Dung Lạc Sương còn chưa kịp phản đối thì thấy Hạ Kinh Luân nói: "Vậy từ giờ ta là đệ đệ của Lạc sư thúc và Đoan Mộc sư thúc ư?"
"Tống sư huynh, sau này ta nên gọi huynh là sư huynh hay sư điệt?"
Dung Lạc Sương: "..."
Hạ Kinh Luân, đệ có muốn nghe lại mấy lời mình vừa nói không?
Tống Quy mặt đầy bất lực, đáp: "Đệ là con trai của chưởng môn tiền nhiệm Thiên Thọ phái, Hạ Diên Niên ngang hàng với sư phụ ta. Đệ và ta ngang bối phận, nhưng ta chỉ mới hơn một trăm năm mươi tuổi, tính ra đệ mới là sư huynh của ta."
Hạ Kinh Luân nói: "Ta biết, chỉ là trông huynh chín chắn, lại dày dặn kinh nghiệm, nên ta luôn cảm thấy huynh mới là sư huynh."
Tống Quy gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng thấy mình lớn hơn đệ cả trăm tuổi, xứng đáng được gọi là sư huynh, nên vẫn chưa bao giờ chỉnh lại. Nhưng bây giờ chị của đệ lại trở thành em gái của hai vị sư thúc, đệ là em trai của họ, thế tức là sư thúc của ta rồi..."
Hạ Kinh Luân có chút thất vọng: "Tống sư huynh, sau này ta không thể gọi huynh là sư huynh nữa ư?"
Cậu vừa mới tỉnh lại không bao lâu, từ đó vẫn luôn đi theo vị Tống sư huynh trầm tĩnh này. Trên người Tống Quy luôn có một cảm giác an nhiên, không màng thế sự, như thể bất kể chuyện gì xảy ra cũng có thể đối diện một cách bình thản, khiến Hạ Kinh Luân có cảm giác an toàn vô cùng.
Dĩ nhiên Lạc Nhàn Vân cũng là người mang lại cảm giác rất an toàn, nhưng Lạc Nhàn Vân lại quá quan tâm đến Đoan Mộc Vô Cầu. Hạ Kinh Luân có thể cảm nhận được rõ ràng Lạc Nhàn Vân đã hao tâm tổn sức dỗ dành Đoan Mộc Vô Cầu đến mức kiệt sức, thực sự không còn sức lực để lo cho những người khác.
Bởi vậy Hạ Kinh Luân cũng chủ động làm thân với Tống Quy, mà hình như Tống Quy cũng thích kết bạn với cậu. Trong một tháng qua, bọn họ ở Tiêu Dao Cốc trồng trọt, nhổ cỏ, chăm sóc chó, cuộc sống bình lặng và an nhàn. Hạ Kinh Luân chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui sống mà không cần lo lắng về ngày mai hay tiến độ tu luyện, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô bờ, ước ao được sống mãi như thế.
Tống Quy đối xử với cậu như một người anh lớn, Hạ Kinh Luân rất quý trọng và không muốn làm sư thúc của Tống Quy, chỉ muốn mãi làm sư đệ hoặc sư điệt của Tống Quy.
Tống Quy thấy vẻ mặt buồn bã của Hạ Kinh Luân, cũng không đành lòng.
Tống Quy đã ẩn mình trong ma đạo mấy chục năm, xung quanh toàn những kẻ điên loạn, hiếm khi gặp được một người như Hạ Kinh Luân, ngoan ngoãn hiểu chuyện và là người bình thường, vì vậy anh rất trân trọng, không muốn thấy Hạ Kinh Luân buồn lòng.
Thế là Tống Quy quan sát Đoan Mộc Vô Cầu rồi nói: "Không sao, Đào Nguyên Tông của chúng ta không bị ảnh hưởng bởi quy tắc thế tục, Tiêu Dao Cốc càng là chốn tránh xa thế sự, chẳng cần phải quan tâm đến những lễ nghi thế gian. Sau này ta vẫn gọi hai vị sư thúc là sư thúc, đệ cứ xưng huynh với hai người họ, còn ta vẫn là sư huynh của đệ, cứ thế mà xưng hô thôi."
"Dạ, Tống sư huynh!" Hạ Kinh Luân hớn hở đáp.
Tống Quy gật đầu, sau đó quay sang Lạc Nhàn Vân và Đoan Mộc Vô Cầu cung kính nói: "Hai vị sư thúc, vừa nãy linh căn của Hà sư đệ bỗng khôi phục, bầu trời cũng hạ thấp hàng ngàn mét, chẳng lẽ thảm họa hai trăm năm trước lại đến?"
Lạc Nhàn Vân điềm nhiên đáp: "Không phải thiên tai, mà là nhân họa. Ta đã tự tay giải phong ấn hai trăm năm trước, giải phóng linh căn của cả bảy người, vậy nên cột trụ trời lại sụp."
Nghe thấy vậy, Dung Lạc Sương không còn bận tâm đến cái thứ "gia đình hỗn loạn" này nữa, mà lo lắng hỏi: "Lạc trưởng lão, sao đột nhiên ngài lại phá giải phong ấn năm xưa? Chẳng lẽ thảm họa đã thay đổi, không đập đi thì không xây lại được ư?"
Cô không hề nghi ngờ hành động của Lạc Nhàn Vân, mà đưa ra một lời giải thích tốt nhất.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Dung Lạc Sương đầy tán thưởng rồi nói: "Hồi đó khi muội và bản tôn truy bắt Mục Thiên Lý, bản tôn đã biết muội là người hiểu đại cục, không hổ là muội muội của bản tôn."
Dung Lạc Sương: "..."
Cô đi bắt Mục Thiên Lý với Đoan Mộc Vô Cầu hồi nào vậy ta?
Dung Lạc Sương định phản bác thì thấy Đoan Mộc Vô Cầu lấy từ túi Càn Khôn một túi đầy hỏa châu, nhét vào tay cô rồi nói: "Lần đầu gặp mặt, người làm anh không thể đến tay không được. Xung quanh Sương Hoa Cung lạnh quá, đệ tử cấp thấp khó lòng sống dễ chịu. Muội cứ đặt những viên hỏa châu này ở các góc của cung để sưởi ấm và chiếu sáng cho đệ tử, cũng là chút lòng của huynh."
Dung Lạc Sương rất muốn phản đối, nhưng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những viên hỏa châu.
Mặc dù cô rất bối rối, không hiểu sao Đoan Mộc Vô Cầu nhất định phải làm anh trai cô, nhưng vì cô tin tưởng Lạc Nhàn Vân, lại thấy Hạ Kinh Luân cũng chẳng do dự gì khi nhận anh trai, nên cô cũng gạt bỏ hết thắc mắc và rối ren trong lòng, đón lấy hỏa châu, dứt khoát nói: "Vậy muội xin cảm tạ huynh trưởng."
Đoan Mộc Vô Cầu cười mãn nguyện.
Cuối cùng hắn cũng gom đủ người thân.
Tống Quy thở dài, đúng như dự đoán, trên đời này không ai có thể từ chối Đoan Mộc Vô Cầu. Một khi hắn đã nhắm ai, người đó nhất định sẽ trở thành người nhà của hắn.
Lạc Nhàn Vân như vậy, Hạ Kinh Luân cũng thế, giờ đến cả Dung Lạc Sương cũng không thể thoát khỏi việc bị Đoan Mộc Vô Cầu nhận làm người thân. Thế gian này còn ai ngăn được hắn chứ?
Tống Quy nhìn thoáng qua Đoạn Thừa Ảnh, thấy vị chưởng môn này đang đứng từ xa, nhìn gia đình của họ với vẻ mặt đầy đau khổ, muốn gia nhập mà không có lý do để gia nhập.
Tống Quy có thể nhìn ra được sự khó xử của Đoạn Thừa Ảnh. Trong gia đình này, người ta chỉ làm em trai, em gái và đầy tớ thôi, còn Đoạn Thừa Ảnh lại muốn làm trưởng bối, làm cha, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu sao có thể nhận một người thân như vậy.
Nhưng Tống Quy sẽ không nhắc nhở Đoạn Thừa Ảnh, cứ để chưởng môn tiếp tục đau đầu đi.
Thấy Dung Lạc Sương đã thuận theo, Lạc Nhàn Vân chỉ cười dung túng, không hề ngăn Đoan Mộc Vô Cầu đánh đồng hai kiếp luân hồi.
Lạc Nhàn Vân nói với Dung Lạc Sương: "Những thắc mắc của muội, đợi mọi người đến đông đủ, ta sẽ giải thích cùng lúc."
Dung Lạc Sương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời gần như đang đổ sụp xuống, thấy trên đó tràn ngập cơn lốc khí càn quét, bầu trời chỉ được giữ lại nhờ vào những cơn gió này, có lẽ còn trụ được vài ngày nữa.
Vì thế mọi người bắt đầu chờ đợi, Dung Lạc Sương hòa nhập với gia đình mới của mình rất tốt, Vượng Tài cũng nhờ Đoan Mộc Vô Cầu giới thiệu mà làm quen với mọi người.
Chỉ có Đoạn Thừa Ảnh là vô cùng chua xót vì bị ra rìa.
Ông từng lén hỏi Tống Quy cách để gia nhập gia đình này. Ông nghĩ mình cũng đã từng hợp tác với Đoan Mộc Vô Cầu, chẳng lẽ lại bị gạt ra ngoài thế này sao?
Tống Quy suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu Đoạn chưởng môn muốn gia nhập, cũng không phải không thể, hình như trong nhà vẫn thiếu một lão đầy tớ."
Đoạn Thừa Ảnh, người từng nghĩ mình có thể làm trưởng bối: "..."
Dung Lạc Sương nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người, không khỏi cảm thấy vui sướng. Cô cảm thấy mình may mắn được làm em gái chứ không phải nha hoàn. Mặc dù không hiểu rõ lắm việc này có gì đáng tự hào, nhưng Dung Lạc Sương vẫn thấy mình có chút vinh quang, không tự chủ mà ưỡn ngực lên đầy kiêu hãnh.
Đoạn Thừa Ảnh đành bất lực từ bỏ ý định gia nhập gia đình này.
May thay Kiếm phái Kình Thiên và Sương Hoa Cung đến khá nhanh, không để Đoạn Thừa Ảnh bị lạc lõng quá lâu.
Lạc Nhàn Vân đã luyện chế ra không ít đảo nổi, nhiều đệ tử không thể bay lâu nên đã hạ cánh trên những đảo này.
Các môn phái dần tụ tập đông đủ, mỗi phái chọn một đảo để ngồi xuống.
Chờ đợi suốt hai ngày, khi nhìn thấy cơn lốc trên trời ngày càng ít, bầu trời càng hạ thấp xuống, tất cả mọi người cuối cùng đã đến đủ. Ngoài những tán tu lẻ tẻ và một số đệ tử chưa Trúc Cơ, chín mươi phần trăm giới tu chân đã có mặt ở gần cột trụ trời.
Họ nhìn cột trụ trời bị đứt gãy, lung lay sắp đổ mà lòng không khỏi cảm thấy run sợ.
Từ trước đến giờ chỉ nghe được hai chữ " tận thế" từ lời đồn trong miệng người khác, không ai tận mắt chứng kiến, nên chưa từng cảm nhận được sự khủng hoảng.
Chỉ khi tận mắt thấy cột trụ đổ sụp, tự mình trải nghiệm cảm giác bầu trời sắp sập xuống mới thực sự hiểu được cảm giác đó.
Bắc Thần phái và Tứ Tượng Sơn Trang là hai môn phái đến cuối cùng, chủ yếu vì số lượng đệ tử đông đảo, nhiều người còn đang du hành bên ngoài, tốc độ triệu hồi chậm hơn nên mới đến muộn.
Kiếm phái Kình Thiên tuy đông đảo không kém nhưng vì kiếm tu tính tình nóng nảy, tốc độ nhanh hơn, không tuân theo quy củ rườm rà như Bắc Thần và Tứ Tượng, nên họ đến sớm hơn.
Thấy người đã đông đủ, chưởng môn Bắc Thần phái lên tiếng trước: "Lạc sư đệ, chẳng lẽ cột trụ trời có biến nên đệ không còn cách nào khác ngoại trự giải trừ phong ấn?"
Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Theo lẽ thường cột trụ trời này còn có thể trụ thêm vài chục đến một trăm năm. Trong thời gian đó nếu tìm được luồng trọc khí đang trốn thoát, nghĩ cách nhốt nó vào đây thì thế giới có thể trụ thêm vài ngàn đến vạn năm cũng không phải không có khả năng."
Tiêu Tuân bèn xen vào: "Nếu đã có cách sao ngươi lại giải trừ trận pháp? Chẳng lẽ mất đi một nửa linh căn nên ngươi không cam lòng để sức mạnh suy giảm, không chịu đựng được nỗi đau của dấu hiệu suy thoái, nhập ma dưới cơn thịnh nộ mà giải trừ phong ấn để khôi phục sức mạnh sao?"
Nghe lời của Tiêu Tuân, hiện trường lập tức trở nên ồn ào, các tu sĩ nhìn Lạc Nhàn Vân bằng ánh mắt nghi ngờ.
Lạc Nhàn Vân ung dung đáp: "Giải thích việc này khá phức tạp, trước hết mọi người hãy nghe về tương lai nếu cột trụ trời được bổ sung hoàn chỉnh."
Sau đó Lạc Nhàn Vân từ tốn kể lại sự hình thành của tiên giới cũng như tương lai thế giới sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Kể xong, Lạc Nhàn Vân nhìn về phía chưởng môn Bắc Thần phái và Mục Thiên Lý đang bị giam ở Kiếm phái Kình Thiên, hỏi: "Các ngươi cũng biết chuyện này, có thể làm chứng cho ta không?"
Mục Thiên Lý gật đầu: "Những lời của Lạc trưởng lão không sai, ta cũng đã nhìn thấy kết cục này từ trước."
Chưởng môn Bắc Thần phái cũng chậm rãi gật đầu.
Trước khi để mọi người bày tỏ ý kiến, Lạc Nhàn Vân tiếp tục: "Hiện giờ chúng ta đối mặt với hai vấn đề: một là không đập đi thì không xây lại được, phải tìm cách giải quyết nguy cơ diệt thế; hai là tiếp tục kéo dài, dù sao thế giới vẫn còn vài ngàn năm tuổi thọ, để đời sau giải quyết."
Các tu sĩ lập tức nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt. Có người cho rằng nên để lại cho đời sau xử lý, thế hệ này làm tốt phần việc của mình là đủ. Có người thì cho rằng, bất kể phải trả giá ra sao cũng phải giải quyết vấn đề ngay trong thế hệ này.
Mọi người tranh cãi suốt nửa ngày vẫn chưa có kết quả, bầu trời ngày càng hạ thấp, cơn lốc cũng sắp tan biến, Lạc Nhàn Vân dùng chân khí truyền giọng nói đến tai mọi người: "Xin mọi người hãy yên lặng."
Tất cả lập tức ngừng tranh cãi, chờ đợi Lạc Nhàn Vân lên tiếng.
Lạc Nhàn Vân nói: "Thật vui vì vẫn còn nhiều người lựa chọn phương án đầu tiên. Ta mừng vì không phải ai cũng muốn dùng cách "kéo dài" để giải quyết vấn đề."
Khi nói, ánh mắt y quét về phía Tứ Tượng Sơn Trang và Bắc Thần phái. Tiêu Tuân thẳng thừng nhìn lại, trong khi chưởng môn Bắc Thần thì cúi gằm, tránh ánh mắt của Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân tiếp tục: "Vì mọi người không thể đưa ra kết luận nên ta tự quyết định giải trừ trận pháp, để vấn đề hiện ra trước mắt mọi người, không cần đợi thêm vài ngàn năm nữa, hãy xử lý ngay bây giờ."
Nói cách khác, Lạc Nhàn Vân không chờ đợi sự lựa chọn của mọi người mà tự ý đưa ra quyết định, buộc cả giới tu chân phải đối mặt với vấn đề này ngay lập tức.
"Cách giải quyết của ta là chặt đứt cột trụ, cắt đứt liên kết giữa giới tu chân và tiên giới, ngăn không cho tiên giới tiếp tục rút hết linh khí từ giới tu chân."
"Tập hợp toàn bộ sức mạnh, truyền thừa, vận khí của giới tu chân, tạo thành một kết giới khổng lồ để nâng đỡ bầu trời."
"Trong thời gian này luồng khí hỗn loạn sẽ bị vận khí của tất cả mọi người thu hút, quay về cột trụ, trở thành nền tảng của kết giới và ngăn cản tiên giới phá vỡ kế hoạch của chúng ta."
"Khi việc này hoàn tất, linh khí của giới tu chân sẽ chỉ vào mà không ra, giới tu chân sẽ không còn cung cấp linh khí cho tiên giới nữa. Mỗi khi một tiên nhân chết đi, linh khí sẽ quay về thế giới này. Đến khi đó, tiên giới sẽ biến thành một nhà tù khổng lồ, linh khí của nó sẽ cạn kiệt. Rồi hàng vạn năm sau, toàn bộ linh khí sẽ trở về giới tu chân."
"Có thể sau đó thế giới sẽ xuất hiện những người tu luyện mới, hoặc có thể không còn người tu chân nào nữa, họ sẽ có những tên gọi khác, những đường lối khác."
"Ngươi nói hay lắm, vậy chúng ta thì sao? Bây giờ các tu sĩ chúng ta sẽ ra sao? Mất đi sức mạnh, truyền thừa và vận khí môn phái, chúng ta còn lại gì?" Tiêu Tuân phẫn nộ hét lên.
Lạc Nhàn Vân lạnh lùng đáp: "Chúng ta vẫn là con người, là loài sinh vật cao nhất. Hàng tỷ người bình thường trên thế gian này vẫn sống như vậy, họ sống được, cớ gì tu sĩ lại không?"
"Đừng có nói đùa! Ta không đồng ý!" Tiêu Tuân hét lớn.
Các tu sĩ lại tranh cãi kịch liệt, có người đồng tình với Lạc Nhàn Vân, có người thì đứng về phía chưởng môn Bắc Thần phái và Tiêu Tuân. Không phân định được bên nào đông hơn, mọi người tranh cãi nảy lửa, suýt chút nữa lấy pháp bảo ra đánh nhau.
Lúc này, Lạc Nhàn Vân nói với dáng vẻ khinh thường tất cả mọi thứ: "Các vị, hình như các vị hiểu lầm một chuyện. Không phải ta đang bàn bạc với các vị, ta chỉ đang thông báo cho các vị biết, các vị không có sự lựa chọn nào khác."
Lạc Nhàn Vân chỉ xuống dưới, trên mặt biển Vô Tận bỗng xuất hiện một tấm gương khổng lồ, một hình bát quái Thái Cực lơ lửng bên trên.
Trên mỗi hòn đảo nổi, cũng xuất hiện hình trận pháp này.
Ngay từ khi mọi người đến, Lạc Nhàn Vân đã bố trí trận pháp, chỉ chờ những người làm cơ sở cho trận pháp bước lên đảo, trở thành nguồn cung cấp cho trận pháp.
Với sự xuất hiện của hình Thái Cực, hai dòng khí thanh và trọc bị lực lượng thiên đạo hấp dẫn, bay lên bầu trời vùng biển Vô Tận, hòa nhập vào hình Thái Cực.
Nhờ có sự trợ giúp của khí thanh và trọc, các hình Thái Cực trên các đảo nổi khóa chặt tu sĩ, không để họ trốn thoát.
Tấm gương càng lúc càng lớn, lớn đến mức có thể phản chiếu toàn bộ bầu trời, đưa hình ảnh của mọi người trên các đảo nổi vào gương.
Hình Thái Cực trên các đảo nổi bắt đầu quay ngược chiều kim đồng hồ, mọi người cảm nhận thấy một lực hút mạnh mẽ đang hút lấy toàn bộ sức mạnh trong cơ thể họ.
Một số người muốn trốn thoát nhưng không thể. Trong lòng họ xuất hiện một mệnh lệnh: "Không thể chống đối, phải toàn lực hỗ trợ Lạc Nhàn Vân."
Đây không phải sức mạnh của Lạc Nhàn Vân, mà là sự hồi sinh của thiên đạo đã im lặng từ lâu, thông qua trận pháp ra lệnh cho mọi người.
Cả đất trời này đã đứng về phía Lạc Nhàn Vân!
Ý trời đã định!
Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 68: Ý trời đã định
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương