Ăn trưa xong, Cố Văn Triều trở về đi làm, Trì Dữ cố ý bảo chú Triệu về căn nhà bên bờ sông trước, cậu muốn mang chậu hoa loa kèn đỏ về nhà cũ của Cố gia.
Gần đây Trì Dữ có nhiều việc, hủy hợp đồng, lên kế hoạch thành lập phòng làm việc, cậu không thể chăm sóc Pi Pi, đành phải ở lại nhà cũ thêm một thời gian.
Hoa loa kèn đỏ có thời gian nở ngắn, không mang về, Trì Dữ thật sự sợ bỏ lỡ.
"Hoa này khá đẹp," Diệp Uyển Thanh đã xem livestream, biết nguồn gốc của chậu hoa này, nhìn chậu hoa nở rộ, bà nói: "Không có lá cây, độc nhất vô nhị, rất hợp với tên của nó."
"Vâng, chỉ có một mình nó nở rộ, độc chiếm vẻ đẹp."
Trì Dữ rót một chút nước, đặt chậu hoa ở sân thượng tầng 3 để đón ánh sáng.
Buổi chiều nhận được tài liệu khác mà Tống Hiểu gửi đến, là tài liệu mà luật sư Hàn yêu cầu thu thập, Trì Dữ xem qua, chuyển tiếp chúng cho luật sư Hàn.
[Trì Dữ: Chị, vất vả rồi.]
[Tống Hiểu: Khách sáo gì chứ, khi nào cậu đến nói chuyện hủy hợp đồng?]
[Trì Dữ: Chị, chị nộp đơn xin nghỉ việc trước rồi em sẽ đi hủy hợp đồng, để công ty bên đó không làm khó chị. Chờ chị được phê duyệt nghỉ việc, em sẽ đi nói chuyện hủy hợp đồng.]
[Tống Hiểu: Được, chị đã in xong rồi, lát nữa sẽ đi tìm chị Minh.]
[Trì Dữ: OK. Em đi tìm văn phòng làm việc trước đây.]
Nói chuyện xong với Tống Hiểu, Trì Dữ cầm máy tính xuống tầng, ngồi bên bàn trà, vừa tìm văn phòng làm việc thích hợp, vừa chơi với Pi Pi.
"Con trai, kỳ nghỉ hè dài thế này, con có muốn học thêm một môn năng khiếu nào không? Ba sẽ tìm thầy giáo đến dạy con nhé?" Trì Dữ hỏi con trai Pi Pi.
Pi Pi đang say mê vẽ tranh, ngước mặt lên hỏi lại: "Môn năng khiếu là gì hả ba?"
Trì Dữ giải thích: "Ví dụ như vẽ tranh, học piano hay violin chẳng hạn?" Cậu cố làm động tác kéo đàn violin để Pi Pi dễ hình dung: "Trước đây ba từng đưa con đến lớp học thử rồi mà. Con có nhớ cái đàn kẹp trên vai không?"
Pi Pi ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: "À, cái đó hả... Chán lắm, con không thích đâu."
"Vậy Pi Pi thích làm gì nào?" Diệp Uyển Thanh bưng ra một đĩa trái cây đặt lên bàn, nói: "Bà sẽ tìm thầy cho con."
Pi Pi gãi đầu: "Con không biết nữa, con chỉ thích chơi thôi."
Trì Dữ và Diệp Uyển Thanh nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Diệp Uyển Thanh hỏi Trì Dữ: "Trước đây con đã cho thằng bé học thử những gì rồi?"
Trì Dữ bẻ ngón tay đếm: "Violin, piano, đàn tranh, nhị hồ, thư pháp, hội họa, nhảy múa... Thằng bé đều không có hứng thú."
Diệp Uyển Thanh thở dài. Trì Dữ quay sang hỏi bà: "Mẹ, Văn Triều hồi nhỏ học những gì ạ?"
Diệp Uyển Thanh mỉm cười nhớ lại: "Văn Triều học Taekwondo, piano và đấu kiếm. Tính thằng bé hồi nhỏ đã trầm tính rồi, nó tự chọn piano, còn Taekwondo và đấu kiếm thì bs nó yêu cầu học để tự vệ."
"Ồ," Trì Dữ gật gù: "Vậy Pi Pi cũng nên học một môn võ để phòng thân nhỉ?"
"Đúng vậy, nên học thì hơn. Nhưng thằng bé còn nhỏ, một hai năm nữa học cũng được." Diệp Uyển Thanh nói.
Trì Dữ lại băn khoăn: "Con chỉ lo thằng bé chẳng có hứng thú với cái gì cả, không biết phải làm sao."
Đột nhiên, Pi Pi ngẩng đầu lên: "Ba ơi, hôm nay mình đi bơi nữa không?"
Trì Dữ chớp mắt: "Con thích bơi lội à?"
"Vâng, thích lắm ạ."
"Được rồi, vậy mục tiêu hè này là biết bơi nhé! Nhưng bây giờ trời còn nắng quá, đợi một lát nữa rồi đi."
Trì Dữ quay lại nói với Diệp Uyển Thanh: "Mẹ ơi, tối nay con và Văn Triều có hẹn ăn tối, nên sẽ không về nhà ăn cơm ạ."
"Được rồi."
Trì Dữ dành thời gian xem xét vài văn phòng làm việc, lưu lại những cái ưng ý. Sau đó, cậu dẫn Pi Pi đi bơi một giờ, tắm rửa xong rồi cùng chú Triệu đến điểm hẹn ăn tối.
Trì Dữ chờ một lúc thì Cố Văn Triều đến. Hai người cùng nhau đi lên. Lâm Cảnh và bạn học cũ của anh ấy đã có mặt.
"Này, lão Cố, đến rồi đấy à," Lâm Cảnh đứng dậy chào Cố Văn Triều, rồi ánh mắt anh ấy sáng lên khi nhìn thấy Trì Dữ. "Chào anh dâu, tôi là Lâm Cảnh, bạn thân của lão Cố."
Trì Dữ bắt tay anh ấy, nhướng mày khi nghe cách Lâm Cảnh xưng hô: "Chào anh, tôi là Trì Dữ. Tôi thường nghe Văn Triều nhắc đến anh."
"Thật hả? Cậu ta có nói xấu tôi không đấy?" Lâm Cảnh liếc nhìn Cố Văn Triều nói.
Trì Dữ cười: "Không hề, anh ấy nói hai người lớn lên cùng nhau, là anh em tốt, rất trượng nghĩa."
Cố Văn Triều nhìn cậu, biết rằng tài nói dối của Trì Dữ lại thêm một tầng cao mới. Trì Dữ nháy mắt với anh.
Lâm Cảnh cười ha hả, rất vui vẻ: "Lão Cố, anh dâu, tôi giới thiệu một chút. Đây là người anh em tốt của tôi thời đại học, Hồ Duệ, hiện là Tổng Giám đốc Điều hành khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn Tân Lan."
Lâm Cảnh giới thiệu hai bên với nhau: "Lão Hồ đây Cố Văn Triều, tôi không cần giới thiệu nữa nhỉ? Còn đây là Trì Dữ, diễn viên nổi tiếng trong tương lai của chúng ta."
Trì Dữ bắt tay Hồ Duệ: "Chào Hồ tổng, nghe danh từ lâu."
"Trì lão sư gần đây nổi tiếng quá, ngày nào tôi cũng thấy anh trên mạng." Hồ Duệ cười nói.
"Ha ha, cũng tạm thôi." Trì Dữ không quá khiêm tốn trước mặt Hồ Duệ, vì hợp đồng quảng cáo sắp tới mà. "Thứ Sáu tuần sau, tôi có một chương trình 'Diễn Viên' được phát sóng. Tôi đến làm khách mời hỗ trợ diễn xuất. Hồ tổng có thời gian thì xem nhé."
"Ồ, là chương trình về diễn xuất đang rất hot gần đây phải không?" Hồ Duệ hỏi.
Trì Dữ gật đầu: "Vâng, chính là chương trình đó."
Hồ Duệ cười nói: "Vậy thì tôi nhất định sẽ chú ý."
Lâm Cảnh thấy mọi người đứng nói chuyện, liền nói: "Đứng đứng nói nữa, ngồi xuống thôi."
Sau khi mọi người đã yên vị, Lâm Cảnh đưa thực đơn cho Cố Văn Triều và Trì Dữ: "Tôi và lão Hồ đã gọi một ít rồi. Hai người xem có muốn gọi thêm gì không. Anh dâu thích ăn khẩu vị gì?"
Trì Dữ xoa tay, định nói thì Cố Văn Triều lên tiếng: "Khẩu vị của em ấy cũng giống tôi."
Lâm Cảnh nghe vậy, nhướng mày: "Vậy thì cậu xem mà gọi. Hai người ăn uống thật tiện, khẩu vị giống nhau, không phải đau đầu chọn món. Mỗi lần tôi đi ăn với em trai và chị gái, lại thấy khó chịu. Nó gọi món nó thích, tôi gọi món tôi thích, chị tôi lại gọi hai món khác nữa. Ba người ăn mà như nước sông không phạm nước giếng."
Mọi người cùng bật cười. Nhờ sự hoạt náo của Lâm Cảnh và sự khéo léo của Trì Dữ, bữa tối diễn ra rất hòa hợp.
Cố Văn Triều thấy Trì Dữ giao tiếp rất tốt, không cần mình phải hỗ trợ, anh chỉ ngồi yên lặng lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại vài câu, để Trì Dữ phát huy.
Suốt bữa ăn, hai người không hề nhắc đến chuyện quảng cáo. Đến cuối bữa, Hồ Duệ chủ động đề cập.
"Trì lão sư, tôi nghe lão Lâm nói, con của anh rất thích uống sữa Tân Lan phải không?"
Trì Dữ gật đầu. Sức uống của cậu không tốt lắm, nhưng vẻ ngoài lại không dễ đỏ mặt, nên mọi người thường nghĩ cậu uống rất được. Đêm nay cậu uống khá nhiều, đầu hơi choáng, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo: "Vâng, Pi Pi từ lúc sinh ra đã uống sữa Tân Lan, từ sữa bột công thức cho trẻ sơ sinh đến sữa bột tăng trưởng cho trẻ em, thằng bé rất thích."
Hồ Duệ nghe vậy, rất vui vẻ, cười nói: "Thật vinh hạnh. Hiện tại sữa bột tăng trưởng của Tân Lan cũng đang tìm người đại diện mới. Không biết chúng tôi có vinh hạnh mời anh và con trai làm người đại diện không?"
"Đó là vinh dự của tôi và Pi Pi," Trì Dữ đứng dậy nâng ly, cười nói: "Cảm ơn Hồ tổng đã cho chúng tôi cơ hội này, rất vui được hợp tác."
Hồ Duệ cũng đứng dậy chạm ly: "Rất vui được hợp tác."
Thế là hợp đồng quảng cáo đã được chốt.
Ăn xong, Hồ Duệ có điện thoại nên rời đi trước. Lâm Cảnh rủ Cố Văn Triều và Trì Dữ đi quán bar, nhưng Cố Văn Triều thấy Trì Dữ đã uống không ít nên từ chối.
"Chúng tôi phải về rồi, em ấy không tiện đi quán bar. Cậu uống ít thôi, tự kiềm chế một chút." Cố Văn Triều nói.
"Được, tôi đi chơi một vòng rồi về." Lâm Cảnh gật đầu, vỗ vai Cố Văn Triều rồi nói với Trì Dữ: "Anh dâu, người anh em tốt này của tôi giao cho cậu đấy. Yên tâm, nhân phẩm của cậu ta rất tốt, cậu đã chọn đúng người rồi."
"Tôi biết," Trì Dữ cười gật đầu, nhìn Cố Văn Triều nói: "Tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy."
Cố Văn Triều chỉ biết im lặng.
Lâm Cảnh cười lớn, giơ ngón cái lên với Trì Dữ. Sau một đêm tiếp xúc, anh ấy thấy Trì Dữ là một người rất thú vị, không hổ là người mà Cố Văn Triều để ý.
"Được rồi, đi thôi." Cố Văn Triều thấy tài xế của Lâm Cảnh đã đến, nói: "Hôm khác mời cậu ăn cơm."
Lâm Cảnh: "Đừng quên dự án của tôi đấy."
"Biết rồi."
Cố Văn Triều nắm tay Trì Dữ lên xe, chú Triệu lái xe chở hai người về nhà. Cả hai đều uống khá nhiều rượu, nhưng Cố Văn Triều tửu lượng tốt nên vẫn còn rất tỉnh táo.
Trì Dữ thì đã chếnh choáng, mặt chỉ hơi hồng. Cậu dựa vào ghế, mở cửa sổ để hít gió cho tỉnh rượu.
"Đừng mở, dễ đau đầu lắm." Cố Văn Triều đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một khe nhỏ.
Trì Dữ quay đầu nhìn anh, đôi mắt nhìn Cố Văn Triều một cách thẳng thắn, hơi mơ màng.
Cố Văn Triều khựng lại, nhận ra tửu lượng của Trì Dữ không tốt, anh nhíu mày: "Có khó chịu không? Có muốn uống nước không?"
Trì Dữ lắc đầu, từ từ lại gần, tựa đầu lên vai Cố Văn Triều, ôm lấy tay anh và khẽ gọi: "Ông xã."
"Ừm." Cố Văn Triều đáp.
Trì Dữ dụi má vào vai anh, nói: "Em hơi chóng mặt."
"Nằm xuống đi," Cố Văn Triều vỗ vỗ chân: "Tôi xoa bóp cho em."
Trì Dữ nằm lên đùi Cố Văn Triều, ngước mắt nhìn anh.
Cố Văn Triều cúi đầu, hai người nhìn nhau hai giây. Sau đó, anh đưa tay che đôi mắt đang nhìn mình: "Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, sắp về đến nhà rồi."
Trì Dữ kéo tay anh xuống, dụi má vào lòng bàn tay anh, rồi xoay người nằm nghiêng, ôm lấy eo Cố Văn Triều, nhắm mắt lại.
Cố Văn Triều khẽ thở dài. Anh đưa tay lên đầu Trì Dữ, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.
Chiếc xe dừng trước cửa nhà cũ. Chú Triệu nhìn qua gương chiếu hậu thấy Trì Dữ đã ngủ, liền xuống xe mở cửa cho Cố Văn Triều. Cố Văn Triều bế Trì Dữ ra khỏi xe.
Diệp Uyển Thanh nghe thấy tiếng động, ra mở cửa. Thấy Trì Dữ đang nằm trong vòng tay con trai, bà hỏi: "Ngủ rồi à?"
"Vâng." Cố Văn Triều bế cậu vào nhà.
"Chắc uống rượu rồi. Trong bếp có canh giải rượu, lát nữa cho nó uống một chút, không thì mai sẽ đau đầu đấy."
"Vâng, mẹ đi ngủ sớm đi ạ."
Cố Văn Triều bế Trì Dữ về phòng, đặt cậu lên giường.
Trì Dữ mở mắt to: "Ông xã?"
"Ừm. Em ngủ tiếp đi. Tôi đi lấy canh giải rượu cho em." Cố Văn Triều dặn dò rồi xuống lầu.
Khi anh quay lại, không thấy Trì Dữ trên giường. Đèn phòng tắm sáng, có tiếng nước chảy.
Cố Văn Triều đặt bát canh giải rượu xuống, đi đến gõ cửa phòng tắm, nhíu mày hỏi: "Trì Dữ? Em đang tắm à?"
Bên trong không có tiếng trả lời, tiếng nước quá lớn. Cố Văn Triều lo lắng, đứng chờ ở cửa.
Vài phút sau, tiếng nước dừng lại. Anh bỗng nghe thấy một tiếng "phanh", rồi tiếng Trì Dữ kêu đau.
"Làm sao vậy?" Cố Văn Triều xoay tay nắm cửa. Cửa không khóa, anh lao vào: "Em có bị ngã không?!"
Vừa vào cửa, đập vào mắt anh là một thân hình trắng nõn.
Cố Văn Triều sững người.
Trong phòng tắm, Trì Dữ đang khom lưng, trên người tr*n tr** chưa kịp mặc quần áo. Cậu một tay đỡ cửa kính, tay còn lại ôm lấy cẳng chân trái. Thấy Cố Văn Triều bước vào, cậu ngước đầu lên, đôi mắt ngấn nước, ấm ức nói: "Ông xã, em va vào cửa kính, đau quá."
Cố Văn Triều khựng lại, ánh mắt lướt qua cơ thể Trì Dữ rồi nhanh chóng rời đi, nhưng chỉ vài giây sau lại không kìm được mà nhìn lại, yết hầu anh lên xuống liên tục.
Anh ho nhẹ một tiếng: "Em... em mặc quần áo vào đã."
Anh cầm lấy khăn tắm trên giá, lau qua loa cho Trì Dữ, rồi lấy áo ngủ mặc cho cậu, sau đó bế cậu ra ngoài.
Trì Dữ mơ màng được đặt lên giường, muốn ngủ lắm nhưng chân lại rất đau.
Cố Văn Triều ngồi xổm xuống xem cẳng chân trái của cậu. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết bầm tím, nhìn rất chướng mắt.
"Đợi đã, tôi đi lấy thuốc bôi cho em." Cố Văn Triều đứng dậy, đưa bát canh giải rượu trên bàn cho cậu: "Em uống canh này đi."
"Vâng." Trì Dữ ngoan ngoãn nhận lấy và uống cạn.
Một lát sau, Cố Văn Triều cầm dầu thuốc trị chấn thương quay lại. Anh ngồi lên giường, đặt cẳng chân Trì Dữ lên đùi mình, đổ dầu ra lòng bàn tay, xoa hai tay vào nhau cho nóng lên, rồi một tay nắm lấy bắp chân Trì Dữ, tay kia ấn vào vết bầm để xoa bóp.
"A..." Trì Dữ hít một hơi lạnh.
"Đau hả?" Cố Văn Triều ngước mắt hỏi.
"Vâng." Trì Dữ tựa vào đầu giường, đáng thương nhìn anh: "Ông xã, anh nhẹ tay thôi."
Cậu rất buồn ngủ, giọng nói nhỏ nhẹ, mơ hồ, mang theo chút nũng nịu và ấm ức.
Cố Văn Triều cúi mặt, yết hầu lên xuống, giọng khàn khàn: "Phải xoa cho tan thì mới mau lành được."
"Vâng."
Cố Văn Triều liếc nhìn cậu, trong lòng mềm đi vài phần. Anh cúi xuống nhìn cẳng chân trước mặt, cảm giác khi nắm trong tay rất tốt, các ngón tay không khỏi siết chặt lại.
Xoa bóp nhẹ nhàng vài phút, Cố Văn Triều dừng tay: "Được rồi, sáng mai dậy xoa thêm lần nữa nhé, sau này cẩn thận hơn một chút."
Anh ngước lên, thấy Trì Dữ đã dựa vào đầu giường ngủ mất rồi, tóc vẫn còn ẩm ướt chưa được sấy khô.
Cố Văn Triều thở dài, đi rửa tay, cầm máy sấy tóc, ôm cậu vào lòng sấy khô tóc, rồi đặt cậu nằm thẳng lại.
Nhìn người trước mắt đang ngủ mà mày vẫn nhíu lại, Cố Văn Triều đưa tay xoa xoa, rồi không nhịn được cúi xuống, hôn lên giữa trán cậu.
