Ly Hôn Năm Thứ Năm
Chương 31: Xin lỗi Tần ca, em gọi nhầm
Chương sau có đường, chứng minh cho tui thấy đây là ngọt sủng văn.
Khi Giang Lăng rời đi, tôi liền cảm thấy cả căn phòng bỗng chốc trống vắng.
Đồ điện trong phòng khách phát ra âm thanh yếu ớt khiến lòng tôi rối bời.
Ngày đó tôi nói với anh Tần tôi sẽ yêu người khác, Tần Vị Ký vẫn ngồi yên đó nhìn tôi. Nhưng tận sâu trong mắt anh tia sáng như vừa vụt tắt, khí chất nơi đầu mắt cũng chậm rãi biến mất.
Trước giờ chỉ cần một ánh mắt của Tần Vị Ký tôi liền biết mình đã sai.
Tôi chỉ không biết rốt cuộc anh muốn gì ở tôi. Yêu anh là sai mà để anh đi cũng không đúng.
Khi tôi đang mơ mơ màng màng chìm trong giấc ngủ thì nghe thấy Giang Lăng đã về.
Mở điện thoại ra, mới ba giờ sáng.
Chu Lận có phải tệ đến mức không để Giang Lăn ở lại qua đêm?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, liền thấy Giang Lăng đang ngồi trên sô pha, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào cậu, cả người như phát sáng.
Tôi không lên tiếng gọi, sợ âm thanh quá lớn sẽ thổi tan ánh trăng trên người cậu ấy.
Làm thế nào mà một người như Giang Lăng lại khó có được tình yêu đến vậy?
Trên thế giới này có rất nhiều cách để phát tiết như là hút thuốc, uống rượu, làm tình.
Nhưng đáng tiếc Giang Lăng lại không đụng tới bất cứ điều gì trong số đó. Làm thế nào có thể bình tĩnh được với một trái tim đầy muộn phiền đây?
Thời tiết thì ngày càng lạnh hơn và đang dần đến đỉnh điểm của mùa đông.
Tôi rất sợ lạnh vì vậy chỉ biết vùi mình ở nhà không đi ra ngoài.
Giang Lăng cũng liền ở nhà bồi tôi.
Tôi không làm ổ trong phòng khách chơi game thì cũng nằm dài trên giường ngủ nướng cả ngày. Đến giờ cơm thể nào Giang Lăng cũng sẽ kéo tôi dậy.
Khi không làm việc, giờ giấc sinh hoạt của Giang Lăng đều đặn một cách đáng sợ.
Ngày ăn đủ ba bữa, dậy sớm ngủ sớm, buổi tối thỉnh thoảng dắt tôi đi dạo ở công viên dưới nhà.
"Công việc của chúng ta chính là giảm tuổi thọ, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi bất luận thế nào cũng phải hồi máu."
Tôi buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt nhưng Giang Lăng lại luôn bắt tôi phải dậy chạy bộ buổi sáng.
"Tao không sợ chết, để tao ngủ tiếp đi."
Giang Lăng làm như không nghe thấy, sắc mặt sa sầm: "Hôm nay không chạy đủ mười vòng thì cứ dọn đồ cút xéo khỏi nhà tao."
Tôi bĩu môi, oan ức đuổi theo bước chân của Giang Lăng. Cái phận ăn nhờ ở đậu này, thân bất do kỷ.
"Sắp đến sinh nhật rồi, muốn làm gì không?" Giang Lăng đưa cho tôi túi sữa đậu nành vừa mới xếp hàng mua.
Tôi hớp một ngụm đã cảm thấy cái lạnh chậm rãi tan ra: "Đi bar."
Giang Lăng dừng một chút, nhìn tôi: "Trước đây đều tổ chức sinh nhật như vậy sao?"
Trước...
Không nhớ rõ, nếu không có mấy cái ứng dụng thỉnh thoảng nhắc thì tôi sớm đã quên mất ngày sinh của mình rồi.
Một thân một mình lăn lộn lớn lên nên tôi cũng chẳng thấy nó có gì thú vị, chẳng có gì đáng để chúc mừng.
Nhưng anh Tần rất quan tâm.
Anh ấy luôn tặng tôi những món đồ mắc tiền vào ngày sinh nhật, thế nên anh không tránh khỏi có mấy lời bàn tán thô tục. Dù anh biết tôi không hứng thú với mấy món đồ đó nhưng lần nào cũng nhất quyết bỏ ra rất nhiều công sức để mua.
Lúc đầu tôi không nghĩ nó quý, nhưng với tâm ý của anh tôi lại cảm thấy nó rất quý.
Vàng bạc chất đống đầy đầu và để lâu vàng cũng lên giá rất cao.
Chỉ tiếc là bây giờ quà sinh nhật của tôi chỉ còn lại một chiếc xe thể thao.
Chiếc đèn bàn pha lê và măng sét mà Tần Vị Ký tặng đều đã bị tôi đập vỡ trong lúc cãi vã.
Sau đó, tôi vừa khóc vừa ngồi xổm trên mặt đất nhặt mấy mảnh vỡ đó, oán giận Tần Vị Ký luôn tặng tôi những thứ chạm vào liền vỡ, không cất giữ được.
Năm thứ ba, anh tặng tôi một chiếc ô tô.
Anh nói, tôi sẽ không đến nỗi tức giận mà đập xe.
Kỳ thực mỗi lần cãi nhau xong Tần Vị Ký rời đi, tôi đều kích động muốn đập nát chiếc xe.
Tôi thường tự hỏi liệu cuộc hôn nhân của chúng tôi trong ba năm đó có phải là một thảm họa đối với Tần Vị Ký hay không.
Chẳng lẽ kiếp trước Tần Vị Ký mắc nợ tôi sao?
Nếu không, tại sao một người như tôi lại được gửi đến để khiến anh sống không được chết cũng không xong như vậy.
Tại sao lúc đó tôi luôn muốn cãi nhau với anh ấy, có phải tất cả các cuộc hôn nhân đều kết thúc bằng những cuộc cãi vã khi duyện phận của họ đều đến hồi kết?
Tề Liễm Dụ nhất định sẽ hiểu chuyện hơn tôi.
Cậu ta nhất định sẽ không nỡ cãi nhau với Tần Vị Ký và phung phí tình yêu của mình một cách vô ích như thế này.
"Không kém gì đâu."
Giang Lăng khoác vai tôi: "Đừng đi quán bar, anh dẫn em đi chơi."
Tôi chớp chớp mắt: "Tao có hẹn với Phó Tư, cậu ấy mới mở một quán bar."
"Trở về Bắc Kinh cũng dám tới quán bar, không sợ bị chụp ảnh sao?"
Tôi xòe hai tay ra: "Mày thấy tao có sợ không?"
"Mày tự chui đầu vào rọ?"
Tôi mỉm cười: "Tao coi bạo lực mạng như cơm bữa rồi."
Giang Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Tần Vị Ký trước kia dạy mày thế nào, đi quán bar hay vũ trường, mày vẫn còn là người của công chúng sao?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Đúng vậy, mày là hình mẫu của nhân vật công chúng, Chu Lận sẽ trả lương gấp ba nếu mày không đi quán bar à?"
Giang Lăng nghe tôi trêu chọc, cười nói: "Miệng của mày cứ dùng trên người Tần Vị Ký là được, đừng dùng với tao."
"Giang Lăng!" Tôi đỏ mặt: "Con mẹ nó! Ai dùng trên người mày?"
Giang Lăng sững người một lúc, bất đắc dĩ vỗ đầu tôi: "Đọc sách đỏ nhiều vào, đừng có suốt ngày suy nghĩ bậy bạ."
Tôi hơi xấu hổ nên tăng tốc đi về phía trước.
Phó Tư không tận dụng tốt bàn tay của mình trong giới luật sư nên mở một quán bar ở trong giới giải trí cùng với một thiếu gia đến từ khu vực Bắc Kinh. Tôi không muốn đến nhưng tôi không thể từ chối Phó Tư vì cậu ta lúc trước đã giúp tôi rất nhiều.
Lấy cớ tự tổ chức sinh nhật cho mình, tôi vừa vặn đến quán rượu của cậu ta nhìn thử.
Giang Lăng đưa tôi đến cửa: "Uống ít thôi, đến lúc về thì gọi tao hoặc bảo Phó Tư tìm người đưa mày về."
Tôi mở cửa xe, cười với Giang Lăng: "Yên tâm ngủ đi, tao ba mươi rồi, không phải nít lên ba."
Giang Lăng cười nói: "Nam nhân ba mươi tuổi cũng nhớ về nhà sớm."
Tôi mỉm cười lắc đầu bước vào quán bar.
Khoảng thời gian khai trương là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, người đến tấp nập, có người còn giơ biển hiệu. Nghe nói Phó Tư còn mời một MC nổi tiếng, phô trương không nhỏ.
Tôi lặng lẽ đeo kính râm và khẩu trang vào, ở đây tự do còn hơn ở Anh, tôi không sợ bị chụp lén chỉ sợ mọi người chơi hăng say quá sẽ xảy ra chuyện.rồi nhận ra tôi.
Tôi rẽ vào cầu thang ở cuối và đi lên tầng hai. Tầng hai ít người hơn và sạch sẽ hơn nhiều.
Khi bước đến quầy bar, người phục vụ có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy một người nào đó đến quầy mà che kín như vậy, anh ta mỉm cười nhìn tôi: "Thưa ngài, ngài muốn loại rượu gì?"
Tôi tháo kính râm ra, nhưng không tìm thấy bất kỳ bảng chỉ dẫn nào: "Làm cách nào để đến 'Nhất mộng kim'?"
"Rẽ trái ở cuối hành lang."
Tôi đẩy cửa phòng riêng ra, Phó Tư vừa vặn nhìn sang, cười đứng dậy: "Sao cậu lại tự mình lên? Đã nói là để tôi đón rồi mà, không bị ai nhận ra chứ?"
Tôi tháo khẩu trang: "Không."
"Ngồi đi, vườn vặn giới thiệu đối tác của tôi với cậu."
Tôi không nói gì, từ từ tháo kính râm ra. Liếc sang, nụ cười của tôi tạm dừng và người ngồi đối diện Phó Tư như đang nhìn tôi đỏ lửa.
Là Phùng Trình.
Oan gia ngõ hẹp, người mở quán với Phó Tư lại là Phùng Trình vì vậy không lý nào nhìn nhầm được.
Phùng Trình nhìn tôi: "Tiểu Tạ, lâu rồi không gặp."
"Hai người quen nhau à?" Phó Tư nghi ngờ hỏi. Tôi mỉm cười với Phùng Trình, nét phong lưu nhuộm giữa hai hàng mày, sương gió bao bọc bên ngoài hiện rõ trong mắt tôi: "Người quen cũ."
"À..." Phó Tư cảm thấy có gì đó không ổn, kéo tôi ngồi xuống: "Thật trùng hợp."
Trong suốt quá trình ánh mắt Phùng Trình không dời khỏi tôi. Trong giới ai cũng biết Phó Tư là luật sư riêng của tôi, mặc dù tôi chưa từng trải qua vụ kiện lớn nào nhưng Phó Tư đã giúp tôi giải quyết rất nhiều vụ phỉ báng.
Phó Tư là người nổi tiếng trong giới luật, nếu anh ấy không đánh nhau với bạn cùng lớp của tôi, anh ấy đã không trở thành luật sư riêng của tôi.
Đó là lý do tại sao mọi người trong vòng đều cảm thấy Phó Tư không vụ kiện nào là không thể thắng.
Tôi có lợi Phó Tư cũng có lợi và cậu ấy cũng biết quá nhiều về tôi. Lúc đầu có rất nhiều người cố gắng giành lấy tôi từ tay cậu ấy, nhưng tất cả đều kết thúc một cách vô cớ.
Phùng Trình không thể không biết.
Sau đó, anh ta mở quán bar với Phó Tư rồi chạy tới tôi.
Hơn nữa lại không có chút thiện chí nào.
"Tôi cũng cảm thấy trùng hợp. Một người như Phùng thiếu mở mười quán bar là dư sức, lại còn chịu chơi với Phó Tư, chẳng phải là nể mặt tôi sao?" Tôi khẽ mở mắt, nhìn nó như thể tôi thực sự tò mò.
"Đương nhiên là nể mặt cậu rồi." Phùng Trình bắt chéo chân: "Ngoại trừ cậu ra thì còn có ai mặt dày như vậy chứ?"
"Phùng thiếu đừng có chọc tôi." Tôi uể oải dựa vào trên sô pha, trong mắt hiện lên vẻ vô tội: "Phùng thiếu có để ý ai không? Cớ gì phải cùng người khác tranh đoạt, đấu đá?"
"Đấu đá?" Hắn như nhớ tới cái gì mở miệng: "A, cậu là nói Tần Vị Ký?"
Tôi không nói, lạnh lùng nhìn hắn.
"Tiểu Tạ, tôi xem tin tức rồi, tại sao sau khi ly hôn Tần Vị Ký còn không chịu cho cậu một chiếc xe?"
Phùng Trình hôm nay nói chuyện như thuốc súng, có vẻ anh ta đã dần nhận ra lần trước tôi cố tình lợi dụng Tần Vị Ký để dọa hắn.
Phó Tư cũng thấy giữa hai chúng tôi có gì đó không ổn, ngượng ngùng nói: "Phùng thiếu, anh lại nói đùa rồi, nhưng Tần Vị Ký sẽ không nỡ không cho Tạ Dao Ngâm bất cứ thứ gì."
Phùng Trình gật đầu và đột nhiên nhận ra: "Là tiểu Tạ của chúng ta tốt bụng, lừa dối người ta nên không có mặt mũi nào để đòi đồ."
Tôi còn chưa kịp nói Phó Tư đã có chút tức giận: "Phùng thiếu, anh đừng có nói nhảm, hai người bọn họ là do hiểu lầm mà ly hôn, có thể một ngày nào đó sẽ tái hôn, Tần Vị Ký sau này biết thì anh đừng có trách."
"Đừng dùng Tần Vị Ký để dọa tôi." Phùng Trình cười lạnh: "Tạ Dao Ngâm, tôi nể tình trước đây quen biết có lòng tốt cho cậu một tiền đồ sáng lạng, cậu không muốn còn muốn tính kế tôi?"
Tôi cố nén lãnh ý trong mắt, cười không nói nên lời: "Lời này là từ đâu ra, sao tôi dám mưu hại anh?"
"Sẵn hôm nay gặp mặt, tôi cũng nói rõ ràng ở đây." Phùng Trình gõ bàn: "Vụ đâm xe của cậu tôi đã biết rồi, tôi cũng liên hệ với chủ xe kia, nếu không có gì giải thích cả cậu và Tần Vị Ký đều không thể thoát tội."
"Phùng Trình!" Phó Tư cau mày quát: "Anh dám động vào Tần Vị Ký, điên rồi sao?!"
"Mặt mũi gì tầm này, đứa cháu trai này dám lấy Tần Vị Ký ra đùa giỡn tôi, tôi phải cho cậu ta thấy tôi có sợ hắn hay không."
Tôi đưa tay ra đè lại Phó Tư, sinh nhật này quả thực trải qua không yên ổn.
"Anh muốn giải quyết thế nào?"
Phùng Trình cười dựa vào sô pha: "Ngủ với tôi."
"Phùng Trình!" Phó Tư đập bàn: "Anh nghĩ cái gì vậy? Cậu ta là ai? Anh đủ tư cách để ngủ sao?"
Phùng Trình nhướng mày: "Ai? Trong mắt tôi mấy con hát này chỉ là điếm hạng sang, không có gì là không ngủ được. Ngủ với tôi cũng không phải vô ích. Gia là người không chơi miễn phí. Cậu ra giá."
Đôi khi tôi cảm thấy những người này khá đáng thương, phải dùng lời lẽ tàn nhẫn để giữ thể diện, nếu anh ta thực sự không sợ Tần Vị Ký thì lần trước sẽ không bị tôi lừa dễ dàng như vậy.
"Tạ Dao Ngâm, để tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không ngủ với tôi, tôi lập tức để Phó Tư mất số tiền anh ta đầu tư vào quán bar. Tôi không liên quan gì đến anh ta, nhưng anh ta đã đầu tư một nửa tài sản của mình."
"Phùng Trình." Phó Tư tức giận nhìn hắn: "Anh quá coi thường tôi rồi, đối tác cố ý gây ra tổn thất, anh có biết mình sẽ phải bồi thường bao nhiêu không?"
"Phùng thiếu, tôi đắc tội với anh, bồi tội một cái là xong." Tôi lạnh lùng nhướng mắt: "Nhưng nếu anh nhất quyết phải ngủ với tôi một đêm, tôi phải phiền Tần ca qua đây rồi. Nếu Tần ca muốn tôi ngủ với anh, tôi sẽ đồng ý trong chớp mắt."
Phùng Trình cười khiêu khích: "Cậu gọi anh ta đến đây. Nếu anh ta đến tôi thề sẽ không bao giờ đụng tới cậu nữa."
"Anh phải suy nghĩ cho kỹ." Tôi nhẹ nhàng nói, giọng có chút mê hoặc: "Tôi gọi cuộc điện thoại này đơn giản chỉ là mất mặt thôi, việc công ty của anh Phùng liên quan rất nhiều đến giới này đúng không? Anh đủ khả năng đắc tội Tần Vị Ký sao?"
Phùng Trình híp mắt, trầm ngâm hồi lâu: "Tôi đã sớm nói, tôi nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, cậu gọi đi."
Tôi nghiến răng, chậm rãi lấy điện thoại ra, ngón trỏ run run không thể nhận ra.
Mới hôm đó tôi đã nói yêu người khác, giờ lại gọi điện rồi, chẳng khác nào tự vả mặt, không thể ngẩng cao đầu trước mặt Tần Vị Ký.
Tôi bấm số Tần Vị Ký.
Tôi thậm chí còn không biết Tần Vị Ký có còn lưu số của tôi hay không.
Điện thoại reo ba lần.
"Alo."
Trong lòng tôi như đứt dây đàn, trong mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp, hình như đã lâu không được nghe giọng nói của anh.
"Dao Dao?"
Tôi kìm lại sự hỗn loạn trong lòng, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Phùng Trình.
Với vẻ mặt tội lỗi, anh ta nhìn tôi một lúc lâu rồi xua tay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Tần ca, em gọi nhầm."
_____
#Bly
Khi Giang Lăng rời đi, tôi liền cảm thấy cả căn phòng bỗng chốc trống vắng.
Đồ điện trong phòng khách phát ra âm thanh yếu ớt khiến lòng tôi rối bời.
Ngày đó tôi nói với anh Tần tôi sẽ yêu người khác, Tần Vị Ký vẫn ngồi yên đó nhìn tôi. Nhưng tận sâu trong mắt anh tia sáng như vừa vụt tắt, khí chất nơi đầu mắt cũng chậm rãi biến mất.
Trước giờ chỉ cần một ánh mắt của Tần Vị Ký tôi liền biết mình đã sai.
Tôi chỉ không biết rốt cuộc anh muốn gì ở tôi. Yêu anh là sai mà để anh đi cũng không đúng.
Khi tôi đang mơ mơ màng màng chìm trong giấc ngủ thì nghe thấy Giang Lăng đã về.
Mở điện thoại ra, mới ba giờ sáng.
Chu Lận có phải tệ đến mức không để Giang Lăn ở lại qua đêm?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, liền thấy Giang Lăng đang ngồi trên sô pha, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào cậu, cả người như phát sáng.
Tôi không lên tiếng gọi, sợ âm thanh quá lớn sẽ thổi tan ánh trăng trên người cậu ấy.
Làm thế nào mà một người như Giang Lăng lại khó có được tình yêu đến vậy?
Trên thế giới này có rất nhiều cách để phát tiết như là hút thuốc, uống rượu, làm tình.
Nhưng đáng tiếc Giang Lăng lại không đụng tới bất cứ điều gì trong số đó. Làm thế nào có thể bình tĩnh được với một trái tim đầy muộn phiền đây?
Thời tiết thì ngày càng lạnh hơn và đang dần đến đỉnh điểm của mùa đông.
Tôi rất sợ lạnh vì vậy chỉ biết vùi mình ở nhà không đi ra ngoài.
Giang Lăng cũng liền ở nhà bồi tôi.
Tôi không làm ổ trong phòng khách chơi game thì cũng nằm dài trên giường ngủ nướng cả ngày. Đến giờ cơm thể nào Giang Lăng cũng sẽ kéo tôi dậy.
Khi không làm việc, giờ giấc sinh hoạt của Giang Lăng đều đặn một cách đáng sợ.
Ngày ăn đủ ba bữa, dậy sớm ngủ sớm, buổi tối thỉnh thoảng dắt tôi đi dạo ở công viên dưới nhà.
"Công việc của chúng ta chính là giảm tuổi thọ, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi bất luận thế nào cũng phải hồi máu."
Tôi buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt nhưng Giang Lăng lại luôn bắt tôi phải dậy chạy bộ buổi sáng.
"Tao không sợ chết, để tao ngủ tiếp đi."
Giang Lăng làm như không nghe thấy, sắc mặt sa sầm: "Hôm nay không chạy đủ mười vòng thì cứ dọn đồ cút xéo khỏi nhà tao."
Tôi bĩu môi, oan ức đuổi theo bước chân của Giang Lăng. Cái phận ăn nhờ ở đậu này, thân bất do kỷ.
"Sắp đến sinh nhật rồi, muốn làm gì không?" Giang Lăng đưa cho tôi túi sữa đậu nành vừa mới xếp hàng mua.
Tôi hớp một ngụm đã cảm thấy cái lạnh chậm rãi tan ra: "Đi bar."
Giang Lăng dừng một chút, nhìn tôi: "Trước đây đều tổ chức sinh nhật như vậy sao?"
Trước...
Không nhớ rõ, nếu không có mấy cái ứng dụng thỉnh thoảng nhắc thì tôi sớm đã quên mất ngày sinh của mình rồi.
Một thân một mình lăn lộn lớn lên nên tôi cũng chẳng thấy nó có gì thú vị, chẳng có gì đáng để chúc mừng.
Nhưng anh Tần rất quan tâm.
Anh ấy luôn tặng tôi những món đồ mắc tiền vào ngày sinh nhật, thế nên anh không tránh khỏi có mấy lời bàn tán thô tục. Dù anh biết tôi không hứng thú với mấy món đồ đó nhưng lần nào cũng nhất quyết bỏ ra rất nhiều công sức để mua.
Lúc đầu tôi không nghĩ nó quý, nhưng với tâm ý của anh tôi lại cảm thấy nó rất quý.
Vàng bạc chất đống đầy đầu và để lâu vàng cũng lên giá rất cao.
Chỉ tiếc là bây giờ quà sinh nhật của tôi chỉ còn lại một chiếc xe thể thao.
Chiếc đèn bàn pha lê và măng sét mà Tần Vị Ký tặng đều đã bị tôi đập vỡ trong lúc cãi vã.
Sau đó, tôi vừa khóc vừa ngồi xổm trên mặt đất nhặt mấy mảnh vỡ đó, oán giận Tần Vị Ký luôn tặng tôi những thứ chạm vào liền vỡ, không cất giữ được.
Năm thứ ba, anh tặng tôi một chiếc ô tô.
Anh nói, tôi sẽ không đến nỗi tức giận mà đập xe.
Kỳ thực mỗi lần cãi nhau xong Tần Vị Ký rời đi, tôi đều kích động muốn đập nát chiếc xe.
Tôi thường tự hỏi liệu cuộc hôn nhân của chúng tôi trong ba năm đó có phải là một thảm họa đối với Tần Vị Ký hay không.
Chẳng lẽ kiếp trước Tần Vị Ký mắc nợ tôi sao?
Nếu không, tại sao một người như tôi lại được gửi đến để khiến anh sống không được chết cũng không xong như vậy.
Tại sao lúc đó tôi luôn muốn cãi nhau với anh ấy, có phải tất cả các cuộc hôn nhân đều kết thúc bằng những cuộc cãi vã khi duyện phận của họ đều đến hồi kết?
Tề Liễm Dụ nhất định sẽ hiểu chuyện hơn tôi.
Cậu ta nhất định sẽ không nỡ cãi nhau với Tần Vị Ký và phung phí tình yêu của mình một cách vô ích như thế này.
"Không kém gì đâu."
Giang Lăng khoác vai tôi: "Đừng đi quán bar, anh dẫn em đi chơi."
Tôi chớp chớp mắt: "Tao có hẹn với Phó Tư, cậu ấy mới mở một quán bar."
"Trở về Bắc Kinh cũng dám tới quán bar, không sợ bị chụp ảnh sao?"
Tôi xòe hai tay ra: "Mày thấy tao có sợ không?"
"Mày tự chui đầu vào rọ?"
Tôi mỉm cười: "Tao coi bạo lực mạng như cơm bữa rồi."
Giang Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Tần Vị Ký trước kia dạy mày thế nào, đi quán bar hay vũ trường, mày vẫn còn là người của công chúng sao?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Đúng vậy, mày là hình mẫu của nhân vật công chúng, Chu Lận sẽ trả lương gấp ba nếu mày không đi quán bar à?"
Giang Lăng nghe tôi trêu chọc, cười nói: "Miệng của mày cứ dùng trên người Tần Vị Ký là được, đừng dùng với tao."
"Giang Lăng!" Tôi đỏ mặt: "Con mẹ nó! Ai dùng trên người mày?"
Giang Lăng sững người một lúc, bất đắc dĩ vỗ đầu tôi: "Đọc sách đỏ nhiều vào, đừng có suốt ngày suy nghĩ bậy bạ."
Tôi hơi xấu hổ nên tăng tốc đi về phía trước.
Phó Tư không tận dụng tốt bàn tay của mình trong giới luật sư nên mở một quán bar ở trong giới giải trí cùng với một thiếu gia đến từ khu vực Bắc Kinh. Tôi không muốn đến nhưng tôi không thể từ chối Phó Tư vì cậu ta lúc trước đã giúp tôi rất nhiều.
Lấy cớ tự tổ chức sinh nhật cho mình, tôi vừa vặn đến quán rượu của cậu ta nhìn thử.
Giang Lăng đưa tôi đến cửa: "Uống ít thôi, đến lúc về thì gọi tao hoặc bảo Phó Tư tìm người đưa mày về."
Tôi mở cửa xe, cười với Giang Lăng: "Yên tâm ngủ đi, tao ba mươi rồi, không phải nít lên ba."
Giang Lăng cười nói: "Nam nhân ba mươi tuổi cũng nhớ về nhà sớm."
Tôi mỉm cười lắc đầu bước vào quán bar.
Khoảng thời gian khai trương là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, người đến tấp nập, có người còn giơ biển hiệu. Nghe nói Phó Tư còn mời một MC nổi tiếng, phô trương không nhỏ.
Tôi lặng lẽ đeo kính râm và khẩu trang vào, ở đây tự do còn hơn ở Anh, tôi không sợ bị chụp lén chỉ sợ mọi người chơi hăng say quá sẽ xảy ra chuyện.rồi nhận ra tôi.
Tôi rẽ vào cầu thang ở cuối và đi lên tầng hai. Tầng hai ít người hơn và sạch sẽ hơn nhiều.
Khi bước đến quầy bar, người phục vụ có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy một người nào đó đến quầy mà che kín như vậy, anh ta mỉm cười nhìn tôi: "Thưa ngài, ngài muốn loại rượu gì?"
Tôi tháo kính râm ra, nhưng không tìm thấy bất kỳ bảng chỉ dẫn nào: "Làm cách nào để đến 'Nhất mộng kim'?"
"Rẽ trái ở cuối hành lang."
Tôi đẩy cửa phòng riêng ra, Phó Tư vừa vặn nhìn sang, cười đứng dậy: "Sao cậu lại tự mình lên? Đã nói là để tôi đón rồi mà, không bị ai nhận ra chứ?"
Tôi tháo khẩu trang: "Không."
"Ngồi đi, vườn vặn giới thiệu đối tác của tôi với cậu."
Tôi không nói gì, từ từ tháo kính râm ra. Liếc sang, nụ cười của tôi tạm dừng và người ngồi đối diện Phó Tư như đang nhìn tôi đỏ lửa.
Là Phùng Trình.
Oan gia ngõ hẹp, người mở quán với Phó Tư lại là Phùng Trình vì vậy không lý nào nhìn nhầm được.
Phùng Trình nhìn tôi: "Tiểu Tạ, lâu rồi không gặp."
"Hai người quen nhau à?" Phó Tư nghi ngờ hỏi. Tôi mỉm cười với Phùng Trình, nét phong lưu nhuộm giữa hai hàng mày, sương gió bao bọc bên ngoài hiện rõ trong mắt tôi: "Người quen cũ."
"À..." Phó Tư cảm thấy có gì đó không ổn, kéo tôi ngồi xuống: "Thật trùng hợp."
Trong suốt quá trình ánh mắt Phùng Trình không dời khỏi tôi. Trong giới ai cũng biết Phó Tư là luật sư riêng của tôi, mặc dù tôi chưa từng trải qua vụ kiện lớn nào nhưng Phó Tư đã giúp tôi giải quyết rất nhiều vụ phỉ báng.
Phó Tư là người nổi tiếng trong giới luật, nếu anh ấy không đánh nhau với bạn cùng lớp của tôi, anh ấy đã không trở thành luật sư riêng của tôi.
Đó là lý do tại sao mọi người trong vòng đều cảm thấy Phó Tư không vụ kiện nào là không thể thắng.
Tôi có lợi Phó Tư cũng có lợi và cậu ấy cũng biết quá nhiều về tôi. Lúc đầu có rất nhiều người cố gắng giành lấy tôi từ tay cậu ấy, nhưng tất cả đều kết thúc một cách vô cớ.
Phùng Trình không thể không biết.
Sau đó, anh ta mở quán bar với Phó Tư rồi chạy tới tôi.
Hơn nữa lại không có chút thiện chí nào.
"Tôi cũng cảm thấy trùng hợp. Một người như Phùng thiếu mở mười quán bar là dư sức, lại còn chịu chơi với Phó Tư, chẳng phải là nể mặt tôi sao?" Tôi khẽ mở mắt, nhìn nó như thể tôi thực sự tò mò.
"Đương nhiên là nể mặt cậu rồi." Phùng Trình bắt chéo chân: "Ngoại trừ cậu ra thì còn có ai mặt dày như vậy chứ?"
"Phùng thiếu đừng có chọc tôi." Tôi uể oải dựa vào trên sô pha, trong mắt hiện lên vẻ vô tội: "Phùng thiếu có để ý ai không? Cớ gì phải cùng người khác tranh đoạt, đấu đá?"
"Đấu đá?" Hắn như nhớ tới cái gì mở miệng: "A, cậu là nói Tần Vị Ký?"
Tôi không nói, lạnh lùng nhìn hắn.
"Tiểu Tạ, tôi xem tin tức rồi, tại sao sau khi ly hôn Tần Vị Ký còn không chịu cho cậu một chiếc xe?"
Phùng Trình hôm nay nói chuyện như thuốc súng, có vẻ anh ta đã dần nhận ra lần trước tôi cố tình lợi dụng Tần Vị Ký để dọa hắn.
Phó Tư cũng thấy giữa hai chúng tôi có gì đó không ổn, ngượng ngùng nói: "Phùng thiếu, anh lại nói đùa rồi, nhưng Tần Vị Ký sẽ không nỡ không cho Tạ Dao Ngâm bất cứ thứ gì."
Phùng Trình gật đầu và đột nhiên nhận ra: "Là tiểu Tạ của chúng ta tốt bụng, lừa dối người ta nên không có mặt mũi nào để đòi đồ."
Tôi còn chưa kịp nói Phó Tư đã có chút tức giận: "Phùng thiếu, anh đừng có nói nhảm, hai người bọn họ là do hiểu lầm mà ly hôn, có thể một ngày nào đó sẽ tái hôn, Tần Vị Ký sau này biết thì anh đừng có trách."
"Đừng dùng Tần Vị Ký để dọa tôi." Phùng Trình cười lạnh: "Tạ Dao Ngâm, tôi nể tình trước đây quen biết có lòng tốt cho cậu một tiền đồ sáng lạng, cậu không muốn còn muốn tính kế tôi?"
Tôi cố nén lãnh ý trong mắt, cười không nói nên lời: "Lời này là từ đâu ra, sao tôi dám mưu hại anh?"
"Sẵn hôm nay gặp mặt, tôi cũng nói rõ ràng ở đây." Phùng Trình gõ bàn: "Vụ đâm xe của cậu tôi đã biết rồi, tôi cũng liên hệ với chủ xe kia, nếu không có gì giải thích cả cậu và Tần Vị Ký đều không thể thoát tội."
"Phùng Trình!" Phó Tư cau mày quát: "Anh dám động vào Tần Vị Ký, điên rồi sao?!"
"Mặt mũi gì tầm này, đứa cháu trai này dám lấy Tần Vị Ký ra đùa giỡn tôi, tôi phải cho cậu ta thấy tôi có sợ hắn hay không."
Tôi đưa tay ra đè lại Phó Tư, sinh nhật này quả thực trải qua không yên ổn.
"Anh muốn giải quyết thế nào?"
Phùng Trình cười dựa vào sô pha: "Ngủ với tôi."
"Phùng Trình!" Phó Tư đập bàn: "Anh nghĩ cái gì vậy? Cậu ta là ai? Anh đủ tư cách để ngủ sao?"
Phùng Trình nhướng mày: "Ai? Trong mắt tôi mấy con hát này chỉ là điếm hạng sang, không có gì là không ngủ được. Ngủ với tôi cũng không phải vô ích. Gia là người không chơi miễn phí. Cậu ra giá."
Đôi khi tôi cảm thấy những người này khá đáng thương, phải dùng lời lẽ tàn nhẫn để giữ thể diện, nếu anh ta thực sự không sợ Tần Vị Ký thì lần trước sẽ không bị tôi lừa dễ dàng như vậy.
"Tạ Dao Ngâm, để tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không ngủ với tôi, tôi lập tức để Phó Tư mất số tiền anh ta đầu tư vào quán bar. Tôi không liên quan gì đến anh ta, nhưng anh ta đã đầu tư một nửa tài sản của mình."
"Phùng Trình." Phó Tư tức giận nhìn hắn: "Anh quá coi thường tôi rồi, đối tác cố ý gây ra tổn thất, anh có biết mình sẽ phải bồi thường bao nhiêu không?"
"Phùng thiếu, tôi đắc tội với anh, bồi tội một cái là xong." Tôi lạnh lùng nhướng mắt: "Nhưng nếu anh nhất quyết phải ngủ với tôi một đêm, tôi phải phiền Tần ca qua đây rồi. Nếu Tần ca muốn tôi ngủ với anh, tôi sẽ đồng ý trong chớp mắt."
Phùng Trình cười khiêu khích: "Cậu gọi anh ta đến đây. Nếu anh ta đến tôi thề sẽ không bao giờ đụng tới cậu nữa."
"Anh phải suy nghĩ cho kỹ." Tôi nhẹ nhàng nói, giọng có chút mê hoặc: "Tôi gọi cuộc điện thoại này đơn giản chỉ là mất mặt thôi, việc công ty của anh Phùng liên quan rất nhiều đến giới này đúng không? Anh đủ khả năng đắc tội Tần Vị Ký sao?"
Phùng Trình híp mắt, trầm ngâm hồi lâu: "Tôi đã sớm nói, tôi nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, cậu gọi đi."
Tôi nghiến răng, chậm rãi lấy điện thoại ra, ngón trỏ run run không thể nhận ra.
Mới hôm đó tôi đã nói yêu người khác, giờ lại gọi điện rồi, chẳng khác nào tự vả mặt, không thể ngẩng cao đầu trước mặt Tần Vị Ký.
Tôi bấm số Tần Vị Ký.
Tôi thậm chí còn không biết Tần Vị Ký có còn lưu số của tôi hay không.
Điện thoại reo ba lần.
"Alo."
Trong lòng tôi như đứt dây đàn, trong mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp, hình như đã lâu không được nghe giọng nói của anh.
"Dao Dao?"
Tôi kìm lại sự hỗn loạn trong lòng, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Phùng Trình.
Với vẻ mặt tội lỗi, anh ta nhìn tôi một lúc lâu rồi xua tay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Tần ca, em gọi nhầm."
_____
#Bly
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương