Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 106: Sa đọa?
Thân ảnh của ba người Hoàng Thiên khuất đi sau cánh cửa giảng đường. Để lại phía sau một đống đổ nát, và gần hai chục người bị thương nằm lăn lóc trên nền nhà. Điều kỳ lạ là Hoàng Thiên từ đầu tới cuối cường thế cùng ngang ngược, mục đích đều hướng về Bạch Khôi khiêu khích. Nhưng Bạch Khôi vẫn như thế điềm tĩnh, không có một biến hóa nào trên khuôn mặt. - Ngươi không phải người như vậy! Có điều diễn xuất rất tốt đấy? Hắn chăm chú nhìn bóng dáng Hoàng Thiên khuất lấp, sau đó mới liếc về phía đám thủ hạ của mình. Khóe môi nhếch lên quỷ dị đầy thâm ý, quay người rời đi. Cũng vào lúc này, một góc khác của giảng đường, Trần Lôi sắc mặt nghi hoặc không thôi. Bên cạnh hắn không ai khác chính là nha đầu Trần Doanh, đang lải nhải không ngừng. - Hừ! Đây là cái tên mà huynh hay nhắc đến hay sao? Thực là kiêu căng. Hành động khi nãy của Hoàng Thiên đều hướng mũi dùi về phía Bạch Khôi, tất nhiên sẽ làm cho nha đầu này không ưa rồi. - Trần Lôi, ngươi thực sự muốn mời hắn hợp tác ư? Người này kiêu căng nông nổi, không biết kiềm chế bản thân, mới bị khiêu khích một chút liền không chịu được như vậy. Ta e là không phù hợp với kế hoạch của chúng ta đâu. Một tên thiếu niên bên cạnh hắn lắc đầu đánh giá, muốn khuyên Trần Lôi từ bỏ ý định mời chào Hoàng Thiên vào kế hoạch của bọn hắn. - Được rồi! Ta tự có quyết định. Trần Lôi sắc mặt đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu, phất tay với tên kia không muốn nhiều lời. Hắn tìm hiểu về Hoàng Thiên đã lâu, mặc dù còn chưa hiểu rõ bản chất của con người này, nhưng hắn tin là đối phương không phải loại người ngu ngốc. Hành động hôm nay của đối phương chắc chắn là có ẩn ý gì đó, không thể đơn giản như biểu hiện bề ngoài mà người khác nhìn thấy. Trần Lôi hắn xưa nay nhìn người chưa bao giờ sai, và hắn có lòng tin tuyệt đối rằng bản thân sẽ không nhìn nhầm người. Chỉ vậy thôi. - Hoàng Thiên… Mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Lời của hắn tất nhiên khiến Trần Doanh khó chịu, nàng nguýt hắn một cái thật dài, sau đó ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt nhăn nhó. Hoàng Thiên lúc này đang cùng hai vị huynh đệ của mình đi đến nhà ăn, nào biết được bản thân đang bị người nhận xét. Mà cho dù có biết được, thì hắn cũng chẳng quan tâm làm gì, bởi vì định kiến của mọi người về hắn lúc này đều chẳng quan trọng nữa, thế giới của hắn chỉ còn lại men rượu nồng cháy, cay và đắng đến tột cùng. … Mấy ngày nữa lại trôi qua, Hoàng Thiên vẫn cứ chìm đắm như thế. Buổi sáng thì lên giảng đường nằm ngủ, chiều tối thì cùng Hàn Lâm, Anh Vũ và Cẩu Thủ uống rượu đến say mèm. Thi thoảng còn quá phận đi gây sự đánh nhau cùng người khác, phá phách không ngừng. Cuộc sống của hắn cứ thế sa đọa, người ghét hắn càng ngày càng nhiều hơn. Ai ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ cùng xem thường, tựa như hắn là một vết ô nhục của Thiên Nguyên Học Viện. Lâm Thanh Phong ban đầu còn gọi ba huynh đệ bọn hắn đến mắng cho một trận, dọa sẽ phạt diện bích ở Thông Thiên Phong, muốn bọn hắn phải an phận lại. Nhưng rốt cục thì vẫn đâu vào đấy, hơi men vẫn cứ thế quanh quẩn trong cuộc đời bọn hắn. Cuối cùng ông cũng chỉ biết thở dài mặc kệ, mong sao bọn hắn đừng làm gì quá phận là được. … Tại một góc nào đó của Thiên Nguyên Học Viện, bóng tối bao trùm, giơ tay trước mặt cũng không nhìn thấy được năm ngón. - Thiếu gia! - Báo cáo đi! - Vâng! Hoàng Thiên mấy ngày nay liên tục say xỉn phá phách, không học tập, không tu luyện, cũng không có tiếp xúc cùng người lạ. Đạo thương của hắn dường như càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt yếu ớt, Nguyên lực ba động càng ngày càng nhạt. Hôm qua ta có cố ý khiêu khích, hắn trong cơn tức giận ra tay với ta, vẫn là chiêu thức cũ nhưng uy lực yếu đi rất nhiều. Có lẽ thực lực của hắn không còn được ba thành so với lúc toàn thịnh. - Từ xưa tới giờ, Đạo Thương chưa bao giờ gây ảnh hưởng tới chiến lực của tu sỹ, vì vậy lời giải thích hợp lý nhất lúc này là… hắn sắp chết. Không gian tự dưng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, phải cố gắng lắm mới có thể cảm nhận được tiếng hơi thở hồi hộp. Kẻ được xưng là thiếu gia kia chìm vào trong suy nghĩ, một hồi sau liền thở dài một cái, có chút tiếc nuối: - Sắp chết sao? Đáng tiếc… đáng tiếc… … - Nào… Cạn ly… hức. Trên hành lang của khu ký túc xá học viên, ba cái thiếu niên liêu xiêu bước đi, thi thoảng lại cười cười nói nói. Là Hoàng Thiên, Anh Vũ và Hàn Lâm, còn có Cẩu Thủ nữa. Cũng như bao hôm trước, ba huynh đệ bọn hắn lại uống đến say mèm, trong vô thức đi về phòng. Anh Vũ vẫn còn lải nhải không ngừng, cầm vò rượu trong tay gõ vào đầu huynh đệ của mình, sau đó ngửa cổ lên mà uống ừng ực. Hiện tại đã là nửa đêm, đa số học viên đã chìm vào giấc ngủ khiến nơi này trở nên khá vắng lặng. - Ha ha… ta nói… ngươi quên nàng đi. Nàng không đáng để ngươi phải như thế. Quăng cái vò rượu rỗng tuếch trên tay sang một góc, Anh Vũ choàng tay ghì lấy cổ của Hoàng Thiên mà nói. Tay còn lại gác lên vai của Hàn Lâm cười cười: - Ta nói có đúng không? Hàn Lâm lúc này cũng say đâu kém gì, đi còn không vững. Bị Anh Vũ đè tay lên thì loạng choạng một hồi, suýt nữa thì ngã xuống. Hắn vỗ vỗ tay vào ngực Anh Vũ mà nói: - Đúng… Đúng… Nàng sẽ phải hối hận thôi. Hoàng Thiên bước chậm, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, thì thào nói: - Ta đâu còn buồn vì nàng… Ta bây giờ chỉ muốn làm những gì mình thích thôi… thời gian chẳng còn nhiều nữa. Lòng hắn thoáng chốc nghẹn lại, cơ thể tự nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội, hắn gục người xuống ho khan không ngừng. Bàn tay cố gắng che lấy miệng của mình, nhưng vẫn không thể che được từng vết máu đen ngòm tràn đầy tử khí. - Cuộc đời chó chết… Thiên Đạo chó chết… Anh Vũ nắm chặt lấy vai của Hoàng Thiên, cảm nhận được bờ vai gầy ấy đang run rẩy vì đau đớn, nơi khóe mắt hắn tự khi nào rưng rưng. Hắn quỳ gối xuống nền đá, nghiến răng chửi bới không ngừng, hắn ghét cái cuộc đời này, hắn ghét cái Thiên Đạo này, tại sao lại bất công với huynh đệ của hắn như thế. - Đứng lên nào! Cười lên nào! Chết thì sao? Có cái gì đáng sợ chứ. Hàn Lâm vẫn là người điềm tĩnh nhất, tiến tới kéo hai người huynh đệ của mình đứng dậy, khóe môi hắn cố nở ra một nụ cười, nhưng thật cứng nhắc và miễn cưỡng. Hắn muốn huynh đệ của mình cười, nhưng thật ngộ, vì hóa ra bản thân hắn cũng cười không nổi. Nhìn thấy huynh đệ mình đau đớn, nhìn thấy huynh đệ mình bi thương, hắn gằn lên trong miệng bằng cái thứ giọng khàn khàn khó nghe, và chỉ có mình hắn nghe được: - Sẽ có một ngày ta diệt ngươi Thiên Đạo này. Ba người thiếu niên, ba cái tính cách khác nhau, ba hoàn cảnh khác nhau, ba cuộc đời khác nhau. Chỉ vì một chữ duyên mà nên huynh đệ, chẳng nói đồng sinh không nói cộng tử. Nhưng tình cảm giữa bọn hắn, thiên hạ này có được mấy người. Có lẽ thật xa trước đây, và mãi lâu sau này, thế giới này cũng có những tình cảm huynh đệ chân thành như thế, nhưng không giống với ba huynh đệ bọn hắn, không giống chút nào. Bởi vì bọn hắn là duy nhất. Nhìn hai người huynh đệ của mình, Hoàng Thiên trên môi nở ra một nụ cười đầy máu. Đời này… kiếp này… có được hai người huynh đệ như thế… là điều tuyệt vời nhất… Và… cũng là điều khiến hắn bi thương nhất. … Trở về phòng, men say cũng đã ngấm vào trong máu. Ba người, ba tâm trạng khác nhau nằm vật ra giường, chìm vào trong giấc ngủ. Có lẽ chỉ còn trong giấc mơ, bọn hắn mới có thể sửa lại được cái sự thật tàn khốc đó, nơi mà huynh đệ của mình được sống mãi, sống mãi. Chẳng biết bao lâu sau, khi mà những hơi thở dồn dập bị thay thế bằng những lần hô hấp sâu dài, là khi con người chìm sâu vào giấc ngủ. Hoàng Thiên bất chợt mở mắt tỉnh dậy, nhìn Anh Vũ cùng Hàn Lâm đang say giấc, hắn thở dài ai oán. Nhẹ nhàng rời giường, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Trời đã quá khuya, trên dưới Thiên Nguyên Học Viện lúc này đều chìm vào trong giấc ngủ. Hoàng Thiên một thân hắc y bao phủ, dưới ánh sáng mờ mờ của trời sao lại như hòa làm một với bóng đêm, khó mà nhận biết. Chân hắn khẽ điểm một cái, toàn thân bỗng chốc nhẹ nhàng tựa chiếc lá, vụt một cái liền nhảy qua mười tầng cao, bay lên trên nóc của ký túc xá. Chân hắn lại điểm, cứ thế thi triển không ngừng, thân thể của hắn tựa như hóa thành một tia chớp, tốc độ nhanh đến kinh người, biến mất trong màn đêm mờ ảo. Loại tốc độ này hắn trước đây là chưa bao giờ thi triển ra được, có lẽ là tiến bộ mới gần đây. Phải tới hơn mười phút sau, hắn mới đáp xuống một chóp đá cao cao trên Thông Thiên Phong, đứng đó như chờ đợi điều gì. Nơi này còn đang trong quá trình xây dựng, ban ngày còn ít người qua lại chứ đừng nói tới nửa đêm như thế này. Xung quanh chỉ có màn đêm, tiếng côn trùng rinh rích kêu, tiếng gió phần phật thổi qua, và một thiếu niên đang đứng đó, ma mị đến tột cùng. Dưới lớp vải trùm, vẻ mặt của hắn tuy vẫn còn tái nhợt thiếu sức sống, nhưng tuyệt nhiên không còn một chút gì biểu hiện của việc say xỉn. Ngay cả cái nét chán trường thường ngày cũng không còn, mà thay vào đó là một nét âm lãnh độc ác, lành lạnh tựa như Ma Thần. - Chủ nhân! Không lâu sau khi hắn đến, nơi chóp núi liền xuất hiện một làn khói đen ngòm quanh quẩn. Nhanh chóng hội tụ thành một thân ảnh quen thuộc đứng phía sau hắn, là Cố Sở. Chầm chậm quay đầu lại, Hoàng Thiên gật đầu chào lão, nhàn nhạt hỏi: - Mọi chuyện sắp sếp ổn cả chứ? Cố Sở bước tới, đưa cho Hoàng Thiên một đồ vật, sau đó nói: - Theo lời của chủ nhân, mọi thứ đều hoàn hảo. Hoàng Thiên giơ thứ đồ vật kia lên trước mặt, ánh mắt chăm chú một hồi, khẽ gật đầu hài lòng, ngưng một lát hắn lại nói: - Về sau chuyện này ngươi có thể tự quyết, không cần phải thông qua ta nữa, cẩn thận một chút là được. Làm việc với Cố Sở lâu nay, Hoàng Thiên tất nhiên có thể nhìn ra được sự chuyển biến trong tâm thức của lão. Giao cho lão quyền hạn lớn như thế, một phần vì hắn tin tưởng lão, một phần vì đây là cách thu phục nhân tâm dễ dàng nhất. - Vâng! Cố Sở trong lòng tự nhiên thoải mái, nhanh chóng gật đầu đồng ý. - Ngươi đã từng cứu qua Trần Lôi, nói cho ta cảm nhận về con người hắn. Suy nghĩ về Trần Lôi, Cố Sở vẻ mặt lộ ra tán thưởng chậm dãi nói: - Về gia thế và thiên phú tu vi thì không có gì. Còn về tính cách, con người này có dã tâm, nhưng cũng cực kỳ nghĩa khí. Lần trước khi hắn gặp nạn, rõ ràng có một cơ hội để chạy trốn, lại để dành cho người của mình, điều này là cực kỳ hiếm có. Ta cảm thấy hắn là người sinh ra là để trở thành một lãnh đạo trác tuyệt, nhưng tính cách của hắn sẽ là rào cản lớn nhất, khiến hắn không thể nào nắm trong tay một thế lực lớn. Nếu lời nói của lão lọt vào tai kẻ khác, chắc chắn sẽ khiến người ta tức mà chết. Con trai của gia chủ Trần gia, sở hữu siêu đẳng linh căn mà lão dám nói là không có gì ư? Chỉ là hai thứ đó trong mắt lão đúng nghĩa là không có gì đấy. Sở dĩ Trần Lôi để lại ấn tượng cho lão là vì hành động trượng nghĩa của hắn, dám hi sinh bản thân mình để tạo cho thuộc hạ một con đường sống. Và giống như lời lão nói, Trần Lôi sẽ rất khó thành công trên con đường của mình. Vì hắn thiếu đi thứ quan trọng nhất mà một bậc bá chủ cần phải có - sự độc ác. - Ừm! Điều tra về hắn kỹ một chút, nếu có thể… hãy giúp hắn một tay. Hoàng Thiên suy tư một hồi, rốt cục lên tiếng, con người như Trần Lôi đáng để hắn ra tay giúp đỡ. Hơn nữa, kế hoạch của hắn còn thiếu những con người như vậy. - A! Hắn rốt cục tới rồi, ngươi chuẩn bị một chút đi. Ngay lúc này, ánh mắt của Hoàng Thiên chợt sáng lên, nhìn về phía dốc núi, nơi có một thân ảnh quen thuộc đang chầm chậm đi tới. Hắn – Là Hàn Lâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương