Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 43:
Tá Khuynh không chút bất ngờ khi nhìn thấy sự ngạc nhiên tán thưởng trong mắt Nam Huyền Tử. Nàng vươn tay về phía Nam Huyền Tử, hờn dỗi nói: “Còn không ôm ta qua đó.”Trong chớp mắt, Nam Huyền Tử đã vọt đến cạnh nàng từ bên cửa sổ, ôm ngang nàng lên.Ông ta cúi đầu ngửi kỹ phần gáy của nàng một lát, sau đó nói: “Khuynh Nhi thật thơm.”Sát ý trong mắt Tá Khuynh chợt lóe lên rồi biến mất. Nàng khẽ cười một tiếng, rút cây trâm trên đầu xuống.Mất đi sự trói buộc của cây trâm, mái tóc đen như mực buông xuống bờ vai nàng, khiến làn da của nàng càng trắng nõn, biểu cảm càng dịu dàng hơn.Nàng cười nũng nịu, nói: “Cô phụ đừng vội.” Vừa nói, nàng vừa dùng lòng bàn tay nắm chặt cây trâm, vòng hai tay ôm lấy cổ Nam Huyền Tử.Bàn tay lạnh lẽo của nàng chậm rãi vuốt ve phần gáy của Nam Huyền Tử.Nam Huyền Tử liếc nàng một cái, trên mặt xuất hiện ý cười mang vẻ ngầm châm chọc: “Ta còn tưởng Khuynh Nhi đủ thông minh, biết cây trâm của Hồng Linh cùng lắm chỉ có thể làm ta bị thương ngoài da một chút.”“Ồ!” Tá Khuynh cực kỳ kinh ngạc, vội vàng nói: “Cô phụ nói vậy là tổn thương tấm lòng của Khuynh Nhi rồi, sao Khuynh Nhi lại muốn hại cô phụ chứ?”Nhìn kỹ năng diễn vụng về của nàng, vẻ châm chọc trong mắt Nam Huyền Tử càng đậm, coi như đây là một bình hoa chỉ được vẻ bề ngoài.Lúc này, ông ta bỗng cảm nhận được cơn lạnh sau gáy. Cùng lúc đó, cả người ông ta cứng đờ, một cảm giác áp bức đáng sợ chạy thẳng từ đỉnh đầu đến bàn chân ông ta.Tá Khuynh nhảy xuống khỏi lồng ngực của ông ta, nói một cách ung dung: “Ta muốn giết cô phụ mà.”Ông ta kinh hãi, đột ngột nhìn về phía Tá Khuynh nhưng vừa cử động lại không thể động được nữa.Trong lòng Nam Huyền Tử khiếp sợ, sao có thể… Sao có thể… Là thứ gì?Sau đó, ông ta trông thấy Tá Khuynh lấy cây trâm của Hồng Linh ra, đầu trâm vẫn còn dính máu tươi nhưng không phải của ông ta.Ông ta muốn chống cự lại bị một sức mạnh tinh thần đáng sợ áp chế, không thể động đậy được.Lòng bàn tay của Tá Khuynh vẫn đang chảy máu, nàng tỉ mỉ bôi máu tươi trong lòng bàn tay lên toàn bộ cây trâm, sau đó đâm về phía ngực của Nam Huyền Tử đang không thể cử động.Đầu trâm đâm vào tim Nam Huyền Tử. Trong cơn đau đớn, Nam Huyền Tử lại phát hiện ra điều kỳ lạ, tu vi đã lâu chưa tiến bộ của mình giống như tăng lên một chút trong chớp mắt. Cùng lúc đó, ảnh hưởng của sức mạnh tinh thần kia lên cơ thể ông ta cũng tăng lên gấp bội.Mắt ông ta sáng lên, rồi lại tối đi trong giây lát.Ông ta hiểu rồi, máu của Tá Khuynh có thể tăng lượng lớn tu vi nhưng đồng thời, nàng cũng có thể dùng máu của mình để khống chế người khác!Tin tức quan trọng như này, nếu ông ta biết trước thì!!!Trong lòng ông ta vừa hận vừa sợ, trừng Tá Khuynh một cách hung tợn.Thấy biểu cảm của Nam Huyền Tử thay đổi liên tục trong chốc lát, Tá Khuynh cười. Lớp trang điểm của nàng yêu mị, cười lên cũng câu mất hồn phách của người khác. Nàng nói: “Quỳ xuống.”Nam Huyền Tử xanh cả mặt nhưng chân lại không nghe theo sự điều khiển của mình, ngoan ngoãn quỳ xuống đất.Tá Khuynh hài lòng gật đầu, duỗi tay ra nói: “Cởi.”Trong nháy mắt, xiềng xích màu vàng kim kia đã rơi xuống từ cổ tay nàng.Chiêu này thực sự có tác dụng, Tá Khuynh vô cùng hài lòng.Nàng cúi người, duỗi tay sờ về phía eo Nam Huyền Tử, giật lồng Tru Ma kia xuống, nói: “Thứ này không tồi, giờ là của ta.” Nói xong, nàng bôi máu của mình lên lồng Tru Ma.Lồng Tru Ma phát ra ánh sáng màu trắng nhạt phản kháng, nhưng rất nhanh đã phục tùng sự áp bức của máu Ma Thần.Vẻ mặt Nam Huyền Tử không cam tâm, lồng Tru Ma đó là ông ta cướp được từ thế gia của thê tử đã mất. Ông ta dựa vào một trận và một lồng này mà ăn sạch hắc bạch, nay bị người khác dễ dàng đoạt lấy, mà ông ta lại bị sức mạnh tinh thần đáng sợ này áp chế, thậm chí không thể nói lên lời.Lúc này ông ta mới thực sự tin rằng Tá Khuynh chính là Ma Thần tương lai trong tiên đoán.Tá Khuynh đứng lên, cười híp mắt nói: “Cô phụ thân yêu, ta cho ông hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, ông ngoan ngoãn lấy ra trận Phọc Thần, ngoan ngoãn làm chó cho ta. Lựa chọn thứ hai, ta hút cạn người trong thành của các ông, chờ sau khi các ông chết hết ta dần dần tìm cũng không muộn.”Nàng nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Ta khuyên ông chọn lựa chọn đầu tiên, ta không thích tìm đồ lắm. Vậy nên, làm sự trừng phạt vì ông đã lãng phí thời gian của ta, ta chắc chắn sẽ từ từ giày vò ông đến chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương