Lộ Ký Thu bị nụ hôn của anh làm cho hít thở không thông, ngay lúc anh đang ôm eo cô để cô có không gian hô hấp thì đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh xuống lầu gấp gáp.
Lộ Ký Thu quay đầu nhìn qua thì thấy một tay Hạ San đang che miệng, một tay vịn lan can cầu thang, bước nhanh về phía phòng tắm dưới lầu.
“Chậm một chút, chậm một chút!”
Chử Tu Bình đi theo sau, chau mày, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, thì ngay lập tức nghe được tiếng nôn khan của Hạ San.
Đây là lần đầu tiên Lộ Ký Thu nhìn thấy phản ứng nôn nghén của phụ nữ mang thai, không khỏi có chút lo lắng, tự nhủ: “Không có việc gì……”
Lục Nhất Hành rút bàn tay đang che camera lại, nhẹ vuốt đỉnh đầu Lộ Ký Thu, “Không có việc gì.”
Nói xong, thì anh nhận lấy chăn trong ngực Lộ Ký Thu, dẫn cô đến cửa phòng tắm.
Đợi một lúc, thì Chử Tu Bình mở cửa đi ra, liếc mắt với Lục Nhất Hành, giống như hiểu ý nhau, nhẹ gật đầu nói: “Hay là chúng tớ ngủ phòng của cậu, như vậy sẽ vừa thuận tiện để tớ chăm sóc cô ấy, thứ hai là lên xuống lầu hai thế này tớ không yên lòng.”
Chử Tu Bình nói xong cũng nhìn về phía Lộ Ký Thu, “Tiểu Thu, em nghĩ nếu không thì để Lục Nhất Hành ngủ ghế sofa nhé!”
Vừa mới nói xong, Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Hành ở bên cạnh một chút.
Lục Nhất Hành nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Chử Tu Bình, tên này nhất định là cố ý!
Chử Tu Bình tự nhiên tự xem là đã hiểu ánh mắt của Lục Nhất Hành, sờ mũi một cái, bổ sung: “Nhiệt độ phòng khách vào ban đêm rất thấp, nếu không Nhất Hành, cậu……”
Chử Tu Bình cố ý không nói hết, ánh mắt dừng trên hai người một chút.
Lúc này, Hạ San từ trong phòng tắm đi ra, vừa cầm khăn giấy lau nước ở khóe miệng, vừa nói: “Tiểu Thu, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa rào với sấm chớp, nếu em sợ thì có thể để Nhất Hành ngủ dưới sàn trên lầu với em.”
“Được, anh sẽ ngủ dưới sàn.” Lục Nhất Hành lập tức đồng ý.
Lộ Ký Thu chớp chớp mắt, do dự một chút rồi gật đầu nói: “…… Được.”
Sau khi thấy cô gật đầu, Lục Nhất Hành liền một tay ôm chăn, một tay nắm tay cô đi lên lầu.
Nhưng vẫn không quên nói với Hạ San và Chử Tu Bình ở sau lưng: “Phòng đó cho hai người, cứ tự nhiên!”
Lộ Ký Thu mơ màng đi theo anh lên lầu, trong lòng âm thầm củng cố tâm lý cho bản thân —— Dù sao cùng giường chung gối cũng không phải lần đầu tiên, chỉ chung phòng mà thôi, đừng quá khẩn trương!
Nhưng mà càng nghĩ như vậy, lòng cô càng thêm loạn. Cô không chú ý nhìn dưới chân, thiếu chút vấp phải dây thiết bị camera ở dưới đất.
Lục Nhất Hành đỡ cô, mỉm cười hỏi: “Rất khẩn trương sao?”
“Không có ạ……” Lộ Ký Thu tùy ý sờ sờ tóc, nghiêng đầu tìm trong tủ quần áo kia.
Sau khi tìm được hai tấm chăn dày, cô ngồi xổm trên mặt đất giúp anh trải ra.
“Sợ sét đánh sao?” Lục Nhất Hành quỳ một chân trên đất giúp cô trải đều ra, cất giọng rất nhẹ hỏi cô.
“…… Không quá sợ.” Lộ Ký Thu lấy một cái gối đầu đặt lên giường, vỗ vỗ hai cái.
Thật ra lá gan của cô rất nhỏ, thường thì sấm sét ầm ĩ vào ban đêm, cô ấy luôn trốn trong chăn, không dám lộ đầu ra. Lúc ở bên ngoài làm việc thì sẽ ngủ chung với Miêu Nhị, lúc học đại học thì cũng có Tần Cẩn ở bên cạnh cô.
“Thật sao?” Lục Nhất Hành nửa quỳ ngẩng đầu nhìn cô, hiển nhiên là không tin.
Lộ Ký Thu bị cái tư thế này của anh làm cho đỏ tai, quay người ngồi bên mép giường, vừa định nói ‘Là thật’ thì bị một tiếng sấm vang hù dọa.
Rụt cổ một cái rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nói —— Thật ra là có chút sợ.
Lục Nhất Hành nhịn không được mà cúi đầu cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa lại, “Ngủ thôi nào!”
Căn phòng vốn dĩ không lớn, trải chăn đệm dưới đất thì không gian để đi lại càng ít.
Hai người tự tháo micro trên người mình xuống, nhưng không có che camera như thường ngày. Dù sao hai người cùng chung phòng cả một đêm, nếu tắt camera thì ngày mai có thể lên đầu đề.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lộ Ký Thu nằm trên giường, tay nhỏ kéo chăn, nhìn anh tắt đèn ngủ trong phòng, lúc này mới lặng lẽ thở dài một hơi.
Không có đèn, không có ánh trăng, căn phòng chìm trong một mảng đen kịt.
Lộ Ký Thu lắng tai nghe tiếng anh nằm xuống nệm ở dưới sàn bên cạnh giường, không khỏi mở to mắt muốn liếc trộm anh, nhưng lại thấy không rõ cái gì.
Sau tiếng sấm vừa rồi, lúc này, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa. Tuy rằng không mở rèm cửa để xác thực nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng động thì có thể tưởng tượng ra hạt mưa lớn ngoài kia rơi chéo, đập vào cửa kính thủy tinh.
Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ lại vang lên, Lộ Ký Thu nhắm mắt lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại mấy lần, đành phải nghiêng người đưa lưng về phía cửa sổ.
“Sao vậy?”
Trong căn phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên giọng nói của anh, Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
Khoảng cách độ cao cũng không tính là xa lắm, anh cách giường cô chỉ có hai ba mươi centimet, chỉ cần cô vươn tay thì có thể đụng anh.
Đột nhiên, Lộ Ký Thu nghe thấy anh trở mình.
“Lúc tối Nghiêm Kha gọi điện thoại cho anh.”
Lộ Ký Thu xoa xoa góc chăn, thấp giọng đáp: “Vâng, sau đó thì sao?”
“Xế chiều ngày mai cậu ấy có buổi lễ ra mắt phim ở rạp chiếu phim Nam Phong, em có muốn đi không?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi.
“Buổi ra mắt? Buổi ra mắt chính thức sao?”
Lộ Ký Thu lo lắng nếu là buổi ra mắt chính thức. Nếu vậy thì phải thông báo trước cho La Mẫn.
“Không phải, chúng ta không lên thảm đỏ cũng không nhận phỏng vấn, chỉ ngồi trong rạp chiếu phim ở vị trí được đoàn làm phim sắp xếp.” Lục Nhất Hành giải thích cho cô nghe.
Thật ra đây chỉ là buổi công chiếu đầu tiên thôi, hai người cứ xem như một buổi hẹn hò bình thường thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Lộ Ký Thu vô thức nhẹ gật đầu, lại nhớ tới anh không nhìn thấy, thì vội vàng lên tiếng trả lời: “Dạ!”
Trong nhất thời, hai người lại khôi phục trạng thái im lặng.
Một lát sau ——
“Cái kia……”
“Anh……”
Hai người đồng thời mở miệng.
Lục Nhất Hành cười nhẹ một tiếng, “Em nói đi, anh nghe.”
Lộ Ký Thu kéo cao chăn, mím môi rồi hỏi anh: “Là phim gì ạ? Cổ trang sao?”
Cô nhớ kỹ trước đó Nghiêm Kha có nói qua, bởi vì đóng phim cổ trang thường phải cạo tóc, nhưng cô cũng không xác định có phải là bộ phim này không.
“Ừ, đó là một……”
Lục Nhất Hành còn chưa nói xong, thì đã bị một tiếng sấm thật lớn cắt ngang.
Lộ Ký Thu giật nảy mình, nhịn không được phải hít vào một hơi. Một tiếng này còn lớn hơn so với tiếng sấm vừa rồi.
Lục Nhất Hành nghe ra được là cô đang sợ hãi, vừa đứng dậy vừa nói: “Anh bật đèn ngủ nhé……”
“Đừng ——”
Lộ Ký Thu theo bản năng gọi anh lại.
Tắt đèn đã đủ khiến cô căng thẳng, nếu bật đèn ngủ thì cô sợ là cả đêm nay cô sẽ không ngủ được.
Lục Nhất Hành ngơ ngác một chút, nghe cô, không có đứng dậy bật đèn.
Lộ Ký Thu nghe thấy anh nằm xuống một lần nữa, thì từ từ điều chỉnh hô hấp của mình, tim vẫn đập thình thịch, hoàn toàn không an tĩnh được.
Hai người lại một lần ăn ý không nói gì thêm.
Đồng hồ trên tường quay tích tắc, mưa kèm theo gió càng ngày càng mạnh hơn, đập vào cửa sổ thủy tinh tạo nên âm thanh lớn đến đáng sợ.
Ngay lúc Lộ Ký Thu nghiêng người trở mình lần thứ ba, thở ra lần thứ năm thì tay trái của cô được một bàn tay ấm áp nhẹ nắm lấy.
“Còn gạt anh nói là không sợ.”
“Máy số 6 quay gần lại! Góc đó tốt hơn ——”
Mấy người xúm lại một chỗ, sợ bỏ lỡ cảnh hai người hôn nhau.
Lưu Đồng khoát tay để mấy người kia muốn làm cái gì thì làm cái đó, sau đó ngồi trên ghế, duỗi chân uống trà, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và hài lòng.
Tốt lắm, rốt cuộc cũng quang minh chính đại rải thức ăn cho chó!
Ngay lúc Lưu Đồng còn đang vì tốc độ tiến triển nhanh chóng của hai người mà yên lặng vỗ tay, thì A Hồng ở bên cạnh đột nhiên chỉ vào góc trên bên phải của màn hình, nói: “Chị, chị Đồng! Chị Hạ San, bọn họ đang đi xuống ——”
Lộ Ký Thu bị nụ hôn của anh làm cho hít thở không thông, ngay lúc anh đang ôm eo cô để cô có không gian hô hấp thì đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh xuống lầu gấp gáp.
Lộ Ký Thu quay đầu nhìn qua thì thấy một tay Hạ San đang che miệng, một tay vịn lan can cầu thang, bước nhanh về phía phòng tắm dưới lầu.
“Chậm một chút, chậm một chút!”
Chử Tu Bình đi theo sau, chau mày, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, thì ngay lập tức nghe được tiếng nôn khan của Hạ San.
Đây là lần đầu tiên Lộ Ký Thu nhìn thấy phản ứng nôn nghén của phụ nữ mang thai, không khỏi có chút lo lắng, tự nhủ: “Không có việc gì……”
Lục Nhất Hành rút bàn tay đang che camera lại, nhẹ vuốt đỉnh đầu Lộ Ký Thu, “Không có việc gì.”
Nói xong, thì anh nhận lấy chăn trong ngực Lộ Ký Thu, dẫn cô đến cửa phòng tắm.
Đợi một lúc, thì Chử Tu Bình mở cửa đi ra, liếc mắt với Lục Nhất Hành, giống như hiểu ý nhau, nhẹ gật đầu nói: “Hay là chúng tớ ngủ phòng của cậu, như vậy sẽ vừa thuận tiện để tớ chăm sóc cô ấy, thứ hai là lên xuống lầu hai thế này tớ không yên lòng.”
Chử Tu Bình nói xong cũng nhìn về phía Lộ Ký Thu, “Tiểu Thu, em nghĩ nếu không thì để Lục Nhất Hành ngủ ghế sofa nhé!”
Vừa mới nói xong, Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Hành ở bên cạnh một chút.
Lục Nhất Hành nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Chử Tu Bình, tên này nhất định là cố ý!
Chử Tu Bình tự nhiên tự xem là đã hiểu ánh mắt của Lục Nhất Hành, sờ mũi một cái, bổ sung: “Nhiệt độ phòng khách vào ban đêm rất thấp, nếu không Nhất Hành, cậu……”
Chử Tu Bình cố ý không nói hết, ánh mắt dừng trên hai người một chút.
Lúc này, Hạ San từ trong phòng tắm đi ra, vừa cầm khăn giấy lau nước ở khóe miệng, vừa nói: “Tiểu Thu, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa rào với sấm chớp, nếu em sợ thì có thể để Nhất Hành ngủ dưới sàn trên lầu với em.”
“Được, anh sẽ ngủ dưới sàn.” Lục Nhất Hành lập tức đồng ý.
Lộ Ký Thu chớp chớp mắt, do dự một chút rồi gật đầu nói: “…… Được.”
Sau khi thấy cô gật đầu, Lục Nhất Hành liền một tay ôm chăn, một tay nắm tay cô đi lên lầu.
Nhưng vẫn không quên nói với Hạ San và Chử Tu Bình ở sau lưng: “Phòng đó cho hai người, cứ tự nhiên!”
Lộ Ký Thu mơ màng đi theo anh lên lầu, trong lòng âm thầm củng cố tâm lý cho bản thân —— Dù sao cùng giường chung gối cũng không phải lần đầu tiên, chỉ chung phòng mà thôi, đừng quá khẩn trương!
Nhưng mà càng nghĩ như vậy, lòng cô càng thêm loạn. Cô không chú ý nhìn dưới chân, thiếu chút vấp phải dây thiết bị camera ở dưới đất.
Lục Nhất Hành đỡ cô, mỉm cười hỏi: “Rất khẩn trương sao?”
“Không có ạ……” Lộ Ký Thu tùy ý sờ sờ tóc, nghiêng đầu tìm trong tủ quần áo kia.
Sau khi tìm được hai tấm chăn dày, cô ngồi xổm trên mặt đất giúp anh trải ra.
“Sợ sét đánh sao?” Lục Nhất Hành quỳ một chân trên đất giúp cô trải đều ra, cất giọng rất nhẹ hỏi cô.
“…… Không quá sợ.” Lộ Ký Thu lấy một cái gối đầu đặt lên giường, vỗ vỗ hai cái.
Thật ra lá gan của cô rất nhỏ, thường thì sấm sét ầm ĩ vào ban đêm, cô ấy luôn trốn trong chăn, không dám lộ đầu ra. Lúc ở bên ngoài làm việc thì sẽ ngủ chung với Miêu Nhị, lúc học đại học thì cũng có Tần Cẩn ở bên cạnh cô.
“Thật sao?” Lục Nhất Hành nửa quỳ ngẩng đầu nhìn cô, hiển nhiên là không tin.
Lộ Ký Thu bị cái tư thế này của anh làm cho đỏ tai, quay người ngồi bên mép giường, vừa định nói ‘Là thật’ thì bị một tiếng sấm vang hù dọa.
Rụt cổ một cái rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nói —— Thật ra là có chút sợ.
Lục Nhất Hành nhịn không được mà cúi đầu cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa lại, “Ngủ thôi nào!”
Căn phòng vốn dĩ không lớn, trải chăn đệm dưới đất thì không gian để đi lại càng ít.
Hai người tự tháo micro trên người mình xuống, nhưng không có che camera như thường ngày. Dù sao hai người cùng chung phòng cả một đêm, nếu tắt camera thì ngày mai có thể lên đầu đề.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lộ Ký Thu nằm trên giường, tay nhỏ kéo chăn, nhìn anh tắt đèn ngủ trong phòng, lúc này mới lặng lẽ thở dài một hơi.
Không có đèn, không có ánh trăng, căn phòng chìm trong một mảng đen kịt.
Lộ Ký Thu lắng tai nghe tiếng anh nằm xuống nệm ở dưới sàn bên cạnh giường, không khỏi mở to mắt muốn liếc trộm anh, nhưng lại thấy không rõ cái gì.
Sau tiếng sấm vừa rồi, lúc này, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa. Tuy rằng không mở rèm cửa để xác thực nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng động thì có thể tưởng tượng ra hạt mưa lớn ngoài kia rơi chéo, đập vào cửa kính thủy tinh.
Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ lại vang lên, Lộ Ký Thu nhắm mắt lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại mấy lần, đành phải nghiêng người đưa lưng về phía cửa sổ.
“Sao vậy?”
Trong căn phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên giọng nói của anh, Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
Khoảng cách độ cao cũng không tính là xa lắm, anh cách giường cô chỉ có hai ba mươi centimet, chỉ cần cô vươn tay thì có thể đụng anh.
Đột nhiên, Lộ Ký Thu nghe thấy anh trở mình.
“Lúc tối Nghiêm Kha gọi điện thoại cho anh.”
Lộ Ký Thu xoa xoa góc chăn, thấp giọng đáp: “Vâng, sau đó thì sao?”
“Xế chiều ngày mai cậu ấy có buổi lễ ra mắt phim ở rạp chiếu phim Nam Phong, em có muốn đi không?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi.
“Buổi ra mắt? Buổi ra mắt chính thức sao?”
Lộ Ký Thu lo lắng nếu là buổi ra mắt chính thức. Nếu vậy thì phải thông báo trước cho La Mẫn.
“Không phải, chúng ta không lên thảm đỏ cũng không nhận phỏng vấn, chỉ ngồi trong rạp chiếu phim ở vị trí được đoàn làm phim sắp xếp.” Lục Nhất Hành giải thích cho cô nghe.
Thật ra đây chỉ là buổi công chiếu đầu tiên thôi, hai người cứ xem như một buổi hẹn hò bình thường thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Lộ Ký Thu vô thức nhẹ gật đầu, lại nhớ tới anh không nhìn thấy, thì vội vàng lên tiếng trả lời: “Dạ!”
Trong nhất thời, hai người lại khôi phục trạng thái im lặng.
Một lát sau ——
“Cái kia……”
“Anh……”
Hai người đồng thời mở miệng.
Lục Nhất Hành cười nhẹ một tiếng, “Em nói đi, anh nghe.”
Lộ Ký Thu kéo cao chăn, mím môi rồi hỏi anh: “Là phim gì ạ? Cổ trang sao?”
Cô nhớ kỹ trước đó Nghiêm Kha có nói qua, bởi vì đóng phim cổ trang thường phải cạo tóc, nhưng cô cũng không xác định có phải là bộ phim này không.
“Ừ, đó là một……”
Lục Nhất Hành còn chưa nói xong, thì đã bị một tiếng sấm thật lớn cắt ngang.
Lộ Ký Thu giật nảy mình, nhịn không được phải hít vào một hơi. Một tiếng này còn lớn hơn so với tiếng sấm vừa rồi.
Lục Nhất Hành nghe ra được là cô đang sợ hãi, vừa đứng dậy vừa nói: “Anh bật đèn ngủ nhé……”
“Đừng ——”
Lộ Ký Thu theo bản năng gọi anh lại.
Tắt đèn đã đủ khiến cô căng thẳng, nếu bật đèn ngủ thì cô sợ là cả đêm nay cô sẽ không ngủ được.
Lục Nhất Hành ngơ ngác một chút, nghe cô, không có đứng dậy bật đèn.
Lộ Ký Thu nghe thấy anh nằm xuống một lần nữa, thì từ từ điều chỉnh hô hấp của mình, tim vẫn đập thình thịch, hoàn toàn không an tĩnh được.
Hai người lại một lần ăn ý không nói gì thêm.
Đồng hồ trên tường quay tích tắc, mưa kèm theo gió càng ngày càng mạnh hơn, đập vào cửa sổ thủy tinh tạo nên âm thanh lớn đến đáng sợ.
Ngay lúc Lộ Ký Thu nghiêng người trở mình lần thứ ba, thở ra lần thứ năm thì tay trái của cô được một bàn tay ấm áp nhẹ nắm lấy.
“Còn gạt anh nói là không sợ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương