Ma Thần Máu
Chương 67: Kẻ Điều Khiển Xác Chết
Nhảy qua cửa sổ của tòa lâu đài, tôi lại đi vào khu rừng. Tiếp tục cuộc hành trình thôi, tôi thích nàng thật, còn nàng chỉ xem tôi là bữa ăn ngon. Khi nàng tỉnh lại thì tôi không thể giết nàng được, nhưng nàng thì chắc chắn là sẽ giết tôi ngay lập tức. Không khí trong rừng luôn luôn trong lành, tôi luôn có cảm giác khu rừng này mới là nhà của mình. Tiếp tục đi về hướng kinh đô của vương quốc. "Con Mắt Của Quỷ Máu." Tôi kích hoạt kỹ năng chủng tộc của mình, ở phía xa xa là con mồi của tôi, một con Nhện Tre khổng lồ, chỉ tính riêng phần thân thôi cũng 2m, còn những cái chân thì dài tới 10m. Giờ nó đang đánh đu trên ngọn cây. Thường thì loài nhện sẽ có lớp giáp khá mỏng, chúng thường nằm yên trên cao để chờ đợi con mồi đi ngang qua. Khi phát hiện con mồi chúng sẽ lao thẳng xuống, dùng hai cái chân dài nhọn đâm thủng con mồi rồi xé xác chúng. Thế nên tôi có thể quan sát chúng từ xa và dễ dàng săn chúng. Tôi giơ mũi Thương Tần lên, cúi người lấy đà, tập trung sức mạnh vào tay. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất, một giáo xiên nó chết. Còn nếu như thất bại thì tôi phải chạy. Con Nhện Tre có những chiếc chân dài nhọn hoắt, vận tốc chạy của chúng rất kinh khủng, phải chạy trước khi bị nó phát hiện. "Vút!" - Mũi Thương Tần xé gió bay thẳng tới con nhện. "Ghéc!" - Con nhện hú lên đau đớn, nó rơi thẳng xuống đất. "Bịch!" Do cú rơi nên khi chạm đất mũi giáo đâm xuyên thẳng qua bên kia cơ thể nó. "Thương Tần" - Tội gọi tên mũi giáo, nó rung lên với tần số kinh khủng rồi hiện về gần bên cạnh tôi. Tám cái chân của con nhện chổng lên trời, nó co giật vài cái rồi chết. Những cái chân của nó co quắp lại. Giờ con nhện trở thành một khối tròn tròn, dòng máu xanh lá tuôn ra từ cái lỗ hổng toang hoác trên lưng nó. Đó là cái lỗ hổng do Thương Tần gây ra trong lúc nó rung lên. Máu Nhện Tre rất khó uống, vì nó xanh lè, toàn chất độc. Mặc dù tôi có kỹ năng "Kháng Độc", nhưng tốt nhất vẫn là không nên uống máu của nó. Tôi lật con nhện lại rồi nhìn vào lỗ hổng ở lưng của nó. "Không có." "Chắc là ở trong đầu." Tôi dùng một cái nanh dài để cắt đôi đầu con nhện. "Phọt!" - Não nó lòi ra, tôi thò tay vào trong cái đống sền sệt đó tìm kiếm. "Đây rồi!" - Tôi reo lên. Một cục kết tinh màu xanh lá sáng lóng lánh. Tôi giữ chặt nó trong tay rồi vung vẩy để phủi đi đống não nhện vẫn còn bám trên viên kết tinh. Con nhện tôi vừa giết là một sinh vật Bậc 4 Cấp Một, nên trong cơ thể nó sẽ sinh ra kết tinh, cũng giống cây Hoa Gai tôi giết lần trước vậy. Hơi trễ nhưng tôi sẽ giải thích một chút về Đẳng cấp tiến hóa của các giống loài. Đẳng cấp tiến hóa ở đây tạm tính dựa trên sức mạnh tổng hợp. Ví dụ sức mạnh của một đứa trẻ là 1, và một người trưởng thành là 2. Sinh vật Bậc thấp nhất của thế giới máu là Bậc 3 Cấp 1. Bậc 3 Cấp 1 = 2^0-2^1 = 1- 2 Bậc 3 Cấp 2 = 2^1-2^2 = 2-4 Bậc 3 Cấp 3 = 2^2-2^3 = 4-8 ....... Bậc 3 Cấp 9 = 2^8-2^9= 256-512 Bậc 4 Cấp 1 là khoảng 1-2 ngàn (1024-2048) Bậc 5 Cấp 1 là khoảng 1-2 triệu Bậc 6 Cấp 1 là khoảng 1-2 tỷ. Bậc 7 Cấp 1 là khoảng 1-2 ngàn tỷ. Bậc 8 Cấp 1 là khoảng 1-2 triệu tỷ. Bậc 9 Cấp 1 là tỷ tỷ. Con nhện tôi vừa giết mạnh gấp một ngàn lần con người bình thường. Còn tôi là một con "Quỷ Máu" Bậc 3 Cấp 9 nhưng hiện tại tôi chỉ mạnh gấp khoảng 300 lần người bình thường. Tôi đang cố gắng đi săn những sinh vật Bậc 4 Cấp 1 để lấy kết tinh của chúng. Khi hấp thụ đủ 100 kết tinh thì tôi sẽ có thể tiến hóa thành Bậc 4 Cấp 1. Nhưng tôi chỉ mới gom được hơn một nửa. " Sột soạt! Sột soạt!" Đột nhiên bụi cây ở đằng trước mặt tôi có tiếng động. Tôi liền leo lên trên cây ẩn núp. Chỉ lát sau một cái đầu gớm ghiếc xuất hiện. Đó là đầu của một con bọ cánh cứng, nhưng vấn đề là đầu của nó chỉ còn một nửa. Dần dần từng con côn trùng đủ các loài xuất hiện, chúng đều là những xác chết biết đi. Con nào cũng người đầy lỗ thủng, cụt tay cụt chân, hoặc là mất luôn cái đầu. Chúng đông tới hàng chục. "Chết tiệt, hy vọng chúng không nhắm đến mình." Tôi hạ thấp nhiệt độ và hơi thở của mình xuống, hi vọng nó sẽ giúp tôi không bị phát hiện. "Ầm! Ầm! Ầm!" - Một con côn trùng khổng lồ xuất hiện, nó to 50m. Một con kiến khổng lồ có lớp vỏ vàng óng ánh kim, những tia sáng chiếu lên người bị phản xạ lại rất rực rỡ. "Kiến Kim Loại." - Trong đầu tôi hiện ra tên của con kiến, khác với lũ kiến bình thường sống theo bầy, kiến kim loại là một loài kiến đơn độc. Con kiến cái có khả năng tự sinh sản, nó đẻ khoảng một trăm quả trứng màu bạc rồi chết. Khi những quả trứng nở thì lũ kiến con sẽ ăn những quả trứng chưa nở, sau đó là xác mẹ mình. Cuối cùng chúng sẽ bắt đầu tàn sát rồi ăn thịt lẫn nhau, cho đến khi chỉ còn một con kiến cuối cùng. Con kiến này có lớp vỏ vàng óng, nó chắc chắn là một sinh vật Bậc 4 Cấp Cao, thậm chí là cao nhất. Nó chí ít phải mạnh hơn tôi vài trăm lần. "Ồ!" Trên đầu của con kiến khổng lồ có người. Một tên pháp sư mặc áo choàng sao. Không, hai cánh tay hắn không có da thịt, đó là hai cánh tay bằng xương màu đen. Hắn là một bộ xương khô mặc áo choàng. Từ trên người bộ xương bay lên từng làn khói đen, trong cái mũ trùm đầu của hắn là hai đốm lửa xanh lam đang nhấp nháy. "Pháp Sư Chết Chóc." - Họ khi còn sống là những pháp sư hùng mạnh, trước khi chết họ sử dụng ma thuật "Hiến Tế", giết chết hàng trăm sinh vật rồi tự sát. Sau đó linh hồn họ ăn thịt linh hồn của những sinh vật bị hiến tế rồi nhập vào thân xác đã chết. Lâu dần cái xác sẽ khô đi, linh hồn của họ cũng dần chuyển hóa thành lửa linh hồn. Khi quá trình chuyển hóa hoàn tất thì họ sẽ hồi sinh thành "Sinh Vật Bất Tử Tộc - Pháp Sư Chết Chóc". Còn nếu họ tiến hóa tới Bậc 5 thì ngọn lửa trong mắt sẽ từ lam thành tím, trở thành "Pháp Sư Tai Ương", tiếp tục tiến hóa tới Bậc 6 thì họ sẽ biến thành "Pháp Sư Tận Thế" với ngọn lửa linh hồn màu đen. Nghe nói từng có một "Pháp Sư Tận Thế Ác Mộng" dẫn theo quân đoàn hàng tỉ "Sinh Vật Bất Tử" tấn công "Vương Triều Hoàng Kim". Cuối cùng có hai vương quốc của vương triều biến thành đất chết. Vị vua tối cao của Vương Triều lúc đó đã phải gả con gái mình cho gã Ác Mộng để chấm dứt cuộc chiến. Tên pháp sư kia có lửa linh hồn màu lam, hắn lại cỡi trên đầu con "Kiến Vàng", chắc chắn là sinh vật Bậc 4 Cấp 9 rồi. Hắn phải mạnh hơn tôi cả ngàn lần. Tên pháp sư đã phát hiện ra cái xác của con nhện tôi vừa giết. Tay hắn vung lên, từ trong cổ tay bay ra một làn khói đen kéo dài về phía con nhện. Con nhện bắt đầu cựa quậy, chỉ một lát sau nó đã đứng dậy được. Con nhện đã hồi sinh, làn khói đen dần trở nên vô hình. Quân đoàn xác sống có thêm một thành viên mới. Tên pháp sư nhìn ngó xung quanh, có vẻ như hắn đang tìm kiếm kẻ giết con nhện. Giờ thì tôi bắt đầu run lên, những giọt mồ hôi lạnh chảy ra. Một khi bị phát hiện, kết cục của tôi chắc chắn cũng sẽ giống như con nhện. Đúng lúc này thì những tia sáng xuất hiện từ phía chân trời. Những tia sáng bay lại gần về phía tôi. Giờ tôi có thể nhìn rõ họ, ba "Kỵ Sĩ Bầu Trời". Tên họ như vậy bởi vì họ không cưỡi côn trùng, chim, hay các loài bò sát có cánh. Thứ họ cưỡi chính là bầu trời, nhờ những đôi cánh năng lượng ở trên lưng giúp họ bay lượn. "Pháp Sư Chết Chóc, chúng ta đến đây để giám sát ngươi, chúng ta sẽ không tấn công nếu ngươi không gây nguy hiểm cho người dân. Thành chủ thành Trăng Khuyết cho phép ngươi đi qua lãnh thổ của ngài để tiến về Đồng Bằng Xương Trắng, nhưng nếu ngươi gây hại cho người dân, chúng ta sẽ giết ngươi." – Kỵ sĩ mặc giáp đỏ cất cao giọng nói. " Cút...Cút.....Cút...." - Đáp lại người kỵ sĩ là một cơn chấn động âm thanh cực mạnh. Kỹ năng "Tâm Linh Gào Thét" tôi đoán vậy. Các Bất Tử Tộc không có khả năng nói chuyện, họ sẽ truyền thẳng ý chí của họ vào không gian rồi khuếch đại nó tạo thành âm thanh vang vọng, hoặc chỉ đơn giản là truyền suy nghĩ của họ vào đầu của các sinh vật khác. "Giết hắn!" - Kỵ sĩ đỏ thét. Ba người họ bay lên rất cao để lấy đà và tập trung năng lượng. Ngay vừa chiến đấu có vẻ họ đã muốn dùng ngay kỹ năng mạnh nhất của mình. Càng bay lên cao họ càng phát sáng, giờ thì họ nhỏ xíu, chỉ còn là những đốm sáng nhỏ. "Bầu! Trời! Oanh! Tạc!" Ba đốm sáng nhỏ lao thẳng xuống từ trên cao, họ rực cháy và lao thẳng về phía tên pháp sư, giống như ba viên thiên thạch vậy. "Ầm!" - Một vụ nổ cực mạnh, mặt đất rung chuyển, cây cối trong rừng nghiêng ngả, cú nổ năng lượng khiến không gian như bị bẻ cong vậy. Tôi dù đứng cách họ khá xa nhưng cũng bị bắn bay lên cao và văng đi xa tít. "Gió thật mát, chắc khi ngã xuống mình sẽ nát bét." – Tôi nói đùa lần cuối trước khi chết. “Vù….Vù…” – Tiếng gió kêu vù vù bên tai tôi. "Cành!" – Nước văng tung tóe. Cuối cùng cũng rơi xuống, thật may là tôi rơi xuống một dòng sông. Nhưng thật ra thì khi bị thổi bay với uy lực như vậy, thì khi rơi xuống dù là mặt nước, thì tôi có cảm giác mặt nước cứng như bê tông vậy. Nhưng chí ít là tôi sẽ không nát vụn. Bị gãy gần hết xương trong cơ thể, nội tạng thì vỡ nát vài món. Tôi chìm dần vào giấc ngủ. "Hi vọng mình sẽ không bị cá ăn thịt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương