Mãn Cấp Thiên Sư Sau Xuyên Thành Tác Tinh Bạo Hồng
Chương 3: Ác giả ác báo
Edit: Nhan Cẩu
Tra Án Đi, Thiếu Niên là một chương trình tạp kỹ do Hoàng Quan Entertainment tài trợ, ông chủ là Tống Quan Sơn còn Tống Tử Thừa chính là em trai của hắn ta.
Trên thực tế, danh tiếng của Tống Quan Sơn trong ngành giải trí không được tốt lắm, thích ép buộc các ngôi sao nhỏ và thường xuyên tìm người để ma cô (ma cô).
Đây là những điều mà ai cũng biết.
Mà Tống Tử Thừa cũng như hắn cùng từ một cái bụng mẹ mà chui ra, hiển nhiên sẽ giống như tạc tượng, chính là một cặp anh em cặn bã.
Phó Hoàn Vũ tuy ngốc nghếch còn nhút nhát nhưng lại rất tò mò, sau khi tố cáo Hoàng Quan entertainment với Tiết Kim Thị xong, hắn ngập ngừng liếc nhìn cậu vài lần.
Tiết Kim Thị cho hắn một cái nhìn không kiên nhẫn: "Có rắm mau phóng đi."
Phó Hoàn Vũ gãi đầu, hehe cười, hắn nhanh chóng đánh giá Trình Y Y đang lầm lì đứng đó một giây, rồi mới bắt đầu bày tỏ: "Hai tên khốn ở Hoàng Quan entertainment đích thực là hạng không ra gì, với lại cô gái này muốn trả thù không màng hậu quả, sao anh vẫn còn muốn ngăn cản cô ấy vậy?"
"Có thù báo thù, bọn họ giết nhiều người như vậy đúng là có tội..."
Tiết Kim Thị nhìn hắn, trong cái nhìn chăm chú đó, giọng nói của Phó Hoàn Vũ ngày càng nhỏ, cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng không nói thêm được lời nào nữa.
Nếu là trước đây, Tiết Kim Thị sẽ không cho Phó Hoàn Vũ nổi một ánh nhìn, nhưng hôm nay cậu vừa có được thân thể mới, tâm trạng tốt nên đã nói cho hắn một vài điều.
"Ở nhân gian có quy tắc riêng thì âm phủ cũng có quy định của họ. Ở các tầng lớp xã hội, không ai có thể đoán trước được ranh giới nhân quả. Quên đi, chuyện này cậu không hiểu được đâu."
Tiết Kim Thị xua tay: "Tống Tử Thừa trông khí sắc rất tệ, trong hôm nay hẳn là gặp phải tai họa đẫm máu. Hắn mệnh trung phạm cô hơn nữa chết yểu*, thông qua tướng mạo hắn mà đánh giá, anh trai của hắn cũng chả sống được lâu nữa."
* cô độc, chết trẻ.
Cậu vỗ vai Phó Hoàn Vũ, ánh mắt ân cần: " Cậu so đo với người sắp chết làm gì? Tốt hơn là đợi đến khi hắn chết, mọi chuyện mới bắt đầu, còn hơn để cô ấy dính đến mạng người đi?"
Điều mà Tiết Kim Thị không nói đến chính là sự việc sảy ra ngày hôm nay Tống Tử Thừa sẽ là người xui xẻo nhất, cậu đã vẽ một lá bùa với trợ giúp từ âm khí của Trình Y Y, một khi bị dính âm khí của chủ nợ thì sẽ kéo theo đường nhân quả tăng cao, nghiệp báo phản phệ càng nặng.
Bất cứ ai thân cận với Tống Chính Thành, chỉ cần họ tiếp xúc với Trình Y Y và có ác niệm, sẽ sinh ra nhân quả này.
Một mạng đổi một mạng, công bằng nhất.
Tiết Kim Thị ngước nhìn cái nắng chói chang của tháng bảy, nhắm mắt ngâm nga vài câu hát nho nhỏ.
Kể từ khi có một cơ thể mới, cậu càng thích việc giúp đỡ người khác hơn.
Tra án đi, thiếu niên dừng phát sóng, trên mạng liền nổi ra một đợt sóng lớn lên cả hot search, độ thảo luận chưa từng có khiến ai ai cũng tò mò.
Lý do dừng ghi hình hóa ra là do các khách mời đều sinh bệnh?
Bài đăng chính thức trên Weibo về việc hoãn ghi hình đã nhận được sự quan tâm lớn của người hâm mộ và cả người qua đường.
[Tại sao các nghệ sĩ cùng nhau ghi hình chương trình lại đổ bệnh giống nhau vậy? ê-kíp chương trình không đứng ra giải thích sao? ]
[Quá lố bịch! Thật là các nghệ sĩ cùng đổ bệnh à? Hay là gây ra bê bối gì nên phải lấp liếm. ]
[Anh Hoàn Vũ bệnh nặng như vậy tại sao phòng làm việc cũng không ra nổi một cái thông báo thế hả?]
[Sao tôi cứ thấy chuyện này có chút bí hiểm, đừng nói là đụng phải thứ gì đó...]
[Tôi nghe qua được mọi người đều bị sốt cùng một lúc? Thật là trùng hợp? ]
[Còn ghê hơn thế ấy! Tôi có người thân làm trong tổ tiết mục của chương trình, theo anh ta kể thì những người này trước khi vào viện đều khỏe mạnh bình thường, vừa đến lượt đăng ký là gục ngay! Làm người ta sợ chết khiếp! ]
[Kỳ lạ quá vậy? ]
[ Ôm Tống Tử Thừa về đây! Nó chỉ là bệnh cảm cúm thông thường, các người có thể ngừng nói nhảm được không? Không cảm ơn nổi loại thông báo này. ]
"Fan của Tống Tử Thừa thật đáng thương, cho dù họ không biết tên kia là một gã cặn bã thì chắc cũng không ngờ tới chuyện hắn không phải bị bệnh cảm mạo bình thường mà là bị người dùng chân đạp gãy sống mũi đi."
Phó Hoàn Vũ dựa vào ghế sô pha, vừa cầm điện thoại vừa rít lên, sờ sờ mũi, xúc động nói: "Cứ nghĩ là lại thấy đau."
Tiết Kim Thị mặc trên người một thân đồ ngủ, tay cầm bút lông nhúng chu sa hạ từng nét lên tờ giấy vàng để vẽ bùa.
Cậu tư thái đoan trang, đứng trước bàn viết viết vẽ vẽ, lưng thẳng tắp như một cây tiểu thanh tùng*
*thông xanh nhỏ. Tên củ chuối quá thôi để nguyên ha.
Chẳng qua đầu cậu lại nhuộm một màu hồng phấn, nửa bên tóc mái xõa xuống, một nửa chải ngược ra sau, không biết nguyên chủ có phải là bị chó cắn hay không mà tóc một nửa dài một nửa ngắn, Tiết Kim Thị thấy vậy đơn giản mà gom nó lên buộc lại, thấy phía tai trái hơi ngắn liền đem nó thắt thành một bím tóc rũ xuống bên mang tai. (Vui lòng xem bìa để hiểu rõ cái sờ sai đáng yêu này)
Làm vậy trông có vẻ hơi khó hiểu, nhưng còn hơn là không có gì.
Sau khi vẽ bùa xong, Tiết Kim Thị nhặt giấy vàng lên và thổi nó một hồi, chu sa trên đó khô lại nhanh chóng, cậu thuận tay gấp nó thành hình rồi nhét vào túi vải nhỏ. Cuối cùng ném cho Phó Hoàn Vũ đang nằm lăn lóc trên ghế sô pha.
"Đây, tiền thuê nhà."
Hai tờ giấy đem đi đổi lấy tiền thuê biệt thự sang trọng, nếu có mặt người khác ở đây chắc chắn cậu sẽ bị gọi là đồ vô liêm sỉ, nhưng Phó Hoàn Vũ lại nhanh nhanh chóng chóng cất vội chiếc túi vải nhỏ mà Tiết Kim Thị ném ra vào người, bảo bối đến tay phải thu.
Hắn còn mang theo bộ mặt vừa sống sót khỏi đại nạn mà than: "May mà tôi còn thông minh, đi sau mông lão đại anh một bước không rời, nếu không chắc giờ cũng gia ngập hàng ngũ ốm sốt giống họ rồi."
Tiết Kim Thị cũng đã đọc được sơ qua tin tức giải trí của ngày hôm nay, lấy mảnh giấy lau đầu ngón tay, thản nhiên hỏi hắn: "Tại sao cậu lại nằm trong danh sách bị bệnh do tổ chương trình công bố thế?"
Phó Hoàn Vũ hớn hở đi tới: "Đương nhiên trong tình huống này tôi phải báo bệnh rồi, nếu không tôi sẽ là người duy nhất trong đoàn còn tung tăng chạy nhảy, đến lúc đó họ quay sang nghi tôi hạ độc thì sao!"
Hắn hở dài: "Giới giải trí thâm trầm lắm, có không ít fan cuồng không não, mắc chứng hoang tưởng."
Tiết Kim Thị ném khăn giấy đã qua sử dụng vào thùng rác, vỗ vỗ tay rồi dựa vào lưng ghế sô pha, phong thái thoải mái: "Vậy bây giờ toàn bộ đoàn phim chỉ có tôi không phát sốt à?"
Khuôn mặt Phó Hoàn Vũ chợt đông cứng lại và hắn lờ mờ nhận ra rằng trong danh sách hình như không có.... Tiết Kim Thị.
Hắn sắc mặt ảo não đập vào lòng bàn tay: "Xong rồi..!"
Tiết Kim Thị sau khi đề cập đến nó xong thì cũng không nói thêm gì nữa. Căn bản cậu cũng không để tâm chuyện này.
Mặc dù nguyên chủ của thân xác này đã đi lấy vé đầu thai, nhưng Tiết Kim Thị từ khi chiếm giữ thể xác đã mang theo nhân quả, bây giờ linh hồn của cậu không thể hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể này. Cách tốt nhất để hoàn trả nhân quả có lẽ là đi theo quỹ đạo mà nguyên chủ đã theo hồi còn sống?
Làm một minh tinh... cậu sẽ có được năng lực của tín ngưỡng sao?
Tiết Kim Thị nheo mắt.
“Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi đây, ngày mai nhớ gọi người đến lắp đèn phòng cho tôi, ừm… Màu mè thì càng tốt, ngũ sắc ấy.” Nói rồi cậu đứng dậy đi về phòng.
Mặc dù không biết tại sao khẩu vị về màu sắc của lão đại lại như vậy, nhưng Phó Hoàn Vũ vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Kim Thị rất hài lòng.
Buổi chiều hôm nay, lúc cậu trở về nhà của nguyên chủ, vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng nhà toàn rác rưởi hôi thối tràn ra, chứa đầy đồ hộp lẫn đồ ăn nhanh, xung quanh mơ màng thấy cả ruồi nhặng bay tứ tung.
Chưa đầy một giây sau, Tiết Kim Thị đóng sầm cửa lại.
Phó Hoàn Vũ là kẻ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, tưởng tượng đến việc hai mắt mình còn có thể nhìn thấy quỷ thì đã hóa chân chó mời lão đại đến nhà mình mà trấn trụ.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh rằng ngôi nhà này chỉ có một mình mình sống, vô cùng to lớn rộng rãi, thông thoáng và có đầy đủ ánh sáng, đương nhiên có thể dùng bùa để thay thế cho tiền cho thuê.
Cũng không biết từ nào trong câu nói của hắn đả động được Tiết Kim Thị, cậu gật đầu đồng ý ngay lập tức, đem Phó Hoàn Vũ vui mừng suýt nữa nhảy dựng cả lên.
Ngày hôm sau, Tiết Kim Thị thức dậy, mở rèm cửa, tắt hết đèn tường rồi mới phi ra khỏi giường sau một giấc ngủ đầy thỏa mãn.
Thợ trang trí mà Phó Hoàn Vũ gọi cũng đã tới cửa, thấy Tiết Kim Thị đang đi ra, hắn liền cho thợ vào lắp đèn.
“lão đại. Anh xem thử xem ok chưa?” Phó Hoàn Vũ vui vẻ chỉ vào ngọn đèn trên mặt đất, vẻ mặt mãn nguyện.
"sáng sớm rời giường tôi đã đặc biệt đi chọn những ngọn đèn này đó, năm màu sắc sặc sỡ, bảo đảm anh sẽ thích!"
Tiết Kim Thị liếc nhìn nó, cũng không bình luận về việc nó trông có đẹp hay không, nhưng quả thật trông rất sáng sủa.
Cậu hài lòng gật đầu và nhận lấy ly sữa nóng mà Phó Hoàn Vũ đưa cho.
“Nhân tiện thì sáng nay tôi nhận được cuộc gọi từ giám đốc Vương.” lúc này Phó Hoàn Vũ mới đề cập đến chính sự.
"Tổ tiết mục hình như muốn thay nhà tài trợ."
Hắn lén lút tiến gần rồi thì thầm vào tai Tiết Kim Thị, nhưng sau khi bị đối phương ném cho một ánh nhìn lại lúng túng rụt đầu rụt cổ trở về, trầm giọng nói: "Nghe nói Hoàng Quan sắp phá sản rồi! Tối hôm qua đột nhiên có người xưng là nạn nhân chạy đi báo cảnh sát, nói rằng y đã bị ông chủ áp bức tiềm quy tắc trong thời gian dài, có rất nhiều bằng chứng được liệt kê, thậm chí bao gồm cả bằng chứng về việc lạm dụng ma túy của Tống Quan Sơn, chắc đến không thể chắc hơn được nữa."
Phó Hoàn Vũ thở dài một hơi: "Mặc dù trên mạng không có nhiều tin tức, nhưng việc Tống Quan Sơn bị bắt đi đã lan truyền khắp nơi, không ít người cảm thấy vui mừng vì nó."
"Tổ chương trình của chúng ta được tài trợ bởi Hoàng Quan. Bây giờ công ty của họ chắc chắn sẽ phá sản và việc rút vốn là điều sớm muộn sẽ sảy ra trong tương lai, nhưng tôi nghe được đạo diễn Vương nói Vân Thịnh sẽ rót vốn đầu tư."
Tiết Kim Thị đột nhiên trở nên kích động khi nghe thấy câu này của hắn, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói: "Vân Thịnh?"
Nhìn thấy sự quan tâm của cậu, Phó Hoàn Vũ lập tức nói: "Đúng vậy, Vân Thịnh! Đây là công ty lớn mạnh nhất trong ngành giải trí. Mười Hoàng Quan cũng không thể so sánh với một Vân Thịnh. Không ngờ Vân Thịnh lại đầu tư cho chúng ta."
“lão đại, anh không biết Vân Thịnh sao?” Phó Hoàn Vũ có chút ngạc nhiên khi nghe giọng điệu của cậu, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tiết Kim Thị nhấp một ngụm sữa, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới việc mình đã ký với Vân Thịnh."
Phó Hoàn Vũ: "** tôi ơi???"
Khi đạo viễn Vương nhận được tin tức từ Vân Thịnh truyền đến, không kìm nổi suy nghĩ vui mừng, cả người như muốn bay lên trời.
Mặc dù người mà Vân Thịnh cử đến để liên lạc với họ chỉ nói rằng phía họ quan tâm hạng mục này, nhưng đạo diễn Vương cũng rất nhanh chóng sắp xếp các thông tin liên quan về chương trình gửi cho phía bên kia.
Thư ký Liễu không hiểu lý do tại sao ông chủ lại cử mình đi tiếp xúc với cái trương trình tạp kĩ nhỏ bé này, nhưng với đạo đức nghề nghiệp xuất sắc đã giúp y gạt bỏ được sự nghi ngờ sang một bên và hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Sau khi nhận được thông tin tư liệu đạo diễn gửi đến, y đem nó phân loại lại tử tế, một hồi sau khi xác nhận nội dung đã ổn mới tiến đến gõ cửa văn phòng chủ tịch.
"Mời vào."
Y mở cửa và đi vào.
Văn phòng chủ tịch Vân Thịnh ở tầng cao nhất của công ty, một người thôi nhưng chiếm dụng cả một tầng.
Cạnh bàn làm việc là một người đàn ông rất đẹp trai, khoác trên mình bộ vest được cắt may tỉ mỉ khéo léo. Khi anh ta ngước mắt lên liền kéo theo một trận sương lạnh giá, chiếc cằm cùng với đường nét sắc nhọn, áo sơ mi đóng gọn từng cúc, bộ dạng người sống chớ lại gần thoạt nhìn thập phần cấm dục.
Ngay khi thư ký Liễu mở cửa bước vào, ông chủ trực tiếp cắt lời của y.
"Cà phê dưới 50 độ, đổi cho tôi cốc khác."
"Bữa trưa hủy rồi. Tôi không thích nhà hàng do Từ Khắc Nguyên chọn."
"Cậu gọi điện nhờ quản gia mang giúp tôi cà vạt mới qua đây. Cái này dính đầu sợi chỉ."
"Ngoài ra" Yến Lai Triều gõ gõ ngón trỏ lên bàn, trong hai giây liền chuyển tầm mắt sang tài liệu trong tay thư ký Liễu.
"Cậu không cần báo cáo cho tôi về chương trình tạp kỹ này. Vấn đề tài chính thì tìm phòng tài vụ, báo cáo hướng đi là được rồi."
Người ngoài hoàn toàn không biết, nam ảnh đế mẫu mực của giới giải trí, ông chủ của Vân Thịnh, Yến Lai Triều tiên sinh ngoài mặt thì cấm dục cao lãnh, nhưng trong lòng lại chất chứa bao điều riêng tư, kiều khí vô cùng.
Vẻ mặt của thư ký Liễu không chút thay đổi, tập mãi cũng thành thói quen gật gật đầu: "Bữa tiệc mà chúng ta chủ động hẹn với anh Phùng của Đỉnh Phong Công Nghệ sẽ diễn ra vào buổi trưa. Tại nhà hàng Thanh Hạc Hiên mà ngài thường đến."
Yến Lai Triều thu hồi ánh mắt: "Thôi được rồi, không còn gì thì ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Thư ký Liễu vâng lời bước ra ngoài, lấy điện thoại ra truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.
Trong phòng làm việc, Yến Lai Triều điều khiển cho ghế xoay một nửa rồi móc điện thoại ra, mở giao diện liên hệ tên "Hoa Thiên Sư" trên WeChat.
Trong khung chat, hiển thị phía bên kia đang nhập tin mà trên màn hình chính là ảnh Yến Lai Triều đã gửi trước đó.
Trên hình là Tiết Kim Thị đang đi dạo với Phó Hoàn Vũ ở góc phố hôm nọ.
Yến Lai Triều phóng to bức ảnh, cẩn thận nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiết Kim Thị, lướt qua đôi môi đỏ như son của đối phương, ánh mắt ngưng lại.
Vào lúc này, Hoa Thiên Sư cuối cùng cũng trả lời lại một tin nhắn.
[Đúng vậy, tiểu bằng hữu này chết rồi, hẳn là lúc ra đi rất yên bình, mệnh số đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng hiện tại mệnh cách hắn đặc thù, có một màn sương trắng bao phủ lên số mệnh này, khiến người ta khó lòng nhìn được gì. Có bao nhiêu giỏi giang cũng không thấy rõ được đâu.]
Yến Lai Triều nheo nheo mắt, dụi ngón tay vào tấm ảnh vuốt ve một hồi sau đó rút tấm ảnh của chính mình ra và gửi qua.
[Vậy thì nhìn lại lần nữa, liệu hiện tại số mệnh của tôi có phải hay không cũng thay đổi. ]
Người bên kia đối diện với một hồi suy tư, tốc độ trả lời tin nhắn rất chậm, phải hơn nửa tiếng đồng hồ mới trả lời được.
[Đuôi lông mày của Yến tiểu hữu có thêm một vết sẹo mới phải không? Đó đúng là nét vẽ của thần rồi, vốn dĩ cậu có mệnh cách vi tử nhập mệnh cung, tuy phú quý nhưng lại không thể hưởng thụ, còn mang theo tà khí. Hiện giờ một bút phá sát, tử vi đã được nối lại.]
[Bây giờ Tử Vi nhập cung sẽ mang phúc khí, giải trừ xui xẻo, gặp được quý nhân, đường tài lộc hanh thông, gặp xui xẻo thì biến thành may mắn, vạn sự như ý sẽ thật sự ghé đến.]
Yến Lai Triều nhìn chằm chằm vào những dòng chữ cuối cùng và im lặng mỉm cười. Hy vọng là vậy đi.
[Tuy nhiên, tôi thấy gần đây vận đào hoa của cậu cũng đang tới gần, lại có quan hệ mật thiết với cao nhân phía trên. Nói hai người là duyên trời định, nhưng tôi lại thấy quẻ này sẽ khiến cậu sẽ tuyệt hậu đường con cái, thật kỳ lạ.]
Yến Lai Triều liếc nhìn Tiết Kim Thị trong bức ảnh và bật cười, đối tượng là một người đàn ông thì tuyệt hậu là đúng rồi còn gì nữa.
Tâm trạng anh rất tốt, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đã vui vẻ mà kêu thư ký Liễu tới.
Thư ký Liễu gõ cửa đi vào, đẩy cặp kính trên sống mũi: "Ông chủ Yến, xin hỏi ngài có gì phân phó! "
Yến Lai Triều hất cằm: "Để trống một chỗ trong chương trình tạp kỹ đó."
Thư ký Liễu gật đầu: "Không thành vấn đề. Bên trong đã có một người tên Tống Tử Thừa bị cảnh sát mang đi, bỏ trống một chỗ ngồi cố định. Ngài Yến muốn đem vị trí này cho ai?."
Yến Lai Triều hướng bàn tay to với khớp xương bén nhọn, ngón trỏ chỉ vào chính mình: "Tôi."
Khuôn mặt ưu tú của thư ký Liễu rốt cuộc cũng nứt ra: "Ngài có ý định tham gia một chương trình tạp kỹ?"
“Ừm.” Yến Lai Triều nhướng mày.
Thư ký Liễu hất ngón tay, nhưng rồi cũng phải gật đầu với vẻ mặt ủ rũ: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ thu xếp rồi thông báo cho đạo diễn bên kia rằng lịch trình của ngài đã kín. Ngài có muốn thay đổi thời gian quay không?"
Yến Lai Triều xua tay: "Không, hủy hết lịch trình phía sau đi. Từ tuần sau tôi muốn nghỉ đông."
Y nghiêng đầu dò hỏi: "Tổng thời gian nghỉ đông sẽ là bao lâu?"
Thư ký Liễu ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt vô cảm: "Nếu tính thêm những ngày nghỉ theo quy chế ban hành thì từ năm mười sáu tuổi đến giờ ngài chưa nghỉ phép bao giờ, nếu vậy ngài sẽ có một năm một tháng để nghỉ phép."
"Được rồi, chuẩn bị cho những người đó tiếp quản công việc của tôi trong vòng một năm một tháng."
Lúc này Yến Lai Triều mới nhớ ra mình vẫn là diễn viên: "Gọi người đại diện của tôi tới đây."
...
Editor: tự động mò đi tìm tình iu cơ à 😒
Tra Án Đi, Thiếu Niên là một chương trình tạp kỹ do Hoàng Quan Entertainment tài trợ, ông chủ là Tống Quan Sơn còn Tống Tử Thừa chính là em trai của hắn ta.
Trên thực tế, danh tiếng của Tống Quan Sơn trong ngành giải trí không được tốt lắm, thích ép buộc các ngôi sao nhỏ và thường xuyên tìm người để ma cô (ma cô).
Đây là những điều mà ai cũng biết.
Mà Tống Tử Thừa cũng như hắn cùng từ một cái bụng mẹ mà chui ra, hiển nhiên sẽ giống như tạc tượng, chính là một cặp anh em cặn bã.
Phó Hoàn Vũ tuy ngốc nghếch còn nhút nhát nhưng lại rất tò mò, sau khi tố cáo Hoàng Quan entertainment với Tiết Kim Thị xong, hắn ngập ngừng liếc nhìn cậu vài lần.
Tiết Kim Thị cho hắn một cái nhìn không kiên nhẫn: "Có rắm mau phóng đi."
Phó Hoàn Vũ gãi đầu, hehe cười, hắn nhanh chóng đánh giá Trình Y Y đang lầm lì đứng đó một giây, rồi mới bắt đầu bày tỏ: "Hai tên khốn ở Hoàng Quan entertainment đích thực là hạng không ra gì, với lại cô gái này muốn trả thù không màng hậu quả, sao anh vẫn còn muốn ngăn cản cô ấy vậy?"
"Có thù báo thù, bọn họ giết nhiều người như vậy đúng là có tội..."
Tiết Kim Thị nhìn hắn, trong cái nhìn chăm chú đó, giọng nói của Phó Hoàn Vũ ngày càng nhỏ, cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng không nói thêm được lời nào nữa.
Nếu là trước đây, Tiết Kim Thị sẽ không cho Phó Hoàn Vũ nổi một ánh nhìn, nhưng hôm nay cậu vừa có được thân thể mới, tâm trạng tốt nên đã nói cho hắn một vài điều.
"Ở nhân gian có quy tắc riêng thì âm phủ cũng có quy định của họ. Ở các tầng lớp xã hội, không ai có thể đoán trước được ranh giới nhân quả. Quên đi, chuyện này cậu không hiểu được đâu."
Tiết Kim Thị xua tay: "Tống Tử Thừa trông khí sắc rất tệ, trong hôm nay hẳn là gặp phải tai họa đẫm máu. Hắn mệnh trung phạm cô hơn nữa chết yểu*, thông qua tướng mạo hắn mà đánh giá, anh trai của hắn cũng chả sống được lâu nữa."
* cô độc, chết trẻ.
Cậu vỗ vai Phó Hoàn Vũ, ánh mắt ân cần: " Cậu so đo với người sắp chết làm gì? Tốt hơn là đợi đến khi hắn chết, mọi chuyện mới bắt đầu, còn hơn để cô ấy dính đến mạng người đi?"
Điều mà Tiết Kim Thị không nói đến chính là sự việc sảy ra ngày hôm nay Tống Tử Thừa sẽ là người xui xẻo nhất, cậu đã vẽ một lá bùa với trợ giúp từ âm khí của Trình Y Y, một khi bị dính âm khí của chủ nợ thì sẽ kéo theo đường nhân quả tăng cao, nghiệp báo phản phệ càng nặng.
Bất cứ ai thân cận với Tống Chính Thành, chỉ cần họ tiếp xúc với Trình Y Y và có ác niệm, sẽ sinh ra nhân quả này.
Một mạng đổi một mạng, công bằng nhất.
Tiết Kim Thị ngước nhìn cái nắng chói chang của tháng bảy, nhắm mắt ngâm nga vài câu hát nho nhỏ.
Kể từ khi có một cơ thể mới, cậu càng thích việc giúp đỡ người khác hơn.
Tra án đi, thiếu niên dừng phát sóng, trên mạng liền nổi ra một đợt sóng lớn lên cả hot search, độ thảo luận chưa từng có khiến ai ai cũng tò mò.
Lý do dừng ghi hình hóa ra là do các khách mời đều sinh bệnh?
Bài đăng chính thức trên Weibo về việc hoãn ghi hình đã nhận được sự quan tâm lớn của người hâm mộ và cả người qua đường.
[Tại sao các nghệ sĩ cùng nhau ghi hình chương trình lại đổ bệnh giống nhau vậy? ê-kíp chương trình không đứng ra giải thích sao? ]
[Quá lố bịch! Thật là các nghệ sĩ cùng đổ bệnh à? Hay là gây ra bê bối gì nên phải lấp liếm. ]
[Anh Hoàn Vũ bệnh nặng như vậy tại sao phòng làm việc cũng không ra nổi một cái thông báo thế hả?]
[Sao tôi cứ thấy chuyện này có chút bí hiểm, đừng nói là đụng phải thứ gì đó...]
[Tôi nghe qua được mọi người đều bị sốt cùng một lúc? Thật là trùng hợp? ]
[Còn ghê hơn thế ấy! Tôi có người thân làm trong tổ tiết mục của chương trình, theo anh ta kể thì những người này trước khi vào viện đều khỏe mạnh bình thường, vừa đến lượt đăng ký là gục ngay! Làm người ta sợ chết khiếp! ]
[Kỳ lạ quá vậy? ]
[ Ôm Tống Tử Thừa về đây! Nó chỉ là bệnh cảm cúm thông thường, các người có thể ngừng nói nhảm được không? Không cảm ơn nổi loại thông báo này. ]
"Fan của Tống Tử Thừa thật đáng thương, cho dù họ không biết tên kia là một gã cặn bã thì chắc cũng không ngờ tới chuyện hắn không phải bị bệnh cảm mạo bình thường mà là bị người dùng chân đạp gãy sống mũi đi."
Phó Hoàn Vũ dựa vào ghế sô pha, vừa cầm điện thoại vừa rít lên, sờ sờ mũi, xúc động nói: "Cứ nghĩ là lại thấy đau."
Tiết Kim Thị mặc trên người một thân đồ ngủ, tay cầm bút lông nhúng chu sa hạ từng nét lên tờ giấy vàng để vẽ bùa.
Cậu tư thái đoan trang, đứng trước bàn viết viết vẽ vẽ, lưng thẳng tắp như một cây tiểu thanh tùng*
*thông xanh nhỏ. Tên củ chuối quá thôi để nguyên ha.
Chẳng qua đầu cậu lại nhuộm một màu hồng phấn, nửa bên tóc mái xõa xuống, một nửa chải ngược ra sau, không biết nguyên chủ có phải là bị chó cắn hay không mà tóc một nửa dài một nửa ngắn, Tiết Kim Thị thấy vậy đơn giản mà gom nó lên buộc lại, thấy phía tai trái hơi ngắn liền đem nó thắt thành một bím tóc rũ xuống bên mang tai. (Vui lòng xem bìa để hiểu rõ cái sờ sai đáng yêu này)
Làm vậy trông có vẻ hơi khó hiểu, nhưng còn hơn là không có gì.
Sau khi vẽ bùa xong, Tiết Kim Thị nhặt giấy vàng lên và thổi nó một hồi, chu sa trên đó khô lại nhanh chóng, cậu thuận tay gấp nó thành hình rồi nhét vào túi vải nhỏ. Cuối cùng ném cho Phó Hoàn Vũ đang nằm lăn lóc trên ghế sô pha.
"Đây, tiền thuê nhà."
Hai tờ giấy đem đi đổi lấy tiền thuê biệt thự sang trọng, nếu có mặt người khác ở đây chắc chắn cậu sẽ bị gọi là đồ vô liêm sỉ, nhưng Phó Hoàn Vũ lại nhanh nhanh chóng chóng cất vội chiếc túi vải nhỏ mà Tiết Kim Thị ném ra vào người, bảo bối đến tay phải thu.
Hắn còn mang theo bộ mặt vừa sống sót khỏi đại nạn mà than: "May mà tôi còn thông minh, đi sau mông lão đại anh một bước không rời, nếu không chắc giờ cũng gia ngập hàng ngũ ốm sốt giống họ rồi."
Tiết Kim Thị cũng đã đọc được sơ qua tin tức giải trí của ngày hôm nay, lấy mảnh giấy lau đầu ngón tay, thản nhiên hỏi hắn: "Tại sao cậu lại nằm trong danh sách bị bệnh do tổ chương trình công bố thế?"
Phó Hoàn Vũ hớn hở đi tới: "Đương nhiên trong tình huống này tôi phải báo bệnh rồi, nếu không tôi sẽ là người duy nhất trong đoàn còn tung tăng chạy nhảy, đến lúc đó họ quay sang nghi tôi hạ độc thì sao!"
Hắn hở dài: "Giới giải trí thâm trầm lắm, có không ít fan cuồng không não, mắc chứng hoang tưởng."
Tiết Kim Thị ném khăn giấy đã qua sử dụng vào thùng rác, vỗ vỗ tay rồi dựa vào lưng ghế sô pha, phong thái thoải mái: "Vậy bây giờ toàn bộ đoàn phim chỉ có tôi không phát sốt à?"
Khuôn mặt Phó Hoàn Vũ chợt đông cứng lại và hắn lờ mờ nhận ra rằng trong danh sách hình như không có.... Tiết Kim Thị.
Hắn sắc mặt ảo não đập vào lòng bàn tay: "Xong rồi..!"
Tiết Kim Thị sau khi đề cập đến nó xong thì cũng không nói thêm gì nữa. Căn bản cậu cũng không để tâm chuyện này.
Mặc dù nguyên chủ của thân xác này đã đi lấy vé đầu thai, nhưng Tiết Kim Thị từ khi chiếm giữ thể xác đã mang theo nhân quả, bây giờ linh hồn của cậu không thể hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể này. Cách tốt nhất để hoàn trả nhân quả có lẽ là đi theo quỹ đạo mà nguyên chủ đã theo hồi còn sống?
Làm một minh tinh... cậu sẽ có được năng lực của tín ngưỡng sao?
Tiết Kim Thị nheo mắt.
“Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi đây, ngày mai nhớ gọi người đến lắp đèn phòng cho tôi, ừm… Màu mè thì càng tốt, ngũ sắc ấy.” Nói rồi cậu đứng dậy đi về phòng.
Mặc dù không biết tại sao khẩu vị về màu sắc của lão đại lại như vậy, nhưng Phó Hoàn Vũ vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Kim Thị rất hài lòng.
Buổi chiều hôm nay, lúc cậu trở về nhà của nguyên chủ, vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng nhà toàn rác rưởi hôi thối tràn ra, chứa đầy đồ hộp lẫn đồ ăn nhanh, xung quanh mơ màng thấy cả ruồi nhặng bay tứ tung.
Chưa đầy một giây sau, Tiết Kim Thị đóng sầm cửa lại.
Phó Hoàn Vũ là kẻ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, tưởng tượng đến việc hai mắt mình còn có thể nhìn thấy quỷ thì đã hóa chân chó mời lão đại đến nhà mình mà trấn trụ.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh rằng ngôi nhà này chỉ có một mình mình sống, vô cùng to lớn rộng rãi, thông thoáng và có đầy đủ ánh sáng, đương nhiên có thể dùng bùa để thay thế cho tiền cho thuê.
Cũng không biết từ nào trong câu nói của hắn đả động được Tiết Kim Thị, cậu gật đầu đồng ý ngay lập tức, đem Phó Hoàn Vũ vui mừng suýt nữa nhảy dựng cả lên.
Ngày hôm sau, Tiết Kim Thị thức dậy, mở rèm cửa, tắt hết đèn tường rồi mới phi ra khỏi giường sau một giấc ngủ đầy thỏa mãn.
Thợ trang trí mà Phó Hoàn Vũ gọi cũng đã tới cửa, thấy Tiết Kim Thị đang đi ra, hắn liền cho thợ vào lắp đèn.
“lão đại. Anh xem thử xem ok chưa?” Phó Hoàn Vũ vui vẻ chỉ vào ngọn đèn trên mặt đất, vẻ mặt mãn nguyện.
"sáng sớm rời giường tôi đã đặc biệt đi chọn những ngọn đèn này đó, năm màu sắc sặc sỡ, bảo đảm anh sẽ thích!"
Tiết Kim Thị liếc nhìn nó, cũng không bình luận về việc nó trông có đẹp hay không, nhưng quả thật trông rất sáng sủa.
Cậu hài lòng gật đầu và nhận lấy ly sữa nóng mà Phó Hoàn Vũ đưa cho.
“Nhân tiện thì sáng nay tôi nhận được cuộc gọi từ giám đốc Vương.” lúc này Phó Hoàn Vũ mới đề cập đến chính sự.
"Tổ tiết mục hình như muốn thay nhà tài trợ."
Hắn lén lút tiến gần rồi thì thầm vào tai Tiết Kim Thị, nhưng sau khi bị đối phương ném cho một ánh nhìn lại lúng túng rụt đầu rụt cổ trở về, trầm giọng nói: "Nghe nói Hoàng Quan sắp phá sản rồi! Tối hôm qua đột nhiên có người xưng là nạn nhân chạy đi báo cảnh sát, nói rằng y đã bị ông chủ áp bức tiềm quy tắc trong thời gian dài, có rất nhiều bằng chứng được liệt kê, thậm chí bao gồm cả bằng chứng về việc lạm dụng ma túy của Tống Quan Sơn, chắc đến không thể chắc hơn được nữa."
Phó Hoàn Vũ thở dài một hơi: "Mặc dù trên mạng không có nhiều tin tức, nhưng việc Tống Quan Sơn bị bắt đi đã lan truyền khắp nơi, không ít người cảm thấy vui mừng vì nó."
"Tổ chương trình của chúng ta được tài trợ bởi Hoàng Quan. Bây giờ công ty của họ chắc chắn sẽ phá sản và việc rút vốn là điều sớm muộn sẽ sảy ra trong tương lai, nhưng tôi nghe được đạo diễn Vương nói Vân Thịnh sẽ rót vốn đầu tư."
Tiết Kim Thị đột nhiên trở nên kích động khi nghe thấy câu này của hắn, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói: "Vân Thịnh?"
Nhìn thấy sự quan tâm của cậu, Phó Hoàn Vũ lập tức nói: "Đúng vậy, Vân Thịnh! Đây là công ty lớn mạnh nhất trong ngành giải trí. Mười Hoàng Quan cũng không thể so sánh với một Vân Thịnh. Không ngờ Vân Thịnh lại đầu tư cho chúng ta."
“lão đại, anh không biết Vân Thịnh sao?” Phó Hoàn Vũ có chút ngạc nhiên khi nghe giọng điệu của cậu, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tiết Kim Thị nhấp một ngụm sữa, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới việc mình đã ký với Vân Thịnh."
Phó Hoàn Vũ: "** tôi ơi???"
Khi đạo viễn Vương nhận được tin tức từ Vân Thịnh truyền đến, không kìm nổi suy nghĩ vui mừng, cả người như muốn bay lên trời.
Mặc dù người mà Vân Thịnh cử đến để liên lạc với họ chỉ nói rằng phía họ quan tâm hạng mục này, nhưng đạo diễn Vương cũng rất nhanh chóng sắp xếp các thông tin liên quan về chương trình gửi cho phía bên kia.
Thư ký Liễu không hiểu lý do tại sao ông chủ lại cử mình đi tiếp xúc với cái trương trình tạp kĩ nhỏ bé này, nhưng với đạo đức nghề nghiệp xuất sắc đã giúp y gạt bỏ được sự nghi ngờ sang một bên và hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
Sau khi nhận được thông tin tư liệu đạo diễn gửi đến, y đem nó phân loại lại tử tế, một hồi sau khi xác nhận nội dung đã ổn mới tiến đến gõ cửa văn phòng chủ tịch.
"Mời vào."
Y mở cửa và đi vào.
Văn phòng chủ tịch Vân Thịnh ở tầng cao nhất của công ty, một người thôi nhưng chiếm dụng cả một tầng.
Cạnh bàn làm việc là một người đàn ông rất đẹp trai, khoác trên mình bộ vest được cắt may tỉ mỉ khéo léo. Khi anh ta ngước mắt lên liền kéo theo một trận sương lạnh giá, chiếc cằm cùng với đường nét sắc nhọn, áo sơ mi đóng gọn từng cúc, bộ dạng người sống chớ lại gần thoạt nhìn thập phần cấm dục.
Ngay khi thư ký Liễu mở cửa bước vào, ông chủ trực tiếp cắt lời của y.
"Cà phê dưới 50 độ, đổi cho tôi cốc khác."
"Bữa trưa hủy rồi. Tôi không thích nhà hàng do Từ Khắc Nguyên chọn."
"Cậu gọi điện nhờ quản gia mang giúp tôi cà vạt mới qua đây. Cái này dính đầu sợi chỉ."
"Ngoài ra" Yến Lai Triều gõ gõ ngón trỏ lên bàn, trong hai giây liền chuyển tầm mắt sang tài liệu trong tay thư ký Liễu.
"Cậu không cần báo cáo cho tôi về chương trình tạp kỹ này. Vấn đề tài chính thì tìm phòng tài vụ, báo cáo hướng đi là được rồi."
Người ngoài hoàn toàn không biết, nam ảnh đế mẫu mực của giới giải trí, ông chủ của Vân Thịnh, Yến Lai Triều tiên sinh ngoài mặt thì cấm dục cao lãnh, nhưng trong lòng lại chất chứa bao điều riêng tư, kiều khí vô cùng.
Vẻ mặt của thư ký Liễu không chút thay đổi, tập mãi cũng thành thói quen gật gật đầu: "Bữa tiệc mà chúng ta chủ động hẹn với anh Phùng của Đỉnh Phong Công Nghệ sẽ diễn ra vào buổi trưa. Tại nhà hàng Thanh Hạc Hiên mà ngài thường đến."
Yến Lai Triều thu hồi ánh mắt: "Thôi được rồi, không còn gì thì ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Thư ký Liễu vâng lời bước ra ngoài, lấy điện thoại ra truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.
Trong phòng làm việc, Yến Lai Triều điều khiển cho ghế xoay một nửa rồi móc điện thoại ra, mở giao diện liên hệ tên "Hoa Thiên Sư" trên WeChat.
Trong khung chat, hiển thị phía bên kia đang nhập tin mà trên màn hình chính là ảnh Yến Lai Triều đã gửi trước đó.
Trên hình là Tiết Kim Thị đang đi dạo với Phó Hoàn Vũ ở góc phố hôm nọ.
Yến Lai Triều phóng to bức ảnh, cẩn thận nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiết Kim Thị, lướt qua đôi môi đỏ như son của đối phương, ánh mắt ngưng lại.
Vào lúc này, Hoa Thiên Sư cuối cùng cũng trả lời lại một tin nhắn.
[Đúng vậy, tiểu bằng hữu này chết rồi, hẳn là lúc ra đi rất yên bình, mệnh số đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng hiện tại mệnh cách hắn đặc thù, có một màn sương trắng bao phủ lên số mệnh này, khiến người ta khó lòng nhìn được gì. Có bao nhiêu giỏi giang cũng không thấy rõ được đâu.]
Yến Lai Triều nheo nheo mắt, dụi ngón tay vào tấm ảnh vuốt ve một hồi sau đó rút tấm ảnh của chính mình ra và gửi qua.
[Vậy thì nhìn lại lần nữa, liệu hiện tại số mệnh của tôi có phải hay không cũng thay đổi. ]
Người bên kia đối diện với một hồi suy tư, tốc độ trả lời tin nhắn rất chậm, phải hơn nửa tiếng đồng hồ mới trả lời được.
[Đuôi lông mày của Yến tiểu hữu có thêm một vết sẹo mới phải không? Đó đúng là nét vẽ của thần rồi, vốn dĩ cậu có mệnh cách vi tử nhập mệnh cung, tuy phú quý nhưng lại không thể hưởng thụ, còn mang theo tà khí. Hiện giờ một bút phá sát, tử vi đã được nối lại.]
[Bây giờ Tử Vi nhập cung sẽ mang phúc khí, giải trừ xui xẻo, gặp được quý nhân, đường tài lộc hanh thông, gặp xui xẻo thì biến thành may mắn, vạn sự như ý sẽ thật sự ghé đến.]
Yến Lai Triều nhìn chằm chằm vào những dòng chữ cuối cùng và im lặng mỉm cười. Hy vọng là vậy đi.
[Tuy nhiên, tôi thấy gần đây vận đào hoa của cậu cũng đang tới gần, lại có quan hệ mật thiết với cao nhân phía trên. Nói hai người là duyên trời định, nhưng tôi lại thấy quẻ này sẽ khiến cậu sẽ tuyệt hậu đường con cái, thật kỳ lạ.]
Yến Lai Triều liếc nhìn Tiết Kim Thị trong bức ảnh và bật cười, đối tượng là một người đàn ông thì tuyệt hậu là đúng rồi còn gì nữa.
Tâm trạng anh rất tốt, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đã vui vẻ mà kêu thư ký Liễu tới.
Thư ký Liễu gõ cửa đi vào, đẩy cặp kính trên sống mũi: "Ông chủ Yến, xin hỏi ngài có gì phân phó! "
Yến Lai Triều hất cằm: "Để trống một chỗ trong chương trình tạp kỹ đó."
Thư ký Liễu gật đầu: "Không thành vấn đề. Bên trong đã có một người tên Tống Tử Thừa bị cảnh sát mang đi, bỏ trống một chỗ ngồi cố định. Ngài Yến muốn đem vị trí này cho ai?."
Yến Lai Triều hướng bàn tay to với khớp xương bén nhọn, ngón trỏ chỉ vào chính mình: "Tôi."
Khuôn mặt ưu tú của thư ký Liễu rốt cuộc cũng nứt ra: "Ngài có ý định tham gia một chương trình tạp kỹ?"
“Ừm.” Yến Lai Triều nhướng mày.
Thư ký Liễu hất ngón tay, nhưng rồi cũng phải gật đầu với vẻ mặt ủ rũ: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ thu xếp rồi thông báo cho đạo diễn bên kia rằng lịch trình của ngài đã kín. Ngài có muốn thay đổi thời gian quay không?"
Yến Lai Triều xua tay: "Không, hủy hết lịch trình phía sau đi. Từ tuần sau tôi muốn nghỉ đông."
Y nghiêng đầu dò hỏi: "Tổng thời gian nghỉ đông sẽ là bao lâu?"
Thư ký Liễu ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt vô cảm: "Nếu tính thêm những ngày nghỉ theo quy chế ban hành thì từ năm mười sáu tuổi đến giờ ngài chưa nghỉ phép bao giờ, nếu vậy ngài sẽ có một năm một tháng để nghỉ phép."
"Được rồi, chuẩn bị cho những người đó tiếp quản công việc của tôi trong vòng một năm một tháng."
Lúc này Yến Lai Triều mới nhớ ra mình vẫn là diễn viên: "Gọi người đại diện của tôi tới đây."
...
Editor: tự động mò đi tìm tình iu cơ à 😒
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương