Ly Hôn Năm Thứ Năm
Chương 74: Em muốn anh Tần ôm...
Có lẽ chuyến này tôi không nên đi.
Cũng không nên tìm hiểu tại sao kẻ ác lại làm điều ác. Họ có thể đưa ra lý chính đáng nào đây?
Bài viết đó gần như dùng những từ ngữ thô tục nhất để miêu tả Giang Lăng như một gái điếm say mê làm bồn chứa.
Tôi thiết nghĩ rằng ít gì nó cũng phải là tội giết cha mới có thể viết ra được như thế.
Hóa ra chỉ là do ghen ghét và đố kỵ mà thôi.
"Tôi thực sự biết mình đã sai..." Hắn ta khóc lên: "Các anh không thể kiện tôi... nhà tôi rất khó khăn, không có khả năng bồi thường... Hơn nữa, nếu các anh kiện tôi, nhà trường chắc chắn sẽ đuổi học tôi... Cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại..."
Tôi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đùi, cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi nói: "Có vẻ như trường đại học của cậu không dạy được cho cậu cách làm người lớn. Nếu kiến thức đã không dạy được thì hãy để pháp luật lo đi."
Tôi không muốn nói thêm gì với cậu nữa, nhìn qua Tần Vị Ký và nói: "Đi thôi, anh Tần."
Tần Vị Ký gật đầu.
"Tôi có thể hủy hoại Giang Lăng thì cũng có thể hủy hoại cả anh." Hắn ta đột nhiên hung ác nhìn tôi, đúng như những gì mà tôi tưởng tượng: "Mấy bài như thế tôi muốn viết bao nhiêu cũng được."
Tôi nhìn hắn ta và bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt quá, cậu cứ viết đi. Chờ cậu ra tù thì tôi sẽ kiện cậu tiếp. Cậu viết lần nào tôi kiện lần đó."
"Các anh muốn ép chết tôi? Các anh chính là muốn ép chết tôi?!" Sắc mặt của hắn trở nên cực kì đáng sợ, đứng dậy hét vào mặt tôi rồi tiện tay ném luôn cốc cà phê trên bàn về phía tôi.
Tần Vị Ký là người đầu tiên phản ứng, vươn tay chắn ngang trước mặt tôi. Tôi vội vàng cúi đầu, tuy không bị cốc đập phải nhưng cũng bị cà phê bắn tung tóe khắp người.
Tôi nhấc tay lên và dùng tay áo lau vết cà phê đang dính trên mặt.
Tần Vị Ký mím môi, lạnh lùng nhìn người trước mặt, lời nói vừa gay gắt vừa tàn nhẫn: "Cậu Triệu, cậu nên tìm luật sư càng sớm càng tốt. Chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận hòa giải." Tần Vị Ký nhíu mày lấy khăn giấy trên bàn cúi đầu lau cà phê trên người cho tôi rồi dắt tôi ra ngoài.
Đến cửa, anh đột nhiên dừng lại và quay người lại nói: "Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy không gánh nổi hậu quả thì cũng có thể tự sát."
Người kia kinh hãi nhìn Tần Vị Ký, thần sắc trên mặt dần dần bị tuyệt vọng nhấn chìm.
Tôi nhìn qua gò má kiên quyết của anh, rõ ràng là khi bước vào anh còn nói là sợ tôi sẽ mất kiểm soát, kết quả người mất kiểm soát trước lại là chính anh...
Tôi khẽ thở dài, ngột ngạt đến không thở nổi: "Nếu cậu ta ghi âm lại thì sao?"
Lông mày Tần Vị Ký vẫn hơi nhíu lại, nhìn thấy bộ quần áo trắng tinh của tôi đã lấm lem đầy vệt nâu: "Không sao, loại người này sẽ không tìm chết, lên xe thay bộ đồ khác được không?"
Tôi gật đầu.
"Dao muội..."
Tôi nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy đó là một cô gái vừa mới từ quán cà phê bước ra.
Tôi không đeo khẩu trang, gật đầu: "Là tôi."
Đang định nghe cô ấy muốn nói cái gì thì cô bỗng nhiên đỏ ửng cả mắt, nghẹn ngào lên tiếng: "Thật sự là anh... Vừa nảy thấy anh trong quán cà phê, em còn không dám nhận... Anh...anh có khỏe không..."
Tôi sửng sốt, Tần Vị Ký bên cạnh nhìn cô ấy mỉm cười, sau đó nói trước: "Có tôi ở đây, em ấy rất tốt."
Nghe được giọng nói của Tần Vị Ký cô gái liền che miệng, càng khóc lớn hơn: "Các anh...các anh làm hòa rồi sao?"
Tôi thấy cô ấy khóc có chút luống cuống, nhìn Tần Vị Ký, anh từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô gái: "Chúng tôi làm lành rồi, đừng khóc nữa."
Cô gái cầm chiếc khăn tay nhưng không dùng để lau nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt sưng húp và nói ngắt quãng: "Quá tốt rồi... Hôm đó em rất buồn khi xem video anh rút khỏi giới giải trí... Em chỉ muốn biết ai có thể an ủi anh đây... Thật may còn có thầy Tần..."
Tần Vị Ký im lặng nắm lấy tay tôi, tay có chút lạnh và đẫm mồ hôi.
"Giải Thanh Phong... Em có đi xem trao giải... Bọn em...cuối cùng cũng đợi được anh trở về cầm được ảnh đế... Bọn em...thật vất vả mới nâng anh thành đỉnh lưu... Anh nỡ lòng nào lại rút lui đây..."
Tôi nhìn cô ấy nhất thời không nói nên lời, chờ cô bình tĩnh lại tôi mới chậm rãi nói: "Thật xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi..." Cô gái lau nước mắt: "Anh không làm gì sai... Chỉ là nơi này không xứng với anh... Dao muội... Anh phải sống thật tốt... Đừng bao giờ giống như Giang Lăng... Bọn em...bọn em không muốn anh làm gì cả... bọn em chỉ muốn anh sống thật tốt..."
Tôi cảm thấy mũi có chút chua xót, hơi quay mặt đi, Tần Vị Ký đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.
Khi cô ấy rời đi, tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi lòng, nhẹ nhàng dựa vào vai của Tần Vị Ký, giọng nói có chút run rẩy: "Anh Tần, em thật sự không chịu nổi nữa..."
Tần Vị Ký không quan tâm liệu anh có bị chụp hình hay không, đưa tay ôm chầm lấy tôi, chúng tôi phiền muộn đến mức không thể làm được gì khác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy thất bại chỉ vì hai câu nói của người hâm mộ.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng trước đây tôi quá huy hoàng nên luôn cảm thấy là không cam tâm.
Hóa ra điều mà con người thích thú chính là quá trình leo lên chứ không phải là đạt đến đỉnh cao. Bởi vì một khi đã lên đến đỉnh thì từ nay trở đi tất cả đều là xuống dốc.
Và tôi dần dần phát hiện ra rằng bạo lực mạng và góc khuất của giới giải trí đã tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận. Sự hỗn loạn trong vòng đã cổ vũ cho bạo lực mạng sinh sôi, khuấy bẩn môi trường mạng, ở dưới đáy nước đục lại khiến vòng tròn càng trở nên hỗn loạn hơn nữa.
Trong một khoảnh khắc, người ta không còn có thể phân biệt được đâu là gốc rễ của tội ác nữa rồi.
Đây đã không phải là chuyện mà một hai người có thể cứu vãn.
Tần Vị Ký bắt đầu can thiệp vào cuộc truy tố, đồng thời yêu cầu công ty đăng trên weibo rằng nhóm luật sư Epic sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm khởi tố những kẻ đã tung tin đồn trong toàn bộ quá trình, sức uy hiếp của đoàn đội này còn lớn hơn tôi rất nhiều.
Nhiều người không có hành vi vi phạm pháp luật cũng đã nhanh chóng xóa các nội dung vu khống, bôi nhọ trên các trang mạng xã hội và lên tiếng xin lỗi.
Tần Vị Ký đã khởi kiện tất cả những người cấu thành hành vi vi phạm pháp luật và có thể thu thập bằng chứng, những người ít có sức ảnh hưởng sẽ bị kiện vì tội xúc phạm danh dự, số tiền bồi thường cao nhất lên tới hai mươi vạn.
Những người có ảnh hưởng lớn và có tình tiết nghiêm trọng sẽ bị truy tố về tội phỉ báng, với mức án tù lên đến tận 3 năm.
Tiếp đó có lẽ sẽ là những tháng đen tối nhất đối với tiếng nói trên mạng, chúng ta vẫn đứng vững bên phía công lý và tiếng nói trên mạng cũng sẽ ủng hộ chúng tôi.
Mọi chuyện có vẻ như đã tạm thời dịu đi.
Gần đây tôi ngủ khá nhiều và đã dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ.
Tôi nghĩ chắc là do lúc trước bị mất ngủ khá nặng và tinh thần không thể chịu đựng được nổi nên luôn cảm thấy mệt mỏi.
Tôi mơ màng tỉnh lại, lồng ngực ngứa ngáy, chưa kịp mở mắt đã nghe thấy tiếng trầm ấm của Tần Vị Ký: "Vật nhỏ, nghịch gì đấy?"
Tôi mở mắt ra, thấy hai ngón tay thon dài của Tần Vị Ký đang nhấc cổ của Tiểu Tặc lên, bốn chân của nó đang ra sức dãy dụa.
Tôi duỗi tay ra, cười nói: "Anh Tần, sao anh lại bắt nạt nó?"
Tần Vị Ký thấy tôi đã tỉnh nên đặt Tiểu Tặc xuống đất: "Nuôi một con mèo biến thái, anh còn chưa ra tay nó đã nhanh chóng hớt cả tay trên, ngày mai sẽ mang nó đi triệt sản."
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy ngực mình quả thực ướt đẫm, mặt hơi đỏ bừng: "Sao anh lại ăn dấm của con mèo?"
"Ai bảo nó là đực?" Tần Vị Ký cúi người tới gần tôi: "Em còn buồn ngủ à?"
Tôi ôm cổ anh: "Em không buồn ngủ nữa..."
Tần Vị Ký bế tôi lên, tôi lười biếng tựa đầu vào vai anh, hai chân quấn chặt quanh eo anh, anh nhỏ giọng nói: "Cục cưng, dạo này em ngủ nhiều quá rồi phải không?"
Tôi lẩm bẩm mấy câu: "Không biết tại sao em lại cảm thấy buồn ngủ..."
"Được rồi, xỏ dép vào rồi xuống lầu, Trần Niệm đến."
Tôi lắc đầu chán nản với anh: "Anh Tần, ôm em..."
Anh khẽ cười hai tiếng: "Đừng làm nũng, Trần Niệm đang ở dưới đợi em. Không sợ bị chê cười sao?"
Tôi ôm anh chặt hơn: "Em muốn anh Tần ôm..."
"Thay đồ trước đi." Tần Vị Ký bất đắc dĩ cười nói.
Anh Tần luôn là người lịch sự nhất đã thật sự bế tôi xuống lầu, Trần Niệm đang ngồi ở trong phòng khách nhìn tôi, khóe môi nhếch lên không mấy tự nhiên: "Anh không có xương à?"
Tần Vị Ký đặt tôi ngồi trên sô pha: "Xin hãy hiểu cho, thầy Tạ thỉnh thoảng sẽ như thế này vài lần."
Tôi ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cười nói: "Người có xương thì không có bạn trai."
Trần Niệm trợn mắt nhìn tôi, khoanh tay trước ngực tức giận: "Anh đã không giúp em tìm bạn trai mà ngày nào cũng chọc tức em, có ông chủ nào như anh không?"
Đang nói chuyện, Tần Vị Ký từ trong bếp đi ra, đưa một quả táo đã rửa sạch cho Trần Niệm, cô cười nói: "Cảm ơn thầy Tần."
Sau đó anh đưa đĩa hoa quả đã cắt sẵn cho tôi, tôi mỉm cười nói: "Cảm ơn chồng."
Sắc mặt Trần Niệm tối sầm đi, tức giận đặt quả táo trong tay lên bàn.
Tôi mỉm cười bỏ trái cây vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Anh Tần thật quá đáng, nói thế nào Tiểu Trần cũng là khách, làm sao chỉ có một quả táo tây vậy? Để em xem, đĩa này có cái gì, táo, chuối, đào, khế,..."
Trần Niệm cắn môi dưới, hung tợn trừng mắt với tôi: "Hôm khác em quay lại."
"Được rồi, đừng gây sự nữa." Tần Vị Ký bất đắc dĩ lắc đầu: "Gần đây em ấy ngủ quá nhiều, anh sợ em ấy thiếu vitamin nên mới bảo ăn nhiều trái cây."
Tôi mỉm cười nói: "Đừng giận, ngày mai anh sẽ cấp cho em một đối tượng."
Trần Niệm vui vẻ ngồi xuống, hắng giọng: "Suýt nữa em quên mất mình đến đây để bàn công việc, "Thanh Vân Án" sắp phát sóng rồi, em nghe nói cảnh của anh vẫn chưa bị xóa."
Tôi thoáng dừng và nhớ lại những gì mà Lý Đồng nói.
Tần Vị Ký nhíu mày: "Phim của đạo diễn Vương?"
Trần Niệm gật đầu.
"Trước đây là nghe đồn bị cắt vai sao?"
Tôi giật mình, nhớ tới chuyện này Tần Vị Ký vẫn còn chưa biết nên mới mím môi nhìn anh: "Là nghe đồn..."
"Không phải là đồn, là trực tiếp muốn đẩy thầy Tạ xuống nam hai."
Tần Vị Ký không mấy vui vẻ, mím môi nhìn tôi: "Việc này sao anh không biết?"
Tôi mỉm cười xin lỗi: "Em cũng mới biết..."
"Sao em biết..." Tôi trừng mắt nhìn Trần Niệm, cô ấy nhận ra không khí bất thường nên đổi chủ đề: "Khụ... Đúng vậy, thầy Tạ cũng vừa mới biết..."
Tần Vị Ký nhìn cả hai chúng tôi, vẻ mặt không hề hòa hoãn: "Hiện tại thế nào? Tình huống ra sao?"
"Nghe nói Lý Đồng làm loạn một trận, nên cảnh của thầy Tạ mới không bị xóa." Trần Niệm liếc mắt nhìn Tần Vị Ký, chậm rãi nói: "Có tin đồn, Lý Đồng này hình như là con riêng của Phó Thời Vận."
Tôi há miệng tròn mắt, thật sự là gọi bố à.
"Tin đồn từ đâu ra?"
Trần Niệm trầm giọng nói: "Trước đây không phải là luôn có tin đồn Lý Đồng là tình nhân của Phó Thời Vận sao? Sau này, trong một bữa tiệc rượu, Phó Thời Vận có buộc miệng nói ra hắn ta là con trai của ổng. Lúc này mới có người phát hiện Lý Đồng theo họ của mẹ, nhưng vợ của Phó Thời Vận không phải họ Lý."
Tôi chậm rãi đưa một miếng táo vào miệng, không nói gì, trong cái giới này chuyện quái dị nào mà không có, cũng không có bí mật nào có thể giấu được.
Tần Vị Ký gật đầu và nhìn tôi với ánh mắt không rõ hàm ý: "À, cậu chủ nhỏ của Universal đang làm ầm ĩ về vai diễn của em. Quan hệ của hai người cũng khá sâu, phải không thầy Tạ?"
Tôi nuốt nước bọt, vội vàng nói: "Nông, rất nông, không, bọn em không có quan hệ gì cả."
Trần Niệm âm thầm cười nói: "Thầy Tần, em có thể làm chứng bọn họ thật sự không có quan hệ gì."
Tôi nhanh chóng gật đầu.
Tần Vị Ký nheo mắt, nhàn nhạt nhìn Trần Niệm: "Em làm chứng cái gì? Em không phải đã là kẻ phản bội từ lâu rồi sao?"
Trần Niệm cảm thấy mình sắp bị vạ lây nên vội vàng đứng dậy, mỉm cười với tôi: "Việc nhà các anh em không tham gia, em đi trước, em rất bận..."
Nói xong, thật sự là bỏ chạy rất nhanh.
Trần Niệm vừa đi, tôi đã nhanh chóng bĩu môi, ủy khuất nói: "Anh Tần... thật sự không quen..."
Tần Vị Ký nhìn tôi, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Cho nên chuyện của em anh luôn là người biết sau cùng, chuyện của em cũng phải nhờ người khác giải quyết đúng không?"
Tôi thấy anh thật sự rất tức giận, vội vàng đứng dậy, đi chân trần đến bên anh ấy: "Không, anh Tần, anh đừng giận..."
Tần Vị Ký thở dài, bế tôi lên đặt lại trên ghế sô pha: "Anh không giận, em đừng có gấp."
Tôi đau lòng nhìn anh: "Sợ anh lo, lúc đó anh cũng đã sang Úc vì chuyện của ông..."
Anh gật đầu, sờ đầu tôi: "Anh không giận em, anh giận chính mình..."
Tôi nhìn anh có chút đau lòng: "Anh Tần, sau này em hứa sẽ kể anh nghe mọi chuyện, bất kể là lớn hay nhỏ."
Anh mỉm cười, gật đầu: "Ngoan."
_____
#Bly
Cũng không nên tìm hiểu tại sao kẻ ác lại làm điều ác. Họ có thể đưa ra lý chính đáng nào đây?
Bài viết đó gần như dùng những từ ngữ thô tục nhất để miêu tả Giang Lăng như một gái điếm say mê làm bồn chứa.
Tôi thiết nghĩ rằng ít gì nó cũng phải là tội giết cha mới có thể viết ra được như thế.
Hóa ra chỉ là do ghen ghét và đố kỵ mà thôi.
"Tôi thực sự biết mình đã sai..." Hắn ta khóc lên: "Các anh không thể kiện tôi... nhà tôi rất khó khăn, không có khả năng bồi thường... Hơn nữa, nếu các anh kiện tôi, nhà trường chắc chắn sẽ đuổi học tôi... Cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại..."
Tôi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đùi, cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi nói: "Có vẻ như trường đại học của cậu không dạy được cho cậu cách làm người lớn. Nếu kiến thức đã không dạy được thì hãy để pháp luật lo đi."
Tôi không muốn nói thêm gì với cậu nữa, nhìn qua Tần Vị Ký và nói: "Đi thôi, anh Tần."
Tần Vị Ký gật đầu.
"Tôi có thể hủy hoại Giang Lăng thì cũng có thể hủy hoại cả anh." Hắn ta đột nhiên hung ác nhìn tôi, đúng như những gì mà tôi tưởng tượng: "Mấy bài như thế tôi muốn viết bao nhiêu cũng được."
Tôi nhìn hắn ta và bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt quá, cậu cứ viết đi. Chờ cậu ra tù thì tôi sẽ kiện cậu tiếp. Cậu viết lần nào tôi kiện lần đó."
"Các anh muốn ép chết tôi? Các anh chính là muốn ép chết tôi?!" Sắc mặt của hắn trở nên cực kì đáng sợ, đứng dậy hét vào mặt tôi rồi tiện tay ném luôn cốc cà phê trên bàn về phía tôi.
Tần Vị Ký là người đầu tiên phản ứng, vươn tay chắn ngang trước mặt tôi. Tôi vội vàng cúi đầu, tuy không bị cốc đập phải nhưng cũng bị cà phê bắn tung tóe khắp người.
Tôi nhấc tay lên và dùng tay áo lau vết cà phê đang dính trên mặt.
Tần Vị Ký mím môi, lạnh lùng nhìn người trước mặt, lời nói vừa gay gắt vừa tàn nhẫn: "Cậu Triệu, cậu nên tìm luật sư càng sớm càng tốt. Chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận hòa giải." Tần Vị Ký nhíu mày lấy khăn giấy trên bàn cúi đầu lau cà phê trên người cho tôi rồi dắt tôi ra ngoài.
Đến cửa, anh đột nhiên dừng lại và quay người lại nói: "Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy không gánh nổi hậu quả thì cũng có thể tự sát."
Người kia kinh hãi nhìn Tần Vị Ký, thần sắc trên mặt dần dần bị tuyệt vọng nhấn chìm.
Tôi nhìn qua gò má kiên quyết của anh, rõ ràng là khi bước vào anh còn nói là sợ tôi sẽ mất kiểm soát, kết quả người mất kiểm soát trước lại là chính anh...
Tôi khẽ thở dài, ngột ngạt đến không thở nổi: "Nếu cậu ta ghi âm lại thì sao?"
Lông mày Tần Vị Ký vẫn hơi nhíu lại, nhìn thấy bộ quần áo trắng tinh của tôi đã lấm lem đầy vệt nâu: "Không sao, loại người này sẽ không tìm chết, lên xe thay bộ đồ khác được không?"
Tôi gật đầu.
"Dao muội..."
Tôi nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy đó là một cô gái vừa mới từ quán cà phê bước ra.
Tôi không đeo khẩu trang, gật đầu: "Là tôi."
Đang định nghe cô ấy muốn nói cái gì thì cô bỗng nhiên đỏ ửng cả mắt, nghẹn ngào lên tiếng: "Thật sự là anh... Vừa nảy thấy anh trong quán cà phê, em còn không dám nhận... Anh...anh có khỏe không..."
Tôi sửng sốt, Tần Vị Ký bên cạnh nhìn cô ấy mỉm cười, sau đó nói trước: "Có tôi ở đây, em ấy rất tốt."
Nghe được giọng nói của Tần Vị Ký cô gái liền che miệng, càng khóc lớn hơn: "Các anh...các anh làm hòa rồi sao?"
Tôi thấy cô ấy khóc có chút luống cuống, nhìn Tần Vị Ký, anh từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô gái: "Chúng tôi làm lành rồi, đừng khóc nữa."
Cô gái cầm chiếc khăn tay nhưng không dùng để lau nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt sưng húp và nói ngắt quãng: "Quá tốt rồi... Hôm đó em rất buồn khi xem video anh rút khỏi giới giải trí... Em chỉ muốn biết ai có thể an ủi anh đây... Thật may còn có thầy Tần..."
Tần Vị Ký im lặng nắm lấy tay tôi, tay có chút lạnh và đẫm mồ hôi.
"Giải Thanh Phong... Em có đi xem trao giải... Bọn em...cuối cùng cũng đợi được anh trở về cầm được ảnh đế... Bọn em...thật vất vả mới nâng anh thành đỉnh lưu... Anh nỡ lòng nào lại rút lui đây..."
Tôi nhìn cô ấy nhất thời không nói nên lời, chờ cô bình tĩnh lại tôi mới chậm rãi nói: "Thật xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi..." Cô gái lau nước mắt: "Anh không làm gì sai... Chỉ là nơi này không xứng với anh... Dao muội... Anh phải sống thật tốt... Đừng bao giờ giống như Giang Lăng... Bọn em...bọn em không muốn anh làm gì cả... bọn em chỉ muốn anh sống thật tốt..."
Tôi cảm thấy mũi có chút chua xót, hơi quay mặt đi, Tần Vị Ký đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.
Khi cô ấy rời đi, tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi lòng, nhẹ nhàng dựa vào vai của Tần Vị Ký, giọng nói có chút run rẩy: "Anh Tần, em thật sự không chịu nổi nữa..."
Tần Vị Ký không quan tâm liệu anh có bị chụp hình hay không, đưa tay ôm chầm lấy tôi, chúng tôi phiền muộn đến mức không thể làm được gì khác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy thất bại chỉ vì hai câu nói của người hâm mộ.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng trước đây tôi quá huy hoàng nên luôn cảm thấy là không cam tâm.
Hóa ra điều mà con người thích thú chính là quá trình leo lên chứ không phải là đạt đến đỉnh cao. Bởi vì một khi đã lên đến đỉnh thì từ nay trở đi tất cả đều là xuống dốc.
Và tôi dần dần phát hiện ra rằng bạo lực mạng và góc khuất của giới giải trí đã tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận. Sự hỗn loạn trong vòng đã cổ vũ cho bạo lực mạng sinh sôi, khuấy bẩn môi trường mạng, ở dưới đáy nước đục lại khiến vòng tròn càng trở nên hỗn loạn hơn nữa.
Trong một khoảnh khắc, người ta không còn có thể phân biệt được đâu là gốc rễ của tội ác nữa rồi.
Đây đã không phải là chuyện mà một hai người có thể cứu vãn.
Tần Vị Ký bắt đầu can thiệp vào cuộc truy tố, đồng thời yêu cầu công ty đăng trên weibo rằng nhóm luật sư Epic sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm khởi tố những kẻ đã tung tin đồn trong toàn bộ quá trình, sức uy hiếp của đoàn đội này còn lớn hơn tôi rất nhiều.
Nhiều người không có hành vi vi phạm pháp luật cũng đã nhanh chóng xóa các nội dung vu khống, bôi nhọ trên các trang mạng xã hội và lên tiếng xin lỗi.
Tần Vị Ký đã khởi kiện tất cả những người cấu thành hành vi vi phạm pháp luật và có thể thu thập bằng chứng, những người ít có sức ảnh hưởng sẽ bị kiện vì tội xúc phạm danh dự, số tiền bồi thường cao nhất lên tới hai mươi vạn.
Những người có ảnh hưởng lớn và có tình tiết nghiêm trọng sẽ bị truy tố về tội phỉ báng, với mức án tù lên đến tận 3 năm.
Tiếp đó có lẽ sẽ là những tháng đen tối nhất đối với tiếng nói trên mạng, chúng ta vẫn đứng vững bên phía công lý và tiếng nói trên mạng cũng sẽ ủng hộ chúng tôi.
Mọi chuyện có vẻ như đã tạm thời dịu đi.
Gần đây tôi ngủ khá nhiều và đã dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ.
Tôi nghĩ chắc là do lúc trước bị mất ngủ khá nặng và tinh thần không thể chịu đựng được nổi nên luôn cảm thấy mệt mỏi.
Tôi mơ màng tỉnh lại, lồng ngực ngứa ngáy, chưa kịp mở mắt đã nghe thấy tiếng trầm ấm của Tần Vị Ký: "Vật nhỏ, nghịch gì đấy?"
Tôi mở mắt ra, thấy hai ngón tay thon dài của Tần Vị Ký đang nhấc cổ của Tiểu Tặc lên, bốn chân của nó đang ra sức dãy dụa.
Tôi duỗi tay ra, cười nói: "Anh Tần, sao anh lại bắt nạt nó?"
Tần Vị Ký thấy tôi đã tỉnh nên đặt Tiểu Tặc xuống đất: "Nuôi một con mèo biến thái, anh còn chưa ra tay nó đã nhanh chóng hớt cả tay trên, ngày mai sẽ mang nó đi triệt sản."
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy ngực mình quả thực ướt đẫm, mặt hơi đỏ bừng: "Sao anh lại ăn dấm của con mèo?"
"Ai bảo nó là đực?" Tần Vị Ký cúi người tới gần tôi: "Em còn buồn ngủ à?"
Tôi ôm cổ anh: "Em không buồn ngủ nữa..."
Tần Vị Ký bế tôi lên, tôi lười biếng tựa đầu vào vai anh, hai chân quấn chặt quanh eo anh, anh nhỏ giọng nói: "Cục cưng, dạo này em ngủ nhiều quá rồi phải không?"
Tôi lẩm bẩm mấy câu: "Không biết tại sao em lại cảm thấy buồn ngủ..."
"Được rồi, xỏ dép vào rồi xuống lầu, Trần Niệm đến."
Tôi lắc đầu chán nản với anh: "Anh Tần, ôm em..."
Anh khẽ cười hai tiếng: "Đừng làm nũng, Trần Niệm đang ở dưới đợi em. Không sợ bị chê cười sao?"
Tôi ôm anh chặt hơn: "Em muốn anh Tần ôm..."
"Thay đồ trước đi." Tần Vị Ký bất đắc dĩ cười nói.
Anh Tần luôn là người lịch sự nhất đã thật sự bế tôi xuống lầu, Trần Niệm đang ngồi ở trong phòng khách nhìn tôi, khóe môi nhếch lên không mấy tự nhiên: "Anh không có xương à?"
Tần Vị Ký đặt tôi ngồi trên sô pha: "Xin hãy hiểu cho, thầy Tạ thỉnh thoảng sẽ như thế này vài lần."
Tôi ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cười nói: "Người có xương thì không có bạn trai."
Trần Niệm trợn mắt nhìn tôi, khoanh tay trước ngực tức giận: "Anh đã không giúp em tìm bạn trai mà ngày nào cũng chọc tức em, có ông chủ nào như anh không?"
Đang nói chuyện, Tần Vị Ký từ trong bếp đi ra, đưa một quả táo đã rửa sạch cho Trần Niệm, cô cười nói: "Cảm ơn thầy Tần."
Sau đó anh đưa đĩa hoa quả đã cắt sẵn cho tôi, tôi mỉm cười nói: "Cảm ơn chồng."
Sắc mặt Trần Niệm tối sầm đi, tức giận đặt quả táo trong tay lên bàn.
Tôi mỉm cười bỏ trái cây vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Anh Tần thật quá đáng, nói thế nào Tiểu Trần cũng là khách, làm sao chỉ có một quả táo tây vậy? Để em xem, đĩa này có cái gì, táo, chuối, đào, khế,..."
Trần Niệm cắn môi dưới, hung tợn trừng mắt với tôi: "Hôm khác em quay lại."
"Được rồi, đừng gây sự nữa." Tần Vị Ký bất đắc dĩ lắc đầu: "Gần đây em ấy ngủ quá nhiều, anh sợ em ấy thiếu vitamin nên mới bảo ăn nhiều trái cây."
Tôi mỉm cười nói: "Đừng giận, ngày mai anh sẽ cấp cho em một đối tượng."
Trần Niệm vui vẻ ngồi xuống, hắng giọng: "Suýt nữa em quên mất mình đến đây để bàn công việc, "Thanh Vân Án" sắp phát sóng rồi, em nghe nói cảnh của anh vẫn chưa bị xóa."
Tôi thoáng dừng và nhớ lại những gì mà Lý Đồng nói.
Tần Vị Ký nhíu mày: "Phim của đạo diễn Vương?"
Trần Niệm gật đầu.
"Trước đây là nghe đồn bị cắt vai sao?"
Tôi giật mình, nhớ tới chuyện này Tần Vị Ký vẫn còn chưa biết nên mới mím môi nhìn anh: "Là nghe đồn..."
"Không phải là đồn, là trực tiếp muốn đẩy thầy Tạ xuống nam hai."
Tần Vị Ký không mấy vui vẻ, mím môi nhìn tôi: "Việc này sao anh không biết?"
Tôi mỉm cười xin lỗi: "Em cũng mới biết..."
"Sao em biết..." Tôi trừng mắt nhìn Trần Niệm, cô ấy nhận ra không khí bất thường nên đổi chủ đề: "Khụ... Đúng vậy, thầy Tạ cũng vừa mới biết..."
Tần Vị Ký nhìn cả hai chúng tôi, vẻ mặt không hề hòa hoãn: "Hiện tại thế nào? Tình huống ra sao?"
"Nghe nói Lý Đồng làm loạn một trận, nên cảnh của thầy Tạ mới không bị xóa." Trần Niệm liếc mắt nhìn Tần Vị Ký, chậm rãi nói: "Có tin đồn, Lý Đồng này hình như là con riêng của Phó Thời Vận."
Tôi há miệng tròn mắt, thật sự là gọi bố à.
"Tin đồn từ đâu ra?"
Trần Niệm trầm giọng nói: "Trước đây không phải là luôn có tin đồn Lý Đồng là tình nhân của Phó Thời Vận sao? Sau này, trong một bữa tiệc rượu, Phó Thời Vận có buộc miệng nói ra hắn ta là con trai của ổng. Lúc này mới có người phát hiện Lý Đồng theo họ của mẹ, nhưng vợ của Phó Thời Vận không phải họ Lý."
Tôi chậm rãi đưa một miếng táo vào miệng, không nói gì, trong cái giới này chuyện quái dị nào mà không có, cũng không có bí mật nào có thể giấu được.
Tần Vị Ký gật đầu và nhìn tôi với ánh mắt không rõ hàm ý: "À, cậu chủ nhỏ của Universal đang làm ầm ĩ về vai diễn của em. Quan hệ của hai người cũng khá sâu, phải không thầy Tạ?"
Tôi nuốt nước bọt, vội vàng nói: "Nông, rất nông, không, bọn em không có quan hệ gì cả."
Trần Niệm âm thầm cười nói: "Thầy Tần, em có thể làm chứng bọn họ thật sự không có quan hệ gì."
Tôi nhanh chóng gật đầu.
Tần Vị Ký nheo mắt, nhàn nhạt nhìn Trần Niệm: "Em làm chứng cái gì? Em không phải đã là kẻ phản bội từ lâu rồi sao?"
Trần Niệm cảm thấy mình sắp bị vạ lây nên vội vàng đứng dậy, mỉm cười với tôi: "Việc nhà các anh em không tham gia, em đi trước, em rất bận..."
Nói xong, thật sự là bỏ chạy rất nhanh.
Trần Niệm vừa đi, tôi đã nhanh chóng bĩu môi, ủy khuất nói: "Anh Tần... thật sự không quen..."
Tần Vị Ký nhìn tôi, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Cho nên chuyện của em anh luôn là người biết sau cùng, chuyện của em cũng phải nhờ người khác giải quyết đúng không?"
Tôi thấy anh thật sự rất tức giận, vội vàng đứng dậy, đi chân trần đến bên anh ấy: "Không, anh Tần, anh đừng giận..."
Tần Vị Ký thở dài, bế tôi lên đặt lại trên ghế sô pha: "Anh không giận, em đừng có gấp."
Tôi đau lòng nhìn anh: "Sợ anh lo, lúc đó anh cũng đã sang Úc vì chuyện của ông..."
Anh gật đầu, sờ đầu tôi: "Anh không giận em, anh giận chính mình..."
Tôi nhìn anh có chút đau lòng: "Anh Tần, sau này em hứa sẽ kể anh nghe mọi chuyện, bất kể là lớn hay nhỏ."
Anh mỉm cười, gật đầu: "Ngoan."
_____
#Bly
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương