Mân Côi
Chương 20
Hôm nay, Lâm Mân Côi không ở lại Lâm gia ăn tối, tức muốn no rồi, còn ăn tối gì. Cô ôm nỗi buồn không muốn về nhà, thậm chí cô cảm thấy nhà chẳng còn là nơi cho cô thoải mái nữa. Lâm Kiến Quốc thất vọng, lẽ nào cô không thất vọng sao? Cô là con gái ông ta nuôi nấng hai mươi mấy năm, nhưng ông ta thà tin Lâm Thanh Thiển, một người ngoài. Lâm Mân Côi hết sức tủi thân, dù không rơi nước mắt song dáng vẻ âm trầm, khiến Phương Hân Hỉ lấy làm lạ. "Sao thế? Mân Côi, ai chọc em hả?" Lâm Mân Côi không muốn kể chuyện xấu trong nhà ra ngoài, cố gắng tươi cười, cuối cùng lại bị đối phương phá vỡ. "Em không muốn cười thì đừng cười, cười khó coi quá. Thôi, tâm trạng kích động vậy, xem ra chị phải giới thiệu cho em tập yoga..." Phương Hân Hỉ đưa cho Lâm Mân Côi một chai nước, kéo cô ra khỏi phòng, "Nói đi, hôm nay tức giận chạy tới là do công việc hay do người nhà?" Lâm Mân Côi nghĩ, nếu Phương Hân Hỉ là chị gái của Phương Nhược Cuồng, mà Phương Nhược Cuồng dẫn cô tới đây, có lẽ ngay từ đầu Phương Hân Hỉ đã biết thân phận của cô. Huống chi, lúc này cô cần một người chỉ đường, đưa cô ra khỏi sự hỗn loạn. Lâm Mân Côi kể chuyện Lâm Thanh Thiển trước. Phương Hân Hỉ im lặng một hồi, nhàn nhạt mở miệng, "Cô bạn thân tốt nhất Trung Quốc của em diễn xuất giỏi ghê." Lâm Mân Côi tức đến đau dạ dày, "Bọn họ chiếm được tiên cơ, rõ ràng là một cặp đê tiện, giờ em phải bắt chẹt bọn họ thế nào đây? Chị Hân Hỉ, hiện tại ba em cũng không tin em..." Kỳ thực, cách xử lý của Lâm Kiến Quốc mới khiến Lâm Mân Côi thất vọng. Chẳng phải cha mẹ ai cũng bất chấp tin tưởng con gái mình à, huống chi cô đâu nói dối. "Chuyện này, chị nghĩ ba em, bạn em đều có một phần trách nhiệm, nhất là cô bạn thân của em, diễn xuất quá tốt, dựa theo thông lệ kẻ đê tiện sống không tồi ở cái thế giới này, cô ta hẳn lăn lộn rất giỏi... Bất quá... những thứ đó không quan trọng, loại người có lòng tự phụ quá cao này, đào hố tuy không dễ nhảy xuống, nhưng một khi nhảy xuống thì sẽ rất khó trèo lên..." Giọng điệu của Phương Hân Hỉ thản nhiên, song chẳng hiểu sao Lâm Mân Côi lại cảm thấy hơi run rẩy. "Chị Hân Hỉ?" "Sợ à?" Phương Hân Hỉ vỗ vai cô, "Em cũng thật là, chị xem mấy tấm ảnh kia của em, chụp không chuyên nghiệp gì cả, cần chị tìm một thám tử tư giúp em không? Đảm bảo chụp được cả kích thước bên dưới của bọn họ đấy." "Thật ư?" Lâm Mân Côi nửa tin nửa ngờ, Phương Hân Hỉ lại vỗ vai cô cam đoan, "Yên tâm, ở mặt này, chị tuyệt đối chuyên nghiệp. CÓ điều, trước tiên em cần học làm thế nào để đóng kịch giỏi, nhất là ở trước mặt kẻ đê tiện." Quả nhiên Phương Hân Hỉ là người chỉ đường giỏi cho cuộc đời Lâm Mân Côi, bọn họ vừa vận động vừa thảo luận. Cuối cùng Lâm Mân Côi quả quyết cảm thấy, so với Phương Hân Hỉ, cô đúng là quá non. Người muốn tốt phải đối mặt với khuyết điểm của mình, chứ không phải trốn tránh. Đối với cô, khuyết điểm là ngoại hình không đẹp, lại yếu đuối. Không chỉ riêng bản thân cô biết, mà Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển cũng biết điểm này. Do đó bọn họ nhất định cho rằng cô là kiểu người dễ bắt nạt, nếu bọn họ đã nghĩ như vậy, tại sao Lâm Mân Côi không thành toàn cho bọn họ chứ? Trong lúc đợi chứng cứ xác thực ra lò, giả vờ giả vịt, hai mặt, những thứ này đều do Lâm Thanh Thiển và Phương Tử Quân dạy cô. Có điều cũng không phải toàn là chuyện xấu. Một tháng rèn luyện, có lẽ vì trong lòng có động lực, nên Lâm Mân Côi gầy đi 10kg. Lại nói, hiện tại cô vẫn là em gái mập mạp, nhưng lại không còn hình dạng em gái mập mạp nữa, mà biến thành em gái mập mạp hơi thon thả. Ngay cả Phương Hân Hỉ cũng rất hài lòng về sự thay đổi của cô. Tối hôm ấy, Phương Hân Hỉ không cho cô về nhà, mà dẫn Lâm Mân Côi đi làm tóc, sửa lông mày, còn chọn cho Lâm Mân Côi vài bộ quần áo vừa người. Cuối cùng khi Lâm Mân Côi nhìn vào gương, tuy vẫn là cô gái đầy đặn nhưng rõ ràng duyên dáng hơn nhiều, cô thoáng không dám tin sờ sờ mặt mình. "Đây là em sao?""Đương nhiên rồi." Phương Hân Hỉ ôm cô từ phía sau, "Mân Côi, em phải nhớ kĩ, phụ nữ không sống vì đàn ông, mà sống vì bản thân mình. Cho dù trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ cũng không phải vì đàn ông, mà vì để mình vui vẻ. Cuộc đời ngắn vậy, mình vui vẻ mới quan trọng nhất." Hình như Lâm Mân Côi đã hiểu, bèn gật đầu, sau đó Phương Hân Hỉ đưa cô về. "Mân Côi, nhớ kỹ..." "Hả?" "Nhà họ Phương chúng ta đều là người bao che khuyết điểm, ai bắt nạt em, cứ nói cho bọn chị biết, ai làm em không thoải mái, chị cũng sẽ để cô ta sống không yên ổn." Không thể không nói, mặc dù Lâm Mân Côi biết có thể Phương Hân Hỉ chỉ an ủi cô mới nói thế, nhưng trong lòng vẫn ấm áp. Có lẽ, cô chính là một người như vậy, ở nơi này cảm nhận sự lạnh giá, ở một nơi khác cảm giác được sự ấm áp, trong lòng lại thăng bằng. Khi về nhà, Trương Ngọc đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Lâm Mân Côi duyên dáng đi tới, ánh mắt bà ta sáng lên nhưng nhanh chóng sầm mặt. "Tại sao trễ thế cô mới về? Còn cắt mái tóc lộn xộn gì đây?"Lời Trương Ngọc nói, Lâm Mân Côi có thể mặc kệ những nghĩ đến đóng kịch và thực lực đều quan trọng như nhau, cô bèn nhẫn nại. "Ăn cơm với bạn, tóc dài quá nên cắt luôn." "Ngắn vậy còn có dáng vẻ phụ nữ không?" Trương Ngọc hơi khó chịu, hôm nay Lâm Mân Côi làm bà ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Cô vừa bước vào, mặc một chiếc đầm sơ mi đơn giản, tóc ngắn gọn gàng, hiện ra cần cổ thon dài, hở phần đùi trắng noãn trơn mịn. Nhưng cho dù là thế, vịt con xấu xí mãi mãi là vịt con xấu xí, làm sao cũng không thể biến thành thiên nga. Còn nữa, cô chưa nhận lương mà, có phải cô lấy tiền của Tử Quân nhà bà ta đi phá của không? Trương Ngọc càng nghĩ càng khó chịu, đang muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy bóng lưng Lâm Mân Côi đã có đường cong, bỗng dưng nhớ đến lời Phương Tử Quân mới dặn dò, lại cố nhịn cục tức kia. "Ngày mai tôi phải về quê một chuyến." Trương Ngọc nói. "Vâng, mẹ đi thong thả." Lâm Mân Côi cũng không ngẩng đầu, nói. Trương Ngọc hừ lạnh, "Tử Quân sắp về rồi, tốt nhất cô nhớ cho kỹ, cô là vợ nó, người phụ nữ của nó, không được giống như một ả đàn bà buông thả, suốt ngày muộn trật trờ mới mò về." Trương Ngọc còn nói dong nói dài gì đó, Lâm Mân Côi lại tách một tiếng bật tivi. Chương trình trên tivi phát ra tiếng cười ha ha nhanh chóng át cả tiếng Trương Ngọc. Trương Ngọc tức giận nghiến răng, ngay cả dạ dày cũng đau, bà ta xiết chặt tay, đọc thầm hai tiếng Phương Tử Quân, cuối cùng không thể nhịn được bỏ về phòng. Khóe mắt Lâm Mân Côi thấy bộ mặt nín nghẹn của Trương Ngọc, tâm trạng rất tốt. Vừa vặn Trương Ngọc đi cũng hay, bởi cô có chuyện quan trọng muốn kết thúc với Phương Tử Quân. Sáng thứ bảy, Phương Tử Quân phong trần mệt mỏi về tới nhà.Lâm Mân Côi đuổi Trương Ngọc đi, in lại các bức ảnh Thẩm Tường gửi qua điện thoại cho cô, từng bức ném trên mặt bàn, chờ ngả bài với Phương Tử Quân. Thật ra, cô biết hôm nay sẽ thất bại. Bất quá...Nhớ tới lời Phương Hân Hỉ nói, tìm đường sống trong chỗ chết, Lâm Thanh Thiển đã làm được, cô cũng có thể làm được. Phương Tử Quân trở về, nhìn thấy ảnh chụp trên bàn hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, không có chút hoảng loạn nào. Ngược lại nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, chẳng biết xấu hổ nhích lại gần. "Bà xã cục cưng, hôm nay em rất xinh đẹp... aizz... có phải em gầy đi không? Có phải nhớ anh đến phát gầy không?" Nhớ cái đầu anh. Lâm Mân Côi cười lạnh trong lòng, nét mặt cũng khó coi. "Phương Tử Quân, bây giờ anh còn định kéo đông kéo tây với tôi à... Lâm Thanh Thiển đã nói hết rồi, hai người đã lăng chạ với nhau từ lâu." "Vợ à... bà xã..." Phương Tử Quân thoáng nhìn ảnh chụp, tuy trong hình chỉ có hai người họ, nhưng không có tấm nào cực kỳ thân mật cả, cùng lắm cũng chỉ là đỡ Lâm Thanh Thiển thôi. Phương Tử Quân hắn không phải kẻ ngu, mặc dù ở thành phố Tô xa xôi song cũng sợ bị tóm nhược điểm, nên hiếm khi ở bên ngoài thân mật với Lâm Thanh Thiển. Cũng may, lần này đã giúp hắn rất nhiều. "Bà xã... em yêu..." Phương Tử Quân ngồi sang. Ôi, Lâm Mân Côi một tháng không gặp, gầy đi không ít. Đừng nói cắt tóc mới, mà khuôn mặt cũng thon hẳn, cặp mông đầy đặn trắng nõn trái lại có mấy phần mê người. Phương Tử Quân nuốt nước miếng một cái, nhìn gương mặt tức giận của Lâm Mân Côi, lại mềm giọng, "Được rồi được rồi... bà xã, anh xin thẳng thắn để được khoan hồng... Lâm Thanh Thiển có chút hứng thú với anh... nhưng bà xã đại nhân ơi, thể xác và tinh thần anh đều là của em... Chỉ có cảm giác với em, những người phụ nữ khác sao anh để vào mắt được..." Trong lòng Lâm Mân Côi cả kinh muốn hộc máu, âm thầm hít sâu vài hơi mới có thể bình ổn cảm xúc muốn rít gào, cô cố ý âm trầm hỏi Phương Tử Quân một câu, "Người ta là đại mỹ nhân xinh đẹp đấy, anh không động lòng à?" Phương Tử Quân nắm tay Lâm Mân Côi, mập mờ vuốt ve, "Có đóa hoa hồng xinh đẹp như em rồi, sao anh còn để mắt tới những phụ nữ khác chứ. Lâm Thanh Thiển có vài phần nhan sắc, nhưng em không biết chồng em chỉ thích khẩu vị như em ư, mập mạp, ôm đáng yêu, vuốt đã..." Phương Tử Quân làm bộ muốn sáp tới hôn Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi sợ đến mức đen mặt, đẩy Phương Tử Quân ra, hừ một tiếng. "Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao? Bớt nói đi... Đàn ông các anh chẳng có ai tốt hết..." Giọng Lâm Mân Côi mềm mại hẳn, rốt cuộc Phương Tử Quân là người lăn lộn trong tình trường, lập tức biết Lâm Mân Côi mềm lòng rồi, bèn ôm cô dỗ một trận vừa cục cưng vừa bảo bối, rồi đưa cho Lâm Mân Côi đặc sản ở thành phố Tô, còn có quần áo đặc biệt mua cho Lâm Mân Côi. Mặc dù lớn hơn một số nhưng nhìn giá cả trên nhãn hiệu, Lâm Mân Côi miễn cưỡng nhận. Chẳng qua cô vẫn giả vờ không để ý tới Phương Tử Quân, cô nhớ lời Phương Hân Hỉ nói, đợi cặp đê tiện Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển này buông lỏng, nhất định sẽ bắt tại trận. Đến lúc đó có chứng cứ đầy đủ, Lâm Kiến Quốc không muốn tin cũng không được. Tối nay, Phương Tử Quân thấy Lâm Mân Côi trở nên duyên dáng, hiếm khi muốn bổ nhào vào cầu hoan. Nhưng đều bị Lâm Mân Côi đá xuống giường, bày tỏ, cô còn chưa tha thứ cho hắn đâu. Xem ra, Phương Tử Quân đúng là không có chút hứng thú với thân thể cô, bị đá hai lần, cuối cùng bất mãn nằm trên ghế salon. Lâm Mân Côi giả vờ ngủ, quả nhiên chốc lát sau, Phương Tử Quân sột soạt ngồi dậy. "Ừ... cục cưng, chiêu này của em thông minh thật... cô ta thực sự không dám ầm ĩ với anh... Ừ... Anh cũng yêu em... Đúng... trong khoảng thời gian này chúng ta phải im ắng... Anh thấy cô ta vẫn còn hơi nghi ngờ... Ừ... Anh biết rồi... Cục cưng... Anh nhớ em, em có nhớ anh không?" Giọng Phương Tử Quân không lớn, hắn tự cho rằng mình hiểu Lâm Mân Côi, biết sau khi cô ngủ thì sét đánh cũng không dậy, nên mới yên tâm to gan ngọt ngào mập mờ với Lâm Thanh Thiển. Lâm Mân Côi ghê tởm muốn nôn, ghi muốn lao ra tát cho gã đàn ông kia một bạt tai, giọng nói của Phương Tử Quân bỗng nhiên trầm xuống, mập mờ hẳn. "Cục cưng, em có muốn anh không..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương