Ly Hôn Năm Thứ Năm
Chương 68: Giang Lăng vạn dặm, phong cảnh thế gian
Vào ngày lễ tang của Giang Lăng, thời tiết âm u, trời mưa lác đác.
Bao trùm khắp nơi là sự tĩnh mịch.
Tôi không biết liệu số phận của con người có kết nối gì với tự nhiên hay không, nếu không thì làm sao lại có thể hài hòa đến vậy?
Hot search về chống bạo lực mạng đã xuất hiện trên weibo mấy ngày nay, mọi người luôn muốn làm một cái gì đó để có thể trút giận. Tuy nhiên, cách chống bạo lực mạng trên mạng này chỉ đơn giản là hướng sự bạo lực từ người này sang người khác mà thôi.
Tôi có bao giờ nghĩ rằng những hành vi độc ác như vậy liệu sẽ biến mất chỉ vì cái chết của Giang Lăng hay không?
Đương nhiên là không.
Những cá thể vượt trội hơn những người khác trong ngành, nếu không gặp phải một vài vụ bạo lực mạng, chết một hai người, chẳng phải là quá thuận lợi cho chúng tôi sao?
Tội phạm chân chính còn được pháp luật xét xử.
Ngay cả khi đạo đức của một con người có bị suy đồi và phạm tội thì vẫn còn chỗ để mà bào chữa.
Trong khi đó, chúng tôi chỉ có thể chết dưới cả trời đay nghiến.
Khi còn sống thì hô đánh kêu giết, khi chết rồi thì được tôn vinh.
Chuyện như vậy, bọn họ không phải mới làm ngày một ngày hai.
Không ai dám bào chữa, bởi vì bọn họ không phải một người, mà là vô số người.
Tôi muốn làm điều gì đó, trong đầu đầy những ý nghĩ xấu xa và ý đồ phạm tội, chúng hàng ngày hàng đêm đều bào mòn lý trí của tôi.
Khi lòng hận thù đạt đến độ sâu, mong muốn giết người cũng trở nên rõ ràng.
Khi Trần Niệm đến, trong phòng nồng nặc mùi rượu, tôi đã trưởng thành và thật sự không nên dùng rượu để mà trút giận, nhưng tôi thật sự rất khó chịu, ngoài rượu ra, tôi không tìm được cách nào khác để mà giải tỏa.
Khi cô ấy mở cửa bước vào, tôi đã tỉnh rượu, cô nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ hoe.
Mấy ngày nay tôi ở trong nhà, rèm cửa không mở, cũng không có một chút ánh sáng nào cả.
"Thầy Tần rất lo cho anh..."
Không biết dạo này Tần Vị Ký có gọi điện hay không, thậm chí tôi cũng không biết mình đã ném điện thoại ở đâu, có lẽ đêm đó đã làm mất trên đường đến tìm Giang Lăng.
Tôi ngơ ngác đưa tay châm điếu thuốc rồi tựa lưng vào giường: "Em điện nói với anh Tần rằng anh không sao. Ông nội vừa mới mất, đừng để anh ấy vì anh mà phân tâm..."
Tôi đưa tay ra châm lửa mấy lần nhưng không hề châm được, tôi nghĩ ngày xưa mình là một người tao nhã, khi hút thuốc luôn kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, thong thả và ung dung.
Nhưng bây giờ, tôi dùng ngón cái và ngón trỏ để kẹp điếu thuốc, cau mày khi không thể châm được. Cuối cùng khi châm được rồi liền đem bật lửa vứt sang một bên.
Sự tao nhã không là gì cả.
Trần Niệm muốn bước tới rút điếu thuốc trên tay tôi ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi, không dám tiến lên.
"Hôm nay là tang lễ của Giang Lăng."
Tôi không lên tiếng, tôi nhờ Trần Niệm giúp đỡ bố Giang Lăng tổ chức tang lễ, tôi không tham gia, người trong vòng đều nói tôi và Giang Lăng xảy ra mâu thuẫn.
Ngược lại, khi người bạn thân nhất của tôi qua đời, tôi không hề rơi nước mắt hay đăng bất kỳ bài chia buồn nào và cư dân mạng cứ thế đổ lỗi cho tôi.
Tôi không quan tâm, tôi cũng chẳng sợ.
"Anh có đi không?"
Tôi không muốn đi, nhưng tôi nhanh chóng hút hết điếu thuốc, dụi tàn thuốc và nói: "Đi".
Tôi loạng choạng đứng dậy, Trần Niệm đưa tay đỡ lấy, cơn choáng váng do say rượu khiến tôi buồn nôn.
"Ăn sáng xong rồi đi nhé?"
Tôi lắc đầu, chợt nhớ tới gì đó: "Mèo của Giang Lăng đâu?"
"Hôm đó anh nhờ em đến đón mèo, em thấy sức khỏe của anh không tốt nên trước đem nó đến nhà em."
Tôi mím môi, liếm đôi môi khô khốc: "Đem qua đây đi, anh sẽ chăm sóc."
"Anh không phải là sợ mèo sao? Có được không?"
"Anh không sợ."
Trần Niệm không nói nữa.
Tang lễ rất đông, gần một nửa giới giải trí đều có mặt, những người này khi Giang Lăng còn sống chưa từng nói chuyện một câu, bây giờ lại đến tỏ lòng chia buồn, có chút mỉa mai.
Tôi không có thời gian để ý đến họ, cũng không đến gần mà đứng vào một góc.
Tôi mặc một bộ đồ đen, đã mấy ngày không thấy ánh sáng, tay cầm chiếc ô màu đen, trắng tới phát sáng.
Tôi nhìn quanh, toàn bộ đám tang không có phương tiện truyền thông nào cả, ngoại trừ Chu Lận thì không ai có thể làm được, nhưng anh ta lại không đến.
May mà không đến, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra cái gì.
Di ảnh là tấm mà tôi tỉ mỉ lựa từng tấm một mới chọn ra được.
Giang Lăng trong ảnh cười rất dịu dàng.
Không biết có phải là khi còn trẻ Giang Lăng cho rằng không có gì có thể khiến mình vui, nên cậu ấy rất ít khi cười.
Tôi lấy ô che nửa tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lăng, nín thở vì sợ bị mất bình tĩnh ở trong đám tang.
"Tiểu Tạ?"
Tôi ngước mắt lên nhìn bố mẹ Giang Lăng.
Mắt mẹ Giang sưng vù vì không biết đã khóc bao lần.
Người ta nói con người có lòng thương hại, nhưng nhìn họ tôi không có chút cảm giác thương hại nào cả.
Tôi khẽ gật đầu: "Hai bác nén bi thương."
Mẹ Giang quay lại bắt đầu khóc, được an ủi rất lâu mới ngừng.
Nỗi đau mất con, tôi không thể nào đồng cảm, nhưng chúng tôi hẳn phải có cùng cảm giác mất đi Giang Lăng.
Bố Giang vỗ vai tôi, mới mấy ngày mà ông đã già đi rất nhiều: "Con cũng đừng đau lòng quá."
Tôi nắm chặt cán ô, cười lạnh: "Người cuối cùng Giang Lăng nhìn thấy trước khi ra đi là con."
Họ không hiểu ý tôi, tôi nén cười, ánh mắt lạnh lùng: "Con còn ôm cậu ấy, cậu ấy vẫn còn ấm, cậu ấy còn nói chuyện với con, cậu ấy còn khóc..."
"Làm sao con có thể không buồn?"
Mẹ Giang được người đỡ lấy, nhìn ảnh Giang Lăng với ánh mắt tuyệt vọng: "Tôi đã giết con trai mình..."
Tôi cũng muốn hỏi, Giang Lăng là người thế nào chẳng lẽ bậc làm cha mẹ như họ không rõ ràng sao, tại sao lại đẩy cậu ấy vào con đường cụt?
Nhưng tôi không nói, Giang Lăng không trách bố mẹ, tôi cũng không có cách nào thay Giang Lăng trách cứ, cậu ấy nói muốn tôi coi họ như cha mẹ mình.
Họ không cho Giang Lăng con đường sống, nhưng tôi phải cho họ một con đường sống.
Bố Giang nhìn tôi, có lẽ ông đã nhiều năm không khóc, khi khóc, bầu không khí xung quanh đều trở nên thương tâm: "Tiểu Tạ, con có biết tại sao Giang Lăng lại tự sát không?"
Tôi nhìn về phương xa, dùng giọng lạnh lùng nói: "Ai biết được, đợi đến khi cậu ấy báo mộng cho con đi..."
Họ sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ nghĩ rằng lời tôi nói là không thiện chí.
Trần Niệm đẩy tôi ra phía sau: "Chú, thầy Tạ là quá đau buồn, không có ý xúc phạm đâu."
"Tôi biết, nó với Giang Lăng là tốt nhất..."
Tôi đưa tay ra, cảm thấy mưa đã tạnh, mưa từ mép ô rơi xuống bàn tay.
Tôi cất chiếc ô và bước về phía trước, tay cầm một bông hồng trắng.
Đặt hoa bên cạnh di ảnh của Giang Lăng, ở đây đã có rất nhiều hoa nhưng không có bông hoa nào đẹp bằng Giang Lăng.
Tôi quay người bỏ đi, không thèm nhìn cậu ấy một lần nào nữa.
Vẻ mặt của tôi nhìn qua trông thật sự thờ ơ, giống như không có chút nào đau xót bạn cũ, đến đây viếng mộ.
Đó là vì tôi biết, buồn bã cũng chẳng ích gì.
Chúng tôi đã mất đi Giang Lăng.
Mãi mãi.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế sau không nói một lời. Giang Lăng vừa đi, tôi liền cảm thấy sức lực của mình cũng đã cạn kiệt, không lấy lại được tinh thần, cũng không muốn làm gì cả.
Trạng thái như này không ổn, đêm khuya, tôi buộc mình phải nghĩ đến Tần Vị Ký.
Nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh Tần phải sống sao đây.
Chỉ khi nghĩ đến nó, tôi mới có thể kéo lên một chút khát vọng sống tiếp của mình.
Lúc đi qua một vài lối vào của tàu điện ngầm, tất cả đều bị một nhóm người vây quanh, khi tôi không định phân tâm vì chuyện này, tôi mơ hồ nghe thấy họ cầm biển hiệu và hét lên: "Giang Lăng vạn dặm, phong cảnh thế gian."
Tôi nói Trần Niệm dừng lại, nhìn họ một lúc, tấm biển ghi: "Phản đối bạo lực mạng!"
"Nói bọn họ về đi."
Trần Niệm quay lại nhìn tôi.
Gần đây tôi hiếm khi cảm động một chút: "Nói với bọn họ, anh sẽ tìm lại công lý cho Giang Lăng, để bọn họ khỏi phí công sức."
Trần Niệm gật đầu, xuống xe chạy về phía đó.
Một lúc sau, tất cả đều quay lại nhìn tôi và nghiêng mình cúi chào khi tôi đi qua cách dải hàng cây xanh.
Đến lượt tôi nghiêng người cúi chào họ.
Chính họ đã khiến tôi nhớ rằng tôi không thể cứ chán nản như thế này mãi được, tôi còn việc phải làm.
Khi xe chạy đến Phong Hoa, tôi tỉnh dậy, đã mấy ngày không ngủ được một giấc thật ngon, lúc này tỉnh, người đầy mồ hôi.
Trần Niệm nhìn tôi, do dự nói: "Thầy Tạ, đợi một lát rồi hẳn xuống..."
Tôi mở mắt: "Sao thế?"
Cô ấy không nói gì và nhìn ra ngoài cửa xe.
Tôi nhìn theo tầm mắt, thấy người ở cửa mặc quần áo đen, trên ngực cài một bông hoa cúc trắng, hình như vừa từ đám tang Giang Lăng trở về.
Dù có ăn mặc đẹp đẽ đến mấy thì cũng có thể nhìn ra được sự não nề của đối phương.
Tôi từ từ tháo chiếc đồng hồ trên tay, từ từ cởi khuy măng sét và xắn tay áo lên.
"Thầy Tạ, đừng kích động."
Tôi mở cửa xe bước xuống, đi thẳng về phía Chu Lận và đấm vào mặt anh ta.
Anh ta không phản ứng, chỉ lùi lại vài bước.
Nếu Chu Lận đánh trả, tôi chắc chắn sẽ đánh không lại, nhưng anh ta lại không đánh trả.
Tôi túm cổ áo và đấm vào mặt hắn không thương tiếc.
Lúc tôi tiến lên, Trần Niệm đã xuống xe ngăn cản: "Thầy Tạ, anh đừng động thủ..."
Trong mắt tôi đỏ bừng, khi nhìn Chu Lận, tôi thấy ánh mắt tuyệt vọng của Giang Lăng đêm đó, lòng tôi đau như bị xé nát: "Anh còn dám tới?! Tại sao anh không đi chết đi?" Tại sao người chết không phải là anh?"
Trần Niệm ôm lấy tôi, vừa khóc vừa hét vào mặt Chu Lận: "Mau cút khỏi đây!"
"Thật sự là tôi nên chết mới phải..." Chu Lận không có rời đi, hắn dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi, lạnh nhạt nhìn tôi: "Thư tuyệt mệnh của Giang Lăng đâu?"
Tôi cười lạnh, cơn tức giận càng tăng lên, ánh mắt trở nên đáng sợ: "Anh có xứng để xin di thư của Giang Lăng không?"
Chu Lận bướng bỉnh nhìn tôi: "Tôi không muốn, tôi chỉ xem thôi."
Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi muốn làm gì đó thật độc ác, giọng nói trầm thấp như nọc độc từ miệng rắn phóng ra: "Nghĩ cũng đừng có nghĩ đến việc xem di thư của Giang Lăng. Tôi nói cho anh biết, một chữ cậu ấy cũng không để lại cho anh."
"Không thể nào." Chu Lận hơi ngẩng đầu, âm thanh lãnh đạm: "Em ấy không thể buông tôi được."
Tôi nhìn hắn, cười đáng thương: "Cậu ấy cái gì cũng không để lại cho anh. Tài sản thuộc về bố mẹ, căn nhà thuộc về tôi, con mèo cũng giao cho tôi. Giang Lăng thậm chí một lời cũng không cho anh. Lúc chết cậu ấy ai cũng không buông, chỉ buông mỗi anh."
Sắc mặt Chu Lận tái nhợt, kiên trì nói: "Không thể nào..."
"Giang Lăng ở bên anh hơn mười năm, tuổi thanh xuân đều dành cho anh. Cuối cùng, lại là thế thân cho người khác. Chu Lận, nếu anh đối với Giang Lăng có một chút thương hại, cũng không đến nỗi..." Tôi nghiến răng nuốt lại những âm thanh nghẹn ngào.
"Thế thân cái gì?" Chu Lận ngẩng đầu nhìn tôi: "Thế thân cho người khác là có ý gì?"
"Sau khi chết thì tự mình đi hỏi Giang Lăng." Tôi lạnh lùng nhìn hắn, cười nhẹ: "Không đúng, anh xứng gặp cậu ấy sao?"
"Tôi xứng không ư?" Hắn ta đột nhiên nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Cậu có biết tôi đã mở ra bao nhiêu đường lui cho Giang Lăng hay không? Tôi đặt cược cả tương lai của Tinh Mộng để bảo vệ em ấy, tại sao em ấy lại không đợi tôi? Sau ngần ấy năm, tôi có khi nào bỏ mặc dư luận chống lại em ấy chưa? Tại sao em ấy lại không tin tôi?"
Tôi nhếch mép cười: "Anh cho rằng Giang Lăng nhất định phải chờ tương lai tươi sáng của anh sao? Giang Lăng làm việc cho Tinh Mộng nhiều năm như vậy, cuối cùng anh nói bỏ liền bỏ. Anh còn muốn cậu ấy tin anh? Nếu cậu ấy có ít nhất một tia hy vọng thì có tìm tới cái chết hay không? Chu Lận, đừng con mẹ nó giả vờ tình cảm, chính anh là người đã giết chết Giang Lăng, anh phải nhớ kỹ điều đó."
Chu Lận ngơ ngác nhìn tôi, tuyệt vọng lùi lại hai bước.
Khi tôi nghiêng người nhìn về phía hắn, hai tay Chu Lận đang run lẩy bẩy, mọi sự tao nhã trong nháy mắt đều bị rút cạn.
"Anh sống cho tốt vào, đừng quấy rầy con đường hoàng tuyền của Giang Lăng."
Tôi bước vào nhìn mấy cây trúc đung đưa trong sân.
Trong lòng đau nhói, tại sao tình yêu của Giang Lăng tới khi chết rồi mới được đáp lại đây?
_____
P/S: Sau bộ truyện này tui xin được phép dìm mình vào một bộ truyện nào đó ngọt ngào, hài hước *** bủm bủm!! Ráng lết với nhau 8 chương đếm ngược nào các đồng chí ơi!!
#Bly
Bao trùm khắp nơi là sự tĩnh mịch.
Tôi không biết liệu số phận của con người có kết nối gì với tự nhiên hay không, nếu không thì làm sao lại có thể hài hòa đến vậy?
Hot search về chống bạo lực mạng đã xuất hiện trên weibo mấy ngày nay, mọi người luôn muốn làm một cái gì đó để có thể trút giận. Tuy nhiên, cách chống bạo lực mạng trên mạng này chỉ đơn giản là hướng sự bạo lực từ người này sang người khác mà thôi.
Tôi có bao giờ nghĩ rằng những hành vi độc ác như vậy liệu sẽ biến mất chỉ vì cái chết của Giang Lăng hay không?
Đương nhiên là không.
Những cá thể vượt trội hơn những người khác trong ngành, nếu không gặp phải một vài vụ bạo lực mạng, chết một hai người, chẳng phải là quá thuận lợi cho chúng tôi sao?
Tội phạm chân chính còn được pháp luật xét xử.
Ngay cả khi đạo đức của một con người có bị suy đồi và phạm tội thì vẫn còn chỗ để mà bào chữa.
Trong khi đó, chúng tôi chỉ có thể chết dưới cả trời đay nghiến.
Khi còn sống thì hô đánh kêu giết, khi chết rồi thì được tôn vinh.
Chuyện như vậy, bọn họ không phải mới làm ngày một ngày hai.
Không ai dám bào chữa, bởi vì bọn họ không phải một người, mà là vô số người.
Tôi muốn làm điều gì đó, trong đầu đầy những ý nghĩ xấu xa và ý đồ phạm tội, chúng hàng ngày hàng đêm đều bào mòn lý trí của tôi.
Khi lòng hận thù đạt đến độ sâu, mong muốn giết người cũng trở nên rõ ràng.
Khi Trần Niệm đến, trong phòng nồng nặc mùi rượu, tôi đã trưởng thành và thật sự không nên dùng rượu để mà trút giận, nhưng tôi thật sự rất khó chịu, ngoài rượu ra, tôi không tìm được cách nào khác để mà giải tỏa.
Khi cô ấy mở cửa bước vào, tôi đã tỉnh rượu, cô nhìn tôi bằng cặp mắt đỏ hoe.
Mấy ngày nay tôi ở trong nhà, rèm cửa không mở, cũng không có một chút ánh sáng nào cả.
"Thầy Tần rất lo cho anh..."
Không biết dạo này Tần Vị Ký có gọi điện hay không, thậm chí tôi cũng không biết mình đã ném điện thoại ở đâu, có lẽ đêm đó đã làm mất trên đường đến tìm Giang Lăng.
Tôi ngơ ngác đưa tay châm điếu thuốc rồi tựa lưng vào giường: "Em điện nói với anh Tần rằng anh không sao. Ông nội vừa mới mất, đừng để anh ấy vì anh mà phân tâm..."
Tôi đưa tay ra châm lửa mấy lần nhưng không hề châm được, tôi nghĩ ngày xưa mình là một người tao nhã, khi hút thuốc luôn kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, thong thả và ung dung.
Nhưng bây giờ, tôi dùng ngón cái và ngón trỏ để kẹp điếu thuốc, cau mày khi không thể châm được. Cuối cùng khi châm được rồi liền đem bật lửa vứt sang một bên.
Sự tao nhã không là gì cả.
Trần Niệm muốn bước tới rút điếu thuốc trên tay tôi ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi, không dám tiến lên.
"Hôm nay là tang lễ của Giang Lăng."
Tôi không lên tiếng, tôi nhờ Trần Niệm giúp đỡ bố Giang Lăng tổ chức tang lễ, tôi không tham gia, người trong vòng đều nói tôi và Giang Lăng xảy ra mâu thuẫn.
Ngược lại, khi người bạn thân nhất của tôi qua đời, tôi không hề rơi nước mắt hay đăng bất kỳ bài chia buồn nào và cư dân mạng cứ thế đổ lỗi cho tôi.
Tôi không quan tâm, tôi cũng chẳng sợ.
"Anh có đi không?"
Tôi không muốn đi, nhưng tôi nhanh chóng hút hết điếu thuốc, dụi tàn thuốc và nói: "Đi".
Tôi loạng choạng đứng dậy, Trần Niệm đưa tay đỡ lấy, cơn choáng váng do say rượu khiến tôi buồn nôn.
"Ăn sáng xong rồi đi nhé?"
Tôi lắc đầu, chợt nhớ tới gì đó: "Mèo của Giang Lăng đâu?"
"Hôm đó anh nhờ em đến đón mèo, em thấy sức khỏe của anh không tốt nên trước đem nó đến nhà em."
Tôi mím môi, liếm đôi môi khô khốc: "Đem qua đây đi, anh sẽ chăm sóc."
"Anh không phải là sợ mèo sao? Có được không?"
"Anh không sợ."
Trần Niệm không nói nữa.
Tang lễ rất đông, gần một nửa giới giải trí đều có mặt, những người này khi Giang Lăng còn sống chưa từng nói chuyện một câu, bây giờ lại đến tỏ lòng chia buồn, có chút mỉa mai.
Tôi không có thời gian để ý đến họ, cũng không đến gần mà đứng vào một góc.
Tôi mặc một bộ đồ đen, đã mấy ngày không thấy ánh sáng, tay cầm chiếc ô màu đen, trắng tới phát sáng.
Tôi nhìn quanh, toàn bộ đám tang không có phương tiện truyền thông nào cả, ngoại trừ Chu Lận thì không ai có thể làm được, nhưng anh ta lại không đến.
May mà không đến, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra cái gì.
Di ảnh là tấm mà tôi tỉ mỉ lựa từng tấm một mới chọn ra được.
Giang Lăng trong ảnh cười rất dịu dàng.
Không biết có phải là khi còn trẻ Giang Lăng cho rằng không có gì có thể khiến mình vui, nên cậu ấy rất ít khi cười.
Tôi lấy ô che nửa tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Lăng, nín thở vì sợ bị mất bình tĩnh ở trong đám tang.
"Tiểu Tạ?"
Tôi ngước mắt lên nhìn bố mẹ Giang Lăng.
Mắt mẹ Giang sưng vù vì không biết đã khóc bao lần.
Người ta nói con người có lòng thương hại, nhưng nhìn họ tôi không có chút cảm giác thương hại nào cả.
Tôi khẽ gật đầu: "Hai bác nén bi thương."
Mẹ Giang quay lại bắt đầu khóc, được an ủi rất lâu mới ngừng.
Nỗi đau mất con, tôi không thể nào đồng cảm, nhưng chúng tôi hẳn phải có cùng cảm giác mất đi Giang Lăng.
Bố Giang vỗ vai tôi, mới mấy ngày mà ông đã già đi rất nhiều: "Con cũng đừng đau lòng quá."
Tôi nắm chặt cán ô, cười lạnh: "Người cuối cùng Giang Lăng nhìn thấy trước khi ra đi là con."
Họ không hiểu ý tôi, tôi nén cười, ánh mắt lạnh lùng: "Con còn ôm cậu ấy, cậu ấy vẫn còn ấm, cậu ấy còn nói chuyện với con, cậu ấy còn khóc..."
"Làm sao con có thể không buồn?"
Mẹ Giang được người đỡ lấy, nhìn ảnh Giang Lăng với ánh mắt tuyệt vọng: "Tôi đã giết con trai mình..."
Tôi cũng muốn hỏi, Giang Lăng là người thế nào chẳng lẽ bậc làm cha mẹ như họ không rõ ràng sao, tại sao lại đẩy cậu ấy vào con đường cụt?
Nhưng tôi không nói, Giang Lăng không trách bố mẹ, tôi cũng không có cách nào thay Giang Lăng trách cứ, cậu ấy nói muốn tôi coi họ như cha mẹ mình.
Họ không cho Giang Lăng con đường sống, nhưng tôi phải cho họ một con đường sống.
Bố Giang nhìn tôi, có lẽ ông đã nhiều năm không khóc, khi khóc, bầu không khí xung quanh đều trở nên thương tâm: "Tiểu Tạ, con có biết tại sao Giang Lăng lại tự sát không?"
Tôi nhìn về phương xa, dùng giọng lạnh lùng nói: "Ai biết được, đợi đến khi cậu ấy báo mộng cho con đi..."
Họ sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ nghĩ rằng lời tôi nói là không thiện chí.
Trần Niệm đẩy tôi ra phía sau: "Chú, thầy Tạ là quá đau buồn, không có ý xúc phạm đâu."
"Tôi biết, nó với Giang Lăng là tốt nhất..."
Tôi đưa tay ra, cảm thấy mưa đã tạnh, mưa từ mép ô rơi xuống bàn tay.
Tôi cất chiếc ô và bước về phía trước, tay cầm một bông hồng trắng.
Đặt hoa bên cạnh di ảnh của Giang Lăng, ở đây đã có rất nhiều hoa nhưng không có bông hoa nào đẹp bằng Giang Lăng.
Tôi quay người bỏ đi, không thèm nhìn cậu ấy một lần nào nữa.
Vẻ mặt của tôi nhìn qua trông thật sự thờ ơ, giống như không có chút nào đau xót bạn cũ, đến đây viếng mộ.
Đó là vì tôi biết, buồn bã cũng chẳng ích gì.
Chúng tôi đã mất đi Giang Lăng.
Mãi mãi.
Trên đường về, tôi ngồi ở ghế sau không nói một lời. Giang Lăng vừa đi, tôi liền cảm thấy sức lực của mình cũng đã cạn kiệt, không lấy lại được tinh thần, cũng không muốn làm gì cả.
Trạng thái như này không ổn, đêm khuya, tôi buộc mình phải nghĩ đến Tần Vị Ký.
Nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh Tần phải sống sao đây.
Chỉ khi nghĩ đến nó, tôi mới có thể kéo lên một chút khát vọng sống tiếp của mình.
Lúc đi qua một vài lối vào của tàu điện ngầm, tất cả đều bị một nhóm người vây quanh, khi tôi không định phân tâm vì chuyện này, tôi mơ hồ nghe thấy họ cầm biển hiệu và hét lên: "Giang Lăng vạn dặm, phong cảnh thế gian."
Tôi nói Trần Niệm dừng lại, nhìn họ một lúc, tấm biển ghi: "Phản đối bạo lực mạng!"
"Nói bọn họ về đi."
Trần Niệm quay lại nhìn tôi.
Gần đây tôi hiếm khi cảm động một chút: "Nói với bọn họ, anh sẽ tìm lại công lý cho Giang Lăng, để bọn họ khỏi phí công sức."
Trần Niệm gật đầu, xuống xe chạy về phía đó.
Một lúc sau, tất cả đều quay lại nhìn tôi và nghiêng mình cúi chào khi tôi đi qua cách dải hàng cây xanh.
Đến lượt tôi nghiêng người cúi chào họ.
Chính họ đã khiến tôi nhớ rằng tôi không thể cứ chán nản như thế này mãi được, tôi còn việc phải làm.
Khi xe chạy đến Phong Hoa, tôi tỉnh dậy, đã mấy ngày không ngủ được một giấc thật ngon, lúc này tỉnh, người đầy mồ hôi.
Trần Niệm nhìn tôi, do dự nói: "Thầy Tạ, đợi một lát rồi hẳn xuống..."
Tôi mở mắt: "Sao thế?"
Cô ấy không nói gì và nhìn ra ngoài cửa xe.
Tôi nhìn theo tầm mắt, thấy người ở cửa mặc quần áo đen, trên ngực cài một bông hoa cúc trắng, hình như vừa từ đám tang Giang Lăng trở về.
Dù có ăn mặc đẹp đẽ đến mấy thì cũng có thể nhìn ra được sự não nề của đối phương.
Tôi từ từ tháo chiếc đồng hồ trên tay, từ từ cởi khuy măng sét và xắn tay áo lên.
"Thầy Tạ, đừng kích động."
Tôi mở cửa xe bước xuống, đi thẳng về phía Chu Lận và đấm vào mặt anh ta.
Anh ta không phản ứng, chỉ lùi lại vài bước.
Nếu Chu Lận đánh trả, tôi chắc chắn sẽ đánh không lại, nhưng anh ta lại không đánh trả.
Tôi túm cổ áo và đấm vào mặt hắn không thương tiếc.
Lúc tôi tiến lên, Trần Niệm đã xuống xe ngăn cản: "Thầy Tạ, anh đừng động thủ..."
Trong mắt tôi đỏ bừng, khi nhìn Chu Lận, tôi thấy ánh mắt tuyệt vọng của Giang Lăng đêm đó, lòng tôi đau như bị xé nát: "Anh còn dám tới?! Tại sao anh không đi chết đi?" Tại sao người chết không phải là anh?"
Trần Niệm ôm lấy tôi, vừa khóc vừa hét vào mặt Chu Lận: "Mau cút khỏi đây!"
"Thật sự là tôi nên chết mới phải..." Chu Lận không có rời đi, hắn dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi, lạnh nhạt nhìn tôi: "Thư tuyệt mệnh của Giang Lăng đâu?"
Tôi cười lạnh, cơn tức giận càng tăng lên, ánh mắt trở nên đáng sợ: "Anh có xứng để xin di thư của Giang Lăng không?"
Chu Lận bướng bỉnh nhìn tôi: "Tôi không muốn, tôi chỉ xem thôi."
Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi muốn làm gì đó thật độc ác, giọng nói trầm thấp như nọc độc từ miệng rắn phóng ra: "Nghĩ cũng đừng có nghĩ đến việc xem di thư của Giang Lăng. Tôi nói cho anh biết, một chữ cậu ấy cũng không để lại cho anh."
"Không thể nào." Chu Lận hơi ngẩng đầu, âm thanh lãnh đạm: "Em ấy không thể buông tôi được."
Tôi nhìn hắn, cười đáng thương: "Cậu ấy cái gì cũng không để lại cho anh. Tài sản thuộc về bố mẹ, căn nhà thuộc về tôi, con mèo cũng giao cho tôi. Giang Lăng thậm chí một lời cũng không cho anh. Lúc chết cậu ấy ai cũng không buông, chỉ buông mỗi anh."
Sắc mặt Chu Lận tái nhợt, kiên trì nói: "Không thể nào..."
"Giang Lăng ở bên anh hơn mười năm, tuổi thanh xuân đều dành cho anh. Cuối cùng, lại là thế thân cho người khác. Chu Lận, nếu anh đối với Giang Lăng có một chút thương hại, cũng không đến nỗi..." Tôi nghiến răng nuốt lại những âm thanh nghẹn ngào.
"Thế thân cái gì?" Chu Lận ngẩng đầu nhìn tôi: "Thế thân cho người khác là có ý gì?"
"Sau khi chết thì tự mình đi hỏi Giang Lăng." Tôi lạnh lùng nhìn hắn, cười nhẹ: "Không đúng, anh xứng gặp cậu ấy sao?"
"Tôi xứng không ư?" Hắn ta đột nhiên nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Cậu có biết tôi đã mở ra bao nhiêu đường lui cho Giang Lăng hay không? Tôi đặt cược cả tương lai của Tinh Mộng để bảo vệ em ấy, tại sao em ấy lại không đợi tôi? Sau ngần ấy năm, tôi có khi nào bỏ mặc dư luận chống lại em ấy chưa? Tại sao em ấy lại không tin tôi?"
Tôi nhếch mép cười: "Anh cho rằng Giang Lăng nhất định phải chờ tương lai tươi sáng của anh sao? Giang Lăng làm việc cho Tinh Mộng nhiều năm như vậy, cuối cùng anh nói bỏ liền bỏ. Anh còn muốn cậu ấy tin anh? Nếu cậu ấy có ít nhất một tia hy vọng thì có tìm tới cái chết hay không? Chu Lận, đừng con mẹ nó giả vờ tình cảm, chính anh là người đã giết chết Giang Lăng, anh phải nhớ kỹ điều đó."
Chu Lận ngơ ngác nhìn tôi, tuyệt vọng lùi lại hai bước.
Khi tôi nghiêng người nhìn về phía hắn, hai tay Chu Lận đang run lẩy bẩy, mọi sự tao nhã trong nháy mắt đều bị rút cạn.
"Anh sống cho tốt vào, đừng quấy rầy con đường hoàng tuyền của Giang Lăng."
Tôi bước vào nhìn mấy cây trúc đung đưa trong sân.
Trong lòng đau nhói, tại sao tình yêu của Giang Lăng tới khi chết rồi mới được đáp lại đây?
_____
P/S: Sau bộ truyện này tui xin được phép dìm mình vào một bộ truyện nào đó ngọt ngào, hài hước *** bủm bủm!! Ráng lết với nhau 8 chương đếm ngược nào các đồng chí ơi!!
#Bly
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương