Ly Hôn Có Sao? Bà Xã Đợi Anh
Chương 1: Tòa án
Người ta hay nói trong tình yêu, sự gắn bó là đến từ hai phía. Nhưng ta hoàn toàn có thể mơ hồ hình dung ra yêu càng lâu, càng dễ nhàm chán.
Đối phương trước đây coi bạn là thứ trân quý nhất của cuộc đời, cơ mà nhìn lâu âu cũng hóa nhàm mắt. Hơn nữa, sẽ không nói chắc chắn là không xuất hiện người thứ 3, thứ mới lạ như vậy bày ra ngay trước mắt, hơn nữa còn là chủ động mời gọi, đối phương có thể nào là không động tâm được sao?
Bên nhau 7 nhau, thời gian vừa đủ dài để cùng nhau ngắm hết quãng thanh xuân tươi đẹp nhất. Trao thứ tình yêu non dại từ thuở thiếu thời, đến tận khi khắc cốt ghi tâm bước vào lễ đường, diện bộ lễ phục mà cả hai đã từng ao ước. Trao nhẫn - vật gắn kết cho mối hôn nhân này, tưởng chừng đã nắm rõ định nghĩa của hạnh phúc. Nhưng rồi...
7 năm, kết quả đổi lại là một cuộc ly hôn.
Đứng trước cổng tòa án Hạ Tịch có chút buồn cười khi nhìn thấy tờ giấy xác nhận ly hôn của mình. Cô nhịn không nổi mà nhớ lại năm năm trước đây. Cô cũng từng đứng ở nơi này, cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn của hai người.
20/05/20xx
Đó là ngày mà cô cùng với Tần Tấn Dương kết hôn.
Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã trôi qua năm năm rồi, vẫn là tại tòa án dân sự này. Kết cục có chút thảm hại.
Hiện tại đang là mùa đông, thời tiết ngày càng rét buốt hơn. Không dễ gì cô mới bắt được 2 trạm xe để đến đây, vừa hay đến kịp giờ hẹn. Bộ dạng Hạ Tịch lúc này có chút đáng thương, chỉ kịp khoác lên mình lớp áo mỏng đã phải cố gắng chen chúc trên tàu điện ngầm để đến điểm ly hôn.
Còn chưa kịp bình tĩnh trở lại, cô đã nhận ra ngay được bóng lưng quen thuộc đang ở phía trước. Là Tấn Dương, chồng của cô. À không đúng, phải nói là chồng cũ mới phải, dù sao bọn họ đến đây cũng là để ly hôn.
Lớp áo mỏng không chịu nổi cái rét thấu xương lúc này ở thành phố S, Hạ Tịch cắn răng đi về phía đó, nhịn không được mà hắt hơi vài cái.
Thời tiết chết tiệt
Tần Tấn Dương rất nhanh cũng đã nhận ra cô, dáng vẻ có chút ngại ngùng. Đúng, là do anh ta phạm phải lỗi sai trước, cũng chính anh ta là người chủ động mở lời muốn ly hôn. Vừa hay chọn đúng vào hôm thời tiết tồi tệ này để chấm dứt mối quan hệ tốt đẹp đã bảy năm trời với Hạ Tịch.
“Hạ Tịch, trời lạnh như vậy...” Anh biết rõ cô ghét mùa đông, tính cách tùy tiện càng không biết cách chăm lo cho bản thân. Nếu là trước kia sẽ nhảy vồ vào lòng anh, nũng nịu nói rất lạnh, cần được sưởi ấm gấp. Nhưng hiện tại lại phũ phàng biết bao nhiêu, Hạ Tịch đã không còn giống lúc trước, cái lạnh cũng khiến cô thêm tỉnh táo được đôi chút mới ngăn không để hai bên mắt ướt nhòe.
“Vào trong thôi.” Cô quả quyết muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, với người đàn ông trước mắt, Hạ Tịch thật sự đã hết hy vọng rồi.
“Được.”
Tần Tấn Dương để Hạ Tịch vào trước, ở phía sau anh hoàn toàn có thể nhìn rõ ra được bả vai nhỏ bé của cô đang run nhẹ lên, tuy vào bên trong nhiệt độ đã ấm hơn nhưng vẫn không khiến Hạ Tịch thôi hắt xì.
Nếu đoán không nhầm, cô lại bị cảm rồi.
Nhân viên trực hôm nay là một bà bác, ước chừng khoảng gần năm mươi. Xem ra cũng sắp đến tuổi về hưu rồi, nhìn thấy đống thủ tục trước mắt cô lại không nhịn được mà hắt xì thêm cái nữa.
“Hai người xác định là sẽ ly hôn đúng không?” Đứng sau một lớp kính dày nhưng Hạ Tịch hoàn toàn có thể nhận ra bà bác ấy đang thầm đánh giá hai người. Lúc này cô cũng mới nhìn lại bản thân mình và Tần Tấn Dương lúc này đã có bao nhiêu là khác biệt. Nói anh ta muốn bỏ mình là đúng, sự tự ti lại bắt đầu dâng lên trong lòng Hạ Tịch.
“Đúng vậy.” Tần Tấn Dương lên tiếng.
Hạ Tịch đứng bên cạnh cũng chỉ cố gắng mỉm cười coi như mọi chuyện ổn.
Tiếng lách cách đánh máy của bà bác ấy vang lên từng đợt. Sau một lúc cũng dừng lại, tiếng giấy từ máy in ra ngày một rõ hơn.
Hai tờ đơn, chỉ cần kí đơn. Bọn họ sẽ chính thức ly hôn.
Trước lúc đưa cho hai người bọn họ, bà bác ấy còn cẩn trọng hỏi lại một lần nữa: “Thật sự là phải ly hôn sao? Ta xem hai đứa còn trẻ như vậy, giận dỗi vẫn có thể làm lành được. Một khi đã đi đến bước đường này quay lại sẽ phải hối hận đó.”
Bờ môi của cô khẽ run lên, tiếng nước bọt nuốt khan. Cảm giác khó chịu này, cô đúng là bị cảm rồi. Nhưng lời của bà bác đó càng khiến cô không nói ra được lời nào. Hối hận sao, hiện tại đứng ở đây rồi, nói ra hai từ ấy xem ra là đã quá muộn màng rồi.
Cô có hối hận thì sao chứ? Có hối hận cũng không thể nào xoay đổi được cục diện, xóa đi hình ảnh Tần Tấn Dương - người mà cô đã yêu suốt bảy năm qua vụng trộm ở bên ngoài!
Đối phương trước đây coi bạn là thứ trân quý nhất của cuộc đời, cơ mà nhìn lâu âu cũng hóa nhàm mắt. Hơn nữa, sẽ không nói chắc chắn là không xuất hiện người thứ 3, thứ mới lạ như vậy bày ra ngay trước mắt, hơn nữa còn là chủ động mời gọi, đối phương có thể nào là không động tâm được sao?
Bên nhau 7 nhau, thời gian vừa đủ dài để cùng nhau ngắm hết quãng thanh xuân tươi đẹp nhất. Trao thứ tình yêu non dại từ thuở thiếu thời, đến tận khi khắc cốt ghi tâm bước vào lễ đường, diện bộ lễ phục mà cả hai đã từng ao ước. Trao nhẫn - vật gắn kết cho mối hôn nhân này, tưởng chừng đã nắm rõ định nghĩa của hạnh phúc. Nhưng rồi...
7 năm, kết quả đổi lại là một cuộc ly hôn.
Đứng trước cổng tòa án Hạ Tịch có chút buồn cười khi nhìn thấy tờ giấy xác nhận ly hôn của mình. Cô nhịn không nổi mà nhớ lại năm năm trước đây. Cô cũng từng đứng ở nơi này, cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn của hai người.
20/05/20xx
Đó là ngày mà cô cùng với Tần Tấn Dương kết hôn.
Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã trôi qua năm năm rồi, vẫn là tại tòa án dân sự này. Kết cục có chút thảm hại.
Hiện tại đang là mùa đông, thời tiết ngày càng rét buốt hơn. Không dễ gì cô mới bắt được 2 trạm xe để đến đây, vừa hay đến kịp giờ hẹn. Bộ dạng Hạ Tịch lúc này có chút đáng thương, chỉ kịp khoác lên mình lớp áo mỏng đã phải cố gắng chen chúc trên tàu điện ngầm để đến điểm ly hôn.
Còn chưa kịp bình tĩnh trở lại, cô đã nhận ra ngay được bóng lưng quen thuộc đang ở phía trước. Là Tấn Dương, chồng của cô. À không đúng, phải nói là chồng cũ mới phải, dù sao bọn họ đến đây cũng là để ly hôn.
Lớp áo mỏng không chịu nổi cái rét thấu xương lúc này ở thành phố S, Hạ Tịch cắn răng đi về phía đó, nhịn không được mà hắt hơi vài cái.
Thời tiết chết tiệt
Tần Tấn Dương rất nhanh cũng đã nhận ra cô, dáng vẻ có chút ngại ngùng. Đúng, là do anh ta phạm phải lỗi sai trước, cũng chính anh ta là người chủ động mở lời muốn ly hôn. Vừa hay chọn đúng vào hôm thời tiết tồi tệ này để chấm dứt mối quan hệ tốt đẹp đã bảy năm trời với Hạ Tịch.
“Hạ Tịch, trời lạnh như vậy...” Anh biết rõ cô ghét mùa đông, tính cách tùy tiện càng không biết cách chăm lo cho bản thân. Nếu là trước kia sẽ nhảy vồ vào lòng anh, nũng nịu nói rất lạnh, cần được sưởi ấm gấp. Nhưng hiện tại lại phũ phàng biết bao nhiêu, Hạ Tịch đã không còn giống lúc trước, cái lạnh cũng khiến cô thêm tỉnh táo được đôi chút mới ngăn không để hai bên mắt ướt nhòe.
“Vào trong thôi.” Cô quả quyết muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, với người đàn ông trước mắt, Hạ Tịch thật sự đã hết hy vọng rồi.
“Được.”
Tần Tấn Dương để Hạ Tịch vào trước, ở phía sau anh hoàn toàn có thể nhìn rõ ra được bả vai nhỏ bé của cô đang run nhẹ lên, tuy vào bên trong nhiệt độ đã ấm hơn nhưng vẫn không khiến Hạ Tịch thôi hắt xì.
Nếu đoán không nhầm, cô lại bị cảm rồi.
Nhân viên trực hôm nay là một bà bác, ước chừng khoảng gần năm mươi. Xem ra cũng sắp đến tuổi về hưu rồi, nhìn thấy đống thủ tục trước mắt cô lại không nhịn được mà hắt xì thêm cái nữa.
“Hai người xác định là sẽ ly hôn đúng không?” Đứng sau một lớp kính dày nhưng Hạ Tịch hoàn toàn có thể nhận ra bà bác ấy đang thầm đánh giá hai người. Lúc này cô cũng mới nhìn lại bản thân mình và Tần Tấn Dương lúc này đã có bao nhiêu là khác biệt. Nói anh ta muốn bỏ mình là đúng, sự tự ti lại bắt đầu dâng lên trong lòng Hạ Tịch.
“Đúng vậy.” Tần Tấn Dương lên tiếng.
Hạ Tịch đứng bên cạnh cũng chỉ cố gắng mỉm cười coi như mọi chuyện ổn.
Tiếng lách cách đánh máy của bà bác ấy vang lên từng đợt. Sau một lúc cũng dừng lại, tiếng giấy từ máy in ra ngày một rõ hơn.
Hai tờ đơn, chỉ cần kí đơn. Bọn họ sẽ chính thức ly hôn.
Trước lúc đưa cho hai người bọn họ, bà bác ấy còn cẩn trọng hỏi lại một lần nữa: “Thật sự là phải ly hôn sao? Ta xem hai đứa còn trẻ như vậy, giận dỗi vẫn có thể làm lành được. Một khi đã đi đến bước đường này quay lại sẽ phải hối hận đó.”
Bờ môi của cô khẽ run lên, tiếng nước bọt nuốt khan. Cảm giác khó chịu này, cô đúng là bị cảm rồi. Nhưng lời của bà bác đó càng khiến cô không nói ra được lời nào. Hối hận sao, hiện tại đứng ở đây rồi, nói ra hai từ ấy xem ra là đã quá muộn màng rồi.
Cô có hối hận thì sao chứ? Có hối hận cũng không thể nào xoay đổi được cục diện, xóa đi hình ảnh Tần Tấn Dương - người mà cô đã yêu suốt bảy năm qua vụng trộm ở bên ngoài!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương