Ly Hôn Năm Thứ Năm
Chương 19: Em thật sự không biết hôn?
Sau khi Tần Vị Ký đến, cả trường quay đều trở nên căng thẳng.
Số lần tôi NG nhiều hơn, Chu Không chẳng buồn cho tôi một chút mặt mũi cứ thế mà chửi bới: "Tạ Dao Ngâm! Ai câu hồn ngươi mất rồi?! Tự banh mắt ra mà nhìn là ngươi đang diễn cái dạng gì?!"
Mọi người ở phim trường cũng ôm bụng cười vang.
"Makeup dặm lại đi."
Mồ hôi trên trán làm nhòe đi lớp trang điểm của tôi, chị makeup vội chạy lên lau mồ hôi, phủ thêm một lớp phấn.
Tôi nóng nảy làm nũng: "Chị ơi, chị dặm ít thôi, phấn càng dày em càng dễ ra mồ hôi."
Tôi, một người ba mươi tuổi gọi con bé là chị nhưng có vẻ không khả quan lắm.
Chị makeup đỏ mặt: "Cảm giác Tần lão sư đến, cậu vui vẻ hơn rất nhiều."
Tôi cười cười, nói nhỏ: "Em sợ Tần lão sư nhìn đống phấn trên mặt em như này lại thấy phản cảm."
"Không đâu." Chị makeup mỉm cười.
Quay cả buổi sáng, quần áo tôi đã thấm đẫm mồ hôi.
Giờ nghỉ trưa, tôi tranh thủ chạy về khách sạn tắm sơ qua, lúc trở lại phim trường mọi người cũng vừa bắt đầu ăn cơm.
Trợ lý sản xuất thấy tôi đến liền đưa hộp cơm cho tôi: "Anh Tạ, tôi có để lại cho cậu một phần."
Tôi xua xua tay, trời nóng quá nên cũng chẳng thấy đói: "Tôi không ăn, cảm ơn."
"Cơm ở phim trường không hợp khẩu vị thì để tôi gọi người ra ngoài mua cho cậu ha?"
Tôi cười cười: "Không có đoàn nào đặt cơm sang hơn anh đâu, chỉ là giờ tôi không muốn ăn cho lắm."
Việc đặt cơm cho đoàn phim điện ảnh được xem như một món mồi béo bở đối với ê-kíp, khấu trừ chi phí cũng đã có thể kiếm mấy trăm ngàn USD.
Mà Chu Không tìm người vẫn là phúc hậu, cơm hộp cho đoàn phim đều chi rất hào phóng
"Vậy sau này cậu có muốn ăn cái gì thì nói với tôi, tôi đặt riêng giúp cậu."
Tôi gật đầu: "Được."
Đang nói chuyện, liền thấy Tần Vị Ký đứng cách đó không xa nhìn về bên này.
"Anh Tần."
Tần Vị Ký thu tầm mắt: "Em mới đi đâu?"
"Về khách sạn tắm."
"Ăn cơm chưa?"
Tôi dừng một chút, mỉm cười: "Em đến muộn, cơm đã phát hết rồi."
Trợ lý sản xuất kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Hả????"
Tôi hướng cậu ta nháy mắt một cái.
Tần Vị Ký nhíu mày: "Trợ lý em đâu?"
Tôi cúi thấp đầu: "Chưa kịp tìm."
"Vậy bình thường ăn cơm thế nào? Đều cùng người trong đoàn đi lĩnh cơm hộp?"
Trợ lý sản xuất cuống lên: "Đương nhiên không phải như thế đâu Tần lão sư, chúng tôi đều sẽ đặc biệt đem đến cho Tạ lão sư."
Tôi cố nhịn cười, giải vây: "Là hôm nay bọn họ không tìm được em, nên cơm đều đã phát xong rồi."
"Thật ra thì..." Quản lý sản xuất nhìn hộp cơm trong tay muốn nói lại thôi.
Tôi đè tay hắn xuống: "Chỉ có một hộp, tôi sao dám ăn của cậu đây?"
Quản lý sản xuất miễn cưỡng nuốt lời muốn nói trở về.
"Tới chỗ tôi đi." Tần Vị Ký chậm rãi mở miệng: "Tôi nói trợ lý đặt đồ cho em."
"Được." Tôi quay đầu lại, hai tay ôm quyền hướng quản lý sản xuất lấy cảm tạ.
Quản lý sản xuất kinh ngạc trợn to hai mắt: "Đậu mớ!! Trà xanh ở ngay cạnh mình?"
Sau đó, mọi người ở trường quay nhận ra rằng có một vị ngôi sao điện ảnh nào đó càng ngày càng đạo đức giả, càng ngày càng nổi tiếng.
Quay phim được nửa chừng, vị ngôi sao điện ảnh kia dừng lại: "Không được, tôi chóng mặt."
Tần Vị Ký liền đi tìm Chu Không: "Chu đạo, cho mọi người nghỉ một lát đi."
Lúc ăn cơm, vị ngôi sao điện ảnh kia cũng sẽ phàn một cách khó chịu: "Ban sản xuất à, cái này nguội quá, tôi đau dạ dày."
Tần Vị Ký liền đi tìm nhà sản xuất: "Sau này để trợ lý của tôi gọi đồ ăn cho cậu ấy, các cậu không cần phải đưa cơm hộp nữa."
Vị ngôi sao điện ảnh kia chính là tôi.
Chu Không nhìn ra mánh khóe, cười nhạo tôi: "Ai xúi ngươi làm ba cái trò mèo đó hả?"
Tôi nghiêng đầu: "Có lẽ là tình yêu chăng, mà ngài Chu đây không hiểu được đâu."
Tôi diễn trò như thế cũng chẳng nhiều, khi Tần Vị Ký không ở phim trường tôi rất kiệm lời, tôi chính là An Đường.
Cơ hồ mọi người đều cảm nhận được sự biến hóa không ngừng của tôi.
Tôi đọc thông báo cảnh hôn của An Đường và Hứa Giang sẽ quay vào chiều nay, tôi liền hận bản thân vì miệng hỗn mà đắc tội với vị đạo diễn lòng dạ hẹp hòi.
Thật chẳng muốn thừa nhận, nhưng khi đối mặt với Tần Vị Ký tôi liền nhụt chí.
Khi ở độ tuổi thanh xuân, mọi thứ đều còn tốt đẹp, tôi và Tần Vị Ký là một cặp trời sinh, tôi cảm thấy mình là người duy nhất xứng với Tần tiên sinh.
Trong nháy mắt, tôi dần mất đi vẻ đẹp của mình, thứ tôi mất không phải là khuôn mặt vốn có mà chính là sự trong sáng của trái tim thuở đầu.
Tôi không dám đến quá gần anh, cảm thấy dù chỉ một giọt nước làm bẩn quần áo anh, thì cũng đã xem như bôi nhọ Tần tiên sinh của tôi.
Chúng tôi đã từng kề vai sát cánh, nhưng bây giờ tôi đã với không với tới anh nữa rồi.
"Tạ lão sư, Chu đạo gọi anh."
Tôi hơi ngẩn người, đứng dậy đi vào trường quay.
"Tiểu Tạ, đi thay đồ ngủ, chuyên viên trang điểm đem tóc của cậu ta làm loạn lên chút đi."
Áo ngắn tay quần cộc, có thể coi đây là bộ đồ mát mẻ nhất mà tôi mặc mấy ngày nay.
"Được, xem vị trí rồi bắt đầu, Vị Ký từ ngoài cửa bước vào đi."
Tôi nằm trên ghế sa lông, Tần Vị Ký mở cửa đi vào.
Liền nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của anh ngày càng gần, mồ hôi còn đọng lại giữa cổ tôi, gió thoảng qua, lòng đều lạnh buốt.
Tôi với anh Tần đã từng ngày đêm đầu ấp tay gối, nhưng tình cảm dù có bền chặt tới đâu thì cũng chẳng chống chọi nổi với thời gian, từng giây từng phút đã trôi qua.
Tôi đột ngột mở mắt.
Tần Vị Ký đang nghiêng người nhìn tôi, tôi mở mắt, không có diễn, trong con mắt si tình của anh tràn đầy dục vọng.
"Làm cái gì?" Chu Không hô.
Tôi thở hổn hển ngồi dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Vị Ký.
"Xin lỗi, đạo diễn Chu."
"Quay lại!" Chu Không cau mày tựa hồ nhìn thấy gì, hô: "Tháo đồng hồ ra, An Đường có thể mang đồng hồ trị giá mấy chục ngàn đô của anh sao?"
Tôi ngẩn người, nhìn đồng hồ bên tay trái, không tự chủ vội đưa tay giấu ra phía sau.
Tần Vị Ký cũng nhìn đồng hồ của tôi, nét mặt ôn hòa trở nên lạnh nhạt, con ngươi đa tình trở nên ảm đạm.
Chỉ có hai chúng tôi biết thứ mà tôi dùng đồng hồ che chắn chính là vết sẹo ngăn cách mối quan hệ của hai đứa.
"Ban đạo cụ, tìm cho tôi một chiếc đồng hồ rẻ tiền." Tần Vị Ký nhàn nhạt mở miệng.
Tôi thay đồng hồ sau lưng Tần Vị Ký, hắng giọng một cái: "Có thể bắt đầu, Tần ca."
Tần Vị Ký đưa tay ra, một tay ôm trọn thắt lưng của tôi, một tay đỡ đầu tôi.
Tôi căng thẳng, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, vai cứng đờ đến mức cong lên một cách lạ thường.
"Cắt!" Chu Không bất đắc dĩ hô: "Hứa Giang với An Đường đã không phải lần đầu tiên hôn, ngươi sốt sắng như vậy làm cái quái gì?"
Tôi có chút nhụt chí, lẽ ra tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đối mặt với Tần Vị Ký tôi có quá nhiều tư tình, hoàn toàn không cách nào nhập vai An Đường được.
"Chu đạo, tôi nghỉ một chút."
Chu Không nhìn tôi, cau mày nói: "Ngươi ngay cả hôn cũng không biết?"
Tôi đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Tần Vị Ký buông lỏng tay: "Đi theo tôi."
Tôi theo Tần Vị Ký vào phòng nghỉ, tôi sợ anh nổi giận, trước khi bước vào đã liền xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh Tần."
"Đóng cửa lại."
Tôi nghe được giọng anh có chút khàn, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Anh ngồi trên ghế sofa, duỗi tay về phía tôi: "Lại đây."
Khi tôi bước đến, Tần Vị Ký kéo tôi vào lòng, tôi nhìn anh thật gần, mặt đỏ bừng như say nắng.
"Anh Tần..."
Tần Vị Ký nhướng mày nhìn tôi, áp sát môi: "Em thật sự không biết hôn?"
Tôi ngã người về sau, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc ấy: "Em... em có..."
Tần Vị Ký gật đầu, vòng tay qua eo ôm lấy tôi: "Có thế nào?"
Tôi còn đang bận ngớ người, Tần Vị Ký đã liền dán lên môi tôi.
Nắng chiều chiếu vào, ngay cái tóc tôi cũng ánh lên một màu hồng nhạt.
Nỗi uất ức bấy lâu không thể giải tỏa, năm năm xa cách dẫn đến xa lạ, ảo giác khác nhau một trời một vực, tất cả đều tan biến vào giờ phút này.
Tôi đại khái cho rằng lúc này tôi không còn là tôi nữa.
Nhắm mắt lại, vòng tay ôm cổ anh, cảm thụ hơi thở của chúng tôi dây dưa với nhau.
Núi trời mênh mông, đi loanh quanh một hồi, tôi vẫn là muốn trở về bên anh.
Đã từng nghĩ cô đơn cả đời cũng chẳng sao, nhưng cớ gì tận sâu trong thâm tâm lại chẳng muốn như vậy nữa đây?
_____
#Bly
Số lần tôi NG nhiều hơn, Chu Không chẳng buồn cho tôi một chút mặt mũi cứ thế mà chửi bới: "Tạ Dao Ngâm! Ai câu hồn ngươi mất rồi?! Tự banh mắt ra mà nhìn là ngươi đang diễn cái dạng gì?!"
Mọi người ở phim trường cũng ôm bụng cười vang.
"Makeup dặm lại đi."
Mồ hôi trên trán làm nhòe đi lớp trang điểm của tôi, chị makeup vội chạy lên lau mồ hôi, phủ thêm một lớp phấn.
Tôi nóng nảy làm nũng: "Chị ơi, chị dặm ít thôi, phấn càng dày em càng dễ ra mồ hôi."
Tôi, một người ba mươi tuổi gọi con bé là chị nhưng có vẻ không khả quan lắm.
Chị makeup đỏ mặt: "Cảm giác Tần lão sư đến, cậu vui vẻ hơn rất nhiều."
Tôi cười cười, nói nhỏ: "Em sợ Tần lão sư nhìn đống phấn trên mặt em như này lại thấy phản cảm."
"Không đâu." Chị makeup mỉm cười.
Quay cả buổi sáng, quần áo tôi đã thấm đẫm mồ hôi.
Giờ nghỉ trưa, tôi tranh thủ chạy về khách sạn tắm sơ qua, lúc trở lại phim trường mọi người cũng vừa bắt đầu ăn cơm.
Trợ lý sản xuất thấy tôi đến liền đưa hộp cơm cho tôi: "Anh Tạ, tôi có để lại cho cậu một phần."
Tôi xua xua tay, trời nóng quá nên cũng chẳng thấy đói: "Tôi không ăn, cảm ơn."
"Cơm ở phim trường không hợp khẩu vị thì để tôi gọi người ra ngoài mua cho cậu ha?"
Tôi cười cười: "Không có đoàn nào đặt cơm sang hơn anh đâu, chỉ là giờ tôi không muốn ăn cho lắm."
Việc đặt cơm cho đoàn phim điện ảnh được xem như một món mồi béo bở đối với ê-kíp, khấu trừ chi phí cũng đã có thể kiếm mấy trăm ngàn USD.
Mà Chu Không tìm người vẫn là phúc hậu, cơm hộp cho đoàn phim đều chi rất hào phóng
"Vậy sau này cậu có muốn ăn cái gì thì nói với tôi, tôi đặt riêng giúp cậu."
Tôi gật đầu: "Được."
Đang nói chuyện, liền thấy Tần Vị Ký đứng cách đó không xa nhìn về bên này.
"Anh Tần."
Tần Vị Ký thu tầm mắt: "Em mới đi đâu?"
"Về khách sạn tắm."
"Ăn cơm chưa?"
Tôi dừng một chút, mỉm cười: "Em đến muộn, cơm đã phát hết rồi."
Trợ lý sản xuất kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Hả????"
Tôi hướng cậu ta nháy mắt một cái.
Tần Vị Ký nhíu mày: "Trợ lý em đâu?"
Tôi cúi thấp đầu: "Chưa kịp tìm."
"Vậy bình thường ăn cơm thế nào? Đều cùng người trong đoàn đi lĩnh cơm hộp?"
Trợ lý sản xuất cuống lên: "Đương nhiên không phải như thế đâu Tần lão sư, chúng tôi đều sẽ đặc biệt đem đến cho Tạ lão sư."
Tôi cố nhịn cười, giải vây: "Là hôm nay bọn họ không tìm được em, nên cơm đều đã phát xong rồi."
"Thật ra thì..." Quản lý sản xuất nhìn hộp cơm trong tay muốn nói lại thôi.
Tôi đè tay hắn xuống: "Chỉ có một hộp, tôi sao dám ăn của cậu đây?"
Quản lý sản xuất miễn cưỡng nuốt lời muốn nói trở về.
"Tới chỗ tôi đi." Tần Vị Ký chậm rãi mở miệng: "Tôi nói trợ lý đặt đồ cho em."
"Được." Tôi quay đầu lại, hai tay ôm quyền hướng quản lý sản xuất lấy cảm tạ.
Quản lý sản xuất kinh ngạc trợn to hai mắt: "Đậu mớ!! Trà xanh ở ngay cạnh mình?"
Sau đó, mọi người ở trường quay nhận ra rằng có một vị ngôi sao điện ảnh nào đó càng ngày càng đạo đức giả, càng ngày càng nổi tiếng.
Quay phim được nửa chừng, vị ngôi sao điện ảnh kia dừng lại: "Không được, tôi chóng mặt."
Tần Vị Ký liền đi tìm Chu Không: "Chu đạo, cho mọi người nghỉ một lát đi."
Lúc ăn cơm, vị ngôi sao điện ảnh kia cũng sẽ phàn một cách khó chịu: "Ban sản xuất à, cái này nguội quá, tôi đau dạ dày."
Tần Vị Ký liền đi tìm nhà sản xuất: "Sau này để trợ lý của tôi gọi đồ ăn cho cậu ấy, các cậu không cần phải đưa cơm hộp nữa."
Vị ngôi sao điện ảnh kia chính là tôi.
Chu Không nhìn ra mánh khóe, cười nhạo tôi: "Ai xúi ngươi làm ba cái trò mèo đó hả?"
Tôi nghiêng đầu: "Có lẽ là tình yêu chăng, mà ngài Chu đây không hiểu được đâu."
Tôi diễn trò như thế cũng chẳng nhiều, khi Tần Vị Ký không ở phim trường tôi rất kiệm lời, tôi chính là An Đường.
Cơ hồ mọi người đều cảm nhận được sự biến hóa không ngừng của tôi.
Tôi đọc thông báo cảnh hôn của An Đường và Hứa Giang sẽ quay vào chiều nay, tôi liền hận bản thân vì miệng hỗn mà đắc tội với vị đạo diễn lòng dạ hẹp hòi.
Thật chẳng muốn thừa nhận, nhưng khi đối mặt với Tần Vị Ký tôi liền nhụt chí.
Khi ở độ tuổi thanh xuân, mọi thứ đều còn tốt đẹp, tôi và Tần Vị Ký là một cặp trời sinh, tôi cảm thấy mình là người duy nhất xứng với Tần tiên sinh.
Trong nháy mắt, tôi dần mất đi vẻ đẹp của mình, thứ tôi mất không phải là khuôn mặt vốn có mà chính là sự trong sáng của trái tim thuở đầu.
Tôi không dám đến quá gần anh, cảm thấy dù chỉ một giọt nước làm bẩn quần áo anh, thì cũng đã xem như bôi nhọ Tần tiên sinh của tôi.
Chúng tôi đã từng kề vai sát cánh, nhưng bây giờ tôi đã với không với tới anh nữa rồi.
"Tạ lão sư, Chu đạo gọi anh."
Tôi hơi ngẩn người, đứng dậy đi vào trường quay.
"Tiểu Tạ, đi thay đồ ngủ, chuyên viên trang điểm đem tóc của cậu ta làm loạn lên chút đi."
Áo ngắn tay quần cộc, có thể coi đây là bộ đồ mát mẻ nhất mà tôi mặc mấy ngày nay.
"Được, xem vị trí rồi bắt đầu, Vị Ký từ ngoài cửa bước vào đi."
Tôi nằm trên ghế sa lông, Tần Vị Ký mở cửa đi vào.
Liền nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của anh ngày càng gần, mồ hôi còn đọng lại giữa cổ tôi, gió thoảng qua, lòng đều lạnh buốt.
Tôi với anh Tần đã từng ngày đêm đầu ấp tay gối, nhưng tình cảm dù có bền chặt tới đâu thì cũng chẳng chống chọi nổi với thời gian, từng giây từng phút đã trôi qua.
Tôi đột ngột mở mắt.
Tần Vị Ký đang nghiêng người nhìn tôi, tôi mở mắt, không có diễn, trong con mắt si tình của anh tràn đầy dục vọng.
"Làm cái gì?" Chu Không hô.
Tôi thở hổn hển ngồi dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Vị Ký.
"Xin lỗi, đạo diễn Chu."
"Quay lại!" Chu Không cau mày tựa hồ nhìn thấy gì, hô: "Tháo đồng hồ ra, An Đường có thể mang đồng hồ trị giá mấy chục ngàn đô của anh sao?"
Tôi ngẩn người, nhìn đồng hồ bên tay trái, không tự chủ vội đưa tay giấu ra phía sau.
Tần Vị Ký cũng nhìn đồng hồ của tôi, nét mặt ôn hòa trở nên lạnh nhạt, con ngươi đa tình trở nên ảm đạm.
Chỉ có hai chúng tôi biết thứ mà tôi dùng đồng hồ che chắn chính là vết sẹo ngăn cách mối quan hệ của hai đứa.
"Ban đạo cụ, tìm cho tôi một chiếc đồng hồ rẻ tiền." Tần Vị Ký nhàn nhạt mở miệng.
Tôi thay đồng hồ sau lưng Tần Vị Ký, hắng giọng một cái: "Có thể bắt đầu, Tần ca."
Tần Vị Ký đưa tay ra, một tay ôm trọn thắt lưng của tôi, một tay đỡ đầu tôi.
Tôi căng thẳng, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, vai cứng đờ đến mức cong lên một cách lạ thường.
"Cắt!" Chu Không bất đắc dĩ hô: "Hứa Giang với An Đường đã không phải lần đầu tiên hôn, ngươi sốt sắng như vậy làm cái quái gì?"
Tôi có chút nhụt chí, lẽ ra tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đối mặt với Tần Vị Ký tôi có quá nhiều tư tình, hoàn toàn không cách nào nhập vai An Đường được.
"Chu đạo, tôi nghỉ một chút."
Chu Không nhìn tôi, cau mày nói: "Ngươi ngay cả hôn cũng không biết?"
Tôi đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Tần Vị Ký buông lỏng tay: "Đi theo tôi."
Tôi theo Tần Vị Ký vào phòng nghỉ, tôi sợ anh nổi giận, trước khi bước vào đã liền xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh Tần."
"Đóng cửa lại."
Tôi nghe được giọng anh có chút khàn, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Anh ngồi trên ghế sofa, duỗi tay về phía tôi: "Lại đây."
Khi tôi bước đến, Tần Vị Ký kéo tôi vào lòng, tôi nhìn anh thật gần, mặt đỏ bừng như say nắng.
"Anh Tần..."
Tần Vị Ký nhướng mày nhìn tôi, áp sát môi: "Em thật sự không biết hôn?"
Tôi ngã người về sau, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc ấy: "Em... em có..."
Tần Vị Ký gật đầu, vòng tay qua eo ôm lấy tôi: "Có thế nào?"
Tôi còn đang bận ngớ người, Tần Vị Ký đã liền dán lên môi tôi.
Nắng chiều chiếu vào, ngay cái tóc tôi cũng ánh lên một màu hồng nhạt.
Nỗi uất ức bấy lâu không thể giải tỏa, năm năm xa cách dẫn đến xa lạ, ảo giác khác nhau một trời một vực, tất cả đều tan biến vào giờ phút này.
Tôi đại khái cho rằng lúc này tôi không còn là tôi nữa.
Nhắm mắt lại, vòng tay ôm cổ anh, cảm thụ hơi thở của chúng tôi dây dưa với nhau.
Núi trời mênh mông, đi loanh quanh một hồi, tôi vẫn là muốn trở về bên anh.
Đã từng nghĩ cô đơn cả đời cũng chẳng sao, nhưng cớ gì tận sâu trong thâm tâm lại chẳng muốn như vậy nữa đây?
_____
#Bly
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương