Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây
Chương 61: Nhanh Chóng Gặp Người Nào Đó
"Anh Đình."Cố Lê lao ra cửa lớn, lúc thấy Mặc Thời Đình trên xe xuống, có lẽ là quá hưng phấn, không chú ý chân đi xuống cầu thang, vô tình bước hụt nhào tới phía trước."A…"Anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đã không xuất hiện, Tiểu Lê Tử té trên mặt đất, bị trầy da ở khuỷu tay, đau đến mức nhe răng.Huhu, sao cô lại xui xẻo vậy chứ?Cô gái cong chân ngồi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn người đàn ông đang sải bước đi về hướng cô.Trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng màu trắng bạc từng lớp từng lớp rải trên mặt đất rọi vào gương mặt anh tuấn phi phàm của anh, cùng với âu phục ngầu soái trên người anh, làm tăng thêm sự mê hoặc huyền bí động lòng người.Cố Lê chớp mắt, chẳng biết tại sao, mũi đột nhiên chua xót, viền mắt như có nước mắt muốn rơi.Cô cắn môi, thấy Mặc Thời Đình đã đi tới trước mặt cô, nhấc ống quần ngồi xổm xuống."Bị té ở đâu nữa?"Trong đêm thanh vắng, giọng anh trầm thấp mang theo một chút lo lắng, lọt vào tai Cố Lê một cách rõ ràng."Tay... Đau lắm."Cố Lê đưa bàn tay bị thương cho anh nhìn, trong lời nói đầy vẻ làm nũng.Mặc Thời Đình nắm lấy tay xinh đẹp của cô, để sát vào mắt nhìn kĩ, không khỏi nhíu mày: "Ai bảo đi mà không biết nhìn? Đáng đời!"Vừa dứt lời ghét bỏ, liền ôm cô vào trong ngực, đứng dậy vào nhà.Lúc này, người giúp việc đã ngủ, cả tòa biệt thự im phăng phắc.Mặc Thời Đình ôm cô lên tầng, vào đến trong phòng, mới thả người xuống.Thấy anh đặt mình trên đầu tủ cao hơn một mét, rồi xoay người định đi, Cố Lê liền kéo cánh tay của anh: "Cao như vậy, tôi làm sao xuống? Đầu gối tôi bị thương, không thể nhảy xuống."Mặc Thời Đình liếc cô, khóe môi hơi nhếch: "Bây giờ mới nhớ tới đầu gối mình bị thương?"Cố Lê hít mũi : "Còn không phải vì nhanh chóng gặp người nào đó nên quên mất sao.""Ha."Mặc Thời Đình bị chọc cười, kéo nhẹ bàn tay đang nắm cánh tay mình ra, véo nhẹ một cái: “Ngồi chờ tôi.""Vâng."Hiếm thấy thấy anh đối với mình dịu dàng như vậy, trong lòng Cố Lê dập dờn, ngoan ngoãn gật đầu.Mặc Thời Đình đi ra ngoài.Cố Lê lắc lắc chân, cúi đầu nhìn chính mình lại bị trầy da, thì hơi nhíu mày.Chỉ chốc lát sau, Mặc Thời Đình đã trở lại, trong tay có thêm một hộp thuốc.Nhìn thấy anh đi lấy thuốc cho mình, Cố Lê cười vô cùng ngọt: "Anh Đình, cám ơn anh."Mặc Thời Đình không đáp lại, để hộp sang một bên, chỉ cầm ngoáy tai và i-ốt thoa khử trùng giúp cô.Động tác của anh nhẹ nhàng, vẻ mặt chăm chú, Cố Lê nhìn đến mức không muốn chớp mắt, càng ngắm, nụ cười nơi khóe miệng càng ngọt, cũng phát hiện mình càng ngày càng thích anh.Mặc Thời Đình không biết suy nghĩ của cô gái, động tác thuần thục giúp cô quấn băng gạc, bỗng nhiên nhớ tới chỗ đùi cô bị phỏng, không nói gì liền vén làn váy cô lên.Động tác của anh cực nhanh, Cố Lê chưa kịp ngăn cản, trong nháy mắt, nội y nhỏ in hình hoạt hình đã bày ra không khí."A.."Cố Lê thét chói tai.Cô đột ngột la như thế, lúc này Mặc Thời Đình mới phản ứng lại.Vốn dĩ, sự chú ý của anh là chỗ cô bị phỏng, thế nhưng bây giờ dời tầm mắt, không cẩn thận nhìn thấy.Động tác thoa thuốc dừng lại, tầm mắt u ám nhìn chằm chắm vào nội y nhỏ của cô."Lưu manh!"Cố Lê vừa thẹn vừa xấu hổ, không nhịn được mắng anh một câu, luống cuống tay chân kéo váy xuống che bên trong lại.Mặc Thời Đình không nói xì một tiếng: "Lưu manh? Trên người em có chỗ nào mà tôi không thể nhìn?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương