Đoan Mộc Vô Cầu rơi vào một mớ rối rắm chưa từng có.
Hắn vốn không phải kiểu người thích lăn tăn. Suy nghĩ của hắn thẳng như ruột ngựa, chỉ biết theo mục tiêu mà tiến lên. Trên con đường đó, gặp núi phá núi, gặp biển lấp biển, tuyệt đối không đi đường vòng.
Nhưng lần này, trước mắt hắn có hai lựa chọn.
Một là Lạc Nhàn Vân, người mà hắn mơ đến phát thèm. Hai là tình trạng hiện tại của Lạc Nhàn Vân.
Cái mà Đoan Mộc Vô Cầu đang lăn tăn là liệu việc song tu với Lạc Nhàn Vân có làm hại đến y không.
Trong mắt Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân chỉ đang cần hắn để hấp thụ chân nguyên, không có yếu tố tình cảm gì ở đây cả.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không quan tâm mục đích của Lạc Nhàn Vân là gì. Dù tình cảm của hai người khác biệt, chỉ cần hắn có thể trói chặt người này cả đời, Đoan Mộc Vô Cầu coi như tình cảm của hai đều giống nhau.
Tuy nhiên, trạng thái hiện tại của Lạc Nhàn Vân khác hẳn những gì Đoan Mộc Vô Cầu thường thấy. Bình thường y như đám mây trắng bồng bềnh, lười biếng và thong dong, dửng dưng với mọi chuyện. Nhưng bây giờ Lạc Nhàn Vân giống một đám mây đen, vẫn là mây nhưng ẩn chứa sấm chớp và bão tố.
Đoan Mộc Vô Cầu không hiểu làm sao mà chỉ sau trận đánh với lão tổ Huyễn Sinh, Lạc Nhàn Vân lại thay đổi cảm xúc dữ dội như thế. Trên người Lạc Nhàn Vân bỗng toát lên một chút sắc bén, lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng đó không nhằm vào Đoan Mộc Vô Cầu. Ngược lại Lạc Nhàn Vân trở nên dịu dàng hơn với hắn, thậm chí còn có phần quyến rũ lạ thường.
Với kinh nghiệm ít ỏi của mình, Đoan Mộc Vô Cầu đoán rằng Lạc Nhàn Vân đang bị tâm ma ảnh hưởng.
Trước đây nhờ hệ thống diệt thế, Đoan Mộc Vô Cầu đã nghe thấy giọng nói của tâm ma trong lòng Lạc Nhàn Vân, biết rằng y cũng giống hắn, luôn đấu tranh với tâm ma. Mặc dù tâm ma đó nghe có vẻ vô hại, chỉ dụ dỗ Lạc Nhàn Vân hôn hít, nhưng dù sao vẫn là tâm ma, chưa biết sẽ gây ra chuyện gì không hay.
Có lẽ cảnh tượng thảm khốc ở Chân Ngôn Tự đã khơi dậy tâm ma của Lạc Nhàn Vân, khiến y hoàn toàn bị nó mê hoặc, trở nên khác lạ.
Lạc Nhàn Vân vốn đã bị tâm ma ảnh hưởng, nếu lại còn hấp thụ hệ thống diệt thế từ cơ thể hắn, Đoan Mộc Vô Cầu lo lắng tình trạng của y sẽ nghiêm trọng hơn.
Hơn nữa hệ thống diệt thế còn biết một đoạn ký ức bị phong ấn của Lạc Nhàn Vân. Nếu Lạc Nhàn Vân hấp thụ nó và nhớ lại đoạn ký ức đó, y có chịu nổi không?
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu thấy mình nên cảm ơn tâm ma đã giúp Lạc Nhàn Vân hấp thụ hắn. Nhưng về tình cảm, hắn lại muốn giúp Lạc Nhàn Vân thoát khỏi tâm ma trước, rồi mới tính đến chuyện song tu.
Nói chung, lý trí chẳng có chỗ trong cái rối rắm này.
"Hắn đang lăn tăn chuyện gì?" Lạc Nhàn Vân vừa đặt tay lên đan điền của Đoan Mộc Vô Cầu vừa hỏi.
Khoảng cách giữa họ quá gần, đến mức Đoan Mộc Vô Cầu có thể cảm nhận được hơi thở của Lạc Nhàn Vân. Chỉ cần nhích thêm chút nữa, hắn có thể hôn lên môi y.
Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ tâm ma của Lạc Nhàn Vân thực sự lợi hại, không chỉ ảnh hưởng đến y mà còn có thể điều khiển cả hành động của hắn, vượt xa hệ thống diệt thế trong người hắn.
Nhìn thấy sự đấu tranh trên gương mặt Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân hiểu rằng không phản đối chuyện giữa hai người, chỉ là có chút băn khoăn. Y nghĩ, có lẽ mình nên làm gì đó để giúp hắn quyết định.
Y từ từ di chuyển tay lên, luồn vào bên trong áo của Đoan Mộc Vô Cầu, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên ngực hắn, viết hai chữ "Vô Cầu."
"Đừng để hệ thống diệt thế làm đệ lung lay. Chỉ cần tin tưởng ta, ta sẽ không làm hại đệ đâu." Lạc Nhàn Vân dịu dàng nói. "Đúng là ta sẽ hấp thụ một phần chân nguyên của đệ, nhưng khi ta luyện hóa xong hệ thống diệt thế, ta sẽ khôi phục sức mạnh. Lúc đó, chúng ta song tu, ta sẽ giúp đệ lấy lại chân nguyên đã mất."
"Vậy sau khi hấp thụ hệ thống diệt thế, huynh vẫn muốn song tu với ta à?" Giọng Đoan Mộc Vô Cầu khàn đặc.
"Lúc đó thì không còn là hấp thụ nữa, mà là song tu, hai bên tình cảm sâu đậm, thuận theo tự nhiên." Lạc Nhàn Vân đáp.
Những lời này như tiếng nhạc từ thiên đường rót vào tai Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn chẳng còn cách nào chống đỡ được nữa. Nhưng điều quan trọng hơn cả việc bị hấp thụ, chính là trạng thái tinh thần của Lạc Nhàn Vân.
Giờ Đoan Mộc Vô Cầu hoàn toàn chắc chắn rằng Lạc Nhàn Vân đã bị tâm ma ảnh hưởng. Một sư huynh lạnh lùng như y sao có thể làm những hành động mê hoặc tâm trí thế này, lại còn nói những lời quyến rũ lòng người nữa chứ.
Tâm ma thật tốt, nhưng cũng thật đáng sợ!
Đoan Mộc Vô Cầu đang bị giằng xé giữa ngọn lửa tình và lý trí, đối mặt với một trong những vấn đề khó khăn nhất đời mình.
Trong cơn đấu tranh dữ dội, chỉ số IQ không ổn định của Đoan Mộc Vô Cầu bỗng hoạt động, hắn vội hỏi thầm trong lòng: "Tâm ma, sư huynh ta định luyện hóa ngươi, sao ngươi không ra tay ngăn cản?"
Đoan Mộc Vô Cầu quyết định lấy độc trị độc, dùng tâm ma của mình để đối phó với tâm ma của Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu thầm khen mình thật thông minh. Không hổ là người đứng đầu Ma đạo, cứ dính đến ma là không thoát khỏi tay hắn.
Hệ thống diệt thế đáp: [Hệ thống không thể ngăn cản lựa chọn của chủ nhân.]
"Tâm ma, sao ngươi thụ động thế? Trước giờ ngươi đâu có thế!" Đoan Mộc Vô Cầu tức tối hỏi.
Hệ thống diệt thế: [Vì tiến trình chinh phục Lạc Nhàn Vân đã đạt 100%. Khi nhiệm vụ đã hoàn thành, Lạc Nhàn Vân sẽ không còn làm hại chủ nhân nữa. Dù hệ thống có bị Lạc Nhàn Vân luyện hóa, nhiệm vụ của hệ thống cũng sẽ không biến mất mà sẽ được Lạc Nhàn Vân tiếp nhận. Hệ thống tồn tại là để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, việc ai bị luyện hóa hay ai thực hiện cũng không quan trọng.]
Đoan Mộc Vô Cầu ngẩn người rồi lại hỏi: "Sư huynh, tâm ma bảo nếu huynh luyện hóa nó, huynh sẽ bị nó kiểm soát, phải thực hiện nhiệm vụ mà nó giao. Ta vẫn còn chống lại được tâm ma, hay là chúng ta..."
Đoan Mộc Vô Cầu dốc hết can đảm, nhưng vẫn không thể nói ra mấy chữ "đừng hấp thụ nữa."
Hắn thực sự không nỡ.
Lạc Nhàn Vân hơi nhướn mày.
Hệ thống diệt thế nhận thua dễ vậy sao?
Sau khi hiểu rằng hệ thống diệt thế chính là một phần ý thức của mình, Lạc Nhàn Vân dễ dàng đoán được suy nghĩ của nó.
Khi Hệ thống diệt thế nhìn thấy Phật châu luân hồi chắc chắn đã hiểu y đã khôi phục ký ức kiếp trước. Giờ đây, mục tiêu của y và hệ thống diệt thế đã gần như thống nhất.
Hệ thống diệt thế sẽ nghĩ rằng chỉ cần Lạc Nhàn Vân luyện hóa nó, ý nghĩ của y sẽ hoàn toàn hòa làm một với nó. Trong tình huống này, rõ ràng Lạc Nhàn Vân là chủ nhân thích hợp hơn Đoan Mộc Vô Cầu, vì Đoan Mộc Vô Cầu chẳng chịu nghe lời gì cả.
Lạc Nhàn Vân vẫn không đồng ý với cách mà hệ thống diệt thế muốn giải quyết cuộc khủng hoảng bằng cách "giết hết người trong thiên hạ," nhưng y cần ký ức và ý thức của thiên đạo trong hệ thống diệt thế.
Y cần nắm vững tất cả thông tin để tìm một con đường mới.
Vậy nên y an ủi Đoan Mộc Vô Cầu: "Yên tâm đi, ta sẽ không bị hệ thống diệt thế kiểm soát đâu. Tin ta đi, ta chưa từng lừa đệ."
Trong lòng, Lạc Nhàn Vân âm thầm bổ sung thêm "kiếp này."
"Kiếp trước" thì có lẽ y đã từng lừa rồi.
"Thật không?" Đoan Mộc Vô Cầu bán tín bán nghi hỏi.
Lạc Nhàn Vân gật đầu.
Dù vậy Đoan Mộc Vô Cầu vẫn cảm thấy chưa yên tâm, hắn thử thương lượng với hệ thống diệt thế: "Tâm ma, ngươi cho bản tôn lại năng lực nghe được tiếng lòng đi, bản tôn muốn biết sư huynh đang nghĩ gì. Nếu ngươi đồng ý, bản tôn sẽ hoàn thành một nhiệm vụ của ngươi."
Hệ thống diệt thế đáp: [Được.]
Thế mà nó không phản đối.
Đoan Mộc Vô Cầu được kích hoạt Thiên Tâm Thông, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lạc Nhàn Vân và hệ thống cứu thế.
Hệ thống cứu thế: [Chủ nhân, ngươi và Đoan Mộc Vô Cầu chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, hệ thống rất vui. Nhưng ngươi đang nghĩ gì thế? Hệ thống không đồng ý!]
Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng và kiên nhẫn đáp lại hệ thống cứu thế: "Ta chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của ngươi thôi."
Hệ thống cứu thế: [Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho là để ngươi dùng tình cảm và thân xác hoàn toàn chế ngự Đoan Mộc Vô Cầu, để hắn cam tâm tình nguyện hy sinh đi cứu thế. Nhưng ngươi đang làm gì thế này? Ngươi lại định hấp thụ Đoan Mộc Vô Cầu để khôi phục sức mạnh, tự mình hy sinh đi cứu thế sao!]
Giọng của hệ thống cứu thế như phát cuồng.
Lạc Nhàn Vân nói: "Chưa chắc ta sẽ chết đâu. Ta chỉ muốn thu thập thêm thông tin và sức mạnh để tìm ra cách giải quyết mới thôi."
Hệ thống Cứu Thế: [Chủ nhân đừng hòng lừa được hệ thống. Chỉ cần chủ nhân có được sức mạnh, chắc chắn sẽ nhốt Đoan Mộc Vô Cầu lại rồi tự lao đầu vào chỗ chết.]
Lạc Nhàn Vân kiên nhẫn nói: "Ta hứa với ngươi, chỉ cần còn có tia hy vọng, nhất định ta sẽ tìm cách sống tiếp. Chưa đến bước đường cùng, ta sẽ không hy sinh bản thân, được chứ?"
Hệ thống Cứu Thế hỏi lại: [Vậy nếu đến bước đường cùng thì sao?]
Lạc Nhàn Vân dứt khoát đáp: "Ta không dám chắc cuối cùng sẽ thế nào, nhưng nếu đối mặt với thảm họa, ta chắc chắn sẽ không để Đoan Mộc Vô Cầu chết trước ta đâu."
Hệ thống Cứu Thế phẫn nộ: [Hệ thống kiên quyết phản đối!]
Lạc Nhàn Vân bị hệ thống làm cho nhức đầu, may mà thần thức y mạnh mẽ, chỉ cần cứng rắn một chút là có thể giảm thiểu ảnh hưởng của hệ thống lên mình.
Y lập một rào chắn trong thần thức, tiếng hệ thống bỗng trở nên mơ hồ và xa xăm, dù vẫn còn nghe được nhưng âm thanh đã trở nên nhẹ nhàng và êm ái hơn.
Trước giờ Lạc Nhàn Vân chưa bao giờ đối xử như vậy với hệ thống, bởi y biết hệ thống có mục đích là cứu thế, dù đôi lúc nói những điều ngớ ngẩn cũng chẳng sao, y vẫn sẵn lòng lắng nghe.
Nhưng Lạc Nhàn Vân là người có tính cách kiên định, khi bất đồng ý kiến với hệ thống, y sẵn sàng từ chối mọi lời khuyên từ nó.
Thiên tâm thông hết hiệu lực, Đoan Mộc Vô Cầu thấy trước mắt hiện lên một dòng chữ: [Chủ nhân hãy đến Lạc Tiêu Cốc, luyện thành thân thể bất khả xâm phạm.]
Cuối dòng có một tùy chọn "Đồng ý".
Đoan Mộc Vô Cầu đã dần hiểu ý nghĩa của tùy chọn này. Nó giống lời thề bằng thần hồn, một khi đã bấm "đồng ý" thì dù hồn phách có tan biến cũng phải hoàn thành cho bằng được.
"Tâm ma, sao cuối cùng lại vẫn là luyện thành thân thể bất khả xâm phạm?" Đoan Mộc Vô Cầu thắc mắc.
Hệ thống Diệt Thế đáp lại lạnh lùng: [Vì hoàn thành nhiệm vụ này sẽ giúp chủ nhân chống lại trận pháp của chính đạo, của kiếm Xích Huyết và thảm họa lúc diệt thế.]
Đoan Mộc Vô Cầu chợt hiểu ra một điều: "Tâm ma, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, cũng là nhiệm vụ cuối cùng. Từ đầu đến cuối, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là muốn ta sống tiếp đúng không?"
Hệ thống Diệt Thế trả lời không chút cảm xúc: [Đúng vậy.]
Dù giọng điệu máy móc, Đoan Mộc Vô Cầu lại cảm nhận được chút dịu dàng.
Hắn khẽ động ngón tay, bấm vào tùy chọn "Đồng ý".
Hắn chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống Diệt Thế.
Hệ thống Diệt Thế: [Phương pháp luyện thân thể bất khả xâm phạm đã được đưa vào thần thức của chủ nhân, xin chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất có thể.]
Nói rồi hệ thống Diệt Thế im lặng hẳn, không phát ra thêm âm thanh nào.
Lạc Nhàn Vân nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, nhận ra ánh mắt hắn đã trở nên kiên định, liền hỏi: "Đệ không do dự nữa à?"
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Ta đã nghĩ thông suốt rồi, dù thế nào đi nữa ta vẫn muốn huynh. Chỉ cần huynh gật đầu, ta sẽ chẳng thể đẩy huynh ra được. Chỉ là..."
"Chỉ là gì?" Thấy Đoan Mộc Vô Cầu ngập ngừng, Lạc Nhàn Vân gặng hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu không trả lời.
Hắn vung tay, một không gian kín bao bọc cả hai người. Giờ cả hai đã ở một nơi khác, không còn thấy Chân Ngôn tự nữa.
"Đây là năng lực của Quan Tài Chôn Trời, ngăn cách với thế giới bên ngoài." Đoan Mộc Vô Cầu nói, "Đây là Thần Khí bản mệnh của ta, ta có thể sử dụng năng lực này. Nó giống Chuông Tỉnh Thế, nhưng không thể kéo dài đến ngàn vạn năm. Thường thì ta chỉ dùng nó để giam kẻ thù, nếu không bị tấn công từ bên trong thì nó có thể duy trì được khoảng một tháng."
Thấy Đoan Mộc Vô Cầu mở ra một không gian riêng mà không chút do dự, Lạc Nhàn Vân bất giác đỏ mặt.
Người đã đề xuất chuyện này là y, nhưng đến lúc này lại có chút chùn bước.
Đoan Mộc Vô Cầu lục lọi trong tay áo, chau mày nói: "Ta có vài thứ như Giường Ngũ Độc, Giường Hóa Huyết, nhưng đó là bảo vật của ma tu, bẩn lắm. Ta chỉ dùng làm pháp bảo thôi, không bao giờ ngủ trên đó."
"Thuyền bay thì bị Tống Quy mang đi mất rồi, biết thế ta đã giữ lại."
Lạc Nhàn Vân lúc này mới nhận ra, Đoan Mộc Vô Cầu đang tìm... giường.
Y vốn chẳng nghĩ xa đến thế, chỉ mong nhanh chóng luyện hóa hệ thống Diệt Thế, cho dù có phải làm việc ấy giữa rừng cây, y cũng không ngại.
Ai ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại quan trọng hình thức đến vậy.
Thái độ của Đoan Mộc Vô Cầu khiến không khí trở nên ám muội. Ban đầu Lạc Nhàn Vân chỉ coi đây là một cách để tu luyện, nhưng giờ bị Đoan Mộc Vô Cầu khiến con tim y đập loạn xạ.
"Ta có một cái Giường Tụ Linh, trợ giúp tu sĩ dưới Kim Đan kỳ luyện công, lâu lắm rồi không dùng."
Lạc Nhàn Vân lấy một chiếc giường ngọc ra. Ngọc ấm áp, trơn láng như mỡ đông, màu xanh biếc như sóng nước, tuy không phải pháp bảo cao cấp nhưng nhìn cũng sang trọng.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn đống pháp bảo âm khí ngùn ngụt trong túi càn khôn của mình, chán nản cất lại.
Hắn bước lên, ôm lấy eo Lạc Nhàn Vân, cố gắng nói một cách ngang ngược: "Ban tôn thấy nhiều hiểu rộng, sẽ không để huynh bị thương đâu."
Nghe hắn lại xưng "bản tôn", Lạc Nhàn Vân biết Đoan Mộc Vô Cầu đang cố gồng mình.
Thấy Đoan Mộc Vô Cầu cũng căng thẳng giống y, tim Lạc Nhàn Vân dần bình ổn lại.
Căng thẳng tan biến, Lạc Nhàn Vân nhận ra lòng mình cũng le lói chút mong đợi.
Hóa ra, không biết từ lúc nào, y cũng bắt đầu chờ mong rồi.
"Tất cả là tại hệ thống Cứu Thế, suốt ngày nói mấy thứ nhảm nhí khiến mình cũng bị ảnh hưởng." Lạc Nhàn Vân tự nhủ trong lòng.
Y khẽ đẩy trách nhiệm qua cho hệ thống.
Có chút mong đợi cũng tốt, ít nhất tình cảm của y sẽ bớt đi chút toan tính, y có thể đáp lại phần nào tình cảm chân thành mãnh liệt của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân đặt tay lên dây lưng của Đoan Mộc Vô Cầu, nhớ lại những lời hệ thống Cứu Thế từng nói "ôm eo, hôn môi, cởi áo", cứ thế làm theo từng bước.
Rồi sau đó...
Bóng dáng hai người in lên giường tụ linh, ngọc biếc trong suốt, động tác của hai cái bóng như sóng nước lăn tăn, dạt dào chẳng dứt.
- -------------
hết rồi =)))))) các sốp mong chờ gì ở Tấn Giang chứ ദ്ദി ༎ຶ‿༎ຶ)
Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 55: Ngăn cách với thế giới bên ngoài
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương