[Mã Đinh/Kỳ Hâm] Âm Thanh Của Tuyết Rơi
Chương 3: THƯỢNG PHÒNG YẾT NGÕA* (Lên nóc nhà lật ngói)
*Nguyên văn là Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa (三天不打, 上房揭瓦): Tạm dịch là ba ngày không đánh, lên nóc nhà lật ngói. Đại ý là không được dạy dỗ sẽ phá phách, làm càn.
Một ngày nọ, một tiếng "lạch cạch", quấy rầy Mã Miễn Viễn đang viết chứ.
"Phát sinh chuyện gì vậy?"
"Bẩm lão gia, là Đinh cô nương trèo lên nóc nhà, không cẩn thận đá rơi mấy khối ngói xuống dưới."
Mã Miễn viễn nhíu mày, "Nàng một nữ hài tử, mỗi ngày trèo cao như vậy làm gì? "
"Bẩm lão gia, tiểu thiếu gia đang chơi đá cầu cùng Đinh cô nương, Đinh cô nương đem quả cầu đá lên mái nhà."
"......"
Một ngày khác, một tiếng "bụp", Mã phu nhân sợ tới mức làm bắn vài giọt nước trà lên quần áo.
"Lại là Gia Kỳ mấy đứa nó nghịch ngợm?"
"Bẩm phu nhân, đúng vậy." Không đợi Mã phu nhân hỏi tiếp, tì nữ chủ động bổ sung: "Đinh cô nương vì nhặt con diều mà rơi từ trên cây xuống. "
"......"
Mã phu nhân không nghĩ tới, đứa con út ngày thường không thích ra khỏi cửa, một Mã Gia Kỳ vào mùa đông hận không thể dính chặt với lò sưởi, tiểu thiếu gia lúc nào cũng ôn nhu như nước, cư nhiên lại ở thời điểm gió thổi rét đậm đi thả diều.
Mã phu nhân sai người đi tìm Mã Gia Kỳ.
Không ngoài dự đoán, phía sau quả nhiên thò ra một cái đuôi nhỏ.
Mã Gia Kỳ vào phòng, cung kính đứng ở một bên, cái đuôi nhỏ ở cửa lộ ra một cái đầu, con mắt mở to nhìn ngó. Mã phu nhân bị cái đuôi nhỏ chọc cười, vẫy tay cho cái đuôi nhỏ tiến vào.
Mặt hai người đều lạnh đến trắng bệch, đầu mũi đỏ ửng. Nếu nhìn kỹ, lông mi cũng ươn ướt. Vừa mới ở bên ngoài đón tuyết, hiện tại vào trong phòng ấm áp, tuyết cũng không tan ra sao.
"Con nói xem, mùa đông lạnh lẽo thế này, như thế nào lại đột nhiên không sợ lạnh, còn có thể đi đá cầu, lên nóc nhà, thả diều, trèo cây?" Mã phu nhân nhìn về phía Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ không trốn tránh ánh mắt, còn thật sự nghiêm túc nói: "Thanh Tâm nói con sợ lạnh vì không thích vận động, phải giống nàng chạy tới chạy lui, về sau mới không sợ lạnh nữa."
Mã phu nhân: "Vậy con hiện tại không sợ lạnh nữa?"
Mã Gia Kỳ lắc đầu.
Mã phu nhân cũng lắc đầu, "Vậy thả diều là có chuyện gì? "
Mã Gia Kỳ vẫn nghiêm túc giải thích: "Thanh Tâm nói hôm nay gió lớn, diều giấy phải thả vào những ngày gió mới có thể bay cao, bằng không coi như là có lỗi với cơn gió ngày hôm nay. "
"Diều giấy thật sự bay lên?"
Mã Gia Kỳ lại lắc đầu.
Tì nữ thấy Mã Gia Kỳ không nói gì, Mã phu nhân lại rõ ràng hiếu kỳ, thông minh bổ sung lần nữa: "Hôm nay gió quá lớn, thổi đến mặt đau buốt, ngay cả sợi dây thừng cũng bị gió bắc xé đứt, diều giẩy rơi xuống trên cây, Đinh cô nương liền muốn trèo lên nhặt về. "
Mã phu nhân gọi cô gái đến gần, hỏi thăm: "Ngã có đau không?"
Cô gái lắc đầu.
Mã phu nhân đánh giá cô gái một phen, nhịn không được nói: "Cây trong phủ ít nhất đều cao mười thước, ngươi đúng là sẽ dễ bị ngã. Thân thể không tồi. Về sau những nơi nguy hiểm này, làm phiền ngươi tự mình đi, Gia Kỳ hắn sợ độ cao, không trèo được. "
Cô gái gật đầu.
Thời điểm Mã Gia Kỳ cùng cô gái ra khỏi cửa, Mã phu nhân tiếp tục uống chén trà vừa rồi, nhịn ý cười, làm bộ không nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của hắn.
Mã phu nhân hỏi tì nữ vừa rồi: "Thu Hương, ngươi có cảm thấy Gia Kỳ không giống so với trước kia không? "
Thu Hương gật gật đầu, phụ họa nói: "Tiểu thiếu gia hình như, càng giống như một người. "
Mã phu nhân ngoài miệng bất mãn: "Chẳng lẽ trước kia Gia Kỳ không phải là người sao? "
Nhưng trong lòng Mã phu nhân cũng phụ họa, phải rồi, càng giống một người sống sờ sờ, có tâm tình dao động chân thật hơn, có thể ở trước mặt cô gái kia, nhìn thấy hắn vui vẻ, hắn tức giận.
Hắn cũng có thể cười đến càn rỡ, mà không chỉ mỉm cười đúng lễ nghĩa; hắn cũng sẽ chạy đến vô tận, chỉ để đuổi theo một con diều giấy bị hỏng.
Khi trước hắn đều có thể đem những cảm xúc này giấu đi rất tốt. Thậm chí ngay cả Mã phu nhân cũng khó có thể phán đoán, nụ cười của hắn là bởi vì thật sự sung sướng, hay là bởi vì hắn cảm thấy lúc ấy cần một nụ cười nên mới cười.
Mặc dù Mã Gia Kỳ là con trai của bà, nhưng Mã phu nhân cảm thấy càng ngày càng khó đọc tâm tư của hắn.
Mã phu nhân không ngờ là, ở trước mặt cô gái kia, Mã Gia Kỳ lại có thể tươi sáng như thế, tùy ý như thế, không cần che dấu.
Buổi tối Mã phu nhân cùng Mã Miễn Viễn nói về biến hóa của Mã Gia Kỳ, ngay cả ông vất vả công vụ, cũng nhận ra thay đổi rất nhỏ này của Mã Gia Kỳ.
Cô gái kia, quả nhiên không đơn giản.
Một ngày nọ, một tiếng "lạch cạch", quấy rầy Mã Miễn Viễn đang viết chứ.
"Phát sinh chuyện gì vậy?"
"Bẩm lão gia, là Đinh cô nương trèo lên nóc nhà, không cẩn thận đá rơi mấy khối ngói xuống dưới."
Mã Miễn viễn nhíu mày, "Nàng một nữ hài tử, mỗi ngày trèo cao như vậy làm gì? "
"Bẩm lão gia, tiểu thiếu gia đang chơi đá cầu cùng Đinh cô nương, Đinh cô nương đem quả cầu đá lên mái nhà."
"......"
Một ngày khác, một tiếng "bụp", Mã phu nhân sợ tới mức làm bắn vài giọt nước trà lên quần áo.
"Lại là Gia Kỳ mấy đứa nó nghịch ngợm?"
"Bẩm phu nhân, đúng vậy." Không đợi Mã phu nhân hỏi tiếp, tì nữ chủ động bổ sung: "Đinh cô nương vì nhặt con diều mà rơi từ trên cây xuống. "
"......"
Mã phu nhân không nghĩ tới, đứa con út ngày thường không thích ra khỏi cửa, một Mã Gia Kỳ vào mùa đông hận không thể dính chặt với lò sưởi, tiểu thiếu gia lúc nào cũng ôn nhu như nước, cư nhiên lại ở thời điểm gió thổi rét đậm đi thả diều.
Mã phu nhân sai người đi tìm Mã Gia Kỳ.
Không ngoài dự đoán, phía sau quả nhiên thò ra một cái đuôi nhỏ.
Mã Gia Kỳ vào phòng, cung kính đứng ở một bên, cái đuôi nhỏ ở cửa lộ ra một cái đầu, con mắt mở to nhìn ngó. Mã phu nhân bị cái đuôi nhỏ chọc cười, vẫy tay cho cái đuôi nhỏ tiến vào.
Mặt hai người đều lạnh đến trắng bệch, đầu mũi đỏ ửng. Nếu nhìn kỹ, lông mi cũng ươn ướt. Vừa mới ở bên ngoài đón tuyết, hiện tại vào trong phòng ấm áp, tuyết cũng không tan ra sao.
"Con nói xem, mùa đông lạnh lẽo thế này, như thế nào lại đột nhiên không sợ lạnh, còn có thể đi đá cầu, lên nóc nhà, thả diều, trèo cây?" Mã phu nhân nhìn về phía Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ không trốn tránh ánh mắt, còn thật sự nghiêm túc nói: "Thanh Tâm nói con sợ lạnh vì không thích vận động, phải giống nàng chạy tới chạy lui, về sau mới không sợ lạnh nữa."
Mã phu nhân: "Vậy con hiện tại không sợ lạnh nữa?"
Mã Gia Kỳ lắc đầu.
Mã phu nhân cũng lắc đầu, "Vậy thả diều là có chuyện gì? "
Mã Gia Kỳ vẫn nghiêm túc giải thích: "Thanh Tâm nói hôm nay gió lớn, diều giấy phải thả vào những ngày gió mới có thể bay cao, bằng không coi như là có lỗi với cơn gió ngày hôm nay. "
"Diều giấy thật sự bay lên?"
Mã Gia Kỳ lại lắc đầu.
Tì nữ thấy Mã Gia Kỳ không nói gì, Mã phu nhân lại rõ ràng hiếu kỳ, thông minh bổ sung lần nữa: "Hôm nay gió quá lớn, thổi đến mặt đau buốt, ngay cả sợi dây thừng cũng bị gió bắc xé đứt, diều giẩy rơi xuống trên cây, Đinh cô nương liền muốn trèo lên nhặt về. "
Mã phu nhân gọi cô gái đến gần, hỏi thăm: "Ngã có đau không?"
Cô gái lắc đầu.
Mã phu nhân đánh giá cô gái một phen, nhịn không được nói: "Cây trong phủ ít nhất đều cao mười thước, ngươi đúng là sẽ dễ bị ngã. Thân thể không tồi. Về sau những nơi nguy hiểm này, làm phiền ngươi tự mình đi, Gia Kỳ hắn sợ độ cao, không trèo được. "
Cô gái gật đầu.
Thời điểm Mã Gia Kỳ cùng cô gái ra khỏi cửa, Mã phu nhân tiếp tục uống chén trà vừa rồi, nhịn ý cười, làm bộ không nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của hắn.
Mã phu nhân hỏi tì nữ vừa rồi: "Thu Hương, ngươi có cảm thấy Gia Kỳ không giống so với trước kia không? "
Thu Hương gật gật đầu, phụ họa nói: "Tiểu thiếu gia hình như, càng giống như một người. "
Mã phu nhân ngoài miệng bất mãn: "Chẳng lẽ trước kia Gia Kỳ không phải là người sao? "
Nhưng trong lòng Mã phu nhân cũng phụ họa, phải rồi, càng giống một người sống sờ sờ, có tâm tình dao động chân thật hơn, có thể ở trước mặt cô gái kia, nhìn thấy hắn vui vẻ, hắn tức giận.
Hắn cũng có thể cười đến càn rỡ, mà không chỉ mỉm cười đúng lễ nghĩa; hắn cũng sẽ chạy đến vô tận, chỉ để đuổi theo một con diều giấy bị hỏng.
Khi trước hắn đều có thể đem những cảm xúc này giấu đi rất tốt. Thậm chí ngay cả Mã phu nhân cũng khó có thể phán đoán, nụ cười của hắn là bởi vì thật sự sung sướng, hay là bởi vì hắn cảm thấy lúc ấy cần một nụ cười nên mới cười.
Mặc dù Mã Gia Kỳ là con trai của bà, nhưng Mã phu nhân cảm thấy càng ngày càng khó đọc tâm tư của hắn.
Mã phu nhân không ngờ là, ở trước mặt cô gái kia, Mã Gia Kỳ lại có thể tươi sáng như thế, tùy ý như thế, không cần che dấu.
Buổi tối Mã phu nhân cùng Mã Miễn Viễn nói về biến hóa của Mã Gia Kỳ, ngay cả ông vất vả công vụ, cũng nhận ra thay đổi rất nhỏ này của Mã Gia Kỳ.
Cô gái kia, quả nhiên không đơn giản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương