Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt
Chương 1179: Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông
- -----
Chương 1179: Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông.
“Thích Ngữ Anh? Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy...”
Người ở đầu bên kia điện thoại do dự một lát, cuối cùng ấp úng nói: “Tai nạn giao thông quá nghiêm trọng, không giữ được chân...”
“Tôi biết rồi, để tôi cho người báo với Ngôn Thương.”
Mặc Cảnh Thâm cúp điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Mộ Thiển thấy sắc mặt Mặc Cảnh Thâm là lạ, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn sang Mộ Ngạn Minh đang tiễn khách, thấp giọng nói với Mộ Thiển: “Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông, mất chân rồi.”
“Cái gì?”
Mộ Thiển sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cả người đắm chìm trong sự sợ hãi, một lúc lâu không bình tĩnh lại được.
Anh nói với Mộ Thiển xong thì lấy điện thoại gọi cho Tô Từ, nói tình hình cho anh ta.
Mộ Thiển ngồi trên ghế, không biết phải làm sao.
“Anh nói xem, em có nên nói cho anh trai em không?”
Chuyện này, dù nói thế nào cũng có liên quan đến Mộ Ngạn Minh.
Tuy trước đây Thích Ngữ Anh và anh ta ầm ĩ rất không thoải mái, nhưng sau khi Phương Nhu gả cho Thích Ngôn Thương, Mộ Thiển cũng không quá ghét cô ấy nữa.
Bây giờ Thích Ngữ Anh rơi vào tình cảnh như thế, cô gái bình thường rất rộng lượng đáng yêu đột nhiên mất chân vì một vụ tai nạn xe cộ, không biết cô ấy có chấp nhận được chuyện này không?
“Đương nhiên là phải nói.”
Mặc Cảnh Thâm thở dài: “Dù em không nói, sớm muộn gì Thích Ngôn Thương cũng tìm đến anh trai em.”
Mộ Thiển khoát tay: “Đúng vậy, Thích Ngôn Thương thương Thích Ngữ Anh như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh trai em.”
Cô day day huyệt thái dương, chỉ cả thấy đầu đau vô cùng.
Khách khứa dần rời khỏi, Cố Nhụy ở bên ngoài nói chuyện với mẹ cô ấy, còn Mộ Ngạn Minh thì đi về phía Mộ Thiển.
“Có muốn về nhà một chút không?”
"Nhà" trong miệng anh ta, đương nhiên là nhà họ Mộ.
Mộ Thiển ngước mắt nhìn Mộ Ngạn Minh, thấy anh miệng anh mỉm cười nhưng mắt không cười, vốn không hề vui mừng nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.
Cô quay đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, mong anh sẽ nói chuyện đó với Mộ Ngạn Minh.
Mặc Cảnh Thâm ngầm hiểu.
“Tôi có chuyện cần phải nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
Mộ Ngạn Minh mỉm cười: “Đừng nghiêm túc như vậy, có việc gì thì cứ nói, có phải Thiển Thiển làm sao không?”
Anh ta kéo một chiếc ghế đến cạnh Mộ Thiển, ngồi xuống cạnh cô.
“Lúc nãy nhận được tin, Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông.”
Người đàn ông nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Ngạn Minh chấn động, lộ ra vẻ không tưởng tượng nổi.
Mấy giây sau, anh ta giả vờ cười cười, sau đó cầm chén trà duy nhất vẫn còn nguyên lên, nhấp một ngụm: “Cô ta gặp tai nạn giao thông thì liên quan gì đến anh?”
Mặc Cảnh Thâm muốn nói gì đó, Mộ Thiển đã cướp lời: “Tai nạn rất nghiêm trọng, mất một chân.”
Choang!
Mộ Thiển vừa nói xong, cái chén trong tay Mộ Ngạn Minh rơi xuống đất.
Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào mặt bàn, sau đó chuyển lên trên mặt Mộ Thiển: “Em nói gì?”
“Lúc nãy trên đường về nhà, Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông, rất nghiêm trọng.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Cô lặp lại một lần nữa.
Mộ Ngạn Minh lập tức đứng lên, giây phút đó, anh ta chỉ hận không thể lao thẳng ra ngoài, đến trước mặt Thích Ngữ Anh.
Nhưng nghĩ ngợi một lát, anh ta vẫn kiềm chế lại.
“Cô ta... Cô ta không có liên quan gì đến anh cả.”
Anh ta rời khỏi ghế, xoay người rời đi, kết quả không biết là sàn quá trơn hay là do anh ta đã bị rút hết sức lực, vừa bước một bước đã mềm người, suýt ngã xuống đất, may là tay vẫn vịn chặt hai bên ghế mới ổn định lại được cơ thể.
Sau đó anh ta lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.
Anh ta đi ra cửa, vừa hay chạm mặt Cố Nhụy, Cố Nhụy lập tức hỏi: “Nam thần? Nam... Không, Ngạn Minh, Ngạn Minh anh sao vậy?”
Trước đây anh là nam thần của cô, bây giờ đính hôn rồi, thì là chồng chưa cưới của cô.
Không nên gọi là “nam thần” nữa.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc này Cố Nhụy hỏi: “Thiển Thiển, anh trai em xảy ra chuyện gì thế? Lúc nãy sắc mặt anh ấy trắng bệch, chị gọi anh ấy mà anh ấy cũng không để ý đến chị.”
“Chị, chị nên tự hỏi anh ấy đi.”
Mộ Thiển nắm chặt tay Mặc Cảnh Thâm, nói với Cố Nhụy: “Chị cũng bận bịu cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi, bọn em đi trước đây.”
“Ừm, chào em.”
“Tạm biệt chị.”
Hai người đi từ trên lầu xuống, hai đứa Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh chính nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai người đi xuống liền chạy tới.
“Tiểu Bảo, Nghiên Nghiên, hai đứa tự đón xe về biệt thự Ngự Cảnh nhé, ba và mẹ còn có việc phải xử lý, có được không?”
Mộ Thiển hỏi ý kiến của hai đứa bé.
“Dạ được mẹ.”
“Mẹ yên tâm đi, bọn con đều đã lớn rồi, không cần lo cho bọn con đâu.”
Hai đứa bé thoải mái đồng ý.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm dẫn hai đứa nhỏ đến ven đường, đón một chiếc xe.
Dật Phong cũng đón một chiếc xe theo sát phía sau, yên lặng bảo vệ hai đứa trẻ.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm lên xe, đi thẳng đến bệnh viện của Cẩm Dung.
“Haiz, anh nói xem tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chỉ sợ Ngữ Anh sẽ hận anh ấy cả đời, hơn nữa người như anh trai em cũng sẽ không bỏ qua cho bản thân đâu.”
Mộ Ngạn Minh vốn là người hướng nội, im lặng ít nói, bất cứ chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng.
Cô có thể nhìn ra là anh ấy thích Thích Ngữ Anh, lúc đầu Mộ Thiển còn phản đối, nhưng sau khi thấy tình cảm của Thích Ngôn Thương và Phương Nhu dần tốt lên, cô nghĩ người bên cạnh Thích Ngôn Thương cũng không đến nỗi tệ lắm, cho nên cũng không phản đối nữa.
Nhưng ai ngờ chuyện như vậy lại xảy ra.
Sau này...
Bọn họ sẽ như thế nào đây?
“Mỗi người đều có số mạng của mình, A Thiển, không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Mặc Cảnh Thâm vỗ vỗ tay Mộ Thiển: “Bây giờ thứ em cần chú ý là sức khỏe của mình, đáng ra lúc nãy anh nên để em về với hai đứa Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.”
“Thích Ngữ Anh bị thương, nói thế nào cũng có liên quan đến anh trai em, sao em có thể không đến thăm được?”
Còn nữa, hai người Mặc Cảnh Thâm và Thích Ngôn Thương là anh em, quan hệ khá tốt, về tình về lý cô đều phải tới xem Thích Ngữ Anh thế nào.
Xe đi rất nhanh, cũng rất vững vàng.
Nửa tiếng sau, xe tới bệnh viện.
Vào trong, hỏi thăm địa chỉ của Cẩm Dung xong liền lên thẳng phòng cấp cứu tầng 5.
Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu không có một ai cả.
Bởi vì Cẩm Dung đang làm phẫu thuật, bây giờ nhà họ Thích vẫn chưa có ai biết tình trạng của Thích Ngữ Anh, vậy nên người tới đây nên bây mới chỉ có Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
Lúc này, phía cầu thang bên hành lang vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Tiếng chuông có chút quen quen.
Mộ Thiển theo bản năng đi tới, nhưng vừa mới bước tới hành lang, cô liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen, đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai chạy xuống lầu.
Bóng lưng kia... Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Mộ Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, ngoài việc thổn thức một lúc thì không biết nên nói gì cả.
Lúc quay lại, cô nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, anh liền hiểu tình hình thế nào.
Tinh.
Tiếng thang máy vang lên.
Cửa tháng máy mở ra, Thích Ngôn Thương lao ra, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm liền hỏi: “Em gái em thế nào rồi?”
“Vẫn đang cấp cứu bên trong.”
Chương 1179: Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông.
“Thích Ngữ Anh? Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy...”
Người ở đầu bên kia điện thoại do dự một lát, cuối cùng ấp úng nói: “Tai nạn giao thông quá nghiêm trọng, không giữ được chân...”
“Tôi biết rồi, để tôi cho người báo với Ngôn Thương.”
Mặc Cảnh Thâm cúp điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Mộ Thiển thấy sắc mặt Mặc Cảnh Thâm là lạ, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn sang Mộ Ngạn Minh đang tiễn khách, thấp giọng nói với Mộ Thiển: “Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông, mất chân rồi.”
“Cái gì?”
Mộ Thiển sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cả người đắm chìm trong sự sợ hãi, một lúc lâu không bình tĩnh lại được.
Anh nói với Mộ Thiển xong thì lấy điện thoại gọi cho Tô Từ, nói tình hình cho anh ta.
Mộ Thiển ngồi trên ghế, không biết phải làm sao.
“Anh nói xem, em có nên nói cho anh trai em không?”
Chuyện này, dù nói thế nào cũng có liên quan đến Mộ Ngạn Minh.
Tuy trước đây Thích Ngữ Anh và anh ta ầm ĩ rất không thoải mái, nhưng sau khi Phương Nhu gả cho Thích Ngôn Thương, Mộ Thiển cũng không quá ghét cô ấy nữa.
Bây giờ Thích Ngữ Anh rơi vào tình cảnh như thế, cô gái bình thường rất rộng lượng đáng yêu đột nhiên mất chân vì một vụ tai nạn xe cộ, không biết cô ấy có chấp nhận được chuyện này không?
“Đương nhiên là phải nói.”
Mặc Cảnh Thâm thở dài: “Dù em không nói, sớm muộn gì Thích Ngôn Thương cũng tìm đến anh trai em.”
Mộ Thiển khoát tay: “Đúng vậy, Thích Ngôn Thương thương Thích Ngữ Anh như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho anh trai em.”
Cô day day huyệt thái dương, chỉ cả thấy đầu đau vô cùng.
Khách khứa dần rời khỏi, Cố Nhụy ở bên ngoài nói chuyện với mẹ cô ấy, còn Mộ Ngạn Minh thì đi về phía Mộ Thiển.
“Có muốn về nhà một chút không?”
"Nhà" trong miệng anh ta, đương nhiên là nhà họ Mộ.
Mộ Thiển ngước mắt nhìn Mộ Ngạn Minh, thấy anh miệng anh mỉm cười nhưng mắt không cười, vốn không hề vui mừng nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.
Cô quay đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, mong anh sẽ nói chuyện đó với Mộ Ngạn Minh.
Mặc Cảnh Thâm ngầm hiểu.
“Tôi có chuyện cần phải nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
Mộ Ngạn Minh mỉm cười: “Đừng nghiêm túc như vậy, có việc gì thì cứ nói, có phải Thiển Thiển làm sao không?”
Anh ta kéo một chiếc ghế đến cạnh Mộ Thiển, ngồi xuống cạnh cô.
“Lúc nãy nhận được tin, Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông.”
Người đàn ông nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Ngạn Minh chấn động, lộ ra vẻ không tưởng tượng nổi.
Mấy giây sau, anh ta giả vờ cười cười, sau đó cầm chén trà duy nhất vẫn còn nguyên lên, nhấp một ngụm: “Cô ta gặp tai nạn giao thông thì liên quan gì đến anh?”
Mặc Cảnh Thâm muốn nói gì đó, Mộ Thiển đã cướp lời: “Tai nạn rất nghiêm trọng, mất một chân.”
Choang!
Mộ Thiển vừa nói xong, cái chén trong tay Mộ Ngạn Minh rơi xuống đất.
Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào mặt bàn, sau đó chuyển lên trên mặt Mộ Thiển: “Em nói gì?”
“Lúc nãy trên đường về nhà, Thích Ngữ Anh gặp tai nạn giao thông, rất nghiêm trọng.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Cô lặp lại một lần nữa.
Mộ Ngạn Minh lập tức đứng lên, giây phút đó, anh ta chỉ hận không thể lao thẳng ra ngoài, đến trước mặt Thích Ngữ Anh.
Nhưng nghĩ ngợi một lát, anh ta vẫn kiềm chế lại.
“Cô ta... Cô ta không có liên quan gì đến anh cả.”
Anh ta rời khỏi ghế, xoay người rời đi, kết quả không biết là sàn quá trơn hay là do anh ta đã bị rút hết sức lực, vừa bước một bước đã mềm người, suýt ngã xuống đất, may là tay vẫn vịn chặt hai bên ghế mới ổn định lại được cơ thể.
Sau đó anh ta lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.
Anh ta đi ra cửa, vừa hay chạm mặt Cố Nhụy, Cố Nhụy lập tức hỏi: “Nam thần? Nam... Không, Ngạn Minh, Ngạn Minh anh sao vậy?”
Trước đây anh là nam thần của cô, bây giờ đính hôn rồi, thì là chồng chưa cưới của cô.
Không nên gọi là “nam thần” nữa.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc này Cố Nhụy hỏi: “Thiển Thiển, anh trai em xảy ra chuyện gì thế? Lúc nãy sắc mặt anh ấy trắng bệch, chị gọi anh ấy mà anh ấy cũng không để ý đến chị.”
“Chị, chị nên tự hỏi anh ấy đi.”
Mộ Thiển nắm chặt tay Mặc Cảnh Thâm, nói với Cố Nhụy: “Chị cũng bận bịu cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi, bọn em đi trước đây.”
“Ừm, chào em.”
“Tạm biệt chị.”
Hai người đi từ trên lầu xuống, hai đứa Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh chính nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai người đi xuống liền chạy tới.
“Tiểu Bảo, Nghiên Nghiên, hai đứa tự đón xe về biệt thự Ngự Cảnh nhé, ba và mẹ còn có việc phải xử lý, có được không?”
Mộ Thiển hỏi ý kiến của hai đứa bé.
“Dạ được mẹ.”
“Mẹ yên tâm đi, bọn con đều đã lớn rồi, không cần lo cho bọn con đâu.”
Hai đứa bé thoải mái đồng ý.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm dẫn hai đứa nhỏ đến ven đường, đón một chiếc xe.
Dật Phong cũng đón một chiếc xe theo sát phía sau, yên lặng bảo vệ hai đứa trẻ.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm lên xe, đi thẳng đến bệnh viện của Cẩm Dung.
“Haiz, anh nói xem tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chỉ sợ Ngữ Anh sẽ hận anh ấy cả đời, hơn nữa người như anh trai em cũng sẽ không bỏ qua cho bản thân đâu.”
Mộ Ngạn Minh vốn là người hướng nội, im lặng ít nói, bất cứ chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng.
Cô có thể nhìn ra là anh ấy thích Thích Ngữ Anh, lúc đầu Mộ Thiển còn phản đối, nhưng sau khi thấy tình cảm của Thích Ngôn Thương và Phương Nhu dần tốt lên, cô nghĩ người bên cạnh Thích Ngôn Thương cũng không đến nỗi tệ lắm, cho nên cũng không phản đối nữa.
Nhưng ai ngờ chuyện như vậy lại xảy ra.
Sau này...
Bọn họ sẽ như thế nào đây?
“Mỗi người đều có số mạng của mình, A Thiển, không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Mặc Cảnh Thâm vỗ vỗ tay Mộ Thiển: “Bây giờ thứ em cần chú ý là sức khỏe của mình, đáng ra lúc nãy anh nên để em về với hai đứa Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.”
“Thích Ngữ Anh bị thương, nói thế nào cũng có liên quan đến anh trai em, sao em có thể không đến thăm được?”
Còn nữa, hai người Mặc Cảnh Thâm và Thích Ngôn Thương là anh em, quan hệ khá tốt, về tình về lý cô đều phải tới xem Thích Ngữ Anh thế nào.
Xe đi rất nhanh, cũng rất vững vàng.
Nửa tiếng sau, xe tới bệnh viện.
Vào trong, hỏi thăm địa chỉ của Cẩm Dung xong liền lên thẳng phòng cấp cứu tầng 5.
Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu không có một ai cả.
Bởi vì Cẩm Dung đang làm phẫu thuật, bây giờ nhà họ Thích vẫn chưa có ai biết tình trạng của Thích Ngữ Anh, vậy nên người tới đây nên bây mới chỉ có Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
Lúc này, phía cầu thang bên hành lang vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Tiếng chuông có chút quen quen.
Mộ Thiển theo bản năng đi tới, nhưng vừa mới bước tới hành lang, cô liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen, đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai chạy xuống lầu.
Bóng lưng kia... Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Mộ Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, ngoài việc thổn thức một lúc thì không biết nên nói gì cả.
Lúc quay lại, cô nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, anh liền hiểu tình hình thế nào.
Tinh.
Tiếng thang máy vang lên.
Cửa tháng máy mở ra, Thích Ngôn Thương lao ra, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm liền hỏi: “Em gái em thế nào rồi?”
“Vẫn đang cấp cứu bên trong.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương