Lương Sử: Mạnh Giác
Chương 12
21.
Cuộc sống ở Hoàng Lăng trôi qua không tệ!
Đại Lương khai quốc mười mấy năm, nói là hoàng lăng, kỳ thật cũng không chôn người vào. Triều Lương bắt đầu từ phụ thân ta, tự nhiên hoàng lăng cũng vì phụ thân mà tu sửa.
Lăng tẩm đế vương đương nhiên là phong thủy bảo địa, ta độc chiếm một viện, ăn, mặc, ở, đi lại so với thân vương, so với người tạo phản trong sử sách không thành, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Khi Mạnh Ngọc đến thăm ta, nàng rõ ràng hoảng sợ.
Mấy ngày nay ta say trong men rượu, chỉ có khi uống say, đầu óc không tỉnh táo, ta mới có thể mơ mộng đẹp trong chốc lát.
Ta là thái tử, cũng nên là hoàng đế.
Thê thiếp ta hòa thuận, nhi nữ song toàn, lên ngôi cửu ngũ chí tôn bảo hộ thân tộc một đời bình an. Đại Lương dưới sự cai trị của ta mà bình yên ấm no, đệ muội của ta cung kính hiếu thuận, bách tính đối với ta kính yêu ngưỡng mộ, quần thần khen ta hùng tài đại lược.
Vì sao ta lại lưu lạc đến tận đây?
Mạnh Ngọc không nói gì với ta, chỉ yên lặng rời đi.
Sau đó đi vào, lại là Nhan thị.
Nàng nhìn ta rất đau lòng, muốn rửa mặt chải đầu cho ta, bị ta đẩy ra.
Nàng không giận, nói chút tình hình gần đây với ta.
Điện hạ, Thái tử phi nương nương đụng cột t ự s át rồi!
Ta không ngạc nhiên. Thẩm thị bị tru di cửu tộc, cho dù có thể bảo toàn tính mạng cho nàng, nhưng làm sao còn có thể sống tốt?
Còn không bằng ch ết, miễn cho làm hư nữ nhi của ta.
Nhan thị nói với ta: "Tiểu quận chúa hiện tại sống rất tốt, công chúa điện hạ đặt tên cho nàng, gọi là Mạnh Từ. Còn tìm nhũ mẫu đến chăm sóc nàng, hiện tại thiếp cũng ở bên cạnh nàng chăm sóc.”
Ta nhận thấy nàng đã đổi xưng hô, nghĩ là nàng đã ăn đủ giáo dưỡng của ma ma trong cung.
Ta thở dài: "Hiện giờ cô là tù nhân, ngươi không cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, tự xưng ta cũng được.”
Nhan thị nở nụ cười chua xót, nói với ta: "Ta muốn mang Mạnh Từ về Giang Nam. Mấy năm nay nhờ phúc của ngài, ta tích góp được không ít bạc, về Giang Nam còn có phần sản nghiệp, cuộc sống không thể so với kinh thành nhưng rốt cuộc cơm áo không lo. Nhưng công chúa không thả ta đi, ngài tốt xấu gì cũng là phụ thân của Mạnh Từ, xin ngài hãy nói với công chúa!"
Ta nhìn về phía nàng, không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì: "Cô bây giờ bị phế, nhưng đến cùng cũng là huyết mạch Mạnh gia, Mạnh Từ dù nghèo túng, tương lai kém cỏi nhất cũng là một quận chúa. Nàng là tôn tử của bệ hạ, là cháu gái của Tần quốc công chúa, ngươi đưa nàng đi Giang Nam, tương lai có thể có tiền đồ tốt gì?"
Nhan thị khóc ròng nói: "Nhưng ta sợ, hoàng thất đấu đá, cung đình tranh đấu, Mạnh Từ nhỏ như vậy, bị người ta làm hại thì làm sao bây giờ?"
Ta nói: "Đó là mệnh của đứa nhỏ!"
Nhan thị khuyên không được, đành phải rời đi!
Những ngày bị giam cầm trở nên dài dằng dặc.
Trước kia bề bộn nhiều việc, cả ngày qua lại giữa quan thự, luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng. Nhưng bây giờ không có việc gì làm, mới phát hiện thì ra một ngày quả thật rất dài.
Binh sĩ không cho phép ta rời đi, nhưng cũng không hạn chế tự do của ta. Mỗi ngày ta thức dậy sẽ đi dạo trong núi, ngắm hoa, câu cá, lật sách cổ, viết chữ. Cảnh sắc núi rừng nơi này tuyệt đẹp, Mạnh Ngọc đã tìm cho ta một nơi dưỡng lão rất tốt.
Sau đó, chuông báo tử của Hoàng thành vang lên nói lên rằng đã bắt đầu xuất hiện một vị đế vương mới.
Phụ thân ta qua đời.
Thân là trưởng tử, ta cực kỳ bất hiếu, trước khi lâm chung cũng không nhìn thấy a phụ lần cuối.
Ta hỏi Tân Đế là ai, bọn họ nói cho ta biết là Mạnh Ngọc.
Quả thật là nàng!
Ta ở hoàng lăng suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được dụng ý của tiên đế.
Chỉ sợ hắn cũng do dự.
Hắn đã dự đoán được tương lai của Mạnh Ngọc sớm hơn ta.
Ta là trưởng tử, chiếm ưu thế lễ pháp, giỏi trị văn.
Mạnh Ngọc là trưởng nữ, kinh thế hãi tục, tinh thông võ.
Giữa đám hài tử, Mạnh Ngọc và hắn giống nhau nhất, nhưng ngôi vị hoàng đế ta thích hợp nhất.
Nhưng Mạnh Ngọc không phải là người dễ thỏa hiệp, so với ta, nàng càng hy vọng Phan nhi kế vị.
Lĩnh Châu được nàng xây dựng trở nên tốt như vậy, nếu để nàng tùy ý ở nơi đó, ngày sau hoàng đế băng hà, nàng lập tức có thể tạo phản.
Cho nên, bệ hạ một mặt kích động ta cùng tam đệ tranh đấu, một mặt hạ chỉ lệnh Mạnh Ngọc vào kinh.
Nếu ta không phát động phản loạn, Mạnh Ngọc vào kinh sẽ bị tội danh giăng lưới giam cầm hoàng lăng. Tội danh đều đã có sẵn, thánh chỉ cũng không được thông qua ba châu huyện, không có nghi trượng hộ tống, chỉ là một nội thị mang theo thánh chỉ đi trước, thánh chỉ như vậy, có thể coi là giả mạo. Mạnh Ngọc chính là âm mưu tạo phản không thể không bị trừng phạt.
Nếu là ta phát động phản loạn, cũng là bệ hạ đã dự mưu từ lâu, truyền lệnh cho Tần quốc công chúa đến cứu giá?
Trước mặt bệ hạ, ta và A Ngọc đều thua.
Ngày công chúa Tần quốc Mạnh Ngọc kế vị, một thanh bảo kiếm đã được dâng đến hoàng lăng để chúc mừng tân đế lên ngôii.
Hoàng lăng chôn phụ mẫu ta.
Thời gian càng về sau càng trở nên dài hơn, ta bắt đầu sao chép kinh thư, lúc rảnh rỗi liền viết một chút trải nghiệm khi còn trẻ.
Nhan thị thường đến thăm ta, sau đó nàng làm nữ quan cũng liền không đến nữa.
Mạnh Từ một lần cũng không tới.
Nàng nói đúng, ta là người mang tội, nàng là dưỡng nữ của bệ hạ, cách biệt một trời một vực.
Tránh xa ta ra, càng xa càng tốt!
Về sau, Mạnh Ngọc cũng ch ết!
Ngày Mạnh Ngọc ch ết là một ngày đẹp trời, trước khi lâm chung hạ chỉ để Mạnh Từ kế vị.
Nàng cũng không có suy nghĩ buồn cười rằng nguyện kiếp sau sẽ sinh ra trong gia đình bình thường.
Chỉ có tù nhân mới nguyện kiếp sau không vào nhà hoàng thất, người thắng cho tới bây giờ đều là nguyện được sinh ra trong nhà đế vương.
Mạnh Ngọc khi còn sống cực kỳ thích sự xa hoa, nhưng sau khi chết lại phân phó tang lễ giản lược, hủy bỏ tuẫn táng.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Mạnh Từ.
Nàng đã từng là cục thịt nhỏ gầy yếu trong lòng ta, bây giờ lại cao lên, không giống mẫu thân nàng, cũng không giống ta.
Nhưng nàng rất xinh đẹp.
Nàng nhìn thấy ta, lại muốn đi về phía ta, nhưng ta lại nhắm mắt xoay người, im lặng nở nụ cười thê lương.
Nàng không nên đến đây.
Ta là tội nhân, nếu ở cùng ta sẽ liên lụy đến nhiều thứ, ngôi vị hoàng đế của nàng liền không ổn định.
Nàng là một chút huyết mạch còn sót lại trên đời của ta, ta nên bảo toàn cho nàng.
Cuộc sống vẫn chậm rãi trôi qua.
A Man đến thăm ta, hỏi ta có muốn rời đi hay không, ta rất nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, nói cho nàng cứ như vậy đi!
Ta vì chính mình kiến tạo nhà giam, từ nay về sau thiên hạ chỗ nào mà không phải là nhà giam, cho dù rời khỏi hoàng lăng cũng không được tự do, còn không bằng ở chỗ này, cùng phụ mẫu đệ muội của ta, coi như là đoàn viên.
Thái y năm đó chẩn đoán sai, ta sống thật lâu thật lâu, sống rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn sống như cũ.
Ta trở nên rất già, độc nhập cốt tủy rất đau, nhưng ta vẫn còn sống, sống nhìn Đại Lương, sống nhìn người ta quen biết chết đi, sống một bên tình nguyện nhớ kỹ tất cả mọi người.
Sau đó, bọn họ đều ch ết, không có ai để cho ta nhớ lại, ta như cũ ở tại hoàng lăng, nhìn mây chân trời, nhìn chim bay lên, nhìn nhân gian biến hóa, nhìn lòng người dễ thay đổi.
(Hoàn)
Cuộc sống ở Hoàng Lăng trôi qua không tệ!
Đại Lương khai quốc mười mấy năm, nói là hoàng lăng, kỳ thật cũng không chôn người vào. Triều Lương bắt đầu từ phụ thân ta, tự nhiên hoàng lăng cũng vì phụ thân mà tu sửa.
Lăng tẩm đế vương đương nhiên là phong thủy bảo địa, ta độc chiếm một viện, ăn, mặc, ở, đi lại so với thân vương, so với người tạo phản trong sử sách không thành, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Khi Mạnh Ngọc đến thăm ta, nàng rõ ràng hoảng sợ.
Mấy ngày nay ta say trong men rượu, chỉ có khi uống say, đầu óc không tỉnh táo, ta mới có thể mơ mộng đẹp trong chốc lát.
Ta là thái tử, cũng nên là hoàng đế.
Thê thiếp ta hòa thuận, nhi nữ song toàn, lên ngôi cửu ngũ chí tôn bảo hộ thân tộc một đời bình an. Đại Lương dưới sự cai trị của ta mà bình yên ấm no, đệ muội của ta cung kính hiếu thuận, bách tính đối với ta kính yêu ngưỡng mộ, quần thần khen ta hùng tài đại lược.
Vì sao ta lại lưu lạc đến tận đây?
Mạnh Ngọc không nói gì với ta, chỉ yên lặng rời đi.
Sau đó đi vào, lại là Nhan thị.
Nàng nhìn ta rất đau lòng, muốn rửa mặt chải đầu cho ta, bị ta đẩy ra.
Nàng không giận, nói chút tình hình gần đây với ta.
Điện hạ, Thái tử phi nương nương đụng cột t ự s át rồi!
Ta không ngạc nhiên. Thẩm thị bị tru di cửu tộc, cho dù có thể bảo toàn tính mạng cho nàng, nhưng làm sao còn có thể sống tốt?
Còn không bằng ch ết, miễn cho làm hư nữ nhi của ta.
Nhan thị nói với ta: "Tiểu quận chúa hiện tại sống rất tốt, công chúa điện hạ đặt tên cho nàng, gọi là Mạnh Từ. Còn tìm nhũ mẫu đến chăm sóc nàng, hiện tại thiếp cũng ở bên cạnh nàng chăm sóc.”
Ta nhận thấy nàng đã đổi xưng hô, nghĩ là nàng đã ăn đủ giáo dưỡng của ma ma trong cung.
Ta thở dài: "Hiện giờ cô là tù nhân, ngươi không cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, tự xưng ta cũng được.”
Nhan thị nở nụ cười chua xót, nói với ta: "Ta muốn mang Mạnh Từ về Giang Nam. Mấy năm nay nhờ phúc của ngài, ta tích góp được không ít bạc, về Giang Nam còn có phần sản nghiệp, cuộc sống không thể so với kinh thành nhưng rốt cuộc cơm áo không lo. Nhưng công chúa không thả ta đi, ngài tốt xấu gì cũng là phụ thân của Mạnh Từ, xin ngài hãy nói với công chúa!"
Ta nhìn về phía nàng, không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì: "Cô bây giờ bị phế, nhưng đến cùng cũng là huyết mạch Mạnh gia, Mạnh Từ dù nghèo túng, tương lai kém cỏi nhất cũng là một quận chúa. Nàng là tôn tử của bệ hạ, là cháu gái của Tần quốc công chúa, ngươi đưa nàng đi Giang Nam, tương lai có thể có tiền đồ tốt gì?"
Nhan thị khóc ròng nói: "Nhưng ta sợ, hoàng thất đấu đá, cung đình tranh đấu, Mạnh Từ nhỏ như vậy, bị người ta làm hại thì làm sao bây giờ?"
Ta nói: "Đó là mệnh của đứa nhỏ!"
Nhan thị khuyên không được, đành phải rời đi!
Những ngày bị giam cầm trở nên dài dằng dặc.
Trước kia bề bộn nhiều việc, cả ngày qua lại giữa quan thự, luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng. Nhưng bây giờ không có việc gì làm, mới phát hiện thì ra một ngày quả thật rất dài.
Binh sĩ không cho phép ta rời đi, nhưng cũng không hạn chế tự do của ta. Mỗi ngày ta thức dậy sẽ đi dạo trong núi, ngắm hoa, câu cá, lật sách cổ, viết chữ. Cảnh sắc núi rừng nơi này tuyệt đẹp, Mạnh Ngọc đã tìm cho ta một nơi dưỡng lão rất tốt.
Sau đó, chuông báo tử của Hoàng thành vang lên nói lên rằng đã bắt đầu xuất hiện một vị đế vương mới.
Phụ thân ta qua đời.
Thân là trưởng tử, ta cực kỳ bất hiếu, trước khi lâm chung cũng không nhìn thấy a phụ lần cuối.
Ta hỏi Tân Đế là ai, bọn họ nói cho ta biết là Mạnh Ngọc.
Quả thật là nàng!
Ta ở hoàng lăng suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được dụng ý của tiên đế.
Chỉ sợ hắn cũng do dự.
Hắn đã dự đoán được tương lai của Mạnh Ngọc sớm hơn ta.
Ta là trưởng tử, chiếm ưu thế lễ pháp, giỏi trị văn.
Mạnh Ngọc là trưởng nữ, kinh thế hãi tục, tinh thông võ.
Giữa đám hài tử, Mạnh Ngọc và hắn giống nhau nhất, nhưng ngôi vị hoàng đế ta thích hợp nhất.
Nhưng Mạnh Ngọc không phải là người dễ thỏa hiệp, so với ta, nàng càng hy vọng Phan nhi kế vị.
Lĩnh Châu được nàng xây dựng trở nên tốt như vậy, nếu để nàng tùy ý ở nơi đó, ngày sau hoàng đế băng hà, nàng lập tức có thể tạo phản.
Cho nên, bệ hạ một mặt kích động ta cùng tam đệ tranh đấu, một mặt hạ chỉ lệnh Mạnh Ngọc vào kinh.
Nếu ta không phát động phản loạn, Mạnh Ngọc vào kinh sẽ bị tội danh giăng lưới giam cầm hoàng lăng. Tội danh đều đã có sẵn, thánh chỉ cũng không được thông qua ba châu huyện, không có nghi trượng hộ tống, chỉ là một nội thị mang theo thánh chỉ đi trước, thánh chỉ như vậy, có thể coi là giả mạo. Mạnh Ngọc chính là âm mưu tạo phản không thể không bị trừng phạt.
Nếu là ta phát động phản loạn, cũng là bệ hạ đã dự mưu từ lâu, truyền lệnh cho Tần quốc công chúa đến cứu giá?
Trước mặt bệ hạ, ta và A Ngọc đều thua.
Ngày công chúa Tần quốc Mạnh Ngọc kế vị, một thanh bảo kiếm đã được dâng đến hoàng lăng để chúc mừng tân đế lên ngôii.
Hoàng lăng chôn phụ mẫu ta.
Thời gian càng về sau càng trở nên dài hơn, ta bắt đầu sao chép kinh thư, lúc rảnh rỗi liền viết một chút trải nghiệm khi còn trẻ.
Nhan thị thường đến thăm ta, sau đó nàng làm nữ quan cũng liền không đến nữa.
Mạnh Từ một lần cũng không tới.
Nàng nói đúng, ta là người mang tội, nàng là dưỡng nữ của bệ hạ, cách biệt một trời một vực.
Tránh xa ta ra, càng xa càng tốt!
Về sau, Mạnh Ngọc cũng ch ết!
Ngày Mạnh Ngọc ch ết là một ngày đẹp trời, trước khi lâm chung hạ chỉ để Mạnh Từ kế vị.
Nàng cũng không có suy nghĩ buồn cười rằng nguyện kiếp sau sẽ sinh ra trong gia đình bình thường.
Chỉ có tù nhân mới nguyện kiếp sau không vào nhà hoàng thất, người thắng cho tới bây giờ đều là nguyện được sinh ra trong nhà đế vương.
Mạnh Ngọc khi còn sống cực kỳ thích sự xa hoa, nhưng sau khi chết lại phân phó tang lễ giản lược, hủy bỏ tuẫn táng.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Mạnh Từ.
Nàng đã từng là cục thịt nhỏ gầy yếu trong lòng ta, bây giờ lại cao lên, không giống mẫu thân nàng, cũng không giống ta.
Nhưng nàng rất xinh đẹp.
Nàng nhìn thấy ta, lại muốn đi về phía ta, nhưng ta lại nhắm mắt xoay người, im lặng nở nụ cười thê lương.
Nàng không nên đến đây.
Ta là tội nhân, nếu ở cùng ta sẽ liên lụy đến nhiều thứ, ngôi vị hoàng đế của nàng liền không ổn định.
Nàng là một chút huyết mạch còn sót lại trên đời của ta, ta nên bảo toàn cho nàng.
Cuộc sống vẫn chậm rãi trôi qua.
A Man đến thăm ta, hỏi ta có muốn rời đi hay không, ta rất nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, nói cho nàng cứ như vậy đi!
Ta vì chính mình kiến tạo nhà giam, từ nay về sau thiên hạ chỗ nào mà không phải là nhà giam, cho dù rời khỏi hoàng lăng cũng không được tự do, còn không bằng ở chỗ này, cùng phụ mẫu đệ muội của ta, coi như là đoàn viên.
Thái y năm đó chẩn đoán sai, ta sống thật lâu thật lâu, sống rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn sống như cũ.
Ta trở nên rất già, độc nhập cốt tủy rất đau, nhưng ta vẫn còn sống, sống nhìn Đại Lương, sống nhìn người ta quen biết chết đi, sống một bên tình nguyện nhớ kỹ tất cả mọi người.
Sau đó, bọn họ đều ch ết, không có ai để cho ta nhớ lại, ta như cũ ở tại hoàng lăng, nhìn mây chân trời, nhìn chim bay lên, nhìn nhân gian biến hóa, nhìn lòng người dễ thay đổi.
(Hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương