Ly Hôn Năm Thứ Năm
Chương 16: Trái tim rỗng tuếch, liền không nhiễm bụi
Tôi chưa từng hỏi Tần Vị Ký tại sao anh lại muốn ly hôn với tôi. Tôi không muốn ly hôn liền dùng tự sát ép buộc anh.
Tôi chưa từng hỏi Tần Vị Ký tại sao anh ấy không muốn tôi đóng vai An Đường. Nếu muốn vai diễn này tôi liền dùng dư luận ép buộc anh.
Tôi là một người như vậy, làm thế nào Tần Vị Ký có thể chịu đựng yêu liền ba năm.
Khi Giang Lăng tới đón, tôi đứng tựa vào cửa, chẳng dám đi vào nghe Tần Vị Ký cùng người ở bên trong đang nói cái gì.
"Làm sao vậy?"
Tôi ngẩng đầu, như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, chỉ chỉ vào cửa: "Họ đang thảo luận bên trong..."
Giang Lăng nhíu mày: "Cổ họng bị làm sao?"
"Khàn."
Giang Lăng không vui lắm: "Tao đi vào chào bọn họ một tiếng."
Tôi kéo Giang Lăng, lắc lắc đầu: "Có Tần ca ở đây, vai diễn này hẳn là ổn..."
"Vậy mày đợi ở cửa làm gì? Tao dẫn mày đi ăn chút gì đi."
Tôi mím môi: "Tao chờ một lát đã."
Giang Lăng kéo tay tôi chuẩn bị rời đi: "Còn chờ cái gì? Còn chưa đủ nể mặt? Sao từ đầu không nói vậy đi. Mày đang yên ổn ở nước ngoài cớ gì lại sống chết kéo về. Gọi về còn bắt casting, casting xong lại đắn đo suy nghĩ con mẹ gì, chúng ta không diễn nữa."
Không biết Giang Lăng từ đâu đã ôm cục tức, rất tức giận, giọng nói như là đang cố ý để bên trong nghe được.
Tôi buồn cười vừa định rời đi cùng cậu ấy, Chu Không liền bước ra.
"Ồn ào cái gì?" Chu Không liếc mắt nhìn Giang Lăng: "Sao cậu lại tới đây?"
Giang Lăng không nhịn được muốn đi vào: "Để tôi xem bọn họ là nhà đầu tư nào, cho tôi mở rộng tầm mắt, ánh mắt xảo quyệt như thế sau này khẳng định tôi cũng chẳng thể quay phim bọn họ đầu tư được."
"Đừng làm loạn." Chu Không kéo Giang Lăng lại: "Nếu không tôi liền gọi nhờ Chu tổng đến quản cậu."
Tôi thậm chí còn không cố ngăn Giang Lăng lại, tâm tình cậu ấy hôm nay không tốt, nhưng làm việc rất có chừng mực.
"Ông còn biết tôi sợ hắn, có bản lĩnh thì làm cho hắn phong sát tôi đi."
"Có phải cậu học theo cái tính phách lối của Tạ Dao Ngâm rồi không?"
Tôi oan uổng, tôi học theo Giang Lăng còn tạm được.
Tôi tiến lên kéo Giang Lăng: "Được rồi Giang Lăng, Tần ca còn ở bên trong, chúng ta đừng gây chuyện."
Giang Lăng nén giận, kéo tôi đi.
Lên xe, Giang Lăng nhìn sắc mặt tôi không tốt, liền mở điều hòa ý bảo tôi ngủ một giấc.
Tôi rất mệt nên cũng nhắm mắt tựa ra sau.
Bất tri bất giác, thật sự chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Giang Lăng đã lái đến bãi đậu xe.
"Chỗ nào rồi?"
"Nhà tao, mày cứ ở đây hai ngày đi."
Giang Lăng xuống xe từ trong cốp lấy ra hai cái túi lớn: "Tao mới vừa mua nguyên liệu, lát nữa ăn lẩu."
Tôi cau mày nhìn hắn: "Đại ca, anh vẫn còn là người sao? Cổ họng em thế này rồi mà còn cho em ăn lẩu."
Giang Lăng khóa xe: "Không cay, đại nam nhân mà sợ cái gì?"
Tôi không biết nấu ăn, ôm gối nhìn Giang Lăng bận rộn chạy tới chạy lui.
Giang Lăng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi vài cái: "Tần Vị Ký làm thế nào đem mày nuôi thành một tên rác rưởi như này?"
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Làm sao? Chu Lận có tiền như vậy, không cho mày cơm ăn?"
Giang Lăng không lên tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc tôi một cái: "Nếu một ngày nào đó giải nghệ, chúng ta cũng có thể kinh doanh hay làm gì đó."
Tôi dừng một chút: "Tại sao giải nghệ?"
"Mệt mỏi." Giọng điệu Giang Lăng đều là uể oải, tôi có thể nghe ra được: "Gần đây rất nhiều hoạt động của tao đều bị Chu Lận đóng băng. Nói không chừng một ngày đẹp trời tao chọc giận hắn, liền chẳng thể lăn lộn nổi nữa."
"Bọn mày gần đây quan hệ không tốt sao?"
Giang Lăng lắc đầu: "Lời tao nói khó nghe, cũng không muốn dỗ dành, làm sao có thể thỏa mãn kim chủ đây?"
Tôi không khuyên Giang Lăng, chỉ cần ngay từ đầu cậu đã chọn con đường này, thoát thân sẽ không đơn giản như vậy.
Trong giới giải trí, để đi đường tắt nhiều người đều chọn kim chủ để nhờ cậy.
Nếu may mắn sẽ gặp được kim chủ tốt bụng, ăn chơi mệt nghỉ cũng không bị bạc đãi. Chỉ tiếc là cả đời khó có thể thoát thân được.
Tôi biết một đôi phu thê trong làng giải trí, trước khi kết hôn đều từng có kim chủ chống lưng, họ liều mạng dùng danh dự nửa đời mới khiến kim chủ đồng ý thả cho họ kết hôn.
Con đường này thật sâu, Giang Lăng tuổi tác tuy rằng cũng ngang ngửa tôi, nhưng gia thế thuần khiết chưa va chạm nhiều. Nếu đắc tội với Chu Lận thật, một mình cậu ấy căn bản là không thể nào chống đỡ được, không thân bại danh liệt cũng phải bị lột mất lớp da.
"Giang Lăng." Tôi có chút đau lòng: "Cảm thấy khó quá cũng đừng kiên trì, trốn tránh tuy rằng thật đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng."
Giang Lăng hướng tôi mỉm cười, từ khi biết Giang Lăng tới nay cậu ấy cũng rất ít cười, cậu ta tính tình lãnh đạm, ngoại trừ gặp tôi cậu đều hiếm khi phàn nàn gì về bản thân.
Không giống tôi, trong mắt cậu dụi chẳng ra được hạt cát.
Nước trong không có cá, đạo lý này Giang Lăng làm sao mà không hiểu.
"Tần Vị Ký giận mày?"
Tôi nhàn nhạt nói: "Ừm."
"Anh ta có từng giận mày không?"
Tôi nghĩ nghĩ, kết hôn ba năm Tần Vị Ký ngoại trừ lúc tôi mới tỉnh lại trong viện, ngược lại là rất hiếm khi nổi nóng.
"Có một lần." Tôi chợt nhớ tới: "Hồi đó tao nghiện game online, chơi DNF hơn nửa đêm không ngủ vẫn gật lên gật xuống ngồi chơi game, hướng trong game đập phá hơn triệu đô, Tần ca trong cơn tức giận đem thẻ của tao đóng băng toàn bộ."
Giang Lăng vẻ mặt méo mó nhìn tôi: "Đúng là cái đồ ăn chơi trác táng."
Tôi càng nghĩ càng buồn cười, vùi mình vào gối mà cười.
"Gần đây đừng đọc tin tức."
Tôi bất đắc dĩ nhìn Giang Lăng: "Nếu mày không nói, tao mười ngày nửa tháng cũng không thèm nhìn Weibo, nhưng hiện tại liền muốn mở lên xem."
Giang Lăng trợn trắng mắt nhìn tôi: "Mày muốn xem liền xem, tự mình bức chết chính mình."
Chiều gió Weibo thay đổi trong nháy mắt, sau lưng như có gì đó đang thao túng, rất có thể sẽ bị hack toàn bộ mạng.
【 Đây không phải hết tiền liền về nước kiếm chát sao? 】
【 Dù sao ca ca đã nguội, còn không cho ca ca gấp? 】
【 Đều đã ly hôn, buông tha Tần hoàng đi, đừng chà xát nhiệt độ của người khác có được không? 】
【 Người mới muốn hỏi một chút, nơi này lại tái hiện cảnh tượng gì vậy? 】
【 Trí nhớ Internet kém vậy sao, cái thứ đồ chơi này có thể được tha thứ? 】
【 Thành thật mà nói, người hâm mộ của anh ta là những người cuồng điên nhất mà tôi từng thấy, mà người đứng đầu sự cuồng điên ấy đã trở lại. 】
Tôi khẽ cắn răng, địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở trên mạng.
Tôi bĩu môi nhìn Giang Lăng: "Giang Lăng, ta bị mắng."
Giang Lăng nhìn tôi liền biết tôi không sao, cười lắc đầu một cái: "Đáng đời."
Tôi tắt điện thoại, vẫn ung dung nằm trên ghế sa lông.
Nhóm anti-fan không biết, tại hạ bất tài không có gì khác chỉ có da mặt đàn hồi không ai sánh kịp.
Khi tôi dựa vào sự nổi tiếng để kiếm tiền, tôi còn chẳng để tâm bọn họ. Tôi hiện tại còn chẳng cần lưu lượng, bọn họ có nói gì cũng chẳng ảnh hưởng tôi.
"Đừng quá để tâm mấy lời nói trên mạng, mày cũng biết đã bao người bị hủy hoại bởi nó."
"Tao đương nhiên biết." Tôi nhấc mí mắt lên: "Lúc mới nổi bởi vì tao tham gia một sự kiện không cười, bị cư dân mạng mắng ba ngày ba đêm, còn đem cha mẹ tao ra mắng, máu chó đầy đầu."
"Không biết ở đâu nổ ra tin tao thi rớt chẳng trường đại học nào thèm nhận, bọn họ đều mắng tao không có văn hóa, chỉ được cái bản mặt."
"Sau đó mẹ tao qua đời cũng bị bới ra, anti-fan còn nói là tao khắc chết mẹ tao."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Buồn cười, nếu muốn đầu tiên tao phải đem cái người ba đang không biết nơi nào kia khắc chết trước."
Tôi duỗi cánh tay.
"Chỉ cần tao phạm sai lầm, liền bị người ta tóm lấy."
"Nhưng Giang Lăng, con người không phải thần tiên, ai có thể vô tội được?"
"Tao chỉ có thể nghĩ rằng nếu trái tim rỗng tuếch, liền không nhiễm bụi."
Giang Lăng trợn mắt nhìn tôi: "Trường đại học không có mắt nào lại không nhận mày?"
"Bắc đại."
"Cút đi."
_____
#Bly
Tôi chưa từng hỏi Tần Vị Ký tại sao anh ấy không muốn tôi đóng vai An Đường. Nếu muốn vai diễn này tôi liền dùng dư luận ép buộc anh.
Tôi là một người như vậy, làm thế nào Tần Vị Ký có thể chịu đựng yêu liền ba năm.
Khi Giang Lăng tới đón, tôi đứng tựa vào cửa, chẳng dám đi vào nghe Tần Vị Ký cùng người ở bên trong đang nói cái gì.
"Làm sao vậy?"
Tôi ngẩng đầu, như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, chỉ chỉ vào cửa: "Họ đang thảo luận bên trong..."
Giang Lăng nhíu mày: "Cổ họng bị làm sao?"
"Khàn."
Giang Lăng không vui lắm: "Tao đi vào chào bọn họ một tiếng."
Tôi kéo Giang Lăng, lắc lắc đầu: "Có Tần ca ở đây, vai diễn này hẳn là ổn..."
"Vậy mày đợi ở cửa làm gì? Tao dẫn mày đi ăn chút gì đi."
Tôi mím môi: "Tao chờ một lát đã."
Giang Lăng kéo tay tôi chuẩn bị rời đi: "Còn chờ cái gì? Còn chưa đủ nể mặt? Sao từ đầu không nói vậy đi. Mày đang yên ổn ở nước ngoài cớ gì lại sống chết kéo về. Gọi về còn bắt casting, casting xong lại đắn đo suy nghĩ con mẹ gì, chúng ta không diễn nữa."
Không biết Giang Lăng từ đâu đã ôm cục tức, rất tức giận, giọng nói như là đang cố ý để bên trong nghe được.
Tôi buồn cười vừa định rời đi cùng cậu ấy, Chu Không liền bước ra.
"Ồn ào cái gì?" Chu Không liếc mắt nhìn Giang Lăng: "Sao cậu lại tới đây?"
Giang Lăng không nhịn được muốn đi vào: "Để tôi xem bọn họ là nhà đầu tư nào, cho tôi mở rộng tầm mắt, ánh mắt xảo quyệt như thế sau này khẳng định tôi cũng chẳng thể quay phim bọn họ đầu tư được."
"Đừng làm loạn." Chu Không kéo Giang Lăng lại: "Nếu không tôi liền gọi nhờ Chu tổng đến quản cậu."
Tôi thậm chí còn không cố ngăn Giang Lăng lại, tâm tình cậu ấy hôm nay không tốt, nhưng làm việc rất có chừng mực.
"Ông còn biết tôi sợ hắn, có bản lĩnh thì làm cho hắn phong sát tôi đi."
"Có phải cậu học theo cái tính phách lối của Tạ Dao Ngâm rồi không?"
Tôi oan uổng, tôi học theo Giang Lăng còn tạm được.
Tôi tiến lên kéo Giang Lăng: "Được rồi Giang Lăng, Tần ca còn ở bên trong, chúng ta đừng gây chuyện."
Giang Lăng nén giận, kéo tôi đi.
Lên xe, Giang Lăng nhìn sắc mặt tôi không tốt, liền mở điều hòa ý bảo tôi ngủ một giấc.
Tôi rất mệt nên cũng nhắm mắt tựa ra sau.
Bất tri bất giác, thật sự chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Giang Lăng đã lái đến bãi đậu xe.
"Chỗ nào rồi?"
"Nhà tao, mày cứ ở đây hai ngày đi."
Giang Lăng xuống xe từ trong cốp lấy ra hai cái túi lớn: "Tao mới vừa mua nguyên liệu, lát nữa ăn lẩu."
Tôi cau mày nhìn hắn: "Đại ca, anh vẫn còn là người sao? Cổ họng em thế này rồi mà còn cho em ăn lẩu."
Giang Lăng khóa xe: "Không cay, đại nam nhân mà sợ cái gì?"
Tôi không biết nấu ăn, ôm gối nhìn Giang Lăng bận rộn chạy tới chạy lui.
Giang Lăng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi vài cái: "Tần Vị Ký làm thế nào đem mày nuôi thành một tên rác rưởi như này?"
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Làm sao? Chu Lận có tiền như vậy, không cho mày cơm ăn?"
Giang Lăng không lên tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc tôi một cái: "Nếu một ngày nào đó giải nghệ, chúng ta cũng có thể kinh doanh hay làm gì đó."
Tôi dừng một chút: "Tại sao giải nghệ?"
"Mệt mỏi." Giọng điệu Giang Lăng đều là uể oải, tôi có thể nghe ra được: "Gần đây rất nhiều hoạt động của tao đều bị Chu Lận đóng băng. Nói không chừng một ngày đẹp trời tao chọc giận hắn, liền chẳng thể lăn lộn nổi nữa."
"Bọn mày gần đây quan hệ không tốt sao?"
Giang Lăng lắc đầu: "Lời tao nói khó nghe, cũng không muốn dỗ dành, làm sao có thể thỏa mãn kim chủ đây?"
Tôi không khuyên Giang Lăng, chỉ cần ngay từ đầu cậu đã chọn con đường này, thoát thân sẽ không đơn giản như vậy.
Trong giới giải trí, để đi đường tắt nhiều người đều chọn kim chủ để nhờ cậy.
Nếu may mắn sẽ gặp được kim chủ tốt bụng, ăn chơi mệt nghỉ cũng không bị bạc đãi. Chỉ tiếc là cả đời khó có thể thoát thân được.
Tôi biết một đôi phu thê trong làng giải trí, trước khi kết hôn đều từng có kim chủ chống lưng, họ liều mạng dùng danh dự nửa đời mới khiến kim chủ đồng ý thả cho họ kết hôn.
Con đường này thật sâu, Giang Lăng tuổi tác tuy rằng cũng ngang ngửa tôi, nhưng gia thế thuần khiết chưa va chạm nhiều. Nếu đắc tội với Chu Lận thật, một mình cậu ấy căn bản là không thể nào chống đỡ được, không thân bại danh liệt cũng phải bị lột mất lớp da.
"Giang Lăng." Tôi có chút đau lòng: "Cảm thấy khó quá cũng đừng kiên trì, trốn tránh tuy rằng thật đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng."
Giang Lăng hướng tôi mỉm cười, từ khi biết Giang Lăng tới nay cậu ấy cũng rất ít cười, cậu ta tính tình lãnh đạm, ngoại trừ gặp tôi cậu đều hiếm khi phàn nàn gì về bản thân.
Không giống tôi, trong mắt cậu dụi chẳng ra được hạt cát.
Nước trong không có cá, đạo lý này Giang Lăng làm sao mà không hiểu.
"Tần Vị Ký giận mày?"
Tôi nhàn nhạt nói: "Ừm."
"Anh ta có từng giận mày không?"
Tôi nghĩ nghĩ, kết hôn ba năm Tần Vị Ký ngoại trừ lúc tôi mới tỉnh lại trong viện, ngược lại là rất hiếm khi nổi nóng.
"Có một lần." Tôi chợt nhớ tới: "Hồi đó tao nghiện game online, chơi DNF hơn nửa đêm không ngủ vẫn gật lên gật xuống ngồi chơi game, hướng trong game đập phá hơn triệu đô, Tần ca trong cơn tức giận đem thẻ của tao đóng băng toàn bộ."
Giang Lăng vẻ mặt méo mó nhìn tôi: "Đúng là cái đồ ăn chơi trác táng."
Tôi càng nghĩ càng buồn cười, vùi mình vào gối mà cười.
"Gần đây đừng đọc tin tức."
Tôi bất đắc dĩ nhìn Giang Lăng: "Nếu mày không nói, tao mười ngày nửa tháng cũng không thèm nhìn Weibo, nhưng hiện tại liền muốn mở lên xem."
Giang Lăng trợn trắng mắt nhìn tôi: "Mày muốn xem liền xem, tự mình bức chết chính mình."
Chiều gió Weibo thay đổi trong nháy mắt, sau lưng như có gì đó đang thao túng, rất có thể sẽ bị hack toàn bộ mạng.
【 Đây không phải hết tiền liền về nước kiếm chát sao? 】
【 Dù sao ca ca đã nguội, còn không cho ca ca gấp? 】
【 Đều đã ly hôn, buông tha Tần hoàng đi, đừng chà xát nhiệt độ của người khác có được không? 】
【 Người mới muốn hỏi một chút, nơi này lại tái hiện cảnh tượng gì vậy? 】
【 Trí nhớ Internet kém vậy sao, cái thứ đồ chơi này có thể được tha thứ? 】
【 Thành thật mà nói, người hâm mộ của anh ta là những người cuồng điên nhất mà tôi từng thấy, mà người đứng đầu sự cuồng điên ấy đã trở lại. 】
Tôi khẽ cắn răng, địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở trên mạng.
Tôi bĩu môi nhìn Giang Lăng: "Giang Lăng, ta bị mắng."
Giang Lăng nhìn tôi liền biết tôi không sao, cười lắc đầu một cái: "Đáng đời."
Tôi tắt điện thoại, vẫn ung dung nằm trên ghế sa lông.
Nhóm anti-fan không biết, tại hạ bất tài không có gì khác chỉ có da mặt đàn hồi không ai sánh kịp.
Khi tôi dựa vào sự nổi tiếng để kiếm tiền, tôi còn chẳng để tâm bọn họ. Tôi hiện tại còn chẳng cần lưu lượng, bọn họ có nói gì cũng chẳng ảnh hưởng tôi.
"Đừng quá để tâm mấy lời nói trên mạng, mày cũng biết đã bao người bị hủy hoại bởi nó."
"Tao đương nhiên biết." Tôi nhấc mí mắt lên: "Lúc mới nổi bởi vì tao tham gia một sự kiện không cười, bị cư dân mạng mắng ba ngày ba đêm, còn đem cha mẹ tao ra mắng, máu chó đầy đầu."
"Không biết ở đâu nổ ra tin tao thi rớt chẳng trường đại học nào thèm nhận, bọn họ đều mắng tao không có văn hóa, chỉ được cái bản mặt."
"Sau đó mẹ tao qua đời cũng bị bới ra, anti-fan còn nói là tao khắc chết mẹ tao."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Buồn cười, nếu muốn đầu tiên tao phải đem cái người ba đang không biết nơi nào kia khắc chết trước."
Tôi duỗi cánh tay.
"Chỉ cần tao phạm sai lầm, liền bị người ta tóm lấy."
"Nhưng Giang Lăng, con người không phải thần tiên, ai có thể vô tội được?"
"Tao chỉ có thể nghĩ rằng nếu trái tim rỗng tuếch, liền không nhiễm bụi."
Giang Lăng trợn mắt nhìn tôi: "Trường đại học không có mắt nào lại không nhận mày?"
"Bắc đại."
"Cút đi."
_____
#Bly
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương