Luyện Ngục Trùng Sinh
Chương 7: Màn mới - Búp bê ma
Tất cả mọi thứ đã xong bây giờ cả hai bắt đầu tiến vào màn chơi tiếp theo. Khi cả hai còn đang tranh luận xem nên chọn độ khó như thế nào thì quang cầu phát ra thông báo:
- Vì tránh việc spam một độ khó nhất định nên người chơi không thể chọn độ khó giống nhau trong hai màn chơi liên tiếp.
Vậy là kế hoạch chơi “cực dễ” gấp đôi đến chết của Thiên bị phá sản hoàn toàn. Vì cả chế độ “cực dễ” cùng “trung bình” cả hai đã chơi qua từ màn trước nên bây giờ chỉ còn “dễ”, “khó”, “cực khó” và “luyện ngục”. Cả hai nhanh chóng nhất trí chọn chế độ “dễ” cho màn tiếp theo, những chế độ khá hơi quá tầm với so với trình độ tân thủ của cả hai. Sau khi hai người cùng chạm vào quang cầu có chữ “dễ” thì thông báo vang lên:
- Màn chơi độ khó “dễ” đã được thiết lập, chuẩn bị truyền tống sau 5, 4, 3, 2,1....
CẤP ĐỘ MÀN CHƠI: DỄ
TÊN: BÚP BÊ MA
SỐ NGƯỜI THAM GIA: 2
NHIỆM VỤ CHÍNH: THANH TẨY BÚP BÊ MA
NHIỆM VỤ PHỤ: KHÔNG
GỢI Ý SINH TỒN: ĐỪNG DỰA VÀO VẺ BỀ NGOÀI
Sau khi giọng thông báo về màn chơi chấm dứt, Thiên và Hạ thấy mình đang trong một căn chung cư có đầy đủ tiện nghi. Cả hai đang ngồi đối diện với nhau trên một cái Kotatsu. Hạ lên tiếng:
- Nhìn vào bối cảnh có vẻ như chúng ta là một cặp vợ chồng sống tại Nhật Bản…
- Khoan đã, tại Nhật Bản thì đúng rồi. Nhưng tại sao lại là vợ chồng.
- Có vẻ như chế độ “cực dễ” không cung cấp cho cậu nhiều thông tin lắm nhỉ. Mở bảng cá nhân ra là biết.
Thiên nghe lời nhấn vào hình xăm 3D trên tay mình, bảng cá nhân lập tức hiện ra. Bên cạnh bảng thông số thì còn một bảng nữa bên cạnh, Thiên chăm chú đọc:
Nhân vật: người vợ
Chức năng: nội trợ
Kỹ năng đặc biệt: không
Hạ chầm chậm giải thích:
- Trong mỗi màn, tất cả người sẽ được phân vai cho một nhân vật cụ thể. Có thể là nhân vật chính dẫn dắt cốt truyện hoặc cũng có thể là nhân vật phụ. Nhiệm vụ của chúng ta là hòa mình vào câu chuyện để hoàn thành nó.
Lúc này giọng nói hệ thống vang lên trong đầu hai người “Sau một ngày dài mệt mỏi, người chồng thảnh thơi ngồi đọc báo còn người vợ đang bận rộn nấu thức ăn”. Hạ thản nhiên cầm tờ báo lên giả vờ đọc rồi đánh mắt ra hiệu cho Thiên- người vợ đi vào trong bếp để nấu ăn. Chẳng còn cách nào khác, Thiên đành phải lầm lũi chấp nhận số phận mà đi vào bếp. Đang lúc loay hoay không biết làm gì thì ông chồng- Hạ gọi với vào:
- Em yêu à! Tối nay em định làm món gì thế.
Thiên giật mình suýt làm rơi con dao làm bếp trong tay xuống đất, trong lúc hắn quay lại định phi con dao vào mặt ông chồng, thì thấy tên Hạ chỉ chỉ dòng chữ trên đầu mình rồi nói:
- Đây là đối thoại bắt buộc của hệ thống, nó được coi là một trong những nhiệm vụ dù muốn hay không thì anh vẫn bắt buộc phải đọc nó. Thiên liếc mắt lên cao, quả nhiên hắn cũng có dòng đối thoại của mình. Bất đắc dĩ hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà đọc theo:
- Em đang định làm món cơm chiên trứng lốc xoáy mà anh thích anh nhất ạ. Chờ em một chút.
Ngay khi vừa nói xong, trong đầu Thiên vang lên tiếng của hệ thống “nhiệm vụ tiêp theo: vào bếp làm món cơm chiên trứng lốc xoáy mang ra cho chồng”. Thế là Thiên cầm con dao đi vào bếp lần nữa để làm cơm. Đầu tiên là rang cơm, khá đơn giản, cơm nguội đã có sẵn trong tủ lạnh chỉ cần Thiên cho vào chảo rang là được, ez game. Tiếp theo là món trứng lốc xoáy, trong khi không biết nên làm thế nào thì công thức làm món trứng lốc xoáy hiện ra trước mắt Thiên. Thiên thầm nghĩ hệ thống này đúng là quá cẩn thận, sau đó hắn bắt tay vào vừa đọc vừa làm theo công thức. Đầu tiên là đánh trứng cho đều, thêm gia vị, rồi sau đó đổ hỗn hợp đấy vào chảo, nhân lúc trứng chưa chín hẳn thì dùng đũa cắm vào trung tâm xoay vài vòng, trứng sẽ cuộn lại thành hình lốc xoáy đẹp mắt. Trên lý thuyết là thế, nhưng khi đến bước xoáy hỗn hợp để tạo hình thì nó lại vỡ nát ra. Thiên cũng chẳng buồn sửa, đã hỏng rồi thì cho nó hỏng một thể, hắn trở tay đảo đũa biến món trứng chiên lốc xoáy thành món trứng bác rồi đổ lên đĩa cơm rang. Dù gì thì hệ thống bảo làm món “cơm chiên trứng lốc xoáy” chứ có bảo là làm món “cơm chiên trứng lốc xoáy hoàn hảo” đâu.
Thiên mang đĩa cơm rang đặt đến phịch một cái ngay trước mặt Hạ rồi nói (theo như kịch bản):
- Cơm làm xong rồi đấy, ăn đi anh.
Hạ nhướn mắt nhìn đĩa cơm rang trứng bác trước mặt, nhưng rồi anh cũng không phàn nàn gì thêm mà thản nhiên ăn. Đợi một lúc không có chỉ dẫn nào thêm của hệ thống anh mới nói:
- Nếu hệ thống không giao nhiệm vụ gì nữa thì giờ chúng ta có thể tự do nói chuyện và hoạt động rồi. Dù gì những cái thứ lằng nhằng như đối thoại với nhiệm vụ cốt yếu chỉ là để dẫn dắt chúng ta đi đúng hướng của câu chuyện mà thôi.
Thiên gật gù nhìn “thanh niên nghiêm túc” nói, có thanh niên này trong team thì giống như có một cuốn từ điển sống vậy. Tuy cũng chỉ qua màn tân thủ giống như Thiên nhưng dường như cái gì anh cũng biết. Thiên ướm hỏi xem Hạ có suy nghĩ gì về màn chơi lần này không? Thanh niên nghiêm túc trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có vẻ như bối cảnh chúng ta đang vào là của nước Nhật, với cách bài trí cùng đối thoại thì đây rất có lẽ là gia đình đúng kiểu truyền thống- chồng đi làm còn vợ ở nhà lo nội trợ. Màn này chỉ là màn với độ khó dễ, thế nên chỉ cần làm theo yêu cầu được đưa ra- phong ấn búp bê ma là được. Thế nên theo tôi màn này có hai người tương ứng với hai nhiệm vụ, tìm kiếm búp bê ma và tìm cách phong ấn. Hiện giờ cũng chỉ phân tích được có chừng đấy, đợi mai chắc chắn hệ thống sẽ giao nhiệm vụ, tôi sẽ từ đó phân tích thêm.
Thiên thầm giơ ngón cái lên trong lòng, chỉ có vài dữ kiện mà thanh niên này có thể phân tích đâu ra đấy. Quả nhiên là đối tượng thích hợp để hắn bám đùi, có “thanh niên nghiêm túc” này thì team có thể vạch ra kế hoạch một cách chắc chắn mà không sợ không biết phải làm gì nữa rồi. Hắn thầm khen mình may mắn khi lập được một đội với người có đầu óc chiến thuật. Thủ lĩnh của một đội thường sẽ là người có trí thông minh và nhanh nhạy để lên kế hoạch và dẫn dắt mọi người, chứ không phải là người vai u thịt bắp cứ lao đầu vào trận chiến không biết đúng sai.
Sáng hôm sau Thiên cùng Hạ bị đánh thức dậy bởi tiếng chuông của hệ thống. Sau khi hai người tỉnh táo lại thì hệ thống cũng bắt đầu giao nhiệm vụ: Thiên thì sẽ ở nhà nội trợ, còn Hạ sẽ đến công ty đi làm- y hệt như trong phán đoán của “thanh niên nghiêm túc”. Sau khi chào tạm biệt “chồng” thì Thiên đã bắt tay ngay vào công cuộc tìm kiếm búp bê, sau hơn một tiếng lục lọi đảo lộn hết mọi thứ trong nhà mà không thấy dấu tích gì thì hắn mới ngừng tay. Ngay khi đang thở hồng hộc lấy lại sức thì tiếng thông báo nhiệm vụ từ hệ thống vang lên: nhiệm vụ tiếp theo, chơi với con búp bê trên bàn trong ba tiếng Thiên nghe vậy thì tròn mắt quay sang nhìn cái bàn bên cạnh mình, ngay lập tức hắn nhảy dựng lên khi thấy một con búp bê đang ngồi đó nhìn hắn chòng chọc. Ngay sau hoàn hồn hắn lập tức...chửi hệ thống, hắn nghi ngờ hình như hệ thống đang troll mình, cố tình để cho hắn tìm con búp bê mệt đến đứt cả hơi ra rồi mới đưa nhiệm vụ.
Nhưng ý kiến thì ý kiến vậy thôi, còn nhiệm vụ thì Thiên vẫn phải làm. Hắn cầm con búp bê lên quan sát nửa ngày, thầm nghĩ trong đầu là lên “chơi” kiểu gì cho nó đúng với yêu cầu của hệ thống. Chẳng lẽ bây giờ lại chơi đồ hàng? Không, không. Là một nam nhân đại trượng phu, sức dài vai rộng chẳng lẽ lại đi chơi đồ hàng. Nói về chơi thì còn có rất nhiều cách chơi mà, ví dụ như … à ừm con búp bê vải này có vẻ khá mềm mại và đàn hồi, dùng vào mấy trò vận động cũng được. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức tìm hai cái ghế làm cột gôn rồi lấy hai ba cái gối chồng lên làm thủ môn. Xong xuôi hắn đặt con búp bê cách “khung thành” hơn năm mét rồi bắt đầu giả giọng bình luận viên: Siêu tiền đạo tên Thiên đã vào vị trí để thực hiện cú đá phạt mang tính quyết định… nói rồi hắn vung chân sút thẳng vào con búp bê về hướng khung thành. Trái với kỳ vọng, “quả bóng” thay vì bay đến khung thành, thì nó lại bay chếch lên trên rồi đập vào bóng đèn trên trần làm “choang” một tiếng. Thiên ngán ngẩm nhìn mảnh vỡ thủy tinh từ bóng đèn vỡ rơi lả tả xuống đệm. Sau khi lui cui dọn dẹp xong hắn lại trở lại “chơi” với con búp bê của mình với màn sút penaty. Sau hơn chục lượt đá phạt Thiên cũng bắt đầu chán, bởi vì đá chục quả mà vào gôn có mỗi một quả, đấy là mà hắn còn bỏ đi “thủ môn” rồi mới được như vậy.
Nhìn lên đồng hồ, hắn mới chơi được có một giờ, còn hai tiếng nữa mới đủ thời gian yêu cầu. Nghĩ một Thiên mới lòi ra trò mới- giải cứu con tin. Con búp bê sẽ là con tin còn hắn sẽ làm cảnh sát giải cứu, mấy cái gối sẽ là bọn khủng bố. Sau khi bố trí “con tin” vào sâu góc nhà, Thiên một tay cầm súng (chế từ cán chổi) một tay cầm điện thoại nghe lệnh từ huy, thắt lưng thì dắt mấy con dao bếp. Tình hình hiện tại rất nguy hiểm, con tin đang bị một tên khủng bố tiếp cận, xung quanh còn đến năm tên khủng bố với súng ống canh gác mang súng ống đầy đủ. Tổng bộ yêu cầu hắn chờ đợi để lính bắn tỉa hỗ trợ, nhưng nếu cứ chờ đợi thì e rằng không kịp mất, Thiên lần này phải tự mình hành động thôi. Nghĩ rồi Thiên lao đến tên khủng bố gần nhất rồi thành thục vặn gãy cổ hắn. Giết được một tên, nhưng cũng đã đánh động đến bốn tên còn lại, Thiên vội vàng xả đạn ra bốn phía rồi bỏ cái xác mà lộn người ngã đến “uỵch” một cái ra sau cái ghế. Cú tiếp đất fail làm hắn trợn trắng mắt vì đau, súng cũng rơi mất. Nhưng mấy tên khủng bố kia không để Thiên nghỉ ngơi, mấy tiếng “pằng, pằng” càng lúc càng gần và dồn dập. Biết không thể chần chừ được nữa, Thiên rút bật lửa ra châm vào quả bom khói rồi ném ra đằng sau. Khói bốc lên mù mịt che kín cả căn phòng, nhân lúc hỗn loạn Thiên lao vào bóng đen trước mặt vật hắn xuống rồi tung những đòn thôi sơn vào người gã. Ba tên còn lại thấy động liền quay súng lạnh lùng xả đạn thẳng vào chỗ Thiên cùng tên khủng bố vật lộn với nhau. Thiên giơ tên khủng bố mình đã hạ gục lên làm lá chắn rồi ném thẳng vào kẻ đối diện, sau đó hắn lao đến song phi vào gã bên cạnh. Tên khủng bố trúng cước bay thẳng ra ngoài phòng, bất động. Vậy là chỉ còn hai tên khủng bố, nhân lúc tên khủng bố còn loay hoay đẩy cái xác đồng đội ra, Thiên liền vơ lấy cái ghế ném thẳng vào đầu hắn làm gã bất tỉnh. Không một động tác thừa, Thiên chúi thấp người tránh làn đạn từ tên khủng bố cuối cùng kia mà lao đến hắn. Khi đến gần, Thiên liền rút con dao găm (thực ra là dao làm bếp) phi thẳng vào người gã. Con dao chỉ đâm trúng vào vai tên khủng bố, nhưng như thế là đủ để Thiên áp sát rồi cắt cổ gã bằng con dao còn lại. Cầm con dao nhuốm máu, Thiên tập tễnh bước về phía tên trùm đang khống chế con tin, vừa bước đến gần Thiên vừa nói:
- Kết thúc rồi anh bạn. Anh cũng biết là không thể thắng được tôi cơ mà.
- Hừ, nhưng mà tao có con tin. Liệu ngươi có dám bỏ mặc sự an nguy của con tin mà tấn công ta không?
Không để cho tên khủng bố kịp phản ứng, Thiên liền ném thẳng cây dao của mình về phía đầu hắn. Lưỡi dao lao vút đi trong gió, rồi đâm thẳng vào... bụng của con tin trước sự ngỡ ngàng của hai người. Cả hai bên đều ngớ người ra trước cú ném phải mất đến mấy giây, một bên vì không tin là đối thủ có thể ném dao, còn một bên thì lại không tin mình là mình có thể ném trượt. Thiên tỉnh lại nhanh hơn, khi khi tỉnh táo hắn vội lao đến tung 1 cước làm cả tên khủng bố lẫn con tin ngã xuống ghế. Không chút chần chừ, Thiên lướt qua người con tin tiện thể rút luôn con dao đang trong bụng rồi lao vào vật lộn với tên khủng bố cuối cùng. Tên kia vừa kịp phản ứng lại thì đã bị Thiên đâm ba, bốn nhát vào bụng gục ngay tại chỗ. Kết thúc mọi việc, Thiên vứt con dao sang một bên thở dốc rồi quay ra nhìn con tin lúc này đã lòi hết bông ra mà thở dài. Có lẽ phải chơi thêm trò bác sĩ nữa rồi.
- Vì tránh việc spam một độ khó nhất định nên người chơi không thể chọn độ khó giống nhau trong hai màn chơi liên tiếp.
Vậy là kế hoạch chơi “cực dễ” gấp đôi đến chết của Thiên bị phá sản hoàn toàn. Vì cả chế độ “cực dễ” cùng “trung bình” cả hai đã chơi qua từ màn trước nên bây giờ chỉ còn “dễ”, “khó”, “cực khó” và “luyện ngục”. Cả hai nhanh chóng nhất trí chọn chế độ “dễ” cho màn tiếp theo, những chế độ khá hơi quá tầm với so với trình độ tân thủ của cả hai. Sau khi hai người cùng chạm vào quang cầu có chữ “dễ” thì thông báo vang lên:
- Màn chơi độ khó “dễ” đã được thiết lập, chuẩn bị truyền tống sau 5, 4, 3, 2,1....
CẤP ĐỘ MÀN CHƠI: DỄ
TÊN: BÚP BÊ MA
SỐ NGƯỜI THAM GIA: 2
NHIỆM VỤ CHÍNH: THANH TẨY BÚP BÊ MA
NHIỆM VỤ PHỤ: KHÔNG
GỢI Ý SINH TỒN: ĐỪNG DỰA VÀO VẺ BỀ NGOÀI
Sau khi giọng thông báo về màn chơi chấm dứt, Thiên và Hạ thấy mình đang trong một căn chung cư có đầy đủ tiện nghi. Cả hai đang ngồi đối diện với nhau trên một cái Kotatsu. Hạ lên tiếng:
- Nhìn vào bối cảnh có vẻ như chúng ta là một cặp vợ chồng sống tại Nhật Bản…
- Khoan đã, tại Nhật Bản thì đúng rồi. Nhưng tại sao lại là vợ chồng.
- Có vẻ như chế độ “cực dễ” không cung cấp cho cậu nhiều thông tin lắm nhỉ. Mở bảng cá nhân ra là biết.
Thiên nghe lời nhấn vào hình xăm 3D trên tay mình, bảng cá nhân lập tức hiện ra. Bên cạnh bảng thông số thì còn một bảng nữa bên cạnh, Thiên chăm chú đọc:
Nhân vật: người vợ
Chức năng: nội trợ
Kỹ năng đặc biệt: không
Hạ chầm chậm giải thích:
- Trong mỗi màn, tất cả người sẽ được phân vai cho một nhân vật cụ thể. Có thể là nhân vật chính dẫn dắt cốt truyện hoặc cũng có thể là nhân vật phụ. Nhiệm vụ của chúng ta là hòa mình vào câu chuyện để hoàn thành nó.
Lúc này giọng nói hệ thống vang lên trong đầu hai người “Sau một ngày dài mệt mỏi, người chồng thảnh thơi ngồi đọc báo còn người vợ đang bận rộn nấu thức ăn”. Hạ thản nhiên cầm tờ báo lên giả vờ đọc rồi đánh mắt ra hiệu cho Thiên- người vợ đi vào trong bếp để nấu ăn. Chẳng còn cách nào khác, Thiên đành phải lầm lũi chấp nhận số phận mà đi vào bếp. Đang lúc loay hoay không biết làm gì thì ông chồng- Hạ gọi với vào:
- Em yêu à! Tối nay em định làm món gì thế.
Thiên giật mình suýt làm rơi con dao làm bếp trong tay xuống đất, trong lúc hắn quay lại định phi con dao vào mặt ông chồng, thì thấy tên Hạ chỉ chỉ dòng chữ trên đầu mình rồi nói:
- Đây là đối thoại bắt buộc của hệ thống, nó được coi là một trong những nhiệm vụ dù muốn hay không thì anh vẫn bắt buộc phải đọc nó. Thiên liếc mắt lên cao, quả nhiên hắn cũng có dòng đối thoại của mình. Bất đắc dĩ hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà đọc theo:
- Em đang định làm món cơm chiên trứng lốc xoáy mà anh thích anh nhất ạ. Chờ em một chút.
Ngay khi vừa nói xong, trong đầu Thiên vang lên tiếng của hệ thống “nhiệm vụ tiêp theo: vào bếp làm món cơm chiên trứng lốc xoáy mang ra cho chồng”. Thế là Thiên cầm con dao đi vào bếp lần nữa để làm cơm. Đầu tiên là rang cơm, khá đơn giản, cơm nguội đã có sẵn trong tủ lạnh chỉ cần Thiên cho vào chảo rang là được, ez game. Tiếp theo là món trứng lốc xoáy, trong khi không biết nên làm thế nào thì công thức làm món trứng lốc xoáy hiện ra trước mắt Thiên. Thiên thầm nghĩ hệ thống này đúng là quá cẩn thận, sau đó hắn bắt tay vào vừa đọc vừa làm theo công thức. Đầu tiên là đánh trứng cho đều, thêm gia vị, rồi sau đó đổ hỗn hợp đấy vào chảo, nhân lúc trứng chưa chín hẳn thì dùng đũa cắm vào trung tâm xoay vài vòng, trứng sẽ cuộn lại thành hình lốc xoáy đẹp mắt. Trên lý thuyết là thế, nhưng khi đến bước xoáy hỗn hợp để tạo hình thì nó lại vỡ nát ra. Thiên cũng chẳng buồn sửa, đã hỏng rồi thì cho nó hỏng một thể, hắn trở tay đảo đũa biến món trứng chiên lốc xoáy thành món trứng bác rồi đổ lên đĩa cơm rang. Dù gì thì hệ thống bảo làm món “cơm chiên trứng lốc xoáy” chứ có bảo là làm món “cơm chiên trứng lốc xoáy hoàn hảo” đâu.
Thiên mang đĩa cơm rang đặt đến phịch một cái ngay trước mặt Hạ rồi nói (theo như kịch bản):
- Cơm làm xong rồi đấy, ăn đi anh.
Hạ nhướn mắt nhìn đĩa cơm rang trứng bác trước mặt, nhưng rồi anh cũng không phàn nàn gì thêm mà thản nhiên ăn. Đợi một lúc không có chỉ dẫn nào thêm của hệ thống anh mới nói:
- Nếu hệ thống không giao nhiệm vụ gì nữa thì giờ chúng ta có thể tự do nói chuyện và hoạt động rồi. Dù gì những cái thứ lằng nhằng như đối thoại với nhiệm vụ cốt yếu chỉ là để dẫn dắt chúng ta đi đúng hướng của câu chuyện mà thôi.
Thiên gật gù nhìn “thanh niên nghiêm túc” nói, có thanh niên này trong team thì giống như có một cuốn từ điển sống vậy. Tuy cũng chỉ qua màn tân thủ giống như Thiên nhưng dường như cái gì anh cũng biết. Thiên ướm hỏi xem Hạ có suy nghĩ gì về màn chơi lần này không? Thanh niên nghiêm túc trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có vẻ như bối cảnh chúng ta đang vào là của nước Nhật, với cách bài trí cùng đối thoại thì đây rất có lẽ là gia đình đúng kiểu truyền thống- chồng đi làm còn vợ ở nhà lo nội trợ. Màn này chỉ là màn với độ khó dễ, thế nên chỉ cần làm theo yêu cầu được đưa ra- phong ấn búp bê ma là được. Thế nên theo tôi màn này có hai người tương ứng với hai nhiệm vụ, tìm kiếm búp bê ma và tìm cách phong ấn. Hiện giờ cũng chỉ phân tích được có chừng đấy, đợi mai chắc chắn hệ thống sẽ giao nhiệm vụ, tôi sẽ từ đó phân tích thêm.
Thiên thầm giơ ngón cái lên trong lòng, chỉ có vài dữ kiện mà thanh niên này có thể phân tích đâu ra đấy. Quả nhiên là đối tượng thích hợp để hắn bám đùi, có “thanh niên nghiêm túc” này thì team có thể vạch ra kế hoạch một cách chắc chắn mà không sợ không biết phải làm gì nữa rồi. Hắn thầm khen mình may mắn khi lập được một đội với người có đầu óc chiến thuật. Thủ lĩnh của một đội thường sẽ là người có trí thông minh và nhanh nhạy để lên kế hoạch và dẫn dắt mọi người, chứ không phải là người vai u thịt bắp cứ lao đầu vào trận chiến không biết đúng sai.
Sáng hôm sau Thiên cùng Hạ bị đánh thức dậy bởi tiếng chuông của hệ thống. Sau khi hai người tỉnh táo lại thì hệ thống cũng bắt đầu giao nhiệm vụ: Thiên thì sẽ ở nhà nội trợ, còn Hạ sẽ đến công ty đi làm- y hệt như trong phán đoán của “thanh niên nghiêm túc”. Sau khi chào tạm biệt “chồng” thì Thiên đã bắt tay ngay vào công cuộc tìm kiếm búp bê, sau hơn một tiếng lục lọi đảo lộn hết mọi thứ trong nhà mà không thấy dấu tích gì thì hắn mới ngừng tay. Ngay khi đang thở hồng hộc lấy lại sức thì tiếng thông báo nhiệm vụ từ hệ thống vang lên: nhiệm vụ tiếp theo, chơi với con búp bê trên bàn trong ba tiếng Thiên nghe vậy thì tròn mắt quay sang nhìn cái bàn bên cạnh mình, ngay lập tức hắn nhảy dựng lên khi thấy một con búp bê đang ngồi đó nhìn hắn chòng chọc. Ngay sau hoàn hồn hắn lập tức...chửi hệ thống, hắn nghi ngờ hình như hệ thống đang troll mình, cố tình để cho hắn tìm con búp bê mệt đến đứt cả hơi ra rồi mới đưa nhiệm vụ.
Nhưng ý kiến thì ý kiến vậy thôi, còn nhiệm vụ thì Thiên vẫn phải làm. Hắn cầm con búp bê lên quan sát nửa ngày, thầm nghĩ trong đầu là lên “chơi” kiểu gì cho nó đúng với yêu cầu của hệ thống. Chẳng lẽ bây giờ lại chơi đồ hàng? Không, không. Là một nam nhân đại trượng phu, sức dài vai rộng chẳng lẽ lại đi chơi đồ hàng. Nói về chơi thì còn có rất nhiều cách chơi mà, ví dụ như … à ừm con búp bê vải này có vẻ khá mềm mại và đàn hồi, dùng vào mấy trò vận động cũng được. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức tìm hai cái ghế làm cột gôn rồi lấy hai ba cái gối chồng lên làm thủ môn. Xong xuôi hắn đặt con búp bê cách “khung thành” hơn năm mét rồi bắt đầu giả giọng bình luận viên: Siêu tiền đạo tên Thiên đã vào vị trí để thực hiện cú đá phạt mang tính quyết định… nói rồi hắn vung chân sút thẳng vào con búp bê về hướng khung thành. Trái với kỳ vọng, “quả bóng” thay vì bay đến khung thành, thì nó lại bay chếch lên trên rồi đập vào bóng đèn trên trần làm “choang” một tiếng. Thiên ngán ngẩm nhìn mảnh vỡ thủy tinh từ bóng đèn vỡ rơi lả tả xuống đệm. Sau khi lui cui dọn dẹp xong hắn lại trở lại “chơi” với con búp bê của mình với màn sút penaty. Sau hơn chục lượt đá phạt Thiên cũng bắt đầu chán, bởi vì đá chục quả mà vào gôn có mỗi một quả, đấy là mà hắn còn bỏ đi “thủ môn” rồi mới được như vậy.
Nhìn lên đồng hồ, hắn mới chơi được có một giờ, còn hai tiếng nữa mới đủ thời gian yêu cầu. Nghĩ một Thiên mới lòi ra trò mới- giải cứu con tin. Con búp bê sẽ là con tin còn hắn sẽ làm cảnh sát giải cứu, mấy cái gối sẽ là bọn khủng bố. Sau khi bố trí “con tin” vào sâu góc nhà, Thiên một tay cầm súng (chế từ cán chổi) một tay cầm điện thoại nghe lệnh từ huy, thắt lưng thì dắt mấy con dao bếp. Tình hình hiện tại rất nguy hiểm, con tin đang bị một tên khủng bố tiếp cận, xung quanh còn đến năm tên khủng bố với súng ống canh gác mang súng ống đầy đủ. Tổng bộ yêu cầu hắn chờ đợi để lính bắn tỉa hỗ trợ, nhưng nếu cứ chờ đợi thì e rằng không kịp mất, Thiên lần này phải tự mình hành động thôi. Nghĩ rồi Thiên lao đến tên khủng bố gần nhất rồi thành thục vặn gãy cổ hắn. Giết được một tên, nhưng cũng đã đánh động đến bốn tên còn lại, Thiên vội vàng xả đạn ra bốn phía rồi bỏ cái xác mà lộn người ngã đến “uỵch” một cái ra sau cái ghế. Cú tiếp đất fail làm hắn trợn trắng mắt vì đau, súng cũng rơi mất. Nhưng mấy tên khủng bố kia không để Thiên nghỉ ngơi, mấy tiếng “pằng, pằng” càng lúc càng gần và dồn dập. Biết không thể chần chừ được nữa, Thiên rút bật lửa ra châm vào quả bom khói rồi ném ra đằng sau. Khói bốc lên mù mịt che kín cả căn phòng, nhân lúc hỗn loạn Thiên lao vào bóng đen trước mặt vật hắn xuống rồi tung những đòn thôi sơn vào người gã. Ba tên còn lại thấy động liền quay súng lạnh lùng xả đạn thẳng vào chỗ Thiên cùng tên khủng bố vật lộn với nhau. Thiên giơ tên khủng bố mình đã hạ gục lên làm lá chắn rồi ném thẳng vào kẻ đối diện, sau đó hắn lao đến song phi vào gã bên cạnh. Tên khủng bố trúng cước bay thẳng ra ngoài phòng, bất động. Vậy là chỉ còn hai tên khủng bố, nhân lúc tên khủng bố còn loay hoay đẩy cái xác đồng đội ra, Thiên liền vơ lấy cái ghế ném thẳng vào đầu hắn làm gã bất tỉnh. Không một động tác thừa, Thiên chúi thấp người tránh làn đạn từ tên khủng bố cuối cùng kia mà lao đến hắn. Khi đến gần, Thiên liền rút con dao găm (thực ra là dao làm bếp) phi thẳng vào người gã. Con dao chỉ đâm trúng vào vai tên khủng bố, nhưng như thế là đủ để Thiên áp sát rồi cắt cổ gã bằng con dao còn lại. Cầm con dao nhuốm máu, Thiên tập tễnh bước về phía tên trùm đang khống chế con tin, vừa bước đến gần Thiên vừa nói:
- Kết thúc rồi anh bạn. Anh cũng biết là không thể thắng được tôi cơ mà.
- Hừ, nhưng mà tao có con tin. Liệu ngươi có dám bỏ mặc sự an nguy của con tin mà tấn công ta không?
Không để cho tên khủng bố kịp phản ứng, Thiên liền ném thẳng cây dao của mình về phía đầu hắn. Lưỡi dao lao vút đi trong gió, rồi đâm thẳng vào... bụng của con tin trước sự ngỡ ngàng của hai người. Cả hai bên đều ngớ người ra trước cú ném phải mất đến mấy giây, một bên vì không tin là đối thủ có thể ném dao, còn một bên thì lại không tin mình là mình có thể ném trượt. Thiên tỉnh lại nhanh hơn, khi khi tỉnh táo hắn vội lao đến tung 1 cước làm cả tên khủng bố lẫn con tin ngã xuống ghế. Không chút chần chừ, Thiên lướt qua người con tin tiện thể rút luôn con dao đang trong bụng rồi lao vào vật lộn với tên khủng bố cuối cùng. Tên kia vừa kịp phản ứng lại thì đã bị Thiên đâm ba, bốn nhát vào bụng gục ngay tại chỗ. Kết thúc mọi việc, Thiên vứt con dao sang một bên thở dốc rồi quay ra nhìn con tin lúc này đã lòi hết bông ra mà thở dài. Có lẽ phải chơi thêm trò bác sĩ nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương