Hạn Bá là loại thi biến cao cấp nhất và mạnh nhất! Trong truyền thuyết chỉ cần xuất hiện là có thể gây ra hạn hán và sự xuất hiện của Hạn Bá đại diện cho thảm họa.
Lục Kiến Vi nói câu đó khiến mọi người xôn xao.
Nam Huệ đạo trưởng và những người khác tạm thời còn ổn, đã có cảm giác về điều này nhưng thế hệ trẻ thì không thể giữ được bình tĩnh.
Mặc dù chưa từng đối đầu với Hạn Bá nhưng mọi người đều biết rằng chúng rất khó chống lại và tiêu tốn rất nhiều năng lượng, không thể so sánh được với trước đây.
Vân Câu đạo trưởng nói: "Bây giờ hẳn vẫn chưa thành công, đây chính là thời điểm tốt để ngăn chặn, chắc chắn sẽ bị phản kích."
Minh Nhai đạo trưởng đồng ý với quan điểm này: "Chúng ta sẽ ngăn chặn ngay bây giờ."
Lục Kiến Vi chưa kịp nói gì đã thấy một tờ giấy phép bay ra, thẳng tiến về phía Thiện Thủy.
Nhưng tờ giấy phép đó đã hóa thành tro bụi ngay giữa chừng.
Gương mặt các đạo sĩ đều trở nên xám xịt, họ nhận ra rằng đã chuẩn bị đây đủ, không chỉ là trận pháp bên ngoài bệnh viện mà còn cả sự sắp xếp tại đây.
Âm khí đã có thể thấy được một số thể rắn, phần lớn hướng về phía Thiện Thủy, phần nhỏ còn lại lao thẳng về phía họ, hóa thành từng lưỡi dao.
Đối với Đạo gia, việc đối phó với âm khí là chuyện nhỏ.
Chỉ là khi số lượng tăng lên, thời gian tiêu hao cũng nhiều hơn và âm khí này chặn trước mặt họ, cản trở lộ trình tiến lên.
Nam Huệ đạo trưởng nhíu mày nói: "Chúng ta phải nhanh lên."
Ông ấy rút ra một tờ bùa quý đã lưu giữ nhiều năm, phóng ra sau đó cả không gian lập tức sáng rực lên ánh sáng nhiều màu, âm khí tức thì tản ra.
Lục Kiến Vi bị chói mắt.
Làm đạo sĩ bao nhiêu năm, đây là lân đầu tiên cô thấy tờ giấy phép nhiêu màu sắc lóe sáng, cô đã quá lạc hậu rồi.
Những luồng âm khí kia như những con ruồi không đầu, tung hoành trong không gian, gây ra từng cơn gió âm u, có thể khiến cơ thể con người bị cắt ra nhiều vết thương.
Lục Kiến Vi giơ kiếm Thất Tinh lên, tụng chú, sau đó kiếm Thất Tinh bay ra, mở một con đường.
Những luồng âm khí cố gắng chặn đường nhưng Lục Trường Lan đã gửi ra kiếm gỗ đào của mình, kiếm gỗ đào khắc chế âm khí, đi qua đi lại trên con đường đó, có gì chặn là chém, lặp đi lặp lại.
Lục Kiến Vi mới sử dụng Thất Tinh Kiếm chưa lâu, chưa quen bằng thanh kiếm gỗ đào mà Lục Trường Lan trao cho nhưng sức mạnh của nó lại lớn hơn hẳn.
Đây chính là sức mạnh của Tiên kiếm đạo gia.
Vân Khâu đạo trưởng cũng ghen tị, sao Thất Tinh Kiếm lại không ở trong đạo quan của ông ta.
Giá như ông ta cũng tham gia hoạt động của lễ Vu Lan, không nên vì cảm thấy mình tuổi cao mà từ bỏ.
Có con đường ở cửa đã làm cho việc đi lại dễ dàng hơn.
Lục Kiến Vi hỏi: "Các người không qua sao?”
Chưa kịp nhận câu trả lời, cô đã dẫn đầu lên sân thượng, Lục Trường Lan theo sát phía sau, chiếc áo choàng đạo sĩ của anh bị âm khí thổi bay, tựa như có khí chất tiên phong đạo cốt.
Những người phía sau nhìn theo mà há hốc mồm.
Minh Nhai đạo trưởng mắt sáng lên, nói: "Mau lên kia đi, không thì không kịp đâu, bây giờ không phải lúc để ngẩn ngơ"
Nam Huệ đạo trưởng gật đầu: "Đúng vậy."
Sân thượng rất tối tắm, bao phủ bởi âm khí, chỉ có thể nhìn thấy một chút phía trước, còn phía xa thì hoàn toàn không thấy gì, kể cả mép sân thượng cũng không thấy được.
Lục Kiến Vi nhíu mày, đứng cách Thiện Thủy vài mét phía trước.
Mặc dù trước đó đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Thiện Thủy vân giữ tư thế nhằm mắt, có vẻ như không biết mình đã bị làm phiền.
Tất nhiên điều này là không thể.
Lục Kiến Vi tin rằng ông ta có lẽ đã biết họ sẽ đến từ trước và đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi tại đây.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thiện Thủy là Vô Minh... không đúng, có lẽ trong tiềm thức đã có sự đoán già đoán non nhưng chưa bao giờ nói ra, tự nhiên cứ như không biết.
Mỗi khi có việc gì đó xảy ra thì Thiện Thủy lại ở nước ngoài, đã sớm nên nhận ra mới phải.
Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 347
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương