Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
Chương 104: Kết thúc trò chơi (end)
. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng . __________________________________ Nó bước vào phòng giam của Tuệ Nhi. Cô ta bây giờ có thể diễn tả bằng hai từ "Tàn Tạ". Tay trái bị liệt không thể nào cứu chữa, tóc bạc trắng, da xấu xí. Trên cơ thể chi chít vết thương do nó gây ra. - Tống Tuệ Nhi. - Nó lãnh đạm. - MÀy... Đồ bỉ ổi. - Tuệ Nhi quát. - Nếu nói tới bỉ ổi thì tao không bằng mày đâu. - Nó cười đểu. - Tao và mày đâu ai đá động đến ai mà sao mày bắt tao. - Tuệ Nhi. Nó bước đến bên cạnh Tuệ Nhi, cô ta xanh mặt lùi lại phía sau. - Mày...mày định làm gì tao. - Cô ta hoảng sợ. - Tao chỉ muốn tính hết nợ nần với mày thôi. - Nó cười nham hiểm. - Mày là người nợ tao mới đúng đấy. Nó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn gỗ. - Tao nợ gì mày. - Nó nhìn Tuệ Nhi. Tuệ Nhi ngồi dựa lưng vào tường. - Mày cướp Hạo Thiên từ tay tao, mày làm cho anh ấy ghét tao. Mày luôn tìm cách chia ra ta vào anh ấy. Con của tao và anh ấy cũng bị mày hại chết. Tay trái tao bị liệt và tao thân tàn ma dại như thế này tất cả là do mày ban cho. - Tuệ Nhi cười đểu. - Hết rồi hả? Vậy để tao nói cho mày nghe những gì mày làm với tao. - Nó đá đểu. - Tao làm gì mày chứ. - Tuệ Nhi chột dạ. - Mày sai khiến Khả Như đánh tao vào năm lớp 10, cùng với Thùy Linh vu oan tao có quan hệ mờ ám với anh Huy. Mày luôn muốn cướp anh ấy ra khỏi tay tao. Mày bài mưu tính kế để lên giường với Hạo Thiên vào ngày sinh nhật tao, vu khống tao ngoại tình với anh Ken. Gài tao vào cái bẫy mà chính mày là người bị hại, đổ tội cho tao là làm mày sảy thai mặt dù cái thai đó là không hề có. Nếu nói bao nhiêu đó thôi thì tao sẽ bỏ qua, nhưng mày còn hại chết anh Kir và lái xe để tông tao thì chuyện này khó mà bỏ qua được. - Nó cười lạnh. - Mày...mày... - Tuệ Nhi cứng họng. - Tao sẽ giúp mày vui thú hơn chút thôi nha. - Nó cười đểu lôi trong túi ra vỉ thuốc kích thích. Tuệ Nhi sợ hãi lùi về phía sao. - Mày định làm gì tao chứ. - Mày muốn lên giường với đàn ông lắm phải không? Muốn có thai lắm hả? Được thôi, tao sẽ cho mày toại nguyện. - Nó vừa nói vừa lấy vỉ thuốc vuốt vuốt lên mặt Tuệ Nhi - Mày là đồ bỉ ổi, không bằng cầm thú.- Tuệ Nhi quát. - Còn thua mày nhiều lắm. - Nó đứng dậy quay ra phía cửa. - Vào đây. Cửa mở ra. 5 tên đàn em to cao bặm trợn bước vào. Nhìn mặt cả 5 người ai cũng phải sợ. - 5 tên này đủ cho lần đầu của mày thỏa mãn không? - Nó cười nữa miệng. - Mày đừng để tao ra khỏi đây. TAo sẽ giết mày. - Chừng nào ra được khỏi đây hả tính tiếp nha. - Nó vừa nói vừa gỡ từng viên thuốc ra khỏi vĩ. Nó vứt vĩ thuốc sang 1 bên, 1 tay bóp miệng cô ta, 1 tay đổ thuốc vào. Tuệ Nhi cố sức vùng vẫy nhưng không thoát được. - Nước. - Nó. 1 tên đàn em khác bước vào bưng 1 li nước đưa cho nó, Nó đổ gần hết ly nước vào miệng cô ta. Khi đãm bảo cô ta nuốt hết số thuốc đó thì nó buông ra và bước đến chỗ bàn gỗ ngồi xuống. Tuệ Nhi cố gắng móc cổ họng để ói ra nhưng cố gắng lắm thì cũng chỉ ói ra được 3 viên, cô ta ít nhất đã nuốt trên 5 viên. - Chuẩn bị tận hưởng đi. - Nó cười ma mị. - Mày là đồ bỉ ổi, tao khinh. Nó cười đểu bước ra ngoài. Vừa đi đến cửa thì nó khựng lại. - Cấm đụng vào người cô ta, dù bất kể như thế nào. Tuyệt đối không. Đứa nào làm trái thì quy theo luật của bang. - Nó nói với tụi đàn em. - Dạ. CHị Venus. - Cả đám đồng thanh. Nó quay sang Tuệ Nhi. - Không có chỗ giải tỏa thì quằn quại gấp 10 đó. - Nói rồi nó bước đi. Tuệ Nhi tức giận buông vài câu chữi thề. ............................... Thuốc đã bất đầu có tác dụng. Cả người cô ta nóng ran giống như có lữa thiêu đốt. Quần áo thì như muốn xé toạt đi vậy. Sự ham muốn được đẩy lên đến tột độ. Tuệ Nhi quằn quại đau khổ. Đám đàn em theo lệnh thì không dám động đến cô ta. Cô ta đau đớn nài nỉ bọn chúng động đến mình, cô ta không ngờ có ngày mình như thế này. Cô ta chả khác gì con Đ-i-ế-m rẽ tiền. Tụi đàn em chả mảy may gì cô ta vì họ biết nếu trái lệnh nó thì có nước đi chầu ông bà sớm. Mặc cho cô ta than vãn cầu xin hoặc hơn thế nữa thì họ đều làm ngơ đẩy cô ta ra. .................................. Sáng hôm sau. Nó trở lại phòng giam của Tuệ Nhi. Vừa vào thì mấy tên đàn em đứng dậy chào. - Chị Venus. - Có làm như ta dặn. - Nó lãnh đạm. - Dạ có ạ. Bọn em không hề động đến cô ta. - 1 tên nói. - Tốt lắm. Đi gặp Kelvin nói là ta bảo phát cho mỗi người 1000 đô đi, ta thưởng cho mọi người đó. 5 tên vui mừng đồng thanh. - Cảm ơn chị Venus. - Được rồi. Ra. - Nó Cả 5 tên mừng rỡ bước ra ngoài. Nó đảo mắt nhìn Tuệ Nhi. Sau vụ tối qua Tuệ Nhi tàn tạ hơn rất nhiều. Thấy nó thì cô ta nhìn nó với ánh mắt căm thù. - Mày giết tao đi. - Tao chưa hành hạ mày đủ thì làm sao cho mày chết được. - Nó cười đểu. - Có chết tao cũng lôi mày theo. - Tuệ Nhi lao đến bóp cỗ nó. Nó hất tay làm Tuệ Nhi té xuống sàn. Cô ta nhìn nó bằng ánh mắt căm thù. *Chát* 5 ngón tay của nó in hằn trên khuôn mặt của Tuệ Nhi. - Tao phải giết mày. - Cô ta gắng gượng đứng dậy lao lại chỗ nó. Nó cười đểu rồi đưa tay túm cổ cô ta. Tay nó bóp chặt hàm của Tuệ Nhi làm cho Tuệ Nhi có cảm giác như xương gãy vụn ra. - Tao có làm ma cũng không tha cho mày. Hạo Thiên sẽ không bao giờ yêu mày đâu. Anh ấy mãi là của tao. - Ả ta quát. - Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng à. - Nó buông Tuệ Nhi ra, cúi xuống lấy khẩu súng trong đôi bốt. *Pằng* 1 viên kẹo đồng ghim vào vai phải của Tuệ Nhi. Cô ta đau đớn khôn tả. Máu bắt đầu tuôn ra. - Tuệ Nhi. Trò chơi của chúng ta kết thúc rồi. - Nó cười lạnh. - Tao không tin, đến cuối cùng thì tao vẫn sẽ thắng mày. Tao phải là người chiến thắng. *Pằng* 1 phát súng nữa vang lên, viên kẹo đồng găm vào đùi trái của Tuệ Nhi. Lần này cô ta ngã khụy xuống. - Phát súng đầu là do mày chia rẽ tao và Hạo Thiên, Phát thứ hai là do mày 3 lần 7 lượt hãm hại tao. - Nó cười đếu. - Mày giết tao luôn đi. - Tuệ Nhi cố nói. - Từ từ, dù sao cũng chết, không cần vội. *Pằng* Viên kẹo đồng lần nữa găm vào hông Tuệ Nhi. Tuệ Nhi nôn ra máu, máu từ các vết thương trên người cô ta tuôn ra, mùi máu tanh xộc lên kích thích khứu giác của nó. Tuệ Nhi đau đớn vô cùng, Mắt long sòng sọc nhìn nó. - Phát súng này là trã thù cho việc mày tông xe tao đó. - Nó vừa nói vừa vứt khẩu súng sang 1 bên, nó cúi xuống lấy 1 khẩu súng khác. - Mày biết loại đạn trong súng này là gì không? - Nó mân mê khẩu súng trên tay. - Không....không...lẽ... - Tuệ Nhi cố nói. - Chính xác là đạn M382, thứ mà mày dùng để hại chết anh Kir đó. Nó nói, mắt ánh lên tia căm phẫn. *Pằng* Viên kẹo đồng bay thẳng về phía Tuệ Nhi, nó găm sâu vào phổi. - Phát súng này là tao trã thù cho anh Kir, mày phải đau đớn mà chết, mày đã sai khi bắn chết anh Kir, sai lầm lớn nhất của cuộc đời mày là động đến tao. Tuệ Nhi thở hổn hển, máu tuôn ra như xối, cô ta không thể nói được, Thần Chết sắp lôi cô ta ra khỏi cái thế giới này. - Trò chơi kết thúc. Mày đã thua tao, thua 1 cách thê thảm. - Nó lạnh lùng bước đi và không nhìn lại. *Tao thua mày rồi Hạ Băng. Tao thua tâm phục khẩu phục. Tao không bằng mày về mọi mặt, mày và anh ấy sống hạnh phúc. Tao xin lỗi...* Tuệ Nhi nhìn theo bóng nó. Bóng nó khuất dần. Tuệ Nhi chìm vào bóng tối nơi mà mãi mãi cô ta không thấy được hắn nữa. Cô ta đã chết 1 cách đau đớn. Xác cô ta còn đó lạnh lẽo và cô độc. ------------------------------------------------- - Anh Kir. Anh Yên nghĩ, em đã trả thù cho anh rồi đó. Kể từ bây giờ em sẽ sống hạnh phúc, sẽ sống vì em. Sẽ không để thù hận lấn át nữa. Em sẽ là 1 con người mới. Mong anh trên thiên đàng chúc phúc cho em. - Nó mỉm cười đặt bó hồng trắng lên mộ Kir. Hắn đứng cạnh nó mỉm cười. Cả hai bước ra khỏi chỗ đó. Tay trong tay đan chặt vào nhau. Hôm nay trời thật đẹp, có hai người đi cạnh nhau, hai trái tim như hòa vào nhau. ___________________________KẾT THÚC____________________________ Note: Truyện đã end ^^. Các rds cho au ý kiến về toàn bộ truyện đi, khen chê au nhận hết. Sẽ có ngoại truyện, nhưng chưa biết bao giờ au up. Bây giờ au sẽ lo cho truyện Em Gái À! Anh Yêu Em. Đây là lần đầu tiên au viết truyện, được các bạn ủng hộ au hạnh phúc lắm. Thương mấy rds.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương