【Ma Đạo Tổ Sư | Vong Tiện】Duyên Tâm An
Chương 18
Edit: Đường
Beta: Huyên
“Ngụy Anh, tỉnh thôi.”
“Hơ? Lam Trạm?” Ngụy Vô Tiện cố gắng mở to đôi mắt có chút mệt mỏi, không hiểu tại sao Lam Vong Cơ lại đánh thức mình sớm như vậy.
“Hôm nay có cuộc hội nghị trao đổi.” Lam Vong Cơ kéo hắn ngồi dậy, rồi giúp hắn mặc quần áo vào.
Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ động tác của y. Lúc rửa mặt cũng chỉ ti hí đôi mắt, cho đến khi hắn bị ôm ra khỏi cửa động, bị gió lạnh thổi vào mặt hắn lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Lam Trạm, ngươi thả ta xuống đi..." Ngụy Vô Tiên vùi mặt vào lồng ngực của y, không có chút mặt mũi nào để gặp người khác
“Tại sao?”
“Thế này, thật xấu hổ…….”
Lam Vong Cơ nói: “Không phải ngày hôm trước cũng giống như thế này?”
“………. Nó có thể giống nhau sao? Ngày hôm trước là hình dạng còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, còn hiện tại…...”
“Không bằng bây giờ biến nhỏ lại đi.”
“Hừ!” Ngụy Vô Tiện liền đánh trống lảng rồi quay mặt đi.
Lam Vong Cơ chỉ chờ khoảng khắc này, nhẹ nhàng vươn tay ra xoa đầu hắn, lại nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, đem hắn ôm chặt vào trong ngực, đi vài bước về phía trước, bóng lưng liền biến mất.
Ngụy Lăng lắc đầu, ôm lấy vai của Ngụy Dự nói: “Này, Vương đã vứt bỏ chúng ta rồi.”
“Vứt bỏ ngươi thì có.” Ngụy Dự mặc kệ gã, bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào trong động.
Ngụy Lăng chán nản suy nghĩ: “Có phải không vậy?”
Lúc Lam Vong Cơ bế đứa bé trong ngực, không khí xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống, trong khoảng khắc đó tiếng rì rầm nghị luận sôi nổi đến mức đau hết cả tai. Ngụy Vô Tiện cẩn thận lắng nghe chủ đề bàn luận của mọi người như sau:
“Lam Vong Cơ có con?”
“Chưa từng nghe nói y đã lấy vợ.”
"Đứa trẻ kia là sao?"
“Phụ vương, làm sao bây giờ, em gái sẽ khóc đến phát ngất mất…….”
“Vương, công chúa điện hạ mà biết được sẽ lại náo loạn lên?”
“Gần đây Lang Vương thường tiếp xúc với ai nhất?”
“Ai mà biết được nương của đứa nhỏ này là ai?”
……………
……………
Ngụy Vô Tiện che miệng cười trộm, ghé vào tai y nói một câu: “Phụ thân”
Lam Vong Cơ nhìn hắn không nói lời nào.
Ngụy Vô Tiện cọ cọ hai má của y: “Nương của ta là ai vậy?”
“….. Đừng nháo.”
Ngụy Vô Tiện mím môi nói: “Được được, ta không nháo nữa chứ gì.”
“Yên lặng, yên lặng, Trạch Vu Quân đến rồi.”
Lam Hi Thần đi lên đài, còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Triều đã lên tiếng mở miệng trước: “Trạch Vu Quân, ngươi xem xem, Hồ Vương và Lang Vương thế mà lại không tới.”
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện vừa thanh vừa tức giận từ trong lồng ngực của Lam Vong Cơ truyền ra: “Ai nói với ngươi là ta không tới?”
Ôn Triều nói: “Ngươi là ai?”
“Như thế nào, vừa rồi còn nhớ đến ta, hiện tại lại hỏi ta là ai? Nhị Vương tử, ngươi cũng thật dễ quên.”
Ôn Triều cau mày suy nghĩ, rồi nói một cách quyết liệt: “Ngươi là Ngụy Vô Tiện?” Vừa ngẩng đầu lên, đứa trẻ kia đã biến thành một người trưởng thành ngồi trên người của Lam Vong Cơ.
“Đúng vậy. Nhưng ta thân là Hồ Vương, Nhị Vương tử kêu tên đầy đủ của ta như vậy là không thích hợp đâu.” Không đợi Ngụy Vô Tiện động thủ, một đạo lam quang đã đánh trúng gã, Ôn Triều chật vật ngã xuống ghế dựa, mất hết mặt mũi, không dám nói một lời.
Ngụy Vô Tiện liền nói: “Nhị Vương tử đưa ta đại lễ như thế thật không dám nhận, nhưng mà lòng dạ bổn vương rộng rãi, liền tha thứ cho ngươi.”
Ôn Triều ở trong lòng đem Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện mắng đến cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ tươi cười nói: “Đa tạ Hồ Vương đã không so đo với lời nói lỡ miệng của ta vừa rồi.”
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện cũng không thèm liếc gã, còn đang thì thầm điều gì đó với Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần đã theo dõi Ngụy Vô Tiện từ lúc hắn bước vào đây, y cũng rất muốn biết loại người nào đã khiến đứa em trai tính tình nhạt nhẽo của mình để ý tới.
“Hôm nay mời mọi người đến đây là vì có một sự kiện.” Thấy mọi người dồn toàn lực chú ý chuyển qua lên người mình, Lam Hi Thần chậm rãi mở miệng: “Ở bên dưới đỉnh Tuyết Sơn có một lá chắn, đã có người lẻn vào.”
“Bên trong giam giữ những thứ gì?”
“Ai đã đi vào?”
“Giam giữ cái gì? Đi vào trong để làm cái gì?”
Lam Hi Thần kiên nhẫn nghe mọi người lần lượt đặt câu hỏi, không có chút phản ứng nào, ngược lại Nhiếp Minh Quyết bị tiếng ồn ào làm đau cả đầu, một phen quăng luôn chén rượu, thô lỗ nói: “Im lặng cho ta, ồn ào cái gì, muốn ồn ào thì cút hết ra bên ngoài cho ta.”
……………
Bên dưới nhất thời một mảnh im lặng ngắt như tờ, Lam Hi Thần gật đầu cười cười với hắn nói nói: “Nơi đó không phải giam giữ thứ gì đó, mà là một bộ tộc mà mọi người đều bị nhiễm bệnh.”
“Cái gì?”
“Tại sao lại không giết họ? Lưu lại để làm gì?”
“Trạch Vu Quân đây là muốn hại chết chúng ta sao?” . Ngôn Tình Xuyên Không
“Y là thần tiên không chết được, chúng ta thì chắc chắn sẽ chết, tất nhiên y có thể thoải mái như vậy.” Không biết ai là người đi đầu nói một câu như vậy, kích động đến mọi người đều phụ họa theo.
Thấy việc này phát triển chệch khỏi quỹ đạo, lúc này nếu Lam Hi Thần lên tiếng thì cũng sẽ không có nhiều người nghe, lúc khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Lam Hi Thần luôn luôn treo trên mặt sắp không trụ nổi nữa, thì Ngụy Vô Tiện đột nhiên xuất hiện ngồi trên một cái bàn, một tay sờ sờ cằm một gã đàn ông, cười nói: “Ta nghĩ phần cằm của ngươi có phần bị lệch, để ta giúp cho nó thẳng lại nhé.”
Dưới tay nhẹ nhàng động một cái, chỉ nghe thấy một tiếng 'Răng rắc!', xương hàm của một người đàn ông đã bị trật khớp, xung quanh truyền đến tiếng hít thở hổn hển, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt áy náy nói: “Ồ, xin lỗi nha, hình như ta vặn sai vị trí rồi, để ta giúp ngươi cho nó về vị trí cũ nha.” Nói xong liền vỗ nhẹ hai má của tên đó, người đàn ông kia cảm giác mình bị mất giọng, không biết có phải là do quá đau hay không mà tên đó chẳng phát ra âm thanh nào.
Ngụy Vô Tiện lắc mình một cái, ngồi lại trên người của Lam Vong Cơ, một bộ dáng cầu khen ngợi, người sau bất lực, càng thêm sủng nịnh mà nhẹ nhàng xoa đầu của hắn.
Mọi người (gạch bỏ) Chúng thú: Vừa rồi là thấy quỷ đi!
_____________
Đường: Chúng thú: quần chúng + quái thú (chả biết nghĩa là gì luôn:)))
Huyên: Vì ở đây toàn thú nên phải gọi thế thôi =)))))))))))))))))))))
Năm mới an lành nha mọi người, và cùng chào đón 1 editor mới của bộ này nàooooo.
Beta: Huyên
“Ngụy Anh, tỉnh thôi.”
“Hơ? Lam Trạm?” Ngụy Vô Tiện cố gắng mở to đôi mắt có chút mệt mỏi, không hiểu tại sao Lam Vong Cơ lại đánh thức mình sớm như vậy.
“Hôm nay có cuộc hội nghị trao đổi.” Lam Vong Cơ kéo hắn ngồi dậy, rồi giúp hắn mặc quần áo vào.
Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ động tác của y. Lúc rửa mặt cũng chỉ ti hí đôi mắt, cho đến khi hắn bị ôm ra khỏi cửa động, bị gió lạnh thổi vào mặt hắn lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Lam Trạm, ngươi thả ta xuống đi..." Ngụy Vô Tiên vùi mặt vào lồng ngực của y, không có chút mặt mũi nào để gặp người khác
“Tại sao?”
“Thế này, thật xấu hổ…….”
Lam Vong Cơ nói: “Không phải ngày hôm trước cũng giống như thế này?”
“………. Nó có thể giống nhau sao? Ngày hôm trước là hình dạng còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, còn hiện tại…...”
“Không bằng bây giờ biến nhỏ lại đi.”
“Hừ!” Ngụy Vô Tiện liền đánh trống lảng rồi quay mặt đi.
Lam Vong Cơ chỉ chờ khoảng khắc này, nhẹ nhàng vươn tay ra xoa đầu hắn, lại nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, đem hắn ôm chặt vào trong ngực, đi vài bước về phía trước, bóng lưng liền biến mất.
Ngụy Lăng lắc đầu, ôm lấy vai của Ngụy Dự nói: “Này, Vương đã vứt bỏ chúng ta rồi.”
“Vứt bỏ ngươi thì có.” Ngụy Dự mặc kệ gã, bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào trong động.
Ngụy Lăng chán nản suy nghĩ: “Có phải không vậy?”
Lúc Lam Vong Cơ bế đứa bé trong ngực, không khí xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống, trong khoảng khắc đó tiếng rì rầm nghị luận sôi nổi đến mức đau hết cả tai. Ngụy Vô Tiện cẩn thận lắng nghe chủ đề bàn luận của mọi người như sau:
“Lam Vong Cơ có con?”
“Chưa từng nghe nói y đã lấy vợ.”
"Đứa trẻ kia là sao?"
“Phụ vương, làm sao bây giờ, em gái sẽ khóc đến phát ngất mất…….”
“Vương, công chúa điện hạ mà biết được sẽ lại náo loạn lên?”
“Gần đây Lang Vương thường tiếp xúc với ai nhất?”
“Ai mà biết được nương của đứa nhỏ này là ai?”
……………
……………
Ngụy Vô Tiện che miệng cười trộm, ghé vào tai y nói một câu: “Phụ thân”
Lam Vong Cơ nhìn hắn không nói lời nào.
Ngụy Vô Tiện cọ cọ hai má của y: “Nương của ta là ai vậy?”
“….. Đừng nháo.”
Ngụy Vô Tiện mím môi nói: “Được được, ta không nháo nữa chứ gì.”
“Yên lặng, yên lặng, Trạch Vu Quân đến rồi.”
Lam Hi Thần đi lên đài, còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Triều đã lên tiếng mở miệng trước: “Trạch Vu Quân, ngươi xem xem, Hồ Vương và Lang Vương thế mà lại không tới.”
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện vừa thanh vừa tức giận từ trong lồng ngực của Lam Vong Cơ truyền ra: “Ai nói với ngươi là ta không tới?”
Ôn Triều nói: “Ngươi là ai?”
“Như thế nào, vừa rồi còn nhớ đến ta, hiện tại lại hỏi ta là ai? Nhị Vương tử, ngươi cũng thật dễ quên.”
Ôn Triều cau mày suy nghĩ, rồi nói một cách quyết liệt: “Ngươi là Ngụy Vô Tiện?” Vừa ngẩng đầu lên, đứa trẻ kia đã biến thành một người trưởng thành ngồi trên người của Lam Vong Cơ.
“Đúng vậy. Nhưng ta thân là Hồ Vương, Nhị Vương tử kêu tên đầy đủ của ta như vậy là không thích hợp đâu.” Không đợi Ngụy Vô Tiện động thủ, một đạo lam quang đã đánh trúng gã, Ôn Triều chật vật ngã xuống ghế dựa, mất hết mặt mũi, không dám nói một lời.
Ngụy Vô Tiện liền nói: “Nhị Vương tử đưa ta đại lễ như thế thật không dám nhận, nhưng mà lòng dạ bổn vương rộng rãi, liền tha thứ cho ngươi.”
Ôn Triều ở trong lòng đem Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện mắng đến cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ tươi cười nói: “Đa tạ Hồ Vương đã không so đo với lời nói lỡ miệng của ta vừa rồi.”
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện cũng không thèm liếc gã, còn đang thì thầm điều gì đó với Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần đã theo dõi Ngụy Vô Tiện từ lúc hắn bước vào đây, y cũng rất muốn biết loại người nào đã khiến đứa em trai tính tình nhạt nhẽo của mình để ý tới.
“Hôm nay mời mọi người đến đây là vì có một sự kiện.” Thấy mọi người dồn toàn lực chú ý chuyển qua lên người mình, Lam Hi Thần chậm rãi mở miệng: “Ở bên dưới đỉnh Tuyết Sơn có một lá chắn, đã có người lẻn vào.”
“Bên trong giam giữ những thứ gì?”
“Ai đã đi vào?”
“Giam giữ cái gì? Đi vào trong để làm cái gì?”
Lam Hi Thần kiên nhẫn nghe mọi người lần lượt đặt câu hỏi, không có chút phản ứng nào, ngược lại Nhiếp Minh Quyết bị tiếng ồn ào làm đau cả đầu, một phen quăng luôn chén rượu, thô lỗ nói: “Im lặng cho ta, ồn ào cái gì, muốn ồn ào thì cút hết ra bên ngoài cho ta.”
……………
Bên dưới nhất thời một mảnh im lặng ngắt như tờ, Lam Hi Thần gật đầu cười cười với hắn nói nói: “Nơi đó không phải giam giữ thứ gì đó, mà là một bộ tộc mà mọi người đều bị nhiễm bệnh.”
“Cái gì?”
“Tại sao lại không giết họ? Lưu lại để làm gì?”
“Trạch Vu Quân đây là muốn hại chết chúng ta sao?” . Ngôn Tình Xuyên Không
“Y là thần tiên không chết được, chúng ta thì chắc chắn sẽ chết, tất nhiên y có thể thoải mái như vậy.” Không biết ai là người đi đầu nói một câu như vậy, kích động đến mọi người đều phụ họa theo.
Thấy việc này phát triển chệch khỏi quỹ đạo, lúc này nếu Lam Hi Thần lên tiếng thì cũng sẽ không có nhiều người nghe, lúc khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Lam Hi Thần luôn luôn treo trên mặt sắp không trụ nổi nữa, thì Ngụy Vô Tiện đột nhiên xuất hiện ngồi trên một cái bàn, một tay sờ sờ cằm một gã đàn ông, cười nói: “Ta nghĩ phần cằm của ngươi có phần bị lệch, để ta giúp cho nó thẳng lại nhé.”
Dưới tay nhẹ nhàng động một cái, chỉ nghe thấy một tiếng 'Răng rắc!', xương hàm của một người đàn ông đã bị trật khớp, xung quanh truyền đến tiếng hít thở hổn hển, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt áy náy nói: “Ồ, xin lỗi nha, hình như ta vặn sai vị trí rồi, để ta giúp ngươi cho nó về vị trí cũ nha.” Nói xong liền vỗ nhẹ hai má của tên đó, người đàn ông kia cảm giác mình bị mất giọng, không biết có phải là do quá đau hay không mà tên đó chẳng phát ra âm thanh nào.
Ngụy Vô Tiện lắc mình một cái, ngồi lại trên người của Lam Vong Cơ, một bộ dáng cầu khen ngợi, người sau bất lực, càng thêm sủng nịnh mà nhẹ nhàng xoa đầu của hắn.
Mọi người (gạch bỏ) Chúng thú: Vừa rồi là thấy quỷ đi!
_____________
Đường: Chúng thú: quần chúng + quái thú (chả biết nghĩa là gì luôn:)))
Huyên: Vì ở đây toàn thú nên phải gọi thế thôi =)))))))))))))))))))))
Năm mới an lành nha mọi người, và cùng chào đón 1 editor mới của bộ này nàooooo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương