Lưới Tình Của Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 62: Bắt giam Mặc Đông Viễn
Ông ta mặc những lời nói kia mà vẫn lôi cô ấy ra ngoài, Dương Ái Linh dãy dụa thế nào cũng không được. Khi tiến đến gần chỗ Đông Viễn, bước chân lão mới dừng lại. Ngay sau, đó điện thoại mà Ái Linh đang cầm trên tay bị Lâm Bạch giật lấy rồi ném đi. Người phụ nữ ấy lấy làm hốt hoảng vì tình huống bất ngờ.
- Này, điện thoại của tôi mà, ông làm gì vậy hả? Không biết mình đang tự tiện lắm à, đồ điên!
- Tốt nhất mày im miệng lại đi con ranh này, mày bảo ai điên cơ? Vô Tịnh, ngươi tự xem đi. Trong máy cô ta có quay lại cảnh lúc ngươi hiện nguyên hình đấy, mục đích muốn đăng bài lên nhằm phơi bày sự thật về ngươi không phải con người đó!
Điện thoại được ném đến chỗ anh và rơi xuống. Tiếng vỡ chói tai, ông ta đúng thật là làm người khác không hiểu trong đầu mình đang toan tính điều gì.
Như lời ông ta nói thì chẳng phải lão căm ghét hồ yêu lắm sao, chỉ cần đưa bằng chứng này rồi phơi bày trước xã hội thì Duật Hàn khó bề mà giải thích, chắc chắn bao nhiêu ánh mắt dò xét kì thị lại nhắm vào anh. Lúc đó dù lạc quan đến đâu cũng có lúc yếu đuối chẳng thể giải quyết được mọi việc.
- Hình như do ông biết rằng tôi vẫn quay lại mọi thứ đang diễn ra gồm việc ông tự nhận mình là pháp sư cho nên mới nóng lòng tiêu hủy chứng cứ đúng không? Cái loại nhát gan, vậy mà làm người ta tưởng mình là người tốt muốn giúp Ngôn tổng đây khỏi phải lo lắng trước hình hài của mình trong video được ghi lại. Ông ý, chỉ ra oai là tài thôi!
Thật không ngờ rằng cô thư kí của Mặc Đông Viễn lại lanh lợi đến thế, sẵn sàng lên tiếng chê bai chẳng hề sợ hãi. Bây giờ, tất cả những ai trong này cũng hiểu rõ lý do của ông ta.
Mà lúc này, Lâm Bạch vừa bị nói trúng tim đen lẫn bị chọc tức lên ông càng tức giận. Một tay bóp chặt lấy cằm của Ái Linh khiến cô ấy kêu lên vì đau.
- Ô...ông...
- Tai mày bị điếc à, tao đã bảo tốt nhất là nên im cơ mà. Được rồi, vốn dĩ tý nữa tao mới ra tay nhưng mày đã muốn chết sớm tới vậy thì tao cho mày toại nguyện.
Câu nói tưởng như dọa nạt ấy nhưng ông ta lại làm thật, một tay di chuyển đến túi áo lấy ra con dao đã chuẩn bị từ trước. Dường như Ái Linh đoán được việc làm sắp tới của lão nên cô ấy lắc đầu lia lịa.
- Lâm Bạch...ông...
*Phực.
- Dừng lại thằng khốn, lão già kia buông ta ra. Ta xin ông, tha cho cô ấy đi...không được, tiểu Linh à...
Một con dao đâm mạnh vào phần bụng Ái Linh như cách mà Mặc Đông Viễn đã ra tay với Tư Hạ. Nhưng lần này, lão trở lên điên dại mà hành hạ cô ấy không thương tiếc, đâm cô rất nhiều nhát. Duật Hàn ở đó chẳng thể ngăn cản vì anh cảm thấy mình thật yếu, chẳng thể đứng dậy.
Sở Tư Hạ tạm thời để anh ngồi một chỗ. Cô tiến lại chỗ Lâm Bạch với ý định ngăn cản nhưng cũng vô tác dụng. Cô bị ông ta làm cho ngã nhào xuống sàn.
Tiếng gào thét vang lên nhưng hành động của ông ta chưa có dấu hiệu dừng lại, đến khi xác định Dương Ái Linh đã tử vong thì Lâm Bạch mới buông tha. Cô ấy khẽ ngã xuống với phần bụng bị thương nặng.
Bộ dạng gớm ghiếc vừa ra tay hại người kia trông có vẻ rất hài lòng về việc làm của mình, lão khẽ liếc mắt nhìn Đông Viễn.
- Á...Ái Linh...
- Cô ta chết rồi, chẳng cứu được đâu. Đáng lẽ ta cũng để cho nó sống nhưng mà cái miệng của nó cứ chọc tức ta, muốn ta ra tay mới được. Bây giờ, từng người các ngươi cũng phải có kết cục như thế này mà thôi, đều phải chết hết haha...
Ra tay thật man rợn, lương tâm lão chẳng hề cắn rứt lương tâm với việc mình đang làm. Điều mà Mặc Đông Viễn ân hận nhất chính là không biết thân phận ông ta sớm hơn, kẻ thù ở ngay bên cạnh thế mà lại khăng khăng muốn tìm Ngôn Duật Hàn để trút giận. Nỗi hận này cứ dày vò làm hắn ta đau lòng không nguôi.
- Ông lại dám...
Mặc Đông Viễn than khẽ, tuy rất căm giận nhưng vẫn cố kiềm chế mình bĩnh tĩnh để cho lão ta đắc thắng thêm một chút. Lần này nếu khiến ông ta chết, Đông Viễn quyết định mình không nên lản tránh thêm nữa mà sẽ thú tội trước pháp luật. Bao lâu nay, chỉ vì cái chết của người con gái mình yêu đã làm cho hắn tỉnh ngộ rất nhiều điều.
Một tay cố gắng lấy trong túi áo của mình thứ gì đó, tuy hơi khó khăn vì có thứ gì đó ngăn cản khiến bản thân khó bề cử động.
- Ông phải đền mạng cho Ái Linh, đừng có mơ mà vội đắc ý.
Vớ được rồi, là một khẩu súng. Đợi đến khi Lâm Bạch quay lại nhìn hắn thì Đông Viễn cầm súng nhắm chuẩn xác, tình huống bất ngờ thế này nên ông ta chẳng thể né tránh. Một viên đạn bắn ngay vào đầu, hai viên còn lại trúng ngay vào tim khiến lão chết lặng, từ từ lịm đi.
Mọi thứ diễn ra đều được Sở Tư Hạ và Duật Hàn cách đó không xa nhìn thấy rất rõ. Đây chính là cảnh tượng man rợn nhất từ trước đến nay mà mình được xem, quá đỗi khủng khiếp. Giết người một cách trực tiếp khiến cho người chứng kiến cảm thấy sợ hãi.
- Đông Viễn...ngươi...ngươi giết người rồi...
* Rầm.
- Ngôn tổng, xin lỗi vì bây giờ tôi mới vào được. Cái...cái gì thế này, giết người rồi sao?
Cuối cùng, Chương Lục và cảnh sát cũng có thể vào trong sau khi nghe thấy âm thanh của súng vang lên. Cậu trợ lý vô cùng lo lắng cho ông chủ và phu nhân của mình rằng liệu họ ổn không. Đúng lúc tất cả định bỏ cuộc thì may mắn sao có thể tiến vào, chẳng có thứ gì ngăn cản ngoài nhà kho nữa, hầu như nó đã biến mất. Giống như một ảo giác.
Quan sát qua một lượt, thấy Mặc Đông Viễn đứng lặng một lúc với khẩu súng trên tay nên Chương Lục và cảnh sát đoán chắc hắn là hung thủ. Lúc này, dường như hắn mới bình tĩnh trở lại mà đi đến ôm chầm lấy thân thể của người phụ nữ, trên người máu nhuộm đỏ cả một vùng thấm cả ra áo.
- Dương Ái Linh...tiểu Linh à...em tỉnh lại đi....
- Mặc Đông Viễn, anh đã bị bắt về tội giết người. Mời anh đi theo chúng tôi về trụ sở cảnh sát để làm việc.
Nghe vậy, hắn lắc đầu lia lịa. Đúng là mình có ra tay thật nhưng là làm với ông ta nhưng Ái Linh của hắn bị lão hại chết cơ mà.
- Không, tôi không hại tiểu Linh. Là Lâm Bạch, chính ông ta là người gây ra mọi chuyện. Các người buông tôi ra, Ái Linh à...
Hắn bị gông vào còng số tám và bị bắt đi, trong lòng Mặc Đông Viễn cảm thấy rất ấm ức. Dương Ái Linh nằm lạnh lẽo với vết thương trên người, nhìn vậy hắn cảm thấy xót xa cho người mình yêu, quyết chống trả với cảnh sát nhưng lại không được.
Sở Tư Hạ vừa quan sát tình hình, vừa ôm lấy Duật Hàn đang dựa vào vai mình. Cô cũng rất lo, anh ấy càng lúc càng lịm đi.
- Duật Hàn, anh sao rồi. Có đau ở đâu không anh...
Còn Chương Lục, khi mọi việc đã xong thì cậu ta mới tiến đến xem xét sếp của mình ra sao. Thấy mặt mũi Duật Hàn tái nhợt, một tay cứ ôm lấy ngực của mình nên cậu lo lắng đáp lời.
- Ngôn tổng, ngài bị sao vậy. Phu nhân à, chúng ta đưa ngài ấy tới bệnh viện thôi ạ. Tôi thấy Ngôn tổng có vẻ không ổn rồi.
- Này, điện thoại của tôi mà, ông làm gì vậy hả? Không biết mình đang tự tiện lắm à, đồ điên!
- Tốt nhất mày im miệng lại đi con ranh này, mày bảo ai điên cơ? Vô Tịnh, ngươi tự xem đi. Trong máy cô ta có quay lại cảnh lúc ngươi hiện nguyên hình đấy, mục đích muốn đăng bài lên nhằm phơi bày sự thật về ngươi không phải con người đó!
Điện thoại được ném đến chỗ anh và rơi xuống. Tiếng vỡ chói tai, ông ta đúng thật là làm người khác không hiểu trong đầu mình đang toan tính điều gì.
Như lời ông ta nói thì chẳng phải lão căm ghét hồ yêu lắm sao, chỉ cần đưa bằng chứng này rồi phơi bày trước xã hội thì Duật Hàn khó bề mà giải thích, chắc chắn bao nhiêu ánh mắt dò xét kì thị lại nhắm vào anh. Lúc đó dù lạc quan đến đâu cũng có lúc yếu đuối chẳng thể giải quyết được mọi việc.
- Hình như do ông biết rằng tôi vẫn quay lại mọi thứ đang diễn ra gồm việc ông tự nhận mình là pháp sư cho nên mới nóng lòng tiêu hủy chứng cứ đúng không? Cái loại nhát gan, vậy mà làm người ta tưởng mình là người tốt muốn giúp Ngôn tổng đây khỏi phải lo lắng trước hình hài của mình trong video được ghi lại. Ông ý, chỉ ra oai là tài thôi!
Thật không ngờ rằng cô thư kí của Mặc Đông Viễn lại lanh lợi đến thế, sẵn sàng lên tiếng chê bai chẳng hề sợ hãi. Bây giờ, tất cả những ai trong này cũng hiểu rõ lý do của ông ta.
Mà lúc này, Lâm Bạch vừa bị nói trúng tim đen lẫn bị chọc tức lên ông càng tức giận. Một tay bóp chặt lấy cằm của Ái Linh khiến cô ấy kêu lên vì đau.
- Ô...ông...
- Tai mày bị điếc à, tao đã bảo tốt nhất là nên im cơ mà. Được rồi, vốn dĩ tý nữa tao mới ra tay nhưng mày đã muốn chết sớm tới vậy thì tao cho mày toại nguyện.
Câu nói tưởng như dọa nạt ấy nhưng ông ta lại làm thật, một tay di chuyển đến túi áo lấy ra con dao đã chuẩn bị từ trước. Dường như Ái Linh đoán được việc làm sắp tới của lão nên cô ấy lắc đầu lia lịa.
- Lâm Bạch...ông...
*Phực.
- Dừng lại thằng khốn, lão già kia buông ta ra. Ta xin ông, tha cho cô ấy đi...không được, tiểu Linh à...
Một con dao đâm mạnh vào phần bụng Ái Linh như cách mà Mặc Đông Viễn đã ra tay với Tư Hạ. Nhưng lần này, lão trở lên điên dại mà hành hạ cô ấy không thương tiếc, đâm cô rất nhiều nhát. Duật Hàn ở đó chẳng thể ngăn cản vì anh cảm thấy mình thật yếu, chẳng thể đứng dậy.
Sở Tư Hạ tạm thời để anh ngồi một chỗ. Cô tiến lại chỗ Lâm Bạch với ý định ngăn cản nhưng cũng vô tác dụng. Cô bị ông ta làm cho ngã nhào xuống sàn.
Tiếng gào thét vang lên nhưng hành động của ông ta chưa có dấu hiệu dừng lại, đến khi xác định Dương Ái Linh đã tử vong thì Lâm Bạch mới buông tha. Cô ấy khẽ ngã xuống với phần bụng bị thương nặng.
Bộ dạng gớm ghiếc vừa ra tay hại người kia trông có vẻ rất hài lòng về việc làm của mình, lão khẽ liếc mắt nhìn Đông Viễn.
- Á...Ái Linh...
- Cô ta chết rồi, chẳng cứu được đâu. Đáng lẽ ta cũng để cho nó sống nhưng mà cái miệng của nó cứ chọc tức ta, muốn ta ra tay mới được. Bây giờ, từng người các ngươi cũng phải có kết cục như thế này mà thôi, đều phải chết hết haha...
Ra tay thật man rợn, lương tâm lão chẳng hề cắn rứt lương tâm với việc mình đang làm. Điều mà Mặc Đông Viễn ân hận nhất chính là không biết thân phận ông ta sớm hơn, kẻ thù ở ngay bên cạnh thế mà lại khăng khăng muốn tìm Ngôn Duật Hàn để trút giận. Nỗi hận này cứ dày vò làm hắn ta đau lòng không nguôi.
- Ông lại dám...
Mặc Đông Viễn than khẽ, tuy rất căm giận nhưng vẫn cố kiềm chế mình bĩnh tĩnh để cho lão ta đắc thắng thêm một chút. Lần này nếu khiến ông ta chết, Đông Viễn quyết định mình không nên lản tránh thêm nữa mà sẽ thú tội trước pháp luật. Bao lâu nay, chỉ vì cái chết của người con gái mình yêu đã làm cho hắn tỉnh ngộ rất nhiều điều.
Một tay cố gắng lấy trong túi áo của mình thứ gì đó, tuy hơi khó khăn vì có thứ gì đó ngăn cản khiến bản thân khó bề cử động.
- Ông phải đền mạng cho Ái Linh, đừng có mơ mà vội đắc ý.
Vớ được rồi, là một khẩu súng. Đợi đến khi Lâm Bạch quay lại nhìn hắn thì Đông Viễn cầm súng nhắm chuẩn xác, tình huống bất ngờ thế này nên ông ta chẳng thể né tránh. Một viên đạn bắn ngay vào đầu, hai viên còn lại trúng ngay vào tim khiến lão chết lặng, từ từ lịm đi.
Mọi thứ diễn ra đều được Sở Tư Hạ và Duật Hàn cách đó không xa nhìn thấy rất rõ. Đây chính là cảnh tượng man rợn nhất từ trước đến nay mà mình được xem, quá đỗi khủng khiếp. Giết người một cách trực tiếp khiến cho người chứng kiến cảm thấy sợ hãi.
- Đông Viễn...ngươi...ngươi giết người rồi...
* Rầm.
- Ngôn tổng, xin lỗi vì bây giờ tôi mới vào được. Cái...cái gì thế này, giết người rồi sao?
Cuối cùng, Chương Lục và cảnh sát cũng có thể vào trong sau khi nghe thấy âm thanh của súng vang lên. Cậu trợ lý vô cùng lo lắng cho ông chủ và phu nhân của mình rằng liệu họ ổn không. Đúng lúc tất cả định bỏ cuộc thì may mắn sao có thể tiến vào, chẳng có thứ gì ngăn cản ngoài nhà kho nữa, hầu như nó đã biến mất. Giống như một ảo giác.
Quan sát qua một lượt, thấy Mặc Đông Viễn đứng lặng một lúc với khẩu súng trên tay nên Chương Lục và cảnh sát đoán chắc hắn là hung thủ. Lúc này, dường như hắn mới bình tĩnh trở lại mà đi đến ôm chầm lấy thân thể của người phụ nữ, trên người máu nhuộm đỏ cả một vùng thấm cả ra áo.
- Dương Ái Linh...tiểu Linh à...em tỉnh lại đi....
- Mặc Đông Viễn, anh đã bị bắt về tội giết người. Mời anh đi theo chúng tôi về trụ sở cảnh sát để làm việc.
Nghe vậy, hắn lắc đầu lia lịa. Đúng là mình có ra tay thật nhưng là làm với ông ta nhưng Ái Linh của hắn bị lão hại chết cơ mà.
- Không, tôi không hại tiểu Linh. Là Lâm Bạch, chính ông ta là người gây ra mọi chuyện. Các người buông tôi ra, Ái Linh à...
Hắn bị gông vào còng số tám và bị bắt đi, trong lòng Mặc Đông Viễn cảm thấy rất ấm ức. Dương Ái Linh nằm lạnh lẽo với vết thương trên người, nhìn vậy hắn cảm thấy xót xa cho người mình yêu, quyết chống trả với cảnh sát nhưng lại không được.
Sở Tư Hạ vừa quan sát tình hình, vừa ôm lấy Duật Hàn đang dựa vào vai mình. Cô cũng rất lo, anh ấy càng lúc càng lịm đi.
- Duật Hàn, anh sao rồi. Có đau ở đâu không anh...
Còn Chương Lục, khi mọi việc đã xong thì cậu ta mới tiến đến xem xét sếp của mình ra sao. Thấy mặt mũi Duật Hàn tái nhợt, một tay cứ ôm lấy ngực của mình nên cậu lo lắng đáp lời.
- Ngôn tổng, ngài bị sao vậy. Phu nhân à, chúng ta đưa ngài ấy tới bệnh viện thôi ạ. Tôi thấy Ngôn tổng có vẻ không ổn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương