Lưu Công Kỳ Án
Chương 25: Loạn phật quy, nữ ni sinh con
Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói:- Trương Lập, Sao ngươi không trả lời?Trương Lập chẳng thể đứng, dập đầu lạy, nói:- Bẩm đại nhân, Lý Tam đã khai rõ trên công đường, tiểu nhân còn dám quanh co sao?Trương Lập sợ hãi, chẳng biết phải làm sao, trong bụng thầm nghĩ không thể quanh co được nữa. Đại nhân trên công đường đã hỏi, phải trả lời Lưu phủ công sao đây? Vị quan lưng gù này rất khó chơi, thực chẳng khác gì Bao Công ngày xưa vậy Nếu hôm nay có nói dối điều gì, tất khó tránh khỏi đòn roi trên công đường này. Chi bằng ta hãy thực thà khai nhận, thiết nghĩ, cũng không đến nỗi phải mạng vong. Trương Lập nghĩ xong vội khấu đầu, nói:- Bẩm đại nhân, đứa trẻ ấy vốn do một tăng nữ sinh ra.Tăng nữ ấy chính là ni cô trong am Liên Hoa. Hai chúng tôi ngày thường có qua lại với nhau. Sai là sai ở tiểu nhân, từng dan díu, tằng tịu với cô ta. Dưới công đường của đại nhân, tiểu nhân không dám giấu. Mong đại nhân đại lượng xử nhẹ cho tiểu nhân.Nói xong lại dập đầu lạy. Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói:- Vương Minh!- Có Tiểu nhân xin đợi lệnh!- Lại phiền ngươi phải đi một chuyến, tới am Liên Hoa truyền nữ tăng trụ trì lên công đường thẩm vấn. Đi mau!Dạ!Vương Minh ứng tiếng, xoay mình rời khỏi công đường. Gã vừa đi vừa thầm oán trách Lưu đại nhân: Lão lần này cũng thực phiền phức. Chuyện chính chẳng thèm lo, không biết lôi đâu ra đứa trẻ bị chết kia, truyền gọi hết kẻ này tới kẻ khác, khiến cho ta đôi chân mỏi rã, chẳng được nghỉ ngơi. Chỉ trong một lúc đã phải chạy ba, bốn chuyện, vừa bắt, vừa truyền gọi, thực mệt chết đi. Nếu cứ lằng nhằng như thế này, tới lúc hết hạn vụ tổng đốc giao cho, để ta xem ông xử lý ra sao?Vương Minh vừa đi vừa lẩm bẩm, thoáng chốc đã tới trước cổng am Liên Hoa, vội vàng đứng lại, nhìn lên, thấy cổng sơn môn đóng kín. Vương Minh thấy vậy, đưa tay ra gõ cửa. Tiếng gõ cửa lốc cốc vang vọng.Lại nói chuyện nữ ni bên trong, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, lại nghĩ chắc vị thí chủ nào đó tới dâng hương đăng, bố thí, bèn sải bước đi ra, tới trước cánh cửa, đứng lại, hỏi vọng ra ngoài:- Ai đang gõ cửa bên ngoài vậy?Vương Minh nói:- Tôi tới đưa đồ bố thí.Nữ tăng nghe vậy, vội mở cửa ra. Vương Minh thấy cửa đã mở, hỏi ngay:- Đại sư phụ, xin hỏi, có phải người là trụ trì quý am không?Nữ tăng nói:- Không dám, chính là tiểu ni. Không biết đại gia đưa đồ bố thí của vị lão gia nào tới?Vương Minh nói:- Đại sư hỏi tôi ư? Lưu đại nhân phủ Giang Ninh sai tôi tới truyền pháp giá lập tức lên công đường. Đại sư là người có liên quan đến một vụ án mà tên trộm đã nói ra. Xin hãy mau mau đi theo tôi. Đại nhân của tôi đang chờ trên công đường.Vũ Cô Tử nghe thừa sai Vương Minh nói vậy, sợ đến mức chẳng biết phải nói gì, sắc mặt chợt biến đổi. Tăng nữ nghe vậy, trong lòng sợ hãi, cuống lên: Không biết tên oan gia nào không kín mồm kín miệng, để liên lụy tới ta?Ni cô còn đang kinh hãi, chợt lại nghe Vương Minh nói:- Chớ nên ngần ngừ, mau đi thôi. Đại sư hãy cùng tôi đi gặp Lưu lão gia. Nếu lúc này trong lòng lo sợ, sao lúc trước không chịu đừng làm.Vũ Cô Tử nghe vậy, đỏ mặt, trầm ngâm không nói gì. VươngMinh lại giục, nói,- Đi mau, còn lần chần tôi sẽ lôi đi đấy!Nữ tăng chẳng còn cách nào khác, đành phải khóa cửa sơn môn lại, theo Vương Minh lên công đường. Dọc đường đi, dân chúng bu lại xem và bàn tán xôn xao. Người thì nói:- Vũ Cô Tử phạm tội gì? Thừa sai bắt đi, chắc phải có duyên cớ bên trong: Ngày thường, Vũ Cô Tử vô cùng đúng đắn, không thấy có người lạ vào am bao giờ.Mỗi người một câu, họ đi theo sau bàn tán xôn xao.Tạm gác chuyện dân chúng hiếu kỳ lại, ta không nói tới họ nữa. Lại nói chuyện Vương Minh với sư nữ, hai người đi nhanh như bay, chỉ chớp mắt đã tới trước nha phủ của Lưu đại nhân. Đại nhân vẫn đang ngồi trên công đường, tận trung với vua, dốc sức xem xét dân tình. Thừa sai thấy vậy, không dám chậm trễ, vội dẫn sư nữ vào bên trong, tới trước công đường, quỳ xuống, nói:- Bẩm đại nhân, đã truyền gọi nữ tăng tới.Đại nhân ngồi trên công đường khẽ vẫy tay, Vương Minh đứng dậy, bước sang một bên. Đại nhân lưng gù đưa mắt nhìn xuống đánh giá dạng mạo của vị sư nữ đang quỳ dưới kia. Thấy cô ta tuổi chưa tới ba mươi, chỉ độ hai sáu, hai bảy là cùng. Đầu đội mũ ni bằng đoạn xanh, vân hài thêu kim tuyến đi dưới chân, thắt đai lụa ngang lưng, đôi mắt long lanh vô cùng xinh đẹp Đôi mày liễu cao vút, sống mũi thẳng, mặt mày hồng nhuận. Nàng chưa nói năng gì nên chưa nhìn thấy, nhưng chắc chắn trong cái miệng xinh xinh kia phải là hai hàm răng ngà ngọc. Đôi vành tai nhỏ cong cong thật xinh. Bờ eo mềm mại như cành liễu trước gió, ống tay tăng y rộng thùng thình che kín bàn tay. Miệng anh đào mím chặt. Sư nữ đang quỳ dưới thềm, không nói một câu. Lưu đại nhân quan sát xong, bất giác thở dài một hơi, than thầm: "Chẳng trách ni cô này đã làm loạn phật môn. Ai nhìn thấy cô ta mà chẳng động lòng. " Đại nhân nghĩ xong, nói vọng xuống:- Nữ tăng kia, nay có Trương Lập chủ hiệu vàng mã nói có qua lại với người khiến người có con, đem ném ngoài đồng nội. Chuyện này có thật hay không?Sư nữ nghe vậy, dập đầu, nói:- Bẩm đại nhân, ngài là quan phụ mẫu cao minh, tiểu ni cũng không dám dối trá. Mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, niệm tình Phật mà nể mặt tăng.Đại nhân nghe vậy, khẽ nở nụ cười, dặn dò đám thuộc hạ trên dưới, nói.- Lôi sư nữ này và Trương Lập, tên chủ hiệu vàng mã kia ra giam giữ cho kỹ, đừng để chúng có cơ hội thông cung với nhau. Khi khác ta sẽ xử tội chúng.Chúng thuộc hạ dạ ran, lôi hai người này đi canh giữ.Chuyện không cần nhắc tới nữa.Lại nói chuyện đại nhân ngồi trên công đường, gọi:- Thừa sai Chu Văn!- Có Tiểu nhân xin đợi lệnh.Đại nhân nói:- Ghé sát tai lại đây.Đại nhân thì thầm vào tai Chu Văn vài câu, nói:- Cứ vậy mà làm, cứ làm như vậy. Mau đi đi!- Dạ!Chu Văn ứng tiếng, xoay mình rời khỏi công đường. Không lâu sau, lại thấy Chu Văn tay cầm bọc vải màu lam bước vào, tới trước công đường, đặt bọc vải xuống, quỳ một gối, nói:- Tiểu nhân đã làm đúng theo sự chỉ dạy của đại nhân, mang tới đây rồi.Lưu đại nhân khẽ xua tay. Chu Văn đứng dậy, bước sang một bên. Đại nhân lại hướng xuống phía dưới, nói:- Lôi sư nữ và Trương Lập lên đây!Dạ!Bên dưới dạ ran. Không lâu sau, hai người ấy đã bị giải lên công đường, quỳ xuống. Lưu đại nhân ngồi trên, nói:- Trương Lập.- Có. Tiểu nhân xin hầu đại nhân.Lưu đại nhân nói:- Ngươi bỏ bê công việc buôn bán, tìm hoa ghẹo liễu, lén gian dâm với đệ tử nhà Phật. Đó có phải là hành vi của bậc lương dân không? Nay trên công đường, ngươi còn gì để nói nữa chăng?Trương Lập nghe đại nhân nói vậy, vội dập đầu lạy, nói:- Bẩm đại nhân, cúi xin người giơ cao đánh khẽ, thứ cho tiểu nhân trẻ tuổi vô tri, tha cho tiểu dân lần này. Tiểu nhân không dám làm bừa như thế nữa.Nói xong khấu đầu bùm bụp. Đại nhân mỉm cười, lại nói vọng xuống phía dưới:- Sư nữ kia!- Tiểu ni đợi đại nhân sai bảo.Lưu đại nhân tức giận, nói:- Sư nữ hãy nghe ta nói đây: Đã vào cửa Phật làm đệ tử, đúng ra người phải một lòng tu hành chính pháp. Tại sao lại tư tình làm hỏng cương thường, làm ô uế cửa Phật, bôi nhọ danh tiếng tăng nhân? Hoại thai, sinh con lại ném ra ngoài đồng khiến người ta nhìn thấy phải động lòng thương xót? Ta thấy ngươi xem ra khó lòng ở lại miếu ấy, chi bằng hoàn tục, làm một người dân đứng đắn. Nghĩ kỹ lại, ngày thường, ngươi cũng có không ít bạn bè, sao không chọn lấy một trong số ấy làm vợ người ta? Như vậy, ngươi cũng chẳng phải lo những lúc trăng sáng, gió lùa, lại có con cái sau này nuôi dưỡng.Mấy câu không chút nể nang của Lưu đại nhân vừa rồi khiến ni cô xấu hổ, mặt mày đỏ ửng. Ả sư nữ này chỉ một mực quỳ bên dưới, khấu đầu, nói:- Mong đại nhân bỏ qua lỗi lầm, tha cho một lần.Đại nhân nghe vậy, lại nói:- Hai ngươi hãy lắng nghe cho kỹ. Cũng may các người gặp được bản phủ. Bản phủ là người kính Phật trọng tăng. Đứa con của các ngươi hiện trên công đường đây. Nó được gói trong cái bọc kia. Hãy cầm đi, mang ra nơi hoang vu chôn cất cho đàng hoàng. Từ nay về sau, phải đóng kín Phật môn, không được làm loạn. Trương Lập cũng phải chăm chỉ buôn bán. Nếu lần sau còn rơi vào tay bản phủ, bản phủ quyết không tha.Lại dặn dò nha dịch cầm bọc vải trao cho họ, bảo họ mở bọc ra kiểm tra kỹ lưỡng ngay trước công đường. Thừa sai Chu nhân bảo phải mở ra kiểm tra. Vũ Cô Tử không dám ngần ngừ, đưa tay ra đón lấy, cởi ra. Thật lạ kỳ, bên trong được gói bọc đến mấy lớp. Tháo hết các lớp bọc ra, chăm chú nhìn vào. Vũ Cô Tử vừa nhìn vào đã sợ hãi rụng rời. Trương Lập quỳ bên cạnh cũng sợ run cầm cập. Đôi môi hắn từ đỏ chuyển sang xám ngắt. Đám nha lại mặc áo màu xanh cũng sững người, đứng mà là một cái đầu người. Nhìn kỹ lại cái đầu ấy, thấy mặt hoa kêu lên một tiếng "Ôi cha", rồi vứt ngay xuống đất, toàn thân run lên cầm cập, miệng lẩm bẩm: "đả quỷ, đả quỷ" không ngừng.Lưu đại nhân thấy vậy, trong lòng Lưu đại nhân đã rõ, liền nói với ả sư nữ phía dưới kia:- Ngươi không cần sợ hãi. Giả tu hành sống đời nhàn hạ cũng không sao, nhưng tuyệt đối không nên giết người hại mạng ở trong miếu, vứt đầu người ta xuống giếng, gian dâm không được mà hành hung người ta! Ngươi nghĩ rằng chuyện này quỷ không hay, thần không biết, không ngờ bản phủ lại có tài tra ra. Đúng không?Lưu đại nhân lại nói:- Sư nữ kia, còn gì nói nữa không?Vũ Cô Tử nghe đại nhân hỏi câu này, trong lòng thầm nghĩ: "Ta nhận có tư thông dan díu, tội cũng không đến nỗi mất mạng. Ngờ đâu lại xảy ra thêm vụ này. Cái đầu này đúng là đầu em gái Tố Thư của ta, cũng bởi tên oan gia lòng lang dạ sói đòi hỏi không được nên đã dùng dao nhọn giết đi, thi thể chôn trong hậu viên của am. Tên oan gia sách đầu người đi, nói hắn có một kẻ thù, muốn giá họa cho người ấy. Không ngờ, cái đầu này nay lại xuất hiện ở đây. Nay tri phủ không có bằng chứng gì, ta ngậm miệng, một một từ chối, dù đánh chết cũng không khai, xem Lưu Gù này làm gì nổi ta?"Vũ Cô Tử nghĩ xong, dập đầu, nói:- Bẩm thanh thiên đại lão gia. Quả thực tiểu ni có thông gian với người ta. Nhưng nếu nói tiểu ni giết người, vậy ai là người làm chứng? Ai là nguyên cáo? Mong đại nhân anh minh soi xét. Tội giết người chớ nên đổ oan lên đầu đệ tử nhà Phật.Lưu đại nhân nghe vậy, ngồi trên công đường, mỉm cười, nói:- Câu này của ngươi nghe ra rất thuận tình, thuận lý. Hơn nữa, nếu chỉ hỏi suông, tội nhân lẽ nào chịu nhận tội.Dặn dò tả hữu:- Kẹp tay ả lại để bản phủ hỏi cung!Bên dưới dạ ran, lấy hình cụ ra. Lách cách mấy tiếng, không nói không rằng, đeo luôn lên mười ngón tay như mười củ hành của Vũ Cô Tử. Đại nhân trên công đường hạ lệnh:- Kéo!Bên dưới ứng tiếng. Hai viên công sai ở hai bên kéo mạnh đầu dây. Vũ Cô Tử đau đớn, sắc mặt chuyển thành trắng bạch, nghiến đến bật máu môi, khắp mình run rẩy, mồ hôi túa ra đầy mặt, lăn xuống ròng rùng, run rẩy, vội ngước nhìn lên, nói:- Bẩm thanh thiên đại lão gia. Tiểu ni không hề giết người.- Không có chứng cứ, lại lôi tiểu ni ra đánh đập ép cung, bắt tôi nhận tội. Đại nhân làm vậy chẳng phải trái lẽ trời sao?Đại nhân nghe vậy, bất giác nổi giận đùng đùng, quát vọng xuống:- Sư nữ lắng nghe ta nói đây: Chớ nên khua môi múa mỏ lừa gạt bản phủ. Hãy nghĩ xem bản phủ là quan như thế nào? Ta đã từng giả làm thầy bói để bắt Từ Ngũ ở Thập Lý Bảo. Ở phía bắc huyện Thượng Nguyên xảy ra chuyện quái lạ, giết người trong khách điếm, ta cũng từng lén đi thăm dò, bắt được Vương Lục, giải oan, cứu tính mạng cho chủ quán trọ. Hôm qua, quan tuần phủ sai ta đi điều tra vụ này, ta giả dạng làm người bán thuốc rong để che mắt thiên hạ. Vụ án này ta đã nắm được chứng cớ từ lâu rồi. Ngươi còn ngoan cố không khai nhận, chỉ gánh thêm đau đớn uổng mà thôi.Rồi lại dặn tả hữu tiếp tục kéo kẹp tay. Đám thuộc hạ ứng tiếng, không đám chậm trễ. Chỉ thấy tiếng két két vang lên, đệ tử hiếu sắc của nhà phật đau đớn khôn cùng, nhưng ả vẫn quyết nghiến răng không chịu thừa nhận. Hình phạt này được xem là tàn khốc, vậy mà thật đáng buồn, dùng hình ba lần liền, ả sư nữ kia vẫn không chịu nhận tội. Đại nhân thấy vậy cũng sững sờ, thầm nghĩ: "Hay là có điều gì uẩn khúc ở đây?" Nếu ta không làm rõ vụ này, tuần phủ Cao Tân quyết không buông tha ta. Tiếp tục dùng hình e vô lý. Đây cũng là một vụ khó xử.Đại nhân ngồi trên công đường cũng lo cuống lên, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm. Chợt nảy ra một kế, nghĩ: "Cần làm thế này mới được. " Đại nhân nói vọng xuống:- Vương Minh chú ý nghe cho kỹ: Mau lôi nữ tăng kia xuống. Sáng mai ta sẽ thăng đường xử tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương