Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt
Chương 1173: Trở mặt
- -----
Chương 1173: Trở mặt.
Tuy Thích Ngôn Thương không yên tâm về Thích Ngữ Anh nhưng anh ta không ra ngoài tìm cô ấy, chỉ ra hiệu cho Tô Từ.
Đi theo Thích Ngôn Thương đã lâu nên Tô Từ hiểu ý vì thế vội vàng chạy ra ngoài, dẫn thêm vài người đi theo Thích Ngữ Anh.
“Nghiệt chướng, mày xem mày đã khiến con bé Ngữ Anh tức giận thế nào rồi.”
Ông cụ Thích nặng nề đập ba-toong xuống sàn nhà với vẻ cực kỳ tức giận: “Tao hỏi mày một lần cuối cùng, rốt cuộc mày có chịu cho công ty vận hành lại bình thường không?”
“Ài!”
Ba Thích lắc đầu thở dài, nghe Thích Ngữ Anh nói vậy thì ông ta thầm cảm thấy con bé nói rất có lý.
Ông ta và ông cụ đã sống hơn nửa đời người sắp xuống mồ rồi, còn bao nhiêu lâu nữa đâu?
Nếu họ không còn ở đây, vậy con bé phải làm sao?
Huống hồ bây giờ chỉ một câu nói của Thích Ngôn Thương thì có thể khống chế được mạch sống của tập đoàn Như Anh, nếu quả thật anh ta muốn tập đoàn Như Anh đóng cửa vậy thì không được rồi.
“Ngôn Thương, ba và ông nội con chỉ tiếc con rèn sắt không thành thép. Nếu ban đầu con nghe theo ba và ông nội con thì chúng ta đã không trở nên huyên náo thế rồi. Con của con và Phương Nhu đã mất, với lại Phương Nhu cũng bỏ đi rồi, chẳng thà con kết hôn với Diêu Nguyệt Như thì con vẫn là con cái của nhà họ Thích.
Không chỉ có thế, ba cũng sẽ chuyển cổ phần của nhà họ Thích cho con, cho con nắm giữ cổ phiếu nhiều như Ngữ Anh. Được không con?”
Vì giữ lại Thích Ngôn Thương, ba Thích thật sự đã vứt hết thể diện, nhún nhường anh ta lắm rồi.
Thích Ngôn Thương biết ông ta đã dùng hết sức chịu đựng của bản thân.
Nhưng... N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Anh ta không cần.
“Nếu hôm nay hai người đến đây bảo con kết hôn với Diêu Nguyệt Như thì bây giờ có thể đi được rồi.”
Thích Ngôn Thương tỏ vẻ lạnh lùng và quay người đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống một cách thờ ơ, không thèm để ý đến sự tồn tại của hai người kia.
Không ai biết giây phút khi anh ta nghe thấy ba ruột của mình hời hợt nói đứa con của anh ta và Phương Nhu đã chết và Phương Nhu bỏ đi rồi, anh ta đau lòng ra sao.
Nếu là người khác, ít ra họ còn sẽ có lòng thương hại.
Dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ sống sờ sờ như vậy lại đột nhiên biến mất, không nên đau lòng hay sao?
Vì sao qua lời lẽ của ông ta lại có thể làm Thích Ngôn Thương cảm nhận được chuyện này quả là một sự may mắn vậy?
Dường như họ cảm thấy việc Phương Nhu bỏ đi và đứa bé mất đều hợp với ý muốn của họ?
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Ông cụ Thích không ngờ tính tình Thích Ngôn Thương bướng bỉnh đến vậy: “Tao cho mày biết, chuyện hôm nay mày nhất định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không lão già này sẽ không để yên cho mày đâu!”
“Sao vậy, ông nội muốn ra tay với con sao?”
Thích Ngôn Thương bắt chéo hai chân và dựa lên ghế sofa, điệu bộ ưu nhã cao quý nhưng trong ánh mắt đều là sự khinh thường.
Tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc lá, anh ta rít một hơi rồi bình thản nói: “Sức khỏe của ông không còn bằng năm đó, nếu con ra tay với ông rồi bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của Thích Ngôn Thương con sẽ phải đặt vào đâu đây?”
Dứt lời, hai ngón tay đang kẹp thuốc lá trên môi đưa ra chỉ vào hơn mười vệ sĩ đang canh cửa.
“Bảo họ lên hết đi. Nếu hôm nay người ngã xuống là con, vậy tập đoàn Như Anh sẽ vận hành lại bình thường! Nếu người ngã xuống là bọn họ, vậy thì có lỗi quá...”
Anh ta buông tay ra, lạnh lùng nói: “Sau này tôi sẽ không răm rắp nghe theo lời các người nữa.”
Không cần quan tâm họ muốn đoạn tuyệt quan hệ hay muốn điều gì khác, tóm lại... họ vui vẻ thế nào cũng được, chẳng còn bất cứ liên quan gì đến anh ta.
“Kiêu căng!”
Sắc mặt ông cụ Thích đỏ bừng vì căm tức, đôi mắt vẩn đục giận dữ nhìn chằm chằm vào anh ta, hận không thể tạo ra vài lỗ thủng trên người anh ta bằng cái nhìn của mình.
“Ba!”
Ba Thích nhìn ông cụ Thích rồi vội vàng xoa dịu: “Ba, con bé Ngữ Anh nói rất có lý. Ngôn Thương là anh trai của nó, sau này hai anh em còn phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu bây giờ...”
“Con câm miệng cho ba!”
Ông ta còn chưa nói xong thì ông cụ Thích đã dùng ba-toong đánh thẳng lên lưng của ông ta: “Ban đầu nên để cho cái tên nghiệt chủng này chết đi mới phải!”
Chương 1173: Trở mặt.
Tuy Thích Ngôn Thương không yên tâm về Thích Ngữ Anh nhưng anh ta không ra ngoài tìm cô ấy, chỉ ra hiệu cho Tô Từ.
Đi theo Thích Ngôn Thương đã lâu nên Tô Từ hiểu ý vì thế vội vàng chạy ra ngoài, dẫn thêm vài người đi theo Thích Ngữ Anh.
“Nghiệt chướng, mày xem mày đã khiến con bé Ngữ Anh tức giận thế nào rồi.”
Ông cụ Thích nặng nề đập ba-toong xuống sàn nhà với vẻ cực kỳ tức giận: “Tao hỏi mày một lần cuối cùng, rốt cuộc mày có chịu cho công ty vận hành lại bình thường không?”
“Ài!”
Ba Thích lắc đầu thở dài, nghe Thích Ngữ Anh nói vậy thì ông ta thầm cảm thấy con bé nói rất có lý.
Ông ta và ông cụ đã sống hơn nửa đời người sắp xuống mồ rồi, còn bao nhiêu lâu nữa đâu?
Nếu họ không còn ở đây, vậy con bé phải làm sao?
Huống hồ bây giờ chỉ một câu nói của Thích Ngôn Thương thì có thể khống chế được mạch sống của tập đoàn Như Anh, nếu quả thật anh ta muốn tập đoàn Như Anh đóng cửa vậy thì không được rồi.
“Ngôn Thương, ba và ông nội con chỉ tiếc con rèn sắt không thành thép. Nếu ban đầu con nghe theo ba và ông nội con thì chúng ta đã không trở nên huyên náo thế rồi. Con của con và Phương Nhu đã mất, với lại Phương Nhu cũng bỏ đi rồi, chẳng thà con kết hôn với Diêu Nguyệt Như thì con vẫn là con cái của nhà họ Thích.
Không chỉ có thế, ba cũng sẽ chuyển cổ phần của nhà họ Thích cho con, cho con nắm giữ cổ phiếu nhiều như Ngữ Anh. Được không con?”
Vì giữ lại Thích Ngôn Thương, ba Thích thật sự đã vứt hết thể diện, nhún nhường anh ta lắm rồi.
Thích Ngôn Thương biết ông ta đã dùng hết sức chịu đựng của bản thân.
Nhưng... N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Anh ta không cần.
“Nếu hôm nay hai người đến đây bảo con kết hôn với Diêu Nguyệt Như thì bây giờ có thể đi được rồi.”
Thích Ngôn Thương tỏ vẻ lạnh lùng và quay người đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống một cách thờ ơ, không thèm để ý đến sự tồn tại của hai người kia.
Không ai biết giây phút khi anh ta nghe thấy ba ruột của mình hời hợt nói đứa con của anh ta và Phương Nhu đã chết và Phương Nhu bỏ đi rồi, anh ta đau lòng ra sao.
Nếu là người khác, ít ra họ còn sẽ có lòng thương hại.
Dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ sống sờ sờ như vậy lại đột nhiên biến mất, không nên đau lòng hay sao?
Vì sao qua lời lẽ của ông ta lại có thể làm Thích Ngôn Thương cảm nhận được chuyện này quả là một sự may mắn vậy?
Dường như họ cảm thấy việc Phương Nhu bỏ đi và đứa bé mất đều hợp với ý muốn của họ?
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Ông cụ Thích không ngờ tính tình Thích Ngôn Thương bướng bỉnh đến vậy: “Tao cho mày biết, chuyện hôm nay mày nhất định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không lão già này sẽ không để yên cho mày đâu!”
“Sao vậy, ông nội muốn ra tay với con sao?”
Thích Ngôn Thương bắt chéo hai chân và dựa lên ghế sofa, điệu bộ ưu nhã cao quý nhưng trong ánh mắt đều là sự khinh thường.
Tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc lá, anh ta rít một hơi rồi bình thản nói: “Sức khỏe của ông không còn bằng năm đó, nếu con ra tay với ông rồi bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của Thích Ngôn Thương con sẽ phải đặt vào đâu đây?”
Dứt lời, hai ngón tay đang kẹp thuốc lá trên môi đưa ra chỉ vào hơn mười vệ sĩ đang canh cửa.
“Bảo họ lên hết đi. Nếu hôm nay người ngã xuống là con, vậy tập đoàn Như Anh sẽ vận hành lại bình thường! Nếu người ngã xuống là bọn họ, vậy thì có lỗi quá...”
Anh ta buông tay ra, lạnh lùng nói: “Sau này tôi sẽ không răm rắp nghe theo lời các người nữa.”
Không cần quan tâm họ muốn đoạn tuyệt quan hệ hay muốn điều gì khác, tóm lại... họ vui vẻ thế nào cũng được, chẳng còn bất cứ liên quan gì đến anh ta.
“Kiêu căng!”
Sắc mặt ông cụ Thích đỏ bừng vì căm tức, đôi mắt vẩn đục giận dữ nhìn chằm chằm vào anh ta, hận không thể tạo ra vài lỗ thủng trên người anh ta bằng cái nhìn của mình.
“Ba!”
Ba Thích nhìn ông cụ Thích rồi vội vàng xoa dịu: “Ba, con bé Ngữ Anh nói rất có lý. Ngôn Thương là anh trai của nó, sau này hai anh em còn phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu bây giờ...”
“Con câm miệng cho ba!”
Ông ta còn chưa nói xong thì ông cụ Thích đã dùng ba-toong đánh thẳng lên lưng của ông ta: “Ban đầu nên để cho cái tên nghiệt chủng này chết đi mới phải!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương