Mạnh Mẽ Công Thủ
Chương 62: Nhiếp Xuyên VS Reese
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
24/07/2021
Edit: Nhật Nhật
Hôm nay Hà Nội giãn cách theo chỉ thị 16 rồi nè, các chị em ngoan ngoãn làm theo chỉ thị, ở nhà đọc truyện đi ha, chứ tôi là tôi nghỉ từ lâu lắm rồi ấy, lâu đến độ quên luôn nó việc rồi:((((((((((
Xí quên bắt đầu đếm ngược nào các chị em, sắp đến ngày hai em giai về chung một giường rồi!
3...
...
Nhiếp Xuyên chợt nhận ra, trong lúc tập đối kháng với cả đội mà vẫn còn mang phụ trọng trên người sẽ rất dễ khiến thành viên trong đội hiểu nhầm là cậu tự cao tự đại, coi thường trình độ của bọn họ.
Ngay lúc cậu còn đang do dự không biết nên giải thích như thế nào, Reese ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Đây là ý của huấn luyện viên Gordon, để rèn luyện sức bền và khả năng bộc phát của cậu ấy."
Trong cách nói của Reese có chút cảm giác uy quyền, những người khác nghe xong cũng không tiện phản bác.
Nhiếp Xuyên rốt cuộc cũng có thể an tâm hưởng thụ xoa bóp thả lỏng của trợ lý huấn luyện viên.
So với hồi mới gia nhập đội bóng, động tác giả của Nhiếp Xuyên bây giờ càng trở nên tự nhiên hơn, nhịp điệu khi biến hướng cũng càng thêm bất ngờ nhanh chóng, lúc đối mặt với Reese cũng không có chút sợ hãi nào, hơn nữa còn rất bền bỉ.
Mấy trợ lý huấn luyện viên khác cũng sẽ ở bên cạnh xem họ tập luyện sau đó thảo luận với huấn luyện viên chính về biểu hiện của từng người.
"Tôi còn lo là Connor rời đi rồi thực lực tổng thể của cả đội sẽ giảm xuống, không ngờ Allen có thể thay thế được vị trí của Connor!"
"Thay thế? Tôi cho là Allen đã đạt tới trình độ mà ngay cả Connor cũng không đuổi kịp." Huấn luyện viên Gordon cười, sờ sờ cằm.
"Ý anh là trình độ nào?" Trợ lý không hiểu hỏi lại.
"Các cậu cảm thấy trong các thành viên chủ lực của đội, Carlo, Black Mount, cả Ewing nữa, trong số họ ai là người có xác suất ghi được điểm lớn nhất khi đấu một chọi một với Reese?"
Mấy người trợ lý huấn luyện viên suy nghĩ một hồi.
"Mặc dù khả năng ghi điểm từ xa của Ewing trong đội là mạnh nhất, nhưng thực lực của Reese cũng không tồi, chỉ là đa số thời điểm cậu ấy đều cắt thẳng vào trong khu vực cấm địa. Đánh giá theo tình hình tập luyện mấy ngày vừa rồi, khả năng kiểm soát bóng của Ewing đã được tăng cường rất nhiều, đây cũng là yếu tố giúp cậu ấy có thể cạnh tranh danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất của năm nay. Nhưng mà... Đối đầu trực diện với Reese, căn cứ vào số liệu thống kê trong lúc tập, xác suất thành công của cậu ấy chỉ có khoảng mười hai phần trăm, quá thấp."
Một trợ lý huấn luyện viên khác bắt đầu phân tích về Black Mount: "Khả năng phòng thủ dưới giỏ cùng khả năng khống chế bảng của Black Mount là số một ở trong đội, nhưng vị trí của cậu ấy quá thấp, năng lực đánh đơn cũng không có vấn đề gì đáng nói, nhưng còn Reese... sức bật của Reese luôn nằm trong top đầu, trong các tình huống tiến công nhanh luôn có nhưng pha di chuyển nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu bỏ qua chuyện hợp tác đồng đội, Black Mount muốn cản phá Reese, độ khó quá lớn.
"Trong số họ nếu nói về khả năng tấn công và phòng ngự tổng thể thì trình độ của Carlo vẫn là cân bằng nhất. Trong nửa hiệp cuối cùng, khi Carlo đấu với Reese, Carlo ghi được mười hai điểm, Reese ghi được mười lăm điểm, Reese hơn một chút. Nhưng đây chỉ là dữ liệu ghi lại trong có hai mươi phút, nếu thời gian được kéo dài, chênh lệch giữa hai người sẽ càng lớn hơn."
"Vậy Reese với Allen thì sao?" Huấn luyện viên Gordon hỏi.
"Tạm thời chưa có thống kê. Nhưng Allen chơi ở vị tri hỗ trợ... Muốn đối đầu với Reese, nhất định phải sắc bén hơn nữa."
"Vậy chúng ta thống kê lại một chút." Huấn luyện viên Gordon cười, vỗ tay một cái rồi cao giọng nói, "Trận đấu này tạm dừng, điều chỉnh đội hình hai bên!"
"Hả? Lại điều chỉnh đội hình nữa à?" Carlo cực kỳ không hài lòng, bởi vì Nhiếp Xuyên vừa mới chuyền bóng cho anh ta xong, anh ta đã chuẩn bị vượt qua được Black Mount để ghi điểm rồi!
"Phải kiên nhẫn, Carlo, cần cho các đồng đội của mình có nhiều cơ hội tập luyện hơn nữa chứ." Huấn luyện viên Gordon cười nói.
Carlo nhìn thoáng qua mấy trợ lý huấn luyện viên đang cầm Ipad xem video bên cạnh, bĩu môi bĩu mỏ: "Rõ ràng là lại muốn thu thập số liệu quỷ quái gì đó mà?"
"Ngoại trừ việc chăm chỉ nỗ lực ra, thì việc điều chỉnh đội hình một cách khoa học, để mỗi cầu thủ đều có thể phát huy được hết năng lực của mình cũng rất quan trọng." Huấn luyện viên Gordon xoay người lại, gọi mấy cái tên, trong đó có cả Chuck và Peter, sau đó đổi Carlo và Ewing cùng tổ với Nhiếp Xuyên ra.
Carlo nhăn mặt, Ewing xoay xoay cổ tay, đẩy lưng Carlo một cái: "Đi thôi, đồ ngốc."
"Tôi ngốc lúc nào? Có cái người ngày nào cũng nhai kẹo cao su như ông mới ngốc ý!"
Ewing trực tiếp túm cổ áo Carlo, lôi người ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên muốn biết khi Allen đối mặt với đối thủ như Reese, cậu ấy có khả năng ghi điểm hay không."
Carlo phản ứng lại, quay đầu nhìn Nhiếp Xuyên một cái.
Mấy ngày nay, Nhiếp Xuyên chỉ cần dừng lại một cái là sẽ thè lưỡi liếm chỗ răng bị nhổ chưa trồng lại, biểu tình trên mặt có chút khổ não, cũng có chút buồn cười. Peter và Chuck thay thế Carlo và Ewing trở thành động đội của Nhiếp Xuyên.
Nhìn những thành viên đang tập đấu đối kháng trong sân, đội trắng ngoại trừ Nhiếp Xuyên, đội đỏ ngoại trừ Reese thì không còn thành viên chủ lực nào khác nữa.
"Tập trung! Tập trung! Dốc hết sức mình!" Giọng của huấn luyện viên Gordon rất vang, mang theo cảm giác uy hiếp, ông dùng sức vỗ tay một cái, "Trận đấu tiếp tục!"
Chuck nhận được bóng do Peter chuyền tới, đang chuẩn bị thực hiện một cú ném xa, Nhiếp Xuyên chạy tới tiếp ứng hét to một tiếng: "Cẩn thận!"
Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng, Reese đã nhảy lên thật sao, mạnh mẽ chém bóng xuống.
Không tới một giây đồng hồ, Reese đã dẫn bóng vượt qua hai đội viên đang phòng thủ, Nhiếp Xuyên chạy theo sau.
Tầm mắt Reese lướt qua Nhiếp Xuyên, rồi đột ngột tăng tốc, Nhiếp Xuyên cũng tăng tốc.
Nhiếp Xuyên biết, Reese chạy nhanh như vậy, chắc chắn lát nữa sẽ dừng lại đột ngột để cắt đuôi cậu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nhiếp Xuyên, lúc Reese sắp chạy tới vạch ba điểm, thì đột ngột dừng lại, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, tiếng giày bóng rổ ma sát với mặt sàn vang lên thanh âm chói tai. Tất cả mọi người đều nghĩ Reese đã cắt đuôi được Nhiếp Xuyên, nhưng không ngờ là trong nháy mắt Nhiếp Xuyên đã hạ thấp trọng tâm, cùng dừng, cùng chuyển hướng theo hướng Reese chạy, lần thứ hai chắn trước mặt anh.
Nhóm trợ lý huấn luyện viên sợ ngây người.
"Cái này... Giống như đang đấu với chính mình trong gương vậy..."
Mà lúc này, tất cả sự chú ý của Nhiếp Xuyên đều đặt trên sân bóng, cậu không để ý mọi người bên ngoài bình luận đánh giá như thế nào, trong lòng chỉ có duy nhất niềm quyết tâm không để Reese vượt qua.
Ánh mắt của Reese rất lạnh, mang theo cảm giác ngột ngạt.
Reese nhìn thẳng vào Nhiếp Xuyên, đôi mắt hơi híp lại, sau đó đột nhiên dẫn bóng tăng tốc, chuyển hướng một bên sau đó liên tục thực hiện hai, ba động tác giả khiến người ta không kịp cả nhìn, mắt thấy anh đã chuẩn bị vượt qua được Nhiếp Xuyên rồi, thì cậu lại bước một bước dài, chắn được mặt Reese.
Cùng lúc đó, trong chớp mắt khi Reese giơ tay nhồi bóng, Nhiếp Xuyên mạnh mẽ cắt ngang: "Peter ——"
Peter chạy tới tiếp ứng, đón quả bóng vừa bị Nhiếp Xuyên đập ra mang đi, chạy thẳng về phần sân của đội đỏ.
Sau hai giây yên tĩnh, khán giả bên ngoài sân bắt đầu sôi trào.
"Nhanh! Nhanh đón bóng!"
"Quả này nhất định phải ghi điểm!"
Pha phòng ngự phá bóng vừa rồi của Nhiếp Xuyên hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Hầu hết những đội viên này đều đã được trải nghiệm khả năng cắt bóng của Reese, cái cảm giác không thể kháng cự đó, giống như tương lai tươi sáng đã ngay phía trước mắt mà lại bị người ta đóng sập cửa vào mặt, lần này đã được Nhiếp Xuyên bù đắp lại.
Reese nhanh chóng quay về phòng thủ, Nhiếp Xuyên lại kèm sát bên cạnh anh, khả năng bứt phá của Reese cao hơn nhiếp Xuyên, trong nháy mắt đã đuổi tới phía sau Peter.
"Peter ——" Nhiếp Xuyên cao giọng nhắc, nhưng dĩ nhiên vẫn chậm một bước.
Reese nhảy bật lên, Peter đang định ném rổ lập tức bị phá bóng. Bóng lần thứ hai quay lại trong tay Reese. Một khi anh đã tăng tốc, sẽ rất khó để ngăn cản!
Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, dốc hết toàn lực chạy tới trước mặt Reese, ngay trong nháy mắt khi Reese xoay người, cậu hạ thấp trọng tâm, cướp bóng mang đi.
Tấn công và phòng thủ luân phiên thay đổi quá nhanh, mấy trợ lý huấn luyện viên đều há hốc mồm, không thốt được ra lời.
Nhiếp Xuyên cướp được bóng xong vội nhanh chóng kéo giãn khoảng cách an toàn với Reese, xoay cổ tay muốn lên rổ.
Trung phòng và tiền phong hàng trong của đội đỏ nhảy lên chặn lại, Reese cũng vọt tới phía sau Nhiếp Xuyên.
Tất cả mọi người đều cho là trong tình cảnh bị chặn cả bốn phương tám hướng như vậy, Nhiếp Xuyên không thể nào ghi điểm được, cho dù có chuyền bóng ra cho đồng đội cũng sẽ bị Reese cắt đứt. Mà lúc Nhiếp Xuyên nhảy đến chỗ cao nhất, cậu lại nghiêng eo, đưa bóng từ dưới cánh tay của đối thủ vào trong giỏ.
"Ặc ——" Carlo ở ngoài sân xem mà sững sờ.
Lúc Nhiếp Xuyên tiếp đất, vì trọng tâm không ổn mà ngã bệt xuống, được Reese túm cổ tay kéo lên.
"Làm tốt lắm." Reese ném lại một câu như vậy, sau đó lập tức quay người chạy đi.
Carlo dùng sức, điên cuồng lắc vai Ewing nói: "Ông thấy không! Ông thấy không! Cậu ấy thay đổi tư thế trên không kìa! Hơn nữa còn bị ba người phòng thủ cùng một lúc! Cho dù phòng thủ ở đó là tôi, quả kia tôi cũng thể không ngăn được!"
"Thấy rồi, thấy rồi..." Ewing lặng lẽ đẩy tay Carlo ra.
Huấn luyện viên Gordon đút tay trong túi, khóe miệng cong lên: "Trong số các cậu có ai đoán trước được pha bóng kia không?"
"Không... Độ khó của cú ném đó không thua kém gì pha layup ngược giữa. Đứa bé này, thực sự nằm ngoài mong đợi của chúng tôi..."
"Hơn nữa lúc cậu ấy tấn công ghi điểm, tốc độ cùng lực đạo có cảm giác giống ý như của Reese..."
Lúc này, Nhiếp Xuyên đang dẫn đội trắng thực hiện một đợt tấn công nữa, nhanh đến nỗi đội viên phụ trách phòng thủ cậu căn bản không kịp phản ứng.
"Trời ạ, khả năng tăng tốc và dừng lại của Allen biến thái dữ vậy? Đầu gối với mắt cá chân của cậu ấy làm bằng gì thế hả trời?" Carlo không nhịn được cảm thán.
Khi đối mặt với Reese, phản ứng của Nhiếp Xuyên hoàn toàn không giống như một người mới, mới gia nhập đội bóng được một năm. Cậu lao về phía Reese, nhanh chóng cắt bóng về phía trái của đối phương, sau đó là một pha xoay người. Tất cả mọi người đều nghĩ là cậu sẽ thể hiện khả năng dời trọng tâm tuyệt vời của mình, ngay cả Reese cũng dịch sang phía khác, nhưng Nhiếp Xuyên lại đột ngột xoay ngược trở lại, vượt qua Reese.
Các đồng đội bên ngoài sân lại hò reo.
"Allen khá lắm!"
"Allen, ghi điểm đi!"
Phải biết mấy người bọn họ từng bị Reese giết cho không còn manh giáp vô số lần, ngày hôm nay Nhiếp Xuyên không chỉ rửa hận cho bọn họ, mà quan trọng nhất là cậu đã lừa bóng qua Reese những hai lần! Phá vỡ mọi kỷ lục!
Trong lòng Nhiếp Xuyên vẫn căng như dây đàn, cậu biết khoảng cách giữa mình và Reese còn chưa đủ xa! Vẫn còn quá gần!
Nhiếp Xuyên chạy tới dưới giỏ, nhảy lên một cái, cậu đang muốn đưa bóng vào trong rổ, thì Reese bỗng nhiên lấy đà, tốc độ nhảy lên lúc đó khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Trên mặt của anh không có bất cứ biểu tình gì, sự sắc bén trong đáy mắt khiến Nhiếp Xuyên có cảm giác sự áp bách tăng lên gấp bội.
Tôi sẽ không để anh ngăn cản đâu! Điểm này nhất định tôi phải đạt được!
Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, cố giữ thăng bằng trên không, lúc tầm mắt của cậu chạm phải ánh mắt của Reese, thân thể của cậu dường như cũng bị khí thế của anh đẩy lùi.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Nhiếp Xuyên lật cổ tay lại, cậu thu bóng về, sau đó nghiêng người muốn chuyền bóng cho Peter cừa chạy tới, nhưng cũng chính lúc đó, Reese vòng tay qua, đập lên trái bóng trong tay Nhiếp Xuyên.
Bóng bị đội đỏ cướp được, sau khi tiếp đất, Reese nhanh chóng tăng tốc, nhận bóng xông về phần sân của đội trắng.
Tốc độ của anh so với trước đó còn nhanh hơn, phải nói là như xé gió mà đi.
Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, vội vã chạy theo ngăn cản Reese, nhưng Reese đã nhảy lên, khi anh đạt đến điểm cao nhất, thời gian như ngừng lại, anh bước một bước, giống như đang đi bộ trên không trung vậy, mà lúc quả bóng lọt qua khung rổ, trái tim Nhiếp Xuyên cũng như muốn nổ tung ra.
Reese không bám trên khung rổ quá lâu, anh rơi xuống đất, lạnh nhạt liếc Nhiếp Xuyên một cái.
Mà với Nhiếp Xuyên, cậu thấy thời gian như đã trôi ngược về quá khứ, về cái ngày mà lần đầu tiên cậu gặp người này.
"Này, tiếp tục." Reese chạy được hai bước, lại quay đầu lại, hất cằm ra hiệu với Nhiếp Xuyên.
Carlo giựt ống tay áo của Ewing: "Ông có thấy là sau khi chúng ta bị đổi ra ngoài sân, độ tồn tại của những người khác quá thấp không, toàn bộ sân đều bị Reese và Allen khống chế cả rồi?"
"Đúng vậy." Ewing chăm chú dõi theo thân ảnh của Nhiếp Xuyên và Reese: "Cá tính của Allen thực ra không hề mạnh. Cậu ấy cũng không để ý liệu người ghi điểm có phải là mình hay là không, khi chúng ta nói với Allen, cậu ấy sẽ là hậu vệ dẫn bóng của DK, cậu ấy đã hoàn thành rất tốt chức trách của mình. Đây có lẽ là do cảm giác trách nhiệm mà Connor mang đến cho cậu ấy. Nhưng Reese lại giống như rượu, có thể khiến Allen bốc cháy, trở nên càng sắc bén hơn."
Trận đấu đối kháng này, tấn công và phòng thủ luân phiên thay đổi, tiết đấu biến đổi nhanh đến mức khiến người ta không thể theo kịp.
Nhiếp Xuyên không chỉ một lần vượt qua Reese, mà Reese cũng không chỉ một lần vào giây phút cuối cùng khi Nhiếp Xuyên chuẩn bị ghi điểm, phá bóng của cậu.
Bọn họ giống như đang ở trên sân bóng chém giết lẫn nhau.
Khi những phút cuối cũng của hiệp đấu đến, Reese dẫn bóng lên rổ, Peter nhảy lên muốn ngăn cản, nhưng rõ ràng là đã chậm một bước, lúc này, Nhiếp Xuyên ở phía sau Reese cũng nhảy lên.
"A ——" Cú nhảy này, cậu đã dốc hết toàn lực, có thể nhìn thấy gân xanh trên trán cậu cũng căng hết cả lên.
Rõ ràng đã không kịp, nhưng cậu lại có thể suýt chút nữa chạm vào bóng, nhưng Reese vẫn mạnh mẽ đưa được bóng vào trong rổ.
"Rầm ——" một tiếng thật lớn, ngay cả khung rổ cũng rung lên dữ dội.
Hai người gần như tiếp đất cùng một lúc, Nhiếp Xuyên lảo đảo lùi về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm về phía Reese.
Cậu không cam lòng, thực sự không cam lòng!
Cậu rõ ràng đã chạm được vào bóng rồi, nhưng lại không mạnh bằng Reese, tính ổn định khi ở trên không cũng không bằng đối phương.
Nếu đây là một trận đấu chính thức thì sao? Nếu Reese không phải là đồng đội mà là đối thủ của cậu thì sao?
Cảm giác không cam trong lòng nhân lên gấp bội, Nhiếp Xuyên giơ tay dụi dụi mắt.
Trong lúc tất cả đều yên lặng không động tĩnh, huấn luyện viên Gordon lại vỗ tay: "Rất tốt, thực sự rất tốt! Đây mới là thi đấu đối kháng mà tôi muốn thấy! Để mỗi lần tập luyện đều giống như một trận đấu chính thức, các trò mới có thể bất bại trong giải đấu!"
____________________
Editor có lời muốn nói: Tui muốn nhanh nhanh làm đến chương hai anh về chung một giường ghê. Chờ làm đến chương đó tôi sẽ nhá hàng bên chuyện mới nữa, không có om lâu quá.
24/07/2021
Edit: Nhật Nhật
Hôm nay Hà Nội giãn cách theo chỉ thị 16 rồi nè, các chị em ngoan ngoãn làm theo chỉ thị, ở nhà đọc truyện đi ha, chứ tôi là tôi nghỉ từ lâu lắm rồi ấy, lâu đến độ quên luôn nó việc rồi:((((((((((
Xí quên bắt đầu đếm ngược nào các chị em, sắp đến ngày hai em giai về chung một giường rồi!
3...
...
Nhiếp Xuyên chợt nhận ra, trong lúc tập đối kháng với cả đội mà vẫn còn mang phụ trọng trên người sẽ rất dễ khiến thành viên trong đội hiểu nhầm là cậu tự cao tự đại, coi thường trình độ của bọn họ.
Ngay lúc cậu còn đang do dự không biết nên giải thích như thế nào, Reese ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Đây là ý của huấn luyện viên Gordon, để rèn luyện sức bền và khả năng bộc phát của cậu ấy."
Trong cách nói của Reese có chút cảm giác uy quyền, những người khác nghe xong cũng không tiện phản bác.
Nhiếp Xuyên rốt cuộc cũng có thể an tâm hưởng thụ xoa bóp thả lỏng của trợ lý huấn luyện viên.
So với hồi mới gia nhập đội bóng, động tác giả của Nhiếp Xuyên bây giờ càng trở nên tự nhiên hơn, nhịp điệu khi biến hướng cũng càng thêm bất ngờ nhanh chóng, lúc đối mặt với Reese cũng không có chút sợ hãi nào, hơn nữa còn rất bền bỉ.
Mấy trợ lý huấn luyện viên khác cũng sẽ ở bên cạnh xem họ tập luyện sau đó thảo luận với huấn luyện viên chính về biểu hiện của từng người.
"Tôi còn lo là Connor rời đi rồi thực lực tổng thể của cả đội sẽ giảm xuống, không ngờ Allen có thể thay thế được vị trí của Connor!"
"Thay thế? Tôi cho là Allen đã đạt tới trình độ mà ngay cả Connor cũng không đuổi kịp." Huấn luyện viên Gordon cười, sờ sờ cằm.
"Ý anh là trình độ nào?" Trợ lý không hiểu hỏi lại.
"Các cậu cảm thấy trong các thành viên chủ lực của đội, Carlo, Black Mount, cả Ewing nữa, trong số họ ai là người có xác suất ghi được điểm lớn nhất khi đấu một chọi một với Reese?"
Mấy người trợ lý huấn luyện viên suy nghĩ một hồi.
"Mặc dù khả năng ghi điểm từ xa của Ewing trong đội là mạnh nhất, nhưng thực lực của Reese cũng không tồi, chỉ là đa số thời điểm cậu ấy đều cắt thẳng vào trong khu vực cấm địa. Đánh giá theo tình hình tập luyện mấy ngày vừa rồi, khả năng kiểm soát bóng của Ewing đã được tăng cường rất nhiều, đây cũng là yếu tố giúp cậu ấy có thể cạnh tranh danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất của năm nay. Nhưng mà... Đối đầu trực diện với Reese, căn cứ vào số liệu thống kê trong lúc tập, xác suất thành công của cậu ấy chỉ có khoảng mười hai phần trăm, quá thấp."
Một trợ lý huấn luyện viên khác bắt đầu phân tích về Black Mount: "Khả năng phòng thủ dưới giỏ cùng khả năng khống chế bảng của Black Mount là số một ở trong đội, nhưng vị trí của cậu ấy quá thấp, năng lực đánh đơn cũng không có vấn đề gì đáng nói, nhưng còn Reese... sức bật của Reese luôn nằm trong top đầu, trong các tình huống tiến công nhanh luôn có nhưng pha di chuyển nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu bỏ qua chuyện hợp tác đồng đội, Black Mount muốn cản phá Reese, độ khó quá lớn.
"Trong số họ nếu nói về khả năng tấn công và phòng ngự tổng thể thì trình độ của Carlo vẫn là cân bằng nhất. Trong nửa hiệp cuối cùng, khi Carlo đấu với Reese, Carlo ghi được mười hai điểm, Reese ghi được mười lăm điểm, Reese hơn một chút. Nhưng đây chỉ là dữ liệu ghi lại trong có hai mươi phút, nếu thời gian được kéo dài, chênh lệch giữa hai người sẽ càng lớn hơn."
"Vậy Reese với Allen thì sao?" Huấn luyện viên Gordon hỏi.
"Tạm thời chưa có thống kê. Nhưng Allen chơi ở vị tri hỗ trợ... Muốn đối đầu với Reese, nhất định phải sắc bén hơn nữa."
"Vậy chúng ta thống kê lại một chút." Huấn luyện viên Gordon cười, vỗ tay một cái rồi cao giọng nói, "Trận đấu này tạm dừng, điều chỉnh đội hình hai bên!"
"Hả? Lại điều chỉnh đội hình nữa à?" Carlo cực kỳ không hài lòng, bởi vì Nhiếp Xuyên vừa mới chuyền bóng cho anh ta xong, anh ta đã chuẩn bị vượt qua được Black Mount để ghi điểm rồi!
"Phải kiên nhẫn, Carlo, cần cho các đồng đội của mình có nhiều cơ hội tập luyện hơn nữa chứ." Huấn luyện viên Gordon cười nói.
Carlo nhìn thoáng qua mấy trợ lý huấn luyện viên đang cầm Ipad xem video bên cạnh, bĩu môi bĩu mỏ: "Rõ ràng là lại muốn thu thập số liệu quỷ quái gì đó mà?"
"Ngoại trừ việc chăm chỉ nỗ lực ra, thì việc điều chỉnh đội hình một cách khoa học, để mỗi cầu thủ đều có thể phát huy được hết năng lực của mình cũng rất quan trọng." Huấn luyện viên Gordon xoay người lại, gọi mấy cái tên, trong đó có cả Chuck và Peter, sau đó đổi Carlo và Ewing cùng tổ với Nhiếp Xuyên ra.
Carlo nhăn mặt, Ewing xoay xoay cổ tay, đẩy lưng Carlo một cái: "Đi thôi, đồ ngốc."
"Tôi ngốc lúc nào? Có cái người ngày nào cũng nhai kẹo cao su như ông mới ngốc ý!"
Ewing trực tiếp túm cổ áo Carlo, lôi người ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên muốn biết khi Allen đối mặt với đối thủ như Reese, cậu ấy có khả năng ghi điểm hay không."
Carlo phản ứng lại, quay đầu nhìn Nhiếp Xuyên một cái.
Mấy ngày nay, Nhiếp Xuyên chỉ cần dừng lại một cái là sẽ thè lưỡi liếm chỗ răng bị nhổ chưa trồng lại, biểu tình trên mặt có chút khổ não, cũng có chút buồn cười. Peter và Chuck thay thế Carlo và Ewing trở thành động đội của Nhiếp Xuyên.
Nhìn những thành viên đang tập đấu đối kháng trong sân, đội trắng ngoại trừ Nhiếp Xuyên, đội đỏ ngoại trừ Reese thì không còn thành viên chủ lực nào khác nữa.
"Tập trung! Tập trung! Dốc hết sức mình!" Giọng của huấn luyện viên Gordon rất vang, mang theo cảm giác uy hiếp, ông dùng sức vỗ tay một cái, "Trận đấu tiếp tục!"
Chuck nhận được bóng do Peter chuyền tới, đang chuẩn bị thực hiện một cú ném xa, Nhiếp Xuyên chạy tới tiếp ứng hét to một tiếng: "Cẩn thận!"
Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng, Reese đã nhảy lên thật sao, mạnh mẽ chém bóng xuống.
Không tới một giây đồng hồ, Reese đã dẫn bóng vượt qua hai đội viên đang phòng thủ, Nhiếp Xuyên chạy theo sau.
Tầm mắt Reese lướt qua Nhiếp Xuyên, rồi đột ngột tăng tốc, Nhiếp Xuyên cũng tăng tốc.
Nhiếp Xuyên biết, Reese chạy nhanh như vậy, chắc chắn lát nữa sẽ dừng lại đột ngột để cắt đuôi cậu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nhiếp Xuyên, lúc Reese sắp chạy tới vạch ba điểm, thì đột ngột dừng lại, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, tiếng giày bóng rổ ma sát với mặt sàn vang lên thanh âm chói tai. Tất cả mọi người đều nghĩ Reese đã cắt đuôi được Nhiếp Xuyên, nhưng không ngờ là trong nháy mắt Nhiếp Xuyên đã hạ thấp trọng tâm, cùng dừng, cùng chuyển hướng theo hướng Reese chạy, lần thứ hai chắn trước mặt anh.
Nhóm trợ lý huấn luyện viên sợ ngây người.
"Cái này... Giống như đang đấu với chính mình trong gương vậy..."
Mà lúc này, tất cả sự chú ý của Nhiếp Xuyên đều đặt trên sân bóng, cậu không để ý mọi người bên ngoài bình luận đánh giá như thế nào, trong lòng chỉ có duy nhất niềm quyết tâm không để Reese vượt qua.
Ánh mắt của Reese rất lạnh, mang theo cảm giác ngột ngạt.
Reese nhìn thẳng vào Nhiếp Xuyên, đôi mắt hơi híp lại, sau đó đột nhiên dẫn bóng tăng tốc, chuyển hướng một bên sau đó liên tục thực hiện hai, ba động tác giả khiến người ta không kịp cả nhìn, mắt thấy anh đã chuẩn bị vượt qua được Nhiếp Xuyên rồi, thì cậu lại bước một bước dài, chắn được mặt Reese.
Cùng lúc đó, trong chớp mắt khi Reese giơ tay nhồi bóng, Nhiếp Xuyên mạnh mẽ cắt ngang: "Peter ——"
Peter chạy tới tiếp ứng, đón quả bóng vừa bị Nhiếp Xuyên đập ra mang đi, chạy thẳng về phần sân của đội đỏ.
Sau hai giây yên tĩnh, khán giả bên ngoài sân bắt đầu sôi trào.
"Nhanh! Nhanh đón bóng!"
"Quả này nhất định phải ghi điểm!"
Pha phòng ngự phá bóng vừa rồi của Nhiếp Xuyên hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Hầu hết những đội viên này đều đã được trải nghiệm khả năng cắt bóng của Reese, cái cảm giác không thể kháng cự đó, giống như tương lai tươi sáng đã ngay phía trước mắt mà lại bị người ta đóng sập cửa vào mặt, lần này đã được Nhiếp Xuyên bù đắp lại.
Reese nhanh chóng quay về phòng thủ, Nhiếp Xuyên lại kèm sát bên cạnh anh, khả năng bứt phá của Reese cao hơn nhiếp Xuyên, trong nháy mắt đã đuổi tới phía sau Peter.
"Peter ——" Nhiếp Xuyên cao giọng nhắc, nhưng dĩ nhiên vẫn chậm một bước.
Reese nhảy bật lên, Peter đang định ném rổ lập tức bị phá bóng. Bóng lần thứ hai quay lại trong tay Reese. Một khi anh đã tăng tốc, sẽ rất khó để ngăn cản!
Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, dốc hết toàn lực chạy tới trước mặt Reese, ngay trong nháy mắt khi Reese xoay người, cậu hạ thấp trọng tâm, cướp bóng mang đi.
Tấn công và phòng thủ luân phiên thay đổi quá nhanh, mấy trợ lý huấn luyện viên đều há hốc mồm, không thốt được ra lời.
Nhiếp Xuyên cướp được bóng xong vội nhanh chóng kéo giãn khoảng cách an toàn với Reese, xoay cổ tay muốn lên rổ.
Trung phòng và tiền phong hàng trong của đội đỏ nhảy lên chặn lại, Reese cũng vọt tới phía sau Nhiếp Xuyên.
Tất cả mọi người đều cho là trong tình cảnh bị chặn cả bốn phương tám hướng như vậy, Nhiếp Xuyên không thể nào ghi điểm được, cho dù có chuyền bóng ra cho đồng đội cũng sẽ bị Reese cắt đứt. Mà lúc Nhiếp Xuyên nhảy đến chỗ cao nhất, cậu lại nghiêng eo, đưa bóng từ dưới cánh tay của đối thủ vào trong giỏ.
"Ặc ——" Carlo ở ngoài sân xem mà sững sờ.
Lúc Nhiếp Xuyên tiếp đất, vì trọng tâm không ổn mà ngã bệt xuống, được Reese túm cổ tay kéo lên.
"Làm tốt lắm." Reese ném lại một câu như vậy, sau đó lập tức quay người chạy đi.
Carlo dùng sức, điên cuồng lắc vai Ewing nói: "Ông thấy không! Ông thấy không! Cậu ấy thay đổi tư thế trên không kìa! Hơn nữa còn bị ba người phòng thủ cùng một lúc! Cho dù phòng thủ ở đó là tôi, quả kia tôi cũng thể không ngăn được!"
"Thấy rồi, thấy rồi..." Ewing lặng lẽ đẩy tay Carlo ra.
Huấn luyện viên Gordon đút tay trong túi, khóe miệng cong lên: "Trong số các cậu có ai đoán trước được pha bóng kia không?"
"Không... Độ khó của cú ném đó không thua kém gì pha layup ngược giữa. Đứa bé này, thực sự nằm ngoài mong đợi của chúng tôi..."
"Hơn nữa lúc cậu ấy tấn công ghi điểm, tốc độ cùng lực đạo có cảm giác giống ý như của Reese..."
Lúc này, Nhiếp Xuyên đang dẫn đội trắng thực hiện một đợt tấn công nữa, nhanh đến nỗi đội viên phụ trách phòng thủ cậu căn bản không kịp phản ứng.
"Trời ạ, khả năng tăng tốc và dừng lại của Allen biến thái dữ vậy? Đầu gối với mắt cá chân của cậu ấy làm bằng gì thế hả trời?" Carlo không nhịn được cảm thán.
Khi đối mặt với Reese, phản ứng của Nhiếp Xuyên hoàn toàn không giống như một người mới, mới gia nhập đội bóng được một năm. Cậu lao về phía Reese, nhanh chóng cắt bóng về phía trái của đối phương, sau đó là một pha xoay người. Tất cả mọi người đều nghĩ là cậu sẽ thể hiện khả năng dời trọng tâm tuyệt vời của mình, ngay cả Reese cũng dịch sang phía khác, nhưng Nhiếp Xuyên lại đột ngột xoay ngược trở lại, vượt qua Reese.
Các đồng đội bên ngoài sân lại hò reo.
"Allen khá lắm!"
"Allen, ghi điểm đi!"
Phải biết mấy người bọn họ từng bị Reese giết cho không còn manh giáp vô số lần, ngày hôm nay Nhiếp Xuyên không chỉ rửa hận cho bọn họ, mà quan trọng nhất là cậu đã lừa bóng qua Reese những hai lần! Phá vỡ mọi kỷ lục!
Trong lòng Nhiếp Xuyên vẫn căng như dây đàn, cậu biết khoảng cách giữa mình và Reese còn chưa đủ xa! Vẫn còn quá gần!
Nhiếp Xuyên chạy tới dưới giỏ, nhảy lên một cái, cậu đang muốn đưa bóng vào trong rổ, thì Reese bỗng nhiên lấy đà, tốc độ nhảy lên lúc đó khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Trên mặt của anh không có bất cứ biểu tình gì, sự sắc bén trong đáy mắt khiến Nhiếp Xuyên có cảm giác sự áp bách tăng lên gấp bội.
Tôi sẽ không để anh ngăn cản đâu! Điểm này nhất định tôi phải đạt được!
Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, cố giữ thăng bằng trên không, lúc tầm mắt của cậu chạm phải ánh mắt của Reese, thân thể của cậu dường như cũng bị khí thế của anh đẩy lùi.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Nhiếp Xuyên lật cổ tay lại, cậu thu bóng về, sau đó nghiêng người muốn chuyền bóng cho Peter cừa chạy tới, nhưng cũng chính lúc đó, Reese vòng tay qua, đập lên trái bóng trong tay Nhiếp Xuyên.
Bóng bị đội đỏ cướp được, sau khi tiếp đất, Reese nhanh chóng tăng tốc, nhận bóng xông về phần sân của đội trắng.
Tốc độ của anh so với trước đó còn nhanh hơn, phải nói là như xé gió mà đi.
Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, vội vã chạy theo ngăn cản Reese, nhưng Reese đã nhảy lên, khi anh đạt đến điểm cao nhất, thời gian như ngừng lại, anh bước một bước, giống như đang đi bộ trên không trung vậy, mà lúc quả bóng lọt qua khung rổ, trái tim Nhiếp Xuyên cũng như muốn nổ tung ra.
Reese không bám trên khung rổ quá lâu, anh rơi xuống đất, lạnh nhạt liếc Nhiếp Xuyên một cái.
Mà với Nhiếp Xuyên, cậu thấy thời gian như đã trôi ngược về quá khứ, về cái ngày mà lần đầu tiên cậu gặp người này.
"Này, tiếp tục." Reese chạy được hai bước, lại quay đầu lại, hất cằm ra hiệu với Nhiếp Xuyên.
Carlo giựt ống tay áo của Ewing: "Ông có thấy là sau khi chúng ta bị đổi ra ngoài sân, độ tồn tại của những người khác quá thấp không, toàn bộ sân đều bị Reese và Allen khống chế cả rồi?"
"Đúng vậy." Ewing chăm chú dõi theo thân ảnh của Nhiếp Xuyên và Reese: "Cá tính của Allen thực ra không hề mạnh. Cậu ấy cũng không để ý liệu người ghi điểm có phải là mình hay là không, khi chúng ta nói với Allen, cậu ấy sẽ là hậu vệ dẫn bóng của DK, cậu ấy đã hoàn thành rất tốt chức trách của mình. Đây có lẽ là do cảm giác trách nhiệm mà Connor mang đến cho cậu ấy. Nhưng Reese lại giống như rượu, có thể khiến Allen bốc cháy, trở nên càng sắc bén hơn."
Trận đấu đối kháng này, tấn công và phòng thủ luân phiên thay đổi, tiết đấu biến đổi nhanh đến mức khiến người ta không thể theo kịp.
Nhiếp Xuyên không chỉ một lần vượt qua Reese, mà Reese cũng không chỉ một lần vào giây phút cuối cùng khi Nhiếp Xuyên chuẩn bị ghi điểm, phá bóng của cậu.
Bọn họ giống như đang ở trên sân bóng chém giết lẫn nhau.
Khi những phút cuối cũng của hiệp đấu đến, Reese dẫn bóng lên rổ, Peter nhảy lên muốn ngăn cản, nhưng rõ ràng là đã chậm một bước, lúc này, Nhiếp Xuyên ở phía sau Reese cũng nhảy lên.
"A ——" Cú nhảy này, cậu đã dốc hết toàn lực, có thể nhìn thấy gân xanh trên trán cậu cũng căng hết cả lên.
Rõ ràng đã không kịp, nhưng cậu lại có thể suýt chút nữa chạm vào bóng, nhưng Reese vẫn mạnh mẽ đưa được bóng vào trong rổ.
"Rầm ——" một tiếng thật lớn, ngay cả khung rổ cũng rung lên dữ dội.
Hai người gần như tiếp đất cùng một lúc, Nhiếp Xuyên lảo đảo lùi về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm về phía Reese.
Cậu không cam lòng, thực sự không cam lòng!
Cậu rõ ràng đã chạm được vào bóng rồi, nhưng lại không mạnh bằng Reese, tính ổn định khi ở trên không cũng không bằng đối phương.
Nếu đây là một trận đấu chính thức thì sao? Nếu Reese không phải là đồng đội mà là đối thủ của cậu thì sao?
Cảm giác không cam trong lòng nhân lên gấp bội, Nhiếp Xuyên giơ tay dụi dụi mắt.
Trong lúc tất cả đều yên lặng không động tĩnh, huấn luyện viên Gordon lại vỗ tay: "Rất tốt, thực sự rất tốt! Đây mới là thi đấu đối kháng mà tôi muốn thấy! Để mỗi lần tập luyện đều giống như một trận đấu chính thức, các trò mới có thể bất bại trong giải đấu!"
____________________
Editor có lời muốn nói: Tui muốn nhanh nhanh làm đến chương hai anh về chung một giường ghê. Chờ làm đến chương đó tôi sẽ nhá hàng bên chuyện mới nữa, không có om lâu quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương