Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Chương 46: Âm Mưu Của Thẩm Diễm Hồng
Cẩm Nhiên ra vẻ trưởng thành đáp: “Chị là trẻ lớn, đã không còn chơi đồ chơi nữa rồi.”Đoàn Đoàn nghiêng đầu, suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó cậu bé băn khoăn hỏi: “Vậy em chia đồ ăn vặt cho chị nha?”“Cái này thì được.” Cẩm Nhiên nói xong tự cười phá lên.Ông Thẩm bế Đoàn Đoàn lên, ông cười nói:“Con đừng nghe chị Ny Ny nói dối, giờ chúng ta đi thôi, về đến nhà thì con phải giải thích rõ ràng cho người nhà biết cô chú là người tốt, thấy con thì ra tay giúp đỡ bất phân giàu nghèo, chứ đừng để họ hiểu lầm cô chú với chị lừa bán con đấy nhé.”Cẩm Nhiên thật khâm khả năng nhảy số này của ba cô, đến cả chuyện này mà cũng tính đến được…Khoan đã… Tình tiết này, hình như trong sách có nhắc tới.Cốt truyện nói có một bé trai bị bảo mẫu cấu kết với bọn buôn người lừa bán.Đầu tiên là bảo mẫu giả bộ làm lạc đứa bé, sau đó bọn buôn người mượn cơ hội nói dẫn cậu bé đi tìm người nhà, nhưng sau đó bọn chúng đã bị nam nữ chính cơ trí bắt bài.Nào ngờ bé trai này lại là cháu trai của trưởng huyện, từ đó cuộc sống của nam nữ chính bắt đầu trở nên thuận lợi.Nhưng bây giờ cơ duyên này đã bị cô cắt mất rồi, cũng chẳng phải cô chủ động làm vậy đâu, là cơ duyên tự chủ động tìm tới cô thôi.Cẩm Nhiên nhìn Đoàn Đoàn trong lòng ông Thẩm đang long lanh mắt nhìn cô.Cẩm Nhiên mỉm cười, chỉ cần cậu bé không sao là tốt rồi, còn cơ duyên gì đó không quan trọng.Nhưng lũ buôn người kia thì hơi khó giải quyết đấy.Bên này Thẩm Diễm Hồng và nhóm thanh niên trí thức vừa tán dóc vừa đi tới chợ.Vương Đại Lệ cũng không xiên xỏ gì, mà ngược lại còn tươi cười hồn nhiên đùa giỡn với mọi người, dọc đường đi cũng coi như là hòa nhã.Hôm nay Thẩm Diễm Hồng tới là có mục đích của riêng mình.Cô ta nhớ rõ kiếp trước cháu trai của trưởng huyện bị bắt cóc, ai dè nhà trưởng huyện là chỗ có tiếng, bọn họ đã dùng rất nhiều mối quan hệ để tìm người.Tuy rằng cuối cùng đã tìm được đứa bé, nhưng bởi vì bị dùng thuốc ngủ quá liều nên đứa trẻ trở nên ngốc nghếc, chẳng bao lâu sau nhà trưởng huyện cũng rời khỏi nơi này.Cô ta nghĩ nếu bản thân nhạy bén tí thì có thể cứu được cháu trai của trưởng huyện trước bọn buôn người, thế thì chẳng phải cô ta chính là ân nhân của cả nhà trưởng huyện, muốn gì có đó sao?Sau đó để xem nhà họ Thẩm còn ai dám xem thường cô ta không, hơn nữa Mạnh Phàm cũng sẽ xem trọng cô ta hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương