[Ma Đạo Tổ Sư] Vấn Linh Mười Ba Năm
Chương 3: Cấm đoán
Edit: Meow
Dứt lời, Lam Vong Cơ mạnh chống người dậy, chịu đựng đau nhức bước xuống giường, vừa cử động liền động tới vết thương, máu đỏ thấm ướt băng vải màu trắng. Lam Hi Thần cả kinh, vội vã đỡ y về giường: "Vong Cơ, đệ làm gì vậy, thương thế của đệ còn chưa có tốt..."
Lam Vong Cơ lẳng lặng thuật lại: "Sau khi tỉnh lại tới trước vách đá Quy Huấn quỳ ba canh giờ, diện bích ba năm trong Tàng kinh các, chép lại gia quy, sao chép cổ tịch. Ta đều nghe thấy."
Lam Vong Cơ vẫn quật cường muốn rời giường, Lam Hi Thần thấy không lừa được y, vội nói: "Vong Cơ, ngươi đừng vội, thúc phụ nói, ngươi trọng thương chưa lành không cần phạt quỳ."
"Ân."
Các loại dược liệu quý giá liên tục được đưa đến phòng của Lam Vong Cơ, y ước chừng nằm hơn nửa tháng mới khó khăn lắm có thể xuống giường mà không đến nỗi động đến vết thương.
Lam Vong Cơ vừa có thể xuống giường ngày đầu tiên liền đến quỳ ở vách đá Quy Huấn quỳ từ sáng sớm. Mặt trời chói chang trên cao, khí trời oi bức, Lam Vong Cơ không nói lời nào quỳ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của chúng đệ tử, nếu không phải bị ràng buộc bởi gia quy hơn ba ngàn điều, chỉ sợ giờ này quanh người Lam Vong Cơ đã sớm có một đám tò mò huyên náo rồi.
Trán Lam Vong Cơ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch. Mồ hôi thấm vào vết thương, đau nhức làm cho y luôn kiên cường cũng phải run rẩy, biểu cảm vẫn là một mảnh vân đạm phong khinh, đồng phục Lam gia trắng tinh mơ hồ lộ ra vết máu, dù muốn cũng không giấu được.
Lam Hi Thần đem trà lạnh tới nhưng y một ngụm cũng không uống, nhìn bộ dáng này của đệ đệ Lam Hi Thần dù rất đau lòng nhưng lại không thể làm được gì, vội vàng đem tới một chiếc ô muốn quỳ cùng đệ đệ nhưng không ngờ bị Lam Vong Cơ đẩy ra.
Lam Hi Thần nhìn y phục của Lam Vong Cơ nhiễm máu ngày càng nhiều gấp đến độ muốn chạy ngay tới cầu xin Lam Khải Nhân tha thứ. Lam Khải Nhân thấy môn sinh đắc ý nhất của mình trở thành bộ dáng này cũng không đành lòng.
Ông theo Lam Hi Thần đến trước vách đá Quy Huấn nhìn Lam Vong Cơ phơi nắng đến đỏ bừng cả mặt, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu theo gò mà chảy xuống trên y phục thành những đốm tròn lấm tấm. Tóc ướt mồ hôi dính ở trên mặt, môi khô nứt chảy máu. Nhưng y vẫn như cũ quỳ thẳng tắp, tựa như không có gì có thể ép cong được sống lưng ấy.
Lam Khải Nhân nhìn y như vậy, đáy lòng ẩn đau. Ho nhẹ một tiếng, nói: "Vong Cơ, đứng lên đi, không cần quỳ nữa."
Lam Vong Cơ như cũ mắt nhìn thẳng, nhẹ nhàng nói: "Thúc phụ, huynh trưởng, hai người về đi."
Y vừa nói làm nứt vết thương nơi khóe miệng, máu tươi đỏ thẫm nhỏ xuống đồng phục Lam gia thành từng đóa mai đỏ tươi trên y phục tuyết trắng.
Lam Khải Nhân than nhẹ một tiếng: "Vong Cơ a, ngươi đến tột cùng là làm sao, ngươi ở đây chịu phạt hay là đang tra tấn chính mình a..."
Lam Vong Cơ nói: "Ta có tội, ta phải chịu."
Cuối cùng thấy không lay chuyển được y, Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần cũng chỉ đành ở một bên lắc đầu thở dài. Ba canh giờ trôi qua, Lam Vong Cơ chịu đựng đau nhức ở đầu gối cùng vết thương trên lưng, khó khăn di chuyển hai chân tựa như không phải của mình, cắn răng từng bước một đi về phía Tàng kinh các.
Bước chân của y tuy chậm chạp nặng nề, nhưng phá lệ vững vàng kiên định, chỉ chừa về phía sau một bóng lưng kiên nghị lại... cô tịch.
Ban đầu Lam Khải Nhân nói phạt quỳ chẳng qua là trong lúc tức giận muốn cho Lam Vong Cơ một chút giáo huấn, cũng không phải thật lòng muốn y suốt ba năm ngày nào cũng phải quỳ ba canh giờ.
Chúng đệ tử cũng cho là Lam Khải Nhân không nhắc tới nữa liền không cần phải quỳ.
Nhưng không ngờ, qua ba năm, bất luận trời đông giá rét hay ngày hè oi bức, trời gió hay mưa, mặc cho gió táp mưa sa mỗi ngày Lam Vong Cơ đều đúng giờ đến trước vách đá Quy Huấn quỳ ba canh giờ, chưa từng gián đoạn. Phạt quỳ này... Chính là trọn ba năm.
Tàng kinh các.
Lam Vong Cơ một mình ngồi trước án đằng cổ tịch, từ từ đặt bút, chữ viết đoan chính mà thanh cốt, chữ viết có lực hiên ngang mạnh mẽ hiện trên mặt giấy.
Đang chép phạt, mâu quang vừa đảo, đột nhiên nhìn về mộc án Ngụy Vô Tiện từng ngồi chép phạt. Đồng tử Lam Vong Cơ co rụt một cái, sững sờ nhìn chằm chằm mộc án.
Dường như Ngụy Vô Tiện đang ở ngay trước mắt, nghiêng thân vắt chân lên mộc án, miệng nói thao thao bất tuyệt không ngừng.
Đột nhiên y một câu cũng không nói được, "ô ô a a" ngọ nguậy hồi lâu đều phí công. Lại thấy Ngụy Vô Tiện cầm bút lông viết gì đó trên giấy rồi ném tới. Chốc lát hắn lại ngồi trên mộc án lộn mèo.
Trước mắt xuất hiện Ngụy Vô Tiện năm đó khi còn học ở Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ giống như một người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy trò xấu của Ngụy Vô Tiện.
Xem một hồi, đôi mắt nhạt màu của y hiện lên một mảnh nhu hòa, khóe môi không tự chủ cong lên. Chậm rãi vươn tay muốn chạm vào Ngụy Vô Tiện, ảo ảnh trước mắt đột nhiên tan vỡ, Lam Vong Cơ ngẩn ra, đột nhiên kịp phản ứng, thần sắc trên mặt chỉ còn dư lại một mảnh ảm đạm.
Bỗng "Lạch cạch" một tiếng, bút lông sói trên tay rơi xuống bàn, mực nước vẩy ra trang giấy thành hình trong lấm tấm.
Tâm tư của Lam Vong Cơ bị kéo về hiện thực, y cúi đầu nhìn trang giấy, vốn đang đoan đoan chính chính chép nửa tờ cổ tịch bây giờ viết đầy "Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện", từng chữ từng chữ chồng lên nhau, đâu còn nhìn ra nét chữ đoan chính thanh cốt thường ngày.
Đáy mắt Lam Vong Cơ lướt qua tia mỉa mai khó phát hiện, trong lòng là một mảnh lạnh như băng.
Lam Vong Cơ là người *phùng loạn tất xuất nhưng suốt ba năm trời lại không xuất hiện, người trong tu chân giới đều chỉ tưởng y bị phạt diện bích, lại không biết rõ nguyên nhân.
* gặp chuyện xấu/ác liền có mặt giải quyết
Trừ người trong Cô Tô Lam thị, không có người nào biết y không phải không muốn xuất hiện, mà chẳng qua là trọng thương khó đi, ba mươi roi giới tiên, làm sao có thể lành nhanh được, trong suốt ba năm y không thể nào vận chuyển linh lực.
Đại khái là Lam Khải Nhân hạ xuống cấm lệnh, Vân Thâm Bất Tri Xử không một ai nhắc tới Ngụy Vô Tiện, cho nên trong suốt ba năm Lam Vong Cơ không biết được một chút tin tức nào của hắn, thậm chí thời điểm Ngụy Vô Tiện bị các đại gia tộc bao vây diệt trừ, y cũng hoàn toàn không biết.
Dứt lời, Lam Vong Cơ mạnh chống người dậy, chịu đựng đau nhức bước xuống giường, vừa cử động liền động tới vết thương, máu đỏ thấm ướt băng vải màu trắng. Lam Hi Thần cả kinh, vội vã đỡ y về giường: "Vong Cơ, đệ làm gì vậy, thương thế của đệ còn chưa có tốt..."
Lam Vong Cơ lẳng lặng thuật lại: "Sau khi tỉnh lại tới trước vách đá Quy Huấn quỳ ba canh giờ, diện bích ba năm trong Tàng kinh các, chép lại gia quy, sao chép cổ tịch. Ta đều nghe thấy."
Lam Vong Cơ vẫn quật cường muốn rời giường, Lam Hi Thần thấy không lừa được y, vội nói: "Vong Cơ, ngươi đừng vội, thúc phụ nói, ngươi trọng thương chưa lành không cần phạt quỳ."
"Ân."
Các loại dược liệu quý giá liên tục được đưa đến phòng của Lam Vong Cơ, y ước chừng nằm hơn nửa tháng mới khó khăn lắm có thể xuống giường mà không đến nỗi động đến vết thương.
Lam Vong Cơ vừa có thể xuống giường ngày đầu tiên liền đến quỳ ở vách đá Quy Huấn quỳ từ sáng sớm. Mặt trời chói chang trên cao, khí trời oi bức, Lam Vong Cơ không nói lời nào quỳ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của chúng đệ tử, nếu không phải bị ràng buộc bởi gia quy hơn ba ngàn điều, chỉ sợ giờ này quanh người Lam Vong Cơ đã sớm có một đám tò mò huyên náo rồi.
Trán Lam Vong Cơ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch. Mồ hôi thấm vào vết thương, đau nhức làm cho y luôn kiên cường cũng phải run rẩy, biểu cảm vẫn là một mảnh vân đạm phong khinh, đồng phục Lam gia trắng tinh mơ hồ lộ ra vết máu, dù muốn cũng không giấu được.
Lam Hi Thần đem trà lạnh tới nhưng y một ngụm cũng không uống, nhìn bộ dáng này của đệ đệ Lam Hi Thần dù rất đau lòng nhưng lại không thể làm được gì, vội vàng đem tới một chiếc ô muốn quỳ cùng đệ đệ nhưng không ngờ bị Lam Vong Cơ đẩy ra.
Lam Hi Thần nhìn y phục của Lam Vong Cơ nhiễm máu ngày càng nhiều gấp đến độ muốn chạy ngay tới cầu xin Lam Khải Nhân tha thứ. Lam Khải Nhân thấy môn sinh đắc ý nhất của mình trở thành bộ dáng này cũng không đành lòng.
Ông theo Lam Hi Thần đến trước vách đá Quy Huấn nhìn Lam Vong Cơ phơi nắng đến đỏ bừng cả mặt, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu theo gò mà chảy xuống trên y phục thành những đốm tròn lấm tấm. Tóc ướt mồ hôi dính ở trên mặt, môi khô nứt chảy máu. Nhưng y vẫn như cũ quỳ thẳng tắp, tựa như không có gì có thể ép cong được sống lưng ấy.
Lam Khải Nhân nhìn y như vậy, đáy lòng ẩn đau. Ho nhẹ một tiếng, nói: "Vong Cơ, đứng lên đi, không cần quỳ nữa."
Lam Vong Cơ như cũ mắt nhìn thẳng, nhẹ nhàng nói: "Thúc phụ, huynh trưởng, hai người về đi."
Y vừa nói làm nứt vết thương nơi khóe miệng, máu tươi đỏ thẫm nhỏ xuống đồng phục Lam gia thành từng đóa mai đỏ tươi trên y phục tuyết trắng.
Lam Khải Nhân than nhẹ một tiếng: "Vong Cơ a, ngươi đến tột cùng là làm sao, ngươi ở đây chịu phạt hay là đang tra tấn chính mình a..."
Lam Vong Cơ nói: "Ta có tội, ta phải chịu."
Cuối cùng thấy không lay chuyển được y, Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần cũng chỉ đành ở một bên lắc đầu thở dài. Ba canh giờ trôi qua, Lam Vong Cơ chịu đựng đau nhức ở đầu gối cùng vết thương trên lưng, khó khăn di chuyển hai chân tựa như không phải của mình, cắn răng từng bước một đi về phía Tàng kinh các.
Bước chân của y tuy chậm chạp nặng nề, nhưng phá lệ vững vàng kiên định, chỉ chừa về phía sau một bóng lưng kiên nghị lại... cô tịch.
Ban đầu Lam Khải Nhân nói phạt quỳ chẳng qua là trong lúc tức giận muốn cho Lam Vong Cơ một chút giáo huấn, cũng không phải thật lòng muốn y suốt ba năm ngày nào cũng phải quỳ ba canh giờ.
Chúng đệ tử cũng cho là Lam Khải Nhân không nhắc tới nữa liền không cần phải quỳ.
Nhưng không ngờ, qua ba năm, bất luận trời đông giá rét hay ngày hè oi bức, trời gió hay mưa, mặc cho gió táp mưa sa mỗi ngày Lam Vong Cơ đều đúng giờ đến trước vách đá Quy Huấn quỳ ba canh giờ, chưa từng gián đoạn. Phạt quỳ này... Chính là trọn ba năm.
Tàng kinh các.
Lam Vong Cơ một mình ngồi trước án đằng cổ tịch, từ từ đặt bút, chữ viết đoan chính mà thanh cốt, chữ viết có lực hiên ngang mạnh mẽ hiện trên mặt giấy.
Đang chép phạt, mâu quang vừa đảo, đột nhiên nhìn về mộc án Ngụy Vô Tiện từng ngồi chép phạt. Đồng tử Lam Vong Cơ co rụt một cái, sững sờ nhìn chằm chằm mộc án.
Dường như Ngụy Vô Tiện đang ở ngay trước mắt, nghiêng thân vắt chân lên mộc án, miệng nói thao thao bất tuyệt không ngừng.
Đột nhiên y một câu cũng không nói được, "ô ô a a" ngọ nguậy hồi lâu đều phí công. Lại thấy Ngụy Vô Tiện cầm bút lông viết gì đó trên giấy rồi ném tới. Chốc lát hắn lại ngồi trên mộc án lộn mèo.
Trước mắt xuất hiện Ngụy Vô Tiện năm đó khi còn học ở Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ giống như một người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy trò xấu của Ngụy Vô Tiện.
Xem một hồi, đôi mắt nhạt màu của y hiện lên một mảnh nhu hòa, khóe môi không tự chủ cong lên. Chậm rãi vươn tay muốn chạm vào Ngụy Vô Tiện, ảo ảnh trước mắt đột nhiên tan vỡ, Lam Vong Cơ ngẩn ra, đột nhiên kịp phản ứng, thần sắc trên mặt chỉ còn dư lại một mảnh ảm đạm.
Bỗng "Lạch cạch" một tiếng, bút lông sói trên tay rơi xuống bàn, mực nước vẩy ra trang giấy thành hình trong lấm tấm.
Tâm tư của Lam Vong Cơ bị kéo về hiện thực, y cúi đầu nhìn trang giấy, vốn đang đoan đoan chính chính chép nửa tờ cổ tịch bây giờ viết đầy "Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện", từng chữ từng chữ chồng lên nhau, đâu còn nhìn ra nét chữ đoan chính thanh cốt thường ngày.
Đáy mắt Lam Vong Cơ lướt qua tia mỉa mai khó phát hiện, trong lòng là một mảnh lạnh như băng.
Lam Vong Cơ là người *phùng loạn tất xuất nhưng suốt ba năm trời lại không xuất hiện, người trong tu chân giới đều chỉ tưởng y bị phạt diện bích, lại không biết rõ nguyên nhân.
* gặp chuyện xấu/ác liền có mặt giải quyết
Trừ người trong Cô Tô Lam thị, không có người nào biết y không phải không muốn xuất hiện, mà chẳng qua là trọng thương khó đi, ba mươi roi giới tiên, làm sao có thể lành nhanh được, trong suốt ba năm y không thể nào vận chuyển linh lực.
Đại khái là Lam Khải Nhân hạ xuống cấm lệnh, Vân Thâm Bất Tri Xử không một ai nhắc tới Ngụy Vô Tiện, cho nên trong suốt ba năm Lam Vong Cơ không biết được một chút tin tức nào của hắn, thậm chí thời điểm Ngụy Vô Tiện bị các đại gia tộc bao vây diệt trừ, y cũng hoàn toàn không biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương