Lược Thiên Ký Vip

Chương 101: Rảnh Rỗi Gây Chuyện



Chúng đệ tử đưa mắt nhìn lại, lại thấy bên trong sơn môn, một hàng đệ tử nhanh chóng lướt đến, đều đang mặc áo đen, chính là phục sức của Đoán Chân cốc đệ tử, thấy bọn họ chạy tới, mọi người không tự chủ được hướng người phía trước nhất nhìn sang, bởi vì vừa thảo luận vấn đề Đoán Chân cốc đệ tử do ai dẫn đầu, cho nên mọi người cũng có chút ngạc nhiên, không biết là Diệp Thiêm Long hay là Ngô Tương Đồng.

Nhưng mà ánh mắt đảo qua, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Đám người kia quả thật có Ngô Tương Đồng, nhưng cái người trung thực này chỉ xếp thứ hai, đi tuốt đàng trước, rõ ràng là một thiếu niên trắng tinh, trên vai còn khiêng một cây đại đao, trên mặt cười hì hì, nhìn có chút dễ gần.

- Người này là ai? Chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết trước đó không lâu...

Ngoài sơn môn, một đám đệ tử đều có chút hai mặt nhìn nhau.

- Đoán Chân cốc đệ tử dẫn đầu Phương Hành dẫn theo các sư đệ tới nhận phù chiếu, toàn bộ là mười người, mời sư thúc kiểm kê!

Phương Hành đi tới trước trưởng lão chịu trách nhiệm ban phù chiếu ngoài sơn môn lớn tiếng nói, xác định thân phận của hắn, nhưng cũng để cho nghi ngờ trong lòng mọi người càng sâu rồi, mặc dù trong môn vẫn lưu truyền tiểu tử này lấy thủ đoạn âm hiểm đánh bại Trầm Hổ Quân cùng Mạc Dung Anh, nhưng tu vi của hắn là Linh Động tầng bốn không sai sao? Bực này tu vi vốn dĩ ngay cả tư cách thi hành nhiệm vụ này cũng không có, hắn lại còn là dẫn đầu?

Đoán Chân cốc Thiết Như Cuồng trưởng lão, đang làm cái gì vậy?

- Tốt, quy củ ra ngoài chuyến này nói vậy truyền pháp sư tôn các ngươi cũng đã nói qua, ta không lắm lời nữa, phù chiếu ở chỗ này, các ngươi hãy đi đi, nhiệm vụ chuyến này trọng đại, cần trảm yêu trừ ma, cần phải cẩn thận, sau khi an toàn trở về, đệ tử dẫn đầu có thể tính hoàn thành ất đẳng phù chiếu, các đệ tử khác đều coi là một lần bính đẳng phù chiếu, ngoài ra sẽ có các loại ban thưởng, tất sẽ không bạc đãi các ngươi!

- Tạ ơn trưởng lão!

Phương Hành lớn tiếng trả lời, đưa tay nhận lấy phù chiếu trường lão phát xuống, qua tay giao cho Ngô Tương Đồng, sau đó ánh mắt hướng những đệ tử sơn cốc khác nhìn lướt qua, ý bảo bên cạnh Ngô Tương Đồng tế ra pháp thuyền xuất hành lần này.

Ngô Tương Đồng thấy thế, liền đem một pháp khí hình dạng chiếc thuyền ném hướng không trung, lập tức đón gió trở nên to lớn, hóa thành một chiếc thuyền lớn, loại pháp thuyền này, là một loại pháp khí phi hành cấp thấp, thông qua tiêu hao linh thạch để bay lượn ở trên trời, tốc độ không tính là quá nhanh, hơn nữa vô cùng cồng kềnh, cần người chỉ đạo phương hướng, bất quá ưu điểm ở thể tích khá lớn, có thể dung nạp hơn trăm người ngồi.

Chúng đệ tử thấy thế, nhất tề hướng sơn môn hành lễ từ biệt, sau đó thi triển lướt khí thuật, hướng pháp thuyền nhảy lên.

Chỉ có Hứa Linh Vân cũng không ngồi ở trong thuyền, mà là ngồi bạch hạc, trực tiếp bay về phía giữa không trung, dẫn đầu bay về phía trước.

Nàng ngồi bạch hạc lên đường, tốc độ vừa mau, cũng so với pháp thuyền linh hoạt hơn nhiều, chịu trách nhiệm cảnh giới chức trách ở ngoài pháp thuyền.

Loại phi hành linh thú cường đại này, để cho chúng Thanh Vân Tông đệ tử vô cùng hâm mộ.

Bất quá bên trong Thanh Vân Tông, trừ Hứa Linh Vân cùng Tiếu Kiếm Minh ra, chỉ có mấy vị trưởng lão có linh thú tọa kỵ phi hành rồi, nuôi loại linh thú này làm tọa kỵ, không có đơn giản như vẻ ngoài, muốn thuần hóa tọa kỵ yêu tính, còn muốn bồi dưỡng tình cảm cùng tọa kỵ, thậm chí còn muốn cung cấp tu hành tư nguyên cho nó, một loạt chuyện phiền toái, thuộc về tuyệt đối xa xỉ phẩm, nuôi được cũng không phải người bình thường.

Pháp thuyền khẽ chấn động, đã bay lên trời.

Chuyện điều khiển thuyền, dĩ nhiên là giao cho Đoán Chân cốc một người đệ tử, trình độ nào đó đi lên nói, Đoán Chân cốc đệ tử trừ đúc khí ra, đối với khống chế một loại đại hình pháp khí tương tự, cũng là có nghiên cứu.

Phương Hành lên thuyền trước, tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, ánh mắt nhìn cửa, trên mặt cười lạnh, tựa như đang đợi người.

Quả chẳng sai, không lâu lắm, một cô gái áo xanh theo Tê Hà cốc đệ tử tiến vào, nàng ngũ quan xinh đẹp, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi dùng đan chu thoa cho hồng, áo bào xanh có chút bó sát, làm cho các nơi trên cơ thể đều hiển lộ đẫy đà, lộ ra vẻ trước sau lồi lõm, mê hoăc cực kỳ. Người này, chính là ban đầu cùng hắn ở Thanh Khê cốc ác chiến, cũng suýt nữa lấy mạng hắn Lâm Thanh Tuyết.

Lúc ở bên ngoài, Phương Hành đã chú ý tới nữ tử này đứng trong đám đệ tử Tê Hà cốc, ánh mắt đạm mạc nhìn mình, bất quá Phương Hành không để ý tới nàng, đến lúc này lên pháp thuyền, ánh mắt bất thiện quan sát Lâm Thanh Tuyết, mà ngoài dự tính của hắn, Lâm Thanh Tuyết lạnh nhạt đi qua trước mặt Phương Hành, nhưng không thèm liếc mắt nhìn, chẳng qua là thân thể hơi chuyển một cái, ẩn có sát khí thoáng hiện.

Phương Hành cảm giác bén nhạy, từ một luồng sát khí này, đã xác định Lâm Thanh Tuyết vẫn không từ bỏ ý định muốn giết chính mình.

- Hắc hắc...

Phương Hành nhìn Lâm Thanh Tuyết từ trước mặt mình đi qua, bỗng nhiên cười hắc hắc, quay đầu hướng Ngô Tương Đồng nói:

- Ngô sư huynh, ngươi nhìn cô nàng này có cái mông thật lớn a...

Nếu đối phương không có ý bỏ qua cho mình, vậy mình cũng khẳng định không thể bỏ qua cho nàng, quyết định khiêu khích trước.

Bị động chờ đối phương đến gây phiền toái, cũng không phải là phong cách của hắn.

- Bá...

Nghe được thanh âm của Phương Hành, bên trong pháp thuyền, trong nháy mắt có mấy chục ánh mắt nhìn sang Phương Hành!

Đạo đạo mục quang kia, khiếp sợ, kinh ngạc, quả thực giống như nhìn một cái quái vật!

Là một người trong tu hành giới, quả thực cho tới bây giờ chưa từng nghe người ta nói những lời như vậy.

Người trong tu hành mặc dù không thoát khỏi thất tình lục dục, nhưng theo đuổi chính là siêu thoát, coi như là người tuổi trẻ, bình thời cũng phần lớn cũng giữ vững dáng vẻ như thầy đồ, cho dù thấy mông người ta lớn, nhiều nhất len lén liếc nhìn một cái, ai có thể nói ra như vậy?

Lúc mục quang buông xuống, Ngô Tương Đồng đang lau một món pháp khí trong tay mình, "Cách cách" một tiếng pháp khí rơi xuống đất, hắn vội vàng nhặt lên, thấp giọng nói:

- Phương tiểu sư huynh, đừng nên nói như vậy...

Bên trong Thanh Vân Tông, xếp hạng về sư huynh đệ không có cách nói chuẩn xác, bình thường là theo số tuổi hoặc là thực lực tùy tiện gọi, cho nên thường xuyên sẽ thấy hai người gọi đối phương làm "Sư huynh", Ngô Tương Đồng cùng Phương Hành cũng là như thế.

Phương Hành kinh ngạc nhìn Ngô Tương Đồng, nói:

- Tại sao? Lớn như vậy mà ngươi còn chê nhỏ ư?

Ngô Tương Đồng khóe mắt nhìn lướt qua, mặt đỏ rần, nhưng nhớ sư tôn nói, không dám khiển trách Phương Hành, không thể làm gì khác đành thấp giọng khuyên nhủ:

- Đều là đồng môn sư huynh muội, đừng bảo là nàng... là lớn hay nhỏ, như vậy không tốt...

Phương Hành khinh bỉ liếc Ngô Tương Đồng một cái, nói:

- Vừa nhìn đã biết ngươi không có kinh nghiệm sống, mông lớn rất dễ sinh con không biết ư? Ta là đang khen nàng có phúc tướng, ta hỏi ngươi, ngươi muốn tìm đạo lữ mà nói có tìm người như vậy không?

Ngô Tương Đồng lắc đầu liên tục:

- Không tìm!

Phương Hành nói:

- Phải, ta cũng cảm thấy nữ nhân này không tuân thủ nữ tắc, ngươi mà lấy phải nhất định biến thành rùa đen!

Ngô Tương Đồng nóng nảy, nói:

- Không phải...

Phương Hành kinh ngạc nhìn của hắn:

- Ngươi cảm thấy nàng không tồi ư? Vậy thì mau mau bộc lộ a...

Vừa nói hướng Lâm Thanh Tuyết kêu lên:

- Bé mập, Đoán Chân cốc Ngô sư huynh chúng ta thích ngươi, hôm nào đó ngủ một tối chứ...

- Ai... Ai nha...

Chúng đệ tử đưa mắt nhìn lại, lại thấy bên trong sơn môn, một hàng đệ tử nhanh chóng lướt đến, đều đang mặc áo đen, chính là phục sức của Đoán Chân cốc đệ tử, thấy bọn họ chạy tới, mọi người không tự chủ được hướng người phía trước nhất nhìn sang, bởi vì vừa thảo luận vấn đề Đoán Chân cốc đệ tử do ai dẫn đầu, cho nên mọi người cũng có chút ngạc nhiên, không biết là Diệp Thiêm Long hay là Ngô Tương Đồng.

Nhưng mà ánh mắt đảo qua, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Đám người kia quả thật có Ngô Tương Đồng, nhưng cái người trung thực này chỉ xếp thứ hai, đi tuốt đàng trước, rõ ràng là một thiếu niên trắng tinh, trên vai còn khiêng một cây đại đao, trên mặt cười hì hì, nhìn có chút dễ gần.

- Người này là ai? Chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết trước đó không lâu...

Ngoài sơn môn, một đám đệ tử đều có chút hai mặt nhìn nhau.

- Đoán Chân cốc đệ tử dẫn đầu Phương Hành dẫn theo các sư đệ tới nhận phù chiếu, toàn bộ là mười người, mời sư thúc kiểm kê!

Phương Hành đi tới trước trưởng lão chịu trách nhiệm ban phù chiếu ngoài sơn môn lớn tiếng nói, xác định thân phận của hắn, nhưng cũng để cho nghi ngờ trong lòng mọi người càng sâu rồi, mặc dù trong môn vẫn lưu truyền tiểu tử này lấy thủ đoạn âm hiểm đánh bại Trầm Hổ Quân cùng Mạc Dung Anh, nhưng tu vi của hắn là Linh Động tầng bốn không sai sao? Bực này tu vi vốn dĩ ngay cả tư cách thi hành nhiệm vụ này cũng không có, hắn lại còn là dẫn đầu?

Đoán Chân cốc Thiết Như Cuồng trưởng lão, đang làm cái gì vậy?

- Tốt, quy củ ra ngoài chuyến này nói vậy truyền pháp sư tôn các ngươi cũng đã nói qua, ta không lắm lời nữa, phù chiếu ở chỗ này, các ngươi hãy đi đi, nhiệm vụ chuyến này trọng đại, cần trảm yêu trừ ma, cần phải cẩn thận, sau khi an toàn trở về, đệ tử dẫn đầu có thể tính hoàn thành ất đẳng phù chiếu, các đệ tử khác đều coi là một lần bính đẳng phù chiếu, ngoài ra sẽ có các loại ban thưởng, tất sẽ không bạc đãi các ngươi!

- Tạ ơn trưởng lão!

Phương Hành lớn tiếng trả lời, đưa tay nhận lấy phù chiếu trường lão phát xuống, qua tay giao cho Ngô Tương Đồng, sau đó ánh mắt hướng những đệ tử sơn cốc khác nhìn lướt qua, ý bảo bên cạnh Ngô Tương Đồng tế ra pháp thuyền xuất hành lần này.

Ngô Tương Đồng thấy thế, liền đem một pháp khí hình dạng chiếc thuyền ném hướng không trung, lập tức đón gió trở nên to lớn, hóa thành một chiếc thuyền lớn, loại pháp thuyền này, là một loại pháp khí phi hành cấp thấp, thông qua tiêu hao linh thạch để bay lượn ở trên trời, tốc độ không tính là quá nhanh, hơn nữa vô cùng cồng kềnh, cần người chỉ đạo phương hướng, bất quá ưu điểm ở thể tích khá lớn, có thể dung nạp hơn trăm người ngồi.

Chúng đệ tử thấy thế, nhất tề hướng sơn môn hành lễ từ biệt, sau đó thi triển lướt khí thuật, hướng pháp thuyền nhảy lên.

Chỉ có Hứa Linh Vân cũng không ngồi ở trong thuyền, mà là ngồi bạch hạc, trực tiếp bay về phía giữa không trung, dẫn đầu bay về phía trước.

Nàng ngồi bạch hạc lên đường, tốc độ vừa mau, cũng so với pháp thuyền linh hoạt hơn nhiều, chịu trách nhiệm cảnh giới chức trách ở ngoài pháp thuyền.

Loại phi hành linh thú cường đại này, để cho chúng Thanh Vân Tông đệ tử vô cùng hâm mộ.

Bất quá bên trong Thanh Vân Tông, trừ Hứa Linh Vân cùng Tiếu Kiếm Minh ra, chỉ có mấy vị trưởng lão có linh thú tọa kỵ phi hành rồi, nuôi loại linh thú này làm tọa kỵ, không có đơn giản như vẻ ngoài, muốn thuần hóa tọa kỵ yêu tính, còn muốn bồi dưỡng tình cảm cùng tọa kỵ, thậm chí còn muốn cung cấp tu hành tư nguyên cho nó, một loạt chuyện phiền toái, thuộc về tuyệt đối xa xỉ phẩm, nuôi được cũng không phải người bình thường.

Pháp thuyền khẽ chấn động, đã bay lên trời.

Chuyện điều khiển thuyền, dĩ nhiên là giao cho Đoán Chân cốc một người đệ tử, trình độ nào đó đi lên nói, Đoán Chân cốc đệ tử trừ đúc khí ra, đối với khống chế một loại đại hình pháp khí tương tự, cũng là có nghiên cứu.

Phương Hành lên thuyền trước, tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, ánh mắt nhìn cửa, trên mặt cười lạnh, tựa như đang đợi người.

Quả chẳng sai, không lâu lắm, một cô gái áo xanh theo Tê Hà cốc đệ tử tiến vào, nàng ngũ quan xinh đẹp, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi dùng đan chu thoa cho hồng, áo bào xanh có chút bó sát, làm cho các nơi trên cơ thể đều hiển lộ đẫy đà, lộ ra vẻ trước sau lồi lõm, mê hoăc cực kỳ. Người này, chính là ban đầu cùng hắn ở Thanh Khê cốc ác chiến, cũng suýt nữa lấy mạng hắn Lâm Thanh Tuyết.

Lúc ở bên ngoài, Phương Hành đã chú ý tới nữ tử này đứng trong đám đệ tử Tê Hà cốc, ánh mắt đạm mạc nhìn mình, bất quá Phương Hành không để ý tới nàng, đến lúc này lên pháp thuyền, ánh mắt bất thiện quan sát Lâm Thanh Tuyết, mà ngoài dự tính của hắn, Lâm Thanh Tuyết lạnh nhạt đi qua trước mặt Phương Hành, nhưng không thèm liếc mắt nhìn, chẳng qua là thân thể hơi chuyển một cái, ẩn có sát khí thoáng hiện.

Phương Hành cảm giác bén nhạy, từ một luồng sát khí này, đã xác định Lâm Thanh Tuyết vẫn không từ bỏ ý định muốn giết chính mình.

- Hắc hắc...

Phương Hành nhìn Lâm Thanh Tuyết từ trước mặt mình đi qua, bỗng nhiên cười hắc hắc, quay đầu hướng Ngô Tương Đồng nói:

- Ngô sư huynh, ngươi nhìn cô nàng này có cái mông thật lớn a...

Nếu đối phương không có ý bỏ qua cho mình, vậy mình cũng khẳng định không thể bỏ qua cho nàng, quyết định khiêu khích trước.

Bị động chờ đối phương đến gây phiền toái, cũng không phải là phong cách của hắn.

- Bá...

Nghe được thanh âm của Phương Hành, bên trong pháp thuyền, trong nháy mắt có mấy chục ánh mắt nhìn sang Phương Hành!

Đạo đạo mục quang kia, khiếp sợ, kinh ngạc, quả thực giống như nhìn một cái quái vật!

Là một người trong tu hành giới, quả thực cho tới bây giờ chưa từng nghe người ta nói những lời như vậy.

Người trong tu hành mặc dù không thoát khỏi thất tình lục dục, nhưng theo đuổi chính là siêu thoát, coi như là người tuổi trẻ, bình thời cũng phần lớn cũng giữ vững dáng vẻ như thầy đồ, cho dù thấy mông người ta lớn, nhiều nhất len lén liếc nhìn một cái, ai có thể nói ra như vậy?

Lúc mục quang buông xuống, Ngô Tương Đồng đang lau một món pháp khí trong tay mình, "Cách cách" một tiếng pháp khí rơi xuống đất, hắn vội vàng nhặt lên, thấp giọng nói:

- Phương tiểu sư huynh, đừng nên nói như vậy...

Bên trong Thanh Vân Tông, xếp hạng về sư huynh đệ không có cách nói chuẩn xác, bình thường là theo số tuổi hoặc là thực lực tùy tiện gọi, cho nên thường xuyên sẽ thấy hai người gọi đối phương làm "Sư huynh", Ngô Tương Đồng cùng Phương Hành cũng là như thế.

Phương Hành kinh ngạc nhìn Ngô Tương Đồng, nói:

- Tại sao? Lớn như vậy mà ngươi còn chê nhỏ ư?

Ngô Tương Đồng khóe mắt nhìn lướt qua, mặt đỏ rần, nhưng nhớ sư tôn nói, không dám khiển trách Phương Hành, không thể làm gì khác đành thấp giọng khuyên nhủ:

- Đều là đồng môn sư huynh muội, đừng bảo là nàng... là lớn hay nhỏ, như vậy không tốt...

Phương Hành khinh bỉ liếc Ngô Tương Đồng một cái, nói:

- Vừa nhìn đã biết ngươi không có kinh nghiệm sống, mông lớn rất dễ sinh con không biết ư? Ta là đang khen nàng có phúc tướng, ta hỏi ngươi, ngươi muốn tìm đạo lữ mà nói có tìm người như vậy không?

Ngô Tương Đồng lắc đầu liên tục:

- Không tìm!

Phương Hành nói:

- Phải, ta cũng cảm thấy nữ nhân này không tuân thủ nữ tắc, ngươi mà lấy phải nhất định biến thành rùa đen!

Ngô Tương Đồng nóng nảy, nói:

- Không phải...

Phương Hành kinh ngạc nhìn của hắn:

- Ngươi cảm thấy nàng không tồi ư? Vậy thì mau mau bộc lộ a...

Vừa nói hướng Lâm Thanh Tuyết kêu lên:

- Bé mập, Đoán Chân cốc Ngô sư huynh chúng ta thích ngươi, hôm nào đó ngủ một tối chứ...

- Ai... Ai nha...
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...