Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt
Chương 33: Tư Cận Ngôn nấu cơm
“Học trưởng, ý tốt của anh, em xin nhận. Em…”
Mộ Thiển định cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lập tức nuốt xuống. Ánh mắt thâm thúy nhìn anh, đột nhiên thay đổi ý nghĩ: “Em… Vậy đành phiền học trưởng.”
“Không có việc gì.”
Tư Cận Ngôn cười nhẹ: “Chưa ăn cơm đúng không?”
“Ừm.”
Mộ Thiển gật đầu.
“Anh chở em…” Tư Cận Ngôn định đưa Mộ Thiển ra ngoài ăn cơm, nhưng nhìn thấy vết tích trên cổ cô rõ ràng như thế lại thay đổi ý định: “Chúng ta về trước đi, bớt chút thời gian mua thức ăn, anh vào bếp nấu cơm cho em.”
“Thật sao? Học trưởng, anh thật tốt.”
Mộ Thiển mấp máy môi, miễn cưỡng cười.
Lái xe về tới chung cư, hai người mua một số nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị ở gần đó, rồi về thẳng nhà.
Đến nhà Mộ Thiển, cô nói: “Học trưởng, anh đi lên trước đi, em muốn về thay quần áo.”
Cô biết vết tích trên cổ đã bị Tư Cận Ngôn nhìn thấy, chỉ qua là cô cảm thấy không tốt.
Cho nên, muốn thay một bộ quần áo khác.
“Được, vậy anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước. Một lúc nữa em xong thì lên giúp nhé.” Tư Cận Ngôn dịu dàng cười một tiếng.
Mộ Thiển đi ra thang máy, mở cửa về đến nhà.
Nhìn căn nhà lạ lẫm xen lẫn mấy phần quen thuộc, Mộ Thiển dựa vào cửa, toàn thân vô lực trượt xuống ngồi rạp ở dưới nền.
Cô không nghĩ tới, về nước mới được mấy ngày, vì sao lại cuộc sống lại trở nên hỏng bét như thế.
Rõ ràng cô cũng không trêu chọc ai, nhưng lại chọc tới một ác ma như Mặc Cảnh Thâm.
Kiều Vi là bạn thân của cô, lần này, cho dù như thế nào, cô cũng phải tố cáo Mặc Cảnh Thâm.
Để Kiều Vi thấy rõ bộ mặt thật của anh, tránh bị ác ma kia lừa gạt!
Dọn dẹp qua loa nhà cửa một lúc, thay một cái váy dài thoải mái mặc nhà, Mộ Thiển đi đến nhà của Tư Cận Ngôn.
Cộc cộc cộc ——
Gõ cửa một cái, chỉ vài giây sau, Tư Cận Ngôn đã mở cửa ra.
“Tới rồi à? Vào đi.”
Ánh mắt anh đánh giá Mộ Thiển, tóc dài buông xõa rủ xuống vai, mặc một chiếc váy đen cổ ren đứng có thắt đai, tay áo bồng bềnh, ống tay áo thắt nơ màu đen. Eo thắt đai làm lộ ra dáng người uyển chuyển, thân thể như ngọc, ống tay áo thiết kế tinh xảo càng lộ vẻ hoạt bát đáng yêu, cho người ta một loại cảm giác tươi sáng bắt mắt.
Nhất là khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế kia, có màu váy đen làm nền nên trông giống như búp bê bằng sứ, trong trắng mê hoặc lòng người.
Cô chính là người phụ nữ như vậy, trang phục trong sinh hoạt hàng ngày thì ngây thơ đáng yêu, trang phục công sở lại hiện ra phong phạm trưởng thành mạnh mẽ, xinh đẹp động lòng người.
“Học trưởng hôm nay làm món ngon gì vậy? Em không biết nấu ăn, nếu không thì em phụ việc cho anh nhé.”
Mộ Thiển chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu qua hoạt bát cười một tiếng với anh: “Nhân tiện học lỏm tay nghề.”
Dáng vẻ đáng yêu trêu cho Tư Cận Ngôn khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng tránh đi dáng vẻ mê người của cô: “Học nghề thì có thể, học lỏm thì không được. Gọi một tiếng thầy, anh sẽ danh chính ngôn thuận truyền dạy cho em.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Mộ Thiển vui vẻ ra mặt.
Đã từ lâu, Mộ Thiển quen với việc không thể hiện tâm trạng ra ngoài mặt, hoặc là nói đã sớm học cách ngụy trang, cho dù là có chuyện trong lòng cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.
“Đương nhiên. Em…”
Đinh linh linh ——
Tư Cận Ngôn còn chưa kịp nói xong, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Anh nhún vai: “Thật ngại quá, anh nghe điện thoại đã.”
“Ừm.”
Mộ Thiển gật đầu, đi vào phòng bếp, muốn xem có gì có thể hỗ trợ không.
Bên này, Tư Cận Ngôn cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại trên màn hình hiện ra, là Mặc Cảnh Thâm.
“Thâm, có chuyện gì?”
“Ra đây uống rượu với tôi.”
“Bây giờ?” Tư Cận Ngôn ghé mắt liếc Mộ Thiển đang đứng trong bếp: “Thật ngại quá, hôm nay có việc đi không được.”
“Có việc? Chuyện gì?”
Trước kia, người anh em này cứ gọi là đến ngay, nhưng bây giờ đột nhiên lại từ chối.
Đang không lý giải được, Mặc Cảnh Thâm nhận ra có điểm mờ ám.
“Cậu đừng nói là bây giờ đang ở cùng Mộ Thiển nhé?!” Anh lạnh lùng chất vấn, trong lời nói lộ ra mấy phần khẳng định.
Bị Mặc Cảnh Thâm một câu nói trúng, nhưng Tư Cận Ngôn nghĩ về những chuyện trước đây, liền không thừa nhận: “Không phải, hôm nay…trường học có lớp.”
“Có lớp? A. Tư Cận Ngôn, chưa bao giờ nói dói thì đừng có nói dối, hiện tại là tám giờ rưỡi tối, lớp ở đâu ra?”
Mặc Cảnh Thâm chắc chắn cậu ta đang ở cùng một chỗ với Mộ Thiển.
Bị anh chất vấn như vậy, Tư Cận Ngôn có chút luống cuống: “Cậu tìm mấy người anh ba đi, tôi thật sự không có thời gian.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, Mộ Thiển từ phòng bếp đi ra, phát hiện Tư Cận Ngôn đứng bên cạnh bàn như đang suy nghĩ điều gì, liền hỏi: “Học trưởng, có phải anh có việc gì không? Nếu như không tiện thì em về trước.”
Nếu như không phải lúc ấy bật nguồn điện thoại, Mộ Ngạn Minh nhắn tin nói anh đã gọi mẹ Quế Phân đến bệnh viện thì chắc bây giờ cô đang ở bệnh viện chăm sóc Mộ Ngạn Minh.
Chỉ là, năm đó Điền Quế Phân đối xử với cô như vậy, quả thực làm cô tổn thương sâu sắc, thực tình không muốn gặp lại Điền Quế Phân.
“Không có việc gì.”
Tư Cận Ngôn lắc đầu, miễn cưỡng vui cười: “Đi nào, đi làm cơm, hôm nay làm cho em món sở trường của anh là sườn kho và cá nấu dấm đường.”
“Oa, quá tốt, đều là món em thích ăn.” Mộ Thiển cong đôi mắt đẹp lên cười.
Đi theo Tư Cận Ngôn vào phòng bếp, nhìn anh cầm một con cá chăm chú xử lý, tay nghề thành thạo, giống như đã làm trăm ngàn lần.
Mộ Thiển bỗng nhiên có thêm cái nhìn khác đối với anh.
Nhà họ Tư ở Hải Thành là một trong tứ đại gia tộc, có quyền lợi và địa vị nhất định, mà anh mặc dù có anh trai, cũng là một trong những người thừa kế.
Nhưng mà, Tư Cận Ngôn lại sống một cuộc sống giản dị như người bình dân.
Không có nhiều phép tắc, tính tình cũng không kiêu ngạo lạnh lùng, ngược lại rất bình dị gần gũi ấm áp như một người anh trai, làm cho người khác tiếp xúc với anh rất thoải mái.
“Anh học nấu ăn thế nào vậy?” Cô không kiềm chế được sự tò mò hỏi.
“Trước kia lúc ở nước ngoài, toàn là học theo sách dạy nấu ăn, lâu dài rồi sẽ thành thạo.”
Tư Cận Ngôn vừa sơ chế cá, vừa kể cho Mộ Thiển nghe chuyện hồi ở nước ngoài, Mộ Thiển đứng bên cạnh phụ giúp nhặt rau.
Nửa giờ sau, ba món mặn một món canh đã hoàn thành.
Mộ Thiển bưng thức ăn lên bàn, Tư Cận Ngôn lấy từ trong tủ rượu ra một bình rượu đỏ, rót hai ly rượu.
“Ngồi đi, nếm thử tay nghề của anh.”
Tư Cận Ngôn chu đáo kéo ghế cho Mộ Thiển, làm tư thế ’mời’, cực kì galang.
Lòng Mộ Thiển ấm áp, bị nụ cười xán lạn như nắng ấm của anh hòa tan lạnh lẽo trong tim, gật đầu: “Cảm ơn.”
Cốc cốc ——
Nhưng mà, Mộ Thiển còn chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Học trưởng, khách của anh tới rồi sao?” Ngước mắt nhìn anh, nghi ngờ nói.
Tư Cận Ngôn hai tay đặt lên vai Mộ Thiển, ấn cô ngồi xuống: “Em ngồi trước đi, anh ra xem một chút.”
Quay người, đi đến phòng khách mở cửa ra.
Bên ngoài cửa là Mặc Cảnh Thâm với sắc mặt lạnh lẽo, đứng thẳng tắp.
“Cậu… Sao lại tới đây?”
Tư Cận Ngôn chỉ hé ra một chút cửa, anh hơi căng thẳng.
“Thế nào, không có ý định để cho tôi đi vào sao?”‘
Mộ Thiển định cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lập tức nuốt xuống. Ánh mắt thâm thúy nhìn anh, đột nhiên thay đổi ý nghĩ: “Em… Vậy đành phiền học trưởng.”
“Không có việc gì.”
Tư Cận Ngôn cười nhẹ: “Chưa ăn cơm đúng không?”
“Ừm.”
Mộ Thiển gật đầu.
“Anh chở em…” Tư Cận Ngôn định đưa Mộ Thiển ra ngoài ăn cơm, nhưng nhìn thấy vết tích trên cổ cô rõ ràng như thế lại thay đổi ý định: “Chúng ta về trước đi, bớt chút thời gian mua thức ăn, anh vào bếp nấu cơm cho em.”
“Thật sao? Học trưởng, anh thật tốt.”
Mộ Thiển mấp máy môi, miễn cưỡng cười.
Lái xe về tới chung cư, hai người mua một số nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị ở gần đó, rồi về thẳng nhà.
Đến nhà Mộ Thiển, cô nói: “Học trưởng, anh đi lên trước đi, em muốn về thay quần áo.”
Cô biết vết tích trên cổ đã bị Tư Cận Ngôn nhìn thấy, chỉ qua là cô cảm thấy không tốt.
Cho nên, muốn thay một bộ quần áo khác.
“Được, vậy anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước. Một lúc nữa em xong thì lên giúp nhé.” Tư Cận Ngôn dịu dàng cười một tiếng.
Mộ Thiển đi ra thang máy, mở cửa về đến nhà.
Nhìn căn nhà lạ lẫm xen lẫn mấy phần quen thuộc, Mộ Thiển dựa vào cửa, toàn thân vô lực trượt xuống ngồi rạp ở dưới nền.
Cô không nghĩ tới, về nước mới được mấy ngày, vì sao lại cuộc sống lại trở nên hỏng bét như thế.
Rõ ràng cô cũng không trêu chọc ai, nhưng lại chọc tới một ác ma như Mặc Cảnh Thâm.
Kiều Vi là bạn thân của cô, lần này, cho dù như thế nào, cô cũng phải tố cáo Mặc Cảnh Thâm.
Để Kiều Vi thấy rõ bộ mặt thật của anh, tránh bị ác ma kia lừa gạt!
Dọn dẹp qua loa nhà cửa một lúc, thay một cái váy dài thoải mái mặc nhà, Mộ Thiển đi đến nhà của Tư Cận Ngôn.
Cộc cộc cộc ——
Gõ cửa một cái, chỉ vài giây sau, Tư Cận Ngôn đã mở cửa ra.
“Tới rồi à? Vào đi.”
Ánh mắt anh đánh giá Mộ Thiển, tóc dài buông xõa rủ xuống vai, mặc một chiếc váy đen cổ ren đứng có thắt đai, tay áo bồng bềnh, ống tay áo thắt nơ màu đen. Eo thắt đai làm lộ ra dáng người uyển chuyển, thân thể như ngọc, ống tay áo thiết kế tinh xảo càng lộ vẻ hoạt bát đáng yêu, cho người ta một loại cảm giác tươi sáng bắt mắt.
Nhất là khuôn mặt trứng ngỗng tinh tế kia, có màu váy đen làm nền nên trông giống như búp bê bằng sứ, trong trắng mê hoặc lòng người.
Cô chính là người phụ nữ như vậy, trang phục trong sinh hoạt hàng ngày thì ngây thơ đáng yêu, trang phục công sở lại hiện ra phong phạm trưởng thành mạnh mẽ, xinh đẹp động lòng người.
“Học trưởng hôm nay làm món ngon gì vậy? Em không biết nấu ăn, nếu không thì em phụ việc cho anh nhé.”
Mộ Thiển chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu qua hoạt bát cười một tiếng với anh: “Nhân tiện học lỏm tay nghề.”
Dáng vẻ đáng yêu trêu cho Tư Cận Ngôn khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng tránh đi dáng vẻ mê người của cô: “Học nghề thì có thể, học lỏm thì không được. Gọi một tiếng thầy, anh sẽ danh chính ngôn thuận truyền dạy cho em.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Mộ Thiển vui vẻ ra mặt.
Đã từ lâu, Mộ Thiển quen với việc không thể hiện tâm trạng ra ngoài mặt, hoặc là nói đã sớm học cách ngụy trang, cho dù là có chuyện trong lòng cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.
“Đương nhiên. Em…”
Đinh linh linh ——
Tư Cận Ngôn còn chưa kịp nói xong, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Anh nhún vai: “Thật ngại quá, anh nghe điện thoại đã.”
“Ừm.”
Mộ Thiển gật đầu, đi vào phòng bếp, muốn xem có gì có thể hỗ trợ không.
Bên này, Tư Cận Ngôn cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại trên màn hình hiện ra, là Mặc Cảnh Thâm.
“Thâm, có chuyện gì?”
“Ra đây uống rượu với tôi.”
“Bây giờ?” Tư Cận Ngôn ghé mắt liếc Mộ Thiển đang đứng trong bếp: “Thật ngại quá, hôm nay có việc đi không được.”
“Có việc? Chuyện gì?”
Trước kia, người anh em này cứ gọi là đến ngay, nhưng bây giờ đột nhiên lại từ chối.
Đang không lý giải được, Mặc Cảnh Thâm nhận ra có điểm mờ ám.
“Cậu đừng nói là bây giờ đang ở cùng Mộ Thiển nhé?!” Anh lạnh lùng chất vấn, trong lời nói lộ ra mấy phần khẳng định.
Bị Mặc Cảnh Thâm một câu nói trúng, nhưng Tư Cận Ngôn nghĩ về những chuyện trước đây, liền không thừa nhận: “Không phải, hôm nay…trường học có lớp.”
“Có lớp? A. Tư Cận Ngôn, chưa bao giờ nói dói thì đừng có nói dối, hiện tại là tám giờ rưỡi tối, lớp ở đâu ra?”
Mặc Cảnh Thâm chắc chắn cậu ta đang ở cùng một chỗ với Mộ Thiển.
Bị anh chất vấn như vậy, Tư Cận Ngôn có chút luống cuống: “Cậu tìm mấy người anh ba đi, tôi thật sự không có thời gian.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, Mộ Thiển từ phòng bếp đi ra, phát hiện Tư Cận Ngôn đứng bên cạnh bàn như đang suy nghĩ điều gì, liền hỏi: “Học trưởng, có phải anh có việc gì không? Nếu như không tiện thì em về trước.”
Nếu như không phải lúc ấy bật nguồn điện thoại, Mộ Ngạn Minh nhắn tin nói anh đã gọi mẹ Quế Phân đến bệnh viện thì chắc bây giờ cô đang ở bệnh viện chăm sóc Mộ Ngạn Minh.
Chỉ là, năm đó Điền Quế Phân đối xử với cô như vậy, quả thực làm cô tổn thương sâu sắc, thực tình không muốn gặp lại Điền Quế Phân.
“Không có việc gì.”
Tư Cận Ngôn lắc đầu, miễn cưỡng vui cười: “Đi nào, đi làm cơm, hôm nay làm cho em món sở trường của anh là sườn kho và cá nấu dấm đường.”
“Oa, quá tốt, đều là món em thích ăn.” Mộ Thiển cong đôi mắt đẹp lên cười.
Đi theo Tư Cận Ngôn vào phòng bếp, nhìn anh cầm một con cá chăm chú xử lý, tay nghề thành thạo, giống như đã làm trăm ngàn lần.
Mộ Thiển bỗng nhiên có thêm cái nhìn khác đối với anh.
Nhà họ Tư ở Hải Thành là một trong tứ đại gia tộc, có quyền lợi và địa vị nhất định, mà anh mặc dù có anh trai, cũng là một trong những người thừa kế.
Nhưng mà, Tư Cận Ngôn lại sống một cuộc sống giản dị như người bình dân.
Không có nhiều phép tắc, tính tình cũng không kiêu ngạo lạnh lùng, ngược lại rất bình dị gần gũi ấm áp như một người anh trai, làm cho người khác tiếp xúc với anh rất thoải mái.
“Anh học nấu ăn thế nào vậy?” Cô không kiềm chế được sự tò mò hỏi.
“Trước kia lúc ở nước ngoài, toàn là học theo sách dạy nấu ăn, lâu dài rồi sẽ thành thạo.”
Tư Cận Ngôn vừa sơ chế cá, vừa kể cho Mộ Thiển nghe chuyện hồi ở nước ngoài, Mộ Thiển đứng bên cạnh phụ giúp nhặt rau.
Nửa giờ sau, ba món mặn một món canh đã hoàn thành.
Mộ Thiển bưng thức ăn lên bàn, Tư Cận Ngôn lấy từ trong tủ rượu ra một bình rượu đỏ, rót hai ly rượu.
“Ngồi đi, nếm thử tay nghề của anh.”
Tư Cận Ngôn chu đáo kéo ghế cho Mộ Thiển, làm tư thế ’mời’, cực kì galang.
Lòng Mộ Thiển ấm áp, bị nụ cười xán lạn như nắng ấm của anh hòa tan lạnh lẽo trong tim, gật đầu: “Cảm ơn.”
Cốc cốc ——
Nhưng mà, Mộ Thiển còn chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Học trưởng, khách của anh tới rồi sao?” Ngước mắt nhìn anh, nghi ngờ nói.
Tư Cận Ngôn hai tay đặt lên vai Mộ Thiển, ấn cô ngồi xuống: “Em ngồi trước đi, anh ra xem một chút.”
Quay người, đi đến phòng khách mở cửa ra.
Bên ngoài cửa là Mặc Cảnh Thâm với sắc mặt lạnh lẽo, đứng thẳng tắp.
“Cậu… Sao lại tới đây?”
Tư Cận Ngôn chỉ hé ra một chút cửa, anh hơi căng thẳng.
“Thế nào, không có ý định để cho tôi đi vào sao?”‘
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương