Mạnh Long Sủng Ái Thê - Lão Đại Xin Kiềm Chế
Chương 27
" được".
Phùng Hiên được sự cho phép của anh liền xoay người ra ngoài, nhìn bóng cậu khuất sau cánh cửa, cô không khỏi lắc đầu, anh thật biết dọa người, nhưng có lẽ đám người bọn họ đã quen nên cũng không có phản ứng gì.
Mộc Nghiêm Từ dịu dàng đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy tay cô đặt lên môi mình, cả buổi vẫn im lặng không nói gì.
Hà Y Bối cảm nhận được bạc môi lạnh lẽo của anh trên tay mình, đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của anh, cô thật sự không dám nghĩ, người đàn ông này lại còn có một mặt đáng yêu như vậy, không tự chủ nở nụ cười.
" Từ".
" Y Bối, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không". Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh làm sao chấp nhận đây.
" Từ".
" hứa với anh".
" em biết rồi".
Anh cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, chất chứa biết bao nhiêu nỗi niềm, sợ hãi, đau lòng, tức giận, vui mừng, hạnh phúc, điều được anh thể hiện qua nụ hôn trên môi cô.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
Từ ngày cô bị tai nạn nằm viện đến nay cũng được gần một tháng, anh nữa bước cũng không rời khỏi cô, Mạc Nhi Nhi muốn thay anh chăm sóc cô, cũng bị anh đuổi về, công việc tập đoàn một mình Tô Hạo giải quyết, trừ những việc thật sự quan trọng, anh mới chịu bỏ chút thời gian giải quyết, nhưng vừa giải quyết xong anh liền không quá 3s liền khuất bóng sau cánh cửa.
Tô Hạo đau đầu nhìn đóng tài liều để trên bàn ai oán, lão đại của cậu căn bản là lấy việc chăm sóc chủ mẫu ra làm cái cớ cho việc lười biến, đem tất cả công việc giao cho một mình cậu, rốt cuộc Mộc Thế là của lão đại hay của cậu đây chứ.
Mặc dù ai oán vậy nhưng cậu chỉ dám để trong lòng, một chút cũng không dám để lộ ra bên ngoài, cậu không muốn nhanh như vậy liền mất mạng.
" Từ, Phùng Hiên nói ngày em có thể xuất viện". cô ôm anh nhẹ nhàng nói.
" để anh hỏi lại cậu ta". Mặt anh không chút biểu cảm nói.
" Mộc Nghiêm Từ, đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì, các bác sĩ điều nói sức khỏe em đã hồi phục hoàn toàn, đã có thể xuất viện từ tuần trước, tại ai bức ép người khác, nhất định nói em vẫn chưa hồi phục, nhất định cần tịnh dưỡng thêm". Cô tức giận không thêm nhìn mặt anh, quay mặt về hướng khác, không thèm chú ý đến anh.
Phùng Hiên được sự cho phép của anh liền xoay người ra ngoài, nhìn bóng cậu khuất sau cánh cửa, cô không khỏi lắc đầu, anh thật biết dọa người, nhưng có lẽ đám người bọn họ đã quen nên cũng không có phản ứng gì.
Mộc Nghiêm Từ dịu dàng đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy tay cô đặt lên môi mình, cả buổi vẫn im lặng không nói gì.
Hà Y Bối cảm nhận được bạc môi lạnh lẽo của anh trên tay mình, đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của anh, cô thật sự không dám nghĩ, người đàn ông này lại còn có một mặt đáng yêu như vậy, không tự chủ nở nụ cười.
" Từ".
" Y Bối, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không". Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh làm sao chấp nhận đây.
" Từ".
" hứa với anh".
" em biết rồi".
Anh cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, chất chứa biết bao nhiêu nỗi niềm, sợ hãi, đau lòng, tức giận, vui mừng, hạnh phúc, điều được anh thể hiện qua nụ hôn trên môi cô.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
Từ ngày cô bị tai nạn nằm viện đến nay cũng được gần một tháng, anh nữa bước cũng không rời khỏi cô, Mạc Nhi Nhi muốn thay anh chăm sóc cô, cũng bị anh đuổi về, công việc tập đoàn một mình Tô Hạo giải quyết, trừ những việc thật sự quan trọng, anh mới chịu bỏ chút thời gian giải quyết, nhưng vừa giải quyết xong anh liền không quá 3s liền khuất bóng sau cánh cửa.
Tô Hạo đau đầu nhìn đóng tài liều để trên bàn ai oán, lão đại của cậu căn bản là lấy việc chăm sóc chủ mẫu ra làm cái cớ cho việc lười biến, đem tất cả công việc giao cho một mình cậu, rốt cuộc Mộc Thế là của lão đại hay của cậu đây chứ.
Mặc dù ai oán vậy nhưng cậu chỉ dám để trong lòng, một chút cũng không dám để lộ ra bên ngoài, cậu không muốn nhanh như vậy liền mất mạng.
" Từ, Phùng Hiên nói ngày em có thể xuất viện". cô ôm anh nhẹ nhàng nói.
" để anh hỏi lại cậu ta". Mặt anh không chút biểu cảm nói.
" Mộc Nghiêm Từ, đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì, các bác sĩ điều nói sức khỏe em đã hồi phục hoàn toàn, đã có thể xuất viện từ tuần trước, tại ai bức ép người khác, nhất định nói em vẫn chưa hồi phục, nhất định cần tịnh dưỡng thêm". Cô tức giận không thêm nhìn mặt anh, quay mặt về hướng khác, không thèm chú ý đến anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương