Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt
Chương 1202: Mãi mãi sẽ không tiếp quản công ty
- -----
Chương 1202: Mãi mãi sẽ không tiếp quản công ty.
“Ngữ Anh, sao con lại không nói gì? Con đừng có dọa ba sợ.”
Thích Đông Thành thật sự đau đớn cho Thích Ngữ Anh, thấy cô ấy mất nửa chân, nên nặn ra một giọt nước mắt.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng không có nghĩa là ông ta thật sự đau lòng.
“Không phải chỉ là mất một chân thôi sao? Sau này bảo người đi liên hệ với ai đó, làm giúp cháu một cái chân giả, đến lúc đó cháu vẫn là cháu thôi.”
Ông cụ Thích đứng bên giường, hai tay chắp sau lưng, nghiêm khắc nói một câu.
Vốn dĩ Thích Ngữ Anh không có cảm xúc gì đột nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn về hướng ông cụ Thích, nói: “Không còn chân nữa, sao cháu vẫn là cháu được chứ?”
“Tất nhiên là cháu rồi. Mất chân cũng không thể chết được đúng không? Chỉ cần cháu còn sống, thì đứng lên cho ông. Nếu cháu không thể đứng lên được, vậy tập đoàn Như Anh phải làm sao? Bây giờ công ty đang rất rối rắm, cháu nhất định phải nhanh chóng đứng lên cho ông. Ông cho cháu thời gian nửa năm, cháu nhất định phải trở lại công ty cho ông.”
Cũng không biết là do ông cụ Thích hận không thể rèn sắt thành thép, hay là trong mắt ông ta lợi ích là lớn nhất, tóm lại, nhìn thái độ của ông cụ Thích, dường như vô cùng thất vọng về Thích Ngữ Anh.
“Xin lỗi, cháu không làm được.”
Thích Ngữ Anh lạnh lùng nói một câu.
“Cái gì? Không làm được?”
Giọng nói của ông cụ Thích đột nhiên cao lên: “Cháu nói lại lần nữa?”
“Cháu đến chân còn không có, còn có thể lo cho công ty của ông sao? Mất thì mất đi, cháu không quản được.”
Cô ấy còn có thể quan tâm đến cái gì nữa?
Ngay cả mình còn không thể quan tâm được, thì làm sao có thể quản lý công ty?
“Bốp.”
Sau khi Thích Ngữ Anh nói xong, ông cụ Thích dang tay tát một cái: “Cái đồ nghiệp chướng vô dụng này, mày có biết mày đang nói cái gì không? Tập đoàn Như Anh là của mày, từ lúc mày sinh ra đã được định sẵn là của mày rồi. Mày không đến quản lý công ty thì ai sẽ quản lý chứ?”
Ông cụ không hề khách khí tát một cái thật mạnh vào mặt Thích Ngữ Anh, sức lực rất mạnh. Một cái tát này khiến mặt cô ấy nghiêng sang một bên, tóc tai rũ rượi trên mặt.
Khuôn mặt tái nhợt, bởi vì một cái tát, mà nhanh chóng đỏ lên, so với trước kia càng rõ ràng hơn.
“Ai da, ba, có chuyện gì thì từ từ nói, ba đừng có động tay chứ.”
Thích Đông Thành vội vàng nói: “Nhất định Ngữ Anh sẽ tốt hơn, con bé nhất định sẽ tiếp nhận công ty.”
Thích Ngữ Anh đưa tay lên sờ gò má đau nhức, trên môi nở một nụ cười chế nhạo: “Hóa ra, trong lòng ông nội, công ty mới là trên hết.”
Vậy mà bây giờ cô mới biết, hóa ra trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.
“Vớ vẩn, công ty đó là do ông dày công gây dựng, không dễ dàng gì mới có địa vị như ngày hôm nay, sao có thể từ bỏ được?”
Ông cụ Thích có một loại tức giận hận không thể rèn sắt thành thép.
Cho dù thế nào Thích Ngữ Anh không ngờ ông nội mà cô ấy ngưỡng mộ thật ra lại là một người như vậy.
“Trong lòng ông, cháu còn không sánh bằng công ty của ông sao?”
Cô ấy trừng ông cụ Thích chất vấn.
Có lẽ bởi vì cơ thể yếu ớt nên đến cả một câu chất vấn cũng không có sức lực.
“Cháu là người của nhà họ Thích, đừng nói là đứt một chân, chỉ cần không chết, thì không thể mặc kệ công ty không quan tâm đến được. Ông vất vả vun vén cho cháu là vì cái gì? Chính là vì muốn cháu thừa kế công ty. Nếu không, cháu muốn để công ty cho một người ngoài sao?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Khi ông ta nói “người ngoài” thì chỉ vào Thích Ngôn Thương đang ngồi trên sô pha, trong mắt toàn là khinh thường.
“Ba, ba đừng tức giận, tâm trạng của Ngữ Anh đang không tốt, ba để con bé điểu chỉnh lại tâm trạng đã. Chuyện của công ty không thể vội vàng được, từ từ làm thôi.”
Thích Đông Thành vội vàng khuyên ông cụ Thích.
“Mày câm miệng cho tao. Nếu không phải do năng lực của mày tầm thường, tao sẽ phải nhọc lòng vì chuyện của công ty sao?”
Ông cụ Thích càng lúc càng tức giận.
“Ba, mặc dù năng lực của con bình thường, nhưng con vẫn có thể tiếp quản công ty mà.”
“Mày xem tiền đồ của mày đi, đến cả nghiệt chủng Thích Ngôn Thương kia mày còn không xử lý được, còn muốn quản lý công ty sao?”
Ông cụ Thích chưa từng coi trọng Thích Đông Thành.
Mặc dù Thích Đông Thành vẫn luôn làm trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng có những người trời định đã không có tài kinh doanh, căn bản là không được.
Về phần những đứa trẻ khác của nhà họ Thích, ông cụ Thích càng không thích hơn.
Chỉ vì Thích Đông Thành là con của người vợ cả của ông ta, mấy đứa phía sau, đều là do vợ lẽ sinh ra.
Cho nên ông cụ Thích chỉ thích Thích Đông Thành, nhưng vì Thích Đông Thành không có tài năng về kinh doanh, nên ông ta mới đặt hết tất cả tâm tư lên người Thích Ngữ An.
Đến nỗi khi biết Thích Ngữ Anh bị đứt chân, ông ta cũng cảm thấy khó khắn, vẫn luôn không muốn đi thăm Thích Ngữ Anh.
Bởi vì ông ta sợ sau khi nhìn thấy trạng thái của Thích Ngữ Anh thì sẽ thất vọng.
Quả nhiên là như vậy.
Thích Ngữ Anh thật sự khiến ông ta quá thất vọng rồi.
“Hai người có thể ra ngoài cãi nhau được không?”
Thích Ngữ Anh nghe hai người bọn họ tranh chấp, chỉ cảm thấy vô cùng phiền não và đau lòng.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng mình là một công chúa nhỏ được mọi người nâng niu, nhưng bây giờ cô ấy mới phát hiện trong lòng bọn họ, công ty mới là quan trọng nhất.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Thích Ngôn Thương lại nói cô ấy không thể ở cùng Mộ Ngạn Minh.
Bởi vì cô ấy đã được xác sinh là người thừa kế tương lai của tập đoàn Như Anh, chỉ định phải có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Mà cái gọi là “xứng đôi” kia sao có thể là một người bình thường như Mộ Ngạn Minh chứ?
“Còn nữa, cháu sẽ không bao giờ tiếp quản tập đoàn Như Anh.”
Cuối cùng, Thích Ngữ Anh bổ sung thêm một câu.
“Mày nói cái gì?”
Thân hình ông cụ Thích cứng lại, trừng to mắt, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Thích Ngữ Anh.
Thích Ngữ Anh chậm rãi nâng mắt, đón tiếp ánh mắt của ông cụ Thích, nói từng câu từng chữ một: “Cháu nói, cháu sẽ không bao giờ tiếp quản tập đoàn Như Anh.”
“Nghiệp chướng.”
Ông cụ Thích nổi trận lôi đình, tức đến nỗi trán nổi gân xanh, tát mạnh vào mặt Thích Ngữ Anh: “Mày là cái đồ nghiệp chướng vô dụng, mày lại nói lung tung cái gì? Mày có biết vì để mày thuận lợi tiếp quản tập đoàn Như Anh mà tao đã phải tốn bao nhiêu công sức không? Không ngờ mày lại là cái thứ kém cỏi thế này. Nếu tao biết sớm, thì đã lấy xe trực tiếp đâm chết mày rồi.”
“Ba, ba, ba đừng có nói lời nóng giận.”
Thích Đông Thành thật lòng cảm thấy lời nói của ông cụ quá khó nghe.
“Mày chính là kẻ đầu sỏ, mày còn không biết xấu hổ mà nói sao.”
Ông cụ Thích giơ tay ôm ngực, vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào Thích Đông Thành: “Thích Hoa Thành tao có thể chịu đựng một đời, không ngờ lại sinh ra một kẻ ngu ngốc như vậy.”
Ngoại trừ tức giận, ông cụ Thích còn mang Thích Đông Thành ra chửi một trận.
Bị ông cụ Thích khiển trách như vậy, Thích Đông Thành nhanh chóng im lặng, đứng ở đó không nói gì nữa.
Ngược lại Thích Ngôn Thương yên tĩnh ngồi một bên, cho dù ông cụ Thích hung dữ chửi mắng như vậy, anh ta cũng không nói một lời nào.
Nghiệt chủng?
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có người nói anh ta như vậy.
Thích Ngôn Thương vô thức móc bao thuốc ra, đang định châm thuốc, thì đột nhiên nhớ đây là bệnh viện, ở bệnh viện không được hút thuốc, lại im lặng cất thuốc đi.
“Hai người có thể ra ngoài không?”
Thích Ngữ Anh dựa vào đầu giường, có trời mới biết bây giờ trong lòng cô ấy đang đau khổ thế nào.
Cô ấy vốn dĩ nghĩ rằng, người yêu thương cô ấy nhất chính là ba và ông nội cô ấy.
Nhưng đến bây giờ cô ấy mới biết, tất cả yêu thích và chiều chuộng đều dựa vào lợi ích.
Đó là bởi vì cô ấy vẫn còn giá trị lợi dụng.
Mà lúc này, sự suy sụp của cô ấy trực tiếp khiến cô ấy trở lên vô giá trị, cho nên mới khiến ông cụ Thích tức giận như vậy.
Chương 1202: Mãi mãi sẽ không tiếp quản công ty.
“Ngữ Anh, sao con lại không nói gì? Con đừng có dọa ba sợ.”
Thích Đông Thành thật sự đau đớn cho Thích Ngữ Anh, thấy cô ấy mất nửa chân, nên nặn ra một giọt nước mắt.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng không có nghĩa là ông ta thật sự đau lòng.
“Không phải chỉ là mất một chân thôi sao? Sau này bảo người đi liên hệ với ai đó, làm giúp cháu một cái chân giả, đến lúc đó cháu vẫn là cháu thôi.”
Ông cụ Thích đứng bên giường, hai tay chắp sau lưng, nghiêm khắc nói một câu.
Vốn dĩ Thích Ngữ Anh không có cảm xúc gì đột nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn về hướng ông cụ Thích, nói: “Không còn chân nữa, sao cháu vẫn là cháu được chứ?”
“Tất nhiên là cháu rồi. Mất chân cũng không thể chết được đúng không? Chỉ cần cháu còn sống, thì đứng lên cho ông. Nếu cháu không thể đứng lên được, vậy tập đoàn Như Anh phải làm sao? Bây giờ công ty đang rất rối rắm, cháu nhất định phải nhanh chóng đứng lên cho ông. Ông cho cháu thời gian nửa năm, cháu nhất định phải trở lại công ty cho ông.”
Cũng không biết là do ông cụ Thích hận không thể rèn sắt thành thép, hay là trong mắt ông ta lợi ích là lớn nhất, tóm lại, nhìn thái độ của ông cụ Thích, dường như vô cùng thất vọng về Thích Ngữ Anh.
“Xin lỗi, cháu không làm được.”
Thích Ngữ Anh lạnh lùng nói một câu.
“Cái gì? Không làm được?”
Giọng nói của ông cụ Thích đột nhiên cao lên: “Cháu nói lại lần nữa?”
“Cháu đến chân còn không có, còn có thể lo cho công ty của ông sao? Mất thì mất đi, cháu không quản được.”
Cô ấy còn có thể quan tâm đến cái gì nữa?
Ngay cả mình còn không thể quan tâm được, thì làm sao có thể quản lý công ty?
“Bốp.”
Sau khi Thích Ngữ Anh nói xong, ông cụ Thích dang tay tát một cái: “Cái đồ nghiệp chướng vô dụng này, mày có biết mày đang nói cái gì không? Tập đoàn Như Anh là của mày, từ lúc mày sinh ra đã được định sẵn là của mày rồi. Mày không đến quản lý công ty thì ai sẽ quản lý chứ?”
Ông cụ không hề khách khí tát một cái thật mạnh vào mặt Thích Ngữ Anh, sức lực rất mạnh. Một cái tát này khiến mặt cô ấy nghiêng sang một bên, tóc tai rũ rượi trên mặt.
Khuôn mặt tái nhợt, bởi vì một cái tát, mà nhanh chóng đỏ lên, so với trước kia càng rõ ràng hơn.
“Ai da, ba, có chuyện gì thì từ từ nói, ba đừng có động tay chứ.”
Thích Đông Thành vội vàng nói: “Nhất định Ngữ Anh sẽ tốt hơn, con bé nhất định sẽ tiếp nhận công ty.”
Thích Ngữ Anh đưa tay lên sờ gò má đau nhức, trên môi nở một nụ cười chế nhạo: “Hóa ra, trong lòng ông nội, công ty mới là trên hết.”
Vậy mà bây giờ cô mới biết, hóa ra trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.
“Vớ vẩn, công ty đó là do ông dày công gây dựng, không dễ dàng gì mới có địa vị như ngày hôm nay, sao có thể từ bỏ được?”
Ông cụ Thích có một loại tức giận hận không thể rèn sắt thành thép.
Cho dù thế nào Thích Ngữ Anh không ngờ ông nội mà cô ấy ngưỡng mộ thật ra lại là một người như vậy.
“Trong lòng ông, cháu còn không sánh bằng công ty của ông sao?”
Cô ấy trừng ông cụ Thích chất vấn.
Có lẽ bởi vì cơ thể yếu ớt nên đến cả một câu chất vấn cũng không có sức lực.
“Cháu là người của nhà họ Thích, đừng nói là đứt một chân, chỉ cần không chết, thì không thể mặc kệ công ty không quan tâm đến được. Ông vất vả vun vén cho cháu là vì cái gì? Chính là vì muốn cháu thừa kế công ty. Nếu không, cháu muốn để công ty cho một người ngoài sao?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Khi ông ta nói “người ngoài” thì chỉ vào Thích Ngôn Thương đang ngồi trên sô pha, trong mắt toàn là khinh thường.
“Ba, ba đừng tức giận, tâm trạng của Ngữ Anh đang không tốt, ba để con bé điểu chỉnh lại tâm trạng đã. Chuyện của công ty không thể vội vàng được, từ từ làm thôi.”
Thích Đông Thành vội vàng khuyên ông cụ Thích.
“Mày câm miệng cho tao. Nếu không phải do năng lực của mày tầm thường, tao sẽ phải nhọc lòng vì chuyện của công ty sao?”
Ông cụ Thích càng lúc càng tức giận.
“Ba, mặc dù năng lực của con bình thường, nhưng con vẫn có thể tiếp quản công ty mà.”
“Mày xem tiền đồ của mày đi, đến cả nghiệt chủng Thích Ngôn Thương kia mày còn không xử lý được, còn muốn quản lý công ty sao?”
Ông cụ Thích chưa từng coi trọng Thích Đông Thành.
Mặc dù Thích Đông Thành vẫn luôn làm trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng có những người trời định đã không có tài kinh doanh, căn bản là không được.
Về phần những đứa trẻ khác của nhà họ Thích, ông cụ Thích càng không thích hơn.
Chỉ vì Thích Đông Thành là con của người vợ cả của ông ta, mấy đứa phía sau, đều là do vợ lẽ sinh ra.
Cho nên ông cụ Thích chỉ thích Thích Đông Thành, nhưng vì Thích Đông Thành không có tài năng về kinh doanh, nên ông ta mới đặt hết tất cả tâm tư lên người Thích Ngữ An.
Đến nỗi khi biết Thích Ngữ Anh bị đứt chân, ông ta cũng cảm thấy khó khắn, vẫn luôn không muốn đi thăm Thích Ngữ Anh.
Bởi vì ông ta sợ sau khi nhìn thấy trạng thái của Thích Ngữ Anh thì sẽ thất vọng.
Quả nhiên là như vậy.
Thích Ngữ Anh thật sự khiến ông ta quá thất vọng rồi.
“Hai người có thể ra ngoài cãi nhau được không?”
Thích Ngữ Anh nghe hai người bọn họ tranh chấp, chỉ cảm thấy vô cùng phiền não và đau lòng.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng mình là một công chúa nhỏ được mọi người nâng niu, nhưng bây giờ cô ấy mới phát hiện trong lòng bọn họ, công ty mới là quan trọng nhất.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Thích Ngôn Thương lại nói cô ấy không thể ở cùng Mộ Ngạn Minh.
Bởi vì cô ấy đã được xác sinh là người thừa kế tương lai của tập đoàn Như Anh, chỉ định phải có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Mà cái gọi là “xứng đôi” kia sao có thể là một người bình thường như Mộ Ngạn Minh chứ?
“Còn nữa, cháu sẽ không bao giờ tiếp quản tập đoàn Như Anh.”
Cuối cùng, Thích Ngữ Anh bổ sung thêm một câu.
“Mày nói cái gì?”
Thân hình ông cụ Thích cứng lại, trừng to mắt, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Thích Ngữ Anh.
Thích Ngữ Anh chậm rãi nâng mắt, đón tiếp ánh mắt của ông cụ Thích, nói từng câu từng chữ một: “Cháu nói, cháu sẽ không bao giờ tiếp quản tập đoàn Như Anh.”
“Nghiệp chướng.”
Ông cụ Thích nổi trận lôi đình, tức đến nỗi trán nổi gân xanh, tát mạnh vào mặt Thích Ngữ Anh: “Mày là cái đồ nghiệp chướng vô dụng, mày lại nói lung tung cái gì? Mày có biết vì để mày thuận lợi tiếp quản tập đoàn Như Anh mà tao đã phải tốn bao nhiêu công sức không? Không ngờ mày lại là cái thứ kém cỏi thế này. Nếu tao biết sớm, thì đã lấy xe trực tiếp đâm chết mày rồi.”
“Ba, ba, ba đừng có nói lời nóng giận.”
Thích Đông Thành thật lòng cảm thấy lời nói của ông cụ quá khó nghe.
“Mày chính là kẻ đầu sỏ, mày còn không biết xấu hổ mà nói sao.”
Ông cụ Thích giơ tay ôm ngực, vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào Thích Đông Thành: “Thích Hoa Thành tao có thể chịu đựng một đời, không ngờ lại sinh ra một kẻ ngu ngốc như vậy.”
Ngoại trừ tức giận, ông cụ Thích còn mang Thích Đông Thành ra chửi một trận.
Bị ông cụ Thích khiển trách như vậy, Thích Đông Thành nhanh chóng im lặng, đứng ở đó không nói gì nữa.
Ngược lại Thích Ngôn Thương yên tĩnh ngồi một bên, cho dù ông cụ Thích hung dữ chửi mắng như vậy, anh ta cũng không nói một lời nào.
Nghiệt chủng?
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có người nói anh ta như vậy.
Thích Ngôn Thương vô thức móc bao thuốc ra, đang định châm thuốc, thì đột nhiên nhớ đây là bệnh viện, ở bệnh viện không được hút thuốc, lại im lặng cất thuốc đi.
“Hai người có thể ra ngoài không?”
Thích Ngữ Anh dựa vào đầu giường, có trời mới biết bây giờ trong lòng cô ấy đang đau khổ thế nào.
Cô ấy vốn dĩ nghĩ rằng, người yêu thương cô ấy nhất chính là ba và ông nội cô ấy.
Nhưng đến bây giờ cô ấy mới biết, tất cả yêu thích và chiều chuộng đều dựa vào lợi ích.
Đó là bởi vì cô ấy vẫn còn giá trị lợi dụng.
Mà lúc này, sự suy sụp của cô ấy trực tiếp khiến cô ấy trở lên vô giá trị, cho nên mới khiến ông cụ Thích tức giận như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương