Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

Chương 44



Edit: Avwa

Nguyên Khê vừa mới ấn xác nhận, âm thanh thông báo của hệ thống đã vang lên: “Thuật thanh khiết đã đạt cấp hai, vật phẩm khen thưởng: Chổi lông gà ưa sạch sẽ.”

...Chổi lông gà? Lại còn ưa sạch sẽ?

Nguyên Khê chớp chớp mắt, cố nhịn cảm giác muốn kháy của mình lại, quyết định xem kết quả trước rồi mới tính có định khịa chết mọe hệ thống hay không.

Như bình thường thì vật phẩm khen thưởng sẽ được bỏ vào túi đồ, à, bây giờ nên gọi là rương gỗ.

Nguyên Khê mở rương gỗ ra, vừa nhìn đã thấy chiếc chổi lông gà ưa sạch sẽ này này trong một ô chứa đồ, nhìn thoáng qua xung quanh thấy không có ai, cậu bèn lấy chiếc chổi lông gà ra.

Bề ngoài chiếc chổi lông gà này trông cũng khá bình thường, không khác mấy loại chổi lông gà Nguyên Khê từng gặp trước kia là bao. Chỉ là trông nó nhỏ hơn nhiều, chiều dài chỉ tầm cẳng tay người lớn, cũng chỉ to cỡ cánh tay, trái lại lông chổi rất bồng bềnh mềm mại.

Nguyên Khê vỗ một cái lên chiếc chổi lông gà, máy giám định đã được hợp nhất với tay cậu từ trước phát huy tác dụng: Chổi lông gà ưa sạch sẽ, nhẹ nhàng lướt qua, sạch mọi vết bẩn.

Miệng Nguyên Khê giật giật, ê máy giám định, tao biết mày và chổi lông gà được sản xuất từ cùng một xưởng, nhưng cũng không cần quảng cáo mời chào cho nó nhiệt tình vậy chứ...

Nhưng Nguyên Khê cũng không thất vọng, dù mấy chuyện hệ thống làm không đáng tin lắm, nhưng nói thật thì đồ nó cung cấp thật sự thần kỳ.

Nguyên Khê cầm lấy chiếc chổi lông gà, quan sát hồi lâu, cuối cùng quyết định thử một lần xem có hiệu quả gì.

Cân nhắc đến tính thích sạch sẽ của chổi lông gà, nhất là lông còn rất mới rất bồng bềnh, nên Nguyên Khê không dùng nó để quét đống lòng cá trên đất kia mà mang nó về, quét qua một vòng trên bàn.

Nhà Nguyên Khê thường xuyên được quét dọn, nhưng vì ở trong trang trại, xung quanh toàn ruộng đất, khi gió thổi sẽ khó tránh khỏi mang theo một chút bụi bặm, những cây trồng nông nghiệp đó dù sao cũng không giống cây gỗ, có thể ngăn gió bụi. Vậy nên khi mở cửa sổ một thời gian sẽ có chút bụi bặm.

Nguyên Khê chỉ vừa nhẹ nhàng quét qua, chiếc bàn đọc sách phủ chút bụi ngay lập tức sáng bừng hẳn lên....

Cậu chớp mắt, không khỏi cảm thấy vui vẻ, cúi xuống quan sát cẩn thận, ngay cả vết ố rất khó tẩy trên bàn cũng nhẹ nhàng biến mất chứ đừng nói là bụi.

Chẳng lẽ máy giám định không quảng cáo lố? Thật sự là nhẹ nhàng lướt qua, sạch mọi vết bẩn sao?

Nguyên Khê bắt đầu hứng thú, lần này cậu chuyển sang bãi chiến trường trong phòng bếp, chịu trận đầu tiên là máy hút mùi và mặt bếp mà bình thường khó dọn dẹp nhất. Dù từng nghe nói phòng bếp chỉnh thể Liên bang đã cao cấp đến mức xuất sắc tuyệt vời, nhưng ở hành tinh lạc hậu như sl thì phòng bếp bày trí không khác Trái Đất là bao. Chỉ là máy hút mùi sẽ được bố trí hợp lý hơn một chút, hệ số an toàn của bếp cũng cao hơn nhiều, hơn nữa còn sử dụng nhiên liệu thân thiện với môi trường.

Cho nên mới nói khó tránh được việc hai nơi này là chỗ nhiều dầu mỡ bám vào nhất. Nhất là cả nhà Nguyên Khê ngày nào cũng ăn ở nhà, lại dùng bếp thường xuyên nên có vài vết bẩn rất khó lau dọn.

Nguyên Khê nhìn qua chiếc chổi lông gà lông xù, hơi lo lắng, sợ mấy cọng lông này dính dầu sẽ khó giặt sạch, sẽ không mềm mại bồng bềnh như vậy nữa.

Nhưng nghĩ lại một chút, đây cũng không phải chiếc chổi lông gà bình thường, không thể đối xử theo cách bình thường được. Vì vậy cậu bất chấp cầm chổi lên, đưa về phía máy hút mùi và mặt bếp quét một lượt.

Chỉ vừa quét qua như vậy, kỳ tích đã xuất hiện, những mảng dầu cứng đầy kia bay sạch chỉ trong chớp mắt, máy hút mùi trông y như mới, bên ngoài tỏa sáng lung linh, quả thật không khác gì hồi xuân...

Má ơi, Nguyên Khê phấn khích, cái chổi lông gà này đỉnh ghê!

Có thứ này thì dọn dẹp cách thứ vô tư luôn, chỉ cần quét qua một cái là có thể dễ dàng khiến đồ đạc trở nên sạch sẽ rồi!

Nguyên Khê hăng hái, cầm chổi lông gà quét khắp nơi, đi đến đâu là sạch đến đó, dù không đến nổi biến cũ thành mới, nhưng sạch sẽ hiệu quả. Đó rõ là kết quả cần dùng đến thuốc tẩy rửa đắt tiền và công sức cả buổi chiều mới làm ra được.

Không chỉ vậy, chổi lông gà ưa sạch sẽ này còn giặt được quần áo... Nguyên Khê cầm cây chổi lông gà quét qua đống quần áo bẩn một lượt, chỉ trong nháy mắt chúng đã trở nên sạch sẽ, cũng tiết kiệm công đoạn phơi khô.

Chỉ mỗi tội là không có chức năng là ủi...

Chổi lông gà: = =+ ông đây thích sạch sẽ chứ có phải siêu nhân dọn dẹp đâu!

Nhận xét tổng thể thì Nguyên Khê cực kỳ hài lòng với chiếc chổi lông gà này, chỉ phủi nhẹ một cái đã có thể dọn sạch cả căn nhà, cho dù là người máy giúp việc thông minh cao cấp nhất cũng không có được hiệu suất và khả năng như vậy!

Với cả dù đã sử dụng lâu như vậy mà không thấy chổi lông gà bị hư hao gì, vẫn mềm mại bông xù, vẫn sạch sẽ như cũ.

Có món bảo bối như vậy khiến Nguyên Khê vui vẻ không ngớt, cậu nhanh chóng cất lại vào trong rương gỗ.

Phần thưởng của thuật thanh khiết hữu ích như vậy, Nguyên Khê lại càng chờ mong với phần thưởng thăng cấp của thuật nấu nướng hơn.

Cậu vội vàng ấn xác nhận, âm thanh của hệ thống vẫn cứng nhắc như vậy, nhưng lúc này cậu lại thấy thật dễ nghe.

“Phần thưởng thuật nấu nướng cấp 1: Lưỡi dao thần bếp. Xin chú ý kiểm tra và nhận.”

Mắt Nguyên Khê sáng lên, nghe xem, nghe mà xem, cái tên vừa nghe đã thấy ngầu lòi rồi!

Lại nhìn qua chiếc chổi lông gà ưa sạch sẽ kia, chậc chậc, sản xuất từ cùng một hệ thống mà sao lại chênh lệch nhiều vậy.

Chổi lông gà ưa sạch sẽ: Móa mi, coi thường ông đây, có giỏi thì đừng đụng vào ông đây nữa!

Nguyên Khê hào hứng lấy lưỡi dao thần bếp ra khỏi rương gỗ, vừa nhìn đã không khỏi có hơi ngạc nhiên.

Tên thì rõ là ngầu, chỉ là bề ngoài...

Nguyên Khê đỡ trán, đây rõ là một cái dao phay mà!

Lại còn là... một cái dao phay trông hơi cùn, hơi cũ, hơi cổ...

Nguyên Khê cầm lấy quan sát kỹ càng một hồi, cực kỳ thắc mắc cái dao như này liên quan gì đến cái tên ngầu như lưỡi dao thần bếp? Dù đều cũng là dao nhưng hai cái tên vẫn khác xa nhau đó! Đừng lừa dối dư luận một cách qua loa vậy chứ!

Nhưng dựa vào hiểu biết sâu sắc với hệ thống từ trước đến giờ, Nguyên Khê biết là không thể chỉ đánh giá qua cái tên, phải nhanh chóng dùng máy giám định kiểm tra mới biết được.

“Lưỡi dao thần bếp bị thất truyền từ lâu, thần khí, trạng thái: bị hao mòn, chỉ sử dụng được một phần trăm, thiếu vật liệu và điều kiện sửa chữa.”

Lại hỏng, Nguyên Khê có hơi thất vọng, nhưng suy xét lại cậu lập tức nghĩ đến, bây giờ đang trong trạng thái bị hao mòn nên bề ngoài mới trông phèn như vậy, nếu có thể thu thập vật liệu để sửa lại, chắc có thể trả lại hình dáng cũ tương xứng với cái tên kia nhỉ?

Chỉ là vật liệu và điều kiện sửa chữa ở đây nghĩa là sao? Nguyên Khê không hiểu lắm, bây giờ manh mối quá ít, nhưng Nguyên Khê đã ghi nhớ kỹ, nếu có manh mối khác cậu sẽ chú ý đến đầu tiên.

Mặc dù bị hao mòn, chỉ sử dụng được một phần trăm nhưng điều này cũng có nghĩa là có thể sử dụng. Lòng hiếu kỳ của Nguyên Khê nổi lên, mong chờ được xem công dụng của chiếc dao này.

Cậu cầm dao vào phòng bếp, tiện tay cầm một quả dưa chuột lên, nắm chặt dao thái dưa thành miếng. Vừa mới thái xong cậu đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Thái miếng, đã ghi lại.”

Nguyên Khê không hiểu lắm nên đành lấy thêm một quả dưa chuột nữa, trong đầu nghĩ định thái miếng, vừa hạ dao xuống, cả quả dưa chuột nguyên vẹn đã bị cắt thành miếng hết...

Thần kỳ ghê... Nguyên Khê nhìn chiếc dao phay một lượt, lại nhìn qua mấy miếng dưa, chỗ dưa thái miếng đó giống chỗ dưa cậu tự thái trước đó y như đúc, cứ như là sao chép vậy.

Chẳng lẽ tác dụng của con dao này là vậy sao? Nghĩ lại câu đã ghi lại vang lên trong đầu khi nãy, Nguyên Khê đã hiểu láng máng.

Tiếp theo cậu lại lấy một củ cải trắng thái thành sợi, sau đó có giọng nói vang lên: “Thái sợi, đã ghi lại.”

Sau đó cầm một củ cải trắng khác lên, nghĩ trong đầu một chút, trong nháy mắt củ cải đã biến thành củ cải thái sợi... Đúng là giống y hệt đống củ cải vừa được ghi lại ban nãy.

Nguyên Khê rất vui mừng, như vậy thì dễ rồi, chỉ cần ghi lại trước thì sau này không cần lo khâu thái thức ăn nữa, vậy thì khi nấu cơm sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều!

Mà con dao này còn đang trong trạng thái bị hao mòn, chỉ có một phần trăm sử dụng đã có khả năng đặc biệt như vậy, nếu sửa chữa hoàn toàn thì còn bá đến mức nào nữa?

Vậy là cả ngày Nguyên Khê không bước chân ra khỏi cửa, bận rộn nghiên cứu món đồ tốt mới có được này.

Trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, Nguyên Khê phát hiện, lưỡi dao thần bếp này chỉ có thể ghi lại sáu kiểu cắt, chỉ cần ghi lại, lần sau muốn cắt cùng kiểu thì có thể làm ra y như lúc được ghi. Sáu kiểu cắt thực ra không nhiều, nhưng cũng may là có thể ghi lại nhiều lần. Nếu số lượt ghi lại đã đầy thì có thể xóa một kiểu cắt đi, sau đó ghi lại kiểu cắt mình muốn, cũng rất tiện lợi, chỉ là ban đầu cần phải tự tay cắt mà thôi.

Đến chập tối, Nguyên Khê ra khỏi phòng bếp đúng lúc bé Nguyên Triết tỉnh dậy, đang nằm đó chơi vui vẻ.

Lần trước khi đám Tân Tiểu La đến, ai cũng mang quà cho bé Nguyên Triết. Nhưng mà có món ổn cũng có món bất ổn, ví dụ như bộ váy công chúa mềm mại cho trẻ em... Nguyên Khê không khỏi sầm mặt, bé con nhà cậu là một bé trai, sao lại tặng váy công chúa chứ!

Rồi lại ví dụ như mô hình người máy thông minh cỡ nhỏ... Khụ khụ, thật ra món quà này khá thú vị, tuy rất nhỏ nhưng lại đầy đủ chức năng, được mô phỏng theo tỷ lệ thực, giá cả chắc chắn không thấp, chỉ là... Trên thân người máy đồ chơi rõ ràng ghi: Dành cho trẻ trên ba tuổi.

Bé Nguyên Triết mới được sáu tháng thôi...

Ngoại trừ vài món quà bất ổn thì vẫn còn mấy món đồ chơi phù hợp với trẻ con, đó là một chiếc xe tập đi cho trẻ em, Nguyên Khê không biết nguyên lý hoạt động của nó nhưng thật sự rất phù hợp cho trẻ sơ sinh sáu tháng. Sau khi bé con ngồi vào cơ thể có thể lơ lửng, dù chưa biết đi cũng sẽ không sợ bị ngã, xung quanh có đồ chơi hình con vật đủ màu sắc sáng lấp lánh để bé con có thể vươn tay ra chơi được.

Món quà này rất tốt, có thể tập cho bé khả năng vận động của tay và tập giữ thăng bằng, đồng thời nó còn an toàn đáng tin cậy, không sợ làm trẻ bị thương.

Hiện giờ bé con đang ngồi trong xe chơi vui vẻ, trước đó bé còn chưa biết cầm nắm đồ vật, sau khi luyện với chiếc xe này, bây giờ bé nhìn thấy quả bóng nhỏ màu đỏ bèn vươn tay ra nắm chặt, sau đó bắt đầu cười khanh khách.

Nguyên Khê đến chơi cùng bé một lúc lâu. Cho đến khi tiếng thông báo dưới nhà truyền đến, có khách đến thăm.

Nguyên Khê đi ra ngoài xem thì ngạc nhiên...

Tân Tiểu La cười hì hì bước lên trước, nói: “Anh Nguyên Khê, bọn em lại đến làm phiền anh nè.”

Nguyên Khê hơi sửng sốt, không tự chủ gật một cái, ánh mắt của cậu hoàn toàn bị thứ to lớn sau lưng cậu ta thu hút.

Cậu nuốt nước miếng, hỏi: “Đây... Đây là gì?”

Bên cạnh thứ khổng lồ kia có một bóng người gầy yếu đang đứng, Imia nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Cái này là bọn em mới bắt được, định... định nhờ anh...” Mới chỉ nói vậy, má cậu đã đỏ bừng.

Nguyên Khê ngơ ngác không hiểu sao anh bạn này lại xấu hổ...

Minh Hữu với khuôn mặt nghiêm túc nói tiếp: “Cá hôm qua ăn ngon quá nên hôm nay Imia vừa đổi ca là đi bắt con này về luôn, mong là anh Nguyên có thể cho bọn em ăn thỏa thuê một bữa.”

Nguyên Khê:...Vãi!

Nguyên Khê lại dời ánh nhìn về phía con “cá” khổng lồ kia... Nghĩ thầm, người anh em, thứ mấy cậu bắt về là cá voi mà? Anh đây chưa ăn cá voi bao giờ...

Nguyên Khê cố trấn tĩnh lại, nói với đám người thần kỳ này: “Không cần phiền phức vậy đâu, nếu mấy cậu muốn ăn cá thì cứ đến thôi.” Chỗ cậu vẫn còn mấy trăm con cá phi lê, đủ cho cả đám bọn họ ăn.

Mắt Tân Tiểu La sáng lên, lập tức nói một cách hả hê: “Tao nói rồi, anh d...dâu... Khụ, anh Nguyên Khê tốt tính mà, chắc chắn không chê bọn mình ăn nhiều đâu.”

Cậu Imia kia cúi đầu, thẹn thùng nói: “Cảm ơn anh.”

Thật ra thì Nguyên Khê cũng thấy khá hứng thus với con cá to lớn trước mặt, nhưng nó thực sự quá to, bây giờ cũng đã muộn, nếu còn xử lý con cá này thì có khi cả nhà khỏi cần ăn cơm luôn.

Imia hỏi: “Vậy con... con cá này phải làm sao ạ?”

Nguyên Khê khẽ cau mày, nói: “Con cá này to quá, có chỗ nào để giữ tươi nó không? Mai anh sẽ xử lý.” Thực ra cậu có thể bỏ nó vào rương gỗ nhưng vậy thì sợ gây sốc quá, cho nên cậu đành phải hỏi như vậy.

Minh Hữu nói: “Không thành vấn đề, để bọn em làm đông nó lại trước, khi nào anh Nguyên muốn làm thì cứ nói.”

Nguyên Khê gật đầu.

Imia bèn nói: “Vậy... Vậy... Vậy để em làm đông cá cho.” Vừa dứt lời cậu đã lấy ra một cái ống rất dài, chĩa một đầu vào con cá lớn, trong nháy mắt, con cá dài mấy chục mét đã được phủ lên một lớp băng.

Nguyên Khê trố mắt ra nhìn...

Mà chuyện tiếp đó mới thật sự khiến Nguyên Khê phải há mồm trợn mắt. Anh bạn Imia trông có vẻ mảnh mai yếu đuối vươn cánh tay thon nhỏ ra, dùng một tay nâng con cá to như tòa nhà kia lên thật cao, rồi cậu chuyển tay dựng ngược con cá lên, sau đó cắm thẳng đuôi cá xuống đất...

Sau cùng, Imia lại nói khẽ: “Như vậy... Như vậy sẽ không chiếm chỗ.”

Nguyên Khê:... Thế giới quan sụp đổ luôn rồi...

Vậy là trang trại Khánh Hòa có thêm một khối kiến trúc hình cá, một con cá đông lạnh khổng lồ không biết tên gì dựng đứng trong vườn, cái đầu to vật vã đó cao vượt qua cả tường, cao hơn cả nhà, giống như một ngọn núi, ngạo nghễ nhìn cư dân Sao Lam...

Ngài cá đông lạnh kiêu ngạo: Người phàm ngu ngốc, hãy thần phục dưới thân cá ta đi!

Không ngoài dự đoán, bữa tối ăn toàn cá, Nguyên Khê suy xét đến sức ăn của mấy người này nên làm thêm mấy món, bày đầy ắp trên bàn. Chỉ riêng cá phi lê thái mỏng thôi đã hai mươi đĩa to rồi, với lượng thức ăn như vậy thì mười mấy người ăn cũng không thành vấn đề.

Nhưng cuối cùng... Lại chẳng thừa lại tí gì...

Sau khi đám người phàm ăn thần kỳ này rời khỏi, Nguyên Khê thu dọn bàn, có chổi lông gà thì những việc này dễ như ăn cháo, cậu chỉ phẩy nhẹ một cái là giải quyết xong xuôi.

Nguyên Khê xuyên qua cửa sổ nhìn con cá cắm thẳng trong sân, cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

Lúc này máy truyền tin nhận được một tin nhắn: “Tiểu Khê, có nhớ anh không?”
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...