Mãn Cấp Thiên Sư Sau Xuyên Thành Tác Tinh Bạo Hồng
Chương 1: Khóa quỷ trận
Edit: Nhan Cẩu
Tiết Kim Thị đã rất lâu rồi không cảm nhận được ngủ ngon là như thế nào, chiếc xe thương vụ của đoàn phim êm ru chạy trên đường, cho đến khi tất cả mọi người đã xuống xe tiến vào điểm tập trung thì nhân viên mới gọi cậu dậy.
"Tiết lão sư, xuống xe đi chứ!"
Giọng điệu của nhân viên rất thô lỗ, khi lên xe còn đưa tay ra định đẩy cậu, nhưng tay chưa kịp chạm vào mép quần áo của đối phương thì đã thấy người ấy tỉnh lại. Lưng vẫn dựa vào ghế từ từ mở mắt ra.
Cái liếc mắt này giống như một vũng nước lạnh dưới sông băng quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, con ngươi đen kịt cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn qua.
Cậu nhân viên vẫn còn ra vẻ kiêu ngạo vừa rồi giật mình, lập tức sững người, hất tay ra như nhìn thấy quỷ.
Khi anh ta nhìn lại người thanh niên một lần nữa, cảm giác rùng rợn như bị một ác quỷ theo dõi đã biến mất.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhân viên cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình quá xấu hổ, sắc mặt trắng xanh.
"Cái quỷ gì thế. Bày ra vẻ hung dữ làm cái gì!"
Anh ta thấp giọng mắng mỏ rồi bỏ đi "Mọi người còn đang đợi cậu đấy" tiếp theo lại bày ra bộ dạng như muốn bốc hỏa.
Cậu vừa ngủ thiếp đi sao?
Tiết Kim Thị không nhìn nhân viên đã rời đi kia, đưa tay lên xoa trán, khi những ngón tay ấm áp chạm vào da mình, cậu sững người một lúc, sau đó lại nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Lúc mà lòng bàn tay được mở ra, mạch máu màu xanh lam trên đường cổ tay hiện lên rất rõ ràng, nước da của cậu rất trắng, các mạch máu phân bố xung quanh có chút đáng sợ.
Tuy thân nhiệt thấp nhưng quả thực rất ấm áp.
Tiết Kim Thị cảm thấy mình rất cao hứng liền nhìn thân thể này thêm mấy lần, dùng đầu ngón tay ấn vào mạch máu trên cổ tay, tựa hồ có thể cảm giác được máu đang chảy dưới da.
Chủ nhân của thân thể này đột ngột chết trong xe còn linh hồn thì đã bị quỷ sai câu đi, nhưng linh hồn của cậu thì khá đặc biệt, sau khi nhập vào thân thể này, sinh khí của thân thể không hề bị phá vỡ, hiện tại vẫn còn lưu lại nửa phần chưa bị tiêu tán.
Mặc dù không khác gì kẻ chết đi sống lại, nhưng Tiết Kim Thị rất hài lòng, thậm chí khuôn mặt luôn cứng đờ không biểu cảm cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Tuy rằng Thiên Đạo là kẻ rác rưởi vô dụng, nhưng cũng đã cho cậu một thân thể có thể dùng, không tồi.
" Tiết Kim Thị đâu? Sao cậu ta còn chưa xuống!"
Giám đốc nhóm chương trình bên ngoài thấy Tiết Kim Thị chậm chạp mãi chưa xuống, vẻ mặt càng ngày càng xấu, không khỏi thúc giục.
Vài vị khách quý đã có mặt tại đây liếc mắt nhìn nhau, không biết họ đang nghĩ gì.
Tiết Kim Thị lúc này mới khoan thai mà xuống xe.
Vừa xuất hiện, bên dưới liền vang lên tiếng hít thở, thậm chí vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của đạo diễn cũng gần như nứt ra.
"Mặt mày bị sao vậy?"
Với vẻ mặt ủ rũ, giám đốc bước đến gần cậu hỏi bằng chất giọng run run.
Nữ diễn viên duy nhất trong số khách mời Nhạc Lam ló đầu ra, ngập ngừng bày tỏ sự lo lắng với cậu: "Trông cậu xanh xao quá, đi đường có bị say xe không?"
Tiết Kim Thị mơ màng chạm vào khuôn mặt của mình, cuối cùng mới nhận thức được rằng.
Nguyên chủ thân thể rất gầy, bởi vì giảm cân mà không ăn uống cân bằng dinh dưỡng đầy đủ, thân thể có chút suy nhược.
Hơn nữa, Tiết Kim Thị bây giờ là kiểu nửa sống nửa chết, sinh khí so với người bình thường kém đến 8 phần, nhiệt độ trên người rất thấp, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Nguyên chủ sinh ra đã có đôi mắt rất đen, hắn lại có thói quen đem mắt khép hờ lộ ra ba phần tròng trắng mà nhìn người khác. Nhìn cái dạng này chả khác gì ma quỷ cả!
Tiết Kim Thị hạ tay xuống không giải thích nhiều, gật đầu với họ: "Có chút say xe."
Cậu cố gắng hết sức để mở to mắt, tránh việc đôi mắt 3 phần tròng trắng kia lại hiện ra dọa người nữa. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy động tác và biểu tình của cậu vẫn bình thường.
Đạo diễn nhìn cậu hồi lâu, cau mày nói cộc lốc: "Không sao chứ? Nhưng chương trình sẽ ghi hình một mạch từ giờ đến tối muộn, cậu sẽ không ngất xỉu giữa chừng đâu đúng không?"
Tiết Kim Thị nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng."
“Được rồi.” Đạo diễn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Tiết Kim Thị nên quay sang chào chuyên viên trang điểm rồi chỉ vào Tiết Kim Thị.
"Cô đi tô chút son cho hắn, tô cho đỏ một chút, đừng để hắn kiểu giây sau sẽ nhập viện đến nơi như vậy."
Tiết Kim Thị danh tiếng trên mạng không tốt lành gì, công ty cũng không để ý tới cậu, những người khác đều có chuyên gia trang điểm và trợ lý đi theo. Còn cậu một thân một mình tự túc tại chỗ.
Chuyên viên trang điểm của nhóm chương trình là một thực tập sinh, hôm nay chuyên viên trang điểm chính nghỉ phép, cô gái nhỏ lần đầu tiên tiến đoàn không khỏi có chút lo lắng, trong đầu cô tràn ngập câu nói của đạo diễn "Một chút màu đỏ".
Khi Tiết Kim Thị trang điểm xong và quay đầu lại, lúc mọi người nhìn qua. Móa! Họ đã lùi một bước.
Họ thấy mắt cậu đen như mực, ủ rĩ đem nửa tròng mắt lộ ra ngoài, sắc mặt tái mét, môi hồng diễm lệ như đứa trẻ vừa ăn xong chưa kịp lau miệng.
Éc, khủng khiếp.
Tiết Kim Thị chợt nhận ra mình lại rũ mắt xuống, ngay sau đó liền mở mắt ra, hai mắt to tròn, khuôn mặt lập tức quét sạch vẻ sa sút, trông rất có sức sống.
Đạo diễn hít một hơi, nhìn cậu hồi lâu với vẻ mặt phức tạp: "... Tuy rằng có chút đáng sợ, nhưng thực sự là nhìn tốt hơn rồi... Cũng không có thời gian mà chỉnh nhiều, vậy đi!"
Chưa kể, anh chàng này tuy có tình tình rất tệ nhưng lớn lên vẻ ngoài không tồi.
Bằng một cái phất tay, ông ấy liền ở phía trước dẫn đường cho mọi người nhanh chóng tiến đến nơi ghi hình.
Các nhân viên và khách mời đi theo sau đạo diễn, Tiết Kim Thị cũng chậm rãi lắc lư phía sau, trong tiềm thức muốn luồn tay vào tay áo của đạo bào, lại phát hiện giờ đồ mình mặc hoàn toàn không có chỗ mà đút tay.
Mùa hè ai cũng mặc đồ ngắn.
Cậu cũng không hề ngượng ngùng, tự nhiên mà đặt tay lên nhau rồi rũ xuống bên người.
"Tại sao cậu lại đi phía sau? Khách quý và khách thường trú phải cùng đứng chung một chỗ!" Đạo diễn quay đầu lại bắt gặp Tiết Kim Thị, nhướng mày lạnh lùng.
Tiết Kim Thị bước nhanh về phía trước, thân hình nhẹ nhàng vụt qua, động tác này làm cho một cô gái nhỏ đứng gần đó sợ tới mức nổi da gà.
"Chết tiệt, xưa giờ chỉ biết rằng Tiết Kim Thị diễn rất giỏi và tính tình tệ thôi. Không ngờ anh ta lại tà tính như vậy?"
"Sao anh ta đi qua nhẹ nhàng như bay vậy? Thật đáng sợ!"
Hai người đang thì thầm ở phía sau, Tiết Kim Thị ở phía trước dường có động tác đem lỗ tai hơi ngoảnh lại, chuyên viên trang điểm nhỏ nhanh chóng che miệng cô gái lại: "Đừng nói nữa!"
Tiết Kim Thị tiếc nuối quay trở lại, sao không nói nữa, cậu vẫn muốn nghe chuyện phiếm nha.
Đây là dưa của Tiết Kim Thị, có quan hệ gì với Tiết Kim Thị cậu đâu cơ chứ!
Chương trình mà cậu đang ghi hình có tên là “Tra án đi, thiếu niên!” Đây là một chương trình tạp kỹ phiêu lưu do đạo diễn Vương Khôn khởi xướng, tập trung vào việc giải mã các câu đố.
Chương trình được áp dụng biên chế vừa quay chụp vừa sản xuất, đã được phát sóng hai kỳ trên mạng và rất được yêu thích, Tiết Kim Thị lần này được mời đến ghi hình tập 4 với vai trò khách quý.
Địa điểm ghi hình là một tòa nhà văn phòng, được cho là công ty mẹ của chủ đầu tư, ê-kíp chương trình đã đến đây từ sớm để ghi hình, chuẩn bị công tác quay chụp sao cho thuận lợi.
Nhóm chương trình và công ty chỉ hẹn nhau vào ngày hôm nay, vì là trong kì nghỉ của họ nên tình cờ tránh được việc nhân viên đi làm, trong công ty cũng vì vậy mà chỉ còn lại khoảng 20 người là nhóm diễn viên quần chúng và NPC.
"Các quy tắc vẫn như cũ. Toàn bộ tòa nhà chứa mười nhiệm vụ cốt truyện, bao gồm cả thử thách và câu đố. Sau khi tìm thấy tất cả, sẽ suy ra được sự phát triển tiếp theo của mỗi câu chuyện. Mỗi một mấu chốt của cốt truyện chính sẽ được tính điểm và cuối cùng người có điểm cao nhất sẽ chiến thắng. "
Máy móc đã được đặt sẵn trong tòa nhà văn phòng, nhân viên thì đã yên vị ở vị trí tương ứng, sau khi giám đốc thông báo quy tắc xong, quay đầu lại thì thấy Tiết Kim Thị đang đứng ở cửa không đi vào, ông lập tức đã trở nên giận dữ.
"Sao cậu còn đứng đó hả!"
Tiết Kim Thị ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt chợt thay đổi, cậu quay qua nhìn đạo diễn vẻ mặt có chút khó nói: "Xin hỏi đạo diễn, ngài đang ghi hình chương trình gì vậy?"
Đạo diễn tức giận cầm kịch bản đập vào bàn nhỏ bên cạnh: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, là mạo hiểm, mạo hiểm! Vừa rồi cậu có nghe không đó?"
Đạo diễn Vương cảm thấy ngực mình đau nhói, không hiểu nổi lý do mà vị kia gọi điện cho mình chỉ đích danh Tiết Kim Thị đến chương trình của ông.
Tiết Kim Thị này còn là diễn viên tuyến 18 flop tính tình khó ưa, 70 vạn fan trên weibo thì hết 69 vạn là anti fan của cậu ta! Trong giới giải trí vốn tiếng xấu đồn xa, tại sao vị đại gia này lại thích một người như vậy cơ chứ?!
Không hiểu nổi!
Tiết Kim Thị không biết nội tâm của đạo diễn đang tranh đấu tràn ngập bất mãn, chỉ là ánh mắt ấy nhìn cậu càng ngày càng sâu, và kèm theo cả một chút thương hại trong đó.
Chương trình phiêu lưu? Quỷ khí tràn ngập tòa nhà như muốn bay xuyên cả nóc nhà rồi đây này, cậu vừa vào cửa liền nghênh đón một trận quỷ khí nồng đậm, không cần nói gì thêm nữa, nơi này có lệ quỷ.
Ở địa bàn của lệ quỷ giương oai, vậy thì cẩn thận đừng biến tiết mục phiêu lưu mạo hiểm thành công cuộc tìm kiếm cái chết.
Người khác không thể hiểu được Âm Dương, nhưng hồn phách của Tiết Kim Thị trời sinh thông linh, ma quỷ linh hồn không cách nào trốn thoát khỏi mí mắt cậu.
Ở trong mắt cậu, tòa nhà này tràn ngập âm khí dấu kín dưới vẻ lộng lẫy, sương mù đen kịt cùng mùi máu tanh vây quanh, quay quanh người sống chậm rì rì không muốn tách ra.
Với khí tức âm thịnh như vậy, nếu những người này thật sự ở lại đây một ngày, sợ rằng khi trở về sẽ sinh bệnh nặng.
Tiết Kim Thị lắc đầu rồi cất bước vào trong.
Ngay khi cậu vừa nhấc chân lên, toàn bộ âm khí trong tòa nhà lập tức ngưng trệ, nó im lặng trong giây lát, rồi dường như cảm nhận được điều gì đó, rất nhanh liền lao về phía cậu, hắc khí ngập trời sôi trào như trực chờ nuốt trọn tất cả trông cực kỳ kinh người, ngay cả không khí trước mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo!
"Sảy ra chuyện gì vậy?"
Âm khí lướt tới, một nhân viên sờ sờ cánh tay đã nổi da gà, nhỏ giọng nói với đồng bọn bên người: "Cậu có cảm thấy hơi lạnh không?"
Tiết Kim Thị liếc hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, trong con ngươi đen kịt lóe lên một đạo quang kim sắc, cậu tùy ý mà phất tay, âm khí từ khắp nơi đang dâng trào lại đột nhiên biến mất!
Màn sương mù tan biến, Tiết Kim Thị lại chắp tay về như cũ.
"Nói cái gì vậy?"
Tên đồng bọn còn lại tát vào tay nhân viên kia bày ra giọng điệu khó tin: "Tháng 7 nóng nhất năm, mà mấy hôm nay nhiệt độ cao tới 37 độ. Anh bảo tôi lạnh à?"
Những nhân viên khác trong hội trường không biết chuyện gì vừa xảy ra với họ.
Vương Khôn xoa xoa lồng ngực, ném tập giấy ra ngoài, tức giận nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu ghi hình!"
"Mặc dù mọi người đều biết nhau, nhưng chúng ta cũng nên giới thiệu với thành viên mới gia nhập. Tên tôi là Nhạc Lam, hơn cậu hai tuổi. Cậu có thể gọi tôi là Lam tỷ."
Người phụ nữ duy nhất trong đội tên Nhạc Lam, cũng là một diễn viên, gần đây, trên mạng có một bộ phim truyền hình ăn khách do cô đóng vai nữ chính, rất được yêu thích.
Tiết Kim Thị liếc nhìn cô, mệnh cách phú quý.
" Phùng Hoa, tôi hơn cậu khá nhiều tuổi, cho nên da mặt dày nhận một tiếng anh của cậu vậy."
" Tống Tử Thừa."
Ngay khi âm thanh được phát ra, giọng điệu kiêu ngạo này đã thu hút ánh mắt của Tiết Kim Thị.
Nhìn thoáng qua gương mặt của người này cho thấy anh ta đã đụng đến mọi thứ từ nhậu nhẹt, gái điếm, cờ bạc, thậm chí sau khi phẫu thuật thẩm mỹ cũng không che nổi cốt cách gian trá của chính mình.
Xem ra là mệnh nửa đường chết non*, và thậm chí hôm nay còn phải chịu một mảng tai ương đẫm máu.
* chết sớm. Chết trẻ.
Tiết Kim Thị nhàn nhạt liếc nhìn hắc khí giữa hai đường chân mày của hắn rồi thâm thúy thu lại ánh mắt, không để ý đến ánh mắt giận dữ vì bị ngó lơ của đối phương.
"Xin chào, tôi tên là Phó Hoàn Vũ. Tôi đã ra mắt với tư cách là một thần tượng, nhưng gần đây tôi có đi theo chị Lam để quay chụp, và tôi sẽ chuyển nghề để trở thành một diễn viên. Xin được chỉ giáo nhiều hơn!"
Người này tướng mạo không tệ, chỉ cần không phạm sai lầm thì cả đời suôn sẻ không bệnh tật, tai họa, tuy nhiên lại có chút rụt rè.
Tiết Kim Thị liếc nhìn âm khí trong tòa nhà.
Không ai trong số những người này có phúc khí thâm hậu, ngay cả Nhạc Lam người có số mệnh tốt nhất trong số họ cũng sẽ bị làn sóng âm khí cuồn cuộn này cuốn trôi, trở về không thoát khỏi chuyện cảm mạo phát bệnh.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi nói: " Tiết Kim Thị, nghề chính làm diễn viên, nghề phụ làm đạo sĩ, có duyên gặp mặt, lần này không có gì quý giá tặng mọi người. Thôi thì để đạo sĩ đây vẽ cho mọi người vài tấm bùa hộ mệnh."
Mọi người:? vẽ cái gì?
Đạo diễn trực tiếp bày ra vẻ khó chịu, trên mặt hiện rõ chữ "như mong đợi", nhìn cậu nghiêm khắc giáo dục: "Cậu tính thiết lập cho mình hình tượng cao nhân đạo sĩ đấy à? Haha, tôi nói cậu đừng giả quỷ thần, chương trình này còn muốn phát sóng, đây là thời đại chủ nghĩa xã hội không phải bộ dáng phong kiến mê tín dị đoan ngày xưa! "
Tống Tử Thừa vừa mới bị Tiết Kim Thị làm cho mất mặt, lúc này liền không nhịn được châm chọc: "Tôi khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi, đừng có nhảy dựng lên mà xây dựng hình tượng gì cả, làm tốt nhiệm vụ của tên flop tuyến 18 là được rồi. "
Anh ta nói xong còn cười thành tiếng, coi Tiết Kim Thị như một trò đùa: "Còn đòi vẽ bùa, đúng là chọc cười mà."
Nguyệt Lam vươn tay kéo hắn, ngượng ngùng nở nụ cười nhìn Tiết Kim Thị.
Tiết Kim Thị chả bày tỏ thêm thái độ gì, cậu cũng không tính đối tốt với người ta quá, không nhận thì thôi.
"Được, được, tiếp tục ghi hình."
Đạo diễn cùng đoàn quay trở lại, các máy quay bắt đầu tiến vào công cuộc quay chụp.
Bốn người kia với tư cách là khách mời thường trú của Tra án đi thiếu niên, rõ ràng đã rất quen thuộc với tiết mục của chương trình.
Dưới sự xúi giục của Tống Tử Thừa thì Tiết Kim Thị đã bị bỏ lại một mình.
Cả Nhạc Lam và Phùng Hoa đều cảm thấy xấu hổ khi cô lập Tiết Kim Thị, nhưng Tống Tử Thừa là một người đã mang tiền tiến đoàn, đằng sau anh ta là nhà đầu tư lớn nhất. Ở nơi này quay chụp không khác gì nhà của mình, bọn họ không đắc tội nổi.
Tiết Kim Thị bày ra biểu tình cong khóe môi, nhưng Phó Hoàn Vũ ở đằng xa thấy có vẻ không ổn nên đề nghị: "Vậy thì để tôi và anh Tiết lập thành một đội. Ba người sẽ lập thành một đội. Được chứ?"
Sau khi nói xong, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ gáy: "Anh Tiết trông có vẻ không gan dạ lắm. Trước đây đạo diễn đã nói qua chủ đề của chúng ta rồi, lần này liên quan đến bệnh tâm thần, có vẻ hơi đáng sợ. Tôi lá gan lớn sẽ không sợ hãi. "
Tiết Kim Thị liếc nhìn hắn ta, gan lớn ấy hả?
Mặc dù Nhạc Lam không biết tại sao Phó Hoàn Vũ lại chủ động thành lập một đội với Tiết Kim Thị, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cười: "Vậy cũng được."
Lúc này bọn họ mới nhớ ra cần hỏi ý kiến của Tiết Kim Thị: "Tiểu Tiết cảm thấy thế nào?"
Tiết Kim Thị liếc nhìn Phó Hoàn Vũ, trên mặt viết rõ dòng chữ "Tôi là một gã đàn ông to lớn ngu ngốc" và nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Cả tòa nhà tràn ngập âm khí, nhưng điều kỳ lạ là bản thân chỉ có thể cảm nhận được nó khi ở trong đó, ngay khi bạn bước ra ngoài, âm khí dường như bị bao quanh bởi một thứ gì đó vô hình, rất khó để phát hiện ra.
Hai đội cứ thế tách ra tìm manh mối riêng, Phó Hoàn Vũ đề xuất: "Anh Tiết, anh không biết đâu, nhóm biên kịch của trương trình này rất tâm cơ. Tòa nhà có nhiều tầng như vậy mà chỉ cho mười manh mối. Theo hoạt động thông thường thì các tầng trên có tỉ lệ xuất hiện manh mối cao hơn. Nếu không thì chúng ta đi lên xem thử đi?"
Tiết Kim Thị gật đầu cùng hắn ta tiến về phía trước, nhưng khi cậu quét mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện ra rằng ngăn bàn ở tầng này phân bổ không hợp lý chút nào.
Cậu dừng lại nhìn chằm chằm vào khu văn phòng.
Những chiếc bàn ở đây có độ dài ngắn khác nhau, và nếu họ nhìn kĩ sẽ phát hiện nó được sắp xếp đan xen rất hợp lý, kiếp trước của Tiết Kim Thị là một thiên sư đứng đầu, không có người tu đạo nào trên thế giới này có nhãn lực mạnh hơn cậu.
Nhìn thoáng qua cậu đã biết được đó là Lôi Trì.
Lôi Trì còn được biết đến với cái tên là Khóa quỷ trận, toàn bộ trận pháp sử dụng tòa nhà này làm con mắt, được bao quanh bởi hoa văn tương ứng với hai mươi tám chòm sao để vây bắt các ác quỷ tiến trận.
Bên trong chòm sao là Lôi Trì và lệ quỷ sẽ không thể bước ra ngoài bởi Lôi Trì.
Tiết Kim Thị hơi kinh ngạc liếc nhìn lệ quỷ mắc kẹt quanh tòa nhà này.
Rốt cuộc là tên quái nào lại cố tình đặt trận pháp vây khốn lệ quỷ ở chỗ đông người như thế này, không những không sử dụng sát trận hay vãng sinh trận mà còn vây nó lại.
Tiết Kim Thị vô thức nhắm hờ mắt lại khi đang suy nghĩ, Phó Hoàn Vũ vừa quay đầu liền đối mặt với cảnh này.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi tắn, đôi mắt vô cùng đáng sợ như một con quỷ, Phó Hoàn Vũ lập tức tái mặt vì sợ hãi rồi hét lên.
"Á!"
Tiết Kim Thị được hắn ta gọi tỉnh sau tiếng hét, ngước mắt nhìn lên liền phát hiện mình đã vô thức theo Phó Hoàn Vũ vào thang máy từ lúc nào không rõ.
Trận pháp này chỉ có thể ngăn lệ quỷ rời khỏi tòa nhà và cũng không gây tổn hại cho những người ở trong trận, nhưng người ngoài thì không nằm trong cơ chế bảo vệ đó.
Thang máy thường là nơi tụ hợp của ma quỷ, tỷ lệ cao có thể sảy ra những sự kiện huyền huyễn, Tiết Kim Thị hơi ngạc nhiên nhìn trình độ tự tìm đường chết của đối phương.
Phó Hoàn Vũ sau khi bị cậu làm cho sửng sốt một hồi thì cũng đã hoàn hồn trở lại, sắc mặt tái nhợt, hắn trông thấy Tiết Kim Thị đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, gần như muốn hét lên một lần nữa.
“Im đi.” Tiết Kim Thị quát lớn, chặn đứng tiếng hét tiếp theo của Phó Hoàn Vũ.
Phó Hoàn Vũ ban đầu thành lập một đội với Tiết Kim Thị để tránh đi cục diện bối rối kia, vả lại máy quay cũng sẽ quay đến người hắn nhiều hơn chút, nhưng bây giờ khi hắn nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiết Kim Thị, trong lòng bắt đầu sinh ra hối hận.
Tiết Kim Thị là người đầu tiên bước vào thang máy, ấn nút xuống lầu chín, ngước mắt lên hỏi hắn: "Sao anh không vào?"
“A? Ồ!” Phó Hoàn Vũ sau khi phản ứng liền bước về phía thang máy, nhưng chưa kịp bước hắn lại nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía đằng sau.
"... Phó Hoàn Vũ."
Trong tiềm thức hắn muốn quay lại, nhưng đôi mắt đã bị che đi bằng lòng bàn tay ấm áp, đem nửa đầu đã quay của hắn buộc phải rụt lại, cần cổ phát ra âm thanh răng rắc.
“Đệt..!” Hắn đau đớn kêu lên.
Sau đó bàn tay che trên mắt hắn rời đi, còn chưa kịp mở mắt thì giọng nói lạnh lùng của Tiết Kim Thị đã vang lên bên tai hắn: "Sợ chết thì đừng mở mắt."
Tiếng thở ra của Tiết Kim Thị vừa ấm vừa lạnh phả vào tai Phó Hoàn Vũ, khiến hắn nổi một tầng da gà.
Phó Hoàn Vũ sau khi nhận ra đó là gì thì sởn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy tình huống hiện tại có gì đó không ổn nên không dám nghĩ tiếp, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Có ba ngọn lửa trên vai người đàn ông này, một ngọn lửa đã được dập tắt bởi hành động vừa rồi của Tiết Kim Thị, ngọn lửa còn lại sắp bị dập tắt bởi quỷ gọi quay đầu.
Tiết Kim Thị thấy hắn vẫn thành thật nhắm mắt, vươn tay phủi phủi vai người nọ, ngọn lửa sắp tắt ngay lập tức rực rỡ trở lại, rõ ràng hơn rất nhiều.
Phó Hoàn Vũ không biết Tiết Kim Thị đã làm gì, nhưng hắn cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp hơn rất nhiều, trong lòng cũng ngày càng tê dại.
Sau khi thắp lửa, Tiết Kim Thị ngước mắt nhìn ra ngoài thang máy, ngoài đó vẫn yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn chớp chớp mắt, thời điểm vừa mở mắt, một cái mặt đầy máu treo ngược đột nhiên rớt từ trên trần xuống dừng lại trước mặt cậu!
...
Tiết Kim Thị đã rất lâu rồi không cảm nhận được ngủ ngon là như thế nào, chiếc xe thương vụ của đoàn phim êm ru chạy trên đường, cho đến khi tất cả mọi người đã xuống xe tiến vào điểm tập trung thì nhân viên mới gọi cậu dậy.
"Tiết lão sư, xuống xe đi chứ!"
Giọng điệu của nhân viên rất thô lỗ, khi lên xe còn đưa tay ra định đẩy cậu, nhưng tay chưa kịp chạm vào mép quần áo của đối phương thì đã thấy người ấy tỉnh lại. Lưng vẫn dựa vào ghế từ từ mở mắt ra.
Cái liếc mắt này giống như một vũng nước lạnh dưới sông băng quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, con ngươi đen kịt cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn qua.
Cậu nhân viên vẫn còn ra vẻ kiêu ngạo vừa rồi giật mình, lập tức sững người, hất tay ra như nhìn thấy quỷ.
Khi anh ta nhìn lại người thanh niên một lần nữa, cảm giác rùng rợn như bị một ác quỷ theo dõi đã biến mất.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhân viên cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình quá xấu hổ, sắc mặt trắng xanh.
"Cái quỷ gì thế. Bày ra vẻ hung dữ làm cái gì!"
Anh ta thấp giọng mắng mỏ rồi bỏ đi "Mọi người còn đang đợi cậu đấy" tiếp theo lại bày ra bộ dạng như muốn bốc hỏa.
Cậu vừa ngủ thiếp đi sao?
Tiết Kim Thị không nhìn nhân viên đã rời đi kia, đưa tay lên xoa trán, khi những ngón tay ấm áp chạm vào da mình, cậu sững người một lúc, sau đó lại nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Lúc mà lòng bàn tay được mở ra, mạch máu màu xanh lam trên đường cổ tay hiện lên rất rõ ràng, nước da của cậu rất trắng, các mạch máu phân bố xung quanh có chút đáng sợ.
Tuy thân nhiệt thấp nhưng quả thực rất ấm áp.
Tiết Kim Thị cảm thấy mình rất cao hứng liền nhìn thân thể này thêm mấy lần, dùng đầu ngón tay ấn vào mạch máu trên cổ tay, tựa hồ có thể cảm giác được máu đang chảy dưới da.
Chủ nhân của thân thể này đột ngột chết trong xe còn linh hồn thì đã bị quỷ sai câu đi, nhưng linh hồn của cậu thì khá đặc biệt, sau khi nhập vào thân thể này, sinh khí của thân thể không hề bị phá vỡ, hiện tại vẫn còn lưu lại nửa phần chưa bị tiêu tán.
Mặc dù không khác gì kẻ chết đi sống lại, nhưng Tiết Kim Thị rất hài lòng, thậm chí khuôn mặt luôn cứng đờ không biểu cảm cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Tuy rằng Thiên Đạo là kẻ rác rưởi vô dụng, nhưng cũng đã cho cậu một thân thể có thể dùng, không tồi.
" Tiết Kim Thị đâu? Sao cậu ta còn chưa xuống!"
Giám đốc nhóm chương trình bên ngoài thấy Tiết Kim Thị chậm chạp mãi chưa xuống, vẻ mặt càng ngày càng xấu, không khỏi thúc giục.
Vài vị khách quý đã có mặt tại đây liếc mắt nhìn nhau, không biết họ đang nghĩ gì.
Tiết Kim Thị lúc này mới khoan thai mà xuống xe.
Vừa xuất hiện, bên dưới liền vang lên tiếng hít thở, thậm chí vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của đạo diễn cũng gần như nứt ra.
"Mặt mày bị sao vậy?"
Với vẻ mặt ủ rũ, giám đốc bước đến gần cậu hỏi bằng chất giọng run run.
Nữ diễn viên duy nhất trong số khách mời Nhạc Lam ló đầu ra, ngập ngừng bày tỏ sự lo lắng với cậu: "Trông cậu xanh xao quá, đi đường có bị say xe không?"
Tiết Kim Thị mơ màng chạm vào khuôn mặt của mình, cuối cùng mới nhận thức được rằng.
Nguyên chủ thân thể rất gầy, bởi vì giảm cân mà không ăn uống cân bằng dinh dưỡng đầy đủ, thân thể có chút suy nhược.
Hơn nữa, Tiết Kim Thị bây giờ là kiểu nửa sống nửa chết, sinh khí so với người bình thường kém đến 8 phần, nhiệt độ trên người rất thấp, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Nguyên chủ sinh ra đã có đôi mắt rất đen, hắn lại có thói quen đem mắt khép hờ lộ ra ba phần tròng trắng mà nhìn người khác. Nhìn cái dạng này chả khác gì ma quỷ cả!
Tiết Kim Thị hạ tay xuống không giải thích nhiều, gật đầu với họ: "Có chút say xe."
Cậu cố gắng hết sức để mở to mắt, tránh việc đôi mắt 3 phần tròng trắng kia lại hiện ra dọa người nữa. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy động tác và biểu tình của cậu vẫn bình thường.
Đạo diễn nhìn cậu hồi lâu, cau mày nói cộc lốc: "Không sao chứ? Nhưng chương trình sẽ ghi hình một mạch từ giờ đến tối muộn, cậu sẽ không ngất xỉu giữa chừng đâu đúng không?"
Tiết Kim Thị nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng."
“Được rồi.” Đạo diễn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Tiết Kim Thị nên quay sang chào chuyên viên trang điểm rồi chỉ vào Tiết Kim Thị.
"Cô đi tô chút son cho hắn, tô cho đỏ một chút, đừng để hắn kiểu giây sau sẽ nhập viện đến nơi như vậy."
Tiết Kim Thị danh tiếng trên mạng không tốt lành gì, công ty cũng không để ý tới cậu, những người khác đều có chuyên gia trang điểm và trợ lý đi theo. Còn cậu một thân một mình tự túc tại chỗ.
Chuyên viên trang điểm của nhóm chương trình là một thực tập sinh, hôm nay chuyên viên trang điểm chính nghỉ phép, cô gái nhỏ lần đầu tiên tiến đoàn không khỏi có chút lo lắng, trong đầu cô tràn ngập câu nói của đạo diễn "Một chút màu đỏ".
Khi Tiết Kim Thị trang điểm xong và quay đầu lại, lúc mọi người nhìn qua. Móa! Họ đã lùi một bước.
Họ thấy mắt cậu đen như mực, ủ rĩ đem nửa tròng mắt lộ ra ngoài, sắc mặt tái mét, môi hồng diễm lệ như đứa trẻ vừa ăn xong chưa kịp lau miệng.
Éc, khủng khiếp.
Tiết Kim Thị chợt nhận ra mình lại rũ mắt xuống, ngay sau đó liền mở mắt ra, hai mắt to tròn, khuôn mặt lập tức quét sạch vẻ sa sút, trông rất có sức sống.
Đạo diễn hít một hơi, nhìn cậu hồi lâu với vẻ mặt phức tạp: "... Tuy rằng có chút đáng sợ, nhưng thực sự là nhìn tốt hơn rồi... Cũng không có thời gian mà chỉnh nhiều, vậy đi!"
Chưa kể, anh chàng này tuy có tình tình rất tệ nhưng lớn lên vẻ ngoài không tồi.
Bằng một cái phất tay, ông ấy liền ở phía trước dẫn đường cho mọi người nhanh chóng tiến đến nơi ghi hình.
Các nhân viên và khách mời đi theo sau đạo diễn, Tiết Kim Thị cũng chậm rãi lắc lư phía sau, trong tiềm thức muốn luồn tay vào tay áo của đạo bào, lại phát hiện giờ đồ mình mặc hoàn toàn không có chỗ mà đút tay.
Mùa hè ai cũng mặc đồ ngắn.
Cậu cũng không hề ngượng ngùng, tự nhiên mà đặt tay lên nhau rồi rũ xuống bên người.
"Tại sao cậu lại đi phía sau? Khách quý và khách thường trú phải cùng đứng chung một chỗ!" Đạo diễn quay đầu lại bắt gặp Tiết Kim Thị, nhướng mày lạnh lùng.
Tiết Kim Thị bước nhanh về phía trước, thân hình nhẹ nhàng vụt qua, động tác này làm cho một cô gái nhỏ đứng gần đó sợ tới mức nổi da gà.
"Chết tiệt, xưa giờ chỉ biết rằng Tiết Kim Thị diễn rất giỏi và tính tình tệ thôi. Không ngờ anh ta lại tà tính như vậy?"
"Sao anh ta đi qua nhẹ nhàng như bay vậy? Thật đáng sợ!"
Hai người đang thì thầm ở phía sau, Tiết Kim Thị ở phía trước dường có động tác đem lỗ tai hơi ngoảnh lại, chuyên viên trang điểm nhỏ nhanh chóng che miệng cô gái lại: "Đừng nói nữa!"
Tiết Kim Thị tiếc nuối quay trở lại, sao không nói nữa, cậu vẫn muốn nghe chuyện phiếm nha.
Đây là dưa của Tiết Kim Thị, có quan hệ gì với Tiết Kim Thị cậu đâu cơ chứ!
Chương trình mà cậu đang ghi hình có tên là “Tra án đi, thiếu niên!” Đây là một chương trình tạp kỹ phiêu lưu do đạo diễn Vương Khôn khởi xướng, tập trung vào việc giải mã các câu đố.
Chương trình được áp dụng biên chế vừa quay chụp vừa sản xuất, đã được phát sóng hai kỳ trên mạng và rất được yêu thích, Tiết Kim Thị lần này được mời đến ghi hình tập 4 với vai trò khách quý.
Địa điểm ghi hình là một tòa nhà văn phòng, được cho là công ty mẹ của chủ đầu tư, ê-kíp chương trình đã đến đây từ sớm để ghi hình, chuẩn bị công tác quay chụp sao cho thuận lợi.
Nhóm chương trình và công ty chỉ hẹn nhau vào ngày hôm nay, vì là trong kì nghỉ của họ nên tình cờ tránh được việc nhân viên đi làm, trong công ty cũng vì vậy mà chỉ còn lại khoảng 20 người là nhóm diễn viên quần chúng và NPC.
"Các quy tắc vẫn như cũ. Toàn bộ tòa nhà chứa mười nhiệm vụ cốt truyện, bao gồm cả thử thách và câu đố. Sau khi tìm thấy tất cả, sẽ suy ra được sự phát triển tiếp theo của mỗi câu chuyện. Mỗi một mấu chốt của cốt truyện chính sẽ được tính điểm và cuối cùng người có điểm cao nhất sẽ chiến thắng. "
Máy móc đã được đặt sẵn trong tòa nhà văn phòng, nhân viên thì đã yên vị ở vị trí tương ứng, sau khi giám đốc thông báo quy tắc xong, quay đầu lại thì thấy Tiết Kim Thị đang đứng ở cửa không đi vào, ông lập tức đã trở nên giận dữ.
"Sao cậu còn đứng đó hả!"
Tiết Kim Thị ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt chợt thay đổi, cậu quay qua nhìn đạo diễn vẻ mặt có chút khó nói: "Xin hỏi đạo diễn, ngài đang ghi hình chương trình gì vậy?"
Đạo diễn tức giận cầm kịch bản đập vào bàn nhỏ bên cạnh: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, là mạo hiểm, mạo hiểm! Vừa rồi cậu có nghe không đó?"
Đạo diễn Vương cảm thấy ngực mình đau nhói, không hiểu nổi lý do mà vị kia gọi điện cho mình chỉ đích danh Tiết Kim Thị đến chương trình của ông.
Tiết Kim Thị này còn là diễn viên tuyến 18 flop tính tình khó ưa, 70 vạn fan trên weibo thì hết 69 vạn là anti fan của cậu ta! Trong giới giải trí vốn tiếng xấu đồn xa, tại sao vị đại gia này lại thích một người như vậy cơ chứ?!
Không hiểu nổi!
Tiết Kim Thị không biết nội tâm của đạo diễn đang tranh đấu tràn ngập bất mãn, chỉ là ánh mắt ấy nhìn cậu càng ngày càng sâu, và kèm theo cả một chút thương hại trong đó.
Chương trình phiêu lưu? Quỷ khí tràn ngập tòa nhà như muốn bay xuyên cả nóc nhà rồi đây này, cậu vừa vào cửa liền nghênh đón một trận quỷ khí nồng đậm, không cần nói gì thêm nữa, nơi này có lệ quỷ.
Ở địa bàn của lệ quỷ giương oai, vậy thì cẩn thận đừng biến tiết mục phiêu lưu mạo hiểm thành công cuộc tìm kiếm cái chết.
Người khác không thể hiểu được Âm Dương, nhưng hồn phách của Tiết Kim Thị trời sinh thông linh, ma quỷ linh hồn không cách nào trốn thoát khỏi mí mắt cậu.
Ở trong mắt cậu, tòa nhà này tràn ngập âm khí dấu kín dưới vẻ lộng lẫy, sương mù đen kịt cùng mùi máu tanh vây quanh, quay quanh người sống chậm rì rì không muốn tách ra.
Với khí tức âm thịnh như vậy, nếu những người này thật sự ở lại đây một ngày, sợ rằng khi trở về sẽ sinh bệnh nặng.
Tiết Kim Thị lắc đầu rồi cất bước vào trong.
Ngay khi cậu vừa nhấc chân lên, toàn bộ âm khí trong tòa nhà lập tức ngưng trệ, nó im lặng trong giây lát, rồi dường như cảm nhận được điều gì đó, rất nhanh liền lao về phía cậu, hắc khí ngập trời sôi trào như trực chờ nuốt trọn tất cả trông cực kỳ kinh người, ngay cả không khí trước mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo!
"Sảy ra chuyện gì vậy?"
Âm khí lướt tới, một nhân viên sờ sờ cánh tay đã nổi da gà, nhỏ giọng nói với đồng bọn bên người: "Cậu có cảm thấy hơi lạnh không?"
Tiết Kim Thị liếc hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, trong con ngươi đen kịt lóe lên một đạo quang kim sắc, cậu tùy ý mà phất tay, âm khí từ khắp nơi đang dâng trào lại đột nhiên biến mất!
Màn sương mù tan biến, Tiết Kim Thị lại chắp tay về như cũ.
"Nói cái gì vậy?"
Tên đồng bọn còn lại tát vào tay nhân viên kia bày ra giọng điệu khó tin: "Tháng 7 nóng nhất năm, mà mấy hôm nay nhiệt độ cao tới 37 độ. Anh bảo tôi lạnh à?"
Những nhân viên khác trong hội trường không biết chuyện gì vừa xảy ra với họ.
Vương Khôn xoa xoa lồng ngực, ném tập giấy ra ngoài, tức giận nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu ghi hình!"
"Mặc dù mọi người đều biết nhau, nhưng chúng ta cũng nên giới thiệu với thành viên mới gia nhập. Tên tôi là Nhạc Lam, hơn cậu hai tuổi. Cậu có thể gọi tôi là Lam tỷ."
Người phụ nữ duy nhất trong đội tên Nhạc Lam, cũng là một diễn viên, gần đây, trên mạng có một bộ phim truyền hình ăn khách do cô đóng vai nữ chính, rất được yêu thích.
Tiết Kim Thị liếc nhìn cô, mệnh cách phú quý.
" Phùng Hoa, tôi hơn cậu khá nhiều tuổi, cho nên da mặt dày nhận một tiếng anh của cậu vậy."
" Tống Tử Thừa."
Ngay khi âm thanh được phát ra, giọng điệu kiêu ngạo này đã thu hút ánh mắt của Tiết Kim Thị.
Nhìn thoáng qua gương mặt của người này cho thấy anh ta đã đụng đến mọi thứ từ nhậu nhẹt, gái điếm, cờ bạc, thậm chí sau khi phẫu thuật thẩm mỹ cũng không che nổi cốt cách gian trá của chính mình.
Xem ra là mệnh nửa đường chết non*, và thậm chí hôm nay còn phải chịu một mảng tai ương đẫm máu.
* chết sớm. Chết trẻ.
Tiết Kim Thị nhàn nhạt liếc nhìn hắc khí giữa hai đường chân mày của hắn rồi thâm thúy thu lại ánh mắt, không để ý đến ánh mắt giận dữ vì bị ngó lơ của đối phương.
"Xin chào, tôi tên là Phó Hoàn Vũ. Tôi đã ra mắt với tư cách là một thần tượng, nhưng gần đây tôi có đi theo chị Lam để quay chụp, và tôi sẽ chuyển nghề để trở thành một diễn viên. Xin được chỉ giáo nhiều hơn!"
Người này tướng mạo không tệ, chỉ cần không phạm sai lầm thì cả đời suôn sẻ không bệnh tật, tai họa, tuy nhiên lại có chút rụt rè.
Tiết Kim Thị liếc nhìn âm khí trong tòa nhà.
Không ai trong số những người này có phúc khí thâm hậu, ngay cả Nhạc Lam người có số mệnh tốt nhất trong số họ cũng sẽ bị làn sóng âm khí cuồn cuộn này cuốn trôi, trở về không thoát khỏi chuyện cảm mạo phát bệnh.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi nói: " Tiết Kim Thị, nghề chính làm diễn viên, nghề phụ làm đạo sĩ, có duyên gặp mặt, lần này không có gì quý giá tặng mọi người. Thôi thì để đạo sĩ đây vẽ cho mọi người vài tấm bùa hộ mệnh."
Mọi người:? vẽ cái gì?
Đạo diễn trực tiếp bày ra vẻ khó chịu, trên mặt hiện rõ chữ "như mong đợi", nhìn cậu nghiêm khắc giáo dục: "Cậu tính thiết lập cho mình hình tượng cao nhân đạo sĩ đấy à? Haha, tôi nói cậu đừng giả quỷ thần, chương trình này còn muốn phát sóng, đây là thời đại chủ nghĩa xã hội không phải bộ dáng phong kiến mê tín dị đoan ngày xưa! "
Tống Tử Thừa vừa mới bị Tiết Kim Thị làm cho mất mặt, lúc này liền không nhịn được châm chọc: "Tôi khuyên cậu nên tỉnh táo lại đi, đừng có nhảy dựng lên mà xây dựng hình tượng gì cả, làm tốt nhiệm vụ của tên flop tuyến 18 là được rồi. "
Anh ta nói xong còn cười thành tiếng, coi Tiết Kim Thị như một trò đùa: "Còn đòi vẽ bùa, đúng là chọc cười mà."
Nguyệt Lam vươn tay kéo hắn, ngượng ngùng nở nụ cười nhìn Tiết Kim Thị.
Tiết Kim Thị chả bày tỏ thêm thái độ gì, cậu cũng không tính đối tốt với người ta quá, không nhận thì thôi.
"Được, được, tiếp tục ghi hình."
Đạo diễn cùng đoàn quay trở lại, các máy quay bắt đầu tiến vào công cuộc quay chụp.
Bốn người kia với tư cách là khách mời thường trú của Tra án đi thiếu niên, rõ ràng đã rất quen thuộc với tiết mục của chương trình.
Dưới sự xúi giục của Tống Tử Thừa thì Tiết Kim Thị đã bị bỏ lại một mình.
Cả Nhạc Lam và Phùng Hoa đều cảm thấy xấu hổ khi cô lập Tiết Kim Thị, nhưng Tống Tử Thừa là một người đã mang tiền tiến đoàn, đằng sau anh ta là nhà đầu tư lớn nhất. Ở nơi này quay chụp không khác gì nhà của mình, bọn họ không đắc tội nổi.
Tiết Kim Thị bày ra biểu tình cong khóe môi, nhưng Phó Hoàn Vũ ở đằng xa thấy có vẻ không ổn nên đề nghị: "Vậy thì để tôi và anh Tiết lập thành một đội. Ba người sẽ lập thành một đội. Được chứ?"
Sau khi nói xong, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ gáy: "Anh Tiết trông có vẻ không gan dạ lắm. Trước đây đạo diễn đã nói qua chủ đề của chúng ta rồi, lần này liên quan đến bệnh tâm thần, có vẻ hơi đáng sợ. Tôi lá gan lớn sẽ không sợ hãi. "
Tiết Kim Thị liếc nhìn hắn ta, gan lớn ấy hả?
Mặc dù Nhạc Lam không biết tại sao Phó Hoàn Vũ lại chủ động thành lập một đội với Tiết Kim Thị, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cười: "Vậy cũng được."
Lúc này bọn họ mới nhớ ra cần hỏi ý kiến của Tiết Kim Thị: "Tiểu Tiết cảm thấy thế nào?"
Tiết Kim Thị liếc nhìn Phó Hoàn Vũ, trên mặt viết rõ dòng chữ "Tôi là một gã đàn ông to lớn ngu ngốc" và nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Cả tòa nhà tràn ngập âm khí, nhưng điều kỳ lạ là bản thân chỉ có thể cảm nhận được nó khi ở trong đó, ngay khi bạn bước ra ngoài, âm khí dường như bị bao quanh bởi một thứ gì đó vô hình, rất khó để phát hiện ra.
Hai đội cứ thế tách ra tìm manh mối riêng, Phó Hoàn Vũ đề xuất: "Anh Tiết, anh không biết đâu, nhóm biên kịch của trương trình này rất tâm cơ. Tòa nhà có nhiều tầng như vậy mà chỉ cho mười manh mối. Theo hoạt động thông thường thì các tầng trên có tỉ lệ xuất hiện manh mối cao hơn. Nếu không thì chúng ta đi lên xem thử đi?"
Tiết Kim Thị gật đầu cùng hắn ta tiến về phía trước, nhưng khi cậu quét mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện ra rằng ngăn bàn ở tầng này phân bổ không hợp lý chút nào.
Cậu dừng lại nhìn chằm chằm vào khu văn phòng.
Những chiếc bàn ở đây có độ dài ngắn khác nhau, và nếu họ nhìn kĩ sẽ phát hiện nó được sắp xếp đan xen rất hợp lý, kiếp trước của Tiết Kim Thị là một thiên sư đứng đầu, không có người tu đạo nào trên thế giới này có nhãn lực mạnh hơn cậu.
Nhìn thoáng qua cậu đã biết được đó là Lôi Trì.
Lôi Trì còn được biết đến với cái tên là Khóa quỷ trận, toàn bộ trận pháp sử dụng tòa nhà này làm con mắt, được bao quanh bởi hoa văn tương ứng với hai mươi tám chòm sao để vây bắt các ác quỷ tiến trận.
Bên trong chòm sao là Lôi Trì và lệ quỷ sẽ không thể bước ra ngoài bởi Lôi Trì.
Tiết Kim Thị hơi kinh ngạc liếc nhìn lệ quỷ mắc kẹt quanh tòa nhà này.
Rốt cuộc là tên quái nào lại cố tình đặt trận pháp vây khốn lệ quỷ ở chỗ đông người như thế này, không những không sử dụng sát trận hay vãng sinh trận mà còn vây nó lại.
Tiết Kim Thị vô thức nhắm hờ mắt lại khi đang suy nghĩ, Phó Hoàn Vũ vừa quay đầu liền đối mặt với cảnh này.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi tắn, đôi mắt vô cùng đáng sợ như một con quỷ, Phó Hoàn Vũ lập tức tái mặt vì sợ hãi rồi hét lên.
"Á!"
Tiết Kim Thị được hắn ta gọi tỉnh sau tiếng hét, ngước mắt nhìn lên liền phát hiện mình đã vô thức theo Phó Hoàn Vũ vào thang máy từ lúc nào không rõ.
Trận pháp này chỉ có thể ngăn lệ quỷ rời khỏi tòa nhà và cũng không gây tổn hại cho những người ở trong trận, nhưng người ngoài thì không nằm trong cơ chế bảo vệ đó.
Thang máy thường là nơi tụ hợp của ma quỷ, tỷ lệ cao có thể sảy ra những sự kiện huyền huyễn, Tiết Kim Thị hơi ngạc nhiên nhìn trình độ tự tìm đường chết của đối phương.
Phó Hoàn Vũ sau khi bị cậu làm cho sửng sốt một hồi thì cũng đã hoàn hồn trở lại, sắc mặt tái nhợt, hắn trông thấy Tiết Kim Thị đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, gần như muốn hét lên một lần nữa.
“Im đi.” Tiết Kim Thị quát lớn, chặn đứng tiếng hét tiếp theo của Phó Hoàn Vũ.
Phó Hoàn Vũ ban đầu thành lập một đội với Tiết Kim Thị để tránh đi cục diện bối rối kia, vả lại máy quay cũng sẽ quay đến người hắn nhiều hơn chút, nhưng bây giờ khi hắn nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiết Kim Thị, trong lòng bắt đầu sinh ra hối hận.
Tiết Kim Thị là người đầu tiên bước vào thang máy, ấn nút xuống lầu chín, ngước mắt lên hỏi hắn: "Sao anh không vào?"
“A? Ồ!” Phó Hoàn Vũ sau khi phản ứng liền bước về phía thang máy, nhưng chưa kịp bước hắn lại nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía đằng sau.
"... Phó Hoàn Vũ."
Trong tiềm thức hắn muốn quay lại, nhưng đôi mắt đã bị che đi bằng lòng bàn tay ấm áp, đem nửa đầu đã quay của hắn buộc phải rụt lại, cần cổ phát ra âm thanh răng rắc.
“Đệt..!” Hắn đau đớn kêu lên.
Sau đó bàn tay che trên mắt hắn rời đi, còn chưa kịp mở mắt thì giọng nói lạnh lùng của Tiết Kim Thị đã vang lên bên tai hắn: "Sợ chết thì đừng mở mắt."
Tiếng thở ra của Tiết Kim Thị vừa ấm vừa lạnh phả vào tai Phó Hoàn Vũ, khiến hắn nổi một tầng da gà.
Phó Hoàn Vũ sau khi nhận ra đó là gì thì sởn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy tình huống hiện tại có gì đó không ổn nên không dám nghĩ tiếp, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Có ba ngọn lửa trên vai người đàn ông này, một ngọn lửa đã được dập tắt bởi hành động vừa rồi của Tiết Kim Thị, ngọn lửa còn lại sắp bị dập tắt bởi quỷ gọi quay đầu.
Tiết Kim Thị thấy hắn vẫn thành thật nhắm mắt, vươn tay phủi phủi vai người nọ, ngọn lửa sắp tắt ngay lập tức rực rỡ trở lại, rõ ràng hơn rất nhiều.
Phó Hoàn Vũ không biết Tiết Kim Thị đã làm gì, nhưng hắn cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp hơn rất nhiều, trong lòng cũng ngày càng tê dại.
Sau khi thắp lửa, Tiết Kim Thị ngước mắt nhìn ra ngoài thang máy, ngoài đó vẫn yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn chớp chớp mắt, thời điểm vừa mở mắt, một cái mặt đầy máu treo ngược đột nhiên rớt từ trên trần xuống dừng lại trước mặt cậu!
...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương