Ly Hôn Có Sao? Bà Xã Đợi Anh
Chương 8: Câu chuyện “Dũng sĩ hi sinh thân mình bảo vệ công chúa dưới nanh ác của rồng”
“Chủ nhiệm Lý, cậu mau lại đây.” Thầy hiệu trưởng vẫn còn phạt đám nam sinh kia quỳ giơ tay cao lên trên, các giáo viên đi lại xung quanh nghiêm ngặt. Đêm nay không chịu khai ra tên của bạn gái thì đừng hòng trở về kí túc sớm.
“Rốt cục đây có phải là học sinh lớp của cậu hay không?” Thầy chỉ vào Tần Tấn Dương vẫn đang còn cười ngây ngốc ở phía sau.
“Chuyện này... hầy, thầy hiệu trưởng. Tôi bảo thầy nghe, nó đúng là học sinh lớp tôi. Nhưng chắn chắc là không có chuyện yêu sớm đâu. Tôi lấy danh dự ra bảo đảm với thầy, thầy xem...”
“Xem với đầu nhà cậu, cậu tưởng lúc nãy tôi mù chắc. Rõ ràng là nhận ra học sinh lớp mình mà vẫn dám nhắm mắt làm ngơ, cậu định bao che cho ai hả?” Thầy hiệu trưởng bực tức không ngại vả vào phát bên bả vai chủ nhiệm Lý.
Chuyện là ban nãy thật sự chủ nhiệm Lý đã nhận ra Tần Tấn Dương, chỉ có điều chủ nhiệm Lý cũng yêu thương học sinh như con. Với mấy chuyện yêu sớm đầy nhan nhản này, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện học tập. Qủa thật chủ nhiệm Lý không hề phản đối.
“Thầy hiệu trưởng...a... được rồi... tôi trở về nhất định sẽ nghiêm túc dạy bảo chúng nó. Lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
“Còn có lầm sau sao?”
Chủ nhiệm Lý vội vàng xua tay, lắc đầu lia lịa nói: “Không có, sẽ không có lần sao đâu.”
Trải qua một đêm kinh hoàng, đám nam sinh vẫn đang còn bị phạt quỳ chán chê. Chủ nhiệm đến đón từng đứa học sinh của mình trở về đều phải chịu giáo huấn của thầy hiệu trưởng.
“Các cậu được lắm, bao che cho bạn gái chứ về. Đi về, viết bản kiểm điểm đủ 1000 chữ sáng mai nộp cho tôi. Tôi phải khiến cho các anh cảm thấy phải kiểm điểm sâu sắc chuyện này!”
Trên đường trở về kí túc xá, đám học trò từ các phòng ùa ra xem chuyện hay. Đám nam sinh bị dẫn đi bên dưới đều tự nhận mình là “anh hùng hào kiệt” không sợ chết, chỉ cần bảo đảm an toàn cho bạn gái việc gì cũng dám làm.
Trên tầng không tiếc tiếng hò reo, cổ vũ cho “tinh thần dũng cảm”, mà ở phía dưới cũng nhiệt liệt vỗ tay, coi như là tự chúc mừng mình thoát được một kiếp nạn, cảm ơn các chiến hữu đã không ngại hi sinh cùng mình.
Tiếng cổ vũ vì quá nhiệt tình mà bị các thầy trong ban nề nếp la lối rất phũ phàng, các thầy cũng ngại lên tống cổ từng đứa một xuống. Chỉ có thể cầm loa bên dưới mà hô to bọn chúng đi vào phòng ngủ, không được đứng bên ngoài nữa: “Mấy đứa mau vào bên trong cho tôi. Không muốn ngủ chứ gì, được rồi. Xuống sân vận động chạy đủ mười vòng mỗi đứa cho tôi!”
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, mấy đứa nam sinh này liền kéo nhau vào trong, trả lại chút yên bình cho kí túc xá vào ban đêm.
“Em còn dám cười sao?”
“Đau... a... thầy.” Tần Tấn Dương bị thầy xách tai.
“Còn biết đau sao? Dám yêu sớm, không sợ tôi nói chuyện này cho phụ huynh cậu biết hả?”
Tần Tất Dương xoa xoa đôi tai của mình, cười hề hề dỗ dàng chủ nhiệm lớp.
“Thầy Lý, em biết thầy yêu thương học sinh như con. Thầy đã biết chuyện này rồi thì không cần phải báo cho mẹ em đâu. Một phụ huynh biết là đủ rồi.”
Chủ nhiệm Lý đi phía trước, Tần Tấn Dương bước theo sau.
“Thầy xem có phải không?”
Nghe được câu này, vốn dĩ định quay lại cho cậu ta thêm một cái bạt tai nữa. Nhưng không ngờ Tần Tấn Dương đã chạy trước một bước, vọt lên phía trên. Không để bản thân phải chịu thêm sự đau đớn nào nữa. Đam Mỹ Sắc
“Tấn Dương, mau đứng lại đây cho tôi, chuyện này chưa xong đâu.”
Cậu vừa chạy vừa ngoáy đầu về phía sau. Tuổi trẻ đều hiện lên hết ở khoảng khắc này, bị người lớn phát hiện làm chuyện xấu. Cười nịnh vài câu, còn hứa lần sau sẽ không tái phạm. Chuyện này cũng không được tính là chuyện quá lớn ở trường Kim Huyền, nhưng đêm nay quả thực khiến không ít các cặp đôi trải qua trải nghiệm “lần đầu xa cách người yêu” có chút kinh hoàng.
“Chủ nhiệm, mai gặp lại ạ.” Cậu chạy nhanh vào bên trong, lúc vào còn không quên trêu nghẹo mấy đồng phạm của mình. Đám nam sinh đó ríu tít vừa đi vào trong vừa cười nói vô cùng vui vẻ.
Đứa nào đứa nấy bị bắt lại hiện tại đều đã được thả ra, nhìn bọn chúng trở về các thầy cô chủ nhiệm cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi nhìn nhau. Ai bảo bọn họ cũng từng như bọn chúng chứ, đều đã từng trải qua một thời học sinh đầy kỉ niệm như vậy Cuối cùng vẫn là “nâng cao đánh khẽ”, mắt nhắm mắt mở bỏ qua mọi chuyện.
Lúc trở về phòng, đám anh em bên trong sớm đã vô cùng bội phục Tần Tấn Dương.
Bởi vì, trong phòng này cậu ta là kẻ duy nhất có người yêu.
Hơn nữa, bạn học Hạ Tịch này lại vô cùng xinh xắn.
“Tấn Dương, tau cũng muốn yêu đương lắm rồi.” Là một cậu béo lên tiếng, tên là Văn Bắc.
Mấy người anh em khác chung phòng đều kéo đến chỗ Tấn Dương cầu cậu ta kể chuyện ban nãy. Đương nhiên Tấn Dương cũng không khiến bọn họ thất vọng. Chỗ này thêm nắm, chỗ kia thêm muối, cuối cùng một câu chuyện “Dũng sĩ hi sinh thân mình bảo vệ công chúa dưới nanh ác của rồng” đã ra đời. Đây là tên mà Văn Bắc đã đặt cho nó.
Đến tận sau này câu chuyện “Dũng sĩ hi sinh thân mình bảo vệ công chúa dưới nanh ác của rồng” thật sự đã trở thành một giai thoại ở trường cấp III trọng điểm Kim Huyền. Thậm chí còn lưu truyền lại rằng chỉ có thế hệ đi trước mới biết rõ trận chiến đêm năm đó ác liệt ra so, tàn bạo cỡ nào.
“Rốt cục đây có phải là học sinh lớp của cậu hay không?” Thầy chỉ vào Tần Tấn Dương vẫn đang còn cười ngây ngốc ở phía sau.
“Chuyện này... hầy, thầy hiệu trưởng. Tôi bảo thầy nghe, nó đúng là học sinh lớp tôi. Nhưng chắn chắc là không có chuyện yêu sớm đâu. Tôi lấy danh dự ra bảo đảm với thầy, thầy xem...”
“Xem với đầu nhà cậu, cậu tưởng lúc nãy tôi mù chắc. Rõ ràng là nhận ra học sinh lớp mình mà vẫn dám nhắm mắt làm ngơ, cậu định bao che cho ai hả?” Thầy hiệu trưởng bực tức không ngại vả vào phát bên bả vai chủ nhiệm Lý.
Chuyện là ban nãy thật sự chủ nhiệm Lý đã nhận ra Tần Tấn Dương, chỉ có điều chủ nhiệm Lý cũng yêu thương học sinh như con. Với mấy chuyện yêu sớm đầy nhan nhản này, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện học tập. Qủa thật chủ nhiệm Lý không hề phản đối.
“Thầy hiệu trưởng...a... được rồi... tôi trở về nhất định sẽ nghiêm túc dạy bảo chúng nó. Lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
“Còn có lầm sau sao?”
Chủ nhiệm Lý vội vàng xua tay, lắc đầu lia lịa nói: “Không có, sẽ không có lần sao đâu.”
Trải qua một đêm kinh hoàng, đám nam sinh vẫn đang còn bị phạt quỳ chán chê. Chủ nhiệm đến đón từng đứa học sinh của mình trở về đều phải chịu giáo huấn của thầy hiệu trưởng.
“Các cậu được lắm, bao che cho bạn gái chứ về. Đi về, viết bản kiểm điểm đủ 1000 chữ sáng mai nộp cho tôi. Tôi phải khiến cho các anh cảm thấy phải kiểm điểm sâu sắc chuyện này!”
Trên đường trở về kí túc xá, đám học trò từ các phòng ùa ra xem chuyện hay. Đám nam sinh bị dẫn đi bên dưới đều tự nhận mình là “anh hùng hào kiệt” không sợ chết, chỉ cần bảo đảm an toàn cho bạn gái việc gì cũng dám làm.
Trên tầng không tiếc tiếng hò reo, cổ vũ cho “tinh thần dũng cảm”, mà ở phía dưới cũng nhiệt liệt vỗ tay, coi như là tự chúc mừng mình thoát được một kiếp nạn, cảm ơn các chiến hữu đã không ngại hi sinh cùng mình.
Tiếng cổ vũ vì quá nhiệt tình mà bị các thầy trong ban nề nếp la lối rất phũ phàng, các thầy cũng ngại lên tống cổ từng đứa một xuống. Chỉ có thể cầm loa bên dưới mà hô to bọn chúng đi vào phòng ngủ, không được đứng bên ngoài nữa: “Mấy đứa mau vào bên trong cho tôi. Không muốn ngủ chứ gì, được rồi. Xuống sân vận động chạy đủ mười vòng mỗi đứa cho tôi!”
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, mấy đứa nam sinh này liền kéo nhau vào trong, trả lại chút yên bình cho kí túc xá vào ban đêm.
“Em còn dám cười sao?”
“Đau... a... thầy.” Tần Tấn Dương bị thầy xách tai.
“Còn biết đau sao? Dám yêu sớm, không sợ tôi nói chuyện này cho phụ huynh cậu biết hả?”
Tần Tất Dương xoa xoa đôi tai của mình, cười hề hề dỗ dàng chủ nhiệm lớp.
“Thầy Lý, em biết thầy yêu thương học sinh như con. Thầy đã biết chuyện này rồi thì không cần phải báo cho mẹ em đâu. Một phụ huynh biết là đủ rồi.”
Chủ nhiệm Lý đi phía trước, Tần Tấn Dương bước theo sau.
“Thầy xem có phải không?”
Nghe được câu này, vốn dĩ định quay lại cho cậu ta thêm một cái bạt tai nữa. Nhưng không ngờ Tần Tấn Dương đã chạy trước một bước, vọt lên phía trên. Không để bản thân phải chịu thêm sự đau đớn nào nữa. Đam Mỹ Sắc
“Tấn Dương, mau đứng lại đây cho tôi, chuyện này chưa xong đâu.”
Cậu vừa chạy vừa ngoáy đầu về phía sau. Tuổi trẻ đều hiện lên hết ở khoảng khắc này, bị người lớn phát hiện làm chuyện xấu. Cười nịnh vài câu, còn hứa lần sau sẽ không tái phạm. Chuyện này cũng không được tính là chuyện quá lớn ở trường Kim Huyền, nhưng đêm nay quả thực khiến không ít các cặp đôi trải qua trải nghiệm “lần đầu xa cách người yêu” có chút kinh hoàng.
“Chủ nhiệm, mai gặp lại ạ.” Cậu chạy nhanh vào bên trong, lúc vào còn không quên trêu nghẹo mấy đồng phạm của mình. Đám nam sinh đó ríu tít vừa đi vào trong vừa cười nói vô cùng vui vẻ.
Đứa nào đứa nấy bị bắt lại hiện tại đều đã được thả ra, nhìn bọn chúng trở về các thầy cô chủ nhiệm cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi nhìn nhau. Ai bảo bọn họ cũng từng như bọn chúng chứ, đều đã từng trải qua một thời học sinh đầy kỉ niệm như vậy Cuối cùng vẫn là “nâng cao đánh khẽ”, mắt nhắm mắt mở bỏ qua mọi chuyện.
Lúc trở về phòng, đám anh em bên trong sớm đã vô cùng bội phục Tần Tấn Dương.
Bởi vì, trong phòng này cậu ta là kẻ duy nhất có người yêu.
Hơn nữa, bạn học Hạ Tịch này lại vô cùng xinh xắn.
“Tấn Dương, tau cũng muốn yêu đương lắm rồi.” Là một cậu béo lên tiếng, tên là Văn Bắc.
Mấy người anh em khác chung phòng đều kéo đến chỗ Tấn Dương cầu cậu ta kể chuyện ban nãy. Đương nhiên Tấn Dương cũng không khiến bọn họ thất vọng. Chỗ này thêm nắm, chỗ kia thêm muối, cuối cùng một câu chuyện “Dũng sĩ hi sinh thân mình bảo vệ công chúa dưới nanh ác của rồng” đã ra đời. Đây là tên mà Văn Bắc đã đặt cho nó.
Đến tận sau này câu chuyện “Dũng sĩ hi sinh thân mình bảo vệ công chúa dưới nanh ác của rồng” thật sự đã trở thành một giai thoại ở trường cấp III trọng điểm Kim Huyền. Thậm chí còn lưu truyền lại rằng chỉ có thế hệ đi trước mới biết rõ trận chiến đêm năm đó ác liệt ra so, tàn bạo cỡ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương