Mãnh Liệt - Kim Vụ

Chương 47: Mê mẩn



Ánh đèn chói mắt khiến người ta ngẩn ngơ.

Trần Tĩnh An sững sờ một giây, rồi trong cơn giày vò, cô gượng người dậy, hôn lên môi anh. Cô chẳng nói gì, chỉ đơn thuần là một nụ hôn.

Cô thích cảm giác được hôn.

Trong không gian tĩnh lặng đến độ nghe được cả hơi thở, cô hít hà mùi hương thuộc về riêng anh.

Tắm rửa xong xuôi, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi xuống lầu thì hộp cơm đã nguội ngắt, đành phải đặt lại hai phần khác.

Lúc ăn cơm, không một ai nhắc đến chuyện đã xảy ra ở nhà họ Thẩm.

Trần Tĩnh An cần luyện đàn, phần lớn thời gian cô đều ở lại Thiển Loan, kiên trì tập đi tập lại một bản nhạc cho đến khi hoàn hảo. Thẩm Liệt thỉnh thoảng cũng làm việc tại nhà. Hai người ở trong hai phòng khác nhau, ai lo việc nấy. Đến giờ ăn, Thẩm Liệt sẽ xắn tay áo, bước vào gian bếp ở khu đảo giữa nhà để nấu nướng.

Đôi lúc thấy áy náy, cô sẽ chủ động giúp nhặt rau. Ở nhà, thỉnh thoảng cô cũng làm việc này.

Rau xanh được rửa qua ba lần nước, sạch sẽ và kỹ lưỡng. Chuông cửa vang lên, Trần Tĩnh An với đôi tay còn ướt nước vội đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông tuấn tú, sáng sủa.

Đối phương thấy cô cũng có chút kinh ngạc, lùi lại một bước nhìn số nhà để chắc chắn mình không đi nhầm, rồi hỏi: "Chị là... chị dâu ạ?"

"Anh là?"

"Thẩm Tân, em họ của anh Thẩm Liệt." Thẩm Tân đưa tay ra, lúc cười trên má còn có lúm đồng tiền mờ nhạt. Khác với Thẩm Liệt, cậu ta là kiểu người vừa gặp đã thấy dễ gần.

"Chào cậu, mời vào." Trần Tĩnh An phản ứng lại, đưa tay ra bắt rồi nghiêng người mời cậu vào nhà.

Vừa vào cửa, Thẩm Tân đã chú ý đến động tĩnh ở khu đảo bếp, cậu nhìn theo tiếng động thì thấy anh họ mình đang trong bộ dạng hiền phu thục đức, rửa tay nấu canh. Cậu sững người tại chỗ, theo bản năng muốn lùi ra ngoài xác nhận lại lần nữa.

Tình hình gì đây?

Thẩm Tân ngơ ngác gọi một tiếng "Anh".

"Đứng đực ra đó làm gì?" Thẩm Liệt không ngẩng đầu, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

Lúc này Thẩm Tân mới dám chắc là chính chủ, cậu cúi đầu thay giày, cả người vẫn còn đang chấn động. Cậu tiến lại gần đảo bếp, muốn cười mà không dám cười: "Anh mà cũng biết nấu cơm cơ á?"

Thẩm Liệt ngước mắt, liếc xéo cậu một cái.

Thẩm Tân lập tức giơ tay: "Em không có ý chế giễu anh đâu nhé, em chỉ thấy anh trai em giỏi quá thôi. Câu kia nói thế nào nhỉ, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, thảo nào lại tán được chị dâu."

Mặc dù chữ "tán" này, phải đặt trong ngoặc kép.

Thẩm Liệt không thèm để ý đến lời trêu chọc của cậu, chỉ giới thiệu với Trần Tĩnh An: "Thẩm Tân, con trai của chú hai tôi."

"Trần Tĩnh An."

Trần Tĩnh An giới thiệu bản thân một cách thoải mái.

"Em biết chị từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa được gặp mặt. Giờ cuối cùng cũng biết mặt biết tên." Thẩm Tân cười cười, tựa người vào đảo bếp, dáng vẻ lười biếng tùy ý.

Trần Tĩnh An hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ!"

Nửa đời trước Thẩm Tân chưa từng có cơ hội nếm thử tài nấu nướng của Thẩm Liệt, khó khăn lắm mới gặp được dịp này, dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối. Cậu đã quyết định ăn chực thì việc nhặt rau cũng tự động được chuyển giao sang tay cậu. Trần Tĩnh An đành rời khỏi khu bếp, đứng một lúc không có việc gì làm bèn đi lên lầu, để lại không gian cho hai anh em họ.

"Cậu đến đây làm gì?" Thẩm Liệt lúc này mới hỏi.

Thẩm Tân nhíu mày: "Anh còn hỏi em à, chuyện lớn như vậy sao anh không nói với em một tiếng? Nếu không phải ba em bảo em đến tìm anh, chắc giờ em vẫn còn mù tịt."

"Chú hai nói sao?"

"Cha không nói với em, bảo là phải gặp mặt anh để nói trực tiếp."

"Ừ."

Thẩm Liệt bình thản cho dầu vào chảo nóng, thả hành tỏi vào phi thơm.

Thẩm Tân không được bình tĩnh như anh: "Dù sao thì em cũng không công nhận cái tên Tô Niệm Thâm không biết từ đâu chui ra đó đâu. Cũng không biết bác cả có điều tra rõ ràng chưa, đừng có thấy ai từ đâu nhảy ra cũng nhận làm con mình."

Mớ rau xanh ngon lành bị cậu trút giận vò cho nát bét.

Thẩm Liệt liếc cậu một cái rồi đuổi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, cơm nước xong xuôi, ba người ngồi vào bàn ăn, không khí có chút kỳ lạ. Trần Tĩnh An là người hướng nội, ít nói, nhưng Thẩm Tân lại hoạt ngôn, rất biết khơi chuyện, nên bữa ăn không hề tẻ nhạt.

"Chị dâu, có phải chị từng tặng đồng hồ cho anh em không?"

Trần Tĩnh An ngập ngừng giây lát, liếc nhìn Thẩm Liệt rồi gật đầu thừa nhận: "Là một chiếc đồng hồ rất rẻ tiền, thật ra chị không nên mua, anh ấy cũng không đeo ra ngoài được."

"Không đeo ra ngoài được?"

Thẩm Tân bật cười, rồi kể lại tình cảnh hôm đó, bao nhiêu người vây quanh chiếc đồng hồ ấy, hỏi han xem nó là tác phẩm của nhà thiết kế nào. Thẩm Liệt cũng nói nó không đắt, nhưng chẳng ai tin.

Cậu ta ngả người ra sau, bắt chước giọng điệu của Thẩm Liệt: "Chẳng đáng bao nhiêu tiền, đeo chơi thôi."

Giống y như đúc.

Trần Tĩnh An nhất thời không nói nên lời.

Vẫn là Thẩm Liệt liếc mắt một cái, giọng lạnh nhạt: "Ăn cơm của cậu đi."

Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ. Sau đó, Thẩm Liệt và Thẩm Tân phải đi gặp Thẩm Hiếu Thành. Thẩm Liệt hỏi Trần Tĩnh An có muốn đi cùng không, gần đó có một tòa nhà cổ, là kiến trúc từ thời nhà Thanh để lại, mang phong cách sân vườn Tô Châu, cũng rất đáng để dạo chơi.

Cô đã mấy ngày không ra khỏi nhà vì luyện đàn, nên nghe vậy cũng có chút hứng thú, gật đầu đồng ý.

Đến nơi, Thẩm Liệt đi gặp Thẩm Hiếu Thành, còn Thẩm Tân thì chủ động làm hướng dẫn viên, đưa Trần Tĩnh An đi dạo khu vườn. Từ lai lịch của khu vườn đến cuộc đời của vị quan chức thời nhà Thanh kia, cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cậu kể chuyện sinh động như thật, khiến cô thực sự bị cuốn vào.

Thẩm Liệt gặp Thẩm Hiếu Thành trong sân. Ông vừa mới mua hai cái chum lớn để trồng hoa sen, bên trong có nuôi mấy con cá. Ông hơi cúi người, rắc thức ăn cho cá vào chum.

"Chú hai."

"Đến rồi à." Thẩm Hiếu Thành ngẩng đầu, miết một viên thức ăn cho cá, sau khi ánh mắt lướt qua mặt anh, ông mới ném viên thức ăn vào bể.

Thẩm Liệt hỏi: "Người đã được đón về rồi ạ?"

"Ừ."

"Cháu có trách chú không?"

Thẩm Hiếu Thành nheo mắt hỏi. Mấy ngày nay ông đã ngược xuôi bôn ba, lo xong hộ tịch cho người kia, rồi lại dẫn cậu ta đi gặp gỡ họ hàng nhà họ Thẩm, ra dáng như đang nhận tổ quy tông.

"Không ạ, việc này không liên quan đến chú."

Thẩm Hiếu Thành thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cháu cũng đừng trách ba cháu. Nói cho cùng, nó cũng là con trai của ba cháu, không thể để nó bơ vơ bên ngoài được. Hơn nữa, chuyện mẹ nó mất năm đó thực sự là một khúc mắc trong lòng ông ấy. Nhiều năm như vậy, người chết cũng đã chết rồi, cô ấy chỉ còn lại giọt máu này trên đời, nên ông ấy luôn muốn bù đắp."

"Vâng."

Thẩm Liệt nhận lấy túi thức ăn cho cá, ném từng viên một xuống, nhìn mấy con cá tranh nhau đớp mồi, anh thản nhiên nói: "Cháu biết, chuyện này cháu không có cảm xúc gì."

Thẩm Hiếu Thành cúi đầu, vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

"Có một điều cháu có thể yên tâm, chỉ cần có chú và mẹ cháu ở đây, bất kể lúc nào, xảy ra chuyện gì, nhà họ Thẩm cũng sẽ không đổi chủ."

Nói cho cùng, một đứa con riêng, ngoài chút tưởng nhớ của Thẩm Kính Sâm dành cho người cũ ra thì chẳng có gì cả.

Thẩm Hiếu Thành vẫn tiếp tục nói.

Thẩm Liệt đã quen rồi, bao năm qua vẫn vậy, Thẩm Kính Sâm chỉ cần truyền đạt ý chính, Thẩm Hiếu Thành sẽ tự động chuyển lời.

Thời gian cũng đã lâu.

Thẩm Liệt cười nhẹ, nói: "Chú hai, chú yên tâm, cháu sẽ không động đến cậu ta."

Thẩm Hiếu Thành mím môi gật đầu: "Chú tin cháu."

...

Lúc từ trong đó đi ra, trời đã về chiều, hoàng hôn nhuộm đỏ cả những đám mây nơi chân trời. Anh đứng tại chỗ, rút một điếu thuốc từ trong bao ra hút. Thuốc còn chưa hút xong thì Thẩm Tân và Trần Tĩnh An đã từ trong vườn đi ra. Cô cũng thấy anh, liền đi về phía anh, trên tay là một bông hoa hướng dương.

Màu vàng cam của hoa càng làm nổi bật lúm đồng tiền của cô.

Trần Tĩnh An đưa bông hướng dương cho anh, thay thế cho điếu thuốc trên tay.

"Anh nói chuyện xong rồi à?" Cô hỏi.

"Ừ."

"Vậy, giờ mình về nhà chứ?"

Thẩm Liệt gật đầu, nắm lấy tay cô.

Trần Tĩnh An chào tạm biệt Thẩm Tân. Trên đường về, cô kể cho Thẩm Liệt nghe về lai lịch của khu vườn kia, kỳ diệu vô cùng. Cô vừa kể lại vừa như muốn xác thực.

Thẩm Liệt bật cười: "Cậu ta bịa chuyện đấy."

"Là giả ạ?" Trần Tĩnh An đã thật lòng tin khi nghe.

Thẩm Liệt véo má cô: "Em muốn nghe, tôi có thể từ từ kể cho em nghe."

Một thời gian sau, tiết thu dần đậm hơn.

Cuộc thi diễn ra căng thẳng, Trần Tĩnh An bận rộn chạy đi chạy lại giữa trường học và địa điểm thi đấu. Thẩm Liệt cũng vậy, anh liên tục di chuyển giữa trong và ngoài nước, gần đây không thường ở trong nước nên thời gian hai người gặp nhau rất ít. Chỉ thỉnh thoảng anh mới tự mình đến đón cô. Trần Tĩnh An lên xe, qua cửa sổ nhìn thấy Dư Thanh Thanh và chàng trai hôm nọ.

Ánh mắt hai người họ nhìn về phía cửa xe, có lẽ là đang nhìn cô lên xe.

Trần Tĩnh An không nghĩ nhiều, thu tầm mắt lại.

Sau đó, Nguyễn Linh bị loại. Cô ấy đã biết trước kết quả nên không tỏ ra quá buồn bã, ngược lại còn trịnh trọng giao lại gánh nặng cho một mình cô, dặn dò cô nhất định phải mang vinh quang về cho trường.

Trần Tĩnh An không quá cố chấp với chức vô địch, chỉ muốn hoàn thành tốt một màn trình diễn. Chỉ là sau khi biểu diễn xong, sẽ có giáo viên chấm điểm, sẽ có thứ hạng.

Cô giành được chức vô địch, cùng với quán quân của các nhóm khác lên nhận giải.

Trần Tĩnh An nhìn thấy Dư Thanh Thanh ở hiện trường. Dư Thanh Thanh đến chào hỏi rồi đứng bên cạnh cô.

Nhận giải xong, Dư Thanh Thanh hỏi: "Cuộc thi kết thúc rồi, cậu còn có việc gì khác không?"

"Không có."

"Hay là mình đi ăn gì đó đi, dù sao cũng đến giờ cơm rồi, ăn một mình cũng buồn."

Trần Tĩnh An có cảm tình tốt với Dư Thanh Thanh, xem như là kết bạn nên cũng không từ chối. Hai người chọn một nhà hàng gần đó, trong lúc chờ món ăn, cả hai trò chuyện rất hợp ý, thậm chí còn kết bạn trên mạng xã hội.

Ăn cơm xong, Dư Thanh Thanh thuận miệng hỏi: "Bạn trai cậu đến đón à?"

Ngày đó cô ấy quả thực đã nhìn thấy.

Trần Tĩnh An nói mình tự đi tàu điện ngầm về trường.

"Vậy thì tiện đường rồi, mình về chung nhé."

"Được."

Trên đường đi, Dư Thanh Thanh suy nghĩ một lát rồi mở lời: "Mình không biết nói ra lời này có hơi đường đột không, nhưng thực ra cậu rất giống một người mình quen."

"Ừm?"

"Là dì út của mình." Dư Thanh Thanh liếc nhìn cô một cái: "Dì ấy xuất thân là dân múa, ngoại hình và vóc dáng đều rất đẹp, là người đẹp nổi tiếng ở chỗ bọn mình. Tướng mạo các cậu không giống nhau, nhưng khí chất rất giống, đều thuộc kiểu dịu dàng, cổ điển. Hồi nhỏ, mình luôn muốn trở thành người như dì út, tiếc là mình học không được."

"Cậu rất xinh đẹp." Trần Tĩnh An nói thật lòng, giọng điệu nghiêm túc khiến lời nói có vẻ rất chân thành.

"Cảm ơn."

Dư Thanh Thanh tiếp tục: “Dì út của mình cái gì cũng tốt, chỉ là vận may không tốt. Bà ấy yêu một người đàn ông từ rất sớm, người đó rất giàu, nhưng tình cảm của bà ấy là thật lòng, không phải vì tiền. Gia cảnh nhà mình thì rất bình thường. Sau này, gia đình người đàn ông đó muốn anh ta kết hôn, dì út mình đã đau khổ một thời gian, muốn dứt khoát nhưng không dứt được.”

Trần Tĩnh An cụp mắt xuống, đáy mắt tĩnh lặng, cô chỉ đơn thuần nghe chuyện, ánh mắt có thoáng lay động.

"Có thể là mềm lòng không nỡ, cũng có thể là thật lòng yêu, cả hai đều có. Sau khi người đàn ông đó kết hôn, họ cứ dây dưa như vậy nhiều năm. Sau này, bà ấy không chịu nổi nữa, đã nhảy lầu tự vẫn."

"Gia đình người đàn ông kia thì vẫn êm ấm tốt đẹp, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Dì của tôi cứ thế ra đi, chẳng gây nên một gợn sóng nào."

Giọng điệu của Dư Thanh Thanh rất ổn định, không hề có chút cảm xúc thăng trầm nào khi kể câu chuyện, cô ấy chỉ đơn thuần thuật lại một cách khách quan.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Thực ra, câu chuyện này đối với hai người không thân thiết mà nói, quả thực đã đến mức đường đột. Nếu là người khác, ít nhiều sẽ cho rằng cô ấy có vấn đề.

Trần Tĩnh An cứ thế nghe xong, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Dư Thanh Thanh áy náy nói: "Mình không có ý gì khác đâu, chỉ là đơn thuần nói thêm một câu thôi. Mình rất quý mến cậu, không muốn cậu cũng rơi vào kết cục như vậy."

"Không sao đâu."

Trần Tĩnh An cười nhạt.

Dư Thanh Thanh quan sát sắc mặt cô, lại phát hiện không có nửa điểm cảm xúc nào khác, không tức giận cũng không u sầu, khiến người ta khó mà đoán được.

Ngược lại, Trần Tĩnh An còn nhắc cô ấy tàu đã đến ga, chuẩn bị lên xe.

Khi mùa thu sắp kết thúc, Trần Tĩnh An nhìn thấy "bạn trai" của Dư Thanh Thanh trên bản tin thời sự. Trong tin tức, anh ta là con riêng của nhà họ Thẩm, thân thế mơ hồ, không ai biết mẹ ruột là ai. Nhưng Thẩm Kính Sâm đối xử với anh ta rất tốt, hai người bị chụp ảnh cùng ra cùng vào, ra dáng như đã là nhị thiếu gia của nhà họ Thẩm.

Nguyễn Linh cũng thấy tin, càng thêm cảm thán: "Thế giới này sao mà nhỏ thế không biết? Giới hào môn đúng là giới hào môn, thật sự quá rối loạn. Anh Thẩm chắc không sao chứ?"

"Chắc là không có việc gì đâu." Trần Tĩnh An đáp.

Thật ra cô cũng không biết, hai người họ có một sự ăn ý ngầm là sẽ không bao giờ bàn luận về gia đình của đối phương. Ở bên nhau, chỉ cần vui vẻ là được rồi.

Sau đó, Dư Thanh Thanh có liên lạc với cô vài lần. Ban đầu là xin lỗi, nói rằng hôm đó mình đã hơi quá trớn, sau đó thì rủ cô đi ăn cơm, nhưng Trần Tĩnh An đã khéo léo từ chối.

Tin nhắn cuối cùng của Dư Thanh Thanh thật đáng suy ngẫm, cô ấy nói: "Mình vốn nghĩ cậu là một người con gái rất tỉnh táo."

Trần Tĩnh An không trả lời.

Hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Thoắt cái, đã đến cuối năm.

Trường học cho nghỉ đông từ rất sớm. Trần Tĩnh An lấy cớ luyện tập để ở lại kinh thành thêm nửa tháng. Điều này cũng không hoàn toàn là nói dối, vì ban nhạc có buổi biểu diễn vào đầu xuân, cô ở lại kinh thành sẽ tiện cho việc gặp gỡ các tiền bối hơn.

Nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi ở kinh thành.

Trần Tĩnh An nhìn thấy, liền muốn thức dậy ra xem. Cô ghé cả người vào bên cửa sổ, ngắm những bông tuyết lả tả bay trong màn đêm, miệng hơi há ra, mang theo sự háo hức của một người phương Nam đối với những trận tuyết lớn ở phương Bắc.

Thẩm Liệt tỉnh giấc, không thấy ai bên cạnh. Anh nghiêng người, thấy Trần Tĩnh An đang ngồi xổm bên cửa sổ, ánh mắt có phần quá đỗi chăm chú.

"Say mê đến vậy à?"

Anh đứng dậy, đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chỗ chúng tôi hiếm khi có tuyết lắm, người phương Nam mà, anh thông cảm nhé." Trần Tĩnh An quay đầu lại nhìn anh, "Thật ghen tị với các anh, vừa có tuyết lại vừa có lò sưởi!"

"Thích như vậy thì em có thể ở lại." Thẩm Liệt gần như buột miệng nói ra.

Trần Tĩnh An chống tay lên cửa sổ, cảm nhận hơi lạnh man mát, cô chỉ chần chừ một lát rồi nói: "Phương Nam của chúng tôi cũng tốt lắm, đặc biệt là Giang Thành quê tôi. Tết đến có thể đốt pháo hoa, đúng mười hai giờ đêm là mọi nhà cùng nhau đốt, kéo dài rất lâu, náo nhiệt vô cùng."

Cũng rất có không khí Tết.

Mặc dù hương vị ấy đã nhạt dần khi họ lớn lên.

"Em dám đốt sao?"

"Dám chứ, còn là người cầm đầu, dẫn theo đám em trai em gái nữa." Trần Tĩnh An nghĩ đến cảnh tượng những năm trước, bất giác mỉm cười, đầu mũi hơi nhăn lại, vẻ mặt rất đỗi kiêu hãnh.

Thẩm Liệt cười khẽ, bế bổng cô từ dưới đất lên, đi về phía giường.

Cô vẫn muốn xem thêm một lúc nữa.

Nhưng Thẩm Liệt đã từ chối, giọng điệu trêu chọc: "Đã làm chị rồi, sao vẫn còn như con nít vậy?"

"Nhưng mà tôi không ngủ được."

Trần Tĩnh An mở to mắt, trong mắt không có một chút buồn ngủ nào.

Thẩm Liệt lật chăn lên giấu cô vào trong, cô lại vén tấm chăn che trên mặt ra, mái tóc rối bù, gương mặt Thẩm Liệt gần trong gang tấc.

Anh khẽ nói một câu: "Tôi giúp em."

Giọng điệu thì như đang vui vẻ giúp người, nhưng việc làm lại toàn là những chuyện bá đạo chiếm đoạt.

Nửa tháng sau, Trần Tĩnh An đặt vé về nhà.

Trường học nơi ba mẹ cô dạy đã nghỉ, cả nhà ba người lại quay về trạng thái nghỉ lễ. Cuối năm cận kề, không thể thiếu việc đi thăm hỏi họ hàng. Những lúc rảnh rỗi, không khí Tết lại hóa thành công việc, cô và ba Trần bị mẹ Trần điều khiển, bận tối mày tối mặt.

Thỉnh thoảng, cô gọi video cho Thẩm Liệt.

Trong màn hình, Trần Tĩnh An mặc một bộ đồ bông màu trắng dày cộm, vì sợ lạnh nên còn quàng thêm khăn choàng, đội mũ nồi. Cô khó khăn kéo chiếc khăn xuống một chút, để lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, chóp mũi bị lạnh đến ửng hồng.

Trông như một chú thỏ con trắng hồng.

"Tôi đang không ở nhà, chỉ có thể nói chuyện với anh một lát thôi." Trần Tĩnh An hạ thấp giọng, mắt tròn xoe, vừa cảnh giác lại vừa đáng yêu.

Thẩm Liệt nhìn cô, day day mi tâm.

Giá mà có thể lôi người từ trong màn hình ra ngoài thì tốt.

Trò chuyện vài câu.

Trần Tĩnh An cho anh xem khung cảnh xung quanh, cầu nhỏ nước chảy, đường đá xanh, có chút nên thơ hữu tình.

"Tĩnh An, ngoài đó không lạnh à, mau vào đi kẻo cảm lạnh bây giờ."

Từ xa, có tiếng gọi vọng tới.

"Dạ, con vào ngay."

Trần Tĩnh An đáp lời.

"Không được rồi, tôi phải vào đây." Trần Tĩnh An lại kéo khăn choàng lên.

"Ừ."

"Đừng để bị cảm lạnh."

Lời còn chưa dứt, bên kia đã ngắt video.

Thẩm Liệt nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Âm thanh từ dưới lầu vọng lên, lẫn trong đó có một giọng nam có phần gượng gạo. Giữa một mớ âm thanh mơ hồ, tiếng gọi "ba" đó lại đặc biệt rõ ràng.

Đêm trước Giao thừa.

Sau khi bị Thẩm Hiếu Thành cằn nhằn đến thủng cả màng nhĩ, Thẩm Tân cuối cùng cũng từ bên ngoài chạy về nhà họ Thẩm. Cậu không ưa nổi kẻ đột nhiên xuất hiện thêm trong nhà, thấy hắn nghênh ngang bước vào, miệng gọi "ba", "chú hai" thân thiết, trong mắt cậu thì đã đến mức nịnh nọt. Cậu ghét bỏ bĩu môi, lên lầu tìm Thẩm Liệt.

Cửa đẩy ra, trong phòng lại không có ai, lạnh lẽo, như thể đã đi từ sớm.

Thẩm Tân đóng cửa lại, gọi ngay một cuộc điện thoại.

Điện thoại tắt máy, hoàn toàn không liên lạc được.

Không lâu sau, Thẩm Kính Sâm cũng biết chuyện. Thẩm Tân còn muốn che đậy giúp, nhưng cả nhà ai cũng hiểu rõ là chuyện gì. Vì không liên lạc được với anh, không khí trong nhà tụt xuống điểm băng. Thẩm Kính Sâm đã nổi một trận lôi đình, những người còn lại không ai dám thở mạnh.

Trong lúc đó, Tô Niệm Thâm lại dâng lên một tách trà, nói cũng là vì anh ta.

Thẩm Tân chỉ còn biết cười lạnh.

Đêm Giao thừa.

Trần Tĩnh An đã chuẩn bị sẵn sàng pháo hoa, lát nữa sẽ cùng đám em trai em gái ra bờ sông đốt. Thống nhất châm ngòi rồi thống nhất dọn dẹp, năm nào cũng như vậy.

Trần Tĩnh An có gửi cho Thẩm Liệt một tin nhắn chúc mừng năm mới.

Gửi xong lại không nhịn được ngẩn người, hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì, năm nay đối với anh, chưa chắc đã là một năm vui vẻ.

Tin nhắn mãi không có hồi âm.

Sau đó, Trần Tĩnh An bị đám em trai em gái lôi ra ngoài đốt pháo hoa. Họ đến hơi sớm, trên cầu người chưa đông lắm. Đám em trai em gái đã sớm không nhịn được, lấy ra mấy que pháo nhỏ đòi chơi, Trần Tĩnh An phụ trách châm lửa cho chúng.

Niềm vui của mấy đứa nhỏ rất đơn giản, chỉ cần bịt tai chờ tiếng "bụp" vang lên là đã kích động nhảy cẫng lên.

Điện thoại reo lên.

Là Thẩm Liệt gọi tới.

"Alô?"

"Trần Tĩnh An." Bên kia điện thoại, truyền đến giọng của Thẩm Liệt.

Gió đêm rất mạnh, thổi vù vù bên tai, nhưng khi Trần Tĩnh An nghe thấy giọng anh, cô lại cảm thấy bốn bề đều trở nên tĩnh lặng.

Ngay cả tiếng gió cũng như tiếng hít thở.

"Ừm." Cô cầm điện thoại đáp lời, "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Thẩm Liệt cũng nói.

"Chúng tôi đến đầu cầu đốt pháo hoa rồi, nhưng mà chưa đến giờ, nên chưa cho anh xem được." Trần Tĩnh An vừa để mắt đến đám trẻ, vừa nhẹ giọng nói.

"Thật đáng tiếc."

"Lát nữa có thể gọi cho anh, nếu anh không tiện, tôi có thể quay lại rồi gửi cho anh." Trần Tĩnh An hạ giọng.

Lúc này lại có một đứa nhỏ chạy tới, nhờ Trần Tĩnh An châm lửa, miệng cứ gọi "chị, chị", giọng điệu kích động kể về que pháo hoa vừa rồi đẹp thế nào, rồi lại có chút hờn dỗi nói: "Chị Tĩnh An! Chị chẳng thèm xem gì cả, cứ mải chơi điện thoại thôi, em sẽ đi mách dì cả đấy!"

Trần Tĩnh An không nhịn được bật cười, nói mình đang nghe điện thoại.

"Vậy được rồi, chị nghe nhanh lên nhé, em sẽ đốt cho chị que đẹp nhất!"

"Được."

Đứa nhỏ lại chạy đi.

Bên kia vẫn luôn không ngắt máy, cũng không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của họ.

Trần Tĩnh An thăm dò hỏi một câu: "Anh còn đó không?"

"Tôi đây."

Que pháo đứa nhỏ vừa rồi châm lửa đã được ném ra, mấy đứa trẻ chạy về, tụm lại bên cạnh Trần Tĩnh An, chờ đợi tiếng pháo nổ.

"BÙM"

Âm thanh thật mạnh mẽ.

Trần Tĩnh An sững người tại chỗ, tiếng nổ vừa rồi đồng thời vang lên trong điện thoại. Cô phản ứng trong giây lát, rõ ràng nhận ra điều này có nghĩa là gì.

Hơi thở ngưng lại trong khoảnh khắc.

Cô xoay người, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ở ngay sau lưng mình, cô nhìn thấy Thẩm Liệt trong chiếc áo khoác dáng dài. Anh cũng đang cầm điện thoại, áp bên tai, ánh mắt chăm chú nhìn cô, như thể đã đứng nhìn như vậy từ rất lâu.

Đúng như lời anh vừa nói trong điện thoại—tôi đây.

Trần Tĩnh An không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào. Người vốn dĩ nên ở trong điện thoại, lại đột nhiên xuất hiện, vào thời điểm và địa điểm không thể nào ngờ tới nhất, cứ như một phép màu, đi đến trước mặt cô.

"Có phải nên ôm một cái không?" Trong điện thoại, giọng nói vẫn còn vang lên.

Trong lòng vừa mới rung động, hành động lại càng nhanh hơn. Cô gần như chạy đến, lao vào vòng tay vẫn còn vương hơi lạnh của anh.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Tele: @erictran21
Loading...