Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng
Chương 24: Tự sát
Chẳng biết trôi qua bao lâu, trên hàng mi cánh bướm cong dài tuyệt đẹp kia rục rịch vài cái nhẹ nhàng, công chúa nhỏ " ưm " lên một tiếng, cổ họng khô khan làm Y Ngạn khó chịu.
Khát, khát lắm! Như nàng mất nước rất nhiều, chính thứ cảm giác này miễn cưỡng nàng tỉnh dậy, đôi mắt hồ ly chỉ hé mở phân nửa, cùng đôi môi hờ hững không khép chặt.
Y Ngạn đảo mắt một vòng thăm dò, căn phòng yên tĩnh, chẳng có lấy tiếng động nào, kẻ tàn bạo kia rời khỏi đây rồi, cuối cùng cũng ngừng lại việc hành hạ thể xác nàng.
Bên ngoài trời đã tắt nắng, mùi trầm hương lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, Y Ngạn miễn cưỡng cơ thể ngồi dậy, nhấc lưng không nổi, lại bắt buộc phải nằm xuống.
" Đau...quá... " hơi thở Y Ngạn nặng nề.
Cơ thể nhỏ bé này, thật sự bị Tinh Vương Minh phạt đến mức không thể bước xuống giường, hai chân nàng bủn rủn, run rẩy. Chưa kể, chỗ đó của nàng đau đớn không tả nổi, đau đến mức chỉ cần nhúc nhích như có thứ gì đó bổ đôi thân nàng từ dưới lên. Toàn thân chi chít vết hoan ái, cả cánh tay của nàng cũng có, đếm sơ cũng phải hơn 19 dấu hôn trên một cánh tay.
Y Ngạn thân trần, nằm im trong chiếc chăn ấm, rất muốn ngồi dậy, nhưng sức lực nàng cạn kiệt chỉ có thể bất lực.
Ma thần kia xong chuyện, cả đồ cũng chẳng cho nàng mặc, bắt nàng phải nàng đây phơi bày thân xác trơ trọi.
Bấy giờ, trời đã tối, thần lực của Y Ngạn cũng đã quay lại, dù nàng không thể nhấc nổi người nhưng động đậy bàn tay thì có thể, nàng cố gắng bình tĩnh, dồn sức lực, muốn dùng thần lực nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng, nàng còn chưa kịp làm gì, cánh cửa đang đóng chặt kia đột ngột mở ra, làm Y Ngạn giật mình nghiêng mặt, cố nhướng đầu nhìn ra đó.
" Tố...Như... " nàng lẩm bẩm.
Ngay lập tức, khuôn mặt nhợt nhạt sinh nụ cười mừng rỡ, đôi mắt có chút sưng híp nhẹ.
Tố Như, hồ điệp nhỏ bên cạnh nàng, mang đến thức ăn và quần áo đến cho nàng, y vừa vào trong liền cúi đầu cung kính hành lễ.
" Công...
Ma hậu! " Tố Như có chút khựng trong lời nói, do chưa quen với thân phận hiện tại của Y Ngạn, rồi cũng nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Công chúa nhỏ nghe cách gọi của Tố Như, cơ mặt vừa căng mừng rỡ chốc chốc lại xìu xuống, nhớ đến lúc nàng bị Tinh Vương Minh c.ưỡng bức, biết rõ Tố Như ở bên ngoài lại không vào cứu nàng. Đợi hắn thành công có được nàng, y mới xuất hiện, làm nàng bây giờ rất giận Tố Như, không thèm nhìn nữa, quay mặt đi nơi khác.
" Ma hậu...hãy để em sửa soạn cho người nhé! " Tố Như bứt rứt, nhìn Y Ngạn nằm trên giường, mình đầy vết bầm, y xót lắm, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Y Ngạn không đáp, Tố Như biết nàng giận, im lặng đến gần, đỡ nàng dậy. Toàn thân cô nương mềm nhũn như sợi bún, dật dựa vào người Tố Như, mặc y lau người, giúp nàng thay xiêm y.
Màu đỏ tươi tắn mà Y Ngạn thích, luôn là màu sắc được Tố Như chú trọng cho trang phục của nàng, y thay cho nàng bộ hồng y thêu hoa, có chút rộng rãi, không buột thắt lưng vì sợ Y Ngạn đang đau sẽ khó chịu.
Lúc thay xong, Tố Như biết Y Ngạn bị hành hạ từ đêm qua đến giờ, chỗ đó có lẽ bị thương không ít, muốn giúp nàng bôi thuốc. Thế nhưng, y chỉ vừa mới chạm tay xuống bụng, Y Ngạn giật thót ngay, hất tay, xua đuổi Tố Như.
" Không, đừng có đụng vào ta! " nàng quát tháo, sức lực không đủ, còn cố đẩy mạnh Tố Như ra xa.
" Ma hậu, người bình tĩnh đi...em chỉ muốn thoa thuốc cho người thôi... "
Tố Như trong nàng hoảng sợ, đau lòng lắm, muốn dùng sự dịu dàng, trấn an nàng.
Nào ngờ, trải qua biến cố, Y Ngạn giờ đây không muốn tin ai, nàng không nghe, bịt tai lại, lần đầu tiên nổi điên với Tố Như.
" Cút...đừng có chạm vào ta!
CÚT!!! " nàng quát lên, cùng với tiếng quát tháo là hai hàng nước mắt khô cằn theo đó âm thầm tuông ra.
" CÚT, CÚT ĐI!!! " Y Ngạn lại hét tiếp.
Thấy, Tố Như vẫn đứng khư khư ở đó, nàng với ngay cái gối, quăng đến, hơi sức chẳng đủ, chiếc gối rơi xuống ngay cạnh nàng, cơ thể yếu nhược suýt đổ kềnh xuống tấm nệm, may mà nàng chống tay kịp thời.
Bất lực làm sao! Y Ngạn khóc lên, gục đầu, tay kia ôm lấy lồng ngực, không ngừng oán trách.
" Tại sao...tại sao vậy?
Tại sao lại đối xử với ta như vậy? "
" Công...chúa... " Tố Như uất nghẹn, đôi bàn tay đưa ra rất muốn ôm Y Ngạn lại thu về, áp chặt vào lồng ngực.
Chẳng ai có thể giúp cô nương đáng thương kia, Tố Như chỉ là một hồ điệp nhỏ nhoi, không có đủ sức chống đối với một ma thần. Huống chi, hắn còn có sức mạnh thượng cổ trong mình, thiên đế còn phải dè chừng, ai có thể làm trái ý hắn, nếu giúp Y Ngạn thì cũng đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.
Cho dù, Tố Như không màn mạng sống, với chút đạo hạnh cỏn con chẳng tài nào cứu nổi Y Ngạn, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.
Y Ngạn khóc được một lúc lại thôi, ngẩn mặt lên, hơi thở có phần trì trệ, đưa tay tới chỗ Tố Như, mấp máy.
" Tố...Như... "
Tố Như nhận ra nàng đang muốn y lại gần, không một chút chần chừ y đến đó, đưa tay ra, Y Ngạn vừa chạm vào người Tố Như, ôm chầm y ngay.
" Tố Như...Tố Như... " giọng nói của nàng bỗng gấp gáp.
Cô nương kia cảm nhận được nàng đang sợ, dịu dàng vuốt lấy tấm lưng nhỏ bé, nhỏ giọng trấn an nàng.
" Công chúa...có em ở đây...đừng sợ... "
" Tố Như...Tố Như... "
Tiếng Y Ngạn vẫn hoảng loạn, rồi nàng lại đẩy người Tố Như ra, cầm lấy hai bàn tay y, cứ như người loạn trí, lắp ba lắp bắp.
" Tố Như...Tố Như...hãy nói...hãy nói...
Hãy nói đây không phải là thật đi! "
" Là mơ, là mơ đúng không?
Ta vẫn là công chúa của ma giới phải không? " nàng ríu rít, nói nhanh đến mức tí nữa cắn vào lưỡi.
Tố Như trước mặt nàng sắc mặt xám xịt, đôi mày không khỏi nhíu xuống, xót cho nàng lắm, nhưng không thể thay đổi được.
" Ma hậu...người bây giờ...là ma hậu của ma giới... " Tố Như ngập ngừng, nhắc lại danh phận của nàng, kéo nàng về thực tại.
" Không, em lừa ta... "
Y Ngạn lắc đầu, chính nàng mới là người tự lừa mình, là do nàng vẫn không muốn chấp nhận sự thật nghiệt ngã này, mới ép Tố Như lừa nàng.
Sau cùng, sự thật vẫn chiến thắng, Y Ngạn lại khóc, lại lên cơn điên, dùng gối đánh vào người Tố Như, đuổi đi.
" Cút, cút đi! Ta không muốn thấy ai cả!
Cút đi! "
" Công chúa... "
Hồ điệp nhỏ không thể khuyên nàng, bất lực, đành tạm thời tránh mặt để nàng bình tâm lại, y đặt điểm tâm trên bàn, để khi nào nàng đói có thể lấy ăn rồi mới yên tâm rời đi.
Cánh cửa kia vừa đóng, Y Ngạn dùng sức lực ít ỏi bước ra khỏi giường, đến trước cửa kiểm tra, nó bị thần lực của ma thần khóa rồi. Xem ra, người khác có thể ra vào tự do chỉ có mình Y Ngạn là không thể, nàng thở dài, ngồi xổm xuống.
Từng giọt nước mắt lại rơi * tí tách *, ám ảnh cứ quấn lấy tâm trí nàng, chẳng thể xóa đi mọi thứ, Y Ngạn chỉ ước đây là giấc mơ, để cơn ác mộng qua đi. Nhưng, sự thật mãi là sự thật, như Tố Như đã nói, nàng đã là ma hậu, không thể tiếp tục tự lừa mình.
Thân xác băng thanh ngọc khiết của nàng bị hắn vấy bẩn rồi, không thể làm lại từ đầu, cũng không thể quay về với Hữu Bạch mà nàng yêu, trong lúc quẩn trí, Y Ngạn nghĩ đến cái chết.
Hai chân mảnh khảnh, run run bước tới chiếc bàn có đặt một cây kéo cắt giấy, bàn tay nhỏ với tới đó, lấy ngay cây kéo ấy, nàng hướng thẳng mũi kéo nhọn vào trước ngực mình.
Y Ngạn nhắm chặt hai mắt, lồng ngực phập phồng liên tục lồng vào những tiếng thở mạnh, bàn tay nắm chặt gồng cơ đâm nó vào tim.
Và rồi...
Mũi kéo ấy vừa chạm vào vành ngực căng tròn lại đột ngột dừng lại, Y Ngạn rất sợ đau, lại quá nhút nhát, chẳng đủ can đảm để tự kết liễu đời mình. Hể nàng muốn đâm vào, mũi kéo vừa chạm da thịt, tức khắc ám ảnh của cơn đau đổ bộ vào đầu óc khiến nàng chẳng tài nào xuống tay được.
Cứ như, sự nhát gan đã ăn sâu vào trong xương tủy, sự sợ hãi ngấm vào từng mạch máu của nàng, ép cho nàng phải từ bỏ chuyện tự sát.
Y Ngạn bỏ ngay cây kéo ấy, hai tay chống trên chiếc bàn, tự mắng mình.
" Tinh Y Ngạn, ngươi là đồ vô dụng!
Cả chết cũng không làm được! "
" Đúng! "
" Nàng không làm được đâu! "
Giọng nói kinh hoàng bất thình lình vang lên, Y Ngạn giật thót tim, xoay ra sau.
Tinh Vương Minh, hắn, ma thần từ lúc nào xuất hiện trong căn phòng này, không một tiếng động, còn nghe được những lời nàng vừa nói. Hắn đứng rất gần với nàng, nét đạo mạo chẳng mất đâu, lành lạnh đến rợn người.
Hắn đứng thẳng lưng, hai tay luôn để sau hông, nghiêng đầu dùng đôi mắt nhỏ không ngừng dò xét vào cô nương đang run rẩy kia.
" Tinh... " Y Ngạn mấp máy, nói không nên lời, sợ đến mức thở nhẹ cũng chẳng dám.
Ma thần với đôi ba bước, tiến lại gần, dọa nàng giật lùi, ngã người, ngồi ngay xuống ghế.
" Ngươi không được lại đây! " Y Ngạn quýnh quáng, cầm ngay cây kéo trên bàn, chĩa thẳng vào người hắn cảnh cáo.
* Phập *
" A... " Y Ngạn hoảng lên, ngân lên tiếng nói rồi tắt ngấm.
Đoạn, Tinh Vương Minh vừa ép sát, Y Ngạn không làm chủ được hành động, nhắm mắt, thẳng tay đâm cây kéo vào bụng hắn. Sau hành động đó nàng mở mắt chết chân tại chỗ.
Tinh Vương Minh không tránh, lãnh trọn nhát đâm, máu đỏ chảy ra, tràn lên cây kéo, Y Ngạn chứng kiến, hoảng hồn bỏ tay ra ngay, bật người dậy, hai mắt nàng lại ửng lệ, ôm lấy đôi tay.
Hắn rút ngay cây kéo ấy ra, vết thương trên người hắn dần lành lại tức thì, hắn là ma thần, không phải con người, những vết thương từ vũ khí bình thường chẳng thể làm thương hại. Chỉ có Y Ngạn, là hoa linh nhưng thân xác chẳng khác nào người thường, mới sợ những thứ này thương hại.
" Muốn tự sát ư? " hắn gằn giọng, vứt ngay cây kéo.
Khát, khát lắm! Như nàng mất nước rất nhiều, chính thứ cảm giác này miễn cưỡng nàng tỉnh dậy, đôi mắt hồ ly chỉ hé mở phân nửa, cùng đôi môi hờ hững không khép chặt.
Y Ngạn đảo mắt một vòng thăm dò, căn phòng yên tĩnh, chẳng có lấy tiếng động nào, kẻ tàn bạo kia rời khỏi đây rồi, cuối cùng cũng ngừng lại việc hành hạ thể xác nàng.
Bên ngoài trời đã tắt nắng, mùi trầm hương lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, Y Ngạn miễn cưỡng cơ thể ngồi dậy, nhấc lưng không nổi, lại bắt buộc phải nằm xuống.
" Đau...quá... " hơi thở Y Ngạn nặng nề.
Cơ thể nhỏ bé này, thật sự bị Tinh Vương Minh phạt đến mức không thể bước xuống giường, hai chân nàng bủn rủn, run rẩy. Chưa kể, chỗ đó của nàng đau đớn không tả nổi, đau đến mức chỉ cần nhúc nhích như có thứ gì đó bổ đôi thân nàng từ dưới lên. Toàn thân chi chít vết hoan ái, cả cánh tay của nàng cũng có, đếm sơ cũng phải hơn 19 dấu hôn trên một cánh tay.
Y Ngạn thân trần, nằm im trong chiếc chăn ấm, rất muốn ngồi dậy, nhưng sức lực nàng cạn kiệt chỉ có thể bất lực.
Ma thần kia xong chuyện, cả đồ cũng chẳng cho nàng mặc, bắt nàng phải nàng đây phơi bày thân xác trơ trọi.
Bấy giờ, trời đã tối, thần lực của Y Ngạn cũng đã quay lại, dù nàng không thể nhấc nổi người nhưng động đậy bàn tay thì có thể, nàng cố gắng bình tĩnh, dồn sức lực, muốn dùng thần lực nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng, nàng còn chưa kịp làm gì, cánh cửa đang đóng chặt kia đột ngột mở ra, làm Y Ngạn giật mình nghiêng mặt, cố nhướng đầu nhìn ra đó.
" Tố...Như... " nàng lẩm bẩm.
Ngay lập tức, khuôn mặt nhợt nhạt sinh nụ cười mừng rỡ, đôi mắt có chút sưng híp nhẹ.
Tố Như, hồ điệp nhỏ bên cạnh nàng, mang đến thức ăn và quần áo đến cho nàng, y vừa vào trong liền cúi đầu cung kính hành lễ.
" Công...
Ma hậu! " Tố Như có chút khựng trong lời nói, do chưa quen với thân phận hiện tại của Y Ngạn, rồi cũng nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Công chúa nhỏ nghe cách gọi của Tố Như, cơ mặt vừa căng mừng rỡ chốc chốc lại xìu xuống, nhớ đến lúc nàng bị Tinh Vương Minh c.ưỡng bức, biết rõ Tố Như ở bên ngoài lại không vào cứu nàng. Đợi hắn thành công có được nàng, y mới xuất hiện, làm nàng bây giờ rất giận Tố Như, không thèm nhìn nữa, quay mặt đi nơi khác.
" Ma hậu...hãy để em sửa soạn cho người nhé! " Tố Như bứt rứt, nhìn Y Ngạn nằm trên giường, mình đầy vết bầm, y xót lắm, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Y Ngạn không đáp, Tố Như biết nàng giận, im lặng đến gần, đỡ nàng dậy. Toàn thân cô nương mềm nhũn như sợi bún, dật dựa vào người Tố Như, mặc y lau người, giúp nàng thay xiêm y.
Màu đỏ tươi tắn mà Y Ngạn thích, luôn là màu sắc được Tố Như chú trọng cho trang phục của nàng, y thay cho nàng bộ hồng y thêu hoa, có chút rộng rãi, không buột thắt lưng vì sợ Y Ngạn đang đau sẽ khó chịu.
Lúc thay xong, Tố Như biết Y Ngạn bị hành hạ từ đêm qua đến giờ, chỗ đó có lẽ bị thương không ít, muốn giúp nàng bôi thuốc. Thế nhưng, y chỉ vừa mới chạm tay xuống bụng, Y Ngạn giật thót ngay, hất tay, xua đuổi Tố Như.
" Không, đừng có đụng vào ta! " nàng quát tháo, sức lực không đủ, còn cố đẩy mạnh Tố Như ra xa.
" Ma hậu, người bình tĩnh đi...em chỉ muốn thoa thuốc cho người thôi... "
Tố Như trong nàng hoảng sợ, đau lòng lắm, muốn dùng sự dịu dàng, trấn an nàng.
Nào ngờ, trải qua biến cố, Y Ngạn giờ đây không muốn tin ai, nàng không nghe, bịt tai lại, lần đầu tiên nổi điên với Tố Như.
" Cút...đừng có chạm vào ta!
CÚT!!! " nàng quát lên, cùng với tiếng quát tháo là hai hàng nước mắt khô cằn theo đó âm thầm tuông ra.
" CÚT, CÚT ĐI!!! " Y Ngạn lại hét tiếp.
Thấy, Tố Như vẫn đứng khư khư ở đó, nàng với ngay cái gối, quăng đến, hơi sức chẳng đủ, chiếc gối rơi xuống ngay cạnh nàng, cơ thể yếu nhược suýt đổ kềnh xuống tấm nệm, may mà nàng chống tay kịp thời.
Bất lực làm sao! Y Ngạn khóc lên, gục đầu, tay kia ôm lấy lồng ngực, không ngừng oán trách.
" Tại sao...tại sao vậy?
Tại sao lại đối xử với ta như vậy? "
" Công...chúa... " Tố Như uất nghẹn, đôi bàn tay đưa ra rất muốn ôm Y Ngạn lại thu về, áp chặt vào lồng ngực.
Chẳng ai có thể giúp cô nương đáng thương kia, Tố Như chỉ là một hồ điệp nhỏ nhoi, không có đủ sức chống đối với một ma thần. Huống chi, hắn còn có sức mạnh thượng cổ trong mình, thiên đế còn phải dè chừng, ai có thể làm trái ý hắn, nếu giúp Y Ngạn thì cũng đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.
Cho dù, Tố Như không màn mạng sống, với chút đạo hạnh cỏn con chẳng tài nào cứu nổi Y Ngạn, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.
Y Ngạn khóc được một lúc lại thôi, ngẩn mặt lên, hơi thở có phần trì trệ, đưa tay tới chỗ Tố Như, mấp máy.
" Tố...Như... "
Tố Như nhận ra nàng đang muốn y lại gần, không một chút chần chừ y đến đó, đưa tay ra, Y Ngạn vừa chạm vào người Tố Như, ôm chầm y ngay.
" Tố Như...Tố Như... " giọng nói của nàng bỗng gấp gáp.
Cô nương kia cảm nhận được nàng đang sợ, dịu dàng vuốt lấy tấm lưng nhỏ bé, nhỏ giọng trấn an nàng.
" Công chúa...có em ở đây...đừng sợ... "
" Tố Như...Tố Như... "
Tiếng Y Ngạn vẫn hoảng loạn, rồi nàng lại đẩy người Tố Như ra, cầm lấy hai bàn tay y, cứ như người loạn trí, lắp ba lắp bắp.
" Tố Như...Tố Như...hãy nói...hãy nói...
Hãy nói đây không phải là thật đi! "
" Là mơ, là mơ đúng không?
Ta vẫn là công chúa của ma giới phải không? " nàng ríu rít, nói nhanh đến mức tí nữa cắn vào lưỡi.
Tố Như trước mặt nàng sắc mặt xám xịt, đôi mày không khỏi nhíu xuống, xót cho nàng lắm, nhưng không thể thay đổi được.
" Ma hậu...người bây giờ...là ma hậu của ma giới... " Tố Như ngập ngừng, nhắc lại danh phận của nàng, kéo nàng về thực tại.
" Không, em lừa ta... "
Y Ngạn lắc đầu, chính nàng mới là người tự lừa mình, là do nàng vẫn không muốn chấp nhận sự thật nghiệt ngã này, mới ép Tố Như lừa nàng.
Sau cùng, sự thật vẫn chiến thắng, Y Ngạn lại khóc, lại lên cơn điên, dùng gối đánh vào người Tố Như, đuổi đi.
" Cút, cút đi! Ta không muốn thấy ai cả!
Cút đi! "
" Công chúa... "
Hồ điệp nhỏ không thể khuyên nàng, bất lực, đành tạm thời tránh mặt để nàng bình tâm lại, y đặt điểm tâm trên bàn, để khi nào nàng đói có thể lấy ăn rồi mới yên tâm rời đi.
Cánh cửa kia vừa đóng, Y Ngạn dùng sức lực ít ỏi bước ra khỏi giường, đến trước cửa kiểm tra, nó bị thần lực của ma thần khóa rồi. Xem ra, người khác có thể ra vào tự do chỉ có mình Y Ngạn là không thể, nàng thở dài, ngồi xổm xuống.
Từng giọt nước mắt lại rơi * tí tách *, ám ảnh cứ quấn lấy tâm trí nàng, chẳng thể xóa đi mọi thứ, Y Ngạn chỉ ước đây là giấc mơ, để cơn ác mộng qua đi. Nhưng, sự thật mãi là sự thật, như Tố Như đã nói, nàng đã là ma hậu, không thể tiếp tục tự lừa mình.
Thân xác băng thanh ngọc khiết của nàng bị hắn vấy bẩn rồi, không thể làm lại từ đầu, cũng không thể quay về với Hữu Bạch mà nàng yêu, trong lúc quẩn trí, Y Ngạn nghĩ đến cái chết.
Hai chân mảnh khảnh, run run bước tới chiếc bàn có đặt một cây kéo cắt giấy, bàn tay nhỏ với tới đó, lấy ngay cây kéo ấy, nàng hướng thẳng mũi kéo nhọn vào trước ngực mình.
Y Ngạn nhắm chặt hai mắt, lồng ngực phập phồng liên tục lồng vào những tiếng thở mạnh, bàn tay nắm chặt gồng cơ đâm nó vào tim.
Và rồi...
Mũi kéo ấy vừa chạm vào vành ngực căng tròn lại đột ngột dừng lại, Y Ngạn rất sợ đau, lại quá nhút nhát, chẳng đủ can đảm để tự kết liễu đời mình. Hể nàng muốn đâm vào, mũi kéo vừa chạm da thịt, tức khắc ám ảnh của cơn đau đổ bộ vào đầu óc khiến nàng chẳng tài nào xuống tay được.
Cứ như, sự nhát gan đã ăn sâu vào trong xương tủy, sự sợ hãi ngấm vào từng mạch máu của nàng, ép cho nàng phải từ bỏ chuyện tự sát.
Y Ngạn bỏ ngay cây kéo ấy, hai tay chống trên chiếc bàn, tự mắng mình.
" Tinh Y Ngạn, ngươi là đồ vô dụng!
Cả chết cũng không làm được! "
" Đúng! "
" Nàng không làm được đâu! "
Giọng nói kinh hoàng bất thình lình vang lên, Y Ngạn giật thót tim, xoay ra sau.
Tinh Vương Minh, hắn, ma thần từ lúc nào xuất hiện trong căn phòng này, không một tiếng động, còn nghe được những lời nàng vừa nói. Hắn đứng rất gần với nàng, nét đạo mạo chẳng mất đâu, lành lạnh đến rợn người.
Hắn đứng thẳng lưng, hai tay luôn để sau hông, nghiêng đầu dùng đôi mắt nhỏ không ngừng dò xét vào cô nương đang run rẩy kia.
" Tinh... " Y Ngạn mấp máy, nói không nên lời, sợ đến mức thở nhẹ cũng chẳng dám.
Ma thần với đôi ba bước, tiến lại gần, dọa nàng giật lùi, ngã người, ngồi ngay xuống ghế.
" Ngươi không được lại đây! " Y Ngạn quýnh quáng, cầm ngay cây kéo trên bàn, chĩa thẳng vào người hắn cảnh cáo.
* Phập *
" A... " Y Ngạn hoảng lên, ngân lên tiếng nói rồi tắt ngấm.
Đoạn, Tinh Vương Minh vừa ép sát, Y Ngạn không làm chủ được hành động, nhắm mắt, thẳng tay đâm cây kéo vào bụng hắn. Sau hành động đó nàng mở mắt chết chân tại chỗ.
Tinh Vương Minh không tránh, lãnh trọn nhát đâm, máu đỏ chảy ra, tràn lên cây kéo, Y Ngạn chứng kiến, hoảng hồn bỏ tay ra ngay, bật người dậy, hai mắt nàng lại ửng lệ, ôm lấy đôi tay.
Hắn rút ngay cây kéo ấy ra, vết thương trên người hắn dần lành lại tức thì, hắn là ma thần, không phải con người, những vết thương từ vũ khí bình thường chẳng thể làm thương hại. Chỉ có Y Ngạn, là hoa linh nhưng thân xác chẳng khác nào người thường, mới sợ những thứ này thương hại.
" Muốn tự sát ư? " hắn gằn giọng, vứt ngay cây kéo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương