Manh Sư Tại Thương
Chương 35
Edit: Asakari Thấy Nguyên Sơ kiên trì chữa thương cho mình, Dạ Trầm Uyên vốn muốn nói gì đó, nhưng cảm giác nàng đã tức giận, hắn ngay tức khắc động cũng không dám động, y chang một người gỗ mặc nàng ôm, sau đó ngửi hương sữa ngọt ngào trên người nàng. Làm sao bây giờ, chỉ vì hắn không nghe lời mà sư phụ tức giận. Nhưng mà hắn thật sự lo lắng cho nàng, Thiên Châu cũng không thể tồn tại ở mọi nơi, có nơi dù ý thức của nàng thanh tỉnh, nàng cũng không vào Thiên Châu được. Cho nên khi hắn nhìn thấy nàng uống xong ly trà bị bỏ thêm dược liệu kia, lại biết nàng cố ý làm vậy để mạo hiểm, hắn sao có thể an tâm ở một chỗ đợi nàng? Sau khi Nguyên Sơ chữa thương cho hắn cũng dần dần hiểu được chuyện này không thể trách Dạ Trầm Uyên, nói cũng đúng, hắn lúc nhỏ so với nàng trải qua nhiều chuyện hơn, tính tình của nàng quá tùy hứng, làm việc không nghĩ đến hậu quả, khó trách hắn lo lắng. " Sư phụ.... Đừng tức giận.... " Dạ Trầm Uyên vắt hết óc cũng không biết làm thế nào dỗ nàng, cuối cùng chỉ có thể khó nhọc cam đoan: " Ta bảo đảm với người từ nay về sau sẽ nghe lời, như vậy được rồi chứ? " Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng không có nguy hiểm, hắn trong lòng âm thầm bổ sung một câu. Nguyên Sơ nhìn thiếu niên đáng thương hề hề nhìn mình, đối mặt với gương mặt tuấn tú tao nhã tuyệt thế, còn có thanh âm dịu dàng chịu thua của hắn, thật sự không thể tức giận được nữa. Nàng trong lòng thầm than, vì cái gì đồ đệ nhà mình lại giống như một đóa bồ công anh? Về sau có thể khoái trá chơi đùa hắn hay không? Nàng rầu rĩ nói: " Kì thật... Ta cũng có sai.... " Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại, tuyệt đối không nhìn hắn: " Ta không nên mạo hiểm,...mặc dù ta cực kì tin tưởng thực lực của mình! Nhưng ngươi lại không hề.... Đương nhiên cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là... " Ta làm sư phụ, không nên để ngươi lo lắng cho ta. Những lời này nàng không nói, nhưng Dạ Trầm Uyên cũng coi như hiểu được. Hắn hạ mí mắt, thấy Nguyên Sơ cúi đầu, một bộ dạng quật cường " Ta sai, ta cũng muốn nhận sai nhưng mà ta sẽ không nói. " khiến cho hắn phi thường muốn hôn lên gương mặt tức giận của nàng! Ngay tại thời điểm hắn thiếu chút nữa làm vậy, một giọng nói già nua vang lên: " Không nghĩ tới đôi tiểu sư đồ các ngươi cảm tình lại tốt như vậy! " Nguyên Sơ thấy Chu Đạo Phu từ trong bóng tối bước tới, ngay lập tức làm như mình vẫn còn đang gặp ảo giác nằm trong lồng ngực Dạ Trầm Uyên. Mà gương mặt hiền lành của Chu Đạo Phu nháy mắt biến thành dữ tợn. " Thế nào Nguyên tiểu hữu, linh trà bỏ thêm dược liệu tác dụng vẫn chậm nhỉ? Ngươi hiện tại có phải cảm thấy thấp thỏm nóng giận, cho dù tỉnh cũng vẫn thấy ảo giác trước mắt? Bất quá ngươi tỉnh sớm như vậy vẫn nằm ngoài dự đoán của lão hủ. " Lệ lão cũng ồ một tiếng, truyền âm với Nguyên Sơ: " Đúng vậy, ngươi làm sao lại tỉnh nhanh như vậy? Chẳng lẽ thời điểm ngươi hôn mê không xuất hiện ảo giác sao? " Theo lí mà nói, Nguyên Sơ bảy tuổi là Nguyên Anh trung kì, mặc kệ căn cơ nàng tốt thế nào, thần hồn không thể vững chắc được, nhưng lúc nãy nàng tỉnh lại giống như không hề có chuyện gì xảy ra, đây là chuyện gì? Nguyên Sơ đáp lại. " Chỉ cần tâm trí kiên định sẽ không bị ảo giác mê hoặc, cho nên ngươi hay Tiểu Uyên Uyên về sau không cần lo lắng cho thần hồn của ta! Tâm ta vững như Thái Sơn, đời này sẽ không thể tẩu hỏa nhập ma! " Bọn họ bên này thoải mái nói chuyện phiếm, mà Chu Đạo Phu không nghe nàng đáp cũng coi như bình thường. Uống ly linh trà kia xong, Nguyên Sơ trước mắt vẫn sẽ gặp ảo giác, hơi vô ý sẽ lâm vào trong đó, hơn nữa thần hồn nàng vốn không vững, có khi bị vây trong đó không thể thoát ra, tùy ý người điều khiển! Cho nên hắn cũng không nói lời vô nghĩa, vung tay lên, bọn họ liền thay đổi vị trí! Dạ Trầm Uyên vội vàng ôm chặt Nguyên Sơ, thời điểm chân một lần nữa chạm xuống đất, hắn mới khiếp sợ phát hiện đây là một địa lao hình tròn, hơn nữa còn dựa vào Bát Quái đồ mà chia làm sáu mươi tư cột, mỗi cột đều trói một nữ nhân, mà bọn họ đang ở trung tâm Bát Quái đồ. Dạ Trầm Uyên thị lực vô cùng tốt, hắn đảo mắt một vòng liền phát hiện ra những nữ nhân này đều đã gặp qua ở thọ yến, cho nên mục đích Chu gia tổ chức thọ yến là để bắt người?! Hắn theo bản năng càng ôm chặt lấy Nguyên Sơ, lạnh lùng nói: " Chu Đạo Phu, ngươi bắt những nữ nhân này không sợ thế lực phía sau các nàng sẽ tìm đến tận cửa sao?! " Chu Đạo Phu này không phải to gan lớn mật quá rồi đó chứ? Cho dù hắn dựa vào những nữ nhân này đột phá Nguyên Anh hậu kì, tuổi thọ tăng mạnh, nhưng mà thế lực sau lưng các nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn nhởn nhơ như vậy! " Tìm tới cửa? Làm sao có thể? " Chu Đạo Phu cười ha ha, vung tay áo liền xuất hiện một Nguyên Quang kính. Dạ Trầm Uyên nhìn vào gương, nữ nhân trong các đội ngũ rời đi không hề giảm bớt, đây là có chuyện gì? Chu Đạo Phu vuốt râu cười nói: " Không nghĩ tới đúng không? Chu gia chúng ta không phải chỉ nổi danh Song Tu thuật, ảo thuật mới là nhất thuật! Ba ngày thọ yến này lão hủ đã sớm đánh tráo các nàng với hình nhân! " Cho nên nửa đường các nàng mất tích hoặc chết đi, ai có thể tìm tới trên đầu hắn? Dạ Trầm Uyên gắt gao nhíu mày: " Cho dù ngươi làm như vậy, người có tâm cơ nhất định sẽ hoài nghi đến trên đầu ngươi. Giấy không thể gói được lửa! " Chu Đạo Phu gật đầu: " Ngươi nói đúng! Kế hoạch hoàn mĩ cũng sẽ phải có sơ hở, một khi kế hoạch bại lộ, bọn họ nhất định sẽ tìm đến ta, nhưng mà không quan hệ, ta đã có ngươi! " Hắn nhìn Dạ Trầm Uyên, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kì tham lam! " Ta nguyên bản nghĩ lần này chỉ có một bảo bối là Nguyên Sơ đã rất may mắn, không nghĩ ngươi mới là thâm tàng bất lộ, lần ngộ đạo ngày trước đã chứng minh thiên tư của ngươi! Hơn nữa ngươi còn có Thần Hoàng huyết mạch! Nếu có thể lấy thân thể của ngươi cho ta dùng, đem linh hồn ngươi đổi với ta, thay ta chết thay, ai biết được ta còn sống? " Dạ Trầm Uyên kinh hãi, kẻ kia vậy mà đã tính toán kĩ lưỡng, hóa ra hắn mơ ước thân thể của mình! Chu Đạo Phu đảo mắt, vẻ mặt dâm tà nói: " Chờ ta xử lí* các nàng xong sẽ cùng ngươi di hồn! Sau hôm nay sẽ không có nơi nào là lão phu đi không được! Ha ha ha! " *Từ gốc là " thải bổ " (采补) nhưng mà không tìm đượctừ nghĩa tương đương nên đành dùng tạm " xử lí ". Dù sao chắc ai cũng hiểu nghĩa là gì. Hắn nói xong, không gian hình tròn hắc ám đột nhiên xuất hiện một trận pháp Bát Quái màu đỏ, tất cả nữ nhân đều bị thả ra, lấy Chu Đạo Phu làm trung tâm, trên người các nàng đều phát ra hồng quang. Thân thể Nguyên Sơ cũng trôi nổi, Dạ Trầm Uyên muốn bắt lại, nhưng lại bị Chu Đạo Phu dùng kết giới trói! Mà nữ nhân bên cạnh Nguyên Sơ cũng chính là nữ nhân đã thật vất vả mới chạy ra ngoài kia, nàng ta nguyên bản nghĩ Nguyên Sơ có tu vi Nguyên Anh, mình tìm được nàng sẽ giữ được mạng, không nghĩ nàng cũng bị bắt đến đây! Làm sao bây giờ? Lệ lão cũng không biết Nguyên Sơ muốn làm gì, lão lo lắng nói: " Tiểu oa nhi ngươi muốn làm gì thì làm mau lên! Chu Đạo Phu đang khởi động Hồn Âm đại trận, một khi trận pháp khởi động xong, ngươi bỏ chạy cũng không kịp! "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương